Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
Chương 116: Chương 100.3
Hạ Lan Âm
29/02/2016
Mấy người đàn ông đang bao vây xung quanh cô gái đột nhiên nghe thấy sau
lưng có tiếng nói theo bản năng nhìn lại. Kết quả một người trong đó vừa mới quay lại, lập tức bị một cước vào mặt, tốc độ cực nhanh, không đợi
hắn nhìn rõ, ngực của hắn đã bị một cú đá cực mạnh, một cảm giác đau đớn khó chịu dữ dội truyền đến, những người đi theo lập tức ngã về phía
sau.
Yên lặng.
Tình cảnh dường như càng thêm hỗn loạn.
Quý Nghiên nhìn về phía cô gái kia, không biết có phải ảo giác hay không, khi cô đá ngã người đàn ông kia hình như cô gái đó khẽ nhếch môi cười một cái.
Trong chớp mắt như tia chớp nhanh chóng lao vào mấy người đàn ông. Quý Nghiên nhíu mày, cũng không chịu yếu thế, tham gia cuộc chiến. Họ là hai cô gái, chống lại mấy người đàn ông cao lớn, chẳng những không bị yếu thế, ngược lại giống như đang chơi đùa cùng với mấy người đàn ông đó. Ra chiêu cũng không dùng hết toàn lực, rõ ràng là cô ấy đã nương tay, nếu không mạng nhỏ của những người này đã mất rồi! Mặc dù như thế, chưa tới một phút, những người đàn ông này đã bị đánh ngã trên mặt đất. Mà Quý Nghiên cùng với cô gái kia một vết thương nhỏ cũng không có, đứng ở giữa đám đàn ông đang ngã sõng soài trên mặt đất, vỗ tay một cái, vẻ mặt ung dung mà bình tĩnh.
"Đi thôi." Cô gái nghiêng đầu nói với Quý Nghiên .
Quý Nghiên không chần chờ, đi theo cô gái đến một nơi tương đối yên tĩnh.
"Nhân tiện cám ơn cô a." Quý Nghiên nói lời từ đáy lòng.
Cô gái nhìn cô, cười yếu ớt không lên tiếng.
Quý Nghiên cảm thấy cô gái có chút quen thuộc, nhưng mà nhất thời lại chưa nghĩ ra. Giờ phút này thấy cô ấy đang nhìn mình không nói lời nào, suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi: "Chúng ta có biết nhau không?"
Nhưng mà trong trí nhớ dường như không có người này, không phải là mình tự đa tình đấy chứ?
Quý Nghiên có chút hối hận đã hỏi câu này .
Đang suy nghĩ nên tìm cớ chuồn đi, ai ngờ cô gái kia lại gật đầu một cái nói: "Biết."
"Ách. . . . . ."
"Em là Bạch Tinh."
"Hả?"
Quý Nghiên sững sờ đôi mắt mở thật to nhìn gương mặt xa lạ trước mặt này tràn đầy hoài nghi.
Nhưng sau đó nghĩ lại lập tức hiểu ra.
Trong lòng bỗng nhiên vui vẻ, Quý Nghiên vui mừng hỏi: "Tại sao em lại ở đây?"
"Đi ngang qua."
"Ah?"
Bạch Tinh cười cười."Đợi lát nữa sẽ nói cho chị biết."
Quý Nghiên không ngờ sẽ gặp Bạch Tinh ở quê nhà, trong lòng vui mừng không ngớt. Theo như lời Bạch Thắng nói, bọn họ nên ở Florence mới đúng. Tại sao lại ở Trường Sa? Còn trùng hợp chạm mặt cô, quá ngạc nhiên! Bạch Tinh nói: "Em sẽ đến Florence , chẳng qua anh trai lo lắng cho chị nên để cho em đến đây nhìn một chút."
"Ah?" Hẳn là chủ ý Tiểu Bạch, Quý Nghiên cười híp mắt nói: "Chị tốt lắm, rất vui vẻ, không có gì phải lo lắng."
"Đúng rồi, em chưa tới Trường Sa lần nào đúng không? Có muốn chị dẫn em đi dạo xung quanh một chút không?" Là chủ nhà, Quý Nghiên rất nhiệt tình.
Bạch Tinh cũng không có gì chuyện, lập tức đồng ý.
Cái gọi là "Đi dạo một chút" cuả Quý Nghiên căn bản liên quan đến ăn uống, cô là điển hình của ăn hàng, nhất là khi trở về Trường Sa, trên đường phố đều là những món ăn quen thuộc và yêu thích của cô, càng không kiêng nể gì miệng ăn không ngớt. Hơn nữa có Bạch Tinh làm bạn, tâm tình rất tốt, ăn uống cũng ngon hơn.
Cùng nhau đi dạo đến tối, Quý Nghiên dẫn Bạch Tinh đến Hà Tây Thiên Mã ăn đồ nướng. Bên kia có một có gian hàng bán thịt nướng lớn, lại ở gần trường đại học, nên có rất nhiều người. Nhưng mà cũng không hề hỗn loạn, không khí tưng bừng, vô cùng náo nhiệt. Quan trọng nhất là có món tôm mà Quý Nghiên yêu thích nhất .
"Trước kia chắc là em chưa bao giờ ăn ở những quán ven đường như thế này đúng không?"
Gọi đồ ăn xong, Quý Nghiên và Bạch Tinh ngồi ở trước bàn nói chuyện phiếm.
Bên trong chỗ ngồi đã trật cứng, Quý Nghiên lại chọn ngồi nướng thịt bên ngoài, cuối cùng chỉ có thể cùng Bạch Tinh ngồi ở trên chiếc bàn gần đường cái trước tiệm ăn, .
Bạch Tinh xoay đôi đũa, không chút để ý nói: "Chưa bao giờ."
Trước kia khi còn ở Mexico cô và Y Phù Tô thường cùng nhau nửa đêm đi dạo chợ đêm ăn uống.
Những chuyện như vậy cô đã trải qua rất nhiều .
Ngược lại Quý Nghiên có chút kinh ngạc, dù sao thiên kim đại tiểu thư như Bạch Tinh bình thường cũng không quá quan tâm yêu thích những thứ này. Cô đang định nói tiếp, ánh mắt trong lúc lơ đãng quét qua đối diện bên đường cái thì đột nhiên dừng lại.
Đúng lúc phía bên kia có một chiếc xe dừng lại, ở hàng ghế trước trong xe có một nam một nữ đang ngồi, người phụ nữ đối diện với Quý Nghiên, mặc dù ánh đèn mờ mờ nhìn không rõ lắm, nhưng lại rất giống Quý Nhu.
Yên lặng.
Tình cảnh dường như càng thêm hỗn loạn.
Quý Nghiên nhìn về phía cô gái kia, không biết có phải ảo giác hay không, khi cô đá ngã người đàn ông kia hình như cô gái đó khẽ nhếch môi cười một cái.
Trong chớp mắt như tia chớp nhanh chóng lao vào mấy người đàn ông. Quý Nghiên nhíu mày, cũng không chịu yếu thế, tham gia cuộc chiến. Họ là hai cô gái, chống lại mấy người đàn ông cao lớn, chẳng những không bị yếu thế, ngược lại giống như đang chơi đùa cùng với mấy người đàn ông đó. Ra chiêu cũng không dùng hết toàn lực, rõ ràng là cô ấy đã nương tay, nếu không mạng nhỏ của những người này đã mất rồi! Mặc dù như thế, chưa tới một phút, những người đàn ông này đã bị đánh ngã trên mặt đất. Mà Quý Nghiên cùng với cô gái kia một vết thương nhỏ cũng không có, đứng ở giữa đám đàn ông đang ngã sõng soài trên mặt đất, vỗ tay một cái, vẻ mặt ung dung mà bình tĩnh.
"Đi thôi." Cô gái nghiêng đầu nói với Quý Nghiên .
Quý Nghiên không chần chờ, đi theo cô gái đến một nơi tương đối yên tĩnh.
"Nhân tiện cám ơn cô a." Quý Nghiên nói lời từ đáy lòng.
Cô gái nhìn cô, cười yếu ớt không lên tiếng.
Quý Nghiên cảm thấy cô gái có chút quen thuộc, nhưng mà nhất thời lại chưa nghĩ ra. Giờ phút này thấy cô ấy đang nhìn mình không nói lời nào, suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi: "Chúng ta có biết nhau không?"
Nhưng mà trong trí nhớ dường như không có người này, không phải là mình tự đa tình đấy chứ?
Quý Nghiên có chút hối hận đã hỏi câu này .
Đang suy nghĩ nên tìm cớ chuồn đi, ai ngờ cô gái kia lại gật đầu một cái nói: "Biết."
"Ách. . . . . ."
"Em là Bạch Tinh."
"Hả?"
Quý Nghiên sững sờ đôi mắt mở thật to nhìn gương mặt xa lạ trước mặt này tràn đầy hoài nghi.
Nhưng sau đó nghĩ lại lập tức hiểu ra.
Trong lòng bỗng nhiên vui vẻ, Quý Nghiên vui mừng hỏi: "Tại sao em lại ở đây?"
"Đi ngang qua."
"Ah?"
Bạch Tinh cười cười."Đợi lát nữa sẽ nói cho chị biết."
Quý Nghiên không ngờ sẽ gặp Bạch Tinh ở quê nhà, trong lòng vui mừng không ngớt. Theo như lời Bạch Thắng nói, bọn họ nên ở Florence mới đúng. Tại sao lại ở Trường Sa? Còn trùng hợp chạm mặt cô, quá ngạc nhiên! Bạch Tinh nói: "Em sẽ đến Florence , chẳng qua anh trai lo lắng cho chị nên để cho em đến đây nhìn một chút."
"Ah?" Hẳn là chủ ý Tiểu Bạch, Quý Nghiên cười híp mắt nói: "Chị tốt lắm, rất vui vẻ, không có gì phải lo lắng."
"Đúng rồi, em chưa tới Trường Sa lần nào đúng không? Có muốn chị dẫn em đi dạo xung quanh một chút không?" Là chủ nhà, Quý Nghiên rất nhiệt tình.
Bạch Tinh cũng không có gì chuyện, lập tức đồng ý.
Cái gọi là "Đi dạo một chút" cuả Quý Nghiên căn bản liên quan đến ăn uống, cô là điển hình của ăn hàng, nhất là khi trở về Trường Sa, trên đường phố đều là những món ăn quen thuộc và yêu thích của cô, càng không kiêng nể gì miệng ăn không ngớt. Hơn nữa có Bạch Tinh làm bạn, tâm tình rất tốt, ăn uống cũng ngon hơn.
Cùng nhau đi dạo đến tối, Quý Nghiên dẫn Bạch Tinh đến Hà Tây Thiên Mã ăn đồ nướng. Bên kia có một có gian hàng bán thịt nướng lớn, lại ở gần trường đại học, nên có rất nhiều người. Nhưng mà cũng không hề hỗn loạn, không khí tưng bừng, vô cùng náo nhiệt. Quan trọng nhất là có món tôm mà Quý Nghiên yêu thích nhất .
"Trước kia chắc là em chưa bao giờ ăn ở những quán ven đường như thế này đúng không?"
Gọi đồ ăn xong, Quý Nghiên và Bạch Tinh ngồi ở trước bàn nói chuyện phiếm.
Bên trong chỗ ngồi đã trật cứng, Quý Nghiên lại chọn ngồi nướng thịt bên ngoài, cuối cùng chỉ có thể cùng Bạch Tinh ngồi ở trên chiếc bàn gần đường cái trước tiệm ăn, .
Bạch Tinh xoay đôi đũa, không chút để ý nói: "Chưa bao giờ."
Trước kia khi còn ở Mexico cô và Y Phù Tô thường cùng nhau nửa đêm đi dạo chợ đêm ăn uống.
Những chuyện như vậy cô đã trải qua rất nhiều .
Ngược lại Quý Nghiên có chút kinh ngạc, dù sao thiên kim đại tiểu thư như Bạch Tinh bình thường cũng không quá quan tâm yêu thích những thứ này. Cô đang định nói tiếp, ánh mắt trong lúc lơ đãng quét qua đối diện bên đường cái thì đột nhiên dừng lại.
Đúng lúc phía bên kia có một chiếc xe dừng lại, ở hàng ghế trước trong xe có một nam một nữ đang ngồi, người phụ nữ đối diện với Quý Nghiên, mặc dù ánh đèn mờ mờ nhìn không rõ lắm, nhưng lại rất giống Quý Nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.