Chương 2: Mở Đầu
Tịnh Linh
08/01/2022
Trời đất phân chia thành ba phần không gian, Thượng Cổ Thần giới, Tiên Yêu Quỷ giới và Nhân giới.
Thượng Cổ Thần giới là nơi chúng thần tồn tại. Thượng Cổ, Chích Dương, Bạch Quyết, Thiên Khải tứ đại Chân Thần là lớn nhất.
Mười ba vạn năm trước, Hỗn Độn chi kiếp ập xuống tam giới, nữ thần Hỗn Độn Thượng Cổ lấy thân tuẫn thế để ngăn cản nó. Chân Thần Thiên Khải biết trước thiên cơ, ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch bày ra huyết trận diệt thế, muốn dùng sinh linh tam giới đổi lấy bình an cho một người.
Nữ thần Tinh Nguyệt Nguyệt Di vì cứu tam giới, thống lĩnh một nhóm Thượng thần hạ giới ngăn cản Thiên Khải bày huyết trận, lại cùng chúng thần vào nhầm mắt trận, chúng Thượng thần ngã xuống trong huyết trận diệt thế, từ đây thần hồn vĩnh viễn lưu lại Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, hóa thành tượng đá cô độc.
Sau khi Hỗn Độn chi kiếp buông xuống, Thượng Cổ tuẫn thế, Thượng Cổ Thần giới phủ đầy bụi, trong tam giới không còn ai nhớ rõ chuyện cũ này. Hơn sáu vạn năm sau, Thượng Cổ Thần giới khởi động lại, tứ đại Chân Thần quy vị, tất cả đều giống năm đó, còn mọi thứ về nữ thần Tinh Nguyệt đã tiêu tán trong dòng chảy thời gian của Thần giới, không còn gì nữa.
Trong Thiên Khung chi cảnh, trước khi tượng đá nữ thần Tinh Nguyệt hóa thành ngân hà thì cuối cùng cặp mắt kia cũng rơi xuống một giọt nước mắt, trở thành nỗi day dứt dủy nhất, khó vượt qua nhất trong đáy lòng của Thiên Khải.
Mưa gió hai giới Tiên Yêu không ai quản, đại chiến sáu vạn năm, mấy vạn năm đầu hai giới đánh quyết liệt, thù sâu như biển, chiến tranh ầm ĩ mãi không dứt như thể chỉ khi nào núi không còn đồi, sấm chớp ngày đông, tuyết rơi mùa hạ, sông cạn đá mòn, đất trời hợp làm một mới đình chiến.
Nhưng chuyện rắc rối này được giải quyêt một cách thần kỳ sau khi Chân thần Bạch Quyết hóa thành tro bụi ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch. Thư đình chiến của Thiên Đế và Yêu Hoàng dù cũng chưa ban xuống tam giới nhưng ở chỗ giao giới, Tiên binh, Yêu binh đều ăn ý rút lui sạch sẽ trong chớp mắt.
Vài chục năm nay, Tiên quân không đề cập tới, nhóm Yêu quân hiếu chiến cũng thành thật tu dưỡng trong động phủ Yêu giới, không ra khỏi cửa giới dù chỉ một bước. Chân Thần Bạch Quyết vì bảo toàn tam giới này nguyên vẹn mà tuẫn thế, bọn họ còn muốn đánh đến ngươi chết ta sống ở hạ giới thì khỏi nói cũng biết ba vị viễn cổ Chân Thần trong Thượng Cổ Thần giới sẽ xử bọn họ trước.
Dựa vào nguyên tắc đánh không được thì trốn giữ mạng, hai tộc luôn điên cuồng quyết chiến rốt cuộc cũng đã nghỉ ngơi rồi.
Nghỉ một cái, là năm mươi năm.
Thiên Khải rời Thượng Cổ Thần giới, nhàn rỗi trong cung điện ở Tử Nguyệt sơn của hắn cũng đã năm mươi năm.
Yêu tộc do trời đất biến hóa nên, có lẽ một vài Yêu nhân hơi xấu xí, nhưng phần lớn Yêu nhân vẫn sở hữu sắc đẹp rất mê hoặc lòng người.
Thượng Cổ lịch mười mấy vạn năm đầu, lúc đó Thiên Khải đang rất nổi tiếng. Chậc chậc, theo lời chúng thần Thượng Cổ giới, dung mạo của hắn thật sự là tạo hóa của trời đất, hài hòa hoàn mỹ.
Lúc trước tại Thượng Cổ giới, những nữ tiên quân nhớ mong Bạch Quyết xếp hàng dài ngoài Đào Uyên lâm, mấy vị theo Thiên Khải độc thân kia cũng đủ xếp thành một vòng quanh Thượng Cổ giới, nói phô trương như vậy, nghe ra ngược lại có ý nhân sinh không còn gì hối tiếc. Đương nhiên, đây đều là lúc các lão thần tiên tán gẫu với đám đồ tử đồ tôn về những tin đồn thú vị của Thượng Cổ giới cảm khái mà nói thôi. Nhưng lời này truyền ra cũng không mấy ai phản đối, hôn lễ năm đó của Bạch Quyết Chân Thần trong Thương Khung chi cảnh, mấy trăm đôi mắt Tiên Yêu chính mắt thấy Chân Thần Thiên Khải thức tỉnh, dung mạo kia, Yêu thần chi lực nghịch thiên kia, ngàn năm sau, không ai có thể quên.
Cho nên mặc dù là công lao Chân Thần Bạch Quyết lấy thân tuẫn thế vĩ đại như thế nhưng chủ đề mà đám nữ Tiên nữ Yêu trong tam giới lén lút bàn tán sôi nổi nhất vẫn là vị Chân Thần Thiên Khải kia.
Không phải do đám nữ quân này vong ân bội nghĩa, chỉ là Bạch Quyết Chân Thần và vị trong Triêu Thánh điện kia đến cả con cũng có rồi. Bức tường này quá chắc chắn, thật sự không ai có gan đào. Chúng thần Thượng Cổ giới sau khi thức tỉnh vài chục năm khỏi bàn cãi nữa, Thiên Khải chính là người đàn ông độc thân bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền nhất thiên hạ tam giới Cửu Châu Bát Hoang.
Nhưng người đàn ông độc thân này, năm mươi năm qua chỉ làm hai chuyện.
Thứ nhất, về Trích Tinh Các gặp lão bằng hữu Thượng Cổ.
Thứ hai, lên trời xuống đất tìm kiếm hồn phách Nguyệt Di.
Việc đầu tiên, cũng không biết là ngày nắng đẹp nào, lúc Thiên Khải nhìn Thượng Cổ què một chân lười biếng phơi nắng chờ Bạch Quyết, đột nhiên từ bỏ như vậy.
Hai người nhìn nhau cười, bạn cũ mấy vạn năm, đặc biệt ăn ý.
Hắn hái được một đóa hoa đào trong Đào Uyên lâm ở phủ cũ của Nguyệt Di, ở dưới cây hoa đào vốc một hồ nước suối, một thân cổ bào tiêu tiêu sái sái mà đi.
Thượng Cổ ở Trích Tinh Các nhìn bóng lung đã đi xa của hắn, đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, Nguyệt Di đứng dựa ở hành lang nâng chén mỉm cười chớp mắt với nàng.
Nàng nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài. Ba xe rượu kia vẫn ở trong thần điện của Thiên Khải, phủ đầy bụi sáu vạn năm.
Sau ngày này, Thiên Khải không quay về Thượng Cổ Thần giới nữa.
Trên dưới tam giới, Thiên Khải vẫn không tìm được hồn phách của Nguyệt Di, nhưng hắn không từ bỏ, trước khi hắn xé rách không gian để đi vào khe hở không gian tìm kiếm tàn hồn của Nguyệt Di đã đến Đại Trạch sơn gặp A Khải một lần.
Khi đó tiểu Thần quân tôn quý nhất cũng xui xẻo nhất trong thiên địa, đã bị đám Tiên quân trong Đại Trạch sơn nuôi thành bé ú. Bé ú bằng lòng với số mệnh, ngoan ngoãn ở trong sơn cốc Đại Trạch sơn xưng vương xưng bá, sống vô ưu vô lo, mỗi ngày chỉ nghĩ cách giải trừ phong ấn rồi đi tìm tiểu phượng hoàng, sau đó lại tung hoành khắp tam giới cửu châu bát hoang, hồn nhiên không biết vận mệnh đang đợi mình là cái gì.
Thiên Khải gặp bé ú xong, thật sự không còn gì luyến tiếc nữa, sau khi giao Tử Nguyệt sơn và Cửu U Luyện Ngục cho Tam Hỏa liền bước vào khe hở thời không.
Từ đây tam giới không còn bóng dáng Thần quân Thiên Khải.
Lại rất nhiều năm qua đi, trăm năm? Ngàn năm? Có lẽ là năm tháng đằng đẵng nói không nên lời và năm đầu tiên sau đó.
Lúc Thiên Khải mang theo một thân mỏi mệt và cô tịch trở lại Tử Nguyệt sơn, chuyện Nguyên Khải hóa thành tro bụi đối chọi với Ma tộc để cứu vớt tam giới đều là chuyện cũ hết rồi. Tam giới lại nguyên vẹn thay áo mới, ngoại trừ một vài lão Tiên quân và Yêu quân, có rất nhiều người chưa từng nghe qua danh người này và chuyện này.
Hắn là Chân Thần Thượng Cổ Thần giới, tam giới thiên biến vạn hóa, chung quy không liên quan gì tới hắn.
Chỉ có việc Nguyên Khải hôi phi yên diệt làm hắn cau mày, nhưng cuối cùng tang thương nơi đáy mắt hắn cũng quy về yên lặng.
Mỗi người có một duyên phận riêng, Nguyên Khải sinh ra đã là thần, kiếp nạn của hắn sao có thể kém Thượng Cổ và Bạch Quyết được chứ?
Thiên Khải liếc mắt nhìn Tử Nguyệt sơn cô tịch một cái, chung quy vẫn trở về Thượng Cổ Thần giới.
Người chờ hắn trong Trích Tinh Các từ một thành bốn.
Thượng Cổ, Bạch Quyết, Chích Dương, còn có Huyền Nhất tình nguyện chết già ở Cửu U Luyện Ngục kia cũng không muốn về Thượng Cổ Thần giới.
Đáy mắt Thượng Cổ và Bạch Quyết càng thêm tĩnh lặng, bộ dạng Chích Dương vẫn cứ vững như Thái sơn, Huyền Nhất ôm bầu rượu dựa vào hành lang Trích Tinh Các, đột nhiên thâm sâu nhìn Thiên Khải bằng ánh mắt nhiệt tình như lửa.
Thiên Khải giật cả mình, vội đi vào Trích Tinh Các, đến Tinh Nguyệt phủ.
Đối mặt với ánh mắt khiển trách của ba vị thần khác, Huyền Nhất nhún vai, hơi tức.
“Rốt cuộc cũng hành sự ở địa bàn của hắn, bản tôn muốn mở lời trước với hắn, để đại sự của bản tôn có thể thuận lợi tiến hành.”
Ngay cả tam giới cũng huỷ mấy lần, còn đại sự nào mà ngươi làm không được?
Ba người đều nghĩ vậy mà không nói ra.
Chuyện Huyền Nhất muốn làm lần này tóm lại không phải chuyện xấu, là đúng hay sai, cũng phải chờ vài năm nữa mới biết được.
Chỉ chốc lát sau, tại Tinh Nguyệt phủ sau Đào Uyên lâm hiện ra thân ảnh Thiên Khải.
Hắn đứng dưới tàng cây cạnh suối nước hồi lâu, đột nhiên dựa vào cổ thụ, ngồi xuống, ngoại trừ hồ lô đựng đầy nước suối bên hông kia, nghìn năm qua, bên người hắn không dư thêm cái gì.
Thượng Cổ ở xa xa nhìn thoáng qua cảnh này, có chút chua xót, không biết là vì hắn, hay là vì lúc xưa Nguyệt Di ngồi dựa ở Trích Tinh Các uống rượu đã từng giao phó nàng một chuyện .
Nàng nhìn Bạch Quyết, đột nhiên mở miệng: “Có một năm sinh nhật chàng, ta đã từng tặng chàng ba xe rượu, còn nhớ không ?”
Bạch Quyết hơi hơi ngây người, gật đầu: “Tất nhiên.”
“Ta tốn mười năm vì chàng vơ vét ba xe rượu quý khắp tam giới, vì sao ngày thứ hai ta đưa đến, chàng lại rời khỏi Thần giới?”
Một bên Chích Dương và Huyền Nhất dựng lỗ tai lên, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Thượng Cổ và Bạch Quyết.
Loại chuyện gạo xưa thóc cũ như này xảy ra hồi nào?
Trên gương mặt trầm ổn từ trước đến nay của Bạch Quyết hiện ra vẻ xấu hổ, hắn lảng tránh ánh mắt, thanh âm không lớn nhưng đủ để ba người trong Trích Tinh Các nghe rõ mồn một.
“Ngày đó, Thần điện của Thiên Khải cũng nhận được ba xe rượu quý.”
Câu này, sáu vạn năm sau nghe ra, vẫn còn mười phần dấm chua.
“Ohhhhh”một cái kéo dài, ánh mắt nhìn vào Đào Uyên là mười phần vui sướng khi người gặp họa, “Ta không ở Thần giới mấy năm nay, mấy người trẻ tuổi các ngươi chơi vui lắm sao?”
Chích Dương đá mắt với Huyền Nhất, kêu hắn đừng thêm dầu vào lửa. Ma thần hừ nhẹ một tiếng, hận không thể giơ loa hét ầm ĩ khắp Thần giới chuyện hay ho của tứ đại Chân Thần.
“Không phải ta tặng.” Ánh mắt Thượng Cổ hiện ra câu: “Quả nhiên là vậy” với biểu càm bất đắc dĩ: “Rượu quý trong điện Thiên Khải, không phải ta tặng.”
Bạch Quyết ngẩn người, dường như đột nhiên hiểu ra cái gì mà nhìn Đào Uyên lâm, nhưng lần này cái hắn nhìn lại không phải Thiên Khải, mà là Tinh Nguyệt phủ sau Đào Uyên lâm.
Hắn quay đầu nhìn Thượng Cổ.
Thượng Cổ gật đầu: “Năm đó ta cũng không biết ngày sinh nhật chàng, Nguyệt Di đã tặng ba xe rượu quý cho Thần Điện của Thiên Khải.”
“Thiên Khải……” Thấy Bạch Quyết không nói, ngay cả Chích Dương từ trước đến nay không nhiều chuyện việc tư của chúng thần đều nhịn không được hỏi: “Không biết?”
Thượng Cổ lắc đầu, chậm rì rì nói: “Theo ta được biết, hắn không biết.”
Thượng Cổ rũ mắt: “Sau đó, là Hỗn Độn chi kiếp.”
Nghe câu này, nhất thời Trích Tinh Các trở nên im lặng.
Hơn sáu vạn năm qua, năm đó việc thảm hại đau đớn nhất trong Hỗn Độn chi kiếp chính là cái chết của Nguyệt Di.
Nếu không, Thiên Khải cũng sẽ không cố chấp tìm kiếm hồn phách của Nguyệt Di nhiều năm như vậy.
Bốn người không có hứng thú ngắm cảnh thưởng rượu nữa, Thượng Cổ dắt Bạch Quyết về Triêu Thánh điện. Huyền Nhất lôi kéo Chích Dương nhắc mãi về “Đại sự” của hắn, toàn là chuyện chán đời trong Cửu U Luyện Ngục lạnh băng.
Hồi lâu, trong Đào Uyên lâm, Thiên Khải dựa dưới gốc cây cổ thụ mới mở mắt ra, hắn nhìn một dòng suối nước chảy róc rách rất lâu, nước suối ánh lên hình ảnh phủ Tinh Nguyệt cũ vô cùng quạnh hiu.
Hắn đột nhiên cười một tiếng thật dài: “Hóa ra là vậy à.”
Nhưng nụ cười kia chứa đựng chua xót và áy náy khôn xiết.
Vốn tưởng rằng chỉ là nợ bạn thân một cái mạng, hóa ra còn nợ một cái tình sáu vạn năm trước của nàng.
Có lẽ không chỉ là sáu vạn năm. Nguyệt Di không còn nữa, nàng đã làm cái gì, từng yêu cái gì, hy sinh cái gì, không ai biết cả.
Tựa như ba xe rượu quý phủ đầy bụi trong Thần Điện của hắn, nhiều năm như vậy, một ngụm hắn cũng chưa uống.
Thiên Khải đứng dậy, không hề nhìn phủ Tinh Nguyệt cũ một cái, rời khỏi Đào Uyên lâm.
Trên không Thần giới, diệu tinh xẹt qua, thần lực mênh mông cuồn cuộn chấn động tứ phương.
Đám thần thủ lĩnh sống rải rác khắp Thần giới kinh nghi giương mắt nhìn trời, chỉ thấy kết giới Thần giới bị xé rách ra một khe hở dài nửa trượng, Yêu thần chi lực cuồn cuộn kinh hồng vừa thoáng hiện ra.
Người đàn ông độc thân quý giá nhất Thượng Cổ Thần giới đã trở lại? Đám nữ Thần thở dài rất lâu, đều không dám trông chờ gả cho vị thích du ngoạn trong Thiên Khải Thần điện kia nữa.
Trên Trích Tinh Các, Thượng Cổ và Bạch Quyết nhìn Thiên Khải biến mất ở tận cùng Thần giới.
Bạch Quyết nhìn Thượng Cổ.
“Đã sáu vạn năm rồi, vì sao nàng đột nhiên nói cho hắn?”
“Nếu một ngày nào đó Nguyệt Di có thể trở về thế gian.” Giọng Thượng Cổ xa xưa mà hoài niệm.
“Tỷ ấy nhất định hy vọng, người tìm được tỷ ấy, là Thiên Khải.”
__________________________________________________________________________________________________
Chương 3 Cha của Bạch Thước
Hai vị Bạch tiểu thư bị nhốt trong thùng đồ ăn cặn hôi thối ngút trời, miệng mỗi người ngậm một cục giẻ lau bị trói thành hai cái bánh chưng, mắt to trừng mắt nhỏ, một người tức giận, một người điềm tĩnh.
Thứ Sáu gặp lại.
Thượng Cổ Thần giới là nơi chúng thần tồn tại. Thượng Cổ, Chích Dương, Bạch Quyết, Thiên Khải tứ đại Chân Thần là lớn nhất.
Mười ba vạn năm trước, Hỗn Độn chi kiếp ập xuống tam giới, nữ thần Hỗn Độn Thượng Cổ lấy thân tuẫn thế để ngăn cản nó. Chân Thần Thiên Khải biết trước thiên cơ, ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch bày ra huyết trận diệt thế, muốn dùng sinh linh tam giới đổi lấy bình an cho một người.
Nữ thần Tinh Nguyệt Nguyệt Di vì cứu tam giới, thống lĩnh một nhóm Thượng thần hạ giới ngăn cản Thiên Khải bày huyết trận, lại cùng chúng thần vào nhầm mắt trận, chúng Thượng thần ngã xuống trong huyết trận diệt thế, từ đây thần hồn vĩnh viễn lưu lại Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, hóa thành tượng đá cô độc.
Sau khi Hỗn Độn chi kiếp buông xuống, Thượng Cổ tuẫn thế, Thượng Cổ Thần giới phủ đầy bụi, trong tam giới không còn ai nhớ rõ chuyện cũ này. Hơn sáu vạn năm sau, Thượng Cổ Thần giới khởi động lại, tứ đại Chân Thần quy vị, tất cả đều giống năm đó, còn mọi thứ về nữ thần Tinh Nguyệt đã tiêu tán trong dòng chảy thời gian của Thần giới, không còn gì nữa.
Trong Thiên Khung chi cảnh, trước khi tượng đá nữ thần Tinh Nguyệt hóa thành ngân hà thì cuối cùng cặp mắt kia cũng rơi xuống một giọt nước mắt, trở thành nỗi day dứt dủy nhất, khó vượt qua nhất trong đáy lòng của Thiên Khải.
Mưa gió hai giới Tiên Yêu không ai quản, đại chiến sáu vạn năm, mấy vạn năm đầu hai giới đánh quyết liệt, thù sâu như biển, chiến tranh ầm ĩ mãi không dứt như thể chỉ khi nào núi không còn đồi, sấm chớp ngày đông, tuyết rơi mùa hạ, sông cạn đá mòn, đất trời hợp làm một mới đình chiến.
Nhưng chuyện rắc rối này được giải quyêt một cách thần kỳ sau khi Chân thần Bạch Quyết hóa thành tro bụi ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch. Thư đình chiến của Thiên Đế và Yêu Hoàng dù cũng chưa ban xuống tam giới nhưng ở chỗ giao giới, Tiên binh, Yêu binh đều ăn ý rút lui sạch sẽ trong chớp mắt.
Vài chục năm nay, Tiên quân không đề cập tới, nhóm Yêu quân hiếu chiến cũng thành thật tu dưỡng trong động phủ Yêu giới, không ra khỏi cửa giới dù chỉ một bước. Chân Thần Bạch Quyết vì bảo toàn tam giới này nguyên vẹn mà tuẫn thế, bọn họ còn muốn đánh đến ngươi chết ta sống ở hạ giới thì khỏi nói cũng biết ba vị viễn cổ Chân Thần trong Thượng Cổ Thần giới sẽ xử bọn họ trước.
Dựa vào nguyên tắc đánh không được thì trốn giữ mạng, hai tộc luôn điên cuồng quyết chiến rốt cuộc cũng đã nghỉ ngơi rồi.
Nghỉ một cái, là năm mươi năm.
Thiên Khải rời Thượng Cổ Thần giới, nhàn rỗi trong cung điện ở Tử Nguyệt sơn của hắn cũng đã năm mươi năm.
Yêu tộc do trời đất biến hóa nên, có lẽ một vài Yêu nhân hơi xấu xí, nhưng phần lớn Yêu nhân vẫn sở hữu sắc đẹp rất mê hoặc lòng người.
Thượng Cổ lịch mười mấy vạn năm đầu, lúc đó Thiên Khải đang rất nổi tiếng. Chậc chậc, theo lời chúng thần Thượng Cổ giới, dung mạo của hắn thật sự là tạo hóa của trời đất, hài hòa hoàn mỹ.
Lúc trước tại Thượng Cổ giới, những nữ tiên quân nhớ mong Bạch Quyết xếp hàng dài ngoài Đào Uyên lâm, mấy vị theo Thiên Khải độc thân kia cũng đủ xếp thành một vòng quanh Thượng Cổ giới, nói phô trương như vậy, nghe ra ngược lại có ý nhân sinh không còn gì hối tiếc. Đương nhiên, đây đều là lúc các lão thần tiên tán gẫu với đám đồ tử đồ tôn về những tin đồn thú vị của Thượng Cổ giới cảm khái mà nói thôi. Nhưng lời này truyền ra cũng không mấy ai phản đối, hôn lễ năm đó của Bạch Quyết Chân Thần trong Thương Khung chi cảnh, mấy trăm đôi mắt Tiên Yêu chính mắt thấy Chân Thần Thiên Khải thức tỉnh, dung mạo kia, Yêu thần chi lực nghịch thiên kia, ngàn năm sau, không ai có thể quên.
Cho nên mặc dù là công lao Chân Thần Bạch Quyết lấy thân tuẫn thế vĩ đại như thế nhưng chủ đề mà đám nữ Tiên nữ Yêu trong tam giới lén lút bàn tán sôi nổi nhất vẫn là vị Chân Thần Thiên Khải kia.
Không phải do đám nữ quân này vong ân bội nghĩa, chỉ là Bạch Quyết Chân Thần và vị trong Triêu Thánh điện kia đến cả con cũng có rồi. Bức tường này quá chắc chắn, thật sự không ai có gan đào. Chúng thần Thượng Cổ giới sau khi thức tỉnh vài chục năm khỏi bàn cãi nữa, Thiên Khải chính là người đàn ông độc thân bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền nhất thiên hạ tam giới Cửu Châu Bát Hoang.
Nhưng người đàn ông độc thân này, năm mươi năm qua chỉ làm hai chuyện.
Thứ nhất, về Trích Tinh Các gặp lão bằng hữu Thượng Cổ.
Thứ hai, lên trời xuống đất tìm kiếm hồn phách Nguyệt Di.
Việc đầu tiên, cũng không biết là ngày nắng đẹp nào, lúc Thiên Khải nhìn Thượng Cổ què một chân lười biếng phơi nắng chờ Bạch Quyết, đột nhiên từ bỏ như vậy.
Hai người nhìn nhau cười, bạn cũ mấy vạn năm, đặc biệt ăn ý.
Hắn hái được một đóa hoa đào trong Đào Uyên lâm ở phủ cũ của Nguyệt Di, ở dưới cây hoa đào vốc một hồ nước suối, một thân cổ bào tiêu tiêu sái sái mà đi.
Thượng Cổ ở Trích Tinh Các nhìn bóng lung đã đi xa của hắn, đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, Nguyệt Di đứng dựa ở hành lang nâng chén mỉm cười chớp mắt với nàng.
Nàng nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài. Ba xe rượu kia vẫn ở trong thần điện của Thiên Khải, phủ đầy bụi sáu vạn năm.
Sau ngày này, Thiên Khải không quay về Thượng Cổ Thần giới nữa.
Trên dưới tam giới, Thiên Khải vẫn không tìm được hồn phách của Nguyệt Di, nhưng hắn không từ bỏ, trước khi hắn xé rách không gian để đi vào khe hở không gian tìm kiếm tàn hồn của Nguyệt Di đã đến Đại Trạch sơn gặp A Khải một lần.
Khi đó tiểu Thần quân tôn quý nhất cũng xui xẻo nhất trong thiên địa, đã bị đám Tiên quân trong Đại Trạch sơn nuôi thành bé ú. Bé ú bằng lòng với số mệnh, ngoan ngoãn ở trong sơn cốc Đại Trạch sơn xưng vương xưng bá, sống vô ưu vô lo, mỗi ngày chỉ nghĩ cách giải trừ phong ấn rồi đi tìm tiểu phượng hoàng, sau đó lại tung hoành khắp tam giới cửu châu bát hoang, hồn nhiên không biết vận mệnh đang đợi mình là cái gì.
Thiên Khải gặp bé ú xong, thật sự không còn gì luyến tiếc nữa, sau khi giao Tử Nguyệt sơn và Cửu U Luyện Ngục cho Tam Hỏa liền bước vào khe hở thời không.
Từ đây tam giới không còn bóng dáng Thần quân Thiên Khải.
Lại rất nhiều năm qua đi, trăm năm? Ngàn năm? Có lẽ là năm tháng đằng đẵng nói không nên lời và năm đầu tiên sau đó.
Lúc Thiên Khải mang theo một thân mỏi mệt và cô tịch trở lại Tử Nguyệt sơn, chuyện Nguyên Khải hóa thành tro bụi đối chọi với Ma tộc để cứu vớt tam giới đều là chuyện cũ hết rồi. Tam giới lại nguyên vẹn thay áo mới, ngoại trừ một vài lão Tiên quân và Yêu quân, có rất nhiều người chưa từng nghe qua danh người này và chuyện này.
Hắn là Chân Thần Thượng Cổ Thần giới, tam giới thiên biến vạn hóa, chung quy không liên quan gì tới hắn.
Chỉ có việc Nguyên Khải hôi phi yên diệt làm hắn cau mày, nhưng cuối cùng tang thương nơi đáy mắt hắn cũng quy về yên lặng.
Mỗi người có một duyên phận riêng, Nguyên Khải sinh ra đã là thần, kiếp nạn của hắn sao có thể kém Thượng Cổ và Bạch Quyết được chứ?
Thiên Khải liếc mắt nhìn Tử Nguyệt sơn cô tịch một cái, chung quy vẫn trở về Thượng Cổ Thần giới.
Người chờ hắn trong Trích Tinh Các từ một thành bốn.
Thượng Cổ, Bạch Quyết, Chích Dương, còn có Huyền Nhất tình nguyện chết già ở Cửu U Luyện Ngục kia cũng không muốn về Thượng Cổ Thần giới.
Đáy mắt Thượng Cổ và Bạch Quyết càng thêm tĩnh lặng, bộ dạng Chích Dương vẫn cứ vững như Thái sơn, Huyền Nhất ôm bầu rượu dựa vào hành lang Trích Tinh Các, đột nhiên thâm sâu nhìn Thiên Khải bằng ánh mắt nhiệt tình như lửa.
Thiên Khải giật cả mình, vội đi vào Trích Tinh Các, đến Tinh Nguyệt phủ.
Đối mặt với ánh mắt khiển trách của ba vị thần khác, Huyền Nhất nhún vai, hơi tức.
“Rốt cuộc cũng hành sự ở địa bàn của hắn, bản tôn muốn mở lời trước với hắn, để đại sự của bản tôn có thể thuận lợi tiến hành.”
Ngay cả tam giới cũng huỷ mấy lần, còn đại sự nào mà ngươi làm không được?
Ba người đều nghĩ vậy mà không nói ra.
Chuyện Huyền Nhất muốn làm lần này tóm lại không phải chuyện xấu, là đúng hay sai, cũng phải chờ vài năm nữa mới biết được.
Chỉ chốc lát sau, tại Tinh Nguyệt phủ sau Đào Uyên lâm hiện ra thân ảnh Thiên Khải.
Hắn đứng dưới tàng cây cạnh suối nước hồi lâu, đột nhiên dựa vào cổ thụ, ngồi xuống, ngoại trừ hồ lô đựng đầy nước suối bên hông kia, nghìn năm qua, bên người hắn không dư thêm cái gì.
Thượng Cổ ở xa xa nhìn thoáng qua cảnh này, có chút chua xót, không biết là vì hắn, hay là vì lúc xưa Nguyệt Di ngồi dựa ở Trích Tinh Các uống rượu đã từng giao phó nàng một chuyện .
Nàng nhìn Bạch Quyết, đột nhiên mở miệng: “Có một năm sinh nhật chàng, ta đã từng tặng chàng ba xe rượu, còn nhớ không ?”
Bạch Quyết hơi hơi ngây người, gật đầu: “Tất nhiên.”
“Ta tốn mười năm vì chàng vơ vét ba xe rượu quý khắp tam giới, vì sao ngày thứ hai ta đưa đến, chàng lại rời khỏi Thần giới?”
Một bên Chích Dương và Huyền Nhất dựng lỗ tai lên, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Thượng Cổ và Bạch Quyết.
Loại chuyện gạo xưa thóc cũ như này xảy ra hồi nào?
Trên gương mặt trầm ổn từ trước đến nay của Bạch Quyết hiện ra vẻ xấu hổ, hắn lảng tránh ánh mắt, thanh âm không lớn nhưng đủ để ba người trong Trích Tinh Các nghe rõ mồn một.
“Ngày đó, Thần điện của Thiên Khải cũng nhận được ba xe rượu quý.”
Câu này, sáu vạn năm sau nghe ra, vẫn còn mười phần dấm chua.
“Ohhhhh”một cái kéo dài, ánh mắt nhìn vào Đào Uyên là mười phần vui sướng khi người gặp họa, “Ta không ở Thần giới mấy năm nay, mấy người trẻ tuổi các ngươi chơi vui lắm sao?”
Chích Dương đá mắt với Huyền Nhất, kêu hắn đừng thêm dầu vào lửa. Ma thần hừ nhẹ một tiếng, hận không thể giơ loa hét ầm ĩ khắp Thần giới chuyện hay ho của tứ đại Chân Thần.
“Không phải ta tặng.” Ánh mắt Thượng Cổ hiện ra câu: “Quả nhiên là vậy” với biểu càm bất đắc dĩ: “Rượu quý trong điện Thiên Khải, không phải ta tặng.”
Bạch Quyết ngẩn người, dường như đột nhiên hiểu ra cái gì mà nhìn Đào Uyên lâm, nhưng lần này cái hắn nhìn lại không phải Thiên Khải, mà là Tinh Nguyệt phủ sau Đào Uyên lâm.
Hắn quay đầu nhìn Thượng Cổ.
Thượng Cổ gật đầu: “Năm đó ta cũng không biết ngày sinh nhật chàng, Nguyệt Di đã tặng ba xe rượu quý cho Thần Điện của Thiên Khải.”
“Thiên Khải……” Thấy Bạch Quyết không nói, ngay cả Chích Dương từ trước đến nay không nhiều chuyện việc tư của chúng thần đều nhịn không được hỏi: “Không biết?”
Thượng Cổ lắc đầu, chậm rì rì nói: “Theo ta được biết, hắn không biết.”
Thượng Cổ rũ mắt: “Sau đó, là Hỗn Độn chi kiếp.”
Nghe câu này, nhất thời Trích Tinh Các trở nên im lặng.
Hơn sáu vạn năm qua, năm đó việc thảm hại đau đớn nhất trong Hỗn Độn chi kiếp chính là cái chết của Nguyệt Di.
Nếu không, Thiên Khải cũng sẽ không cố chấp tìm kiếm hồn phách của Nguyệt Di nhiều năm như vậy.
Bốn người không có hứng thú ngắm cảnh thưởng rượu nữa, Thượng Cổ dắt Bạch Quyết về Triêu Thánh điện. Huyền Nhất lôi kéo Chích Dương nhắc mãi về “Đại sự” của hắn, toàn là chuyện chán đời trong Cửu U Luyện Ngục lạnh băng.
Hồi lâu, trong Đào Uyên lâm, Thiên Khải dựa dưới gốc cây cổ thụ mới mở mắt ra, hắn nhìn một dòng suối nước chảy róc rách rất lâu, nước suối ánh lên hình ảnh phủ Tinh Nguyệt cũ vô cùng quạnh hiu.
Hắn đột nhiên cười một tiếng thật dài: “Hóa ra là vậy à.”
Nhưng nụ cười kia chứa đựng chua xót và áy náy khôn xiết.
Vốn tưởng rằng chỉ là nợ bạn thân một cái mạng, hóa ra còn nợ một cái tình sáu vạn năm trước của nàng.
Có lẽ không chỉ là sáu vạn năm. Nguyệt Di không còn nữa, nàng đã làm cái gì, từng yêu cái gì, hy sinh cái gì, không ai biết cả.
Tựa như ba xe rượu quý phủ đầy bụi trong Thần Điện của hắn, nhiều năm như vậy, một ngụm hắn cũng chưa uống.
Thiên Khải đứng dậy, không hề nhìn phủ Tinh Nguyệt cũ một cái, rời khỏi Đào Uyên lâm.
Trên không Thần giới, diệu tinh xẹt qua, thần lực mênh mông cuồn cuộn chấn động tứ phương.
Đám thần thủ lĩnh sống rải rác khắp Thần giới kinh nghi giương mắt nhìn trời, chỉ thấy kết giới Thần giới bị xé rách ra một khe hở dài nửa trượng, Yêu thần chi lực cuồn cuộn kinh hồng vừa thoáng hiện ra.
Người đàn ông độc thân quý giá nhất Thượng Cổ Thần giới đã trở lại? Đám nữ Thần thở dài rất lâu, đều không dám trông chờ gả cho vị thích du ngoạn trong Thiên Khải Thần điện kia nữa.
Trên Trích Tinh Các, Thượng Cổ và Bạch Quyết nhìn Thiên Khải biến mất ở tận cùng Thần giới.
Bạch Quyết nhìn Thượng Cổ.
“Đã sáu vạn năm rồi, vì sao nàng đột nhiên nói cho hắn?”
“Nếu một ngày nào đó Nguyệt Di có thể trở về thế gian.” Giọng Thượng Cổ xa xưa mà hoài niệm.
“Tỷ ấy nhất định hy vọng, người tìm được tỷ ấy, là Thiên Khải.”
__________________________________________________________________________________________________
Chương 3 Cha của Bạch Thước
Hai vị Bạch tiểu thư bị nhốt trong thùng đồ ăn cặn hôi thối ngút trời, miệng mỗi người ngậm một cục giẻ lau bị trói thành hai cái bánh chưng, mắt to trừng mắt nhỏ, một người tức giận, một người điềm tĩnh.
Thứ Sáu gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.