Bạch Thiếu Có Một Cô Vợ Tài Phiệt
Chương 67: Người Đẹp Thường Được Nhớ Đến
Trứng rán lá lốt
04/06/2023
Bạch phu nhân ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt:
“Đây là bất ngờ các con nói sao?”
Giai Kỳ gật đầu: “Đúng vậy mẹ, đồ ăn buổi sáng tươi mới, chúng ta đi mua trước rồi bảo bọn họ đưa đến nhà, buổi trưa không quay về ăn cơm. Hôm qua con và Nhi Nguyệt đã tìm được một cửa hàng rất ngon, hôm nay chúng ta đi ăn cùng nhau đi."
"Buổi chiều đi dạo phố mua quần áo, hôm qua con và Nhi Nguyệt đều đã mua, hôm nay mua cho mẹ, chúng ta còn phải mua cho Bạch Tuấn Thành, Quân Đàm và ba.”
Bạch phu nhân có chút chê bẩn:
“Mẹ sẽ ở bên ngoài, không vào đâu, các con đi đi.”
Làn đường lộn xộn chật chội, lá rau trên mặt đất người đến người đi giẫm nát, còn có mùi vị bên trong, Bạch phu nhân hoàn toàn không chấp nhận được.
Buổi sáng Bạch phu nhân trang điểm tinh xảo như vậy, cho rằng là ra ngoài uống cà phê, ngắm phong cảnh dạo phố, không ngờ lại đến chợ mua đồ ăn, trong lòng thật sự là có chút khó hình dung.
Giai Kỳ nói: “Mẹ, đến cũng đã đến rồi, mẹ vào xem một chút đi. Không bẩn đâu, đây là chợ tốt nhất ở thành phố A”
Bạch phu nhân với Bạch Nhi Nguyệt đều có chút lùi bước.
Giai Kỳ cầm cánh tay của bọn họ trực tiếp kéo vào chợ.
Cần tây, hành lá, gừng, tỏi, cà chua…
Giai Kỳ chọn say sưa, thấy giá cả không hợp thì bắt đầu trả giá với người bán, bình thường Giai Kỳ đều có thể trả giá thấp hơn.
Có lúc Bạch Nhi Nguyệt cũng gia nhập trả giá.
Bạch phu nhân có chút bất ngờ, đây còn là tiểu công chúa bà ấy dạy sao?
Giai Kỳ đưa đồ đạc cho người bán, viết địa chỉ, rồi hỏi Bạch phu nhân:
“Mẹ, còn muốn gì không?”
Bạch phu nhân nhìn thịt bò phía trước nói:
“Chúng ta đều mua rau, tết còn cần thịt. Mua ít thịt bò và thịt dê đi.”
Lập tức, ba người họ cùng đến chỗ bán thịt bò, khẩu khí Bạch phu nhân có chút lớn:
“Một con bò bán thế nào?”
Học theo giọng điệu của Giai Kỳ.
Người bán thịt đang băm thịt suýt chút nữa thì băm vào tay, khiếp sợ cộng thêm không thể tin hỏi:
"Đùa kiểu gì vậy? Một con bò sao?”
Bạch phu nhân gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Một nửa, một nửa. Chúng tôi cần một nửa.” Giai Kỳ vội chen vào nói
Lúc này người bán thịt mới cảm thấy đáng tin một chút, nhà hàng một lần mua cũng chỉ nửa con, vậy mà khẩu khí của người phụ nữ trước mắt lại không nhỏ.
Giai Kỳ nói với Bạch phu nhân: “Mẹ, một con quá nhiều.”
Bạch phu nhân nói: “Trong nhà còn nhiều người giúp việc như vậy.”
Giai Kỳ: “Cũng không phải chúng ta chỉ mua thịt này, thịt dê thịt heo chúng ta cũng cần mua mà.”
Bạch Nhi Nguyệt nói: “Mẹ, chị dâu nói có lý.”
Bạch phu nhân: “Ừm. Vậy thì một nửa.”
Sau đó Bạch phu nhân tự mình chọn thịt bò, thịt dê thịt lợn, còn có thịt ba chỉ, sườn, nhân sủi cảo. Ông chủ nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp ngày hôm qua thì nói:
“Người đẹp, hôm nay lại đến à.”
Hết cách, người đẹp thường dễ được người ta nhớ đến.
Giai Kỳ nói: “Đúng vậy, lần này là ba người.”
Ông chủ nhìn thấy Bạch phu nhân, lập tức đứng thẳng người, ông chủ thoạt nhìn cũng chỉ hơn bốn mươi, Bạch phu nhân lại bảo dưỡng tốt, không nói tuổi thoạt nhìn cũng chỉ ba mươi.
Trên mặt Bạch phu nhân tràn đầy nụ cười tự tin:
“Trở về mẹ sẽ thể hiện cho các con xem.”
Giai Kỳ vỗ tay: “Được, mẹ.”
Giai Kỳ nói: “Mẹ, lợi hại.”
Bạch phu nhân: “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Đến nơi ăn cơm, Bạch phu nhân có chút đắn đo có nên vào hay không.
Nhưng dưới sự nỗ lực của Giai Kỳ và Bạch Nhi Nguyệt, Bạch phu nhân cũng tiến vào.
“Được, mời vào trong.”
Giai Kỳ và Bạch Nhi Nguyệt dẫn Bạch phu nhân ngồi xuống, ông chủ tự mình tới hỏi:
“Hôm nay ăn gì?
Giai Kỳ cầm thực đơn chọn vài món, lại đưa cho Bạch Nhi Nguyệt, cuối cùng truyền cho Bạch phu nhân.
Ông chủ nói: “Gia đình các cô thật hạnh phúc, ba chị em đều rất xinh đẹp.”
Bạch phu nhân: “…”
Giai Kỳ bật cười.
Bạch Nhi Nguyệt nói: “Đây là chị dâu tôi, đây là mẹ tôi.”
Ông chủ ngạc nhiên, đờ đẫn nhìn về phía Bạch phu nhân hỏi:
“Bà là mẹ của bọn họ sao?”
Ông chủ chỉ hỏi Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân được người ta khen trẻ tuổi, cười gật đầu:
“Đây là con dâu tôi, đây là con gái tôi.”
Ông chủ như bị đả kích gì đó, vội vã rời đi.
Ba mẹ con họ phản ứng chậm, hoàn toàn không để ý ông chủ khác thường, ngược lại đang khen thức ăn ngon.
Buổi chiều đi dạo phố, Giai Kỳ chọn cho Bạch Tuấn Thành một chiếc áo sơ mi màu nâu sẫm, lại chọn một bộ âu phục màu nâu.
Giai Kỳ nói: “Bộ này để đi làm mặc.”
Lại chọn một bộ áo bông màu đen cho Bạch Tuấn Thành, bởi vì tồn tại tâm riêng nên lén chọn phong cách giống mình, mặc ra ngoài sẽ bị người khác lầm tưởng là trang phục tình nhân.
Bạch phu nhân mua cho Bạch Quân Đàm với ông Bạch mỗi người một bộ, rồi lại chọn cho mình một bộ.
Cuối cùng trước khi đi, đi ngang qua cửa hàng đồ Đường, ba người họ nhìn nhau cười, tiến vào trong cửa hàng, chọn một bộ đồ Đường. Cổ áo vàng đỏ theo kích thước của ông nội Bạch, lúc này mới cùng nhau về nhà.
“Đây là bất ngờ các con nói sao?”
Giai Kỳ gật đầu: “Đúng vậy mẹ, đồ ăn buổi sáng tươi mới, chúng ta đi mua trước rồi bảo bọn họ đưa đến nhà, buổi trưa không quay về ăn cơm. Hôm qua con và Nhi Nguyệt đã tìm được một cửa hàng rất ngon, hôm nay chúng ta đi ăn cùng nhau đi."
"Buổi chiều đi dạo phố mua quần áo, hôm qua con và Nhi Nguyệt đều đã mua, hôm nay mua cho mẹ, chúng ta còn phải mua cho Bạch Tuấn Thành, Quân Đàm và ba.”
Bạch phu nhân có chút chê bẩn:
“Mẹ sẽ ở bên ngoài, không vào đâu, các con đi đi.”
Làn đường lộn xộn chật chội, lá rau trên mặt đất người đến người đi giẫm nát, còn có mùi vị bên trong, Bạch phu nhân hoàn toàn không chấp nhận được.
Buổi sáng Bạch phu nhân trang điểm tinh xảo như vậy, cho rằng là ra ngoài uống cà phê, ngắm phong cảnh dạo phố, không ngờ lại đến chợ mua đồ ăn, trong lòng thật sự là có chút khó hình dung.
Giai Kỳ nói: “Mẹ, đến cũng đã đến rồi, mẹ vào xem một chút đi. Không bẩn đâu, đây là chợ tốt nhất ở thành phố A”
Bạch phu nhân với Bạch Nhi Nguyệt đều có chút lùi bước.
Giai Kỳ cầm cánh tay của bọn họ trực tiếp kéo vào chợ.
Cần tây, hành lá, gừng, tỏi, cà chua…
Giai Kỳ chọn say sưa, thấy giá cả không hợp thì bắt đầu trả giá với người bán, bình thường Giai Kỳ đều có thể trả giá thấp hơn.
Có lúc Bạch Nhi Nguyệt cũng gia nhập trả giá.
Bạch phu nhân có chút bất ngờ, đây còn là tiểu công chúa bà ấy dạy sao?
Giai Kỳ đưa đồ đạc cho người bán, viết địa chỉ, rồi hỏi Bạch phu nhân:
“Mẹ, còn muốn gì không?”
Bạch phu nhân nhìn thịt bò phía trước nói:
“Chúng ta đều mua rau, tết còn cần thịt. Mua ít thịt bò và thịt dê đi.”
Lập tức, ba người họ cùng đến chỗ bán thịt bò, khẩu khí Bạch phu nhân có chút lớn:
“Một con bò bán thế nào?”
Học theo giọng điệu của Giai Kỳ.
Người bán thịt đang băm thịt suýt chút nữa thì băm vào tay, khiếp sợ cộng thêm không thể tin hỏi:
"Đùa kiểu gì vậy? Một con bò sao?”
Bạch phu nhân gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Một nửa, một nửa. Chúng tôi cần một nửa.” Giai Kỳ vội chen vào nói
Lúc này người bán thịt mới cảm thấy đáng tin một chút, nhà hàng một lần mua cũng chỉ nửa con, vậy mà khẩu khí của người phụ nữ trước mắt lại không nhỏ.
Giai Kỳ nói với Bạch phu nhân: “Mẹ, một con quá nhiều.”
Bạch phu nhân nói: “Trong nhà còn nhiều người giúp việc như vậy.”
Giai Kỳ: “Cũng không phải chúng ta chỉ mua thịt này, thịt dê thịt heo chúng ta cũng cần mua mà.”
Bạch Nhi Nguyệt nói: “Mẹ, chị dâu nói có lý.”
Bạch phu nhân: “Ừm. Vậy thì một nửa.”
Sau đó Bạch phu nhân tự mình chọn thịt bò, thịt dê thịt lợn, còn có thịt ba chỉ, sườn, nhân sủi cảo. Ông chủ nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp ngày hôm qua thì nói:
“Người đẹp, hôm nay lại đến à.”
Hết cách, người đẹp thường dễ được người ta nhớ đến.
Giai Kỳ nói: “Đúng vậy, lần này là ba người.”
Ông chủ nhìn thấy Bạch phu nhân, lập tức đứng thẳng người, ông chủ thoạt nhìn cũng chỉ hơn bốn mươi, Bạch phu nhân lại bảo dưỡng tốt, không nói tuổi thoạt nhìn cũng chỉ ba mươi.
Trên mặt Bạch phu nhân tràn đầy nụ cười tự tin:
“Trở về mẹ sẽ thể hiện cho các con xem.”
Giai Kỳ vỗ tay: “Được, mẹ.”
Giai Kỳ nói: “Mẹ, lợi hại.”
Bạch phu nhân: “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Đến nơi ăn cơm, Bạch phu nhân có chút đắn đo có nên vào hay không.
Nhưng dưới sự nỗ lực của Giai Kỳ và Bạch Nhi Nguyệt, Bạch phu nhân cũng tiến vào.
“Được, mời vào trong.”
Giai Kỳ và Bạch Nhi Nguyệt dẫn Bạch phu nhân ngồi xuống, ông chủ tự mình tới hỏi:
“Hôm nay ăn gì?
Giai Kỳ cầm thực đơn chọn vài món, lại đưa cho Bạch Nhi Nguyệt, cuối cùng truyền cho Bạch phu nhân.
Ông chủ nói: “Gia đình các cô thật hạnh phúc, ba chị em đều rất xinh đẹp.”
Bạch phu nhân: “…”
Giai Kỳ bật cười.
Bạch Nhi Nguyệt nói: “Đây là chị dâu tôi, đây là mẹ tôi.”
Ông chủ ngạc nhiên, đờ đẫn nhìn về phía Bạch phu nhân hỏi:
“Bà là mẹ của bọn họ sao?”
Ông chủ chỉ hỏi Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân được người ta khen trẻ tuổi, cười gật đầu:
“Đây là con dâu tôi, đây là con gái tôi.”
Ông chủ như bị đả kích gì đó, vội vã rời đi.
Ba mẹ con họ phản ứng chậm, hoàn toàn không để ý ông chủ khác thường, ngược lại đang khen thức ăn ngon.
Buổi chiều đi dạo phố, Giai Kỳ chọn cho Bạch Tuấn Thành một chiếc áo sơ mi màu nâu sẫm, lại chọn một bộ âu phục màu nâu.
Giai Kỳ nói: “Bộ này để đi làm mặc.”
Lại chọn một bộ áo bông màu đen cho Bạch Tuấn Thành, bởi vì tồn tại tâm riêng nên lén chọn phong cách giống mình, mặc ra ngoài sẽ bị người khác lầm tưởng là trang phục tình nhân.
Bạch phu nhân mua cho Bạch Quân Đàm với ông Bạch mỗi người một bộ, rồi lại chọn cho mình một bộ.
Cuối cùng trước khi đi, đi ngang qua cửa hàng đồ Đường, ba người họ nhìn nhau cười, tiến vào trong cửa hàng, chọn một bộ đồ Đường. Cổ áo vàng đỏ theo kích thước của ông nội Bạch, lúc này mới cùng nhau về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.