Bạch Thiếu Có Một Cô Vợ Tài Phiệt
Chương 48: Ý Chí Quyết Đoán
Trứng rán lá lốt
23/05/2023
Mặc dù ông ấy và Bạch Tuấn Thành không chung ý kiến, nhưng huyết mạch cha
con, con của ông ấy tuyệt đối không thể để người ngoài chỉ trỏ.
Lần này, ông Bạch thật sự đã tức giận.
Chủ tịch Vương bị vả mặt, giận đến đánh vào không khí:
“Lão Bạch, nếu như ông thật sự làm vậy thì tôi sẽ rút vốn, sẽ có luật sư liên hệ với mấy người.”
Chủ tịch Lâm đắn đo không biết có nên rút vốn theo hay không, trước khi bốn người họ đến đây đã thương lượng với nhau, kết quả tồi tệ nhất chính là rút vốn, nhưng đó là kết quả khi đàm phán thất bại, bây giờ mới nói chuyện có mấy câu, ông ta đã không vui rồi. Hai chủ tịch khác đang nhìn thái độ của chủ tịch Lâm, cũng đang muốn hòa giải.
Bạch Tuấn Thành không thèm quan tâm:
“Không cần luật sư, còn trả cho ông phí luật sư nữa, lúc trước ông đầu tư bao nhiêu tiền, sáng sớm ngày mai sẽ chuyển vào tài khoản của ông không thiếu một xu, hôm nay trước khi các người rời đi cần phải ký một bản thỏa thuận, thỏa thuận rời khỏi cổ đông của Bạch Thị.”
Chủ tịch Lâm vừa nghe, thật sự phải thoái vốn sao?
Đi theo Bạch Thị kiếm được tiền khiến trong lòng ông ta không cam lòng rút vốn.
“Tuấn Thành, con vẫn còn trẻ đừng xúc động, bác Vương con chỉ là tức giận, mọi người đều là người một nhà, con đừng cắn quá chặt chuyện của Vương Huy, nếu bọn chú thật sự thoái vốn, trong lúc nhất thời trong công ty sẽ không có vốn xoay vòng, nhà vợ chú là hội trưởng hiệp hội ngân hàng, nghe nói gần đây chuỗi tài chính của ngân hàng cũng rất khẩn trương, con nghĩ lại có được không?”
Giờ phút này, Bạch Tuấn Thành rất muốn trợn mắt như Giai Kỳ.
Lời nói của chủ tịch Lâm bất kể là công minh hay là thầm cảnh cáo anh không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Bạch Tuấn Thành buồn cười, cười chủ tịch Lâm là một kẻ ngốc, rất ngốc, vậy mà lại uy hiếp anh? Quả thật là một trò đùa.
" Người một nhà sao? Người một nhà mà chủ tịch Lâm nghĩ chính là Vương Huy phản bội chúng ta cấu kết với bắt động sản Hạo Tường để chúng ta thua lỗ, sau đó còn phải nể mặt chủ tịch Vương, chúng ta còn phải dỗ anh ta quay lại? Thứ cho tôi nói thẳng, chuyện không biết xấu hỗ này nhà họ Bạch chúng tôi không làm được.”
Miệng Bạch Tuấn Thành không tha cho ai cả, giờ phút này ông Bạch rất hối hận chuyện cổ phần công ty, chi bằng nhà mình độc quyền, ít nhất sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tóm lại, suy nghĩ của ông ấy không nghiêm bằng Bạch Tuấn Thành. Ông Bạch thừa nhận con trai ông ấy rất xuất sắc.
Chủ tịch Lâm nói đến đây, Bạch Tuấn Thành hoàn toàn không nể mặt, mặt ông ta không kéo xuống được:
“Nếu đã như vậy, vậy tôi thoái vốn.”
"Được, lát nữa xin ký thỏa thuận.”
Hai chủ tịch khác vừa nhìn đã ầm ĩ lên, giọng điệu cũng không hiền lành:
“Chúng tôi cũng rút vốn.”
Ông Bạch là người đứng đầu công ty, thấy thái độ của bốn chủ tịch, lập tức hỏi:
"Xem ra mấy người đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Ông Bạch gật đầu với Bạch Tuấn Thành, Bạch Tuấn Thành hiểu rõ, đi đến bàn làm việc, ấn gọi nội tuyến:
“lrene, liên hệ luật sư mang bốn phần thỏa thuận rút vốn, mười phút sau hãy xuất hiện trong văn phòng tôi.”
lrene: “Vâng, tổng giám đóc.”
Bạch Tuấn Thành nhìn thấy áo gió của Giai Kỳ trên sofa, nhớ đến lúc cô ra ngoài không mặc áo khoác, mặc dù có điều hòa, nhưng không chắc chắn không lạnh.
Bạch Tuấn Thành hỏi: “Cô gái vừa ra ngoài tìm cậu còn ở đó không?”
Irene nhớ đến Giai Kỳ, vội vàng nói:
“Tổng giám đốc, vừa rồi cô Mạc đã đến phòng nghỉ của thư ký. Sắp quay lại rồi.”
Bạch Tuấn Thành ừm một tiếng, dặn dò:
“Lát nữa bảo cô ấy trực tiếp đến văn phòng đi.”
lrene: “Vâng.”
Giọng nói của Bạch Tuấn Thành hạ xuống trong phòng làm việc, trong phòng không còn âm thanh, bốn chủ tịch muốn thoái vốn đều muốn nịnh nọt cầu xin ba con nhà họ Bạch, Bạch Tuấn Thành và ông Bạch thì cho rằng:" Các người nên cút đi sớm hơn mới phải."
Trôi qua vài phút, Giai Kỳ vẫn chưa trở về.
Bạch Tuấn Thành nhìn thoáng qua, nói với ông Bạch:
“Ba, con đi ra ngoài đưa quần áo cho cô đấy”
Ông Bạch gật đầu.
Bạch Tuấn Thành cầm lấy áo khoác của Giai Kỳ, sắp ra khỏi văn phòng thì Giai Kỳ đã trở lại:
“Anh gọi em trở về là chuyện bàn xong rồi sao?”
Giai Kỳ bị Bạch Tuấn Thành chặn tầm mắt, không nhìn thấy mấy người trên sofa, lời nói cũng tùy ý rất nhiều.
Bạch Tuấn Thành quấn áo khoác lên người Giai Kỳ:
“Có lạnh không? Đi ra ngoài mà không mặc áo khoác.”
Giai Kỳ lắc đầu:
"Không lạnh, điều hòa ở đây gần giống trong nhà, không lạnh chút nào cả.”
Tầm mắt Giai Kỳ hướng về lrene đang bận rộn, cô tò mò hỏi:
“Ba đến tìm anh có chuyện gì sao?”
Bạch Tuấn Thành nghiêng người, Giai Kỳ mới nhìn thấy năm người đàn ông trên sofa; sắc mặt bọn họ đều không đẹp, Giai Kỳ nhớ lại vừa rồi, xác nhận mình không nói sai, cho nên thoải mái đi qua chào hỏi:
“Ba, con quay lại mặc áo khoác.”
“Ngồi trong văn phòng đi, lát nữa tan làm chúng ta cùng trở về.”
Nói xong tiện tay cầm lấy một tờ báo trên bàn, cúi đầu nghiên cứu, trực tiếp không để ý đến bọn họ.
Lần này, ông Bạch thật sự đã tức giận.
Chủ tịch Vương bị vả mặt, giận đến đánh vào không khí:
“Lão Bạch, nếu như ông thật sự làm vậy thì tôi sẽ rút vốn, sẽ có luật sư liên hệ với mấy người.”
Chủ tịch Lâm đắn đo không biết có nên rút vốn theo hay không, trước khi bốn người họ đến đây đã thương lượng với nhau, kết quả tồi tệ nhất chính là rút vốn, nhưng đó là kết quả khi đàm phán thất bại, bây giờ mới nói chuyện có mấy câu, ông ta đã không vui rồi. Hai chủ tịch khác đang nhìn thái độ của chủ tịch Lâm, cũng đang muốn hòa giải.
Bạch Tuấn Thành không thèm quan tâm:
“Không cần luật sư, còn trả cho ông phí luật sư nữa, lúc trước ông đầu tư bao nhiêu tiền, sáng sớm ngày mai sẽ chuyển vào tài khoản của ông không thiếu một xu, hôm nay trước khi các người rời đi cần phải ký một bản thỏa thuận, thỏa thuận rời khỏi cổ đông của Bạch Thị.”
Chủ tịch Lâm vừa nghe, thật sự phải thoái vốn sao?
Đi theo Bạch Thị kiếm được tiền khiến trong lòng ông ta không cam lòng rút vốn.
“Tuấn Thành, con vẫn còn trẻ đừng xúc động, bác Vương con chỉ là tức giận, mọi người đều là người một nhà, con đừng cắn quá chặt chuyện của Vương Huy, nếu bọn chú thật sự thoái vốn, trong lúc nhất thời trong công ty sẽ không có vốn xoay vòng, nhà vợ chú là hội trưởng hiệp hội ngân hàng, nghe nói gần đây chuỗi tài chính của ngân hàng cũng rất khẩn trương, con nghĩ lại có được không?”
Giờ phút này, Bạch Tuấn Thành rất muốn trợn mắt như Giai Kỳ.
Lời nói của chủ tịch Lâm bất kể là công minh hay là thầm cảnh cáo anh không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Bạch Tuấn Thành buồn cười, cười chủ tịch Lâm là một kẻ ngốc, rất ngốc, vậy mà lại uy hiếp anh? Quả thật là một trò đùa.
" Người một nhà sao? Người một nhà mà chủ tịch Lâm nghĩ chính là Vương Huy phản bội chúng ta cấu kết với bắt động sản Hạo Tường để chúng ta thua lỗ, sau đó còn phải nể mặt chủ tịch Vương, chúng ta còn phải dỗ anh ta quay lại? Thứ cho tôi nói thẳng, chuyện không biết xấu hỗ này nhà họ Bạch chúng tôi không làm được.”
Miệng Bạch Tuấn Thành không tha cho ai cả, giờ phút này ông Bạch rất hối hận chuyện cổ phần công ty, chi bằng nhà mình độc quyền, ít nhất sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tóm lại, suy nghĩ của ông ấy không nghiêm bằng Bạch Tuấn Thành. Ông Bạch thừa nhận con trai ông ấy rất xuất sắc.
Chủ tịch Lâm nói đến đây, Bạch Tuấn Thành hoàn toàn không nể mặt, mặt ông ta không kéo xuống được:
“Nếu đã như vậy, vậy tôi thoái vốn.”
"Được, lát nữa xin ký thỏa thuận.”
Hai chủ tịch khác vừa nhìn đã ầm ĩ lên, giọng điệu cũng không hiền lành:
“Chúng tôi cũng rút vốn.”
Ông Bạch là người đứng đầu công ty, thấy thái độ của bốn chủ tịch, lập tức hỏi:
"Xem ra mấy người đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Ông Bạch gật đầu với Bạch Tuấn Thành, Bạch Tuấn Thành hiểu rõ, đi đến bàn làm việc, ấn gọi nội tuyến:
“lrene, liên hệ luật sư mang bốn phần thỏa thuận rút vốn, mười phút sau hãy xuất hiện trong văn phòng tôi.”
lrene: “Vâng, tổng giám đóc.”
Bạch Tuấn Thành nhìn thấy áo gió của Giai Kỳ trên sofa, nhớ đến lúc cô ra ngoài không mặc áo khoác, mặc dù có điều hòa, nhưng không chắc chắn không lạnh.
Bạch Tuấn Thành hỏi: “Cô gái vừa ra ngoài tìm cậu còn ở đó không?”
Irene nhớ đến Giai Kỳ, vội vàng nói:
“Tổng giám đốc, vừa rồi cô Mạc đã đến phòng nghỉ của thư ký. Sắp quay lại rồi.”
Bạch Tuấn Thành ừm một tiếng, dặn dò:
“Lát nữa bảo cô ấy trực tiếp đến văn phòng đi.”
lrene: “Vâng.”
Giọng nói của Bạch Tuấn Thành hạ xuống trong phòng làm việc, trong phòng không còn âm thanh, bốn chủ tịch muốn thoái vốn đều muốn nịnh nọt cầu xin ba con nhà họ Bạch, Bạch Tuấn Thành và ông Bạch thì cho rằng:" Các người nên cút đi sớm hơn mới phải."
Trôi qua vài phút, Giai Kỳ vẫn chưa trở về.
Bạch Tuấn Thành nhìn thoáng qua, nói với ông Bạch:
“Ba, con đi ra ngoài đưa quần áo cho cô đấy”
Ông Bạch gật đầu.
Bạch Tuấn Thành cầm lấy áo khoác của Giai Kỳ, sắp ra khỏi văn phòng thì Giai Kỳ đã trở lại:
“Anh gọi em trở về là chuyện bàn xong rồi sao?”
Giai Kỳ bị Bạch Tuấn Thành chặn tầm mắt, không nhìn thấy mấy người trên sofa, lời nói cũng tùy ý rất nhiều.
Bạch Tuấn Thành quấn áo khoác lên người Giai Kỳ:
“Có lạnh không? Đi ra ngoài mà không mặc áo khoác.”
Giai Kỳ lắc đầu:
"Không lạnh, điều hòa ở đây gần giống trong nhà, không lạnh chút nào cả.”
Tầm mắt Giai Kỳ hướng về lrene đang bận rộn, cô tò mò hỏi:
“Ba đến tìm anh có chuyện gì sao?”
Bạch Tuấn Thành nghiêng người, Giai Kỳ mới nhìn thấy năm người đàn ông trên sofa; sắc mặt bọn họ đều không đẹp, Giai Kỳ nhớ lại vừa rồi, xác nhận mình không nói sai, cho nên thoải mái đi qua chào hỏi:
“Ba, con quay lại mặc áo khoác.”
“Ngồi trong văn phòng đi, lát nữa tan làm chúng ta cùng trở về.”
Nói xong tiện tay cầm lấy một tờ báo trên bàn, cúi đầu nghiên cứu, trực tiếp không để ý đến bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.