Chương 6: Truy tìm vật phát sinh phiền toái
Giả Cổ Long
16/07/2014
Thái độ của đứa bé thật đáng nghi! Bọn tửu bảo dù đang bận bịu phục dịch nhiều lượt khách đang tấp nập ra vào tửu quán vẫn bảo nhau nhìn dè
chừng về đứa bé nọ!
Không như những đứa trẻ khác trạc tuổi và có vẻ ngoài tương tự, cũng y phục bẩn thỉu, đầu tóc lôi thôi nhếch nhác, đa phần những đứa bé này chỉ dám lăng xăng bên ngoài tửu điếm và nhìn như dán mắt vào những vị thực khách cao sang sau một bữa cơm rượu no nê đang đĩnh đạc đi ra! Bọn chúng thường săn đón những vị thực khách này, hy vọng gặp được người có lòng đại từ đại bi sẽ bố thí cho chúng chút ít bạc vụn là số tiễn thừa quá ít ỏi đến bọn tửu bảo cũng chê không thèm nhận!
Đứa bé kia thì không như vậy? Nó cứ thập thò ngoài cửa nhìn đau đáu vào những đĩa thức ăn hãy còn nguyên vẹn do bọn tửu bảo vừa dọn ra cho khách!
Điều đó chứng tỏ đứa bé không phải hạng ngửa tay xin bố thí tiền, càng không phải hạng chỉ chuyên chờ đợi nếm chỗ cơm thừa canh cặn!
Đã không phải hai hạng người này, cách thập thò và cách nhìn như muốn rớt cả đôi tròng mắt ra, đứa bé nhất định đang có tâm địa bất chính?
Phải như thế hay không, điều đó bọn tửu bảo đã để ý gần hai canh giờ vẫn chưa có câu trả lời xác đáng! Đó là do đứa bé kia đã dừng lại ở mức độ nhìn thập thò, chưa có thêm biểu hiện nào khác khả nghi.
Dẫu sao bọn tửu bảo vẫn bảo nhau, phải luôn để mắt đến đứa bé, đừng để đứa bé kịp giở trò khiến những thực khách đang dùng bữa phải bị kinh động đáng tiếc!
Mà kể cũng lạ, đứa bé rõ ràng đã nhiều phen nuốt nước bọt khan, chứng tỏ cái nhìn của đứa bé về những đĩa thức ăn là cái nhìn thèm thuồng, cái nhìn của người đói bụng đã lâu đang mong đợi có một bữa ăn no nê! Tuy nhiên hoặc đứa bé đã biết bọn tửu bảo đang cảnh giác nhìn chừng nó, hoặc vì ý nào khác chỉ có đứa bé hiểu, nó chưa hề giở trò như bọn tửu bảo đang chờ đợi!
Phàm điều gì cũng vậy, bất luận ai đang trông chờ điều gì đó xảy ra nếu chưa xảy ra thì nôn nao lo lắng và dễ dàng biến sự nôn nao chờ đợi này thành một thiên kiến, một định kiến khó thể thay đổi!
Bọn tửu bảo cũng vậy! Chúng đang chờ đứa bé giở trò thì trong tâm tưởng của bọn chúng trước sau gì đứa bé cùng giở trò!
Dường như đó là một định kiến bất di bất dịch!
Với định kiến đó bất chợt ở bên trong tửu điếm có tiếng kêu hoảng :
- Túi ngân lượng của ta! Có người đánh cấp túi ngân lượng của ta!
Lập tức, ngoại trừ những thực khách đang nhìn chú mục vào vị thực khách vừa kêu toáng lên, hầu hết những ánh mắt của bọn tửu bảo đều đổ dồn về phía đứa bé nọ!
Và mọi việc xảy ra, sau đó là điều không tránh khỏi?
Đứa bé liền bị bọn tửu bảo tóm gọn, bất chấp trong bọn thực khách có người đang há miệng hô hoán :
- Kẻ cắp! Đừng để kẻ cắp chạy thoát!
Yên chí kẻ cắp chính là đứa bé khả nghi, một tên tửu bảo vừa mò sục khắp người đứa bẻ vừa quát tháo om sòm :
- Tiểu oa nhi chỉ mới bằng tuổi này đã dám làm chuyện kinh thiên động địa rồi sao? Phen này đã bị lão Tứ ta phát hiện, ngươi sẽ phải nhừ đòn và từ nay bỏ hẳn thói trộm đạo bất chính!
Đứa bé kêu lên với sắc mặt thảng thốt :
- Buông ta ra! Ta không là kẻ cắp, càng không phải hạng trộm đạo! Các người lầm rồi!
Tên tửu bảo vẫn tiếp tục mò sục với tràng cười khả ố :
- Lầm à! Để xem là ta lầm hay ngươi lầm! Hà... Hà...
Đang cười tên tửu bảo phải ngậm miệng lại do ở ngay bên ngoài bỗng có tiếng quát vang lên như tiếng sấm động :
- Từ Khắc Kim! Ta biết thế nào ngươi cũng phải lộ diện và chính tài diệu thủ của ngươi đã hại chính ngươi!
Nghe tiếng quát tên tửu bảo vội xô bật đứa bé bị bắt oan ra ngoài, miệng lắp bắp sợ hãi :
- Hóa ra tổng chưởng quản đã đến và kẻ cắp chính là Từ Khắc Kim!
Bị xô khá mạnh đứa bé mất tự chủ phải té chúi nhủi vào một người đang kinh hoảng bước lùi!
Người này có vóc dáng nhỏ bé, sự kinh hoảng của người này là điều dễ hiểu nếu ai đó nhìn thấy nhân vật tổng chưởng quản với thân hình cao to bệ vệ đang bức dồn người nhỏ bé phải lùi dần!
Đang lùi như vậy, người có vóc dáng nhỏ bé đương nhiên phải giật mình khi bị đứa bé bất ngờ ngã chúi vào từ phía sau!
Do giật mình y phải đưa mắt nhìn lại! Và khi nhìn thấy đó là do đứa bé tự va vào, y sinh bực dùng tay đẩy mạnh đứa bé qua một bên :
- Ngươi muốn chết cao? Cút!
Lại bị xô một lần nữa đứa bé lần này hoàn toàn phải té ngồi và nếu không có cánh cửa của tửu điếm đỡ lại, có lẽ đứa bé phải lăn luôn vào trong!
Tức giận vì hai lần bị xô đẩy mà lý do rõ ràng không phải do nó, đứa bé hả hê nhìn người có vóc dáng nhỏ thó kia đang bị lão cao to uy hiếp quát nạt :
- Từ Khắc Kim! Ngươi tưởng có thể lẩn trốn bọn ta mãi được sao? Mau giao vật kia cho bọn ta nào!
Thật đáng kinh ngạc, sự kinh hoảng của nhân vật nhỏ thó trong tức khắc đã bay biến đi! Thay cho sự kinh hoảng, y chợt sừng sộ ngược lại :
- Ngươi bảo Từ mỗ phải giao vật gì? Có phải bọn ngươi ỷ lại vào tiền của hàng đống vạn của Hào Phú Vương nên muốn ngậm máu phun người lúc nào cũng được sao? Từ mỗ đã lập đi lập lại bao nhiêu lần rồi, Từ mỗ không hề biết đến vật gì có liên quan đến Hào Phú Vương!
Tổng chưởng quản cười lạnh :
- Có ngậm máu phun người hay không trừ phi ngươi cho ta lục soát khắp người ngươi!
Từ Khắc Kim biến sắc :
- Lục soát? Hào Phú Vương không phải quan nha, bọn ngươi cũng không phải sai dịch, bằng vào đâu ngươi đòi lục soát khắp người mỗ?
Tổng chưởng quản vụt xòe đôi bàn tay :
- Tuy Hào Phú Vương không phải nhân vật giang hồ nhưng để tránh những kẻ như ngươi quấy nhiễu, đôi chưởng tay của ta đôi khi cũng được việc! Ngươi thừa biết bản lãnh của ta, Cửu Quyền Thôi Mệnh chứ? Hãy ngoan ngoãn nào!
Từ Khắc Kim lập tức tru tréo :
- Được, soát thì soát! ở đây có khá đông người mỗ nhất định phải đòi ở ngươi một giao phó rõ ràng! Bằng không, thanh danh của Hào Phú Vương kể như bị bọn ngươi bôi tro trát trấu, sẽ không có thực khách nào dám vào ăn ở các phạn điếm hoặc tửu điếm của Hào Phú Vương!
Tổng chưởng quản lạnh giọng :
- Ngươi muốn giao phó thế nào?
Từ Khắc Kim đưa mắt nhìn mọi người tình cờ có mặt trong tửu điếm :
- Trong chư vị rõ ràng vừa có người bị mất túi ngân lượng và mỗ đang là kẻ bị tình nghi. Giả như trong người mỗ không hề có bất cứ vật gì để kết tội, chứng tỏ mỗ bị hàm oan!
Đưa mắt nhìn lại vị tổng chưởng quản, Từ Khắc Kim ngạo nghễ đưa đề xuất :
- Và khi chứng thực mỗ bị oan, bọn ngươi trước hết phải dập đầu tạ lỗi, trả lại thanh danh cho mỗ! Sau đó...
Tổng chưởng quản hừ khan :
- Ngươi có thanh danh gì đáng kể ngoài bốn chữ Diệu Thủ Không Không?
Từ Khắc Kim cười nhẹ :
- Chưa biết là ta hay thuộc hạ của ngươi là diệu thủ! Và nếu không phải là ta, túi ngân lượng của người vừa bị mất phải do bọn ngươi có trách nhiệm bồi hoàn! Sao?
Tổng chưởng quản gật đầu nôn nóng :
- Được! Nhất thanh bất biến! Để xem ngươi đắc ý được bao lâu!
Nhưng khi thấy tổng chưởng quản định tiến đến soát xét, Từ Khắc Kim xua tay kêu giật giọng :
- Chậm đã!
Tổng chưởng quản bật cười :
- Ngươi sợ rồi sao? Vậy ngươi sao không ngoan ngoãn tự giao vật ra?
Từ Khắc Kim bĩu môi :
- Ta việc gì phải sợ? Có chăng ta sợ ngươi vì không tìm thấy vật cần tìm, ngươi thi thố thủ đoạn ám muội để hãm hại ta!
Tổng chưởng quản động dung định phát tác thi Từ Khắc Kim vụt đưa tay ngoắc một tên tửu bảo :
- Ngươi lại đây! Ta đã nhìn thấy ngươi mò sục đứa bé khi nãy, xem ra để ngươi lục soát có khi là rất công bằng!
Tên tửu bảo này đúng là tên khi nãy đã mò tìm khớp người đứa bé, gã lập tức đưa mắt nhìn tổng chưởng quản để dò hỏi!
Tổng chưởng quản gật đầu :
- Cũng được! Bất luận trong ngươi y có vật gì ngươi phải lấy hết ra?
Được lệnh tên tửu bảo nhanh nhẹn thực hiện!
Và khi thấy sắc mặt của gã tửu bảo hoàn toàn ngờ nghệch do không tìm thấy bất kỳ vật gì, Từ Khắc Kim cười ầm lên :
- Tất cả trông thấy rồi chứ? Ha... Ha...
Phát hiện tổng chưởng quản đang nhìn một cách giật dữ, tên tửu bảo lắp bắp :
- Bẩm... bẩm... Tiểu nhân cho rằng... cho rằng...
Tổng chưởng quản động nộ :
- Ngươi cho như thế nào? Nói!
Tên tửu bảo cả sợ, nói thật nhanh :
- Tiểu nhân cho rằng y không phải kẻ cắp!
Tổng chưởng quản gầm vang :
- Có lý nào như thế? Từ Khắc Kim! Ngươi cất giữ vật đó ở đâu?
Từ Khắc Kim vụt đanh giọng :
- Này! Có phải ngươi định dùng vũ lực bắt ép ta phải nhận điều mà ta không hễ làm? Ta cho ngươi hay Cửu Quyền Thôi Mệnh của ngươi tuy lợi hại nhưng không phải vì thế ngươi có thể ung dung xem thường đạo lý!
Đưa mắt nhìn quanh và như Từ Khắc Kim cố tình đưa mắt về phía bàn trong cùng, nơi đang có đôi nam thanh nữ tú ngồi dùng bữa. Từ Khắc Kim hỏi lớn :
- Chư vị nghĩ Từ mỗ nói có đúng không?
Bắt gặp ánh mắt nhìn của Từ Khắc Kim, đôi nam thanh nữ tú kia từ từ đứng đậy :
- Bất luận nguyên uỷ của sự việc là thế nào, khi việc lục soát đã xong và trong người của vị huynh đài kia không có vật cần tìm, bọn tại hạ Hoa Sơn song nhạn thiển nghĩ đạo lý cần phải được thực hiện!
Tổng chưởng quản có phần nao núng :
- Nhị vị đây là Nhất Khiêm Nhị Khả, đôi cao đồ có công phu trác tuyệt nhất của Chưởng môn Hoa Sơn phái Trác lão anh hùng?
Nam nhân nọ nhẹ gật đầu :
- Câu chữ Nhất Khiêm Nhị Khả là do sư huynh đệ đồng môn vui miệng gọi đùa! Tại hạ thật sự chỉ là đại đệ tử của Trác lão nhân gia, tên gọi Khiêm Hạ! Còn đây là nhị sư muội Khả Tú Tú! Mong được Cửu Quyền Thôi Mệnh Văn lão huynh chỉ giáo!
Phát hiện sự nao núng của Cửu Quyền Thôi Mệnh, Từ Khắc Kim cười lớn :
- Ngươi thấy rồi đó! Hoa Sơn song nhạn vốn là đôi anh tài hiệp lữ, bất kỳ chuyện bất bình nào, nếu để họ nhìn thấy nhất định không bỏ qua! Theo ta ngươi nên dập đầu tạ lỗi Từ mỗ nãy thì hơn!
Cửu Quyền Thôi Mệnh trợn mắt :
- Không được! Phải đích thân ta soát xét ngươi mới được!
Từ Khắc Kim được thể làm già :
- Ngươi muốn soát xét? Được thôi! Nhưng liệu sau khi ngươi lục soát xong còn ai nữa sẽ tiếp tục đòi lục soát ta, cố tình lẩn tránh việc dập đầu tạ lỗi?
Khiêm Hạ cố nhịn cười vì thừa biết ý đồ của Từ Khắc Kim :
- Từ nhân huynh có thể nghe Khiêm mỗ nói một lời? Già néo đứt dây, nếu được Từ nhân huynh hãy vì mỗ bỏ qua việc này! Mỗ cam đoan sau này Văn lão huynh hoặc ai khác sẽ không còn gây khó khăn gì cho Từ nhân huynh nữa!
Cửu Quyền Thôi Mệnh biến sắc :
- Khiêm huynh đệ đừng nên can thiệp vào chuyện này! Họ Từ kia không phải hạng người như Khiêm huynh đệ nghĩ!
Nhưng Từ Khắc Kim nào bỏ lỡ cơ hội :
- Nếu đã có Hoa Sơn song nhạn đứng ra nói hộ, được, việc này Từ mỗ quyết không nhắc đến nữa.
Nháy mắt trêu chọc Thôi Mệnh Cửu Quyền, Từ Khắc Kim bảo :
- Ngươi phải nên cảm kích Hoa Sơn song nhạn mới đúng! Được như thế này quả là quá tiện nghi cho ngươi rồi! Ta đi đây! Hừ.
Nhìn Từ Khắc Kim ung dung bỏ đi, Cửu Quyền Thôi Mệnh hậm hực liếc xéo Khiêm Hạ :
- Già néo đứt dây, đó là câu họ Khiêm ngươi vừa nói? Sau này nếu có chuyện gì không hay ngươi đừng trách Văn lão nhị này sao không bảo trước!
Nghe thế, Khả Tú Tú cười thành tiếng :
- Cửu Quyền Thôi Mệnh ngươi chưa đủ tư cách để doạ nạt bọn ta! Đại ca! Chúng ta đi thôi! Muội cũng cho rằng nếu tiếp tục lưu lại ắt sẽ có chuyện không hay xảy ra thật! Ha... Ha...
Trước khi bỏ đi Khiêm Hạ còn nhẹ nhàng ném cho Thôi Mệnh Cửu Quyền một câu :
- Lời ngươi nói Khiêm Hạ ta xin ghi nhớ. Ngược lại ngươi cùng nên biết rằng việc gì Hoa Sơn song nhạn đã nhúng tay vào nhất định không bao giờ hối hận!
Khi tất cả đã bỏ đi tên tửu bảo khi nãy bỗng quét mắt nhìn và phát hiện đứa bé lúc mới rồi không hiểu đã lẳng lặng bỏ đi từ khi nào không biết. Y lẩm bẩm :
- Cũng may hắn rốt cuộc vẫn không giở trò!
Trong khi đó đứa bé vì muốn tránh xa nơi sắp xảy ra xô xát nên giờ đây đang thất thểu đi dưới ánh nắng chang chang!
Với sức nóng nắng như thiêu như đốt này những ai đang trong cảnh ngộ như đứa bé rất dễ bộc lộ những nhược điểm. Và nhược điểm của đứa bé thật ra chi là những điểm rất tầm thường, nó đang đói và đói đến sắp lả!
Nó lả đi thật!
Những bước chân nhỏ bé của nó không những đang chệnh choạng mà dường như đã không cỏn đủ lực để chi trì tấm thân hình hài đang quá ốm yếu của thính nó nữa!
Nó ngã!
Huỵch!
Đúng lúc đứa bé ngã xuống một bóng nhân ảnh chợt xuất hiện cạnh nó!
Đó là Từ Khắc Kim! Gã nhìn đứa bé với nụ cười chế giễu trên môi! Sau đó gã lẩm bẩm :
- Thoạt nhìn qua ta đã biết ngươi là đứa bé đã chịu đói lâu ngày? Hừ! Tại sao người có gan chịu đòn lại không có đởm lược để giật bừa một món ăn cho thỏa cơn đói khát?
Đứa bẻ tuy lả nhưng chưa ngất hẳn. Nghe những tiếng lẩm bẩm kia nó gắng gượng mở mắt :
- Lại là thúc thúc?
Từ Khắc Kim kinh ngạc :
- Ngươi vẫn nhớ ta?
Đứa bé gật đầu :
- Tuy thúc thúc đã xô vào tiểu điệt khá mạnh nhưng không vì thế mà tiểu diệt giận thúc thúc!
Từ Khắc Kim bĩu môi :
- Dù ngươi giận cũng không làm gì được ta, đúng không?
Đứa bé cười yếu ớt :
- Tuy đó là sự thật nhưng tiểu điệt vẫn có thể không cần mở miệng với thúc thúc!
Từ Khắc Kim bật cười :
- Ngươi làm như ta cần ngươi nói chuyện lắm vậy? Hà... Hà...! Thật nực cười!
Đứa bé gắng gượng ngồi lên và phát thoại thật yếu ớt :
- Thúc thúc không cần nhưng tiểu điệt cần! Vì vô hình chung... a...
Từ Khắc Kim thoáng có vẻ lo ngại :
- Tại sao người cần phải mở miệng nói chuyện với ta? Vô hình chung như thế nào?
Đứa bé không thể biết tại sao Từ Khắc Kim có phần lo ngại! Nó chỉ nói ra những gì nó cho là cần thiết :
- Vì cũng như tiểu điệt thúc thúc vừa bị người nghi oan, cho thúc thúc là một kẻ cắp!
Nét mặt của họ Từ chợt giãn ra :
- Ngươi nghĩ ta không phải kẻ cắp?
Đứa bé vừa mới ngồi lên giờ phải xiêu xiêu thân hình như sắp ngã nằm xuống :
- Một người có tướng mạo như thúc thúc nhất định không phải kẻ cắp! Đến như tiểu điệt là kẻ tuy đã chịu đói khát lâu ngày nhưng bất luận thế nào đi nữa tiểu điệt cũng không thể tự biến mình thành kẻ cắp!
Từ Khắc Kim có phần chột dạ! Và để khỏa lấp gã nạt :
- Ngươi là ngươi, ta là ta! Đâu thể từ ngươi mà suy ra bụng dạ của ta! Vả lại, hừ, để xem khi có thức ăn đặt ngay trước mặt, đang lúc bụng đói như thế này liệu ngươi có thể chịu đựng mà không giở trò cướp giật để có cái ăn hay không!
Dứt lời Từ Khắc Kim bỗng đưa ra cho đứa bé nhìn thấy một đùi gà đã nấu chín. Và mùi thơm từ đó tỏa ra làm cho đứa bé tỉnh hẳn!
Nhìn đứa bé đang cố nhịn để không phải nuốt nước bọt thèm thuồng, Từ Khắc Kim cười hềnh hệch :
- Ngươi có bản lãnh thì cứ giật lấy mà ăn! Hề... Hề...
Để mở được miệng, đứa bé đành phải nuốt tất cả chỗ nước bọt vốn đã tuôn ra đầy miệng :
- Ực! Tiểu điệt sẽ không giật! Và cũng không xin! Trừ phi thúc thúc tự ý cho, nếu không tiểu điệt đành cứ vậy mà nhịn!
Những tưởng sắp được thưởng thức một trò đùa, lời nói của đứa bé làm Từ Khắc Kim cụt hứng! Gã lầu bầu :
- Hừ! Thuở bằng tuổi ngươi ta đã... Hừ! Sĩ diện như ngươi chỉ là sĩ diện hão?
Và Từ Khắc Kim chợt giật mình khi có âm thanh bỗng vang lên từ phía sau :
- Nếu ta biết không lầm, kẻ bắt đầu học thói ăn cắp từ thuở nhỏ sau này đã thành danh là Diệu Thủ Không Không phải là ngươi không, Từ Khắc Kim?
Từ Khắc Kim quay lại thật nhanh :
- Các hạ là ai? Sao bỗng dưng có lời cợt nhả, xem thường Từ mỗ?
Nhân vật vừa bất ngờ xuất hiện bỗng đưa tay tự chỉ vào nửa bên mặt, nơi có vết sẹo hình sao :
- Ngươi cố vận dụng trí nhớ xem nào? Từ vết sẹo này ta không tin ngươi chưa từng biết ta là ai?
Từ Khắc Kim phải vận dụng trí nhớ thật! Và gã chợt hốt hoảng :
- Các hạ là Cổ Thống, Bán Quỷ Bán Nhân?
Nhân vật nọ vụt xoè tay :
- Kể ra ngươi có trí nhớ không tồi! Nào vật gì ngươi đang giữ hãy giao cho ta nào!
Từ Khắc Kim lùi lại :
- Các hạ được Cửu Quyền Thôi Mệnh sai đến đòi vật?
Cổ Thống bĩu môi :
- Ngươi nói sai rồi! Chỉ có ta mới có quyền sai phái Cửu Quyền Thôi Mệnh Văn Tường!
Từ Khắc Kim bỗng chớp mắt :
- Hay thật! Không ngờ một cao thủ hữu danh như Cổ Thống các hạ lại cam tâm làm nha khuyển cho lão Chu, Hào Phú...
Cổ Thống chợt gầm vang :
- Câm! Ta hỏi ngươi, ngươi muốn giao vật hay giao tính mạng?
Từ Khắc Kim biến sắc :
- Trong người ta không có vật gì khác ngoài cái đùi gà này! Không lẽ ngươi đang đói muốn giành lấy thức ăn trên tay ta?
Cổ Thống bất ngờ lao đến :
- Rõ ràng Từ Khắc Kim ngươi muốn chết! Vậy đừng trách ta! Đỡ!
Vút!
Ào... Ào...
Từ Khắc Kim vội dịch người.
Vút!
Chưởng của Cổ Thống vì thế thay vì quật vào Từ Khắc Kim lại quật ngay vào đứa bé vốn đang ngồi ngay phía sau Từ Khắc Kim, trước lúc gã dịch thân!
Ào...
Đứa bé tròn mắt kinh hoảng vì không tưởng nó vô tình lại là người thế mạng cho Từ Khắc Kim!
Như nhận ra hậu quả của hành vi vừa rồi vô tình đưa đứa bé vào tử địa, Từ Khắc Kim vội chuộc lại lỗi lầm bằng cách ném mẩu thịt trên tay vào ngay mặt Cổ Thống :
- Vật ngươi đang cần dày! Đừng sát hại đứa bé!
Vụt!
Nghe bảo đó là vật đang cần Cổ Thống tuy đã lỡ phát kình nhưng vẫn có thừa thân thủ để biến đổi chiêu chưởng ra thiêu trảo?
Đến khi chộp trúng vào mẩu thịt, biết dã bị Từ Khắc Kim dối gạt Cổ Thống lai gầm lên :
- Từ Khắc Kim! Ta không tin Vân Vân Ảo Bộ của ngươi có thể thoát khỏi Thiểm Điện chưởng thần tốc của ta! Đỡ!
Vừa dứt lời Cổ Thống quả nhiên quật ra một chưởng thần tốc thật! Và lẽ đương nhiên cách dịch chuyển của Từ Khắc Kim dù lợi hại vẫn không sao kịp tránh chưởng Thiểm Điện của Cổ Thống!
Từ Khắc Kim lúng túng đến nỗi chỉ biết ngây người nhìn chiêu chưởng của Cổ Thống sắp sửa đoạt mạng gã!
Bất chợt có một ánh kim quang bỗng loé lên.
- Dừng tay!
Véo...
Bị kiếm chiêu ngăn cản, Cổ Thống hậm hực nhìn đôi nam thanh nữ tú vừa xuất hiện :
- Hoa Sơn song nhạn? Như vậy chứng tỏ Văn Tường nói không sai, Hoa Sơn phái thật sự muốn can thiệp vào chuyện này?
Khiêm Hạ từ từ thu kiếm về :
- Nếu Văn Tường đã nói cho các hạ biết sự can thiệp của bọn ta, hẳn y không quên nói cho các hạ biết những gì bọn ta đã cam đoan với vị nhân huynh họ Từ?
Cổ Thống cười gằn :
- Họ Khiêm ngươi thật sự tin vào lời của một kẻ như Diệu Thủ Không Không?
Khiêm Hạ nghiêm giọng :
- Ta chỉ tin vào những gì ta tận mắt mục kích! Văn Tường đã cho người lục soát và trên người của Từ nhân huynh không hề có bất kỳ vật gì! Đối với ta, thế là đủ!
Cổ Thống mai mỉa :
- Từ Khắc Kim vốn xảo quyệt! Có thể trên người y không giữ vật đó, nhưng đứa bé kia xem ra được y đặc biệt chú tâm, biết đâu chính y đã nhờ đứa bé cất giấu hộ?
Bị gán tội cách vô lý đứa bé phẫn nộ :
- Sao bọn ngươi cứ luôn miệng đề quyết ta là một kẻ cắp? Được, ngươi cứ đến mà lục soát ta.
Cổ Thống hăm hở bước đến :
- Đó là điều ta đang muốn làm không cần tiểu oa nhi nói!
Khiêm Ha chợt khoa kiếm :
- Khoan đã!
Cổ Thống động nộ :
- Người khác có thể sợ Hoa Sơn song nhạn nhưng ta thì không! Tránh ra!
Khiêm Hạ lạnh giọng :
- Ta cũng không nói các hạ sợ! Nhưng trước khi các hạ lục soát, ta muốn có một giao phó rõ ràng!
Cổ Thống quát :
- Hạng như ngươi chưa đủ tư cách để buộc ta phải đưa ra một giao phó?
Từ Khắc Kim chợt ngoác miệng kêu :
- Sao lại có chuyện kỳ như vậy? Không lẽ trên đời này không còn đạo lý gì nữa sao?
Khiêm Hạ bắt đầu vận lực vào thanh kiếm :
- Nếu các hạ không thuận theo đề xuất của ta, thanh kiếm này nhất định sẽ phải ngăn cản hành vi bất chấp đạo lý của các hạ!
Cổ Thống liền vung tay :
- Kẻ nào ngăn ta phải chết! Đỡ!
Vù... Vù...
Thanh kiếm trên tay Khiêm Hạ cũng nhanh tốc khoa lên :
- Chớ nhiều lời! Cứ thắng thanh kiếm của ta rồi hãy đắc ý! Đỡ!
Véo...
Ầm!
Sau tiếng chấn kình, Khiêm Hạ là người bị chấn lùi!
Cổ Thống cười lớn :
- Khi nãy là dò ta bất phòng nên ngươi có cơ hội chiếm thượng phong! Lần này ắt ngươi phải biết thế nào là lợi hại! Đỡ!
Vù Vù...
Khiêm Hạ giận dữ xuất kiếm chiêu :
- Ngươi đừng đắc ý quá sớm! Đỡ!
Véo... Véo...
Khả Tú Tú bất ngờ lao vào :
- Đại ca! Là y khiêu chiến với Hoa Sơn song nhạn! Hãy để muội cùng đại ca liên thủ?
Vút!
Véo... Véo...
Dù có thêm Khả Tú Tú nhưng Cổ Thống vẫn cao ngạo :
- Được lắm! Ta chấp cả hai! Xem Hoa Sơn song nhạn thật sự có bản lãnh cao minh như thế nào! Tiếp chưởng!
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Có Khả Tú Tú hiệp lực kiếm pháp của Hoa Sơn càng thêm phát huy uy lực.
Vừa giữ được bình thủ sau hai tiếng chạm kình, Khiêm Hạ chợt quát :
- Hãy xem chiêu Nguyệt Treo Thiên Đỉnh!
Véo... Véo...
Khả Tú Tú cũng phụ họa với Khiêm Hạ :
- Đây là chiêu Tảo Phong Cuồng Lang! Đỡ!
Véo... Véo...
Hai kiếm của Song Nhạn một tấn công thượng bàn một tập kích hạ bàn, khiến Cổ Thống biến sắc :
- Hảo kiếm pháp! Xem đây!
Vù... Ầm!
Ào... Ầm!
Khiêm Hạ vội nương theo chưởng kình đảo lộn người trên không :
- Thiểm Điện chưởng quả danh bất hư truyền! Không ngờ đồng tiền của Hào Phú Vương lại có thể sai khiến một nhân vật như các hạ! Đỡ!
Véo... Véo...
Khả Tú Tú cũng rùn bộ xuất kiếm liên tay với Khiêm Hạ :
- Có lẽ vật bị mất đi là vật của Hào Phú Vương! Không hiểu vật đó trọng yếu như thế nào khiến các hạ phải liều mình mạo hiểm? Đỡ kiếm!
Véo...
Cổ Thống bất ngờ phân khai song thủ :
- Bọn ngươi bất tất phải hỏi nhiều! Hãy xem chiêu Thiên Tàn Địa Khuyết của ta!
Ào... Ầm!
Vù... Ầm!!
Quá bất ngờ trước thân thủ thật sự lợi hại của Cổ Thống, ngang nhiên chiêu chiết chiêu với cả hai, Khiêm Hạ chợt quát đanh giọng :
- Thật uổng cho các hạ phen này phải thân bại danh liệt! Hãy xem Song Nhạn Hồi Đầu!
Véo...
Kiếm chiêu của Khiêm Hạ chợt hóa thành tia sáng cắm vút vào nửa người bên hữu của Cổ Thống! Cũng tương tự nửa người bên tả của Cổ Thống liền bị tia kiếm nhanh như chớp giật của Khả Tú Tú uy hiếp Véo...
Cổ Thống chấn động vội chập mạnh hai tay vào nhau.
- Bọn ngươi muốn chết!
Ào...
Tuy nhiên, là tên chiêu Song Nhạn Hồi Dầu nên hai thanh kiếm của Khiêm Hạ và Khả Tú tú không chỉ có một thức đơn giản!
Đang lao cắm vào hai bên Cổ Thống ngay khi Cổ Thống vận dụng chưởng lực định chấn vào hai thanh kiếm thế nào cũng bị chập lại, Khiêm Hạ và Khả Tú Tú bất ngờ xoay người!
Vút! Vút!
Khiêm Hạ xoay người lạng về bên tả và lập tức đẩy ngược thanh kiếm chui qua cánh tay! Với biến chuyển này thanh kiếm của Khiêm Hạ bỗng đâm thốc ngược về phía sau xoáy ngay vào Linh Đài huyệt của Cổ Thống. Cũng y cách như vậy, Khả Tú Tú xoay người về bên hữu, đưa lưng về phía Cổ Thống! Và từ dưới cánh tay của Khả Tú Tú thanh kiếm bỗng xuất hiện, đâm ngược vào huyệt Khí Hải của Cổ Thống!
Lúc này do Cổ Thống đã lở đà chập hai tay vào giữa nên không thể có phản ứng kịp thời nhằm bảo vệ hai yếu huyệt đang bị chiêu Song Nhạn Hồi Đầu của Hoa Sơn song nhạn liên tay uy hiếp!
Cổ Thống cả giận vừa đánh liều tung thân lên cao vừa rống lên :
- Hai ngươi...! Hự! Hự!
Vút!
Soạt...! Soạt..!
Phản ứng của Cổ Thống đủ nhanh nhưng dẫu sao vẫn có phần chậm nên không thể tránh việc bị hai đầu kiếm cùng một lúc phạm vào người!
Cùng với hai thanh âm ghê rợn nọ, y phục của Cổ Thống bị kéo rách, tiếp đó là những giọt máu hồng tuôn rơi!
Thất kinh và hoảng hốt, Cổ Thống bật tung người lao đi sau khi ném lại một câu hăm dọa :
- Là do hai ngươi tự chuốc họa vào thân! Sau này đừng trách ta...
Vút!
Câu hăm dọa giữa chừng của Cổ Thống tuy không làm Hoa Sơn song nhạn khiếp hãi nhưng chính Khiêm Hạ cũng tự nhận thức một điều và bắt đầu lẩm nhẩm hoang mang :
- Cũng là câu nói như Cửu Quyền Thôi Mệnh? Điều này phải chăng đứng phía sau Cổ Thống hãy còn có nhân vật lợi hại hơn?
Khả Tú Tú cũng kinh nghi :
- Nghĩ như đại ca, nếu bọn họ thật sự là những người chịu sự sai phái của Hào Phú Vương phải chăng Hào Phú Vương không phải một phú gia bình thường?
Từ Khắc Kim chợt lên tiếng :
- Nhị vị nói rất phải! Bằng không bọn người này đâu vì một vật...
Có cảm nhận đã nói hớ Từ Khắc Kim chợt đổi giọng vờ kêu lên :
- Thế nào tiểu tử? Sao ngươi nhăn nhăn nhó nhó vậy?
Đưa mắt nhìn Khiêm Hạ tuy phát hiện sắc mặt của đứa bé kia trông thật thảm não nhưng vẫn phải kinh nghi khi nghe đứa bé kia lên tiếng đáp lại câu hỏi của họ Từ :
- Tiểu điệt nào nhăn nhó như thúc thúc vừa nói?
Khiêm Hạ buột miệng hỏi :
- Từ nhân huynh! Đứa bé này là lệnh điệt à?
Từ Khắc Kim xua tay :
- Không phải! Chỉ là tình cờ gặp mặt thôi! Vả lại giữa y và Từ mỗ có một điểm chung là bị người khác ngờ là kẻ cắp?
Khiêm Hạ nghiêm giọng :
- Lời nói dở khi nãy của Từ nhân huynh như Từ nhân huynh biết vật họ muốn tìm là vật gì?
Từ Khắc Kim chớp mặt vài lượt :
- Từ mỗ làm sao biết được? Nếu biết, chẳng hóa ra Từ mỗ đã đánh cắp vật của họ thật sao?
Khả Tú Tú cũng nghi hoặc :
- Bọn ta đã đem bốn chữ Hoa Sơn song nhạn bảo chứng cho nhân huynh! Ta hy vọng nhân huynh không đem bọn ta ra làm trò đùa và cũng đừng biến bọn ta thành những kẻ ngu xuẩn.
Từ Khắc Kim chợt ưỡn ngực bước lên mấy bước :
- Đến nhị vị cũng không tin Từ mỗ sao? Nếu vậy Khiêm huynh đệ có thể lục soát cho rõ hư thực!
Khiêm Hạ nhăn mặt :
- Bọn ta từng biết Từ nhân huynh có danh là Diệu Thủ Không Không nhưng việc lục soát này...
Không chờ Khiêm Hạ nói dứt lời, Từ Khắc Kim vội dùng hai tay vỗ bồm bộp vào khắp người :
- Trong người Từ mỗ thật sự không cất giấu vật gì! Nhị vị hãy xem đây?
Bằng những thanh âm nghe được, Khiêm Hạ nghi hoặc :
- Vậy tại sao bọn họ vẫn cứ đề quyết Từ nhân huynh đã lấy vật gì đó của họ?
Khả Tú Tú cau mày :
- Nhưng là vật gì? Sao họ chỉ muốn thu hồi vật mà chưa muốn lấy mạng của nhân huynh?
Từ Khắc Kim giật mình :
- Ý cô nương muốn nói họ xem vật đó quan trọng hơn cả tính mạng của mỗ?
Khả Tú Tú gật đầu :
- Nhìn bề ngoài có thể đoán chắc là như vậy! Chỉ có điều nếu họ thật sự không tìm thấy vật họ muốn tìm rất có thể họ sẽ đổi ý? Và lần sau Từ nhân huynh đừng mong gặp may mắn!
Cả sợ, Từ Khắc Kim bỗng đưa tay ngoắc đứa bé :
- Ngươi đói lắm phải không? Hãy theo ta! Hôm nay ta nhất định thết đãi ngươi một bữa no nê?
Thái độ của Từ Khắc Kim khiến Khiêm Hạ nghi hoặc! Khiêm Hạ nhìn đứa bé và hỏi họ Từ :
- Phải chăng Cổ Thống nghi ngờ đúng? Đứa bé này đang cất giấu vật gì đó hộ nhân huynh?
Từ Khắc Kim đảo nhanh tròng mắt :
- Nhất định không thể có việc này. Mỗ và đứa bé này chỉ là bình thủy tương phùng! Đứa bé này có tư cách gì để làm đồng bọn với mỗ?
Đứa bé tuy vẫn ngồi nhưng chợt ưỡn ngực ra, y như cách Từ Khắc Kim vừa làm :
- Nếu tiểu điệt thật sự có giấu vật, ắt chỉ có đâu đó ở trong người! Thúc thúc và cô cô nếu không tin có thể tự lục soát!
Như muốn cho Hoa Sơn song nhạn tin hơn, đứa bé sau đó cũng dùng tay vỗ khắp người!
Bất chợt đứa bé bỗng ôm bụng lăn lộn :
- Ôi chao!
Khiêm Hạ kinh ngạc :
- Tiểu huynh đệ làm sao rồi?
Đứa bé rên hừ hừ :
- Tiểu điệt... Hừ... Hừ! Tiểu điệt... đói!
Từ Khắc Kim bỗng thở phào và liền miệng kêu :
- Thật sự y đã đói lắm rồi! Nếu không có gì cản ngại, Từ mỗ cần tìm cho y một bữa ăn!
Những thống khổ vì đói của đứa bé là thật. Khả Tú Tú chép miệng :
- Quả nhiên y đã đói lắm rồi! Đại ca! Chúng ta đi thồi! Đừng quá chậm trễ kẻo đứa bé sẽ không chịu đựng nổi.
Nghe Khả Tú Tú nói như thế, Từ Khắc Kim vội bước đến xốc đứa bé lên tay y và bước đi thật khẩn trương!
Đưa mắt nhìn nhau, Khiêm Hạ bỗng hạ thấp giọng :
- Phải chăng nhị muội có ý nghi ngờ đứa bé kia?
Khả Tú Tú nháy mắt :
- Chúng ta cứ lẳng lặng bám theo! Có nghi ngờ hay không sẽ biết!
Khiêm Hạ gật đầu và nhẹ nhàng cùng Khả Tú Tú lướt đi!
Không như những đứa trẻ khác trạc tuổi và có vẻ ngoài tương tự, cũng y phục bẩn thỉu, đầu tóc lôi thôi nhếch nhác, đa phần những đứa bé này chỉ dám lăng xăng bên ngoài tửu điếm và nhìn như dán mắt vào những vị thực khách cao sang sau một bữa cơm rượu no nê đang đĩnh đạc đi ra! Bọn chúng thường săn đón những vị thực khách này, hy vọng gặp được người có lòng đại từ đại bi sẽ bố thí cho chúng chút ít bạc vụn là số tiễn thừa quá ít ỏi đến bọn tửu bảo cũng chê không thèm nhận!
Đứa bé kia thì không như vậy? Nó cứ thập thò ngoài cửa nhìn đau đáu vào những đĩa thức ăn hãy còn nguyên vẹn do bọn tửu bảo vừa dọn ra cho khách!
Điều đó chứng tỏ đứa bé không phải hạng ngửa tay xin bố thí tiền, càng không phải hạng chỉ chuyên chờ đợi nếm chỗ cơm thừa canh cặn!
Đã không phải hai hạng người này, cách thập thò và cách nhìn như muốn rớt cả đôi tròng mắt ra, đứa bé nhất định đang có tâm địa bất chính?
Phải như thế hay không, điều đó bọn tửu bảo đã để ý gần hai canh giờ vẫn chưa có câu trả lời xác đáng! Đó là do đứa bé kia đã dừng lại ở mức độ nhìn thập thò, chưa có thêm biểu hiện nào khác khả nghi.
Dẫu sao bọn tửu bảo vẫn bảo nhau, phải luôn để mắt đến đứa bé, đừng để đứa bé kịp giở trò khiến những thực khách đang dùng bữa phải bị kinh động đáng tiếc!
Mà kể cũng lạ, đứa bé rõ ràng đã nhiều phen nuốt nước bọt khan, chứng tỏ cái nhìn của đứa bé về những đĩa thức ăn là cái nhìn thèm thuồng, cái nhìn của người đói bụng đã lâu đang mong đợi có một bữa ăn no nê! Tuy nhiên hoặc đứa bé đã biết bọn tửu bảo đang cảnh giác nhìn chừng nó, hoặc vì ý nào khác chỉ có đứa bé hiểu, nó chưa hề giở trò như bọn tửu bảo đang chờ đợi!
Phàm điều gì cũng vậy, bất luận ai đang trông chờ điều gì đó xảy ra nếu chưa xảy ra thì nôn nao lo lắng và dễ dàng biến sự nôn nao chờ đợi này thành một thiên kiến, một định kiến khó thể thay đổi!
Bọn tửu bảo cũng vậy! Chúng đang chờ đứa bé giở trò thì trong tâm tưởng của bọn chúng trước sau gì đứa bé cùng giở trò!
Dường như đó là một định kiến bất di bất dịch!
Với định kiến đó bất chợt ở bên trong tửu điếm có tiếng kêu hoảng :
- Túi ngân lượng của ta! Có người đánh cấp túi ngân lượng của ta!
Lập tức, ngoại trừ những thực khách đang nhìn chú mục vào vị thực khách vừa kêu toáng lên, hầu hết những ánh mắt của bọn tửu bảo đều đổ dồn về phía đứa bé nọ!
Và mọi việc xảy ra, sau đó là điều không tránh khỏi?
Đứa bé liền bị bọn tửu bảo tóm gọn, bất chấp trong bọn thực khách có người đang há miệng hô hoán :
- Kẻ cắp! Đừng để kẻ cắp chạy thoát!
Yên chí kẻ cắp chính là đứa bé khả nghi, một tên tửu bảo vừa mò sục khắp người đứa bẻ vừa quát tháo om sòm :
- Tiểu oa nhi chỉ mới bằng tuổi này đã dám làm chuyện kinh thiên động địa rồi sao? Phen này đã bị lão Tứ ta phát hiện, ngươi sẽ phải nhừ đòn và từ nay bỏ hẳn thói trộm đạo bất chính!
Đứa bé kêu lên với sắc mặt thảng thốt :
- Buông ta ra! Ta không là kẻ cắp, càng không phải hạng trộm đạo! Các người lầm rồi!
Tên tửu bảo vẫn tiếp tục mò sục với tràng cười khả ố :
- Lầm à! Để xem là ta lầm hay ngươi lầm! Hà... Hà...
Đang cười tên tửu bảo phải ngậm miệng lại do ở ngay bên ngoài bỗng có tiếng quát vang lên như tiếng sấm động :
- Từ Khắc Kim! Ta biết thế nào ngươi cũng phải lộ diện và chính tài diệu thủ của ngươi đã hại chính ngươi!
Nghe tiếng quát tên tửu bảo vội xô bật đứa bé bị bắt oan ra ngoài, miệng lắp bắp sợ hãi :
- Hóa ra tổng chưởng quản đã đến và kẻ cắp chính là Từ Khắc Kim!
Bị xô khá mạnh đứa bé mất tự chủ phải té chúi nhủi vào một người đang kinh hoảng bước lùi!
Người này có vóc dáng nhỏ bé, sự kinh hoảng của người này là điều dễ hiểu nếu ai đó nhìn thấy nhân vật tổng chưởng quản với thân hình cao to bệ vệ đang bức dồn người nhỏ bé phải lùi dần!
Đang lùi như vậy, người có vóc dáng nhỏ bé đương nhiên phải giật mình khi bị đứa bé bất ngờ ngã chúi vào từ phía sau!
Do giật mình y phải đưa mắt nhìn lại! Và khi nhìn thấy đó là do đứa bé tự va vào, y sinh bực dùng tay đẩy mạnh đứa bé qua một bên :
- Ngươi muốn chết cao? Cút!
Lại bị xô một lần nữa đứa bé lần này hoàn toàn phải té ngồi và nếu không có cánh cửa của tửu điếm đỡ lại, có lẽ đứa bé phải lăn luôn vào trong!
Tức giận vì hai lần bị xô đẩy mà lý do rõ ràng không phải do nó, đứa bé hả hê nhìn người có vóc dáng nhỏ thó kia đang bị lão cao to uy hiếp quát nạt :
- Từ Khắc Kim! Ngươi tưởng có thể lẩn trốn bọn ta mãi được sao? Mau giao vật kia cho bọn ta nào!
Thật đáng kinh ngạc, sự kinh hoảng của nhân vật nhỏ thó trong tức khắc đã bay biến đi! Thay cho sự kinh hoảng, y chợt sừng sộ ngược lại :
- Ngươi bảo Từ mỗ phải giao vật gì? Có phải bọn ngươi ỷ lại vào tiền của hàng đống vạn của Hào Phú Vương nên muốn ngậm máu phun người lúc nào cũng được sao? Từ mỗ đã lập đi lập lại bao nhiêu lần rồi, Từ mỗ không hề biết đến vật gì có liên quan đến Hào Phú Vương!
Tổng chưởng quản cười lạnh :
- Có ngậm máu phun người hay không trừ phi ngươi cho ta lục soát khắp người ngươi!
Từ Khắc Kim biến sắc :
- Lục soát? Hào Phú Vương không phải quan nha, bọn ngươi cũng không phải sai dịch, bằng vào đâu ngươi đòi lục soát khắp người mỗ?
Tổng chưởng quản vụt xòe đôi bàn tay :
- Tuy Hào Phú Vương không phải nhân vật giang hồ nhưng để tránh những kẻ như ngươi quấy nhiễu, đôi chưởng tay của ta đôi khi cũng được việc! Ngươi thừa biết bản lãnh của ta, Cửu Quyền Thôi Mệnh chứ? Hãy ngoan ngoãn nào!
Từ Khắc Kim lập tức tru tréo :
- Được, soát thì soát! ở đây có khá đông người mỗ nhất định phải đòi ở ngươi một giao phó rõ ràng! Bằng không, thanh danh của Hào Phú Vương kể như bị bọn ngươi bôi tro trát trấu, sẽ không có thực khách nào dám vào ăn ở các phạn điếm hoặc tửu điếm của Hào Phú Vương!
Tổng chưởng quản lạnh giọng :
- Ngươi muốn giao phó thế nào?
Từ Khắc Kim đưa mắt nhìn mọi người tình cờ có mặt trong tửu điếm :
- Trong chư vị rõ ràng vừa có người bị mất túi ngân lượng và mỗ đang là kẻ bị tình nghi. Giả như trong người mỗ không hề có bất cứ vật gì để kết tội, chứng tỏ mỗ bị hàm oan!
Đưa mắt nhìn lại vị tổng chưởng quản, Từ Khắc Kim ngạo nghễ đưa đề xuất :
- Và khi chứng thực mỗ bị oan, bọn ngươi trước hết phải dập đầu tạ lỗi, trả lại thanh danh cho mỗ! Sau đó...
Tổng chưởng quản hừ khan :
- Ngươi có thanh danh gì đáng kể ngoài bốn chữ Diệu Thủ Không Không?
Từ Khắc Kim cười nhẹ :
- Chưa biết là ta hay thuộc hạ của ngươi là diệu thủ! Và nếu không phải là ta, túi ngân lượng của người vừa bị mất phải do bọn ngươi có trách nhiệm bồi hoàn! Sao?
Tổng chưởng quản gật đầu nôn nóng :
- Được! Nhất thanh bất biến! Để xem ngươi đắc ý được bao lâu!
Nhưng khi thấy tổng chưởng quản định tiến đến soát xét, Từ Khắc Kim xua tay kêu giật giọng :
- Chậm đã!
Tổng chưởng quản bật cười :
- Ngươi sợ rồi sao? Vậy ngươi sao không ngoan ngoãn tự giao vật ra?
Từ Khắc Kim bĩu môi :
- Ta việc gì phải sợ? Có chăng ta sợ ngươi vì không tìm thấy vật cần tìm, ngươi thi thố thủ đoạn ám muội để hãm hại ta!
Tổng chưởng quản động dung định phát tác thi Từ Khắc Kim vụt đưa tay ngoắc một tên tửu bảo :
- Ngươi lại đây! Ta đã nhìn thấy ngươi mò sục đứa bé khi nãy, xem ra để ngươi lục soát có khi là rất công bằng!
Tên tửu bảo này đúng là tên khi nãy đã mò tìm khớp người đứa bé, gã lập tức đưa mắt nhìn tổng chưởng quản để dò hỏi!
Tổng chưởng quản gật đầu :
- Cũng được! Bất luận trong ngươi y có vật gì ngươi phải lấy hết ra?
Được lệnh tên tửu bảo nhanh nhẹn thực hiện!
Và khi thấy sắc mặt của gã tửu bảo hoàn toàn ngờ nghệch do không tìm thấy bất kỳ vật gì, Từ Khắc Kim cười ầm lên :
- Tất cả trông thấy rồi chứ? Ha... Ha...
Phát hiện tổng chưởng quản đang nhìn một cách giật dữ, tên tửu bảo lắp bắp :
- Bẩm... bẩm... Tiểu nhân cho rằng... cho rằng...
Tổng chưởng quản động nộ :
- Ngươi cho như thế nào? Nói!
Tên tửu bảo cả sợ, nói thật nhanh :
- Tiểu nhân cho rằng y không phải kẻ cắp!
Tổng chưởng quản gầm vang :
- Có lý nào như thế? Từ Khắc Kim! Ngươi cất giữ vật đó ở đâu?
Từ Khắc Kim vụt đanh giọng :
- Này! Có phải ngươi định dùng vũ lực bắt ép ta phải nhận điều mà ta không hễ làm? Ta cho ngươi hay Cửu Quyền Thôi Mệnh của ngươi tuy lợi hại nhưng không phải vì thế ngươi có thể ung dung xem thường đạo lý!
Đưa mắt nhìn quanh và như Từ Khắc Kim cố tình đưa mắt về phía bàn trong cùng, nơi đang có đôi nam thanh nữ tú ngồi dùng bữa. Từ Khắc Kim hỏi lớn :
- Chư vị nghĩ Từ mỗ nói có đúng không?
Bắt gặp ánh mắt nhìn của Từ Khắc Kim, đôi nam thanh nữ tú kia từ từ đứng đậy :
- Bất luận nguyên uỷ của sự việc là thế nào, khi việc lục soát đã xong và trong người của vị huynh đài kia không có vật cần tìm, bọn tại hạ Hoa Sơn song nhạn thiển nghĩ đạo lý cần phải được thực hiện!
Tổng chưởng quản có phần nao núng :
- Nhị vị đây là Nhất Khiêm Nhị Khả, đôi cao đồ có công phu trác tuyệt nhất của Chưởng môn Hoa Sơn phái Trác lão anh hùng?
Nam nhân nọ nhẹ gật đầu :
- Câu chữ Nhất Khiêm Nhị Khả là do sư huynh đệ đồng môn vui miệng gọi đùa! Tại hạ thật sự chỉ là đại đệ tử của Trác lão nhân gia, tên gọi Khiêm Hạ! Còn đây là nhị sư muội Khả Tú Tú! Mong được Cửu Quyền Thôi Mệnh Văn lão huynh chỉ giáo!
Phát hiện sự nao núng của Cửu Quyền Thôi Mệnh, Từ Khắc Kim cười lớn :
- Ngươi thấy rồi đó! Hoa Sơn song nhạn vốn là đôi anh tài hiệp lữ, bất kỳ chuyện bất bình nào, nếu để họ nhìn thấy nhất định không bỏ qua! Theo ta ngươi nên dập đầu tạ lỗi Từ mỗ nãy thì hơn!
Cửu Quyền Thôi Mệnh trợn mắt :
- Không được! Phải đích thân ta soát xét ngươi mới được!
Từ Khắc Kim được thể làm già :
- Ngươi muốn soát xét? Được thôi! Nhưng liệu sau khi ngươi lục soát xong còn ai nữa sẽ tiếp tục đòi lục soát ta, cố tình lẩn tránh việc dập đầu tạ lỗi?
Khiêm Hạ cố nhịn cười vì thừa biết ý đồ của Từ Khắc Kim :
- Từ nhân huynh có thể nghe Khiêm mỗ nói một lời? Già néo đứt dây, nếu được Từ nhân huynh hãy vì mỗ bỏ qua việc này! Mỗ cam đoan sau này Văn lão huynh hoặc ai khác sẽ không còn gây khó khăn gì cho Từ nhân huynh nữa!
Cửu Quyền Thôi Mệnh biến sắc :
- Khiêm huynh đệ đừng nên can thiệp vào chuyện này! Họ Từ kia không phải hạng người như Khiêm huynh đệ nghĩ!
Nhưng Từ Khắc Kim nào bỏ lỡ cơ hội :
- Nếu đã có Hoa Sơn song nhạn đứng ra nói hộ, được, việc này Từ mỗ quyết không nhắc đến nữa.
Nháy mắt trêu chọc Thôi Mệnh Cửu Quyền, Từ Khắc Kim bảo :
- Ngươi phải nên cảm kích Hoa Sơn song nhạn mới đúng! Được như thế này quả là quá tiện nghi cho ngươi rồi! Ta đi đây! Hừ.
Nhìn Từ Khắc Kim ung dung bỏ đi, Cửu Quyền Thôi Mệnh hậm hực liếc xéo Khiêm Hạ :
- Già néo đứt dây, đó là câu họ Khiêm ngươi vừa nói? Sau này nếu có chuyện gì không hay ngươi đừng trách Văn lão nhị này sao không bảo trước!
Nghe thế, Khả Tú Tú cười thành tiếng :
- Cửu Quyền Thôi Mệnh ngươi chưa đủ tư cách để doạ nạt bọn ta! Đại ca! Chúng ta đi thôi! Muội cũng cho rằng nếu tiếp tục lưu lại ắt sẽ có chuyện không hay xảy ra thật! Ha... Ha...
Trước khi bỏ đi Khiêm Hạ còn nhẹ nhàng ném cho Thôi Mệnh Cửu Quyền một câu :
- Lời ngươi nói Khiêm Hạ ta xin ghi nhớ. Ngược lại ngươi cùng nên biết rằng việc gì Hoa Sơn song nhạn đã nhúng tay vào nhất định không bao giờ hối hận!
Khi tất cả đã bỏ đi tên tửu bảo khi nãy bỗng quét mắt nhìn và phát hiện đứa bé lúc mới rồi không hiểu đã lẳng lặng bỏ đi từ khi nào không biết. Y lẩm bẩm :
- Cũng may hắn rốt cuộc vẫn không giở trò!
Trong khi đó đứa bé vì muốn tránh xa nơi sắp xảy ra xô xát nên giờ đây đang thất thểu đi dưới ánh nắng chang chang!
Với sức nóng nắng như thiêu như đốt này những ai đang trong cảnh ngộ như đứa bé rất dễ bộc lộ những nhược điểm. Và nhược điểm của đứa bé thật ra chi là những điểm rất tầm thường, nó đang đói và đói đến sắp lả!
Nó lả đi thật!
Những bước chân nhỏ bé của nó không những đang chệnh choạng mà dường như đã không cỏn đủ lực để chi trì tấm thân hình hài đang quá ốm yếu của thính nó nữa!
Nó ngã!
Huỵch!
Đúng lúc đứa bé ngã xuống một bóng nhân ảnh chợt xuất hiện cạnh nó!
Đó là Từ Khắc Kim! Gã nhìn đứa bé với nụ cười chế giễu trên môi! Sau đó gã lẩm bẩm :
- Thoạt nhìn qua ta đã biết ngươi là đứa bé đã chịu đói lâu ngày? Hừ! Tại sao người có gan chịu đòn lại không có đởm lược để giật bừa một món ăn cho thỏa cơn đói khát?
Đứa bẻ tuy lả nhưng chưa ngất hẳn. Nghe những tiếng lẩm bẩm kia nó gắng gượng mở mắt :
- Lại là thúc thúc?
Từ Khắc Kim kinh ngạc :
- Ngươi vẫn nhớ ta?
Đứa bé gật đầu :
- Tuy thúc thúc đã xô vào tiểu điệt khá mạnh nhưng không vì thế mà tiểu diệt giận thúc thúc!
Từ Khắc Kim bĩu môi :
- Dù ngươi giận cũng không làm gì được ta, đúng không?
Đứa bé cười yếu ớt :
- Tuy đó là sự thật nhưng tiểu điệt vẫn có thể không cần mở miệng với thúc thúc!
Từ Khắc Kim bật cười :
- Ngươi làm như ta cần ngươi nói chuyện lắm vậy? Hà... Hà...! Thật nực cười!
Đứa bé gắng gượng ngồi lên và phát thoại thật yếu ớt :
- Thúc thúc không cần nhưng tiểu điệt cần! Vì vô hình chung... a...
Từ Khắc Kim thoáng có vẻ lo ngại :
- Tại sao người cần phải mở miệng nói chuyện với ta? Vô hình chung như thế nào?
Đứa bé không thể biết tại sao Từ Khắc Kim có phần lo ngại! Nó chỉ nói ra những gì nó cho là cần thiết :
- Vì cũng như tiểu điệt thúc thúc vừa bị người nghi oan, cho thúc thúc là một kẻ cắp!
Nét mặt của họ Từ chợt giãn ra :
- Ngươi nghĩ ta không phải kẻ cắp?
Đứa bé vừa mới ngồi lên giờ phải xiêu xiêu thân hình như sắp ngã nằm xuống :
- Một người có tướng mạo như thúc thúc nhất định không phải kẻ cắp! Đến như tiểu điệt là kẻ tuy đã chịu đói khát lâu ngày nhưng bất luận thế nào đi nữa tiểu điệt cũng không thể tự biến mình thành kẻ cắp!
Từ Khắc Kim có phần chột dạ! Và để khỏa lấp gã nạt :
- Ngươi là ngươi, ta là ta! Đâu thể từ ngươi mà suy ra bụng dạ của ta! Vả lại, hừ, để xem khi có thức ăn đặt ngay trước mặt, đang lúc bụng đói như thế này liệu ngươi có thể chịu đựng mà không giở trò cướp giật để có cái ăn hay không!
Dứt lời Từ Khắc Kim bỗng đưa ra cho đứa bé nhìn thấy một đùi gà đã nấu chín. Và mùi thơm từ đó tỏa ra làm cho đứa bé tỉnh hẳn!
Nhìn đứa bé đang cố nhịn để không phải nuốt nước bọt thèm thuồng, Từ Khắc Kim cười hềnh hệch :
- Ngươi có bản lãnh thì cứ giật lấy mà ăn! Hề... Hề...
Để mở được miệng, đứa bé đành phải nuốt tất cả chỗ nước bọt vốn đã tuôn ra đầy miệng :
- Ực! Tiểu điệt sẽ không giật! Và cũng không xin! Trừ phi thúc thúc tự ý cho, nếu không tiểu điệt đành cứ vậy mà nhịn!
Những tưởng sắp được thưởng thức một trò đùa, lời nói của đứa bé làm Từ Khắc Kim cụt hứng! Gã lầu bầu :
- Hừ! Thuở bằng tuổi ngươi ta đã... Hừ! Sĩ diện như ngươi chỉ là sĩ diện hão?
Và Từ Khắc Kim chợt giật mình khi có âm thanh bỗng vang lên từ phía sau :
- Nếu ta biết không lầm, kẻ bắt đầu học thói ăn cắp từ thuở nhỏ sau này đã thành danh là Diệu Thủ Không Không phải là ngươi không, Từ Khắc Kim?
Từ Khắc Kim quay lại thật nhanh :
- Các hạ là ai? Sao bỗng dưng có lời cợt nhả, xem thường Từ mỗ?
Nhân vật vừa bất ngờ xuất hiện bỗng đưa tay tự chỉ vào nửa bên mặt, nơi có vết sẹo hình sao :
- Ngươi cố vận dụng trí nhớ xem nào? Từ vết sẹo này ta không tin ngươi chưa từng biết ta là ai?
Từ Khắc Kim phải vận dụng trí nhớ thật! Và gã chợt hốt hoảng :
- Các hạ là Cổ Thống, Bán Quỷ Bán Nhân?
Nhân vật nọ vụt xoè tay :
- Kể ra ngươi có trí nhớ không tồi! Nào vật gì ngươi đang giữ hãy giao cho ta nào!
Từ Khắc Kim lùi lại :
- Các hạ được Cửu Quyền Thôi Mệnh sai đến đòi vật?
Cổ Thống bĩu môi :
- Ngươi nói sai rồi! Chỉ có ta mới có quyền sai phái Cửu Quyền Thôi Mệnh Văn Tường!
Từ Khắc Kim bỗng chớp mắt :
- Hay thật! Không ngờ một cao thủ hữu danh như Cổ Thống các hạ lại cam tâm làm nha khuyển cho lão Chu, Hào Phú...
Cổ Thống chợt gầm vang :
- Câm! Ta hỏi ngươi, ngươi muốn giao vật hay giao tính mạng?
Từ Khắc Kim biến sắc :
- Trong người ta không có vật gì khác ngoài cái đùi gà này! Không lẽ ngươi đang đói muốn giành lấy thức ăn trên tay ta?
Cổ Thống bất ngờ lao đến :
- Rõ ràng Từ Khắc Kim ngươi muốn chết! Vậy đừng trách ta! Đỡ!
Vút!
Ào... Ào...
Từ Khắc Kim vội dịch người.
Vút!
Chưởng của Cổ Thống vì thế thay vì quật vào Từ Khắc Kim lại quật ngay vào đứa bé vốn đang ngồi ngay phía sau Từ Khắc Kim, trước lúc gã dịch thân!
Ào...
Đứa bé tròn mắt kinh hoảng vì không tưởng nó vô tình lại là người thế mạng cho Từ Khắc Kim!
Như nhận ra hậu quả của hành vi vừa rồi vô tình đưa đứa bé vào tử địa, Từ Khắc Kim vội chuộc lại lỗi lầm bằng cách ném mẩu thịt trên tay vào ngay mặt Cổ Thống :
- Vật ngươi đang cần dày! Đừng sát hại đứa bé!
Vụt!
Nghe bảo đó là vật đang cần Cổ Thống tuy đã lỡ phát kình nhưng vẫn có thừa thân thủ để biến đổi chiêu chưởng ra thiêu trảo?
Đến khi chộp trúng vào mẩu thịt, biết dã bị Từ Khắc Kim dối gạt Cổ Thống lai gầm lên :
- Từ Khắc Kim! Ta không tin Vân Vân Ảo Bộ của ngươi có thể thoát khỏi Thiểm Điện chưởng thần tốc của ta! Đỡ!
Vừa dứt lời Cổ Thống quả nhiên quật ra một chưởng thần tốc thật! Và lẽ đương nhiên cách dịch chuyển của Từ Khắc Kim dù lợi hại vẫn không sao kịp tránh chưởng Thiểm Điện của Cổ Thống!
Từ Khắc Kim lúng túng đến nỗi chỉ biết ngây người nhìn chiêu chưởng của Cổ Thống sắp sửa đoạt mạng gã!
Bất chợt có một ánh kim quang bỗng loé lên.
- Dừng tay!
Véo...
Bị kiếm chiêu ngăn cản, Cổ Thống hậm hực nhìn đôi nam thanh nữ tú vừa xuất hiện :
- Hoa Sơn song nhạn? Như vậy chứng tỏ Văn Tường nói không sai, Hoa Sơn phái thật sự muốn can thiệp vào chuyện này?
Khiêm Hạ từ từ thu kiếm về :
- Nếu Văn Tường đã nói cho các hạ biết sự can thiệp của bọn ta, hẳn y không quên nói cho các hạ biết những gì bọn ta đã cam đoan với vị nhân huynh họ Từ?
Cổ Thống cười gằn :
- Họ Khiêm ngươi thật sự tin vào lời của một kẻ như Diệu Thủ Không Không?
Khiêm Hạ nghiêm giọng :
- Ta chỉ tin vào những gì ta tận mắt mục kích! Văn Tường đã cho người lục soát và trên người của Từ nhân huynh không hề có bất kỳ vật gì! Đối với ta, thế là đủ!
Cổ Thống mai mỉa :
- Từ Khắc Kim vốn xảo quyệt! Có thể trên người y không giữ vật đó, nhưng đứa bé kia xem ra được y đặc biệt chú tâm, biết đâu chính y đã nhờ đứa bé cất giấu hộ?
Bị gán tội cách vô lý đứa bé phẫn nộ :
- Sao bọn ngươi cứ luôn miệng đề quyết ta là một kẻ cắp? Được, ngươi cứ đến mà lục soát ta.
Cổ Thống hăm hở bước đến :
- Đó là điều ta đang muốn làm không cần tiểu oa nhi nói!
Khiêm Ha chợt khoa kiếm :
- Khoan đã!
Cổ Thống động nộ :
- Người khác có thể sợ Hoa Sơn song nhạn nhưng ta thì không! Tránh ra!
Khiêm Hạ lạnh giọng :
- Ta cũng không nói các hạ sợ! Nhưng trước khi các hạ lục soát, ta muốn có một giao phó rõ ràng!
Cổ Thống quát :
- Hạng như ngươi chưa đủ tư cách để buộc ta phải đưa ra một giao phó?
Từ Khắc Kim chợt ngoác miệng kêu :
- Sao lại có chuyện kỳ như vậy? Không lẽ trên đời này không còn đạo lý gì nữa sao?
Khiêm Hạ bắt đầu vận lực vào thanh kiếm :
- Nếu các hạ không thuận theo đề xuất của ta, thanh kiếm này nhất định sẽ phải ngăn cản hành vi bất chấp đạo lý của các hạ!
Cổ Thống liền vung tay :
- Kẻ nào ngăn ta phải chết! Đỡ!
Vù... Vù...
Thanh kiếm trên tay Khiêm Hạ cũng nhanh tốc khoa lên :
- Chớ nhiều lời! Cứ thắng thanh kiếm của ta rồi hãy đắc ý! Đỡ!
Véo...
Ầm!
Sau tiếng chấn kình, Khiêm Hạ là người bị chấn lùi!
Cổ Thống cười lớn :
- Khi nãy là dò ta bất phòng nên ngươi có cơ hội chiếm thượng phong! Lần này ắt ngươi phải biết thế nào là lợi hại! Đỡ!
Vù Vù...
Khiêm Hạ giận dữ xuất kiếm chiêu :
- Ngươi đừng đắc ý quá sớm! Đỡ!
Véo... Véo...
Khả Tú Tú bất ngờ lao vào :
- Đại ca! Là y khiêu chiến với Hoa Sơn song nhạn! Hãy để muội cùng đại ca liên thủ?
Vút!
Véo... Véo...
Dù có thêm Khả Tú Tú nhưng Cổ Thống vẫn cao ngạo :
- Được lắm! Ta chấp cả hai! Xem Hoa Sơn song nhạn thật sự có bản lãnh cao minh như thế nào! Tiếp chưởng!
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Có Khả Tú Tú hiệp lực kiếm pháp của Hoa Sơn càng thêm phát huy uy lực.
Vừa giữ được bình thủ sau hai tiếng chạm kình, Khiêm Hạ chợt quát :
- Hãy xem chiêu Nguyệt Treo Thiên Đỉnh!
Véo... Véo...
Khả Tú Tú cũng phụ họa với Khiêm Hạ :
- Đây là chiêu Tảo Phong Cuồng Lang! Đỡ!
Véo... Véo...
Hai kiếm của Song Nhạn một tấn công thượng bàn một tập kích hạ bàn, khiến Cổ Thống biến sắc :
- Hảo kiếm pháp! Xem đây!
Vù... Ầm!
Ào... Ầm!
Khiêm Hạ vội nương theo chưởng kình đảo lộn người trên không :
- Thiểm Điện chưởng quả danh bất hư truyền! Không ngờ đồng tiền của Hào Phú Vương lại có thể sai khiến một nhân vật như các hạ! Đỡ!
Véo... Véo...
Khả Tú Tú cũng rùn bộ xuất kiếm liên tay với Khiêm Hạ :
- Có lẽ vật bị mất đi là vật của Hào Phú Vương! Không hiểu vật đó trọng yếu như thế nào khiến các hạ phải liều mình mạo hiểm? Đỡ kiếm!
Véo...
Cổ Thống bất ngờ phân khai song thủ :
- Bọn ngươi bất tất phải hỏi nhiều! Hãy xem chiêu Thiên Tàn Địa Khuyết của ta!
Ào... Ầm!
Vù... Ầm!!
Quá bất ngờ trước thân thủ thật sự lợi hại của Cổ Thống, ngang nhiên chiêu chiết chiêu với cả hai, Khiêm Hạ chợt quát đanh giọng :
- Thật uổng cho các hạ phen này phải thân bại danh liệt! Hãy xem Song Nhạn Hồi Đầu!
Véo...
Kiếm chiêu của Khiêm Hạ chợt hóa thành tia sáng cắm vút vào nửa người bên hữu của Cổ Thống! Cũng tương tự nửa người bên tả của Cổ Thống liền bị tia kiếm nhanh như chớp giật của Khả Tú Tú uy hiếp Véo...
Cổ Thống chấn động vội chập mạnh hai tay vào nhau.
- Bọn ngươi muốn chết!
Ào...
Tuy nhiên, là tên chiêu Song Nhạn Hồi Dầu nên hai thanh kiếm của Khiêm Hạ và Khả Tú tú không chỉ có một thức đơn giản!
Đang lao cắm vào hai bên Cổ Thống ngay khi Cổ Thống vận dụng chưởng lực định chấn vào hai thanh kiếm thế nào cũng bị chập lại, Khiêm Hạ và Khả Tú Tú bất ngờ xoay người!
Vút! Vút!
Khiêm Hạ xoay người lạng về bên tả và lập tức đẩy ngược thanh kiếm chui qua cánh tay! Với biến chuyển này thanh kiếm của Khiêm Hạ bỗng đâm thốc ngược về phía sau xoáy ngay vào Linh Đài huyệt của Cổ Thống. Cũng y cách như vậy, Khả Tú Tú xoay người về bên hữu, đưa lưng về phía Cổ Thống! Và từ dưới cánh tay của Khả Tú Tú thanh kiếm bỗng xuất hiện, đâm ngược vào huyệt Khí Hải của Cổ Thống!
Lúc này do Cổ Thống đã lở đà chập hai tay vào giữa nên không thể có phản ứng kịp thời nhằm bảo vệ hai yếu huyệt đang bị chiêu Song Nhạn Hồi Đầu của Hoa Sơn song nhạn liên tay uy hiếp!
Cổ Thống cả giận vừa đánh liều tung thân lên cao vừa rống lên :
- Hai ngươi...! Hự! Hự!
Vút!
Soạt...! Soạt..!
Phản ứng của Cổ Thống đủ nhanh nhưng dẫu sao vẫn có phần chậm nên không thể tránh việc bị hai đầu kiếm cùng một lúc phạm vào người!
Cùng với hai thanh âm ghê rợn nọ, y phục của Cổ Thống bị kéo rách, tiếp đó là những giọt máu hồng tuôn rơi!
Thất kinh và hoảng hốt, Cổ Thống bật tung người lao đi sau khi ném lại một câu hăm dọa :
- Là do hai ngươi tự chuốc họa vào thân! Sau này đừng trách ta...
Vút!
Câu hăm dọa giữa chừng của Cổ Thống tuy không làm Hoa Sơn song nhạn khiếp hãi nhưng chính Khiêm Hạ cũng tự nhận thức một điều và bắt đầu lẩm nhẩm hoang mang :
- Cũng là câu nói như Cửu Quyền Thôi Mệnh? Điều này phải chăng đứng phía sau Cổ Thống hãy còn có nhân vật lợi hại hơn?
Khả Tú Tú cũng kinh nghi :
- Nghĩ như đại ca, nếu bọn họ thật sự là những người chịu sự sai phái của Hào Phú Vương phải chăng Hào Phú Vương không phải một phú gia bình thường?
Từ Khắc Kim chợt lên tiếng :
- Nhị vị nói rất phải! Bằng không bọn người này đâu vì một vật...
Có cảm nhận đã nói hớ Từ Khắc Kim chợt đổi giọng vờ kêu lên :
- Thế nào tiểu tử? Sao ngươi nhăn nhăn nhó nhó vậy?
Đưa mắt nhìn Khiêm Hạ tuy phát hiện sắc mặt của đứa bé kia trông thật thảm não nhưng vẫn phải kinh nghi khi nghe đứa bé kia lên tiếng đáp lại câu hỏi của họ Từ :
- Tiểu điệt nào nhăn nhó như thúc thúc vừa nói?
Khiêm Hạ buột miệng hỏi :
- Từ nhân huynh! Đứa bé này là lệnh điệt à?
Từ Khắc Kim xua tay :
- Không phải! Chỉ là tình cờ gặp mặt thôi! Vả lại giữa y và Từ mỗ có một điểm chung là bị người khác ngờ là kẻ cắp?
Khiêm Hạ nghiêm giọng :
- Lời nói dở khi nãy của Từ nhân huynh như Từ nhân huynh biết vật họ muốn tìm là vật gì?
Từ Khắc Kim chớp mặt vài lượt :
- Từ mỗ làm sao biết được? Nếu biết, chẳng hóa ra Từ mỗ đã đánh cắp vật của họ thật sao?
Khả Tú Tú cũng nghi hoặc :
- Bọn ta đã đem bốn chữ Hoa Sơn song nhạn bảo chứng cho nhân huynh! Ta hy vọng nhân huynh không đem bọn ta ra làm trò đùa và cũng đừng biến bọn ta thành những kẻ ngu xuẩn.
Từ Khắc Kim chợt ưỡn ngực bước lên mấy bước :
- Đến nhị vị cũng không tin Từ mỗ sao? Nếu vậy Khiêm huynh đệ có thể lục soát cho rõ hư thực!
Khiêm Hạ nhăn mặt :
- Bọn ta từng biết Từ nhân huynh có danh là Diệu Thủ Không Không nhưng việc lục soát này...
Không chờ Khiêm Hạ nói dứt lời, Từ Khắc Kim vội dùng hai tay vỗ bồm bộp vào khắp người :
- Trong người Từ mỗ thật sự không cất giấu vật gì! Nhị vị hãy xem đây?
Bằng những thanh âm nghe được, Khiêm Hạ nghi hoặc :
- Vậy tại sao bọn họ vẫn cứ đề quyết Từ nhân huynh đã lấy vật gì đó của họ?
Khả Tú Tú cau mày :
- Nhưng là vật gì? Sao họ chỉ muốn thu hồi vật mà chưa muốn lấy mạng của nhân huynh?
Từ Khắc Kim giật mình :
- Ý cô nương muốn nói họ xem vật đó quan trọng hơn cả tính mạng của mỗ?
Khả Tú Tú gật đầu :
- Nhìn bề ngoài có thể đoán chắc là như vậy! Chỉ có điều nếu họ thật sự không tìm thấy vật họ muốn tìm rất có thể họ sẽ đổi ý? Và lần sau Từ nhân huynh đừng mong gặp may mắn!
Cả sợ, Từ Khắc Kim bỗng đưa tay ngoắc đứa bé :
- Ngươi đói lắm phải không? Hãy theo ta! Hôm nay ta nhất định thết đãi ngươi một bữa no nê?
Thái độ của Từ Khắc Kim khiến Khiêm Hạ nghi hoặc! Khiêm Hạ nhìn đứa bé và hỏi họ Từ :
- Phải chăng Cổ Thống nghi ngờ đúng? Đứa bé này đang cất giấu vật gì đó hộ nhân huynh?
Từ Khắc Kim đảo nhanh tròng mắt :
- Nhất định không thể có việc này. Mỗ và đứa bé này chỉ là bình thủy tương phùng! Đứa bé này có tư cách gì để làm đồng bọn với mỗ?
Đứa bé tuy vẫn ngồi nhưng chợt ưỡn ngực ra, y như cách Từ Khắc Kim vừa làm :
- Nếu tiểu điệt thật sự có giấu vật, ắt chỉ có đâu đó ở trong người! Thúc thúc và cô cô nếu không tin có thể tự lục soát!
Như muốn cho Hoa Sơn song nhạn tin hơn, đứa bé sau đó cũng dùng tay vỗ khắp người!
Bất chợt đứa bé bỗng ôm bụng lăn lộn :
- Ôi chao!
Khiêm Hạ kinh ngạc :
- Tiểu huynh đệ làm sao rồi?
Đứa bé rên hừ hừ :
- Tiểu điệt... Hừ... Hừ! Tiểu điệt... đói!
Từ Khắc Kim bỗng thở phào và liền miệng kêu :
- Thật sự y đã đói lắm rồi! Nếu không có gì cản ngại, Từ mỗ cần tìm cho y một bữa ăn!
Những thống khổ vì đói của đứa bé là thật. Khả Tú Tú chép miệng :
- Quả nhiên y đã đói lắm rồi! Đại ca! Chúng ta đi thồi! Đừng quá chậm trễ kẻo đứa bé sẽ không chịu đựng nổi.
Nghe Khả Tú Tú nói như thế, Từ Khắc Kim vội bước đến xốc đứa bé lên tay y và bước đi thật khẩn trương!
Đưa mắt nhìn nhau, Khiêm Hạ bỗng hạ thấp giọng :
- Phải chăng nhị muội có ý nghi ngờ đứa bé kia?
Khả Tú Tú nháy mắt :
- Chúng ta cứ lẳng lặng bám theo! Có nghi ngờ hay không sẽ biết!
Khiêm Hạ gật đầu và nhẹ nhàng cùng Khả Tú Tú lướt đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.