Chương 26: Ăn Đã Rồi Đi
Hắc Sơn Lão Quỷ
08/06/2021
Phương Thốn cao giọng trả lời, hắn chính là muốn người xung quanh đều nghe rõ, lại hành lễ nói:
-Mong các tiên sinh thành toàn.
…
…
Mấy vị giáo viên thư viện rõ ràng cũng có vẻ hơi kinh ngạc, có vài người thật sự không biết chuyện Phương Thốn sẽ xông vào phía hậu sơn, nhất thời cảm thấy vừa cổ quái vừa đáng nghi, vô thức đã cảm thấy nhị công tử Phương gia đến thư viện chỉ cần một câu nói, nào còn cần xong phía hậu sơn này, lập tức nhớ tới đại công tử Phương gia đã mất, một câu của Phương gia thật sự đúng là chưa chắc dễ dùng như trước.
Cũng bởi vì suy nghĩ này, lại thuận thế nghĩ đến đại công tử Phương gia đã không còn, mà Tiên Điện trước đây đến phúng viếng, thái độ lại kỳ lạ, khiến người ta không đoán ra được vận mệnh tương lai của Phương gia, nên lúc này thư viện thu nhận nhị công tử Phương gia cũng khó đoán là phúc hay họa.
-Hắn… không phải làm càn sao?
-Đúng thế, lão nhị Phương gia này nghĩ thế nào vậy?
Trong một mảnh kinh ngạc, một vị giáo viên vẻ mặt phiền muộn vừa mới chạy tới, đám người nhìn thấy, nhận ra hắn là giáo viên Trương Thế Hiền của thư viện, khổ sở nói:
-Theo lý thuyết, chẳng qua là dựa vào danh vọng Phương gia, vẫn là thư viện Bạch Sương chúng ta có quan hệ với đại công tử Phương gia, lão nhị Phương gia muốn vào thư viện, chúng ta cũng phải cho hắn một cơ hội mới được, làm sao hắn còn nhất định phải xông vào núi?
Chúng giáo xung quanh đều nhíu mày, không ai đáp.
Qua nửa ngày mới có người thở dài nói:
-Thời nay không giống ngày xưa, thư viện sao có thể nói vào là vào…
-Đúng vậy, đại công tử Phương gia bây giờ không còn, không thể giống lúc trước…
Trương Thế Hiền bừng tỉnh hiểu ra, cảm khái nói:
-Chỉ là hắn cũng không đến cầu xin, là dựa vào bản lĩnh mà xông vào núi, sao lại từ chối hắn?
Một vị giáo viên lam bào bên cạnh cau mày nói:
-Phía hậu sơn hung hiểm, dù sao thân phận hắn đặc biệt, lỡ như gặp nguy hiểm…
-Đúng thế, hắn mà thật sự xảy ra vấn đề, ai gánh trách nhiệm này?
Trương Thế Hiền lắc đầu nói:
-Chẳng qua thư viện chúng ta là nơi công bằng nhất, đã có quy củ này, từ chối hắn cũng không tốt…
Có người cảm khái:
-Kẻ này thanh danh không tốt, Phương gia lại gặp thời buổi rối loạn, nếu thu hắn vào môn hạ, sợ sẽ phiền phức…
-Đúng thế…
Vẻ mặt Trương Thế Hiền lo lắng nói:
-Chẳng qua nếu truyền ra ngoài, nói thư viện chúng ta từ chối không thu nhận hắn, bị người bạn cũ nào đó của huynh trưởng hắn nghe thấy, nói thư viện Bạch Sương chúng ta không phân cao thấp, cố ý làm khó bào đệ tiểu tiên sư Phương Xích vừa qua đời…
Mọi người đều cảm thán:
-Ài, kẻ này càn quấy, cũng làm khó thư viện ta…
-Đúng đúng…
Vẻ mặt Trương Thế Hiền tán đồng, tức giận nói:
-Ta thấy dứt khoát để hắn xông vào, chết rồi coi như xong.
-Tiểu tử theo quy củ đến thư viện bái sư, chư vị tiên sinh có thể cho cơ hội không?
Cũng vào lúc này Phương Thốn nhìn thấy mấy vị giáo viên hiện thân, rồi lại không đáp ứng mình, cũng cao giọng nói.
Thân là người ở thành Liễu Hồ, hắn cũng không phải không biết, phàm là quyết tâm đến hậu sơn thư viện Bạch Sương sẽ không bị từ chối, bản thân tốt xấu còn theo quy củ, đưa thiệp bái sư tới, mà trước đây một số người xông tới phía hậu sơn thậm chí còn không có một lời chào hỏi, trực tiếp xông vào ngọn hậu sơn, quy củ này lưu hành nhiều năm như vậy, giáo viên ở thư viện thật sự không có chỗ để cự tuyệt.
Hơn nữa, bây giờ bản thân gây ra chiến trận lớn vậy, đưa tới nhiều bách tính thành Liễu Hồ vây xem, dưới ánh mắt công chúng, lẽ nào những giáo viên này có thể liều mạng phá hủy quy củ của thư viện Bạch Sương, không đồng ý cho mình xông vào hậu sơn sao?
-Người này rất can đảm, lại còn gọi chúng ta tới, thật sự không biết núi này rất hung hiểm sao?
Một vị nữ giáo viên trung niên mặc một áo bào màu nhạt nhíu mày.
-Ai, thanh niên không biết trời cao đất rộng...
Giáo viên Trương Thế Hiền nhíu mày than thở:
-Hắn còn xông vào thư viện, lại không biết hậu sơn hàng năm chôn bao nhiêu kẻ cừu con không sợ hổ này, có điều, dù sao hắn cũng là đệ đệ của tiểu tiên sư Phương Xích, gia học uyên thâm, có lẽ có chút bản lĩnh gia truyền...
Nếu chỉ là người bình thường xông vào hậu sơn, như vậy mấy vị giáo viên căn bản không cần để ý tới, tùy cho hắn đi, hơn phân nửa sẽ chết ở núi, cho dù có thể xông ra được, như vậy sẽ nhìn tư chất của hắn, nếu thích hợp thì giữ lại, dù sao có thể xông ra khỏi hậu sơn, tư chất quả thực sẽ không quá kém, có thể nhận người như vậy làm môn hạ cũng là chuyện tốt với thư viện Bạch Sương.
Nhưng thân phận của Phương Thốn đặc thù, dây dưa quá lớn, mấy giáo viên không thể tùy tiện làm chủ.
Lúc đang khó xử, chợt thấy đám người phía sau yên tĩnh, mọi người nhìn lại, thấy trên hậu sơn có ba bóng người, người ở giữa, thoạt nhìn là một nam tử trung niên tuổi tác không lớn, dưới cằm lại có ba chòm râu dài, ngồi trên một con thanh dương, sừng là hai cái xoắn ốc lớn, còn hai lão giả hai bên, một người để râu đen, một người râu trắng.
Ba người bọn họ vừa xuất hiện, liền có một khí thế vô hình áp tới khiến chúng học sinh vô thức mà im lặng, không dám ồn ào náo động.
Mấy vị giáo viên phía dưới, nhất tề xoay người hành lễ hô:
-Tham kiến viện chủ, hai vị tọa sư!
Không biết bao nhiêu người nghe thấy cách xưng hô này đều kinh hãi quay đầu nhìn sang, cũng chẳng ai ngờ, Phương nhị công tử thật không tầm thường, chỉ là xông vào núi, không chỉ dẫn ra mấy vị giáo viên, ngay cả viện chủ cùng hai vị trong tứ đại tọa sư cũng tới, mặt mũi lớn như vậy, sợ rằng trong thành Liễu Hồ này cũng không có mấy người...
Nam tử trung niên ngồi trên lưng thanh dương, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Phương Thốn ở phía xa, dường như có chút nghiền ngẫm, không lên tiếng, nhưng vị lão tọa sư râu đen bên cạnh ông ta đã bước về phía trước một bước, nói với Phương Thốn đang quỳ trên vách đá:
-Đệ đệ của Phương Xích, lão phu hỏi ngươi, ngươi thành tâm muốn vào thư viện Bạch Sương sao?
-Mong các tiên sinh thành toàn.
…
…
Mấy vị giáo viên thư viện rõ ràng cũng có vẻ hơi kinh ngạc, có vài người thật sự không biết chuyện Phương Thốn sẽ xông vào phía hậu sơn, nhất thời cảm thấy vừa cổ quái vừa đáng nghi, vô thức đã cảm thấy nhị công tử Phương gia đến thư viện chỉ cần một câu nói, nào còn cần xong phía hậu sơn này, lập tức nhớ tới đại công tử Phương gia đã mất, một câu của Phương gia thật sự đúng là chưa chắc dễ dùng như trước.
Cũng bởi vì suy nghĩ này, lại thuận thế nghĩ đến đại công tử Phương gia đã không còn, mà Tiên Điện trước đây đến phúng viếng, thái độ lại kỳ lạ, khiến người ta không đoán ra được vận mệnh tương lai của Phương gia, nên lúc này thư viện thu nhận nhị công tử Phương gia cũng khó đoán là phúc hay họa.
-Hắn… không phải làm càn sao?
-Đúng thế, lão nhị Phương gia này nghĩ thế nào vậy?
Trong một mảnh kinh ngạc, một vị giáo viên vẻ mặt phiền muộn vừa mới chạy tới, đám người nhìn thấy, nhận ra hắn là giáo viên Trương Thế Hiền của thư viện, khổ sở nói:
-Theo lý thuyết, chẳng qua là dựa vào danh vọng Phương gia, vẫn là thư viện Bạch Sương chúng ta có quan hệ với đại công tử Phương gia, lão nhị Phương gia muốn vào thư viện, chúng ta cũng phải cho hắn một cơ hội mới được, làm sao hắn còn nhất định phải xông vào núi?
Chúng giáo xung quanh đều nhíu mày, không ai đáp.
Qua nửa ngày mới có người thở dài nói:
-Thời nay không giống ngày xưa, thư viện sao có thể nói vào là vào…
-Đúng vậy, đại công tử Phương gia bây giờ không còn, không thể giống lúc trước…
Trương Thế Hiền bừng tỉnh hiểu ra, cảm khái nói:
-Chỉ là hắn cũng không đến cầu xin, là dựa vào bản lĩnh mà xông vào núi, sao lại từ chối hắn?
Một vị giáo viên lam bào bên cạnh cau mày nói:
-Phía hậu sơn hung hiểm, dù sao thân phận hắn đặc biệt, lỡ như gặp nguy hiểm…
-Đúng thế, hắn mà thật sự xảy ra vấn đề, ai gánh trách nhiệm này?
Trương Thế Hiền lắc đầu nói:
-Chẳng qua thư viện chúng ta là nơi công bằng nhất, đã có quy củ này, từ chối hắn cũng không tốt…
Có người cảm khái:
-Kẻ này thanh danh không tốt, Phương gia lại gặp thời buổi rối loạn, nếu thu hắn vào môn hạ, sợ sẽ phiền phức…
-Đúng thế…
Vẻ mặt Trương Thế Hiền lo lắng nói:
-Chẳng qua nếu truyền ra ngoài, nói thư viện chúng ta từ chối không thu nhận hắn, bị người bạn cũ nào đó của huynh trưởng hắn nghe thấy, nói thư viện Bạch Sương chúng ta không phân cao thấp, cố ý làm khó bào đệ tiểu tiên sư Phương Xích vừa qua đời…
Mọi người đều cảm thán:
-Ài, kẻ này càn quấy, cũng làm khó thư viện ta…
-Đúng đúng…
Vẻ mặt Trương Thế Hiền tán đồng, tức giận nói:
-Ta thấy dứt khoát để hắn xông vào, chết rồi coi như xong.
-Tiểu tử theo quy củ đến thư viện bái sư, chư vị tiên sinh có thể cho cơ hội không?
Cũng vào lúc này Phương Thốn nhìn thấy mấy vị giáo viên hiện thân, rồi lại không đáp ứng mình, cũng cao giọng nói.
Thân là người ở thành Liễu Hồ, hắn cũng không phải không biết, phàm là quyết tâm đến hậu sơn thư viện Bạch Sương sẽ không bị từ chối, bản thân tốt xấu còn theo quy củ, đưa thiệp bái sư tới, mà trước đây một số người xông tới phía hậu sơn thậm chí còn không có một lời chào hỏi, trực tiếp xông vào ngọn hậu sơn, quy củ này lưu hành nhiều năm như vậy, giáo viên ở thư viện thật sự không có chỗ để cự tuyệt.
Hơn nữa, bây giờ bản thân gây ra chiến trận lớn vậy, đưa tới nhiều bách tính thành Liễu Hồ vây xem, dưới ánh mắt công chúng, lẽ nào những giáo viên này có thể liều mạng phá hủy quy củ của thư viện Bạch Sương, không đồng ý cho mình xông vào hậu sơn sao?
-Người này rất can đảm, lại còn gọi chúng ta tới, thật sự không biết núi này rất hung hiểm sao?
Một vị nữ giáo viên trung niên mặc một áo bào màu nhạt nhíu mày.
-Ai, thanh niên không biết trời cao đất rộng...
Giáo viên Trương Thế Hiền nhíu mày than thở:
-Hắn còn xông vào thư viện, lại không biết hậu sơn hàng năm chôn bao nhiêu kẻ cừu con không sợ hổ này, có điều, dù sao hắn cũng là đệ đệ của tiểu tiên sư Phương Xích, gia học uyên thâm, có lẽ có chút bản lĩnh gia truyền...
Nếu chỉ là người bình thường xông vào hậu sơn, như vậy mấy vị giáo viên căn bản không cần để ý tới, tùy cho hắn đi, hơn phân nửa sẽ chết ở núi, cho dù có thể xông ra được, như vậy sẽ nhìn tư chất của hắn, nếu thích hợp thì giữ lại, dù sao có thể xông ra khỏi hậu sơn, tư chất quả thực sẽ không quá kém, có thể nhận người như vậy làm môn hạ cũng là chuyện tốt với thư viện Bạch Sương.
Nhưng thân phận của Phương Thốn đặc thù, dây dưa quá lớn, mấy giáo viên không thể tùy tiện làm chủ.
Lúc đang khó xử, chợt thấy đám người phía sau yên tĩnh, mọi người nhìn lại, thấy trên hậu sơn có ba bóng người, người ở giữa, thoạt nhìn là một nam tử trung niên tuổi tác không lớn, dưới cằm lại có ba chòm râu dài, ngồi trên một con thanh dương, sừng là hai cái xoắn ốc lớn, còn hai lão giả hai bên, một người để râu đen, một người râu trắng.
Ba người bọn họ vừa xuất hiện, liền có một khí thế vô hình áp tới khiến chúng học sinh vô thức mà im lặng, không dám ồn ào náo động.
Mấy vị giáo viên phía dưới, nhất tề xoay người hành lễ hô:
-Tham kiến viện chủ, hai vị tọa sư!
Không biết bao nhiêu người nghe thấy cách xưng hô này đều kinh hãi quay đầu nhìn sang, cũng chẳng ai ngờ, Phương nhị công tử thật không tầm thường, chỉ là xông vào núi, không chỉ dẫn ra mấy vị giáo viên, ngay cả viện chủ cùng hai vị trong tứ đại tọa sư cũng tới, mặt mũi lớn như vậy, sợ rằng trong thành Liễu Hồ này cũng không có mấy người...
Nam tử trung niên ngồi trên lưng thanh dương, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Phương Thốn ở phía xa, dường như có chút nghiền ngẫm, không lên tiếng, nhưng vị lão tọa sư râu đen bên cạnh ông ta đã bước về phía trước một bước, nói với Phương Thốn đang quỳ trên vách đá:
-Đệ đệ của Phương Xích, lão phu hỏi ngươi, ngươi thành tâm muốn vào thư viện Bạch Sương sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.