Chương 4: Kỳ Tài Tuyệt Thế (2)
Hắc Sơn Lão Quỷ
03/06/2021
Phương Thốn nói:
-Mệt quá!
Phương lão gia và Phương mẫu vội vàng tránh ra, thúc giục nha hoàn cao to cõng hắn về phòng ngủ, mắt thấy bóng lưng đứa nhỏ này biến mất, Phương lão gia mới dần phản ứng lại, oán giận mà nói với Phương mẫu:
-Bà xem đi, bà lại chiều nó, động một chút là cho nó bạc để sử dụng, bà biết nó dùng nhiều thế nào không, một tháng xài còn nhiều hơn người ta xài ba năm... Cẩn thận một chút, đừng đụng phải đầu của nó!
Phương mẫu nói:
-Nhiều cũng không cần ông quan tâm, cũng không phải ông kiếm được...
Phương lão gia nói:
-Ta lo việc nhà, sao không phải ta kiếm được?
Phương mẫu nói:
-Không có ta dạy dỗ Xích Nhi không chịu thua kém như vậy, bản lĩnh của ông có thể kiếm được bạc sao?
Phương lão gia tức giận bất bình nói:
-Xích Nhi cũng là do ta dạy dỗ.
Phương mẫu nói:
-Phi, không có chí tiến thủ mới là ông dạy...
...
...
Lúc hắn tỉnh dậy đã là xế chiều rồi.
Phương Thốn từ trên giường bò dậy, nha hoàn sớm đợi từ lâu bưng tổ yến lên cho hắn, Phương Thốn uống vài ngụm liền cảm thấy quá ngọt, ném qua một bên không uống, nhìn trên bàn thấy đặt một hộp gỗ nhỏ, hắn mở ra xem thì thấy mười mấy thẻ tre nạm vàng, bên trên có bí văn, đây không phải thứ trực tiếp dùng để tiêu xài, mà là vật dùng để lĩnh tiền của Phương phủ.
Mỗi một thẻ tre được lãnh ba trăm lượng vàng.
Nha hoàn ở bên cạnh nhắc nhở:
-Phu nhân nói, để công tử tiêu xài ít đi, đây là tiền một tháng...
Phương Thốn khoát tay áo, nhét mười mấy thẻ tre vào lòng.
Bây giờ xuyên không vài chục năm, hắn đã sớm có thói quen sống cuộc sống hào hoa xa xỉ.
Mặc dù tên là Đại Hạ, nhưng Đại Hạ này không phải là Đại Hạ kia, thứ thú vị có nhiều lắm!
Có lẽ thế giới này lớn hơn nhiều so với kiếp trước, cũng có lẽ là sự tồn tại của luyện khí sĩ, cho nên lực lượng sản xuất của thế giới này cao hơn so với kiếp trước, vàng bạc của thế giới này cũng nhiều, cổ đại kiếp trước không có cách nào so sánh.
Bản thân tốt số, kiếp này ở tại thế giới này, được đầu thai vào nhà họ Phương.
Càng tốt số hơn chính là, nhà họ Phương này còn có một đại ca lớn hơn mình hai tuổi, còn là kỳ tài tuyệt thế.
Ba tuổi đã đọc sách, năm tuổi thông suốt, bảy tuổi vào thư viện, từ đó về sau mọi thứ càng tăng lên, từng bước lên cao, tiên uy mênh mông cuồn cuộn, bây giờ đã sớm trở thành người tài giỏi đẹp trai đứng đầu Đại Hạ, thanh danh lan xa khắp nơi, đương nhiên cả họ được nhờ, nhà họ Phương hôm nay, tuy là ở trong thành Liễu Hồ nho nhỏ, nhưng nếu với bản lĩnh của huynh trưởng Phương Xích kia, dù cho vào triều đình cũng sẽ là một họ lớn.
Có hắn ta ở đây, nhà họ Phương quả thực không cần kiếm tiền cũng có rất nhiều tiền bạc chảy cuồn cuộn vào nhà họ Phương.
Vì vậy theo căn dặn của vị huynh trưởng kia, nhà họ Phương vẫn luôn không dám vươn ra kiếm bạc, làm tất cả cũng đều theo luật pháp Đại Hạ, cũng không vượt khuôn, bằng không nếu thật lòng muốn kiếm tiền vậy thì không cách nào tưởng tượng được.
-He he, người khác đầu thai, đó là liều sống liều chết, nào thoải mái như ta?
Phương Thốn đắc ý ngồi xuống, để mặc cho bốn năm nha hoàn mặc quần áo mang giày cho mình, trong lòng có chút đắc ý, thời gian chuyển kiếp đến bây giờ đã lâu, tất cả kiếp trước, thậm chí đã sắp trở thành cảnh trong mơ, hiện tại hắn đã quên gần hết.
Có điều trong trí nhớ, hẳn là không có người nào xuyên không mà thư thản như hắn.
Nếu thật sự có thể hào hoa xa xỉ một đời như vậy, thì mình còn đi khổ cực làm luyện khí sĩ làm gì?
Thoải mái mà sống cả đời, sống đến già thì chết, có khi còn xuyên không về lại.
Điều duy nhất khiến hắn nhức đầu là, có lẽ vị đại ca ngay thẳng kia, muốn cho mình nhiệm vụ trừ yêu?
Cũng không biết bị sai ở đâu, mỗi ngày đừng có làm khó dễ mình và các yêu quái chứ....
...
...
Đang nghĩ ngợi, phía bên ngoài đình viện chợt nghe một hồi tiếng chạy lung tung, còn kèm theo tiếng kêu rên.
Phương Thốn nhíu mày, nhiễu loạn như vậy gần như là không thể tưởng tượng được ở trong Phương phủ.
-Đi xem xảy ra chuyện gì!
Hắn phân phó một tiếng, nha hoàn giúp hắn mang giày xong vội đáp ứng.
Mặc thêm áo choàng xong Phương Thốn đứng dậy trong lòng nghĩ xem tối hôm nay nên đi nơi nào để giết thời gian, đúng lúc này, nha hoàn đi tìm hiểu tin tức sợ hãi chạy về, suýt chữa nữa đâm vào cửa, trên mặt đầy sự hốt hoảng, trong miệng kêu to:
-Công tử... Công tử... Không xong rồi, lão gia ngất đi, phu nhân cũng... Ngài mau đi xem một chút...
Vẻ mặt Phương Thốn hơi trầm xuống, bước nhanh ra ngoài:
-Xảy ra chuyện gì thế?
Nha hoàn mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên:
-Là đại công tử... Triều đình truyền đến tin tức, đại công tử... chết rồi!
-Cái gì?
Phương Thốn bỗng nhiên quay người sang, bước chân dừng lại.
Một lúc lâu, hắn bỗng nhiên cúi đầu thì thào một tiếng:
-Chống đỡ lâu như vậy, làm khó huynh ấy rồi...
Cái ông huynh trưởng thiên tài của nhà mình sao lại chết rồi?
Thâm tâm khẽ suy nghĩ, có lẽ là ai nghe được tin này, đều sẽ không dám tin!
Hắn ta là một thiên tài xuất chúng, làm sao mà chết được?
…
…
Là thiên tài tuyệt thế của Liễu Hồ!
Ba tuổi đọc sách, năm tuổi thông suốt, bảy tuổi được đặc cách đưa vào thư viện Bạch Sương, mười tuổi vào tiên tông Yến Thành Cửu tu hành, mười lăm tuổi đã trở thành tiên giai pháp tướng đứng đầu thế gian, vào được cung Thiên Nguyệt, quận Thanh Giang, lúc đó chỉ tu hành bảy năm, lại đến năm hai mươi hai tuổi đã vào tiên điện Thất Vương để học tập, bây giờ, hắn ta hai mươi chín tuổi, cũng đã là một trong số những người được Chúng Thánh Thiên chọn trúng!
Hai mươi chín tuổi, đã có khả năng tiến vào Chúng Thánh Thiên, đây là cái khái niệm gì chứ?
-Mệt quá!
Phương lão gia và Phương mẫu vội vàng tránh ra, thúc giục nha hoàn cao to cõng hắn về phòng ngủ, mắt thấy bóng lưng đứa nhỏ này biến mất, Phương lão gia mới dần phản ứng lại, oán giận mà nói với Phương mẫu:
-Bà xem đi, bà lại chiều nó, động một chút là cho nó bạc để sử dụng, bà biết nó dùng nhiều thế nào không, một tháng xài còn nhiều hơn người ta xài ba năm... Cẩn thận một chút, đừng đụng phải đầu của nó!
Phương mẫu nói:
-Nhiều cũng không cần ông quan tâm, cũng không phải ông kiếm được...
Phương lão gia nói:
-Ta lo việc nhà, sao không phải ta kiếm được?
Phương mẫu nói:
-Không có ta dạy dỗ Xích Nhi không chịu thua kém như vậy, bản lĩnh của ông có thể kiếm được bạc sao?
Phương lão gia tức giận bất bình nói:
-Xích Nhi cũng là do ta dạy dỗ.
Phương mẫu nói:
-Phi, không có chí tiến thủ mới là ông dạy...
...
...
Lúc hắn tỉnh dậy đã là xế chiều rồi.
Phương Thốn từ trên giường bò dậy, nha hoàn sớm đợi từ lâu bưng tổ yến lên cho hắn, Phương Thốn uống vài ngụm liền cảm thấy quá ngọt, ném qua một bên không uống, nhìn trên bàn thấy đặt một hộp gỗ nhỏ, hắn mở ra xem thì thấy mười mấy thẻ tre nạm vàng, bên trên có bí văn, đây không phải thứ trực tiếp dùng để tiêu xài, mà là vật dùng để lĩnh tiền của Phương phủ.
Mỗi một thẻ tre được lãnh ba trăm lượng vàng.
Nha hoàn ở bên cạnh nhắc nhở:
-Phu nhân nói, để công tử tiêu xài ít đi, đây là tiền một tháng...
Phương Thốn khoát tay áo, nhét mười mấy thẻ tre vào lòng.
Bây giờ xuyên không vài chục năm, hắn đã sớm có thói quen sống cuộc sống hào hoa xa xỉ.
Mặc dù tên là Đại Hạ, nhưng Đại Hạ này không phải là Đại Hạ kia, thứ thú vị có nhiều lắm!
Có lẽ thế giới này lớn hơn nhiều so với kiếp trước, cũng có lẽ là sự tồn tại của luyện khí sĩ, cho nên lực lượng sản xuất của thế giới này cao hơn so với kiếp trước, vàng bạc của thế giới này cũng nhiều, cổ đại kiếp trước không có cách nào so sánh.
Bản thân tốt số, kiếp này ở tại thế giới này, được đầu thai vào nhà họ Phương.
Càng tốt số hơn chính là, nhà họ Phương này còn có một đại ca lớn hơn mình hai tuổi, còn là kỳ tài tuyệt thế.
Ba tuổi đã đọc sách, năm tuổi thông suốt, bảy tuổi vào thư viện, từ đó về sau mọi thứ càng tăng lên, từng bước lên cao, tiên uy mênh mông cuồn cuộn, bây giờ đã sớm trở thành người tài giỏi đẹp trai đứng đầu Đại Hạ, thanh danh lan xa khắp nơi, đương nhiên cả họ được nhờ, nhà họ Phương hôm nay, tuy là ở trong thành Liễu Hồ nho nhỏ, nhưng nếu với bản lĩnh của huynh trưởng Phương Xích kia, dù cho vào triều đình cũng sẽ là một họ lớn.
Có hắn ta ở đây, nhà họ Phương quả thực không cần kiếm tiền cũng có rất nhiều tiền bạc chảy cuồn cuộn vào nhà họ Phương.
Vì vậy theo căn dặn của vị huynh trưởng kia, nhà họ Phương vẫn luôn không dám vươn ra kiếm bạc, làm tất cả cũng đều theo luật pháp Đại Hạ, cũng không vượt khuôn, bằng không nếu thật lòng muốn kiếm tiền vậy thì không cách nào tưởng tượng được.
-He he, người khác đầu thai, đó là liều sống liều chết, nào thoải mái như ta?
Phương Thốn đắc ý ngồi xuống, để mặc cho bốn năm nha hoàn mặc quần áo mang giày cho mình, trong lòng có chút đắc ý, thời gian chuyển kiếp đến bây giờ đã lâu, tất cả kiếp trước, thậm chí đã sắp trở thành cảnh trong mơ, hiện tại hắn đã quên gần hết.
Có điều trong trí nhớ, hẳn là không có người nào xuyên không mà thư thản như hắn.
Nếu thật sự có thể hào hoa xa xỉ một đời như vậy, thì mình còn đi khổ cực làm luyện khí sĩ làm gì?
Thoải mái mà sống cả đời, sống đến già thì chết, có khi còn xuyên không về lại.
Điều duy nhất khiến hắn nhức đầu là, có lẽ vị đại ca ngay thẳng kia, muốn cho mình nhiệm vụ trừ yêu?
Cũng không biết bị sai ở đâu, mỗi ngày đừng có làm khó dễ mình và các yêu quái chứ....
...
...
Đang nghĩ ngợi, phía bên ngoài đình viện chợt nghe một hồi tiếng chạy lung tung, còn kèm theo tiếng kêu rên.
Phương Thốn nhíu mày, nhiễu loạn như vậy gần như là không thể tưởng tượng được ở trong Phương phủ.
-Đi xem xảy ra chuyện gì!
Hắn phân phó một tiếng, nha hoàn giúp hắn mang giày xong vội đáp ứng.
Mặc thêm áo choàng xong Phương Thốn đứng dậy trong lòng nghĩ xem tối hôm nay nên đi nơi nào để giết thời gian, đúng lúc này, nha hoàn đi tìm hiểu tin tức sợ hãi chạy về, suýt chữa nữa đâm vào cửa, trên mặt đầy sự hốt hoảng, trong miệng kêu to:
-Công tử... Công tử... Không xong rồi, lão gia ngất đi, phu nhân cũng... Ngài mau đi xem một chút...
Vẻ mặt Phương Thốn hơi trầm xuống, bước nhanh ra ngoài:
-Xảy ra chuyện gì thế?
Nha hoàn mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên:
-Là đại công tử... Triều đình truyền đến tin tức, đại công tử... chết rồi!
-Cái gì?
Phương Thốn bỗng nhiên quay người sang, bước chân dừng lại.
Một lúc lâu, hắn bỗng nhiên cúi đầu thì thào một tiếng:
-Chống đỡ lâu như vậy, làm khó huynh ấy rồi...
Cái ông huynh trưởng thiên tài của nhà mình sao lại chết rồi?
Thâm tâm khẽ suy nghĩ, có lẽ là ai nghe được tin này, đều sẽ không dám tin!
Hắn ta là một thiên tài xuất chúng, làm sao mà chết được?
…
…
Là thiên tài tuyệt thế của Liễu Hồ!
Ba tuổi đọc sách, năm tuổi thông suốt, bảy tuổi được đặc cách đưa vào thư viện Bạch Sương, mười tuổi vào tiên tông Yến Thành Cửu tu hành, mười lăm tuổi đã trở thành tiên giai pháp tướng đứng đầu thế gian, vào được cung Thiên Nguyệt, quận Thanh Giang, lúc đó chỉ tu hành bảy năm, lại đến năm hai mươi hai tuổi đã vào tiên điện Thất Vương để học tập, bây giờ, hắn ta hai mươi chín tuổi, cũng đã là một trong số những người được Chúng Thánh Thiên chọn trúng!
Hai mươi chín tuổi, đã có khả năng tiến vào Chúng Thánh Thiên, đây là cái khái niệm gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.