Bạch Tổng Lạnh Lùng, Lần Đầu Yêu!
Chương 62: Tôi nghe bà nói đủ rồi
Kiều Tư Lãng
03/01/2023
"Quản gia, gần đây có thấy Du Du có biểu hiện gì lạ không?"
Bạch Hàn Phong vừa về nhà đã gọi lão quản gia lên phòng để nói chuyện riêng. Mấy hôm nay, cô đều có những biểu hiện rất kỳ lạ, dường như không còn quan tâm đến sức khoẻ của hắn nữa, đi đến bệnh viện trị liệu cùng hắn giống như đến cho có lệ.
Buổi tối không thấy cô lên thoa thuốc, matxa chân cho hắn, cũng không còn thấy cô liên miệng hỏi Chart Lee về tình hình chân của hắn hồi phục đến đâu rồi giống như trước kia.
Những biểu hiện đó rõ tới mức, hắn không cần quá chú ý đến cũng có thể nhìn ra. Khiến hắn có cảm giác giống như cô đang dành thời gian cho một vấn đề khác. Nhưng, còn có chuyện khác khiến cô bận tâm hơn cả sức khoẻ của hắn nữa sao?
Lão quản gia khép nép đứng phía sau, bà ta ngước lên một giây quan sát thái độ của hắn rồi lập tức cúi xuống, tâm tư không khỏi run rẩy. Gần đây, bà ta gần như là ngược đãi cô, buổi trưa bắt cô làm việc tới nỗi không có thời gian ăn trưa, mấy hôm trước còn khiến cô ngất xỉu vì say nắng.
Mọi việc trong nhà, từ nặng đến nhẹ đều bắt cô làm bằng hết, còn không cho cô có thời gian nghỉ ngơi, trừ phi hắn trở về, bà ta mới cho phép cô ngưng làm việc.
Có lẽ những việc đó khiến cô mệt tới mức quên cả nhiệm vụ chính là phải chăm sóc sức khoẻ cho Bạch Hàn Phong. Thời gian này, thấy cô sơ hở một tí là chạy vào phòng ngủ. Liệu có phải bà ta đã khiến cô làm việc nhiều tới mức mệt quá rồi không, mệt tới nỗi chỉ cần ngưng làm một chút là muốn về phòng nghỉ ngơi.
"Dạ thiếu gia." Sau khi sắp xếp xong từ ngữ, bà ta mới ngập ngừng lên tiếng: "Từ ngày Du Du đổ nước bẩn lên người Tôn tiểu thư, tôi thấy cô ấy đã rất khác thường, thiếu gia đã dặn tôi là, không được để Du Du làm việc nhà, trừ phi thiếu gia cho phép, thế nhưng Du Du…cô ấy..."
"Cô ấy làm sao?"
Bỗng Bạch Hàn Phong kích động, quay lại nhìn thẳng vào mắt lão quản gia.
Lão quản gia không khỏi run rẩy, vội vàng nói: "Kể từ hôm đó, ngày nào Du Du cũng đòi làm việc nhà, việc gì cũng dành lấy làm cho bằng được, tới nỗi bỏ cả bữa trưa, nhưng đến khi thiếu gia về, Du Du mới ngưng làm việc, trở về phòng riêng, tôi cảm thấy, hình như cô ấy đang cảm thấy tội lỗi với chuyện cô ấy đã làm, khiến hai gia đình xảy ra bất bình, nên Du Du mới áy náy tới nỗi không ngừng làm việc để quên đi nỗi dằn vặt đó, để không có thời gian nhớ đến sự việc xảy ra ngày hôm đó nữa."
Bạch Hàn Phong thở hắt ra một hơi, rồi nhìn lão quản gia bằng ánh nhìn tà ác: "Bà chỉ nghĩ đơn giản như vậy thôi sao?"
"Thưa thiếu gia, đây chỉ là tôi phỏng đoán."
Hắn quay lưng lại với quản gia, đôi mắt đen sẫm nhìn về phía tấm kính vĩ ngạn đang rực rỡ trăm ngàn ánh đèn: "Bởi vì, Du Du sợ bà sẽ đuổi cô ấy đi, nên cô ấy làm vậy để lấy lòng bà, để bà cảm thấy cô ấy làm được việc nên sẽ được bà giữ lại."
"Không...không phải như vậy đâu thiếu gia."
"Bà biết gì mà nói không phải." Đột nhiên hắn quay phắt lại, gầm lên: "Bà năm lần bảy lượt muốn đuổi Du Du đi, thử hỏi từ trước đến nay có ai được như cô ấy, kể cả bà, có từng đối với tôi hết lòng như vậy bao giờ chưa."
"Thiếu...thiếu gia à..."
"Tôi nghe bà nói đủ."
Lão quản gia lập tức im bặt. Mím chặt môi, vội vàng bước ra khỏi phòng của hắn. Thái độ này của Bạch Hàn Phong khiến bà ta cực kỳ bất mãn, bà ta chỉ muốn tốt cho hắn, không muốn hắn rơi vào tình huống giống như năm xưa, bị giúp việc mê hoặc, sau đó bị hãm hại.
Mấy ngày nay hắn vô cùng mệt mỏi, hết chuyện công việc rồi lại đến cảm xúc cá nhân. Hắn đã mang tâm trạng nặng trĩu này thừ khi Bạch Từ Lăng nói hắn sau này hãy nhượng lại cô cho anh ta. Câu nói này không khỏi khiến máu nóng của hắn bốc lên? Nhưng bằng thế lực nào lạ khiến tâm trạng của hắn bất ổn lâu như vậy.
Chu Thiên Như không ngừng đi đi lại lại trong phòng ngủ. Tay cô nắm chặt điện thoại tới nỗi toát mồ hôi. Ngày mai cô sẽ rời khỏi đây, vậy mà cả ngày hôm nay cô không liên lạc được cho Vu Dịch Dương, nhắn tin cũng không thấy anh phản hồi lại. Liệu có phải anh đang bận phẫu thuật ca bệnh rồi không. Nhưng cũng không thể nào mà lâu như vậy được. Đã một ngày trời rồi.
Tâm tư cô không ngừng trở nên gấp gáp, đứng ngồi không yên, hy vọng đừng có thêm bất cứ chuyện gì phát sinh nữa.
"Tám giờ sáng mai, tôi đợi cô ở cổng bệnh viện." Phía dưới còn kèm theo biển số xe ô tô.
Màn hình điện thoại sáng lên, cô lập tức dừng bước, mở tin nhắn ra. Là tin nhắn của Vu Dịch Dương. Ngày mai? Cô bất giác nhíu mày, suy ngẫm. Tám giờ sáng mai cô vẫn còn ở phòng bệnh, giúp Bạch Hàn Phong làm vật lý trị liệu, anh mà đến giờ đó chờ cô, chẳng lẽ cô cứ thế bỏ chạy trước mặt Bạch Hàn Phong hay sao?
Nghĩ đến đó, cô liền nhấn nút gọi ngay cho Vu Dịch Dương. Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói quen thuộc của tổng đài. Cô ngơ ngác, mới đó anh còn mở điện thoại gửi tin nhắn cho cô cơ mà, sao giờ đã tắt máy rồi.
Bạch Hàn Phong vừa về nhà đã gọi lão quản gia lên phòng để nói chuyện riêng. Mấy hôm nay, cô đều có những biểu hiện rất kỳ lạ, dường như không còn quan tâm đến sức khoẻ của hắn nữa, đi đến bệnh viện trị liệu cùng hắn giống như đến cho có lệ.
Buổi tối không thấy cô lên thoa thuốc, matxa chân cho hắn, cũng không còn thấy cô liên miệng hỏi Chart Lee về tình hình chân của hắn hồi phục đến đâu rồi giống như trước kia.
Những biểu hiện đó rõ tới mức, hắn không cần quá chú ý đến cũng có thể nhìn ra. Khiến hắn có cảm giác giống như cô đang dành thời gian cho một vấn đề khác. Nhưng, còn có chuyện khác khiến cô bận tâm hơn cả sức khoẻ của hắn nữa sao?
Lão quản gia khép nép đứng phía sau, bà ta ngước lên một giây quan sát thái độ của hắn rồi lập tức cúi xuống, tâm tư không khỏi run rẩy. Gần đây, bà ta gần như là ngược đãi cô, buổi trưa bắt cô làm việc tới nỗi không có thời gian ăn trưa, mấy hôm trước còn khiến cô ngất xỉu vì say nắng.
Mọi việc trong nhà, từ nặng đến nhẹ đều bắt cô làm bằng hết, còn không cho cô có thời gian nghỉ ngơi, trừ phi hắn trở về, bà ta mới cho phép cô ngưng làm việc.
Có lẽ những việc đó khiến cô mệt tới mức quên cả nhiệm vụ chính là phải chăm sóc sức khoẻ cho Bạch Hàn Phong. Thời gian này, thấy cô sơ hở một tí là chạy vào phòng ngủ. Liệu có phải bà ta đã khiến cô làm việc nhiều tới mức mệt quá rồi không, mệt tới nỗi chỉ cần ngưng làm một chút là muốn về phòng nghỉ ngơi.
"Dạ thiếu gia." Sau khi sắp xếp xong từ ngữ, bà ta mới ngập ngừng lên tiếng: "Từ ngày Du Du đổ nước bẩn lên người Tôn tiểu thư, tôi thấy cô ấy đã rất khác thường, thiếu gia đã dặn tôi là, không được để Du Du làm việc nhà, trừ phi thiếu gia cho phép, thế nhưng Du Du…cô ấy..."
"Cô ấy làm sao?"
Bỗng Bạch Hàn Phong kích động, quay lại nhìn thẳng vào mắt lão quản gia.
Lão quản gia không khỏi run rẩy, vội vàng nói: "Kể từ hôm đó, ngày nào Du Du cũng đòi làm việc nhà, việc gì cũng dành lấy làm cho bằng được, tới nỗi bỏ cả bữa trưa, nhưng đến khi thiếu gia về, Du Du mới ngưng làm việc, trở về phòng riêng, tôi cảm thấy, hình như cô ấy đang cảm thấy tội lỗi với chuyện cô ấy đã làm, khiến hai gia đình xảy ra bất bình, nên Du Du mới áy náy tới nỗi không ngừng làm việc để quên đi nỗi dằn vặt đó, để không có thời gian nhớ đến sự việc xảy ra ngày hôm đó nữa."
Bạch Hàn Phong thở hắt ra một hơi, rồi nhìn lão quản gia bằng ánh nhìn tà ác: "Bà chỉ nghĩ đơn giản như vậy thôi sao?"
"Thưa thiếu gia, đây chỉ là tôi phỏng đoán."
Hắn quay lưng lại với quản gia, đôi mắt đen sẫm nhìn về phía tấm kính vĩ ngạn đang rực rỡ trăm ngàn ánh đèn: "Bởi vì, Du Du sợ bà sẽ đuổi cô ấy đi, nên cô ấy làm vậy để lấy lòng bà, để bà cảm thấy cô ấy làm được việc nên sẽ được bà giữ lại."
"Không...không phải như vậy đâu thiếu gia."
"Bà biết gì mà nói không phải." Đột nhiên hắn quay phắt lại, gầm lên: "Bà năm lần bảy lượt muốn đuổi Du Du đi, thử hỏi từ trước đến nay có ai được như cô ấy, kể cả bà, có từng đối với tôi hết lòng như vậy bao giờ chưa."
"Thiếu...thiếu gia à..."
"Tôi nghe bà nói đủ."
Lão quản gia lập tức im bặt. Mím chặt môi, vội vàng bước ra khỏi phòng của hắn. Thái độ này của Bạch Hàn Phong khiến bà ta cực kỳ bất mãn, bà ta chỉ muốn tốt cho hắn, không muốn hắn rơi vào tình huống giống như năm xưa, bị giúp việc mê hoặc, sau đó bị hãm hại.
Mấy ngày nay hắn vô cùng mệt mỏi, hết chuyện công việc rồi lại đến cảm xúc cá nhân. Hắn đã mang tâm trạng nặng trĩu này thừ khi Bạch Từ Lăng nói hắn sau này hãy nhượng lại cô cho anh ta. Câu nói này không khỏi khiến máu nóng của hắn bốc lên? Nhưng bằng thế lực nào lạ khiến tâm trạng của hắn bất ổn lâu như vậy.
Chu Thiên Như không ngừng đi đi lại lại trong phòng ngủ. Tay cô nắm chặt điện thoại tới nỗi toát mồ hôi. Ngày mai cô sẽ rời khỏi đây, vậy mà cả ngày hôm nay cô không liên lạc được cho Vu Dịch Dương, nhắn tin cũng không thấy anh phản hồi lại. Liệu có phải anh đang bận phẫu thuật ca bệnh rồi không. Nhưng cũng không thể nào mà lâu như vậy được. Đã một ngày trời rồi.
Tâm tư cô không ngừng trở nên gấp gáp, đứng ngồi không yên, hy vọng đừng có thêm bất cứ chuyện gì phát sinh nữa.
"Tám giờ sáng mai, tôi đợi cô ở cổng bệnh viện." Phía dưới còn kèm theo biển số xe ô tô.
Màn hình điện thoại sáng lên, cô lập tức dừng bước, mở tin nhắn ra. Là tin nhắn của Vu Dịch Dương. Ngày mai? Cô bất giác nhíu mày, suy ngẫm. Tám giờ sáng mai cô vẫn còn ở phòng bệnh, giúp Bạch Hàn Phong làm vật lý trị liệu, anh mà đến giờ đó chờ cô, chẳng lẽ cô cứ thế bỏ chạy trước mặt Bạch Hàn Phong hay sao?
Nghĩ đến đó, cô liền nhấn nút gọi ngay cho Vu Dịch Dương. Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói quen thuộc của tổng đài. Cô ngơ ngác, mới đó anh còn mở điện thoại gửi tin nhắn cho cô cơ mà, sao giờ đã tắt máy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.