Bạch Thiếu Có Một Cô Vợ Tài Phiệt
Chương 50: Song Kiếm Hợp Bích
Trứng rán lá lốt
23/05/2023
Bạch Tuấn Thành tức giận.
Ông Bạch biết hôm nay bọn họ đi ra khỏi cửa công ty, không đến một tuần, bốn người này sẽ táng gia bại sản.
Giai Kỳ dừng lại bầu không khí âm trầm của văn phòng, cô “nhỏ giọng” oán giận Bạch Tuấn Thành :
“Hai tỷ vốn không tính là gì, nhẫn cưới của mẹ còn hơn ba tỷ, mà còn là ba mươi năm trước, hiện tại đương nhiên không tính là gì. Tại sao họ còn hung dữ với em?”
Bạch Tuấn Thành phối hợp với Giai Kỳ nói:
“Người chưa trải sự đời, cần gì phải so đo với bọn họ.” Giọng điệu anh lạnh lẽo không gì sánh được.
Giai Kỳ “nhỏ giọng” an ủi Bạch Tuấn Thành, mọi người đều nghe được, trong lòng ông Bạch:" Xin hãy tiếp tục!"
Chủ tịch Vương dẫn đầu nói: “Ha, để tôi xem sáng mai tiền có vào tài khoản đúng hẹn như các người nói hay không.”
Nói thì lợi hại, nhưng chỉ là nói dối mà thôi. Nói bọn họ chưa trải sự đòi, ha, nực cười.
Khi thực tế được đặt trước mắt, bọn họ đã trợn tròn mắt.
Bạch Tuấn Thành nhìn bốn chủ tịch đều ký tên, gọi nội tuyến tìm bộ phận tài vụ dặn dò chuyền tiền..
Hiệu suất làm việc của bộ phận tài chính rất nhanh, bón cựu chủ tịch vẫn chưa ròï khỏi văn phòng tổng giám đốc, đã nhận được thông báo của ngân hàng, tiền đã đến đi đến tài khoản. Mọi người khiếp sợ nhìn Bạch Tuấn Thành.
“Em có thể đầu tư không?”
Giai Kỳ không đợi bọn họ rời khỏi phòng họp, đã khẩn cấp hỏi Bạch Tuấn Thành. Trong mắt đều là sao, chờ mong nhìn anh.
Tay Bạch Tuấn Thành đặt lên đỉnh đầu Giai Kỳ, không chút nể mặt hỏi:
“Em có tiền không?”
Giai Kỳ đáng yêu lắc đầu:
“Em không có, nhưng chồng em có!”
Bạch Tuấn Thành rất hưởng thụ câu nói của Giai Kỳ, anh nhướng mày:
“Có thể cân nhắc.”
Ông Bạch nhìn thấy tương tác của hai người họ, trong lòng ấm áp, kết thúc cuộc trò chuyện:
“Được rồi, công việc kết thúc rồi, tan làm về nhà thôi.”
“Vâng.”
Lúc đi ngang qua trước mặt cựu chủ tịch Vương, giọng điệu Giai Kỳ không tức chết người không thôi:
“Cựu chủ tịch, rất xin lỗi chuyện của con rể ông, bởi vì tôi vô tình nói một câu, anh ta lại ngồi tù mười hai mươi năm. Tôi xin lỗi, tôi không cầu xin ông tha thứ, nhưng xin vui lòng ghi nhớ: "Không chết không thôi". Ô, đúng rồi, là tôi cố ý đó, không phải là vô tình.”
Giờ phút này, cựu chủ tịch Vương với chủ tịch Lâm đều phản ứng lại, ván này bọn họ đã đè mình chết ở bên trong, Bạch Thị có thể quen biết tướng khai quôc Trình Tần chưa đến một phút đã chuyển ra hai tỷ, bọn họ không chút khẩn trưởng đối mặt với chuỗi tài chính thiếu hụt, còn chồng của cô gái đó rốt cuộc là ai? Tùy tiện ném ra hơn trăm triệu tệ, Bạch Thị lại thần bí thêm một tầng, thân phận Giai Kỳ lại bị người ta nghi ngờ.
Giai Kỳ mặc cho bọn họ suy đoán, nếu thật sự điều tra ra thân phận của cô, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tập đoàn Mạc Thị không huy hoàng như xưa, nhưng bọn họ muốn động đến thiên kim Mạc Thị thì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, dù sạo lạc đà cũng lớn hơn ngựa. Huống hồ Mạc Thị là một con lạc đà đang hùng khởi.
Cuối cùng cựu chủ tịch Lâm cũng phản ứng lại, đưa tay chặn thang máy đang muốn đóng lại, thái độ nói chuyện mềm mại:
“Lão Bạch, có thể cùng nhau đi xuống không?”
Ông Bạch không muốn đi cùng, vốn không thân thuộc, công ty lui tới nhiều người như vậy, đều nhìn ông Bạch nên không tiện từ chối
Bạch Tuấn Thành thầm đẩy Giai Kỳ, không phải anh sợ, mà rõ ràng thấy được ý đùa giỡn dưới đáy mắt của Giai Kỳ, là một người chồng tốt sao có thể cướp công trong tay vợ chứ? Giai Kỳ duỗi cánh tay ra ngăn cản:
“Không được.”
Cựu chủ tịch Vương đang muốn mở miệng nói gì đó, Giai Kỳ đã mở miệng trước:
“Đây là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, chỉ có chủ tịch và tổng giám độc mới có tư cách dùng, các người đã thoát ly quan hệ với công ty thì sẽ không có tư cách đi thang máy chuyên dụng, không phải bên cạnh có thang máy nhân viên sao, các người đi qua đó đi, chen chúc một lúc sẽ đến.”
Giai Kỳ hét lên với lrene:
“lrene, anh đến đây chút.”
lrene cũng quan tâm tình hình phía bên này, nên rất nhanh đã xuất hiện trước mặt bọn họ:
“Chủ tịch, tổng giám đốc, cô Mạc.”
“Irene, anh dẫn bốn cựu chủ tịch của công ty đi thang máy nhân viên đi, xem như là lần cuối cùng, làm phiền anh rồi.” Giai Kỳ dặn dò.
lrene nhận lệnh, sau khi đóng thang máy chuyên dụng lại, Giai Kỳ như có thể nhìn thấy biểu cảm muốn giết cô của mấy chủ tịch đó.
Giai Kỳ thè lưỡi, đáng đời.
Thang máy trực tiếp đi xuống, ông Bạch không có tính khí gì, chỉ có khen Giai Kỳ:
“Con nhóc con, tức chết người không đền mạng.”
Bạch Tuấn Thành xoa đầu Giai Kỳ như xoa đầu cún con, vẻ mặt vợ tôi gút chóp!
“Không có bản lĩnh mà cũng có thể khiến người ta tức đến gần chết.” Bạch Tuấn Thành cưng chiều đánh giá Giai Kỳ.
Giai Kỳ được xem là đã thu liễm trước mặt ba chồng, vừa nãy quá đáng đã nhìn thấy ông Bạch với Bạch Tuấn Thành muốn để cô bung xõa, nếu đã như vậy, sao cô có thể từ bỏ cơ hội như vậy được.
Ông Bạch biết hôm nay bọn họ đi ra khỏi cửa công ty, không đến một tuần, bốn người này sẽ táng gia bại sản.
Giai Kỳ dừng lại bầu không khí âm trầm của văn phòng, cô “nhỏ giọng” oán giận Bạch Tuấn Thành :
“Hai tỷ vốn không tính là gì, nhẫn cưới của mẹ còn hơn ba tỷ, mà còn là ba mươi năm trước, hiện tại đương nhiên không tính là gì. Tại sao họ còn hung dữ với em?”
Bạch Tuấn Thành phối hợp với Giai Kỳ nói:
“Người chưa trải sự đời, cần gì phải so đo với bọn họ.” Giọng điệu anh lạnh lẽo không gì sánh được.
Giai Kỳ “nhỏ giọng” an ủi Bạch Tuấn Thành, mọi người đều nghe được, trong lòng ông Bạch:" Xin hãy tiếp tục!"
Chủ tịch Vương dẫn đầu nói: “Ha, để tôi xem sáng mai tiền có vào tài khoản đúng hẹn như các người nói hay không.”
Nói thì lợi hại, nhưng chỉ là nói dối mà thôi. Nói bọn họ chưa trải sự đòi, ha, nực cười.
Khi thực tế được đặt trước mắt, bọn họ đã trợn tròn mắt.
Bạch Tuấn Thành nhìn bốn chủ tịch đều ký tên, gọi nội tuyến tìm bộ phận tài vụ dặn dò chuyền tiền..
Hiệu suất làm việc của bộ phận tài chính rất nhanh, bón cựu chủ tịch vẫn chưa ròï khỏi văn phòng tổng giám đốc, đã nhận được thông báo của ngân hàng, tiền đã đến đi đến tài khoản. Mọi người khiếp sợ nhìn Bạch Tuấn Thành.
“Em có thể đầu tư không?”
Giai Kỳ không đợi bọn họ rời khỏi phòng họp, đã khẩn cấp hỏi Bạch Tuấn Thành. Trong mắt đều là sao, chờ mong nhìn anh.
Tay Bạch Tuấn Thành đặt lên đỉnh đầu Giai Kỳ, không chút nể mặt hỏi:
“Em có tiền không?”
Giai Kỳ đáng yêu lắc đầu:
“Em không có, nhưng chồng em có!”
Bạch Tuấn Thành rất hưởng thụ câu nói của Giai Kỳ, anh nhướng mày:
“Có thể cân nhắc.”
Ông Bạch nhìn thấy tương tác của hai người họ, trong lòng ấm áp, kết thúc cuộc trò chuyện:
“Được rồi, công việc kết thúc rồi, tan làm về nhà thôi.”
“Vâng.”
Lúc đi ngang qua trước mặt cựu chủ tịch Vương, giọng điệu Giai Kỳ không tức chết người không thôi:
“Cựu chủ tịch, rất xin lỗi chuyện của con rể ông, bởi vì tôi vô tình nói một câu, anh ta lại ngồi tù mười hai mươi năm. Tôi xin lỗi, tôi không cầu xin ông tha thứ, nhưng xin vui lòng ghi nhớ: "Không chết không thôi". Ô, đúng rồi, là tôi cố ý đó, không phải là vô tình.”
Giờ phút này, cựu chủ tịch Vương với chủ tịch Lâm đều phản ứng lại, ván này bọn họ đã đè mình chết ở bên trong, Bạch Thị có thể quen biết tướng khai quôc Trình Tần chưa đến một phút đã chuyển ra hai tỷ, bọn họ không chút khẩn trưởng đối mặt với chuỗi tài chính thiếu hụt, còn chồng của cô gái đó rốt cuộc là ai? Tùy tiện ném ra hơn trăm triệu tệ, Bạch Thị lại thần bí thêm một tầng, thân phận Giai Kỳ lại bị người ta nghi ngờ.
Giai Kỳ mặc cho bọn họ suy đoán, nếu thật sự điều tra ra thân phận của cô, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tập đoàn Mạc Thị không huy hoàng như xưa, nhưng bọn họ muốn động đến thiên kim Mạc Thị thì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, dù sạo lạc đà cũng lớn hơn ngựa. Huống hồ Mạc Thị là một con lạc đà đang hùng khởi.
Cuối cùng cựu chủ tịch Lâm cũng phản ứng lại, đưa tay chặn thang máy đang muốn đóng lại, thái độ nói chuyện mềm mại:
“Lão Bạch, có thể cùng nhau đi xuống không?”
Ông Bạch không muốn đi cùng, vốn không thân thuộc, công ty lui tới nhiều người như vậy, đều nhìn ông Bạch nên không tiện từ chối
Bạch Tuấn Thành thầm đẩy Giai Kỳ, không phải anh sợ, mà rõ ràng thấy được ý đùa giỡn dưới đáy mắt của Giai Kỳ, là một người chồng tốt sao có thể cướp công trong tay vợ chứ? Giai Kỳ duỗi cánh tay ra ngăn cản:
“Không được.”
Cựu chủ tịch Vương đang muốn mở miệng nói gì đó, Giai Kỳ đã mở miệng trước:
“Đây là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, chỉ có chủ tịch và tổng giám độc mới có tư cách dùng, các người đã thoát ly quan hệ với công ty thì sẽ không có tư cách đi thang máy chuyên dụng, không phải bên cạnh có thang máy nhân viên sao, các người đi qua đó đi, chen chúc một lúc sẽ đến.”
Giai Kỳ hét lên với lrene:
“lrene, anh đến đây chút.”
lrene cũng quan tâm tình hình phía bên này, nên rất nhanh đã xuất hiện trước mặt bọn họ:
“Chủ tịch, tổng giám đốc, cô Mạc.”
“Irene, anh dẫn bốn cựu chủ tịch của công ty đi thang máy nhân viên đi, xem như là lần cuối cùng, làm phiền anh rồi.” Giai Kỳ dặn dò.
lrene nhận lệnh, sau khi đóng thang máy chuyên dụng lại, Giai Kỳ như có thể nhìn thấy biểu cảm muốn giết cô của mấy chủ tịch đó.
Giai Kỳ thè lưỡi, đáng đời.
Thang máy trực tiếp đi xuống, ông Bạch không có tính khí gì, chỉ có khen Giai Kỳ:
“Con nhóc con, tức chết người không đền mạng.”
Bạch Tuấn Thành xoa đầu Giai Kỳ như xoa đầu cún con, vẻ mặt vợ tôi gút chóp!
“Không có bản lĩnh mà cũng có thể khiến người ta tức đến gần chết.” Bạch Tuấn Thành cưng chiều đánh giá Giai Kỳ.
Giai Kỳ được xem là đã thu liễm trước mặt ba chồng, vừa nãy quá đáng đã nhìn thấy ông Bạch với Bạch Tuấn Thành muốn để cô bung xõa, nếu đã như vậy, sao cô có thể từ bỏ cơ hội như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.