Chương 5
Tịnh Linh
08/01/2022
Không đợi Bạch Hi nói thêm câu nữa, Bạch Thước đột nhiên đẩy nàng ra mấy bước, xoay người chạy đến bên chân kẻ áo đen.
“Ngươi ăn ta đi! Ngươi ăn ta cũng có thể kéo dài tuổi thọ, thả muội muội ta ra!”
“Nga?” Kẻ áo đen liếc mắt nhìn bé gái dưới chân: “Bản tôn ăn hết cả hai ngươi thì sao? Ngươi dựa vào cái gì bàn điều kiện với bản tôn?”
“Chỉ bằng cha ta là bạch Tuân!”
“Hừ, một kẻ phàm nhân……” Hắc y nhân khinh thường nhìn xuống.
“Bọn họ bắt bọn ta ở thành Nam, nơi đó nhất định có người thấy qua ta và Bạch Thước.” Bạch Thước bình tĩnh mà chỉ mặt huynh đệ nhà họ Tiền: “Hộ vệ của bọn ta bị ta cắt đuôi ở giao giới thành Nam bắc, nhiều nhất nửa canh giờ, cha ta sẽ phát hiện chúng ta bị bắt ở thành Nam. Ông ấy chỉ cần hai canh giờ để lục soát hết thành Nam, chờ ông ấy phát hiện trong thành không có tung tích của bọn ta, nhất định sẽ tìm ra ngoài thành.”
“Thì sao!” Sợ người áo đen giận chó đánh mèo vì bọn họ hành sự bất lực, đại Tiền lớn tiếng quát bảo Bạch Thước ngưng lại: “Huynh đệ bọn ta thường ngày ra vào cổng thành Nam, ai lại hoài nghi các ngươi bị giấu trong xe bò của ta chứ!”
“Bình thường sẽ không, nhưng hôm nay ta và Bạch Thước mất tích.” Giọng Bạch Thước thập phần trầm tĩnh, ánh mắt nhìn về phía huynh đệ nhà họ Tiền có ý giễu cợt: “Giả sử nếu xe chỉ có nước, đồ ăn thừa và hai người thì độ nông sâu của vết bánh xe sẽ không giống, cho dù lúc đó không ai phát hiện, hiện tại lại chưa chắc. Các ngươi từ thành nam đi ra, vòng ngoài tường thành lên bắc, dọc theo đường đi đều là đường núi gập ghềnh, đêm nay không mưa, vết bánh xe sẽ không biến mất.”
Bạch Thước dừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời tròn phía trên rồi lại nhìn hắc y nhân: “Hiện tại đã là giờ Ngọ, muộn nhất giờ Mùi, cha ta nhất định sẽ mang theo binh mã của triều đình tìm tới nơi này. Ngươi trốn ở đây, lại bị thương, nhất định không muốn bị người khác phát hiện, cho dù ngươi có thể ăn hai tỷ muội bọn ta, gϊếŧ sạch binh mã cha ta mang đến, nhưng ngươi nhất định sẽ bại lộ tại thế gian, không bao giờ có thể trốn ở hoàng lăng được nữa!”
Bàn tay bé nhỏ của Bạch Thước giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm, trầm giọng nói: “Chỉ cần ngươi chịu thả Bạch Thước trước khi cha ta tìm được hoàng lăng, kêu hai người kia đưa muội muội ta về kinh thành, nó nhất định sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào về sự tồn tại của ngươi.”
Trên đất trống nhất thời lặng im không tiếng động, Bạch Hi ngơ ngẩn nhìn Bạch Thước che ở trước mặt, cảm giác như đây là ngày đầu tiên quen biết nàng.
Ai cũng nói hai đứa con gái của Bạch gia một đứa hiền đức thục tuệ, một đứa bất hảo thành tánh. Ai cũng nói thiên tử chọn con dâu rất giỏi, lựa chọn đứa trẻ thông tuệ nhất của Bạch gia, hóa ra……đáy lòng Bạch Hi chua xót, không biết nên khổ sở hay đau lòng tốt hơn.
Nếu như không phải đối diện với sinh tử trước mắt, có phải A Thước sẽ tình nguyện ở trước mặt nàng cả đời làm đứa trẻ ngây thơ thua kém, cũng muốn thành toàn thanh danh tốt, là độc nhất vô nhị cho Thái Tử Phi tỷ tỷ như nàng trong mắt người đời hay không ?
Huynh đệ nhà họ Tiền bị lời lẽ sắc sảo của Bạch Thước làm cho cả kinh trợn mắt há mồm, nửa câu cũng nói không nên lời. Bọn họ nào ngờ hai đứa con nít tiện tay bắt trên đường vậy mà đứa này lại càng thông tuệ quả cảm hơn đứa kia. Trẻ con bình thường thấy Thần quân áo đen đã sợ đến mức hù một cái là chết giấc rồi, nhưng nó lại dám bàn điều kiện với Thần quân.
Bộp! Bộp! Bộp! Kẻ áo đen vỗ vỗ tay.
“Nói rất đúng, không hổ là con gái của tướng quân. Tiểu cô nương, lá gan của ngươi cón lớn hơn cả trời nữa a!”
Hắn nói rất có hứng thú mà nhìn bé gái dưới chân, đột nhiên cúi người cẩn thận đánh giá Bạch Thước.
Bạch Thước bị đôi mắt đỏ như máu này nhìn chằm chằm sợ đến nổi da gà đầy mình.
Sau khi cẩn thận đánh giá Bạch Thước, ánh mắt hắc y nhân lại có vài phần thất vọng.
“Bổn quân thật sự hiếu kỳ, hoàng đế vậy mà không tuyển ngươi làm Thái Tử Phi. Có điều mệnh cách chính là mệnh cách, ngươi dù thông minh, cũng không phải Bạch Hi.”
“Ta rõ ràng chính là……” Bạch Thước khẩn trương, vội vàng phản bác.
“Tiểu cô nương.” Kẻ áo đen cười nhạo một tiếng: “Kẻ mang thiên mệnh trên người sẽ có mệnh cách chú định, linh khí quấn thân, trong người của ngươi đừng nói mệnh cách, ngay cả nửa điểm linh khí cũng không có, ngươi còn tưởng đã lừa gạt được bản tôn hay sao?”
Kẻ áo đen lại đứng thẳng người, nửa mắt cũng không muốn nhìn Bạch Thước nữa, ánh mắt khát máu nhìn Bạch Hi ở xa xa.
“Thứ bản tôn thích chính là linh phẩm, đối với người thông minh, một chút hứng thú cũng không có. Bản tôn không muốn bị người khác phát hiện tung tích, nhưng chỉ cần bản tôn ăn đứa này là có thể tùy ý ngao du tứ hải, bản tôn sao lại cần trốn trong hoàng lăng không thấy mặt trời nữa!”
Hắn nói xong nâng tay về hướng Bạch Hi, cũng không biết Bạch Thước lấy đâu ra dũng khí, một phen nhảy dựng lên ôm lấy chân kẻ áo đen, kêu Bạch Hi: “A Hi, chạy mau!”
Bạch Hi sững sờ tại chỗ, hai mắt đỏ bừng.
“Tỷ chạy mau đi, A Hi, đi tìm a cha, đi mau đi!” Bạch Thước rống giận, có bao nhiêu sức mạnh đều bộc phát ra hết.
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng: “Chạy? Một đứa cũng đừng mơ!”
Hắn nhấc chân đá một cái, không cần tốn nhiều sức đã đá văng Bạch Thước. Bạch Thước còn nhỏ sao có thể chịu được Yêu lực của hắn, xương sườn đứt đoạn, phun ra một búng máu, té ngã trên đất.
Huynh đệ nhà họ Tiền thấy thế vội vàng ấn Bạch Thước xuống đất, sợ nàng lại quấy nhiễu nhã hứng ăn cơm của Thần quân.
“A Thước!” Bạch Hi thấy thế, sao lại chịu trốn, chạy tới chỗ Bạch Thước.
“Tuy nửa điểm linh khí ngươi cũng không có, nhưng da thịt thật sự cũng trắng trẻo đấy chứ, bản tôn sẽ cố gắng ăn luôn ngươi, đỡ cho hai tỷ muội ngươi cốt nhục chia lìa! Ha ha ha ha!”
Kẻ áo đen điên cuồng cười lớn, tay nâng nhẹ, một tia hắc quang từ trong tay hắn tỏa ra, nhấc Bạch Hi lên giữa không trung. Hắc quang trói chặt Bạch Hi, từng tấc từng tấc đưa nàng tới gần hắc y nhân.
Ánh mắt kẻ áo đen hiện lên vẻ tham lam và khát máu, nhịn không được ngửi ngửi Bạch Hi một cái, lộ ra răng nanh đáng sợ.
“A Hi!” Giọng Bạch Thước nghẹn ngào, lại bị huynh đệ nhà họ Tiền ấn chặt trên mặt đất.
“Yêu quái! Ngươi muốn linh phẩm! Ta chết cũng không để ngươi đạt được!”
Bạch Hi thấy mặt Bạch Thước đầy máu tươi, trong chớp mắt lúc nàng bị hắc quang đưa vào tay hắc y nhân kia, nàng đột nhiên rút một cây trâm màu ngọc bích từ trên đầu, không hề do dự đâm vào cổ của mình.
“A Hi!” Âm thanh gào thét như mấy con thú nhỏ vang lên từ miệng Bạch Thước, quả thực tê tâm liệt phế!
Một dòng máu tươi từ chiếc cổ trắng nõn của Bạch Hi như thác nước phụt ra, thu vào đáy mắt Bạch Thước.
Đáy mắt đỏ thẫm một mảnh, tức khắc toàn bộ thế giới đều nhiễm màu máu tươi.
Kẻ áo đen và huynh đệ nhà họ Tiền đều đột nhiên sửng sốt.
Cách đó không xa, theo vết bánh xe bò từng chút một mà tìm, Bạch Tuân nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ấu nữ, sắc mặt đại biến, lãnh thân binh phóng tới chỗ sau núi hoàng lăng.
Thân thể ấm áp của Bạch Hi từ giữa không trung chậm rãi rũ xuống, cây trâm xanh lục từ trong tay nàng rơi xuống mặt đất, vỡ thành hai nửa.
Nước mắt nhiễm đầy máu tươi từ trong mắt Bạch Thước trào ra từng giọt từng giọt lớn. Cây trâm ngọc kia nàng cũng có một cái, vào sinh nhật năm bảy tuổi mẹ đã tặng cho các nàng, nàng thích lấy vải vấn tóc, cây trâm cũng không chịu mang trên người, hiện giờ ngay cả chết cũng không thể giống A Hi.
Kẻ áo đen bị tiếng ngọc nát gọi hoàn hồn, nhìn Bạch Hi đã chết, đáy mắt hắn dâng lên tức giận khó kìm chế.
Người chết như đèn tắt, tất cả nhập luân hồi, ngay cả mệnh cách cũng sẽ biến mất, huống chi là linh khí.
Hắn đường đường là Yêu tôn, thế mà lại bị một đứa nhóc phàm nhân làm hỏng chuyện tốt! Lý trí bị lửa giận trêu đùa đốt cháy, hắc y nhân nổi giận gầm lên một tiếng, hắc khí quấn lấy thân thể Bạch Hi quăng tới chỗ Bạch Thước.
“Khốn khiếp! Thế mà lừa gạt bản tôn, bản tôn khiến các ngươi thần hồn câu diệt, hóa thành tro bụi, vĩnh viễn đọa luyện ngục!”
Bạch Thước ngã trên mặt đất, đôi mắt bị máu tươi làm nhòe, chỉ nhìn thấy Bạch Hi bị hắc khí xa xa vứt tới. Nàng dùng hết toàn lực thoát khỏi tay huynh đệ nhà họ Tiền, quỳ trên mặt đất nhắm mắt tiếp nhận thân thể Bạch Hi.
Cho dù chết, nàng cũng không thể để A Hi lên đường lẻ loi một mình.
Tại đây, ngàn vạn câu hôi vô biên, hắc ám biến chuyển, trong nháy mắt, một tràng đón nhận long trọng rơi xuống đất, mọi thứ trên thế gian như thể đột nhiên yên lặng.
Không phải là quỷ khí âm trầm lượn lờ, không phải tiếng gầm rít gào điên cuồng, ngay cả xương sườn đã đứt đoạn trong thân thể cũng từng tấc một hồi phục lại như cũ.
Giống như thần tích!
Bạch Thước mở mắt ra, một luồng ánh sáng nhu hòa phất qua mắt nàng, đôi mắt bị máu tươi làm nhòe trở nên rõ rang từng chút một.
Nàng thấy thân thể Bạch Hi được một luồng ánh sáng tím nâng nhẹ nhàng dừng trước mặt nàng.
Nàng bò qua nắm lấy bàn tay lạnh băng của Bạch Hi, ngẩng đầu, thấy được cảnh tượng cả đời khó quên.
Dưới Tử nguyệt mênh mang, hiện ra một thân ảnh cao dài.
Người nọ tóc đen như mực, một thân cổ bào hiên ngang dưới ánh trăng, dung nhan ấy liếc mắt một cái, điên đảo chúng sinh.
Từ trong hư không hiện lên vương tọa màu tím, hắn tùy ý ngồi lên rồi mới không chút để ý mà nhìn xuống hắc y nhân dưới hoàng lăng.
Kẻ áo đen mới vừa rồi còn không ai bì nổi đã sớm ngã xuống đất khi nhìn thấy vầng Tử nguyệt, bị người vừa tới nhìn thì càng trợn mắt há mồm, hoa mắt choáng váng.
Sao có thể? Sao hắn lại hiện thế? Ngay cả năm đó Nguyên Khải Thượng thần hôi phi yên diệt hắn cũng không hiện thế, hôm nay làm sao lại xuất hiện ở hoàng lăng nho nhỏ ở Nhân gian này chứ!
“Thần hồn câu diệt? Vĩnh đọa luyện ngục? Người nói như vậy, ngoại trừ bổn quân, trong tam giới vẫn có người dám nói?”
Người nọ cong khóe miệng, ủng đen đá vào vương tọa tản ra thanh âm lạnh lẽo, thanh âm kia không hề nặng nề chút nào, nhưng lại ép tới mức kẻ áo đen run bần bật.
Bạch Thước nghe được những lời này, nhìn thần thái người nọ, mới biết được vẻ đẹp yêu mị phóng khoáng chân chính trên thế gian là cái gì.
Một cây roi tím từ trên không giáng xuống, cũng không biết người tới cố ý hay là vô tình, kẻ áo đen giống như Bạch Hi lúc nãy bị roi tím bắt quỳ giữa không trung.
“Thiên, Thiên……” Hắc y nhân vô cùng hoảng sợ vẫn chưa gọi ra tiếng, người nọ mặt mày lạnh lùng liếc hắn.
“Tên húy của bổn quân, ngươi cũng có tư cách gọi?”
Kẻ áo đen vội vàng dập đầu: “Thần quân tha mạng, thần quân tha mạng, tiểu yêu Nam Hải Thương Mộc bái kiến Thần quân!”
Thần quân? Bạch Thước sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn người dưới Tử nuyệt, đây mới là thần tiên chân chính sao?
Người tới đúng là Thiên Khải, hắn từ Thần giới xé rách hư không vào thẳng Quỷ giới, vốn định lưu lạc trong dòng chảy sinh tử luân hồi một lần nữa tìm kiếm hồn phách Nguyệt Di, lại ở cửa vào Quỷ giới nhìn thấy cảnh này.
Với tính tình của hắn, vạn vật sinh tử dưới tam giới hắn đều có thể nhìn như không thấy. Nếu không phải vì tiếng gọi bi thương đến cùng cực kia, hắn chưa chắc sẽ nghỉ chân dừng lại liếc nhìn thảm kịch ở hoàng lăng này một lần.
Huynh đệ nhà họ Tiền co đầu rụt cổ ở một bên, thở mạnh cũng không dám, bọn họ bị hắc y nhân sử dụng để bắt đồng nam đồng nữ khắp nơi tới hiến tế, nào ngờ Thần quân áo đen ngày thường kiêu ngạo ngang ngược này lại là kẻ vô dụng chỉ được vẻ ngoài!
Bọn họ hiểu lầm như thế, yêu quái áo đen quả thật chỉ là hung thú Nam Hải Cửu Đầu Xà nhất tộc, tên Thương Mộc. Một đám Thượng tiên của Tiên giới đều không phải đối thủ của nó, nếu không phải gặp Chân Thần ngàn năm không xuất thế của Thượng Cổ giới, sao nó lại uất ức như vậy chứ.
Mười năm trước, Thương Mộc quậy phá Nam Hải, bị Thượng tiên Đại Trạch sơn bao vây tiêu diệt, trong lúc hốt hoảng trốn xuống Nhân gian. Phía dưới hoàng lăng là cửa vào Quỷ giới, chỉ có hơi thở của Quỷ giới mới có thể che giấu khí tức Yêu thú của nó, để nó không bị Thượng tiên Đại Trạch sơn tìm được. Nó trốn ở hoàng lăng một lần là mười năm, vì chữa thương, nó rút cạn máu thịt của huynh đệ nhà họ Tiền, rót Yêu lực vào thân này, lấy trường sinh bất lão dụ hoặc, ép bọn họ mỗi tháng mang linh phẩm tới cho mình ăn.
Suốt mười năm nó co đầu rụt cổ tại đây, mắt thấy trọng thương sắp hết, nó liền có thể trở về Nam Hải xưng vương xưng bá, không thể ngờ được bởi vì hai đứa con nít chốn Nhân gian mà rước lấy Chân thần Thiên Khải.
“Tha mạng? Chỉ một con yêu Cửu Đầu Xà , cũng dám nhiễu loạn Nhân gian, tàn sát phàm nhân. Bổn quân tha mạng cho ngươi, vô số oan hồn sinh tử bạc phước kia cầu ai bảo mệnh đây?”
Thiên Khải mặt mày lạnh lẽo, hắn tùy ý vung tay, roi tím treo Thương Mộc lên giữa không trung, roi tím chứa thần lực hùng mạnh mênh mông, một roi quất lên người Thương Mộc, Thương Mộc kêu rên một tiếng, miệng phun máu tươi, trên trán tức khắc hiện ra vết thương chồng chất.
Thiên Khải nửa điểm không lưu tình, Thương Mộc nổi giận gầm lên một tiếng hiện nguyên hình. Rắn chín đầu cao cả trượng bay vút lên trên không trung hoàng lăng, phát ra tiếng gầm rú rung trời, mùi vị tanh hôi ngập tràn.
Nhưng cho dù nó trốn tránh như thế nào, roi tím kia đều gắt gao quấn chặt đuôi nó, không ngừng quất roi nó.
Trong cái mồm to lớn của rắn chín đầu phun ra máu đen, máu tươi đầm đìa trên thân rắn, hiển nhiên là nỏ mạnh hết đà.
“Thiên Khải! Ta là Yêu tộc, ngươi không buông tha cho ta, uổng công ngươi là Yêu thần!” Trong miệng rắn thốt ra tiếng người, chiếc đuôi dài của nó bị roi tím trói chặt, chỉ còn lại chín đầu trong không trung, vô lực mà kêu rên chửi bậy.
Thiên Khải đến nhìn cũng lười nhìn nó: “Thân là Yêu tộc, chết thì chết, nói nhiều như vậy, bổn quân nghe thôi cũng thấy mất mặt.”
Rắn chín đầu rốt cuộc bị câu nói có tính khinh miệt cực kỳ làm cứng họng, nó hướng lên trời rít gào một tiếng, trong chín cặp mắt đỏ như máu hiện lên sự u tối, đột nhiên một đầu hóa thành tay người biến ra một thanh kiếm chém vào đuôi của chính mình.
“Gruhhhh!” Tiếng kêu rên thống khổ vang khắp trời đất, máu đen từ không trung văng tứ tung, phút chốc roi tím mất khống chế rắn chín đầu, trong chớp mắt, rắn chín đầu chỉ còn nửa người hóa thành một cái đầu khổng lồ, há miệng rắn bay tới chỗ Bạch Thước.
Nó không mảy may động chạm Thiên Khải, nhưng nó sắp chết cũng muốn kéo theo đệm lưng. Không phải Thiên Khải muốn cứu phàm nhân này sao? Vậy nó sẽ nuốt phàm nhân này chết chung!
Căn bản Bạch Thước không kịp tránh thoát, nàng chỉ có thể nhìn đầu rắn cách nàng càng ngày càng gần, mùi vị tanh hôi kia gần như bao phủ lấy nàng. Nàng ôm Bạch Hi thật chặt, đột nhiên giương mắt nhìn Thiên Khải trên vương tọa.
Đôi mắt kia tràn ngập mong đợi và khát cầu, còn có sự tín nhiệm toàn tâm toàn ý ngay cả chính nàng cũng không biết.
Chỉ một cái liếc mắt như vậy, khiến Thiên Khải nhìn nàng.
Ánh sáng tím cắt ngang chân trời, Chân thần chi lực xuất hiện, đầu rắn khổng lồ ngay cả một tiếng xin tha cũng không kịp liền hóa thành tro bụi.
Mọi âm thanh đều yên tĩnh, Tử nguyệt chiếu khắp đại địa.
Đợi đến lúc Thiên Khải lấy lại tinh thần, hắn đã rời khỏi vương tọa màu tím, đứng trước mặt Bạch Thước.
Tác giả có lời muốn nói:
Quan Âm Bồ Tát phù hộ ta ngày mai còn có thể kiên trì còn có thể kiên trì, làm ơn người làm ơn người...
Thiên Khải trong truyện《 Thượng Cổ 》 tóc tím, trong truyện này lại là tóc đen, sửa lại giả thiết, mong quý vị thông cảm.
_____________________________________________________________________________________________________
Chương 6
“Cầu xin người, Thần quân, cứu lấy A Hi, cứu lấy A Hi.”
...
“Nàng đã chết, bổn quân cũng không hỏi đến việc của tam giới, sửa đổi mệnh cách phàm nhân.”
Thứ Ba tuần sau gặp lại.
“Ngươi ăn ta đi! Ngươi ăn ta cũng có thể kéo dài tuổi thọ, thả muội muội ta ra!”
“Nga?” Kẻ áo đen liếc mắt nhìn bé gái dưới chân: “Bản tôn ăn hết cả hai ngươi thì sao? Ngươi dựa vào cái gì bàn điều kiện với bản tôn?”
“Chỉ bằng cha ta là bạch Tuân!”
“Hừ, một kẻ phàm nhân……” Hắc y nhân khinh thường nhìn xuống.
“Bọn họ bắt bọn ta ở thành Nam, nơi đó nhất định có người thấy qua ta và Bạch Thước.” Bạch Thước bình tĩnh mà chỉ mặt huynh đệ nhà họ Tiền: “Hộ vệ của bọn ta bị ta cắt đuôi ở giao giới thành Nam bắc, nhiều nhất nửa canh giờ, cha ta sẽ phát hiện chúng ta bị bắt ở thành Nam. Ông ấy chỉ cần hai canh giờ để lục soát hết thành Nam, chờ ông ấy phát hiện trong thành không có tung tích của bọn ta, nhất định sẽ tìm ra ngoài thành.”
“Thì sao!” Sợ người áo đen giận chó đánh mèo vì bọn họ hành sự bất lực, đại Tiền lớn tiếng quát bảo Bạch Thước ngưng lại: “Huynh đệ bọn ta thường ngày ra vào cổng thành Nam, ai lại hoài nghi các ngươi bị giấu trong xe bò của ta chứ!”
“Bình thường sẽ không, nhưng hôm nay ta và Bạch Thước mất tích.” Giọng Bạch Thước thập phần trầm tĩnh, ánh mắt nhìn về phía huynh đệ nhà họ Tiền có ý giễu cợt: “Giả sử nếu xe chỉ có nước, đồ ăn thừa và hai người thì độ nông sâu của vết bánh xe sẽ không giống, cho dù lúc đó không ai phát hiện, hiện tại lại chưa chắc. Các ngươi từ thành nam đi ra, vòng ngoài tường thành lên bắc, dọc theo đường đi đều là đường núi gập ghềnh, đêm nay không mưa, vết bánh xe sẽ không biến mất.”
Bạch Thước dừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời tròn phía trên rồi lại nhìn hắc y nhân: “Hiện tại đã là giờ Ngọ, muộn nhất giờ Mùi, cha ta nhất định sẽ mang theo binh mã của triều đình tìm tới nơi này. Ngươi trốn ở đây, lại bị thương, nhất định không muốn bị người khác phát hiện, cho dù ngươi có thể ăn hai tỷ muội bọn ta, gϊếŧ sạch binh mã cha ta mang đến, nhưng ngươi nhất định sẽ bại lộ tại thế gian, không bao giờ có thể trốn ở hoàng lăng được nữa!”
Bàn tay bé nhỏ của Bạch Thước giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm, trầm giọng nói: “Chỉ cần ngươi chịu thả Bạch Thước trước khi cha ta tìm được hoàng lăng, kêu hai người kia đưa muội muội ta về kinh thành, nó nhất định sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào về sự tồn tại của ngươi.”
Trên đất trống nhất thời lặng im không tiếng động, Bạch Hi ngơ ngẩn nhìn Bạch Thước che ở trước mặt, cảm giác như đây là ngày đầu tiên quen biết nàng.
Ai cũng nói hai đứa con gái của Bạch gia một đứa hiền đức thục tuệ, một đứa bất hảo thành tánh. Ai cũng nói thiên tử chọn con dâu rất giỏi, lựa chọn đứa trẻ thông tuệ nhất của Bạch gia, hóa ra……đáy lòng Bạch Hi chua xót, không biết nên khổ sở hay đau lòng tốt hơn.
Nếu như không phải đối diện với sinh tử trước mắt, có phải A Thước sẽ tình nguyện ở trước mặt nàng cả đời làm đứa trẻ ngây thơ thua kém, cũng muốn thành toàn thanh danh tốt, là độc nhất vô nhị cho Thái Tử Phi tỷ tỷ như nàng trong mắt người đời hay không ?
Huynh đệ nhà họ Tiền bị lời lẽ sắc sảo của Bạch Thước làm cho cả kinh trợn mắt há mồm, nửa câu cũng nói không nên lời. Bọn họ nào ngờ hai đứa con nít tiện tay bắt trên đường vậy mà đứa này lại càng thông tuệ quả cảm hơn đứa kia. Trẻ con bình thường thấy Thần quân áo đen đã sợ đến mức hù một cái là chết giấc rồi, nhưng nó lại dám bàn điều kiện với Thần quân.
Bộp! Bộp! Bộp! Kẻ áo đen vỗ vỗ tay.
“Nói rất đúng, không hổ là con gái của tướng quân. Tiểu cô nương, lá gan của ngươi cón lớn hơn cả trời nữa a!”
Hắn nói rất có hứng thú mà nhìn bé gái dưới chân, đột nhiên cúi người cẩn thận đánh giá Bạch Thước.
Bạch Thước bị đôi mắt đỏ như máu này nhìn chằm chằm sợ đến nổi da gà đầy mình.
Sau khi cẩn thận đánh giá Bạch Thước, ánh mắt hắc y nhân lại có vài phần thất vọng.
“Bổn quân thật sự hiếu kỳ, hoàng đế vậy mà không tuyển ngươi làm Thái Tử Phi. Có điều mệnh cách chính là mệnh cách, ngươi dù thông minh, cũng không phải Bạch Hi.”
“Ta rõ ràng chính là……” Bạch Thước khẩn trương, vội vàng phản bác.
“Tiểu cô nương.” Kẻ áo đen cười nhạo một tiếng: “Kẻ mang thiên mệnh trên người sẽ có mệnh cách chú định, linh khí quấn thân, trong người của ngươi đừng nói mệnh cách, ngay cả nửa điểm linh khí cũng không có, ngươi còn tưởng đã lừa gạt được bản tôn hay sao?”
Kẻ áo đen lại đứng thẳng người, nửa mắt cũng không muốn nhìn Bạch Thước nữa, ánh mắt khát máu nhìn Bạch Hi ở xa xa.
“Thứ bản tôn thích chính là linh phẩm, đối với người thông minh, một chút hứng thú cũng không có. Bản tôn không muốn bị người khác phát hiện tung tích, nhưng chỉ cần bản tôn ăn đứa này là có thể tùy ý ngao du tứ hải, bản tôn sao lại cần trốn trong hoàng lăng không thấy mặt trời nữa!”
Hắn nói xong nâng tay về hướng Bạch Hi, cũng không biết Bạch Thước lấy đâu ra dũng khí, một phen nhảy dựng lên ôm lấy chân kẻ áo đen, kêu Bạch Hi: “A Hi, chạy mau!”
Bạch Hi sững sờ tại chỗ, hai mắt đỏ bừng.
“Tỷ chạy mau đi, A Hi, đi tìm a cha, đi mau đi!” Bạch Thước rống giận, có bao nhiêu sức mạnh đều bộc phát ra hết.
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng: “Chạy? Một đứa cũng đừng mơ!”
Hắn nhấc chân đá một cái, không cần tốn nhiều sức đã đá văng Bạch Thước. Bạch Thước còn nhỏ sao có thể chịu được Yêu lực của hắn, xương sườn đứt đoạn, phun ra một búng máu, té ngã trên đất.
Huynh đệ nhà họ Tiền thấy thế vội vàng ấn Bạch Thước xuống đất, sợ nàng lại quấy nhiễu nhã hứng ăn cơm của Thần quân.
“A Thước!” Bạch Hi thấy thế, sao lại chịu trốn, chạy tới chỗ Bạch Thước.
“Tuy nửa điểm linh khí ngươi cũng không có, nhưng da thịt thật sự cũng trắng trẻo đấy chứ, bản tôn sẽ cố gắng ăn luôn ngươi, đỡ cho hai tỷ muội ngươi cốt nhục chia lìa! Ha ha ha ha!”
Kẻ áo đen điên cuồng cười lớn, tay nâng nhẹ, một tia hắc quang từ trong tay hắn tỏa ra, nhấc Bạch Hi lên giữa không trung. Hắc quang trói chặt Bạch Hi, từng tấc từng tấc đưa nàng tới gần hắc y nhân.
Ánh mắt kẻ áo đen hiện lên vẻ tham lam và khát máu, nhịn không được ngửi ngửi Bạch Hi một cái, lộ ra răng nanh đáng sợ.
“A Hi!” Giọng Bạch Thước nghẹn ngào, lại bị huynh đệ nhà họ Tiền ấn chặt trên mặt đất.
“Yêu quái! Ngươi muốn linh phẩm! Ta chết cũng không để ngươi đạt được!”
Bạch Hi thấy mặt Bạch Thước đầy máu tươi, trong chớp mắt lúc nàng bị hắc quang đưa vào tay hắc y nhân kia, nàng đột nhiên rút một cây trâm màu ngọc bích từ trên đầu, không hề do dự đâm vào cổ của mình.
“A Hi!” Âm thanh gào thét như mấy con thú nhỏ vang lên từ miệng Bạch Thước, quả thực tê tâm liệt phế!
Một dòng máu tươi từ chiếc cổ trắng nõn của Bạch Hi như thác nước phụt ra, thu vào đáy mắt Bạch Thước.
Đáy mắt đỏ thẫm một mảnh, tức khắc toàn bộ thế giới đều nhiễm màu máu tươi.
Kẻ áo đen và huynh đệ nhà họ Tiền đều đột nhiên sửng sốt.
Cách đó không xa, theo vết bánh xe bò từng chút một mà tìm, Bạch Tuân nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ấu nữ, sắc mặt đại biến, lãnh thân binh phóng tới chỗ sau núi hoàng lăng.
Thân thể ấm áp của Bạch Hi từ giữa không trung chậm rãi rũ xuống, cây trâm xanh lục từ trong tay nàng rơi xuống mặt đất, vỡ thành hai nửa.
Nước mắt nhiễm đầy máu tươi từ trong mắt Bạch Thước trào ra từng giọt từng giọt lớn. Cây trâm ngọc kia nàng cũng có một cái, vào sinh nhật năm bảy tuổi mẹ đã tặng cho các nàng, nàng thích lấy vải vấn tóc, cây trâm cũng không chịu mang trên người, hiện giờ ngay cả chết cũng không thể giống A Hi.
Kẻ áo đen bị tiếng ngọc nát gọi hoàn hồn, nhìn Bạch Hi đã chết, đáy mắt hắn dâng lên tức giận khó kìm chế.
Người chết như đèn tắt, tất cả nhập luân hồi, ngay cả mệnh cách cũng sẽ biến mất, huống chi là linh khí.
Hắn đường đường là Yêu tôn, thế mà lại bị một đứa nhóc phàm nhân làm hỏng chuyện tốt! Lý trí bị lửa giận trêu đùa đốt cháy, hắc y nhân nổi giận gầm lên một tiếng, hắc khí quấn lấy thân thể Bạch Hi quăng tới chỗ Bạch Thước.
“Khốn khiếp! Thế mà lừa gạt bản tôn, bản tôn khiến các ngươi thần hồn câu diệt, hóa thành tro bụi, vĩnh viễn đọa luyện ngục!”
Bạch Thước ngã trên mặt đất, đôi mắt bị máu tươi làm nhòe, chỉ nhìn thấy Bạch Hi bị hắc khí xa xa vứt tới. Nàng dùng hết toàn lực thoát khỏi tay huynh đệ nhà họ Tiền, quỳ trên mặt đất nhắm mắt tiếp nhận thân thể Bạch Hi.
Cho dù chết, nàng cũng không thể để A Hi lên đường lẻ loi một mình.
Tại đây, ngàn vạn câu hôi vô biên, hắc ám biến chuyển, trong nháy mắt, một tràng đón nhận long trọng rơi xuống đất, mọi thứ trên thế gian như thể đột nhiên yên lặng.
Không phải là quỷ khí âm trầm lượn lờ, không phải tiếng gầm rít gào điên cuồng, ngay cả xương sườn đã đứt đoạn trong thân thể cũng từng tấc một hồi phục lại như cũ.
Giống như thần tích!
Bạch Thước mở mắt ra, một luồng ánh sáng nhu hòa phất qua mắt nàng, đôi mắt bị máu tươi làm nhòe trở nên rõ rang từng chút một.
Nàng thấy thân thể Bạch Hi được một luồng ánh sáng tím nâng nhẹ nhàng dừng trước mặt nàng.
Nàng bò qua nắm lấy bàn tay lạnh băng của Bạch Hi, ngẩng đầu, thấy được cảnh tượng cả đời khó quên.
Dưới Tử nguyệt mênh mang, hiện ra một thân ảnh cao dài.
Người nọ tóc đen như mực, một thân cổ bào hiên ngang dưới ánh trăng, dung nhan ấy liếc mắt một cái, điên đảo chúng sinh.
Từ trong hư không hiện lên vương tọa màu tím, hắn tùy ý ngồi lên rồi mới không chút để ý mà nhìn xuống hắc y nhân dưới hoàng lăng.
Kẻ áo đen mới vừa rồi còn không ai bì nổi đã sớm ngã xuống đất khi nhìn thấy vầng Tử nguyệt, bị người vừa tới nhìn thì càng trợn mắt há mồm, hoa mắt choáng váng.
Sao có thể? Sao hắn lại hiện thế? Ngay cả năm đó Nguyên Khải Thượng thần hôi phi yên diệt hắn cũng không hiện thế, hôm nay làm sao lại xuất hiện ở hoàng lăng nho nhỏ ở Nhân gian này chứ!
“Thần hồn câu diệt? Vĩnh đọa luyện ngục? Người nói như vậy, ngoại trừ bổn quân, trong tam giới vẫn có người dám nói?”
Người nọ cong khóe miệng, ủng đen đá vào vương tọa tản ra thanh âm lạnh lẽo, thanh âm kia không hề nặng nề chút nào, nhưng lại ép tới mức kẻ áo đen run bần bật.
Bạch Thước nghe được những lời này, nhìn thần thái người nọ, mới biết được vẻ đẹp yêu mị phóng khoáng chân chính trên thế gian là cái gì.
Một cây roi tím từ trên không giáng xuống, cũng không biết người tới cố ý hay là vô tình, kẻ áo đen giống như Bạch Hi lúc nãy bị roi tím bắt quỳ giữa không trung.
“Thiên, Thiên……” Hắc y nhân vô cùng hoảng sợ vẫn chưa gọi ra tiếng, người nọ mặt mày lạnh lùng liếc hắn.
“Tên húy của bổn quân, ngươi cũng có tư cách gọi?”
Kẻ áo đen vội vàng dập đầu: “Thần quân tha mạng, thần quân tha mạng, tiểu yêu Nam Hải Thương Mộc bái kiến Thần quân!”
Thần quân? Bạch Thước sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn người dưới Tử nuyệt, đây mới là thần tiên chân chính sao?
Người tới đúng là Thiên Khải, hắn từ Thần giới xé rách hư không vào thẳng Quỷ giới, vốn định lưu lạc trong dòng chảy sinh tử luân hồi một lần nữa tìm kiếm hồn phách Nguyệt Di, lại ở cửa vào Quỷ giới nhìn thấy cảnh này.
Với tính tình của hắn, vạn vật sinh tử dưới tam giới hắn đều có thể nhìn như không thấy. Nếu không phải vì tiếng gọi bi thương đến cùng cực kia, hắn chưa chắc sẽ nghỉ chân dừng lại liếc nhìn thảm kịch ở hoàng lăng này một lần.
Huynh đệ nhà họ Tiền co đầu rụt cổ ở một bên, thở mạnh cũng không dám, bọn họ bị hắc y nhân sử dụng để bắt đồng nam đồng nữ khắp nơi tới hiến tế, nào ngờ Thần quân áo đen ngày thường kiêu ngạo ngang ngược này lại là kẻ vô dụng chỉ được vẻ ngoài!
Bọn họ hiểu lầm như thế, yêu quái áo đen quả thật chỉ là hung thú Nam Hải Cửu Đầu Xà nhất tộc, tên Thương Mộc. Một đám Thượng tiên của Tiên giới đều không phải đối thủ của nó, nếu không phải gặp Chân Thần ngàn năm không xuất thế của Thượng Cổ giới, sao nó lại uất ức như vậy chứ.
Mười năm trước, Thương Mộc quậy phá Nam Hải, bị Thượng tiên Đại Trạch sơn bao vây tiêu diệt, trong lúc hốt hoảng trốn xuống Nhân gian. Phía dưới hoàng lăng là cửa vào Quỷ giới, chỉ có hơi thở của Quỷ giới mới có thể che giấu khí tức Yêu thú của nó, để nó không bị Thượng tiên Đại Trạch sơn tìm được. Nó trốn ở hoàng lăng một lần là mười năm, vì chữa thương, nó rút cạn máu thịt của huynh đệ nhà họ Tiền, rót Yêu lực vào thân này, lấy trường sinh bất lão dụ hoặc, ép bọn họ mỗi tháng mang linh phẩm tới cho mình ăn.
Suốt mười năm nó co đầu rụt cổ tại đây, mắt thấy trọng thương sắp hết, nó liền có thể trở về Nam Hải xưng vương xưng bá, không thể ngờ được bởi vì hai đứa con nít chốn Nhân gian mà rước lấy Chân thần Thiên Khải.
“Tha mạng? Chỉ một con yêu Cửu Đầu Xà , cũng dám nhiễu loạn Nhân gian, tàn sát phàm nhân. Bổn quân tha mạng cho ngươi, vô số oan hồn sinh tử bạc phước kia cầu ai bảo mệnh đây?”
Thiên Khải mặt mày lạnh lẽo, hắn tùy ý vung tay, roi tím treo Thương Mộc lên giữa không trung, roi tím chứa thần lực hùng mạnh mênh mông, một roi quất lên người Thương Mộc, Thương Mộc kêu rên một tiếng, miệng phun máu tươi, trên trán tức khắc hiện ra vết thương chồng chất.
Thiên Khải nửa điểm không lưu tình, Thương Mộc nổi giận gầm lên một tiếng hiện nguyên hình. Rắn chín đầu cao cả trượng bay vút lên trên không trung hoàng lăng, phát ra tiếng gầm rú rung trời, mùi vị tanh hôi ngập tràn.
Nhưng cho dù nó trốn tránh như thế nào, roi tím kia đều gắt gao quấn chặt đuôi nó, không ngừng quất roi nó.
Trong cái mồm to lớn của rắn chín đầu phun ra máu đen, máu tươi đầm đìa trên thân rắn, hiển nhiên là nỏ mạnh hết đà.
“Thiên Khải! Ta là Yêu tộc, ngươi không buông tha cho ta, uổng công ngươi là Yêu thần!” Trong miệng rắn thốt ra tiếng người, chiếc đuôi dài của nó bị roi tím trói chặt, chỉ còn lại chín đầu trong không trung, vô lực mà kêu rên chửi bậy.
Thiên Khải đến nhìn cũng lười nhìn nó: “Thân là Yêu tộc, chết thì chết, nói nhiều như vậy, bổn quân nghe thôi cũng thấy mất mặt.”
Rắn chín đầu rốt cuộc bị câu nói có tính khinh miệt cực kỳ làm cứng họng, nó hướng lên trời rít gào một tiếng, trong chín cặp mắt đỏ như máu hiện lên sự u tối, đột nhiên một đầu hóa thành tay người biến ra một thanh kiếm chém vào đuôi của chính mình.
“Gruhhhh!” Tiếng kêu rên thống khổ vang khắp trời đất, máu đen từ không trung văng tứ tung, phút chốc roi tím mất khống chế rắn chín đầu, trong chớp mắt, rắn chín đầu chỉ còn nửa người hóa thành một cái đầu khổng lồ, há miệng rắn bay tới chỗ Bạch Thước.
Nó không mảy may động chạm Thiên Khải, nhưng nó sắp chết cũng muốn kéo theo đệm lưng. Không phải Thiên Khải muốn cứu phàm nhân này sao? Vậy nó sẽ nuốt phàm nhân này chết chung!
Căn bản Bạch Thước không kịp tránh thoát, nàng chỉ có thể nhìn đầu rắn cách nàng càng ngày càng gần, mùi vị tanh hôi kia gần như bao phủ lấy nàng. Nàng ôm Bạch Hi thật chặt, đột nhiên giương mắt nhìn Thiên Khải trên vương tọa.
Đôi mắt kia tràn ngập mong đợi và khát cầu, còn có sự tín nhiệm toàn tâm toàn ý ngay cả chính nàng cũng không biết.
Chỉ một cái liếc mắt như vậy, khiến Thiên Khải nhìn nàng.
Ánh sáng tím cắt ngang chân trời, Chân thần chi lực xuất hiện, đầu rắn khổng lồ ngay cả một tiếng xin tha cũng không kịp liền hóa thành tro bụi.
Mọi âm thanh đều yên tĩnh, Tử nguyệt chiếu khắp đại địa.
Đợi đến lúc Thiên Khải lấy lại tinh thần, hắn đã rời khỏi vương tọa màu tím, đứng trước mặt Bạch Thước.
Tác giả có lời muốn nói:
Quan Âm Bồ Tát phù hộ ta ngày mai còn có thể kiên trì còn có thể kiên trì, làm ơn người làm ơn người...
Thiên Khải trong truyện《 Thượng Cổ 》 tóc tím, trong truyện này lại là tóc đen, sửa lại giả thiết, mong quý vị thông cảm.
_____________________________________________________________________________________________________
Chương 6
“Cầu xin người, Thần quân, cứu lấy A Hi, cứu lấy A Hi.”
...
“Nàng đã chết, bổn quân cũng không hỏi đến việc của tam giới, sửa đổi mệnh cách phàm nhân.”
Thứ Ba tuần sau gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.