Chương 8
Bạch Tiên
06/12/2015
- Không nhàn rỗi tí nào, sư muội phải biết rằng sư huynh ta đây, thân làm ngọc đế cai quản chúng sinh, ngàn năm không hết việc thì lấy đâu ra thời gian nhàn rỗi chứ.
Hoàng Kỳ Ngọc nói dối không chớp mắt, khiến chúng tiên đứng đó người thì cúi đầu, người thì nhìn sang nơi khác bộ dạng ta không biết hắn, trong lòng thầm mắng "vô sỉ". Bạch Tuyết Linh hơi nheo mắt, thẳng tắp nhìn hắn, thanh âm lạnh đi vài phần.
- Thật không, thế nào ta không biết sư huynh còn coi mình là ngọc đế ngàn năm không hết việc đi. Nếu không hết việc thì tại sao suốt bao nhiêu năm nay huynh trốn xuống hạ giới chơi bời lêu lổng, trở về thiên giới thì mở tiệc suốt ngày, thậm chí vương hậu hỏi, huynh chỉ nói rằng mọi việc đã có ta làm cho nên không cần bận tâm, hử ?
Ngọc đế chột dạ, khụ một tiếng," sư muội cũng biết đó, thời hạn lời hứa khi xưa của sư phụ vẫn còn nên đương nhiên ta có thời gian rảnh".
- Vậy tại sao hết thời hạn ngươi còn đẩy cái đống văn kiện đó cho ta, thậm chí suốt mấy năm nay việc ngươi ăn gì, uống gì cũng bắt ta lo, ta là bảo mẫu của ngươi, hử ?
- Khụ, cái đó là muội làm mọi việc rất tốt, thậm chí còn am hiễu về ẩm thực nên ta muốn hỏi ý kiến của muội thôi.
Hừ, nàng khinh thường liếc mắt nhìn hắn, làm cho mồ hôi trên trán hắn bắt đầu chảy xuống. Nghe ngữ điệu của Bạch Tuyết Linh hắn biết nàng sắp nổi giận rồi, hắn khóc không ra nước mắt , biết thế không nên trêu nàng như vậy. Đẩy mọi việc cho nàng chẳng qua là muốn trêu nàng thôi, nhưng nàng thật sự tức giận thì ai biết nàng sẽ làm gì chứ.
Từ lần đầu gặp mặt hắn biết nàng không giống những người khác, nàng căn bản không cần tu tiên vì bản thân nàng, xương cốt nàng đã là tiên, sau đó khi sư phụ và sư nương truyền thụ tâm huyết mấy trăm năm của họ cho nàng thì chỉ trong mấy năm ngắn ngủi nàng đều học hết, thậm chí còn khiến nó hoàn thiện hơn nữa. Ngay cả ngọc đế là hắn đây cũng chưa làm được đâu, đã thế nàng đột phá thành thượng tiên cũng chỉ trong vòng một năm thì đã là quá mức yêu nghiệt rồi. Nên hắn chỉ có thể nhận định nàng chính là một cái thiên tài, một cái yêu nghiệt đích thực .
- Ta không cần biết ngươi là có ý gì, nhưng hôm nay ta nhất định khiến ngươi bề bộn nhiều việc trong nhiều năm tới.
Hừ,tưởng ta dễ chọc sao, con hổ không phát uy, ngươi tưởng đó là con mèo nhỏ chắc. Trong thời hạn lời hứa còn tác dụng ta không làm gì được ngươi, nếu hết thời hạn ngươi không đem mấy thứ đó ném cho ta thì ta cũng không có cách nào tìm ngươi tính sổ. Có trách thì trách ngươi sơ xuất tạo cơ hội cho ta, ta không nắm lấy cơ hội này thì ta chịu thiệt cho mình rồi, người xưa có câu người không vì mình, trời tru đất diệt, nên ngọc đế ngươi chấp nhận số phận đi thôi.
Hoàng Kỳ Ngọc nói dối không chớp mắt, khiến chúng tiên đứng đó người thì cúi đầu, người thì nhìn sang nơi khác bộ dạng ta không biết hắn, trong lòng thầm mắng "vô sỉ". Bạch Tuyết Linh hơi nheo mắt, thẳng tắp nhìn hắn, thanh âm lạnh đi vài phần.
- Thật không, thế nào ta không biết sư huynh còn coi mình là ngọc đế ngàn năm không hết việc đi. Nếu không hết việc thì tại sao suốt bao nhiêu năm nay huynh trốn xuống hạ giới chơi bời lêu lổng, trở về thiên giới thì mở tiệc suốt ngày, thậm chí vương hậu hỏi, huynh chỉ nói rằng mọi việc đã có ta làm cho nên không cần bận tâm, hử ?
Ngọc đế chột dạ, khụ một tiếng," sư muội cũng biết đó, thời hạn lời hứa khi xưa của sư phụ vẫn còn nên đương nhiên ta có thời gian rảnh".
- Vậy tại sao hết thời hạn ngươi còn đẩy cái đống văn kiện đó cho ta, thậm chí suốt mấy năm nay việc ngươi ăn gì, uống gì cũng bắt ta lo, ta là bảo mẫu của ngươi, hử ?
- Khụ, cái đó là muội làm mọi việc rất tốt, thậm chí còn am hiễu về ẩm thực nên ta muốn hỏi ý kiến của muội thôi.
Hừ, nàng khinh thường liếc mắt nhìn hắn, làm cho mồ hôi trên trán hắn bắt đầu chảy xuống. Nghe ngữ điệu của Bạch Tuyết Linh hắn biết nàng sắp nổi giận rồi, hắn khóc không ra nước mắt , biết thế không nên trêu nàng như vậy. Đẩy mọi việc cho nàng chẳng qua là muốn trêu nàng thôi, nhưng nàng thật sự tức giận thì ai biết nàng sẽ làm gì chứ.
Từ lần đầu gặp mặt hắn biết nàng không giống những người khác, nàng căn bản không cần tu tiên vì bản thân nàng, xương cốt nàng đã là tiên, sau đó khi sư phụ và sư nương truyền thụ tâm huyết mấy trăm năm của họ cho nàng thì chỉ trong mấy năm ngắn ngủi nàng đều học hết, thậm chí còn khiến nó hoàn thiện hơn nữa. Ngay cả ngọc đế là hắn đây cũng chưa làm được đâu, đã thế nàng đột phá thành thượng tiên cũng chỉ trong vòng một năm thì đã là quá mức yêu nghiệt rồi. Nên hắn chỉ có thể nhận định nàng chính là một cái thiên tài, một cái yêu nghiệt đích thực .
- Ta không cần biết ngươi là có ý gì, nhưng hôm nay ta nhất định khiến ngươi bề bộn nhiều việc trong nhiều năm tới.
Hừ,tưởng ta dễ chọc sao, con hổ không phát uy, ngươi tưởng đó là con mèo nhỏ chắc. Trong thời hạn lời hứa còn tác dụng ta không làm gì được ngươi, nếu hết thời hạn ngươi không đem mấy thứ đó ném cho ta thì ta cũng không có cách nào tìm ngươi tính sổ. Có trách thì trách ngươi sơ xuất tạo cơ hội cho ta, ta không nắm lấy cơ hội này thì ta chịu thiệt cho mình rồi, người xưa có câu người không vì mình, trời tru đất diệt, nên ngọc đế ngươi chấp nhận số phận đi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.