Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
Chương 71: Tương lai của Tiểu Bạch là tôi
Hạ Lan Âm
05/09/2015
Quý Nghiên nghe xong suy nghĩ đầu tiên chính là: Ngôn Quyết thật rác rưởi!
Suy nghĩ thứ hai đó là: Vân Song Chỉ đúng là mắt mù!
Một người đàn ông nếu như quả thật yêu bạn thì tuyệt đối không thể nào đưa bạn đến bên cạnh một người đàn ông khác, mặc kệ là có lý do gì đi chăng nữa. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Dù cho anh ta có nói dễ nghe thế nào đi nữa, một khi đã có cái suy nghĩ này thì không cần nghi ngờ gì nữa, bởi vì chắc chắn người đàn ông này không yêu bạn! Chỉ là đối với anh ta mà nói bạn còn có giá trị lợi dụng thôi, dù cho trong lòng anh ta có một chút vị trí dành cho bạn thì khi gặp chuyện nguy hiểm, bạn cũng không quan trọng bằng bản thân anh ta.
Thích và yêu khác nhau cũng chính là ở chỗ này, bình thường nhìn như không khác nhau, nhưng một khi có liên quan tới lợi ích thì sẽ lập tức trở thành vẻ mặt dữ tợn.
Huống chi Ngôn Quyết đối với Vân Song Chỉ có lẽ ngay cả thích cũng chưa tới.
Vừa nghĩ như thế, cô liền cảm thấy Vân Song Chỉ cũng thật đáng thương.
Cô ấy đắm chìm trong thế giới tình yêu của mình, tự cho là mình vì yêu mà bỏ ra rất nhiều, rất cảm động, cuối cùng rồi sẽ nhận được trời cao hồi báo. Nhưng quay đầu lại, cô ấy cảm động, chẳng qua cũng chỉ có bản thân cô ấy mà thôi.
Vẻ mặt Ứng San cũng không thay đổi, hoàn toàn giống như đang nghe một người nói nhảm nói nhiều mà thôi, lạnh nhạt nói: "Nghe lời này của cô, cô phát hiện mình bị Ngôn Quyết đùa giỡn liền bắt đầu nhớ tới thằng Thắng sao, a, thì ra là thằng Thắng đối với cô mà nói chính là người dự phòng à? !"
Vân Song Chỉ không nghĩ tới Ứng San lại vẫn là thờ ơ không động lòng như vậy, trong lòng hơi gấp gáp, tốc độ nói cũng nhanh hơn. "Con chưa từng nghĩ như vậy. Bạch phu nhân, tại sao người lại xuyên tạc ý tứ trong lời của con vậy chứ? Nếu như con thật sự không quan tâm anh ấy như vậy thì lúc trước cũng sẽ không giấu giếm Ngôn Quyết chuyện về một tầng bối cảnh khác của nhà hai bác rồi."
Ah? Cái gì mà một tầng bối cảnh khác?
Nhà họ Bạch trừ Cục Quốc An ra, còn có thế lực khác sao? Quý Nghiên khó hiểu nhìn vân Song Chỉ.
Y Mạt Thuần nói: "Chuyện này cô cũng không thấy ngại mà lấy ra nói sao? Nếu như không phải cô ngậm kín miệng thì cô cho rằng cô có thể sống sót mà đi ra khỏi Cục Quốc An sao?"
Bọn họ là ai? Nếu như không xác định 100% Vân Song Chỉ sẽ không tiết lộ thông tin ra ngoài thì Bạch Thắng sẽ thả cô ta rời đi sao? Cô ta cũng quá khinh thường trí thông minh của Bạch thiếu gia rồi.
"Con biết, gia đình bác muốn giết con là chuyện dễ dàng. Nhưng lúc trước nếu như chỉ cần con truyền chuyện này ra ngoài một lần thôi thì dù cho gia đình bác có giết chết con rồi, cũng không thể thay đổi được sự thực. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Trong nhà lãnh đạo tối cao của Cục Quốc An có hai sát thủ quốc tế, chỉ cần một tin tức này lòi ra, liền đủ để đưa tới những sóng to gió lớn, con có thể nói, nhưng con lại không có. Bởi vì con biết nếu như nói rồi thì sẽ tạo thành ảnh hưởng khổng lồ tới anh Thắng, con không thể hại anh ấy." Vân Song Chỉ hết sức giải thích.
"Đủ rồi." Ứng San lạnh lùng hô một tiếng, một bộ nét mặt không muốn bàn tiếp nữa. "Cô đừng làm tôi buồn nôn, cũng đừng ô nhục con tôi. Thấy nó coi trọng cô, cô lại liền thật sự cho là nó yêu cô sao? Lúc đó nó chỉ vừa tới tuổi mới lớn, vừa mới ra ngoài xã hội, đối với tình yêu nó hiểu được bao nhiêu? Cô cũng chỉ là cứu nó một lần, vừa vặn nó sinh ra thiện cảm với cô mà thôi. Như vậy cũng xem là tình yêu sao? Cô cũng quá ngây thơ rồi! Nó đã từng vì cô làm bao nhiêu chuyện? Lại từng cam kết cái gì với cô? Nó có từng vì cô mà hao hết tâm tư sao? Không có. Nhưng nó lại vì Quý Nghiên mà làm hết những điều ấy, cô còn không biết sự khác biệt ở đâu sao?"
Sắc mặt Vân Song Chỉ trắng xám, anh ấy đã vì Quý Nghiên mà làm cái gì? Anh ấy thật sự không yêu cô sao? Chỉ là bởi vì thiện cảm thời niên thiếu mà mới ở bên cô?
Không phải vậy, không phải vậy, Ứng San đang gạt cô. . . . . .
Bà ấy chỉ là không muốn mình có cơ hội đến gần anh Thắng thôi, bà ấy muốn cho cô biết khó mà lui. Lời bà ấy nói không phải là thật!
Anh Thắng là yêu cô, rất yêu, rất yêu. . . . . .
Quý Nghiên nhìn dáng vẻ mất hồn của Vân Song Chỉ, trong lòng có chút cảm thán, cô ta thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, lại giống như bị đả kích rất lớn, không thể không nói, mẹ của Bạch thiếu gia công kích người khác thật sự rất ác liệt. Một chút tình cảm và thể diện cũng không lưu lại.
Trước kia cô cảm thấy Ứng San dễ gần chắc chắn là vì còn chưa đủ hiểu rõ bà ấy, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n đối với người của mình Ứng San có lẽ dễ gần, nhưng đối với người khác thì bà và hai chữ này liền hoàn toàn không chút dính dáng đến nhau.
Y Mạt Thuần thấy Quý Nghiên khẽ mím môi, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi, đưa tay bấu cô một cái.
Quý Nghiên bị đau, theo phản xạ nhìn lại dì ấy.
Y Mạt Thuần sử dụng ánh mắt ra hiệu với cô, đối với tình địch phải không được nương tay, quả quyết tiêu diệt, không được mềm lòng.
Quý Nghiên rất vô tội nhìn dì ấy, giống như muốn dùng ánh mắt để nói, chẳng lẽ dì nhìn con giống đức mẹ Maria lắm sao?
Dì ấy nhìn ở đâu mà thấy cô là đang thông cảm cho Vân Song Chỉ chứ?
Y Mạt Thuần: không phải con giống đức mẹ Maria, mà con chính là đức mẹ Maria.
Quý Nghiên: cảm ơn dì khen ngợi, con rất hân hạnh!
Khóe miệng Y Mạt Thuần giật giật, con bé này càng lúc càng giống con sói phúc hắc tiểu Thắng Thắng kia rồi. Hai đứa nó quả nhiên là trời sinh một đôi.
Đều là lời độc miệng lại tự luyến.
Mẹ nó!
"Con bé chết tiệt kia, có sức chiến đấu cỡ này rồi sao không cầm đi đối phó tình địch đi, lại đi xài hết vào dì, đồ đầu đất!" Y Mạt Thuần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Quý Nghiên.
Quý Nghiên không chút nghĩ ngợi nói: "Khí thế của mẹ chồng tương lai đã đủ mạnh mẽ rồi, không cần con lại thêm góp sức, cho nên con vẫn là nên ngoan ngoãn xem cuộc vui là được."
"Phụt, đúng là rất có mắt nhìn!" Y Mạt Thuần tạm ngừng, đột nhiên nói: "Aida, dì thật sự là càng ngày càng thích con rồi nha!"
Quý Nghiên được sủng mà kinh nói: "Cám ơn, con cũng càng ngày càng thích. . . . . . cháu dì rồi."
Y Mạt Thuần: ". . . . . ."
"Chuyện cần nói cũng đã nói hết, cô có thể đi được rồi." Bên tai lại lần nữa vang lên giọng của Ứng San.
Vân Song Chỉ vẫn không từ bỏ nói: "Bạch phu nhân, bác phải như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho con. Mặc dù con có lỗi, nhưng trước kia con cũng đã vì Cục Quốc An mà cống hiến không ít. . . . . ."
"Cô nói xong chưa?" Ứng San cắt đứt lời cô ta. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n "Thắng vẫn còn đang chờ ở bệnh viện, cô nói cô yêu nó, vậy cũng sẽ không nhẫn tâm để cho nó chờ lâu đúng không?"
A, thiếu chút nữa Vân Song Chỉ đã quên mất, xét ở một vài phương diện thì cô cũng là một nhân tài hiếm có. Cô biết nhiều thứ, đầu óc linh hoạt, quả thật đã từng giúp Bạch Thắng không ít.
Nhưng Ứng San đã không có kiên nhẫn nói với cô ta nữa.
Nếu bàn tiếp, cũng có thể cô ta sẽ nói mình muốn vào Cục Quốc An nữa cũng nên.
"Con. . . . . ." Vân Song Chỉ á khẩu không trả lời được.
Một chiêu này của Ứng San thật tuyệt, dùng Bạch Thắng tới chận cô ta. Dù cô ta có muốn nói tiếp cũng không được, bởi vì đó không thể nghi ngờ là tự vả miệng mình.
Vân Song Chỉ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Quý Nghiên đột nhiên gọi: "Vân tiểu thư."
Vân Song Chỉ quay đầu, sắc mặt cũng không phải dễ nhìn.
Quý Nghiên khẽ mỉm cười. "Lần trước quên nói với cô, cho nên hôm nay tôi liền chính thức trả lời cô, tương lai của Tiểu Bạch là tôi, cô không có cơ hội."
Vân Song Chỉ sửng sốt một chút, bỗng chốc, trong đầu thoáng qua một đoạn kí ức ngắn.
"Đó cũng là chuyện đã qua." Trước cửa nhà hàng Hoàng Gia, ngựa xe như nước, đối mặt với sự cố ý khiêu khích của cô ta, cô đã nói như vậy.
Sau đó cô ta chậm rãi nâng khóe môi lên, tự tin nói: "Không, còn có tương lai."
. . . . . .
"Ha ha ha ha ha. . . . . ." Y Mạt Thuần không để ý hình tượng nằm ở trên bàn cười to, cười đến nước mắt cũng muốn chảy ra. "Chị thấy nét mặt vừa rồi của Vân Song Chỉ chứ? Làm em cười chết rồi. Ha ha. . . . . . Hôm nay quá đáng giá rồi, trở về em phải kể việc này cho Duẫn Kỳ nghe, để cho cô ấy cũng vui vẻ chung."
Ứng San nói: "Được rồi, chỉ có em là sợ thiên hạ không loạn thôi."
"Ứng San, cái gì mà chỉ sợ thiên hạ không loạn chứ? Rõ ràng là có tốt chuyện mọi người cùng nhau chia sẻ thôi mà! tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Một mình vui không bằng mọi người cùng vui, chị xem em dâng hiến tấm lòng nhiều chưa này!" Y Mạt Thuần cười đến giống như đóa hoa, rực rỡ tỏa sáng.
Quý Nghiên giựt giựt khóe miệng, dì ấy thật đúng là có thể kéo rắc rối mà. Gửi thanks
Suy nghĩ thứ hai đó là: Vân Song Chỉ đúng là mắt mù!
Một người đàn ông nếu như quả thật yêu bạn thì tuyệt đối không thể nào đưa bạn đến bên cạnh một người đàn ông khác, mặc kệ là có lý do gì đi chăng nữa. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Dù cho anh ta có nói dễ nghe thế nào đi nữa, một khi đã có cái suy nghĩ này thì không cần nghi ngờ gì nữa, bởi vì chắc chắn người đàn ông này không yêu bạn! Chỉ là đối với anh ta mà nói bạn còn có giá trị lợi dụng thôi, dù cho trong lòng anh ta có một chút vị trí dành cho bạn thì khi gặp chuyện nguy hiểm, bạn cũng không quan trọng bằng bản thân anh ta.
Thích và yêu khác nhau cũng chính là ở chỗ này, bình thường nhìn như không khác nhau, nhưng một khi có liên quan tới lợi ích thì sẽ lập tức trở thành vẻ mặt dữ tợn.
Huống chi Ngôn Quyết đối với Vân Song Chỉ có lẽ ngay cả thích cũng chưa tới.
Vừa nghĩ như thế, cô liền cảm thấy Vân Song Chỉ cũng thật đáng thương.
Cô ấy đắm chìm trong thế giới tình yêu của mình, tự cho là mình vì yêu mà bỏ ra rất nhiều, rất cảm động, cuối cùng rồi sẽ nhận được trời cao hồi báo. Nhưng quay đầu lại, cô ấy cảm động, chẳng qua cũng chỉ có bản thân cô ấy mà thôi.
Vẻ mặt Ứng San cũng không thay đổi, hoàn toàn giống như đang nghe một người nói nhảm nói nhiều mà thôi, lạnh nhạt nói: "Nghe lời này của cô, cô phát hiện mình bị Ngôn Quyết đùa giỡn liền bắt đầu nhớ tới thằng Thắng sao, a, thì ra là thằng Thắng đối với cô mà nói chính là người dự phòng à? !"
Vân Song Chỉ không nghĩ tới Ứng San lại vẫn là thờ ơ không động lòng như vậy, trong lòng hơi gấp gáp, tốc độ nói cũng nhanh hơn. "Con chưa từng nghĩ như vậy. Bạch phu nhân, tại sao người lại xuyên tạc ý tứ trong lời của con vậy chứ? Nếu như con thật sự không quan tâm anh ấy như vậy thì lúc trước cũng sẽ không giấu giếm Ngôn Quyết chuyện về một tầng bối cảnh khác của nhà hai bác rồi."
Ah? Cái gì mà một tầng bối cảnh khác?
Nhà họ Bạch trừ Cục Quốc An ra, còn có thế lực khác sao? Quý Nghiên khó hiểu nhìn vân Song Chỉ.
Y Mạt Thuần nói: "Chuyện này cô cũng không thấy ngại mà lấy ra nói sao? Nếu như không phải cô ngậm kín miệng thì cô cho rằng cô có thể sống sót mà đi ra khỏi Cục Quốc An sao?"
Bọn họ là ai? Nếu như không xác định 100% Vân Song Chỉ sẽ không tiết lộ thông tin ra ngoài thì Bạch Thắng sẽ thả cô ta rời đi sao? Cô ta cũng quá khinh thường trí thông minh của Bạch thiếu gia rồi.
"Con biết, gia đình bác muốn giết con là chuyện dễ dàng. Nhưng lúc trước nếu như chỉ cần con truyền chuyện này ra ngoài một lần thôi thì dù cho gia đình bác có giết chết con rồi, cũng không thể thay đổi được sự thực. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Trong nhà lãnh đạo tối cao của Cục Quốc An có hai sát thủ quốc tế, chỉ cần một tin tức này lòi ra, liền đủ để đưa tới những sóng to gió lớn, con có thể nói, nhưng con lại không có. Bởi vì con biết nếu như nói rồi thì sẽ tạo thành ảnh hưởng khổng lồ tới anh Thắng, con không thể hại anh ấy." Vân Song Chỉ hết sức giải thích.
"Đủ rồi." Ứng San lạnh lùng hô một tiếng, một bộ nét mặt không muốn bàn tiếp nữa. "Cô đừng làm tôi buồn nôn, cũng đừng ô nhục con tôi. Thấy nó coi trọng cô, cô lại liền thật sự cho là nó yêu cô sao? Lúc đó nó chỉ vừa tới tuổi mới lớn, vừa mới ra ngoài xã hội, đối với tình yêu nó hiểu được bao nhiêu? Cô cũng chỉ là cứu nó một lần, vừa vặn nó sinh ra thiện cảm với cô mà thôi. Như vậy cũng xem là tình yêu sao? Cô cũng quá ngây thơ rồi! Nó đã từng vì cô làm bao nhiêu chuyện? Lại từng cam kết cái gì với cô? Nó có từng vì cô mà hao hết tâm tư sao? Không có. Nhưng nó lại vì Quý Nghiên mà làm hết những điều ấy, cô còn không biết sự khác biệt ở đâu sao?"
Sắc mặt Vân Song Chỉ trắng xám, anh ấy đã vì Quý Nghiên mà làm cái gì? Anh ấy thật sự không yêu cô sao? Chỉ là bởi vì thiện cảm thời niên thiếu mà mới ở bên cô?
Không phải vậy, không phải vậy, Ứng San đang gạt cô. . . . . .
Bà ấy chỉ là không muốn mình có cơ hội đến gần anh Thắng thôi, bà ấy muốn cho cô biết khó mà lui. Lời bà ấy nói không phải là thật!
Anh Thắng là yêu cô, rất yêu, rất yêu. . . . . .
Quý Nghiên nhìn dáng vẻ mất hồn của Vân Song Chỉ, trong lòng có chút cảm thán, cô ta thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, lại giống như bị đả kích rất lớn, không thể không nói, mẹ của Bạch thiếu gia công kích người khác thật sự rất ác liệt. Một chút tình cảm và thể diện cũng không lưu lại.
Trước kia cô cảm thấy Ứng San dễ gần chắc chắn là vì còn chưa đủ hiểu rõ bà ấy, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n đối với người của mình Ứng San có lẽ dễ gần, nhưng đối với người khác thì bà và hai chữ này liền hoàn toàn không chút dính dáng đến nhau.
Y Mạt Thuần thấy Quý Nghiên khẽ mím môi, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi, đưa tay bấu cô một cái.
Quý Nghiên bị đau, theo phản xạ nhìn lại dì ấy.
Y Mạt Thuần sử dụng ánh mắt ra hiệu với cô, đối với tình địch phải không được nương tay, quả quyết tiêu diệt, không được mềm lòng.
Quý Nghiên rất vô tội nhìn dì ấy, giống như muốn dùng ánh mắt để nói, chẳng lẽ dì nhìn con giống đức mẹ Maria lắm sao?
Dì ấy nhìn ở đâu mà thấy cô là đang thông cảm cho Vân Song Chỉ chứ?
Y Mạt Thuần: không phải con giống đức mẹ Maria, mà con chính là đức mẹ Maria.
Quý Nghiên: cảm ơn dì khen ngợi, con rất hân hạnh!
Khóe miệng Y Mạt Thuần giật giật, con bé này càng lúc càng giống con sói phúc hắc tiểu Thắng Thắng kia rồi. Hai đứa nó quả nhiên là trời sinh một đôi.
Đều là lời độc miệng lại tự luyến.
Mẹ nó!
"Con bé chết tiệt kia, có sức chiến đấu cỡ này rồi sao không cầm đi đối phó tình địch đi, lại đi xài hết vào dì, đồ đầu đất!" Y Mạt Thuần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Quý Nghiên.
Quý Nghiên không chút nghĩ ngợi nói: "Khí thế của mẹ chồng tương lai đã đủ mạnh mẽ rồi, không cần con lại thêm góp sức, cho nên con vẫn là nên ngoan ngoãn xem cuộc vui là được."
"Phụt, đúng là rất có mắt nhìn!" Y Mạt Thuần tạm ngừng, đột nhiên nói: "Aida, dì thật sự là càng ngày càng thích con rồi nha!"
Quý Nghiên được sủng mà kinh nói: "Cám ơn, con cũng càng ngày càng thích. . . . . . cháu dì rồi."
Y Mạt Thuần: ". . . . . ."
"Chuyện cần nói cũng đã nói hết, cô có thể đi được rồi." Bên tai lại lần nữa vang lên giọng của Ứng San.
Vân Song Chỉ vẫn không từ bỏ nói: "Bạch phu nhân, bác phải như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho con. Mặc dù con có lỗi, nhưng trước kia con cũng đã vì Cục Quốc An mà cống hiến không ít. . . . . ."
"Cô nói xong chưa?" Ứng San cắt đứt lời cô ta. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n "Thắng vẫn còn đang chờ ở bệnh viện, cô nói cô yêu nó, vậy cũng sẽ không nhẫn tâm để cho nó chờ lâu đúng không?"
A, thiếu chút nữa Vân Song Chỉ đã quên mất, xét ở một vài phương diện thì cô cũng là một nhân tài hiếm có. Cô biết nhiều thứ, đầu óc linh hoạt, quả thật đã từng giúp Bạch Thắng không ít.
Nhưng Ứng San đã không có kiên nhẫn nói với cô ta nữa.
Nếu bàn tiếp, cũng có thể cô ta sẽ nói mình muốn vào Cục Quốc An nữa cũng nên.
"Con. . . . . ." Vân Song Chỉ á khẩu không trả lời được.
Một chiêu này của Ứng San thật tuyệt, dùng Bạch Thắng tới chận cô ta. Dù cô ta có muốn nói tiếp cũng không được, bởi vì đó không thể nghi ngờ là tự vả miệng mình.
Vân Song Chỉ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Quý Nghiên đột nhiên gọi: "Vân tiểu thư."
Vân Song Chỉ quay đầu, sắc mặt cũng không phải dễ nhìn.
Quý Nghiên khẽ mỉm cười. "Lần trước quên nói với cô, cho nên hôm nay tôi liền chính thức trả lời cô, tương lai của Tiểu Bạch là tôi, cô không có cơ hội."
Vân Song Chỉ sửng sốt một chút, bỗng chốc, trong đầu thoáng qua một đoạn kí ức ngắn.
"Đó cũng là chuyện đã qua." Trước cửa nhà hàng Hoàng Gia, ngựa xe như nước, đối mặt với sự cố ý khiêu khích của cô ta, cô đã nói như vậy.
Sau đó cô ta chậm rãi nâng khóe môi lên, tự tin nói: "Không, còn có tương lai."
. . . . . .
"Ha ha ha ha ha. . . . . ." Y Mạt Thuần không để ý hình tượng nằm ở trên bàn cười to, cười đến nước mắt cũng muốn chảy ra. "Chị thấy nét mặt vừa rồi của Vân Song Chỉ chứ? Làm em cười chết rồi. Ha ha. . . . . . Hôm nay quá đáng giá rồi, trở về em phải kể việc này cho Duẫn Kỳ nghe, để cho cô ấy cũng vui vẻ chung."
Ứng San nói: "Được rồi, chỉ có em là sợ thiên hạ không loạn thôi."
"Ứng San, cái gì mà chỉ sợ thiên hạ không loạn chứ? Rõ ràng là có tốt chuyện mọi người cùng nhau chia sẻ thôi mà! tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Một mình vui không bằng mọi người cùng vui, chị xem em dâng hiến tấm lòng nhiều chưa này!" Y Mạt Thuần cười đến giống như đóa hoa, rực rỡ tỏa sáng.
Quý Nghiên giựt giựt khóe miệng, dì ấy thật đúng là có thể kéo rắc rối mà. Gửi thanks
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.