Chương 70
Tịnh Linh
10/07/2023
Bổn điện không muốn.
Bốn chữ đơn giản lạnh lùng, đáy lòng Bạch Thước lạnh lẽo.
Tiểu đồ đệ của nàng không có biến mất, nhưng sẽ không còn nữa.
Bất Ky thành cực lạc không có chủ nhân nằm ở tận cùng Yêu giới, nếu không phải bán thần, ai có năng lực bay tới chỉ trong giây lát?
Bản tính Mê Huyễn Yêu Điệp thích máu, nếu không phải có kiêng kị, sao lại buông tha nàng?
Hồ Tử Nguyệt là thần tích của Yêu thần, ngàn năm qua chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mà tiểu thỏ yêu lại biết nơi này, quả thực nực cười.
Nàng vẫn luôn biết hắn là Phạn Việt, không phải Mộc Mộc, nhưng lỡ như thì sao?
A Chiêu đã là Thượng quân, huynh ấy phải lên Cửu Trọng Thiên cung, tiên đồ ngàn vạn năm, quãng đường nàng có thể bồi huynh ấy cũng chỉ có thể đến đây mà thôi.
Bán tiên Bạch Thước chỉ có thể sống trăm năm, lỡ như Mộc Mộc nguyện ý bồi nàng ở Nam Hải thành làm thầy trò tiêu dao vài chục năm thì sao?
Nàng cô đơn một thân một mình lặn lội ngàn dặm lên Phượng đảo, to gan dốc hết toàn lực thử một lần, vẫn là thua cuộc.
Ở thạch điện Dị thành, lúc nàng lựa chọn đánh thức Hạo Nguyệt điện chủ, nên biết rằng, tiểu đồ đệ của nàng đã không về được nữa rồi.
Bạch Thước mơ màng ngẩng đầu, đụng phải một đôi mắt giận tái.
“Vì cứu Trọng Chiêu, lừa bổn điện ký thần hồn khế ước với ngươi, vì sợ tổn hại Phiêu Diểu, gạt bổn điện làm tinh quái mặc người xâu xé.”
“Không, ta không phải……” Bạch Thước cuống quít mở miệng.
“Sư phụ? Nam Hải thành?”
Phạn Việt cười nhạo thành tiếng, phất tay áo, túi tiền và Dao Trì thủy trong tay Bạch Thước cùng rơi trên mặt đất, Bạch Thước biến sắc.
Phạn Việt giẫm chân lên, bàn tay lạnh băng nắm cằm Bạch Thước: “Chỉ một bán tiên nho nhỏ mà dám lừa gạt bổn điện như thế, Bạch Thước, ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Hạo Nguyệt điện chủ cả giận tức đến cực hạn nhưng trong đôi mắt kia vẫn là sự lạnh nhạt.
Lời đến bên miệng nhưng Bạch Thước lại chẳng nói ra được nửa câu, không đợi nàng nói nữa, linh quang chợt lóe lên, Bạch Thước hoa mắt, Phạn Việt mang nàng rời khỏi hồ Tử Nguyệt.
Tà âm chui vào tai, náo nhiệt ồn ào xôn xao, đến khi Bạch Thước lấy lại tinh thần thì đã đứng ở một bậc thang xa lạ.
Đèn lưu ly thắp mãn đường, linh ngọc bích thạch phủ kín mặt đất, lọt vào trong tầm mắt có thể nói là xa hoa lãng phí phô trương quả thực làm đôi mắt Bạch Thước dính sát vào, đúng lúc này, từng tràng cười càn rỡ truyền đến từ dưới chân, Bạch Thước liếc mắt nhìn xuống.
Yêu quân thô cuồng ngồi đầy lầu một, thèm nhỏ dãi mà nhìn vào giữa, trên mặt kính cực lớn, các thiếu nữ nhẹ nhàng nhảy múa, còn đám được chọn cười duyên được nam nhân ôm vào lòng.
Bất Ky thành? Bảo tháp lâu đó sao? Đại yêu quái mang nàng tới nơi này làm cái gì?
“Trong Nam Hải thành, còn nhớ ngươi đã bắt bổn điện làm cái gì không?”
Thanh âm lạnh băng vang lên bên tai, Bạch Thước sửng sốt, cảnh tượng tiểu đồ đệ trước sạp đoán mệnh cau mày bị đám nữ quân vây quanh, nàng cười tủm tỉm thu linh châu không hiểu sao lại giống với cảnh tượng trước mắt.
Không phải chứ? Bạch Thước quỷ dị bất an trong lòng, chắc không phải đại yêu quái muốn……
“Không không không nhớ.” Đầu lưỡi Bạch Thước đã líu hết lại.
“Không nhớ? Vậy bổn điện giúp ngươi suy nghĩ một chút?”
“Không...không cần……” Da đầu Bạch Thước tê dại, cất bước liền muốn chạy nhưng lại bị người phía sau ngăn trên thềm đá.
“Ngươi biết vì sao nơi này gọi là Bất Ky thành không?” Âm thanh tà khí quẩn quanh bên cổ, mang theo chút lạnh lẽo, Bạch Thước thất thần trong chốc lát.
“Vì sao?”
“Bất chấp quy tắc làm càn, hết thảy đều có thể đoạt lấy, nên gọi là Bất Ky.”
Bạch Thước còn chưa kịp nghe hiểu, đột nhiên cả người bị nhấc lên ném xuống dưới.
“A a a a!”
Một ngọn gió cuốn qua, bịch, một đồ vật nện trên mặt kính. Thiếu nữ đang nhảy múa uyển chuyển hét lên một tiếng tránh sang một bên, đến khi thấy rõ đồ vật ở giữa kia, kinh hoàng nháy mắt biến thành tò mò.
Nội đường an tĩnh, chúng yêu ngạc nhiên nhìn thứ trên mặt kính kia, nhịn không được kinh ngạc nói.
“Hồ tộc!”
Bạch Thước choáng váng đầu óc, vừa mở mắt ra liền cảm thấy mọi thứ đều cao hơn nàng, vô số đôi mắt tham lam nhìn xuống nàng.
“Má ơi, sao lại thế này?” Bạch Thước muốn nói chuyện nhưng lại phát ra một tiếng “Pi pi” mềm như bông.
Bạch Thước há hốc mồm, vừa cúi đầu liền thấy trên mặt kính phản chiếu hình bóng một con hồ ly lông trắng như tuyết tròn trịa mũm mĩm, sáo ngọc trên cổ tiểu hồ ly lắc lư, có vẻ cực kỳ cồng kềnh.
Bạch Thước vươn tay, tiểu hồ ly cũng vươn chân, một cái không xong, bốn vó chổng lên trời ngã trên mặt kính.
Vừa ngửa đầu, tiểu hồ ly liền trợn to mắt, lại nhìn đến Hạo Nguyệt điện chủ mặc áo đỏ không biết từ khi nào đã lười biếng mà nằm trên chiếc ghế hồng ngọc ở cuối lầu hai.
Người trong đường thấy trên ghế hồng ngọc có chủ đều cả kinh, đồng thời đứng dậy, hành lễ với Phạn Việt.
“Gặp qua lâu chủ.”
Bất Ky thành vô chủ, nhưng ai cũng biết chủ nhân của chiếc ghế hồng ngọc trên lâu Bất Ky này chính là vua ngầm của Bất Ky thành. Chưa từng có ai gặp qua chân dung lâu chủ Bất Ky, vương tọa này là biểu tượng cho quyền lực đó.
Phạn Việt xoa trán phất tay, âm thanh trầm khàn nho nhỏ vang lên.
“Không có gì, ta tặng con bạch hồ này trợ hứng cho chư vị, người đầu tiên gỡ được sáo ngọc trên cổ nó xuống thì nó chính là của người đó.”
Lời vừa nói ra, cả lâu đều yên lặng, sau đó vang lên không ngớt tiếng khen ngợi trầm trồ.
Duy chỉ có Bạch Thước trừng to mắt, thành hồ ly xù lông.
Quá! Xấu xa rồi! Quỷ hẹp hòi!
Hồ tộc vẫn luôn có địa vị cao ở Yêu tộc, trong Bất Ky thành có đủ tinh quái các tộc, chỉ có Hồ tộc chưa bao giờ làm thú cho mọi người săn, có thể có được một con bạch hồ đó chính là chuyện lạ mười năm ở Bất Ky thành!
Yêu quân có thể vào Bất Ky thành đều là hạng người vô pháp vô thiên, Phạn Việt vừa dứt lời liền có một Yêu quân nhảy thẳng lên mặt kính.
Kình phong đảo qua, lông tơ Bạch Thước dựng thẳng lên, nhưng nàng đã quen làm người đi bằng chân, thật sự khó lòng sống nổi với bốn móng vuốt hồ ly!
Hai chân tiểu hồ mới phóng lên không được nửa tấc liền trượt chân trên mặt kính bóng loáng, buồn cười ngã như chó gặm phân.
“Ai nha cẩn thận cẩn thận!” Các thiếu nữ trốn đến một bên mãn nhãn đau lòng, hận không thể ôm tiểu bạch hồ trong lòng.
Người trên ngọc tọa nâng ly uống rượu hờ hững nhìn vật nhỏ kia, mặt không chút biểu cảm.
Phạn Việt đã gặp qua không biết bao nhiêu tiên yêu, nếu hỏi tâm can ai xảo quyệt nhất, đương nhiên là bán tiên Bạch Thước này rồi.
Cũng không biết có phải vận khí Bạch Thước tốt hay không, lần trượt chân này của nàng, Yêu quân ra tay đầu tiên bắt hụt, lúc quay đầu lại muốn cướp sáo ngọc thì đã có năm sáu Yêu quân đồng thời bay lên mặt kính ngăn cản hắn.
Trong lúc nhất thời Yêu lực giao nhau trên mặt kính, đao quang kiếm ảnh, màn vũ cơ tranh kỳ khoe sắc biến thành đám Yêu quân phân linh lực cao thấp chém chém giết giết, tiểu bạch hồ ở trên mặt kính đầy sát khí này trốn đông trốn tây, đã vậy còn không quên trộm liếc người trên ngọc tòa một cái.
Nhưng từ đầu đến cuối, người nọ không hề dao động, quan sát trận đấu phía dưới như xem kịch hay.
Đáy mắt bạch hồ buồn bã, đúng lúc này, một Yêu quân dưới đài bắt lấy kẽ hở, bay vọt lên đài, chiếc roi dài cả thước trong tay quất thẳng tới cổ Bạch Thước đang trốn trong góc.
Lâu chủ Bất Ky chỉ bảo lấy sáo ngọc, nhưng chẳng nhắc đến sống chết, Yêu quân này lấy giết hại làm vui, hồ ly chưa hóa hình cùng lắm chỉ là thú cưng mà thôi, người đứng đầu hôm nay mới là anh hào Bất Ky thành.
Bạch Thước vốn đang thất thần, đến khi nghe được chúng nữ kinh hô mới phát hiện mình đã sớm bị sát ý của roi dài bao phủ, không cách nào nhúc nhích, đồng tử Bạch Thước co rụt lại, trơ mắt nhìn chiếc roi quất lên cổ mình.
Trên ngọc tọa, Phạn Việt không chút để ý đang thưởng thức chén rượu khựng lại, màu mắt tối đi.
Trên mặt kính, Yêu lực tán loạn vốn đang chém giết ầm ĩ thế mà lại hợp nhất nhắm về phía Yêu quân đánh bất ngờ kia, vô số binh khí bay đến, chiếc roi đang lao đến đỉnh đầu Bạch Thước bị chém bay ra ngoài.
Chúng yêu quay đầu, thấy có người nhân cơ hội xuống tay, đỏ mắt không nói hai lời cùng chung kẻ địch bắt đầu vây lấy Yêu quân không tuân thủ võ đức kia.
Sát khí quanh thân Bạch Thước tan đi, ngay lúc chúng yêu đang hăng say chém giết, nó nhảy phốc lên, chúng nữ kinh hô, chúng yêu quay đầu, nhìn tiểu hồ ly vừa rồi còn cực kỳ vụng về đang lả lướt nhảy nhót, như một cơn gió vọt về phía thềm ngọc, nhảy tới trước trường kỷ hồng ngọc.
Tốc độ này, thật là linh hoạt! Đại đường lặng im, khóe miệng chúng yêu nhếch lên, đúng là xảo quyệt như hồ ly!
Chúng yêu còn chưa bình ổn tâm trạng thì đột biến lại sinh ra, dưới con mắt cả đường, tiểu bạch hồ vươn móng vuốt kéo sáo ngọc trước ngực xuống, không khỏi phân trần ấn vào tay lâu chủ Bất Ky.
Mới vừa rồi lâu chủ Bất Ky đã nói cái gì?
Người đầu tiên gỡ được sáo ngọc trên cổ nó xuống thì nó chính là của người đó.
Hiện giờ sáo ngọc kia ở trong tay lâu chủ Bất Ky.
Chúng yêu đồng thời nhìn người trên hồng ngọc tọa.
Mặt mày hờ hững của Phạn Việt cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, hắn liếc mắt xuống, tiểu bạch hồ vô cùng đáng thương quyết liệt ấn sáo ngọc vào tay hắn, trợn to mắt nhìn hắn, giống như quả cầu thịt vươn móng vuốt run nhè nhẹ.
Đột nhiên, Hạo Nguyệt điện chủ phát hiện, hờn dỗi ủ dột vẫn luôn nghẹn trong lòng từ sau khi tỉnh dậy cứ vô cùng đơn giản như vậy tan hơn phân nửa.
Bán tiên này, nói nàng thất xảo linh lung tâm thì quả là sỉ nhục nàng.
Trên đời này sao lại có thứ vừa thông minh vừa làm cho người ta thích như vậy chứ.
Đáng tiếc không phải của hắn.
Bạch Thước nỗ lực chống hai móng vuốt nhỏ, nếu không phải sợ quá mất mặt, cái đuôi hận không thể dựng thẳng lên.
Nhưng Hạo Nguyệt điện chủ chỉ nhìn nó nghiền ngẫm, chút phản ứng cũng không có.
Ngay cả cách này cũng không được? Mặc kệ, cho dù bất cứ giá nào, vốn dĩ nàng không có thứ như thể diện.
Bạch Thước cắn răng, cái đuôi sắp dựng thẳng lên.
Đột nhiên, trời đất quay cuồng, trong tiếng hút khí mãn đường, nàng được một đôi tay thon dài bế lên, dừng ở lồng ngực hơi lạnh.
“Nó là của bản tôn. Tối nay, Bất Ky lâu thiết yến toàn thành, chư vị tận hứng.”
Thanh âm lười biếng vang lên cuối thềm ngọc, chúng yêu còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một người một hồ trên hồng ngọc tọa đã không còn bóng dáng.
Trên mặt lưu ly kính, chúng yêu vừa rồi còn chém giết đến ngươi chết ta sống bốn mắt nhìn nhau, chẳng chờ bọn họ mắng ra tiếng, các thiếu nữ nhu mị đã cười duyên lướt tới, tiếng đàn nhạc ái muội triền miên lôi cuốn vạn vật vang lên, mỹ nhân trong ngực, Bất Ky lâu cực lạc thế gian, trận tranh đoạt không đầu không đuôi lúc nãy chỉ còn là trò cười trong miệng chúng yêu.
Bịch một tiếng, tiểu bạch hồ rơi trên thảm cỏ mềm mại, mặt hồ Tử Nguyệt nhấp nhô, phảng phất trò náo loạn khôi hài ở nơi xa hoa lãng phí vừa rồi chưa bao giờ tồn tại.
“Quỷ hẹp hòi! Tâm địa……” Tiểu bạch hồ lòng đầy căm phẫn há mồm chửi, đột nhiên phát hiện âm thanh mình tức giận mắng bên bờ hồ an tĩnh cực kỳ chói tai, nàng nhanh tay lẹ mắt che miệng lại, trừng to mắt.
Tổn thọ a, nàng biến lại thành người lúc nào vậy!
“Sao không mắng nữa?”
Phạn Việt dựa dưới tàng cây, hồng y phần phật, đón gió bay bay, dù gương mặt lười biếng có chút hờ hững nhưng lại mị hoặc kinh người, nhìn bộ dáng hắn, dường như tâm tình cũng không tệ lắm.
Bạch Thước nhìn ngây người một giây, nháy mắt hoàn hồn, cụp mi rũ mắt: “Điện chủ.”
Người dưới tàng cây liếc nàng một cái, nhướng mày, quay lưng bỏ đi.
???Chuyện gì thế này?
“Điện...điện chủ!” Bạch Thước nhảy hai ba bước đến trước mặt Phạn Việt, mờ mịt giữ chặt vạt áo hắn: “Ngươi đi đâu vậy?”
Phạn Việt kỳ quái quay đầu lại, đáp như chuyện hiển nhiên: “Tất nhiên là về Ngô Đồng Phượng đảo.”
Bạch Thước nhìn bộ dạng trút được gánh nặng của hắn, chỉ vào chính mình há hốc mồm: “Vậy...ta thì sao?
Phạn Việt nheo mắt, sáo ngọc hiện ra trong lòng bàn tay: “Làm người của Hạo Nguyệt điện, là chính ngươi chọn.”
Đại yêu quái muốn ném nàng ở Yêu giới sao?
“Không được!” Bạch Thước buột miệng thốt ra: “Ta phải trở về.”
“Trở về?” Phạn Việt lạnh lùng: “Phiêu Diểu đã trục xuất ngươi, một bán tiên như ngươi ở Nam Hải thành hay Hạo Nguyệt điện thì có gì khác nhau?”
“Ta...ta……” Bạch Thước lắp bắp, không biết sao khi đối diện với gương mặt này, nàng không nói được vì A Chiêu mà về.
“Nga, bổn điện nhớ rồi……” Phạn Việt lạnh giọng, cúi người, nhìn chằm chằm Bạch Thước, nhếch miệng trào phúng: “Ngươi đã hẹn với tên Trọng Chiêu kia.”
“Ta……” Bạch Thước gấp đến đổ mồ hôi, cắn răng bắt lấy tay Phạn Việt: “Điện chủ, ta đồng ý về Hạo Nguyệt điện với ngươi, nhưng ta cần phải trở về gặp A Chiêu trước khi đại yến diễn ra, ta có chuyện rất quan trọng……”
Bạch Thước còn chưa nói xong, cằm đã bị nắm một cách hung hăng, Hạo Nguyệt điện chủ vừa rồi còn ôn ôn hòa hòa giờ đã mãn nhãn khinh thường.
“Ngươi đồng ý? Bạch Thước, ngươi cho rằng vì sao bổn điện muốn giữ ngươi bên cạnh?”
Bạch Thước ngẩn ra.
“Làm nhục trêu đùa bổn điện như vậy, giết ngươi, chẳng lẽ không phải quá dễ dàng cho ngươi rồi. Ngươi cho rằng Hạo Nguyệt điện là nơi nào, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”
Ánh mắt Phạn Việt vô cùng lạnh băng, phảng phất như người ôm nàng trong Bất Ky lâu lúc nãy là một người khác.
“Không phải, ta trở về là vì……”
Bạch Thước vội vàng mở miệng, Phạn Việt lười nghe nàng giải thích nữa, vung tay lên, một đạo kết giới hiện ra trước mặt nàng.
“Đại yêu quái! Ngươi làm gì vậy!” Bạch Thước vội vàng lao về phía Phạn Việt nhưng lại bị kết giới ngăn cản, bịch một tiếng té xuống đất.
Phạn Việt nhíu mày, chẳng thèm nhìn nàng nữa, lạnh lùng mở miệng: “Cứ ngoan ngoãn ở đây, một ngày sau, bổn điện sẽ tự trở về.”
“Không được, đại yêu quái, ta đã đồng ý……”
Bạch Thước còn chưa nói xong, Phạn Việt đã phóng lên cao, hóa thành một đạo lưu quang bay về phía chân trời.
“Đại yêu quái! Phạn Việt!” Bạch Thước bò lên, ra sức lao vào kết giới nhưng lại bị bắn ngược về bên hồ.
Bạch Thước nôn nóng, dưới ánh trăng, bóng người ven hồ Tử Nguyệt dần dần hóa thành một điểm sáng.
Bốn chữ đơn giản lạnh lùng, đáy lòng Bạch Thước lạnh lẽo.
Tiểu đồ đệ của nàng không có biến mất, nhưng sẽ không còn nữa.
Bất Ky thành cực lạc không có chủ nhân nằm ở tận cùng Yêu giới, nếu không phải bán thần, ai có năng lực bay tới chỉ trong giây lát?
Bản tính Mê Huyễn Yêu Điệp thích máu, nếu không phải có kiêng kị, sao lại buông tha nàng?
Hồ Tử Nguyệt là thần tích của Yêu thần, ngàn năm qua chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mà tiểu thỏ yêu lại biết nơi này, quả thực nực cười.
Nàng vẫn luôn biết hắn là Phạn Việt, không phải Mộc Mộc, nhưng lỡ như thì sao?
A Chiêu đã là Thượng quân, huynh ấy phải lên Cửu Trọng Thiên cung, tiên đồ ngàn vạn năm, quãng đường nàng có thể bồi huynh ấy cũng chỉ có thể đến đây mà thôi.
Bán tiên Bạch Thước chỉ có thể sống trăm năm, lỡ như Mộc Mộc nguyện ý bồi nàng ở Nam Hải thành làm thầy trò tiêu dao vài chục năm thì sao?
Nàng cô đơn một thân một mình lặn lội ngàn dặm lên Phượng đảo, to gan dốc hết toàn lực thử một lần, vẫn là thua cuộc.
Ở thạch điện Dị thành, lúc nàng lựa chọn đánh thức Hạo Nguyệt điện chủ, nên biết rằng, tiểu đồ đệ của nàng đã không về được nữa rồi.
Bạch Thước mơ màng ngẩng đầu, đụng phải một đôi mắt giận tái.
“Vì cứu Trọng Chiêu, lừa bổn điện ký thần hồn khế ước với ngươi, vì sợ tổn hại Phiêu Diểu, gạt bổn điện làm tinh quái mặc người xâu xé.”
“Không, ta không phải……” Bạch Thước cuống quít mở miệng.
“Sư phụ? Nam Hải thành?”
Phạn Việt cười nhạo thành tiếng, phất tay áo, túi tiền và Dao Trì thủy trong tay Bạch Thước cùng rơi trên mặt đất, Bạch Thước biến sắc.
Phạn Việt giẫm chân lên, bàn tay lạnh băng nắm cằm Bạch Thước: “Chỉ một bán tiên nho nhỏ mà dám lừa gạt bổn điện như thế, Bạch Thước, ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Hạo Nguyệt điện chủ cả giận tức đến cực hạn nhưng trong đôi mắt kia vẫn là sự lạnh nhạt.
Lời đến bên miệng nhưng Bạch Thước lại chẳng nói ra được nửa câu, không đợi nàng nói nữa, linh quang chợt lóe lên, Bạch Thước hoa mắt, Phạn Việt mang nàng rời khỏi hồ Tử Nguyệt.
Tà âm chui vào tai, náo nhiệt ồn ào xôn xao, đến khi Bạch Thước lấy lại tinh thần thì đã đứng ở một bậc thang xa lạ.
Đèn lưu ly thắp mãn đường, linh ngọc bích thạch phủ kín mặt đất, lọt vào trong tầm mắt có thể nói là xa hoa lãng phí phô trương quả thực làm đôi mắt Bạch Thước dính sát vào, đúng lúc này, từng tràng cười càn rỡ truyền đến từ dưới chân, Bạch Thước liếc mắt nhìn xuống.
Yêu quân thô cuồng ngồi đầy lầu một, thèm nhỏ dãi mà nhìn vào giữa, trên mặt kính cực lớn, các thiếu nữ nhẹ nhàng nhảy múa, còn đám được chọn cười duyên được nam nhân ôm vào lòng.
Bất Ky thành? Bảo tháp lâu đó sao? Đại yêu quái mang nàng tới nơi này làm cái gì?
“Trong Nam Hải thành, còn nhớ ngươi đã bắt bổn điện làm cái gì không?”
Thanh âm lạnh băng vang lên bên tai, Bạch Thước sửng sốt, cảnh tượng tiểu đồ đệ trước sạp đoán mệnh cau mày bị đám nữ quân vây quanh, nàng cười tủm tỉm thu linh châu không hiểu sao lại giống với cảnh tượng trước mắt.
Không phải chứ? Bạch Thước quỷ dị bất an trong lòng, chắc không phải đại yêu quái muốn……
“Không không không nhớ.” Đầu lưỡi Bạch Thước đã líu hết lại.
“Không nhớ? Vậy bổn điện giúp ngươi suy nghĩ một chút?”
“Không...không cần……” Da đầu Bạch Thước tê dại, cất bước liền muốn chạy nhưng lại bị người phía sau ngăn trên thềm đá.
“Ngươi biết vì sao nơi này gọi là Bất Ky thành không?” Âm thanh tà khí quẩn quanh bên cổ, mang theo chút lạnh lẽo, Bạch Thước thất thần trong chốc lát.
“Vì sao?”
“Bất chấp quy tắc làm càn, hết thảy đều có thể đoạt lấy, nên gọi là Bất Ky.”
Bạch Thước còn chưa kịp nghe hiểu, đột nhiên cả người bị nhấc lên ném xuống dưới.
“A a a a!”
Một ngọn gió cuốn qua, bịch, một đồ vật nện trên mặt kính. Thiếu nữ đang nhảy múa uyển chuyển hét lên một tiếng tránh sang một bên, đến khi thấy rõ đồ vật ở giữa kia, kinh hoàng nháy mắt biến thành tò mò.
Nội đường an tĩnh, chúng yêu ngạc nhiên nhìn thứ trên mặt kính kia, nhịn không được kinh ngạc nói.
“Hồ tộc!”
Bạch Thước choáng váng đầu óc, vừa mở mắt ra liền cảm thấy mọi thứ đều cao hơn nàng, vô số đôi mắt tham lam nhìn xuống nàng.
“Má ơi, sao lại thế này?” Bạch Thước muốn nói chuyện nhưng lại phát ra một tiếng “Pi pi” mềm như bông.
Bạch Thước há hốc mồm, vừa cúi đầu liền thấy trên mặt kính phản chiếu hình bóng một con hồ ly lông trắng như tuyết tròn trịa mũm mĩm, sáo ngọc trên cổ tiểu hồ ly lắc lư, có vẻ cực kỳ cồng kềnh.
Bạch Thước vươn tay, tiểu hồ ly cũng vươn chân, một cái không xong, bốn vó chổng lên trời ngã trên mặt kính.
Vừa ngửa đầu, tiểu hồ ly liền trợn to mắt, lại nhìn đến Hạo Nguyệt điện chủ mặc áo đỏ không biết từ khi nào đã lười biếng mà nằm trên chiếc ghế hồng ngọc ở cuối lầu hai.
Người trong đường thấy trên ghế hồng ngọc có chủ đều cả kinh, đồng thời đứng dậy, hành lễ với Phạn Việt.
“Gặp qua lâu chủ.”
Bất Ky thành vô chủ, nhưng ai cũng biết chủ nhân của chiếc ghế hồng ngọc trên lâu Bất Ky này chính là vua ngầm của Bất Ky thành. Chưa từng có ai gặp qua chân dung lâu chủ Bất Ky, vương tọa này là biểu tượng cho quyền lực đó.
Phạn Việt xoa trán phất tay, âm thanh trầm khàn nho nhỏ vang lên.
“Không có gì, ta tặng con bạch hồ này trợ hứng cho chư vị, người đầu tiên gỡ được sáo ngọc trên cổ nó xuống thì nó chính là của người đó.”
Lời vừa nói ra, cả lâu đều yên lặng, sau đó vang lên không ngớt tiếng khen ngợi trầm trồ.
Duy chỉ có Bạch Thước trừng to mắt, thành hồ ly xù lông.
Quá! Xấu xa rồi! Quỷ hẹp hòi!
Hồ tộc vẫn luôn có địa vị cao ở Yêu tộc, trong Bất Ky thành có đủ tinh quái các tộc, chỉ có Hồ tộc chưa bao giờ làm thú cho mọi người săn, có thể có được một con bạch hồ đó chính là chuyện lạ mười năm ở Bất Ky thành!
Yêu quân có thể vào Bất Ky thành đều là hạng người vô pháp vô thiên, Phạn Việt vừa dứt lời liền có một Yêu quân nhảy thẳng lên mặt kính.
Kình phong đảo qua, lông tơ Bạch Thước dựng thẳng lên, nhưng nàng đã quen làm người đi bằng chân, thật sự khó lòng sống nổi với bốn móng vuốt hồ ly!
Hai chân tiểu hồ mới phóng lên không được nửa tấc liền trượt chân trên mặt kính bóng loáng, buồn cười ngã như chó gặm phân.
“Ai nha cẩn thận cẩn thận!” Các thiếu nữ trốn đến một bên mãn nhãn đau lòng, hận không thể ôm tiểu bạch hồ trong lòng.
Người trên ngọc tọa nâng ly uống rượu hờ hững nhìn vật nhỏ kia, mặt không chút biểu cảm.
Phạn Việt đã gặp qua không biết bao nhiêu tiên yêu, nếu hỏi tâm can ai xảo quyệt nhất, đương nhiên là bán tiên Bạch Thước này rồi.
Cũng không biết có phải vận khí Bạch Thước tốt hay không, lần trượt chân này của nàng, Yêu quân ra tay đầu tiên bắt hụt, lúc quay đầu lại muốn cướp sáo ngọc thì đã có năm sáu Yêu quân đồng thời bay lên mặt kính ngăn cản hắn.
Trong lúc nhất thời Yêu lực giao nhau trên mặt kính, đao quang kiếm ảnh, màn vũ cơ tranh kỳ khoe sắc biến thành đám Yêu quân phân linh lực cao thấp chém chém giết giết, tiểu bạch hồ ở trên mặt kính đầy sát khí này trốn đông trốn tây, đã vậy còn không quên trộm liếc người trên ngọc tòa một cái.
Nhưng từ đầu đến cuối, người nọ không hề dao động, quan sát trận đấu phía dưới như xem kịch hay.
Đáy mắt bạch hồ buồn bã, đúng lúc này, một Yêu quân dưới đài bắt lấy kẽ hở, bay vọt lên đài, chiếc roi dài cả thước trong tay quất thẳng tới cổ Bạch Thước đang trốn trong góc.
Lâu chủ Bất Ky chỉ bảo lấy sáo ngọc, nhưng chẳng nhắc đến sống chết, Yêu quân này lấy giết hại làm vui, hồ ly chưa hóa hình cùng lắm chỉ là thú cưng mà thôi, người đứng đầu hôm nay mới là anh hào Bất Ky thành.
Bạch Thước vốn đang thất thần, đến khi nghe được chúng nữ kinh hô mới phát hiện mình đã sớm bị sát ý của roi dài bao phủ, không cách nào nhúc nhích, đồng tử Bạch Thước co rụt lại, trơ mắt nhìn chiếc roi quất lên cổ mình.
Trên ngọc tọa, Phạn Việt không chút để ý đang thưởng thức chén rượu khựng lại, màu mắt tối đi.
Trên mặt kính, Yêu lực tán loạn vốn đang chém giết ầm ĩ thế mà lại hợp nhất nhắm về phía Yêu quân đánh bất ngờ kia, vô số binh khí bay đến, chiếc roi đang lao đến đỉnh đầu Bạch Thước bị chém bay ra ngoài.
Chúng yêu quay đầu, thấy có người nhân cơ hội xuống tay, đỏ mắt không nói hai lời cùng chung kẻ địch bắt đầu vây lấy Yêu quân không tuân thủ võ đức kia.
Sát khí quanh thân Bạch Thước tan đi, ngay lúc chúng yêu đang hăng say chém giết, nó nhảy phốc lên, chúng nữ kinh hô, chúng yêu quay đầu, nhìn tiểu hồ ly vừa rồi còn cực kỳ vụng về đang lả lướt nhảy nhót, như một cơn gió vọt về phía thềm ngọc, nhảy tới trước trường kỷ hồng ngọc.
Tốc độ này, thật là linh hoạt! Đại đường lặng im, khóe miệng chúng yêu nhếch lên, đúng là xảo quyệt như hồ ly!
Chúng yêu còn chưa bình ổn tâm trạng thì đột biến lại sinh ra, dưới con mắt cả đường, tiểu bạch hồ vươn móng vuốt kéo sáo ngọc trước ngực xuống, không khỏi phân trần ấn vào tay lâu chủ Bất Ky.
Mới vừa rồi lâu chủ Bất Ky đã nói cái gì?
Người đầu tiên gỡ được sáo ngọc trên cổ nó xuống thì nó chính là của người đó.
Hiện giờ sáo ngọc kia ở trong tay lâu chủ Bất Ky.
Chúng yêu đồng thời nhìn người trên hồng ngọc tọa.
Mặt mày hờ hững của Phạn Việt cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, hắn liếc mắt xuống, tiểu bạch hồ vô cùng đáng thương quyết liệt ấn sáo ngọc vào tay hắn, trợn to mắt nhìn hắn, giống như quả cầu thịt vươn móng vuốt run nhè nhẹ.
Đột nhiên, Hạo Nguyệt điện chủ phát hiện, hờn dỗi ủ dột vẫn luôn nghẹn trong lòng từ sau khi tỉnh dậy cứ vô cùng đơn giản như vậy tan hơn phân nửa.
Bán tiên này, nói nàng thất xảo linh lung tâm thì quả là sỉ nhục nàng.
Trên đời này sao lại có thứ vừa thông minh vừa làm cho người ta thích như vậy chứ.
Đáng tiếc không phải của hắn.
Bạch Thước nỗ lực chống hai móng vuốt nhỏ, nếu không phải sợ quá mất mặt, cái đuôi hận không thể dựng thẳng lên.
Nhưng Hạo Nguyệt điện chủ chỉ nhìn nó nghiền ngẫm, chút phản ứng cũng không có.
Ngay cả cách này cũng không được? Mặc kệ, cho dù bất cứ giá nào, vốn dĩ nàng không có thứ như thể diện.
Bạch Thước cắn răng, cái đuôi sắp dựng thẳng lên.
Đột nhiên, trời đất quay cuồng, trong tiếng hút khí mãn đường, nàng được một đôi tay thon dài bế lên, dừng ở lồng ngực hơi lạnh.
“Nó là của bản tôn. Tối nay, Bất Ky lâu thiết yến toàn thành, chư vị tận hứng.”
Thanh âm lười biếng vang lên cuối thềm ngọc, chúng yêu còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một người một hồ trên hồng ngọc tọa đã không còn bóng dáng.
Trên mặt lưu ly kính, chúng yêu vừa rồi còn chém giết đến ngươi chết ta sống bốn mắt nhìn nhau, chẳng chờ bọn họ mắng ra tiếng, các thiếu nữ nhu mị đã cười duyên lướt tới, tiếng đàn nhạc ái muội triền miên lôi cuốn vạn vật vang lên, mỹ nhân trong ngực, Bất Ky lâu cực lạc thế gian, trận tranh đoạt không đầu không đuôi lúc nãy chỉ còn là trò cười trong miệng chúng yêu.
Bịch một tiếng, tiểu bạch hồ rơi trên thảm cỏ mềm mại, mặt hồ Tử Nguyệt nhấp nhô, phảng phất trò náo loạn khôi hài ở nơi xa hoa lãng phí vừa rồi chưa bao giờ tồn tại.
“Quỷ hẹp hòi! Tâm địa……” Tiểu bạch hồ lòng đầy căm phẫn há mồm chửi, đột nhiên phát hiện âm thanh mình tức giận mắng bên bờ hồ an tĩnh cực kỳ chói tai, nàng nhanh tay lẹ mắt che miệng lại, trừng to mắt.
Tổn thọ a, nàng biến lại thành người lúc nào vậy!
“Sao không mắng nữa?”
Phạn Việt dựa dưới tàng cây, hồng y phần phật, đón gió bay bay, dù gương mặt lười biếng có chút hờ hững nhưng lại mị hoặc kinh người, nhìn bộ dáng hắn, dường như tâm tình cũng không tệ lắm.
Bạch Thước nhìn ngây người một giây, nháy mắt hoàn hồn, cụp mi rũ mắt: “Điện chủ.”
Người dưới tàng cây liếc nàng một cái, nhướng mày, quay lưng bỏ đi.
???Chuyện gì thế này?
“Điện...điện chủ!” Bạch Thước nhảy hai ba bước đến trước mặt Phạn Việt, mờ mịt giữ chặt vạt áo hắn: “Ngươi đi đâu vậy?”
Phạn Việt kỳ quái quay đầu lại, đáp như chuyện hiển nhiên: “Tất nhiên là về Ngô Đồng Phượng đảo.”
Bạch Thước nhìn bộ dạng trút được gánh nặng của hắn, chỉ vào chính mình há hốc mồm: “Vậy...ta thì sao?
Phạn Việt nheo mắt, sáo ngọc hiện ra trong lòng bàn tay: “Làm người của Hạo Nguyệt điện, là chính ngươi chọn.”
Đại yêu quái muốn ném nàng ở Yêu giới sao?
“Không được!” Bạch Thước buột miệng thốt ra: “Ta phải trở về.”
“Trở về?” Phạn Việt lạnh lùng: “Phiêu Diểu đã trục xuất ngươi, một bán tiên như ngươi ở Nam Hải thành hay Hạo Nguyệt điện thì có gì khác nhau?”
“Ta...ta……” Bạch Thước lắp bắp, không biết sao khi đối diện với gương mặt này, nàng không nói được vì A Chiêu mà về.
“Nga, bổn điện nhớ rồi……” Phạn Việt lạnh giọng, cúi người, nhìn chằm chằm Bạch Thước, nhếch miệng trào phúng: “Ngươi đã hẹn với tên Trọng Chiêu kia.”
“Ta……” Bạch Thước gấp đến đổ mồ hôi, cắn răng bắt lấy tay Phạn Việt: “Điện chủ, ta đồng ý về Hạo Nguyệt điện với ngươi, nhưng ta cần phải trở về gặp A Chiêu trước khi đại yến diễn ra, ta có chuyện rất quan trọng……”
Bạch Thước còn chưa nói xong, cằm đã bị nắm một cách hung hăng, Hạo Nguyệt điện chủ vừa rồi còn ôn ôn hòa hòa giờ đã mãn nhãn khinh thường.
“Ngươi đồng ý? Bạch Thước, ngươi cho rằng vì sao bổn điện muốn giữ ngươi bên cạnh?”
Bạch Thước ngẩn ra.
“Làm nhục trêu đùa bổn điện như vậy, giết ngươi, chẳng lẽ không phải quá dễ dàng cho ngươi rồi. Ngươi cho rằng Hạo Nguyệt điện là nơi nào, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”
Ánh mắt Phạn Việt vô cùng lạnh băng, phảng phất như người ôm nàng trong Bất Ky lâu lúc nãy là một người khác.
“Không phải, ta trở về là vì……”
Bạch Thước vội vàng mở miệng, Phạn Việt lười nghe nàng giải thích nữa, vung tay lên, một đạo kết giới hiện ra trước mặt nàng.
“Đại yêu quái! Ngươi làm gì vậy!” Bạch Thước vội vàng lao về phía Phạn Việt nhưng lại bị kết giới ngăn cản, bịch một tiếng té xuống đất.
Phạn Việt nhíu mày, chẳng thèm nhìn nàng nữa, lạnh lùng mở miệng: “Cứ ngoan ngoãn ở đây, một ngày sau, bổn điện sẽ tự trở về.”
“Không được, đại yêu quái, ta đã đồng ý……”
Bạch Thước còn chưa nói xong, Phạn Việt đã phóng lên cao, hóa thành một đạo lưu quang bay về phía chân trời.
“Đại yêu quái! Phạn Việt!” Bạch Thước bò lên, ra sức lao vào kết giới nhưng lại bị bắn ngược về bên hồ.
Bạch Thước nôn nóng, dưới ánh trăng, bóng người ven hồ Tử Nguyệt dần dần hóa thành một điểm sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.