Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
Chương 127: Chương 105.2
Hạ Lan Âm
25/03/2016
Sương nhìn bóng dáng cô lục tung một chút, lại dời tầm mắt đi, quét nhìn bốn
phía. Cuối cùng ánh mắt dừng ở trên cửa sổ đóng chặc.
Quý Nghiên thật vất vả tìm được một giường vải vóc cùng cây kéo. Cô xoay người, đang chuẩn bị trở lại bên người Sương. Trên cửa lại chợt truyền đến tiếng súng, hình như là âm thanh súng tự động, bang bang bang bang, làm cho trong lòng người như đánh trống.
Thân thể Quý Nghiên cứng đờ.
Phía sau cửa hộc tủ cũng dần dần rộng ra, Sương nhanh chóng đứng dậy, thừa dịp Quý Nghiên còn chưa kịp phản ứng, đẩy cô vào một trong ngăn kéo nhỏ sau lưng, Quý Nghiên cả kinh, liều mạng vỗ cửa tủ."Sương, em làm gì thế? Thả chị ra ngoài?"
Bên trong tối đen như mực, chỗ lại cực kỳ nhỏ, cả người Quý Nghiên cuộn rút thành một đoàn, muốn động đậy cũng không được.
Sương nói: "Chị dâu, chị nhất định phải còn sống đi ra ngoài."
Trong lòng Quý Nghiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, cô vội vàng nói: "Em không được làm chuyện điên rồ, Sương, van cầu em, thả chị ra ngoài."
Không có âm thanh.
Ngược lại tiếng súng càng ngày càng kịch liệt vang vọng ở bên tai, mùi khói thuốc súng, nồng đậm như thế
Trong lòng Quý Nghiên vô cùng nóng nảy, nhưng bất luận cô đập thế nào, Sương đều không có phản ứng. Đột nhiên, hộc tủ nghiêng một cái, Quý Nghiên sợ hết hồn, cảm thấy hộc tủ hình như bị người ta giơ lên. Sương rốt cuộc muốn làm cái gì?
.
Cảm giác lắc lư rất rõ ràng.
Đầu cùng tứ chi Quý Nghiên đều chống đỡ ở trên ngăn tủ, không có một chút chỗ dư, va va chạm chạm, đụng phải làm cô đau. Không bao lâu, cả người giống như rơi vào khoảng không, cảm giác xoay tròn đánh tới, Quý Nghiên theo bản năng bảo vệ đầu của mình. Toàn bộ đồ trong túi áo đều rớt ra ngoài, bao gồm súng trên người cô, cô xem như không thấy, chỉ có cảm giác mình giống như rơi xuống, lại giống như chuyển động, đầu óc một hồi hôn mê, ý thức bị tán loạn, Quý Nghiên rốt cuộc bỏ qua suy nghĩ.
Cô cũng mau ói ra.
Rốt cuộc, "Phanh" một tiếng vang thật lớn, đụng vào cái khổng lồ gì đó, tất cả cuồng phong vũ trụ cũng ngừng lại. Đầu Quý Nghiên nặng nện ở trên tủ, cô đau mắt nổ đom đóm, hít một hơi lạnh.
"Sương. . . . . ." Quý Nghiên xoa đầu mình bị đụng đau, nhanh chóng nhớ tới một màn mới vừa rồi, cảm giác lo lắng càng ngày càng đậm hơn. Cô liều mạng nện một cái vào cửa tủ, làm thế nào cũng không mở ra. Quý Nghiên nóng lòng khó nhịn, trong lòng cũng không khỏi nóng nảy, hận không được một cái búa đập bể này rách hộc tủ.
Quả đấm nặng nề rơi vào cửa tủ đóng chặc, đau mình, nhưng vẫn không mở ra được. Cô chán nản rũ tay xuống, nước mắt không tiếng động mà rơi, lúc này tay lại đụng chạm tới một vật cứng, Quý Nghiên sửng sốt một chút, đưa tay sờ sờ, ánh mắt chợt sáng lên.
Đồng thời, âm thanh truyền tới bên tai rầm rập, cực kỳ giống tiếng nổ mạnh.
Trái tim Quý Nghiên kinh hãi, cầm lấy súng, liên tục bắn, từng cái từng cái dấu đạn liên tiếp xuất hiện, lộ ra vài tia sáng . Quý Nghiên thấy được hi vọng, càng thêm liều mạng nổ súng, cho đến đạn dùng hết, cô dùng sức đẩy, cửa rốt cuộc mở ra.
Quý Nghiên nhếch nhác ngã từ hộc tủ, tóc dính vào trên mặt, cô cũng không để ý. Ngẩng đầu nhìn lên, căn nhà trước mắt ánh lửa cuồn cuộn, tiếng nổ mạnh không ngừng, phòng ốc cả căn nhà lảo đảo muốn ngã.
"Không . . . . . ."
Quý Nghiên trong khoảnh khắc tựa như mất hồn, ánh mắt ngơ ngác nhìn qua một màn trước mắt này, trong con ngươi trong suốt chiếu ra, chỉ có ánh lửa đầy trời, thế giới một mảnh màu sắc. Trái tim cứng rắn giống như bị người ta kéo ra, máu tươi văng khắp nơi, tàn khốc đến mức tận cùng.
Tại sao có thể như vậy?
Sương, Sương. . . . . .
Quý Nghiên không tiếng động kêu gọi, lệ rơi đầy mặt. Cô cách gì cũng không có, đầu chưa kịp suy nghĩ, chẳng qua phản xạ muốn xông vào bên trong, cô không tin Sương cứ như vậy mà chết. Quý Nghiên bò dậy, bất chấp tất cả chạy về phía trước, tiếng nổ mạnh mỗi một lần vang, trái tim thì càng đau một phần, nước mắt càng chảy càng nhanh. Trong phòng vật thể bị chấn động chia năm xẻ bảy, khúc gỗ, mảnh thủy tinh, theo tiếng nổ tung càng ngày càng kịch liệt, không ngừng bị bay ra ngoài.
Quý Nghiên bị khối gỗ nện vào, thân thể trong nháy mắt ngã xuống đất, khối gỗ còn mang theo lửa, không lớn, rơi xuống đất liền dập tắt. Nhưng lúc nện vào tay Quý Nghiên làm phỏng cánh tay cô, mới đầu cũng không có cảm giác gì, đợi đến Quý Nghiên chuẩn bị đứng dậy lần nữa, trên cánh tay cảm giác đau chợt tràn ngập ra, giống như bị cháy, nóng rát đau. Cô quay đầu nhìn lại, chỗ bị phỏng đã sưng đỏ .
Trong lòng đau đớn cùng với cánh tay đau đớn, Quý Nghiên chỉ cảm thấy đầy trời đau tính đổ xuống đầu, lan khắp toàn thân cô. Ngực chất đống một cỗ uất ức nặng nề, phát tiết thế nào cũng không ra. Cô còn phải xông vào trong nhà, sau lưng lại truyền đến nhiều tiếng bước chân, còn có vội vàng kêu gọi, Quý Nghiên hoàn toàn vùi lấp chính mình tại thế giới bên trong, căn bản không có nghe. Cho đến thân thể bị một bàn tay có lực ngăn lại.
"Chị dâu, chị làm gì ở đây?"
"Cậu buông tôi ra, cho tôi vào đi." Quý Nghiên đẩy ra , không ngừng giãy giụa.
"Quá nguy hiểm." Cái giọng nói kia nói.
"Nhưng Sương vẫn còn ở bên trong, Sương vẫn còn ở bên trong, tất cả mọi người ở bên trong. . . . . ." Lời nói Quý Nghiên không có mạch lạc, trong giọng nói có chút nức nở. Cô nghiêng đầu, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Phong ngăn cô lại, cảm xúc đã ở bên bờ biên giới sắp sụp đổ. Toàn thân Phong chấn động, cả người không khỏi ngây dại.
Quý Nghiên nhân cơ hội đẩy tay của hắn ra, còn muốn xông vào bên trong, Phong nhanh chóng phản ứng, ngăn cô lại.
"Tôi đi."
Nét mặt Phong so Quý Nghiên còn nghiêm túc hơn, nói sẽ đi tìm Sương. Lúc này một bóng người tiến lên, lạnh lùng nói: "Ai cũng không cho phép đi."
"Lạc Băng."
"Coi như hiện tại đi vào có ích lợi gì? Dâng mạng sao?"
"Tránh ra." Phong căn bản là không có ý định nghe cô ta nói cái gì, lạnh lẽo nói.
Lạc Băng bất động.
Ánh mắt Phong đột nhiên lạnh, hai người đều là phong cách lạnh lẽo, mặt Phong không chút thay đổi nói: "Cô đừng quên, chức vị tôi cao hơn cô."
"Vậy tôi cũng không thể nhìn anh đi chịu chết."
"Tránh ra."
Giọng nói Phong tăng cao, ai ngờ vừa dứt lời , lại một tiếng tiếng nổ mạnh to lớn. Cả phòng ốc có thể đã đến cực hạn, ánh lửa đập vào mặt, Quý Nghiên sau đó ý thức xoay người đưa tay ngăn trước mặt, té nhào xuống đất.
Một giây kế tiếp, phòng ốc ầm ầm sụp đổ.
Quý Nghiên quay đầu lại, nhìn chỉ còn lại phòng ốc ánh lửa đầy trời, tất cả hoàn toàn thay đổi, trong ánh lửa giống như hiện ra khuôn mặt Sương tươi cười "Chị dâu, chị nhất định phải còn sống đi ra ngoài". Ánh mắt bị nước mắt mơ hồ, trong óc như một dây cung, đột nhiên đứt lìa. Trái tim thật giống như trong nháy mắt bị người móc rỗng ra, lại tựa như linh hồn bị rút ra từ thân thể, đang từ từ cách xa cô. Quý Nghiên hoàn toàn mất đi suy tư. . . . . .
Quý Nghiên thật vất vả tìm được một giường vải vóc cùng cây kéo. Cô xoay người, đang chuẩn bị trở lại bên người Sương. Trên cửa lại chợt truyền đến tiếng súng, hình như là âm thanh súng tự động, bang bang bang bang, làm cho trong lòng người như đánh trống.
Thân thể Quý Nghiên cứng đờ.
Phía sau cửa hộc tủ cũng dần dần rộng ra, Sương nhanh chóng đứng dậy, thừa dịp Quý Nghiên còn chưa kịp phản ứng, đẩy cô vào một trong ngăn kéo nhỏ sau lưng, Quý Nghiên cả kinh, liều mạng vỗ cửa tủ."Sương, em làm gì thế? Thả chị ra ngoài?"
Bên trong tối đen như mực, chỗ lại cực kỳ nhỏ, cả người Quý Nghiên cuộn rút thành một đoàn, muốn động đậy cũng không được.
Sương nói: "Chị dâu, chị nhất định phải còn sống đi ra ngoài."
Trong lòng Quý Nghiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, cô vội vàng nói: "Em không được làm chuyện điên rồ, Sương, van cầu em, thả chị ra ngoài."
Không có âm thanh.
Ngược lại tiếng súng càng ngày càng kịch liệt vang vọng ở bên tai, mùi khói thuốc súng, nồng đậm như thế
Trong lòng Quý Nghiên vô cùng nóng nảy, nhưng bất luận cô đập thế nào, Sương đều không có phản ứng. Đột nhiên, hộc tủ nghiêng một cái, Quý Nghiên sợ hết hồn, cảm thấy hộc tủ hình như bị người ta giơ lên. Sương rốt cuộc muốn làm cái gì?
.
Cảm giác lắc lư rất rõ ràng.
Đầu cùng tứ chi Quý Nghiên đều chống đỡ ở trên ngăn tủ, không có một chút chỗ dư, va va chạm chạm, đụng phải làm cô đau. Không bao lâu, cả người giống như rơi vào khoảng không, cảm giác xoay tròn đánh tới, Quý Nghiên theo bản năng bảo vệ đầu của mình. Toàn bộ đồ trong túi áo đều rớt ra ngoài, bao gồm súng trên người cô, cô xem như không thấy, chỉ có cảm giác mình giống như rơi xuống, lại giống như chuyển động, đầu óc một hồi hôn mê, ý thức bị tán loạn, Quý Nghiên rốt cuộc bỏ qua suy nghĩ.
Cô cũng mau ói ra.
Rốt cuộc, "Phanh" một tiếng vang thật lớn, đụng vào cái khổng lồ gì đó, tất cả cuồng phong vũ trụ cũng ngừng lại. Đầu Quý Nghiên nặng nện ở trên tủ, cô đau mắt nổ đom đóm, hít một hơi lạnh.
"Sương. . . . . ." Quý Nghiên xoa đầu mình bị đụng đau, nhanh chóng nhớ tới một màn mới vừa rồi, cảm giác lo lắng càng ngày càng đậm hơn. Cô liều mạng nện một cái vào cửa tủ, làm thế nào cũng không mở ra. Quý Nghiên nóng lòng khó nhịn, trong lòng cũng không khỏi nóng nảy, hận không được một cái búa đập bể này rách hộc tủ.
Quả đấm nặng nề rơi vào cửa tủ đóng chặc, đau mình, nhưng vẫn không mở ra được. Cô chán nản rũ tay xuống, nước mắt không tiếng động mà rơi, lúc này tay lại đụng chạm tới một vật cứng, Quý Nghiên sửng sốt một chút, đưa tay sờ sờ, ánh mắt chợt sáng lên.
Đồng thời, âm thanh truyền tới bên tai rầm rập, cực kỳ giống tiếng nổ mạnh.
Trái tim Quý Nghiên kinh hãi, cầm lấy súng, liên tục bắn, từng cái từng cái dấu đạn liên tiếp xuất hiện, lộ ra vài tia sáng . Quý Nghiên thấy được hi vọng, càng thêm liều mạng nổ súng, cho đến đạn dùng hết, cô dùng sức đẩy, cửa rốt cuộc mở ra.
Quý Nghiên nhếch nhác ngã từ hộc tủ, tóc dính vào trên mặt, cô cũng không để ý. Ngẩng đầu nhìn lên, căn nhà trước mắt ánh lửa cuồn cuộn, tiếng nổ mạnh không ngừng, phòng ốc cả căn nhà lảo đảo muốn ngã.
"Không . . . . . ."
Quý Nghiên trong khoảnh khắc tựa như mất hồn, ánh mắt ngơ ngác nhìn qua một màn trước mắt này, trong con ngươi trong suốt chiếu ra, chỉ có ánh lửa đầy trời, thế giới một mảnh màu sắc. Trái tim cứng rắn giống như bị người ta kéo ra, máu tươi văng khắp nơi, tàn khốc đến mức tận cùng.
Tại sao có thể như vậy?
Sương, Sương. . . . . .
Quý Nghiên không tiếng động kêu gọi, lệ rơi đầy mặt. Cô cách gì cũng không có, đầu chưa kịp suy nghĩ, chẳng qua phản xạ muốn xông vào bên trong, cô không tin Sương cứ như vậy mà chết. Quý Nghiên bò dậy, bất chấp tất cả chạy về phía trước, tiếng nổ mạnh mỗi một lần vang, trái tim thì càng đau một phần, nước mắt càng chảy càng nhanh. Trong phòng vật thể bị chấn động chia năm xẻ bảy, khúc gỗ, mảnh thủy tinh, theo tiếng nổ tung càng ngày càng kịch liệt, không ngừng bị bay ra ngoài.
Quý Nghiên bị khối gỗ nện vào, thân thể trong nháy mắt ngã xuống đất, khối gỗ còn mang theo lửa, không lớn, rơi xuống đất liền dập tắt. Nhưng lúc nện vào tay Quý Nghiên làm phỏng cánh tay cô, mới đầu cũng không có cảm giác gì, đợi đến Quý Nghiên chuẩn bị đứng dậy lần nữa, trên cánh tay cảm giác đau chợt tràn ngập ra, giống như bị cháy, nóng rát đau. Cô quay đầu nhìn lại, chỗ bị phỏng đã sưng đỏ .
Trong lòng đau đớn cùng với cánh tay đau đớn, Quý Nghiên chỉ cảm thấy đầy trời đau tính đổ xuống đầu, lan khắp toàn thân cô. Ngực chất đống một cỗ uất ức nặng nề, phát tiết thế nào cũng không ra. Cô còn phải xông vào trong nhà, sau lưng lại truyền đến nhiều tiếng bước chân, còn có vội vàng kêu gọi, Quý Nghiên hoàn toàn vùi lấp chính mình tại thế giới bên trong, căn bản không có nghe. Cho đến thân thể bị một bàn tay có lực ngăn lại.
"Chị dâu, chị làm gì ở đây?"
"Cậu buông tôi ra, cho tôi vào đi." Quý Nghiên đẩy ra , không ngừng giãy giụa.
"Quá nguy hiểm." Cái giọng nói kia nói.
"Nhưng Sương vẫn còn ở bên trong, Sương vẫn còn ở bên trong, tất cả mọi người ở bên trong. . . . . ." Lời nói Quý Nghiên không có mạch lạc, trong giọng nói có chút nức nở. Cô nghiêng đầu, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Phong ngăn cô lại, cảm xúc đã ở bên bờ biên giới sắp sụp đổ. Toàn thân Phong chấn động, cả người không khỏi ngây dại.
Quý Nghiên nhân cơ hội đẩy tay của hắn ra, còn muốn xông vào bên trong, Phong nhanh chóng phản ứng, ngăn cô lại.
"Tôi đi."
Nét mặt Phong so Quý Nghiên còn nghiêm túc hơn, nói sẽ đi tìm Sương. Lúc này một bóng người tiến lên, lạnh lùng nói: "Ai cũng không cho phép đi."
"Lạc Băng."
"Coi như hiện tại đi vào có ích lợi gì? Dâng mạng sao?"
"Tránh ra." Phong căn bản là không có ý định nghe cô ta nói cái gì, lạnh lẽo nói.
Lạc Băng bất động.
Ánh mắt Phong đột nhiên lạnh, hai người đều là phong cách lạnh lẽo, mặt Phong không chút thay đổi nói: "Cô đừng quên, chức vị tôi cao hơn cô."
"Vậy tôi cũng không thể nhìn anh đi chịu chết."
"Tránh ra."
Giọng nói Phong tăng cao, ai ngờ vừa dứt lời , lại một tiếng tiếng nổ mạnh to lớn. Cả phòng ốc có thể đã đến cực hạn, ánh lửa đập vào mặt, Quý Nghiên sau đó ý thức xoay người đưa tay ngăn trước mặt, té nhào xuống đất.
Một giây kế tiếp, phòng ốc ầm ầm sụp đổ.
Quý Nghiên quay đầu lại, nhìn chỉ còn lại phòng ốc ánh lửa đầy trời, tất cả hoàn toàn thay đổi, trong ánh lửa giống như hiện ra khuôn mặt Sương tươi cười "Chị dâu, chị nhất định phải còn sống đi ra ngoài". Ánh mắt bị nước mắt mơ hồ, trong óc như một dây cung, đột nhiên đứt lìa. Trái tim thật giống như trong nháy mắt bị người móc rỗng ra, lại tựa như linh hồn bị rút ra từ thân thể, đang từ từ cách xa cô. Quý Nghiên hoàn toàn mất đi suy tư. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.