Bạch Thiếu Có Một Cô Vợ Tài Phiệt
Chương 43: Sự Kiện Cái Tát
Trứng rán lá lốt
20/05/2023
Hai tay Bạch Tuấn Thành kéo áo hai dây của Giai Kỳ ra, giờ phút này Giai Kỳ để lộ thân trên, chỉ có một
chiếc áo ngực màu đen ôm ngực lại, trước ngực có mấy vết hôn đã nhạt đi
từ từ, Bạch Tuấn Thành trực tiếp dán người lên chỗ mềm mại đó rồi mút.
Mặt Giai Kỳ từ trắng biến thành đỏ, giống như màu sắc núi lửa sắp bộc phát, Bạch Tuấn Thành mút một lúc lâu rồi ngắng đầu, “bốp” một cái chào hỏi trên mặt anh.
Bạch Tuấn Thành không quan tâm đến mặt, ôm Giai Kỳ đi vào trong nhà vệ sinh rồi nhìn vào gương, chỉ vào chỗ vừa rồi anh mút nói:
“Không phải dị ứng, là vết hôn.”
Giai Kỳ nhìn mình trong gương, nghĩ đến mấy buổi sáng gần đây đều tỉnh lại trên giường, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Cô giận dữ đạp một cái lên chân Bạch Tuấn Thành, lại muốn nhẫc chân đạp vào bụng anh:
“Tôi sai rồi, cô cũng cho tôi một cái tát rồi, đừng tức giận, xuống lầu ăn cơm đi?”
Áo ngực đen với quần jean đen, vì Giai Kỳ tức giận mà nghẹn đến đỏ bừng mặt, giờ phút này chính là đang rèn luyện sức chịu đựng của Bạch Tuấn Thành.
Cậu chủ nhà họ Bạch có bao giờ cúi đầu trước người khác, đây là lần thứ ba, hơn nữa đối tượng còn là Giai Kỳ. Ông nội Bạch cũng không có đãi ngộ như vậy. Giai Kỳ lại tát một cái, trong mắt Bạch Tuấn Thành có lửa giận, rất nhanh đã bị bản thân đè nén lại, quả thật là do anh sai, chỉ trách bản thân không nhịn được.
Giai Kỳ bướng bỉnh nhìn chằm lấy anh.
Lại một cái tát đưa đến nhưng đã bị Bạch Tuấn Thành đón lấy:
“Đủ rồi.” Một ngày ba cái tát khiến Bạch Tuấn Thành rất phiền não, một bàn tay anh lập tức không chế hai tay cô lại, ấn người vào tường của nhà vệ sinh, đôi môi mạnh mẽ phủ lên trên, Giai Kỳ mở miệng muốn nói gì đó thì đúng lúc bị đầu lưỡi của anh nhân cơ hội xâm lấn vào, Giai Kỳ bị hôn đến hoảng hốt, toàn thân mềm nhũn, không có sức phản kháng, sau đó chìm sâu vào.
Nhưng người khó chịu nhất là Bạch Tuấn Thành, anh chưa bao giờ mất khống chế như vậy, từ sau khi Giai Kỳ đến đây, bản thân đã phải tắm nước lạnh rất nhiều lần.
Bạch Tuấn Thành nâng khuôn mặt ửng đỏ lên, Giai Kỳ không thèm nhìn lấy anh.
Cô hô hấp lên xuống, bị xem nhẹ, bị cưỡng hồn, hai cái tát đúng là không đủ. Nếu như cô còn giãy dụa thì chuyện này sẽ bị truyền ra khắp nhà, người giúp việc, tài xế, người hầu đều sẽ biết, người đàn ông như Bạch Tuấn Thành sẽ mất mặt, chủ nhà họ Bạch cũng sẽ khó xử, mà cô không những mất mặt mà còn ngu xuẩn. Giai Kỳ là người hiểu chuyện, hai cái tát đúng là thiệt cho mình rồi.
Trước khi xuống lầu, Bạch Tuấn Thành cầm lấy phấn nước Giai Kỳ thường dùng đập vào mặt để che đi dấu tay trên mặt anh. Vì nếu bị phát hiện thì sẽ rất mất mặt.
Giai Kỳ thì đi xuống lầu trước, chào hỏi thịt của cô ở trên bàn ăn, mặt cô suýt chút nữa thì chôn ở trong đĩa, ông nội Bạch gắp thức ăn cho cô, Bạch phu nhân gắp thức ăn cho cô, Bạch Nhi Nguyệt cũng gắp thức ăn cho cô, ông Bạch nhắc nhở Giai Kỳ ăn chậm lại chút, Bạch Tuấn Thành vừa xuống lầu, Bạch Quân Đàm đã hỏi:
“Anh trai, chị dâu sao vậy?”
Bạch Tuấn Thành ngồi xuống, cũng bắt đầu gắp thức ăn cho Giai Kỳ.
Bạch Quân Đàm thấy vậy thì không nói gì nữa…
Ba người trước là vì nghe Giai Kỳ ngất xỉu, bọn họ cũng áy náy với Giai Kỳ, chỉ có thể gắp thức ăn để biểu đạt áy náy của mình, Giai Kỳ gả vào nhà họ Bạch luôn chịu ấm ức, còn người sau thì chỉ biết Giai Kỳ đang đói.
Ông nội Bạch vẫn đặt quy củ tiêu hóa thức ăn nửa tiếng sau bữa cơm, nhưng nhờ phúc của Giai Kỳ nên Bạch Nhi Nguyệt với Giai Kỳ được trở về phòng ngủ sớm, Giai Kỳ cứng rắn muốn chuyển tới phòng Bạch Nhi Nguyệt ngủ.
Bạch Nhi Nguyệt đắp mặt nạ nói chuyện:
“Chị dâu, chị sao vậy?”
Giai Kỳ ngả đầu trên giường: “Ngủ.”
Bầu trời đây sao, đêm đã khuya, Giai Kỳ lăn qua lăn lại không ngủ được, Bạch Nhi Nguyệt nằm bên cạnh cô, bị Giai Kỳ làm cho không ngủ được:
“Chị dâu, chị nói đi, nhẫn nhịn trong lòng thì cả đêm không ngủ được đâu.”
Giai Kỳ suy nghĩ một lúc rồi mở miệng:
“Anh trai em chiếm tiện nghi của chị.”
Bạch Nhi Nguyệt trợn mắt: “Làm ơn, chị dâu, anh trai em có thể chiếm tiện nghi như thế nào chứ, hai người là vợ chồng đó.”
Giai Kỳ kéo Bạch Nhi Nguyệt lên, ngồi xếp bằng ở trên giường kể lại chuyện buổi tối Bạch Tuấn Thành vụng trộm hôn cô nhưng đã sửa mấy tình tiết cho Bạch Nhi Nguyệt nghe, không đến mức làm mất hình tượng cao lớn uy mãnh của anh trong mắt em gái, cũng không đến mức nói anh hèn mọn, tóm lại một câu, hai người họ trong lúc vô tình hôn môi mà thôi.
“Em nói xem chị mất mặt nhiều như thế nào.”
Bạch Nhi Nguyệt nghe xong, không thể tin được hỏi:
“Cho nên, từ khi kết hôn đến giờ, chị với anh trai em chưa xảy ra chuyện gì sao?”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Động phòng!”
“Bọn chị chung phòng mà!”
Bạch Nhi Nguyệt vỗ trán một cái, cả người nằm xuống, không nói gì mà chỉ nhìn trần nhà:
“Hai nhánh hoa huệ đều là nhân tài!”
Mặt Giai Kỳ từ trắng biến thành đỏ, giống như màu sắc núi lửa sắp bộc phát, Bạch Tuấn Thành mút một lúc lâu rồi ngắng đầu, “bốp” một cái chào hỏi trên mặt anh.
Bạch Tuấn Thành không quan tâm đến mặt, ôm Giai Kỳ đi vào trong nhà vệ sinh rồi nhìn vào gương, chỉ vào chỗ vừa rồi anh mút nói:
“Không phải dị ứng, là vết hôn.”
Giai Kỳ nhìn mình trong gương, nghĩ đến mấy buổi sáng gần đây đều tỉnh lại trên giường, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Cô giận dữ đạp một cái lên chân Bạch Tuấn Thành, lại muốn nhẫc chân đạp vào bụng anh:
“Tôi sai rồi, cô cũng cho tôi một cái tát rồi, đừng tức giận, xuống lầu ăn cơm đi?”
Áo ngực đen với quần jean đen, vì Giai Kỳ tức giận mà nghẹn đến đỏ bừng mặt, giờ phút này chính là đang rèn luyện sức chịu đựng của Bạch Tuấn Thành.
Cậu chủ nhà họ Bạch có bao giờ cúi đầu trước người khác, đây là lần thứ ba, hơn nữa đối tượng còn là Giai Kỳ. Ông nội Bạch cũng không có đãi ngộ như vậy. Giai Kỳ lại tát một cái, trong mắt Bạch Tuấn Thành có lửa giận, rất nhanh đã bị bản thân đè nén lại, quả thật là do anh sai, chỉ trách bản thân không nhịn được.
Giai Kỳ bướng bỉnh nhìn chằm lấy anh.
Lại một cái tát đưa đến nhưng đã bị Bạch Tuấn Thành đón lấy:
“Đủ rồi.” Một ngày ba cái tát khiến Bạch Tuấn Thành rất phiền não, một bàn tay anh lập tức không chế hai tay cô lại, ấn người vào tường của nhà vệ sinh, đôi môi mạnh mẽ phủ lên trên, Giai Kỳ mở miệng muốn nói gì đó thì đúng lúc bị đầu lưỡi của anh nhân cơ hội xâm lấn vào, Giai Kỳ bị hôn đến hoảng hốt, toàn thân mềm nhũn, không có sức phản kháng, sau đó chìm sâu vào.
Nhưng người khó chịu nhất là Bạch Tuấn Thành, anh chưa bao giờ mất khống chế như vậy, từ sau khi Giai Kỳ đến đây, bản thân đã phải tắm nước lạnh rất nhiều lần.
Bạch Tuấn Thành nâng khuôn mặt ửng đỏ lên, Giai Kỳ không thèm nhìn lấy anh.
Cô hô hấp lên xuống, bị xem nhẹ, bị cưỡng hồn, hai cái tát đúng là không đủ. Nếu như cô còn giãy dụa thì chuyện này sẽ bị truyền ra khắp nhà, người giúp việc, tài xế, người hầu đều sẽ biết, người đàn ông như Bạch Tuấn Thành sẽ mất mặt, chủ nhà họ Bạch cũng sẽ khó xử, mà cô không những mất mặt mà còn ngu xuẩn. Giai Kỳ là người hiểu chuyện, hai cái tát đúng là thiệt cho mình rồi.
Trước khi xuống lầu, Bạch Tuấn Thành cầm lấy phấn nước Giai Kỳ thường dùng đập vào mặt để che đi dấu tay trên mặt anh. Vì nếu bị phát hiện thì sẽ rất mất mặt.
Giai Kỳ thì đi xuống lầu trước, chào hỏi thịt của cô ở trên bàn ăn, mặt cô suýt chút nữa thì chôn ở trong đĩa, ông nội Bạch gắp thức ăn cho cô, Bạch phu nhân gắp thức ăn cho cô, Bạch Nhi Nguyệt cũng gắp thức ăn cho cô, ông Bạch nhắc nhở Giai Kỳ ăn chậm lại chút, Bạch Tuấn Thành vừa xuống lầu, Bạch Quân Đàm đã hỏi:
“Anh trai, chị dâu sao vậy?”
Bạch Tuấn Thành ngồi xuống, cũng bắt đầu gắp thức ăn cho Giai Kỳ.
Bạch Quân Đàm thấy vậy thì không nói gì nữa…
Ba người trước là vì nghe Giai Kỳ ngất xỉu, bọn họ cũng áy náy với Giai Kỳ, chỉ có thể gắp thức ăn để biểu đạt áy náy của mình, Giai Kỳ gả vào nhà họ Bạch luôn chịu ấm ức, còn người sau thì chỉ biết Giai Kỳ đang đói.
Ông nội Bạch vẫn đặt quy củ tiêu hóa thức ăn nửa tiếng sau bữa cơm, nhưng nhờ phúc của Giai Kỳ nên Bạch Nhi Nguyệt với Giai Kỳ được trở về phòng ngủ sớm, Giai Kỳ cứng rắn muốn chuyển tới phòng Bạch Nhi Nguyệt ngủ.
Bạch Nhi Nguyệt đắp mặt nạ nói chuyện:
“Chị dâu, chị sao vậy?”
Giai Kỳ ngả đầu trên giường: “Ngủ.”
Bầu trời đây sao, đêm đã khuya, Giai Kỳ lăn qua lăn lại không ngủ được, Bạch Nhi Nguyệt nằm bên cạnh cô, bị Giai Kỳ làm cho không ngủ được:
“Chị dâu, chị nói đi, nhẫn nhịn trong lòng thì cả đêm không ngủ được đâu.”
Giai Kỳ suy nghĩ một lúc rồi mở miệng:
“Anh trai em chiếm tiện nghi của chị.”
Bạch Nhi Nguyệt trợn mắt: “Làm ơn, chị dâu, anh trai em có thể chiếm tiện nghi như thế nào chứ, hai người là vợ chồng đó.”
Giai Kỳ kéo Bạch Nhi Nguyệt lên, ngồi xếp bằng ở trên giường kể lại chuyện buổi tối Bạch Tuấn Thành vụng trộm hôn cô nhưng đã sửa mấy tình tiết cho Bạch Nhi Nguyệt nghe, không đến mức làm mất hình tượng cao lớn uy mãnh của anh trong mắt em gái, cũng không đến mức nói anh hèn mọn, tóm lại một câu, hai người họ trong lúc vô tình hôn môi mà thôi.
“Em nói xem chị mất mặt nhiều như thế nào.”
Bạch Nhi Nguyệt nghe xong, không thể tin được hỏi:
“Cho nên, từ khi kết hôn đến giờ, chị với anh trai em chưa xảy ra chuyện gì sao?”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Động phòng!”
“Bọn chị chung phòng mà!”
Bạch Nhi Nguyệt vỗ trán một cái, cả người nằm xuống, không nói gì mà chỉ nhìn trần nhà:
“Hai nhánh hoa huệ đều là nhân tài!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.