Chương 6
Tiểu Hà Dao Dao
12/10/2021
Một năm trôi qua, sói xám đều đặn chăm chút trông coi phần mộ nàng, bảy
chú lùn bắt đầu tới lui khu rừng rậm, nơi này cây cối vơi bớt do có
người chặt phá, rất nhiều động vật buộc phải rời đi trú ẩn ở bên ngoài.
Các chú lùn nảy sinh chủ ý hành nghề cướp bóc, họ nhất trí cho rằng như
vậy có thể nhanh chóng giàu có. Vì thế bọn họ thành lập liên minh trấn
lột lấy danh nghĩa "Công chúa Bạch Tuyết".
Tiếng tăm ngày càng đồn xa, các nước lân cận đều nghe nói đến liên minh kì lạ này, lại còn là người làm thuê do Công chúa quản lý, ai ai cũng lên án chỉ trích Công chúa - đó là Vương hậu Thuỵ Linh sau này, bà biết chuyện thì giận cực kỳ, muốn xông đi tiêu diệt ngay bọn người lùn chết tiệt. Bà xúi Vương tử xuất binh, gã bị mê huyễn đến mức thần hồn điên đảo, tuân lời răm rắp mà dẫn binh hành trận, song nửa đường chạm mặt Vương hậu tiểu tam bèn lỡ dở tạm dừng, ả kể rằng lão Quốc vương nọ giờ bệnh tình nguy kịch rồi, không khéo hẹo lúc nào chẳng hay.
Vương tử cứ thế một lần nữa thông đồng ở chung với ả. Cho nên khi chuyện tiêu diệt thổ phỉ "lùn" đã tạm hoãn truyền ra ngoài, Vương hậu như phát hiện sự thật khủng bố, lo nghĩ đến bạc cả đầu nhăn cả mặt, bà đành tìm gương trợ giúp, buồn thay gương không hiểu lòng người ngắm, nó chỉ biết cười haha. Vương hậu trong lúc nóng giận đã thủ tiêu chiếc gương tàn trong làn khói, nó nhanh chóng tan thành tro bụi. Thảm thiết hơn, gương vỡ thành cặn thuỷ tinh thì Vương hậu cũng chịu phản phệ, chỉ chốc lát bà như già đi cả chục tuổi.
Bà đau lòng tưởng chết, sự xuất hiện của con rối vải với vẻ ngoài không thay đổi mấy như chọc tức bà.
“Công chúa yêu quý của ta ơi, ngươi biến thành dáng vẻ này thật là đẹp mắt.”
“Ngươi đã làm cái gì?”
“Ta chỉ tái hiện lại những gì năm đó ngươi từng làm thôi á. ”
“Con tiện nhân, ngươi thế mà lại dám chơi ta!”
“A ha, đừng có mở mồm ra lại bảo mình không giống "bạch liên hoa". Nếu ngươi không tham lam thì sao ta có thể trúng độc, ngươi không ngoan độc sao ta có thể rơi vào cục diện như ngày hôm nay!”
“Chuyện qua lâu như vậy ngươi còn ghim mãi, lúc nào cũng chống đối ta, cho tới hôm nay ngươi vẫn cho rằng ngươi thắng ư?”
“Ôi người em gái yêu dấu, lúc trước là ngươi ghen ghét ta dung nhan xinh đẹp nên hạ độc hại ta trước, biến ta thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, lén tu tà thuật của bọn phù thuỷ, giao phó linh hồn cho quỷ để tự biến mình thành bộ dáng này, sau đó ngươi còn liều mạng tổn hại đến thân thể chính ngươi, dùng đặc dược để bảo trì nhan sắc, dùng khuôn mặt dáng vóc của ta mà gả cho Quốc vương, chừng đó đủ để ngươi ngẫm lại xem ngươi đối xử với ta như thế nào, với con gái ngươi như thế nào chưa?”
“Nói chuyện sặc mùi vô tội thế? Ngươi chớ giả vờ, Edna, đừng quên là ai trước kia tìm nữ vu muốn chiếm đoạt mái tóc dài của ta, là ai ngay cả hôn lễ của em ruột mình cũng muốn cướp cho bằng được? Chị gái thương mến, là ngươi. Ta chẳng qua ra tay sớm hơn ngươi một chút, ta cũng chả cần chờ tới bây giờ mới giả mù sa mưa ăn năn sám hối. Ngay cả Bạch Tuyết còn chẳng phải đứa con mà ta mong ngóng kia kìa!”
“Ngươi cướp đi dung nhan nó, hút cạn máu nó, nói ngươi là mụ phù thuỷ độc ác nhất cũng không ngoa.”
“Thế thì sao?”
“Ha hả... Ta sớm biết ngươi sẽ nói như vậy, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy sẽ không có tác dụng phụ sao? Ta nói cho nghe, ngươi sẽ rất mau già đi, khô quắt, xấu xí đến tận cùng y hệt như con cóc ghẻ, ha ha ha, đây là hình phạt lớn nhất dành cho ngươi.”
“Đừng quên, Edna, chúng ta là cộng sinh.”
“ Ôi ta nào để bụng, ta tới nơi này chính vì muốn xem ngươi gặp quả báo.”
Vương hậu tức muốn hộc máu “Con súc sinh này!” Bà yếu đuối không có sức lực, biến thành con cóc ghẻ xấu xí, bị người ta giẫm đạp nhan nhản ngoài đường, muốn chết không xong.
Rối vải đến trước phần mộ Bạch Tuyết, nhìn thấy người luôn túc trực cạnh đó, nó biến hoá ra dáng hình của nàng hôn sói xám, chàng là người thiếu niên mà nó yêu mến nhất, lại bởi dính phải nguyền rủa độc ác do chị em nó vờn vui qua lại, hoá sói. Sói xám đã về với dáng dấp Vương tử tuấn tú, nhưng hắn nói, “Ta không hề quen biết ngươi, cớ vì sao ngươi lại biến thành nàng?”
Rối vải không thốt lời nào, nước mắt lưng tròng nhìn hắn lần cuối rồi hoá khói tan vào hư vô. Lúc này nhóm bảy chú lùn đã tới, bọn họ báo tin cho sói xám, rằng họ vốn không phải tộc người lùn mà là người khổng lồ, do nguyền rủa hết hiệu lực, Quốc vương cũng đã qua đời nên họ đều trở lại bình thường và có thể về nhà rồi.
Nhìn chàng Vương tử "sói" trước mắt, ai nấy đều ngỡ ngàng, ngơ ngác nhưng sau đó lập tức rõ ràng hết thảy. Bọn họ kể sơ về chân tướng vụ việc ân oán tình thù này cho "sói xám" nghe.
Rối vải là chị em sinh đôi với Vương hậu, Vương hậu đố kỵ sắc đẹp nên tìm vu nữ hãm hại chị mình. Linh hồn người chị trú ngụ trong thân thể con rối, còn Vương hậu lần nữa muốn giết chết Bạch Tuyết mà cướp đoạt nhan sắc của nàng.
Sói xám là Vương tử năm đó bị nguyền rủa, cần có Công chúa Bạch Tuyết chân ái chi hôn giải trừ, nhưng Công chúa là nhan khống điển hình, nàng chỉ yêu vẻ bề ngoài chứ không thực sự thương mến con người sói xám, dẫn đến hồi bi kịch sau này. Hắn vì Bạch Tuyết mà hy sinh rất nhiều. Còn mục tiêu của bảy chú lùn là trả thù lão Quốc vương, họ vốn là bảy người thị vệ cao lớn, đĩnh đạc theo hầu lão lại bị lão bí mật hạ lời nguyền. Hoá ra Vương tử phải nhận được nụ hôn của nàng Công chúa mình yêu thật lòng thì mới giải trừ phong ấn, sói xám đã hiểu, hắn vừa đau lòng vừa kích động, người hắn yêu không yêu hắn, người yêu hắn lại hoá thành thinh không. Sói xám ngắm phần mộ nàng Bạch Tuyết lần này nữa thôi, sau thở dài rồi vĩnh viễn chia ly.
Cuối cùng chỉ còn dư lại mộ cỏ Công chúa xanh rì.
Ở góc nhìn khác, Vương hậu tiểu tam còn chưa kịp tận hưởng sung sướng ở trong vương cung cùng vương tử, nhóm "người lùn" đã đánh vào vương cung, ả và Vương tử trở thành tù nhân, bị phái đi thăm và quét mộ Công chúa. Còn nhóc Vương tử mới sinh thì đưa cho thường dân nuôi nấng bởi nó căn bản không phải con ruột Quốc vương. Sói xám lên ngôi, thống trị đất nước, bá tánh an cư lạc nghiệp. Hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tích cực.
Bạn cho rằng câu chuyện cứ như vậy rồi kết thúc sao? Too young too simple.
Chuyện xa xưa day dưa không hồi kết, bởi vì rừng rậm bị khai phá, có người đào trộm mộ phần của Công chúa Bạch Tuyết, cho rằng bên trong có rương vàng hòm bạc châu báu gì đó, sau mở ra lại trống rỗng, chẳng tiền tài, chẳng hài cốt.
Cùng lắm thì, Liêu Trai bắt đầu.
*Liêu Trai: Liêu Trai chí dị (chữ Hán: 聊齋志異), gồm những chuyện quái dị ghi chép ở căn nhà tạm, là tập truyện ngắn gồm 431 thiên, ra đời vào đầu đời nhà Thanh (cuối thế kỷ 17) của nhà văn Trung Quốc Bồ Tùng Linh. Theo nội dung của bộ tiểu thuyết, người ta có thể hiểu Liêu trai là những câu chuyện hư cấu về tâm linh, ma quái và thường có mối liên hệ tình cảm giữa người còn sống và yêu tinh, hay người đã mất.
Tiếng tăm ngày càng đồn xa, các nước lân cận đều nghe nói đến liên minh kì lạ này, lại còn là người làm thuê do Công chúa quản lý, ai ai cũng lên án chỉ trích Công chúa - đó là Vương hậu Thuỵ Linh sau này, bà biết chuyện thì giận cực kỳ, muốn xông đi tiêu diệt ngay bọn người lùn chết tiệt. Bà xúi Vương tử xuất binh, gã bị mê huyễn đến mức thần hồn điên đảo, tuân lời răm rắp mà dẫn binh hành trận, song nửa đường chạm mặt Vương hậu tiểu tam bèn lỡ dở tạm dừng, ả kể rằng lão Quốc vương nọ giờ bệnh tình nguy kịch rồi, không khéo hẹo lúc nào chẳng hay.
Vương tử cứ thế một lần nữa thông đồng ở chung với ả. Cho nên khi chuyện tiêu diệt thổ phỉ "lùn" đã tạm hoãn truyền ra ngoài, Vương hậu như phát hiện sự thật khủng bố, lo nghĩ đến bạc cả đầu nhăn cả mặt, bà đành tìm gương trợ giúp, buồn thay gương không hiểu lòng người ngắm, nó chỉ biết cười haha. Vương hậu trong lúc nóng giận đã thủ tiêu chiếc gương tàn trong làn khói, nó nhanh chóng tan thành tro bụi. Thảm thiết hơn, gương vỡ thành cặn thuỷ tinh thì Vương hậu cũng chịu phản phệ, chỉ chốc lát bà như già đi cả chục tuổi.
Bà đau lòng tưởng chết, sự xuất hiện của con rối vải với vẻ ngoài không thay đổi mấy như chọc tức bà.
“Công chúa yêu quý của ta ơi, ngươi biến thành dáng vẻ này thật là đẹp mắt.”
“Ngươi đã làm cái gì?”
“Ta chỉ tái hiện lại những gì năm đó ngươi từng làm thôi á. ”
“Con tiện nhân, ngươi thế mà lại dám chơi ta!”
“A ha, đừng có mở mồm ra lại bảo mình không giống "bạch liên hoa". Nếu ngươi không tham lam thì sao ta có thể trúng độc, ngươi không ngoan độc sao ta có thể rơi vào cục diện như ngày hôm nay!”
“Chuyện qua lâu như vậy ngươi còn ghim mãi, lúc nào cũng chống đối ta, cho tới hôm nay ngươi vẫn cho rằng ngươi thắng ư?”
“Ôi người em gái yêu dấu, lúc trước là ngươi ghen ghét ta dung nhan xinh đẹp nên hạ độc hại ta trước, biến ta thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, lén tu tà thuật của bọn phù thuỷ, giao phó linh hồn cho quỷ để tự biến mình thành bộ dáng này, sau đó ngươi còn liều mạng tổn hại đến thân thể chính ngươi, dùng đặc dược để bảo trì nhan sắc, dùng khuôn mặt dáng vóc của ta mà gả cho Quốc vương, chừng đó đủ để ngươi ngẫm lại xem ngươi đối xử với ta như thế nào, với con gái ngươi như thế nào chưa?”
“Nói chuyện sặc mùi vô tội thế? Ngươi chớ giả vờ, Edna, đừng quên là ai trước kia tìm nữ vu muốn chiếm đoạt mái tóc dài của ta, là ai ngay cả hôn lễ của em ruột mình cũng muốn cướp cho bằng được? Chị gái thương mến, là ngươi. Ta chẳng qua ra tay sớm hơn ngươi một chút, ta cũng chả cần chờ tới bây giờ mới giả mù sa mưa ăn năn sám hối. Ngay cả Bạch Tuyết còn chẳng phải đứa con mà ta mong ngóng kia kìa!”
“Ngươi cướp đi dung nhan nó, hút cạn máu nó, nói ngươi là mụ phù thuỷ độc ác nhất cũng không ngoa.”
“Thế thì sao?”
“Ha hả... Ta sớm biết ngươi sẽ nói như vậy, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy sẽ không có tác dụng phụ sao? Ta nói cho nghe, ngươi sẽ rất mau già đi, khô quắt, xấu xí đến tận cùng y hệt như con cóc ghẻ, ha ha ha, đây là hình phạt lớn nhất dành cho ngươi.”
“Đừng quên, Edna, chúng ta là cộng sinh.”
“ Ôi ta nào để bụng, ta tới nơi này chính vì muốn xem ngươi gặp quả báo.”
Vương hậu tức muốn hộc máu “Con súc sinh này!” Bà yếu đuối không có sức lực, biến thành con cóc ghẻ xấu xí, bị người ta giẫm đạp nhan nhản ngoài đường, muốn chết không xong.
Rối vải đến trước phần mộ Bạch Tuyết, nhìn thấy người luôn túc trực cạnh đó, nó biến hoá ra dáng hình của nàng hôn sói xám, chàng là người thiếu niên mà nó yêu mến nhất, lại bởi dính phải nguyền rủa độc ác do chị em nó vờn vui qua lại, hoá sói. Sói xám đã về với dáng dấp Vương tử tuấn tú, nhưng hắn nói, “Ta không hề quen biết ngươi, cớ vì sao ngươi lại biến thành nàng?”
Rối vải không thốt lời nào, nước mắt lưng tròng nhìn hắn lần cuối rồi hoá khói tan vào hư vô. Lúc này nhóm bảy chú lùn đã tới, bọn họ báo tin cho sói xám, rằng họ vốn không phải tộc người lùn mà là người khổng lồ, do nguyền rủa hết hiệu lực, Quốc vương cũng đã qua đời nên họ đều trở lại bình thường và có thể về nhà rồi.
Nhìn chàng Vương tử "sói" trước mắt, ai nấy đều ngỡ ngàng, ngơ ngác nhưng sau đó lập tức rõ ràng hết thảy. Bọn họ kể sơ về chân tướng vụ việc ân oán tình thù này cho "sói xám" nghe.
Rối vải là chị em sinh đôi với Vương hậu, Vương hậu đố kỵ sắc đẹp nên tìm vu nữ hãm hại chị mình. Linh hồn người chị trú ngụ trong thân thể con rối, còn Vương hậu lần nữa muốn giết chết Bạch Tuyết mà cướp đoạt nhan sắc của nàng.
Sói xám là Vương tử năm đó bị nguyền rủa, cần có Công chúa Bạch Tuyết chân ái chi hôn giải trừ, nhưng Công chúa là nhan khống điển hình, nàng chỉ yêu vẻ bề ngoài chứ không thực sự thương mến con người sói xám, dẫn đến hồi bi kịch sau này. Hắn vì Bạch Tuyết mà hy sinh rất nhiều. Còn mục tiêu của bảy chú lùn là trả thù lão Quốc vương, họ vốn là bảy người thị vệ cao lớn, đĩnh đạc theo hầu lão lại bị lão bí mật hạ lời nguyền. Hoá ra Vương tử phải nhận được nụ hôn của nàng Công chúa mình yêu thật lòng thì mới giải trừ phong ấn, sói xám đã hiểu, hắn vừa đau lòng vừa kích động, người hắn yêu không yêu hắn, người yêu hắn lại hoá thành thinh không. Sói xám ngắm phần mộ nàng Bạch Tuyết lần này nữa thôi, sau thở dài rồi vĩnh viễn chia ly.
Cuối cùng chỉ còn dư lại mộ cỏ Công chúa xanh rì.
Ở góc nhìn khác, Vương hậu tiểu tam còn chưa kịp tận hưởng sung sướng ở trong vương cung cùng vương tử, nhóm "người lùn" đã đánh vào vương cung, ả và Vương tử trở thành tù nhân, bị phái đi thăm và quét mộ Công chúa. Còn nhóc Vương tử mới sinh thì đưa cho thường dân nuôi nấng bởi nó căn bản không phải con ruột Quốc vương. Sói xám lên ngôi, thống trị đất nước, bá tánh an cư lạc nghiệp. Hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tích cực.
Bạn cho rằng câu chuyện cứ như vậy rồi kết thúc sao? Too young too simple.
Chuyện xa xưa day dưa không hồi kết, bởi vì rừng rậm bị khai phá, có người đào trộm mộ phần của Công chúa Bạch Tuyết, cho rằng bên trong có rương vàng hòm bạc châu báu gì đó, sau mở ra lại trống rỗng, chẳng tiền tài, chẳng hài cốt.
Cùng lắm thì, Liêu Trai bắt đầu.
*Liêu Trai: Liêu Trai chí dị (chữ Hán: 聊齋志異), gồm những chuyện quái dị ghi chép ở căn nhà tạm, là tập truyện ngắn gồm 431 thiên, ra đời vào đầu đời nhà Thanh (cuối thế kỷ 17) của nhà văn Trung Quốc Bồ Tùng Linh. Theo nội dung của bộ tiểu thuyết, người ta có thể hiểu Liêu trai là những câu chuyện hư cấu về tâm linh, ma quái và thường có mối liên hệ tình cảm giữa người còn sống và yêu tinh, hay người đã mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.