Chương 34: Tiên Sinh Tốt Trong Thư Viện
Hắc Sơn Lão Quỷ
08/06/2021
Tuy rằng đúng là trong thư viện có người muốn gây bất lợi cho mình, nhưng mà Phương Thốn cũng không để trong lòng.
Hiện giờ Phương gia như ngọn nến trước gió, không đoán được có bao nhiêu đối thủ, lợn chết không sợ nước sôi, đâu còn cần quan tâm đến cái gì nữa chứ? Thứ hai, hôm nay mình đã được viện chủ mời, đã đồng ý cho mình vào thư viện, trên danh nghĩa bản thân chính là người của thư viện, trên luật pháp chính là học sinh luyện khí của Đại Hạ rồi, cho dù có người lòng mang ý xấu thì cũng không dám ngang ngược, trắng trợn nữa.
Nói đi thì cũng phải nói lại, Phương Thốn cũng có chút chướng mắt đối thủ ở đẳng cấp này, nếu thật sự là giỏi, vậy cho dù trực tiếp giết đến Phương gia cũng không quá, thế mà chỉ dám âm thầm ra tay khi mình xông vào hậu sơn thư viện, nói rõ lá gan của kẻ đó cũng không lớn mấy!
Bản thân mình xưa nay làm việc cẩn thận, cũng không có ý định cho kẻ đó có cơ hội ra tay lần thứ hai.
Điều duy nhất khiến trong lòng Phương Thốn cảm khái chính là xem ra vị huynh trưởng nhà mình để lại thật không ít đối thủ...
Hắn hiểu tính tình của huynh trưởng, đắc tội với người ta là chuyện bình thường, thậm chí để lại một vài thâm cừu thì cũng không phải chuyện lạ gì.
Chỉ là nếu như thật sự có người vì việc năm đó của huynh trưởng mà gây khó khăn cho mình, thậm chí còn muốn giết mình...
Vậy có lẽ bọn họ sẽ phát hiện hai vị công tử Phương gia có chút khác biệt...
…
…
Sáng sớm hôm sau, Phương Thốn dậy sớm.
Phương lão gia đã chuẩn bị đầy đủ suốt đêm, chỉ chờ Phương Thốn dẫn đi. Tuy rằng Phương Thốn xông vào hậu sơn thư viện, dựa vào bản lĩnh mà vào thư viện, khác biệt những người dùng lễ bái sư, nhưng Phương lão gia lại cho rằng lễ tuyệt đối không thể miễn, chẳng những không thể miễn mà ngược lại còn phải tăng thêm sự chuẩn bị mới được, kỳ trân dị bảo, linh đan thần dược gì đó, chồng chất tràn đầy ở trên xe ngựa.
-Tất cả đều đổi, đổi thành ngân phiếu!
Phương Thốn chỉ liếc mắt nhìn, rồi vung tay lên, phân phó cho quản gia.
Phương lão gia nghe vậy cảm thấy rất khó hiểu, kéo tay áo Phương Thốn qua một bên, nói:
-Đổi thành ngân phiếu sao được, đây cũng không phải là để cho con xài, đây là cho con đưa vào trong thư viện cho giáo viên. Nói cho con biết, lúc này đây ta đã là đặt cả vốn gốc rồi, những bảo bối này ta giấu bao năm qua có tiền cũng mua không được đâu. Nếu những giáo viên đó thấy cũng có thể biết thành ý của Phương gia chúng ta...
-Mấy món đồ chơi này làm gì khiến người khác yêu thích bằng ngân phiếu thật chứ, đổi hết cho con đi!
Phương Thốn cũng không nói nhiều, chỉ bảo quản gia tháo xuống tất cả dị bảo quý giá rồi lấy ngân phiếu ra nhiều hơn.
“Đứa trẻ này, thứ tục vật như ngân phiếu sao phong nhã bằng ngọc khí chứ...
Phương lão gia không quá quen điệu bộ của Phương Thốn, nhưng nhi tử kiên trì nên ông cũng đành thuận theo.
Vốn ông còn định tự mình đưa Phương Thốn vào thư viện, nhưng cũng bị Phương Thốn từ chối.
Trước kia Phương lão gia đến thư viện, những giáo viên thậm chí là tọa sư, viện chủ, không một ai không tiếp đón ông như khách quý, nhưng hôm nay tình thế không giống thế nữa, dù là mình tiến vào thư viện thì Phương lão gia cũng đã không có khả năng lại được sự tôn trọng từ đối phương.
Cảm giác chênh lệch cỡ này, không cần khiến cho Phương lão gia bận lòng.
Khác với vẻ lên giọng lúc xông vào hậu sơn của thư viện vào ngày hôm qua, hôm nay chính thức vào thư viện, biểu hiện của Phương Thốn lại vô cùng khiêm tốn, thậm chí ngay cả xe ngựa bình thường hay ngồi cũng thay đổi một chiếc, không còn ngồi xe ngựa tinh xảo, hào hoa trước kia, cũng không dùng Đại Uyển Mã quý báu nữa, giờ đây chỉ ngồi cỗ xe ngựa màu đen bình thường, buộc hai con ngựa bình thường, vung roi thúc ngựa, nhằm hướng thư viện mà đến.
Tới thư viện, Phương Thốn đưa bái thiếp, lão quản sự giữ sơn môn có lẽ đã được phân phó nên để hắn đi tiếp, xe ngựa đi thẳng vào sau thư viện, thấy đất trống rộng lớn đằng sau rừng liễu ở bên cửa đỗ không ít xe ngựa, bèn chạy qua đó.
Trông coi bên cạnh rừng liễu chính là lão nhân đang bưng ấm trà trong tay, thấy thế lập tức chạy ra đón, chưa nhìn thấy người đã la hét nói:
-Thư viện là nơi ai cũng có thể tùy tiện đỗ xe ngựa sao? Chỉ có giáo viên, tọa sư, quản sự, còn có đệ tử thân truyền của mấy vị giáo viên và tọa sư mới có thể ngồi xe vào, những người còn lại bất kể là ai cũng đều phải ở bên ngoài thư viện...
Phương Thốn chui ra từ trong xe, cười ha ha, đưa tới một tấm ngân phiếu.
Lão nhân trông coi rừng kia nhận ra Phương Thốn, sắc mặt lúng túng:
-Hóa ra là nhị công tử Phương gia, nhưng dù là ngươi...
Phương Thốn cười, lại đưa tới một tấm ngân phiếu.
Lão nhân thấy trái phải không có người, nhanh chóng tiến đến ước lượng, vỗ ngực nói:
-Về sau ta giúp Phương công tử nuôi ngựa!
Xe ngựa đỗ lại sau thư viện Bạch Sương, ngay cả Tiểu Thanh Liễu cũng không thể chạy loạn trong thư viện, chỉ có thể chờ trong xe ngựa, Phương Thốn được lão quản sự tuần tra chỉ đường đi tới Danh Chấp Đường sau rừng trúc bên trái sườn núi.
Quản lý Bách Sự Đình chính là một lão nhân tóc hoa râm, lúc này đang ở trong đình thản nhiên uống trà.
Nhìn thấy Phương Thốn tiến đến, lão nhân này liếc mắt nhìn hắn, nói:
-Ngươi chính là nhị công tử Phương gia?
Phương Thốn vội vàng cười, tiến lên hành lễ:
-Học sinh thư viện Phương Thốn, ra mắt tiền bối!
-Vào thời điểm này ngươi còn chưa phải là học sinh của thư viện!
Lão nhân tóc hoa râm chậm rãi uống cạn chén trà, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, mặt không biểu cảm, thản nhiên nói:
-Viện chủ đã lên tiếng, thu ngươi vào thư viện, nhưng có mấy lời không hay phải nói trước, trước kia ngươi đường đường là nhị công tử Phương gia, có một vị đại ca vang danh thiên hạ, ngay cả thành thủ và viện chủ cũng đều là khách quý của Phương gia ngươi, có thể nói phong quang vô lượng, nhưng hôm nay, ngươi vào thư viện Bạch Sương của ta, sau khi đăng ký tên vào danh sách thì đã coi như là thoát khỏi phàm tịch, bất luận trước kia ngươi phong quang thế nào, thân phận gì, vào thư viện cũng...
Hiện giờ Phương gia như ngọn nến trước gió, không đoán được có bao nhiêu đối thủ, lợn chết không sợ nước sôi, đâu còn cần quan tâm đến cái gì nữa chứ? Thứ hai, hôm nay mình đã được viện chủ mời, đã đồng ý cho mình vào thư viện, trên danh nghĩa bản thân chính là người của thư viện, trên luật pháp chính là học sinh luyện khí của Đại Hạ rồi, cho dù có người lòng mang ý xấu thì cũng không dám ngang ngược, trắng trợn nữa.
Nói đi thì cũng phải nói lại, Phương Thốn cũng có chút chướng mắt đối thủ ở đẳng cấp này, nếu thật sự là giỏi, vậy cho dù trực tiếp giết đến Phương gia cũng không quá, thế mà chỉ dám âm thầm ra tay khi mình xông vào hậu sơn thư viện, nói rõ lá gan của kẻ đó cũng không lớn mấy!
Bản thân mình xưa nay làm việc cẩn thận, cũng không có ý định cho kẻ đó có cơ hội ra tay lần thứ hai.
Điều duy nhất khiến trong lòng Phương Thốn cảm khái chính là xem ra vị huynh trưởng nhà mình để lại thật không ít đối thủ...
Hắn hiểu tính tình của huynh trưởng, đắc tội với người ta là chuyện bình thường, thậm chí để lại một vài thâm cừu thì cũng không phải chuyện lạ gì.
Chỉ là nếu như thật sự có người vì việc năm đó của huynh trưởng mà gây khó khăn cho mình, thậm chí còn muốn giết mình...
Vậy có lẽ bọn họ sẽ phát hiện hai vị công tử Phương gia có chút khác biệt...
…
…
Sáng sớm hôm sau, Phương Thốn dậy sớm.
Phương lão gia đã chuẩn bị đầy đủ suốt đêm, chỉ chờ Phương Thốn dẫn đi. Tuy rằng Phương Thốn xông vào hậu sơn thư viện, dựa vào bản lĩnh mà vào thư viện, khác biệt những người dùng lễ bái sư, nhưng Phương lão gia lại cho rằng lễ tuyệt đối không thể miễn, chẳng những không thể miễn mà ngược lại còn phải tăng thêm sự chuẩn bị mới được, kỳ trân dị bảo, linh đan thần dược gì đó, chồng chất tràn đầy ở trên xe ngựa.
-Tất cả đều đổi, đổi thành ngân phiếu!
Phương Thốn chỉ liếc mắt nhìn, rồi vung tay lên, phân phó cho quản gia.
Phương lão gia nghe vậy cảm thấy rất khó hiểu, kéo tay áo Phương Thốn qua một bên, nói:
-Đổi thành ngân phiếu sao được, đây cũng không phải là để cho con xài, đây là cho con đưa vào trong thư viện cho giáo viên. Nói cho con biết, lúc này đây ta đã là đặt cả vốn gốc rồi, những bảo bối này ta giấu bao năm qua có tiền cũng mua không được đâu. Nếu những giáo viên đó thấy cũng có thể biết thành ý của Phương gia chúng ta...
-Mấy món đồ chơi này làm gì khiến người khác yêu thích bằng ngân phiếu thật chứ, đổi hết cho con đi!
Phương Thốn cũng không nói nhiều, chỉ bảo quản gia tháo xuống tất cả dị bảo quý giá rồi lấy ngân phiếu ra nhiều hơn.
“Đứa trẻ này, thứ tục vật như ngân phiếu sao phong nhã bằng ngọc khí chứ...
Phương lão gia không quá quen điệu bộ của Phương Thốn, nhưng nhi tử kiên trì nên ông cũng đành thuận theo.
Vốn ông còn định tự mình đưa Phương Thốn vào thư viện, nhưng cũng bị Phương Thốn từ chối.
Trước kia Phương lão gia đến thư viện, những giáo viên thậm chí là tọa sư, viện chủ, không một ai không tiếp đón ông như khách quý, nhưng hôm nay tình thế không giống thế nữa, dù là mình tiến vào thư viện thì Phương lão gia cũng đã không có khả năng lại được sự tôn trọng từ đối phương.
Cảm giác chênh lệch cỡ này, không cần khiến cho Phương lão gia bận lòng.
Khác với vẻ lên giọng lúc xông vào hậu sơn của thư viện vào ngày hôm qua, hôm nay chính thức vào thư viện, biểu hiện của Phương Thốn lại vô cùng khiêm tốn, thậm chí ngay cả xe ngựa bình thường hay ngồi cũng thay đổi một chiếc, không còn ngồi xe ngựa tinh xảo, hào hoa trước kia, cũng không dùng Đại Uyển Mã quý báu nữa, giờ đây chỉ ngồi cỗ xe ngựa màu đen bình thường, buộc hai con ngựa bình thường, vung roi thúc ngựa, nhằm hướng thư viện mà đến.
Tới thư viện, Phương Thốn đưa bái thiếp, lão quản sự giữ sơn môn có lẽ đã được phân phó nên để hắn đi tiếp, xe ngựa đi thẳng vào sau thư viện, thấy đất trống rộng lớn đằng sau rừng liễu ở bên cửa đỗ không ít xe ngựa, bèn chạy qua đó.
Trông coi bên cạnh rừng liễu chính là lão nhân đang bưng ấm trà trong tay, thấy thế lập tức chạy ra đón, chưa nhìn thấy người đã la hét nói:
-Thư viện là nơi ai cũng có thể tùy tiện đỗ xe ngựa sao? Chỉ có giáo viên, tọa sư, quản sự, còn có đệ tử thân truyền của mấy vị giáo viên và tọa sư mới có thể ngồi xe vào, những người còn lại bất kể là ai cũng đều phải ở bên ngoài thư viện...
Phương Thốn chui ra từ trong xe, cười ha ha, đưa tới một tấm ngân phiếu.
Lão nhân trông coi rừng kia nhận ra Phương Thốn, sắc mặt lúng túng:
-Hóa ra là nhị công tử Phương gia, nhưng dù là ngươi...
Phương Thốn cười, lại đưa tới một tấm ngân phiếu.
Lão nhân thấy trái phải không có người, nhanh chóng tiến đến ước lượng, vỗ ngực nói:
-Về sau ta giúp Phương công tử nuôi ngựa!
Xe ngựa đỗ lại sau thư viện Bạch Sương, ngay cả Tiểu Thanh Liễu cũng không thể chạy loạn trong thư viện, chỉ có thể chờ trong xe ngựa, Phương Thốn được lão quản sự tuần tra chỉ đường đi tới Danh Chấp Đường sau rừng trúc bên trái sườn núi.
Quản lý Bách Sự Đình chính là một lão nhân tóc hoa râm, lúc này đang ở trong đình thản nhiên uống trà.
Nhìn thấy Phương Thốn tiến đến, lão nhân này liếc mắt nhìn hắn, nói:
-Ngươi chính là nhị công tử Phương gia?
Phương Thốn vội vàng cười, tiến lên hành lễ:
-Học sinh thư viện Phương Thốn, ra mắt tiền bối!
-Vào thời điểm này ngươi còn chưa phải là học sinh của thư viện!
Lão nhân tóc hoa râm chậm rãi uống cạn chén trà, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, mặt không biểu cảm, thản nhiên nói:
-Viện chủ đã lên tiếng, thu ngươi vào thư viện, nhưng có mấy lời không hay phải nói trước, trước kia ngươi đường đường là nhị công tử Phương gia, có một vị đại ca vang danh thiên hạ, ngay cả thành thủ và viện chủ cũng đều là khách quý của Phương gia ngươi, có thể nói phong quang vô lượng, nhưng hôm nay, ngươi vào thư viện Bạch Sương của ta, sau khi đăng ký tên vào danh sách thì đã coi như là thoát khỏi phàm tịch, bất luận trước kia ngươi phong quang thế nào, thân phận gì, vào thư viện cũng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.