Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta
Chương 19
Âu Dương Mặc Tâm
14/01/2023
Thập Diệp cảm thấy thật may mắn vì hiện tại mình không uống nước, nếu không khẳng định đã phun hết ra ngoài.
Hắn không phun, nhưng Bạch Huyên lại phun, tuy rằng thứ hắn phun là nước bọt, nước bọt văng tung tóe đầy bàn, cỏ tinh chít một tiếng trốn lên cây trâm của Thập Diệp
Thập Diệp yên lặng quay đầu nhìn Bạch Huyên.
"Khụ, nhất thời kinh ngạc, thất thố thất thố rồi." Bạch Huyên dùng tay áo lau mặt bàn: "Các ngươi vừa nói cái gì, đứa nhỏ kia đặc biệt xấu sao?"
Lưu Ngư Nương và Trương đại ca đồng loạt gật đầu.
Bạch Huyên nhất thời cảm thấy hứng thú: "Xấu đến mức nào? "
Lưu Ngư Nương: "Xấu đến vang danh trăm dặm, xấu đến kinh thiên động địa. "
Trương đại ca: "Nếu thật sự nói ra cụ thể cái gì xấu, thì thật là nói không rõ được, dù sao chính là cái kiểu người ta vừa nhìn liền cảm thấy buồn nôn ấy. "
Bạch Huyên vuốt cằm, nở nụ cười: "Thú vị."
"Vậy hai người họ đang sống ở đâu?" Thập Diệp hỏi.
"Dọc theo con đường này đi thẳng về phía tây, có thể nhìn thấy một ngọn núi, ở lưng chừng núi có xây một tòa miếu thờ Quan Đế, nhà bọn họ ở ngay dưới chân núi."
Thập Diệp lấy Tụ Khuê Bàn ra, lần lượt xác định phương hướng của tiền trạch cùng hai mẹ con kia, Thất Diệu Kiếm cũng không có phản ứng gì.
Lưu Ngư Nương nhìn động tác của Thập Diệp, có chút tò mò: "Đạo trưởng, ngươi không phải ngay cả xấu xí cũng có thể chữa chứ?"
"Hắc hắc, cái nó đâu biết chừng." Bạch Huyên cười nói.
Trời tối đen, mọi người trong chợ đều tản đi, các tiểu thương vội vàng về nhà, Bạch Huyên từ chối lời mời của Trương đại ca, đưa mắt tiễn hai người rời đi.
"Nói thật, ta sống hơn sáu trăm tuổi, chỉ từng nghe nói đến một người có thể xấu đến mức kinh thiên động địa thôi." Bạch Huyên nói.
Thập Diệp chậm rãi dọn dẹp bút mực giấy bùa trên bàn: "Thất Tinh Quán quán quy, tai nghe là giả, mắt thấy là thật, tuyệt đối không thể chỉ nghe mà phán đoán."
Bạch Huyên: "Chẳng lẽ ngươi không tò mò cái tên xấu xí mà ta nói tới là ai sao? "
Thập Diệp khoác tay nải, đặt Cỏ tinh lên vai: "Diện mạo Chung Quỳ so với ngươi, càng thượng thừa hơn. "
Bạch Huyên vốn là một bộ dáng xem kịch vui, kết quả bị Thập Diệp nói một câu như vậy, hiển nhiên là ngoài dự liệu của hắn, nhất thời giống như bị thứ gì làm đó nghẹn hong, hai con mắt đột nhiên trợn lớn, miệng hơi há, khóe miệng còn giật giật.
Thập Diệp xoay người: "Đi thôi. "
"Lão Chung kia làm sao đẹp hơn ta được, chỉ dựa vào đôi mắt trâu to cùng cái miệng anh đào của hắn thôi, thì đã nhìn thế nào cũng thấy không chút hòa hợp rồi! "Bạch Huyên nổi trận lôi đình: "Ta chính là đệ nhất Bạch Vô Thường Minh giới, ngọc thụ lâm phong, vô số yêu ma quỷ quái đều phải khom lưng cúi lạy, tịnh mục của ngươi căn bản chỉ là để bài trí thôi phải không! "
Cỏ tinh đụng vào Thập Diệp một cái: "Chít? "
Thập Diệp lần này không cần soi gương, cũng biết ánh mắt của mình lại đang cười: "Ngươi cũng đẹp hơn hắn. "
Cỏ tinh nhảy l3n đỉnh đầu Thập Diệp, ngẩng đầu ưỡn nguc đứng trên cây trâm khô mộc phùng xuân, kêu chít chít để chỉ đường.
Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đỏ như màu máu, nơi đường chân trời giao nhau, mơ hồ có thể nhìn thấy một tia sáng nhàn nhạt.
*
Khi đến nơi ở của hai mẫu tử nọ, thì trời đã hoàn toàn vào đêm. Sau khi trời tối, tịnh mục của Thập Diệp có thể nhìn càng thêm rõ ràng, hắn giơ Tụ Khuê Bàn tỉ mỉ quan sát mảnh sân trước mắt: một gian phòng cỏ, bốn phía là hàng rào thấp bé, ruộng vườn trồng mấy cây rau xanh dưới mái hiên là một ổ gà, bên cạnh buộc một con ngựa gỗ nhỏ, được dựng một cách vô cùng qua loa, trên lưng con ngựa có một tấm đệm vải dùng đầu vải vụn nối lại vắt qua, bên trong cửa sổ có ánh sáng từ ngọn nến hơi sáng, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi cơm toả ra.
"Có phát hiện gì không?" Bạch Huyên hỏi.
Thập Diệp lắc đầu, thu lại Tụ Khuê Bàn: "Đi thôi. "
"Cứ như vậy mà đi sao?"
"Chẳng lẽ ngươi định nửa đêm đi gõ cửa nhà goá phụ người ta?"
Bạch Huyên gãi đầu: "Nếu không thì chúng ta đến Tiền gia xem thử đi? "
Tiền gia ở Trấn Đông, đi bộ ít nhất cũng mất nửa canh giờ, hiện tại xuất phát thì khẳng định là không kịp ăn bữa tối... bụng Thập Diệp kêu ùng ục... mỗi ngày hắn vẽ chú là một trăm tờ thôi đã là cực hạn rồi, hôm nay lại vượt xa giới hạn tinh thần của hắn quá nhiều, lúc này đây đã bắt đầu thấy đầu váng mắt hoa, đói đến trước timdán vào tim sau, sợ là chưa đến được Tiền gia đã té xỉu rồi.
Bên cạnh nhà cỏ có một con đường mòn đi lên núi, theo thế núi nhìn lên phía trên, giữa sườn núi có một góc mái hiên, thấp thoáng có hương khói lượn lờ, ước chừng chính là miếu Quan Đế mà Lưu Ngư Nương nói đến.
Thập Diệp: "Đến miếu Quan Đế nghỉ chân đi."
Bạch Huyên vừa nghe liên thấy vui vẻ, ôm lấy bả vai Thập Diệp nói: "Ta và lão Quan chính là huynh đệ tốt đó, đến địa bàn của hắn chực miếng cơm ăn cũng không có gì không thích hợp. "
Thập Diệp hất tay hắn ra, cất bước leo lên núi.
"Ta nói cho ngươi biết, lão Quan miệng lưỡi cực kỳ giảo hoạt, đầu bếp nhà hắn được coi là lợi hại nhất nhì trong tam giới, chỉ thua thần bếp ở xuân thành Côn Luân mạch một chút thôi, nhất là món thịt chiên giòn nhà hắn, vừa mềm vừa vừa giòn rụm, c4n một miếng trong miệng liền chảy mỡ béo ngậy ra..." Bạch Huyên suốt dọc đường nói chuyện rất hăng say, Cỏ tinh nghe rất say sưa, còn thỉnh thoảng phụ họa kêu chít chít hai tiếng, tựa hồ như đã ngửi được mỹ vị mà hắn nói nói.
Thập Diệp thật sự lười nghe Bạch Huyên khoác lác, theo như lời hắn nói thì Thần Phật khắp trời đều là bằng hữu thân thiết của hắn hết, nhưng hắn đều nghèo như thế, cũng không thấy vị huynh đệ thân thiết nào đi ra tiếp tế một hai, ngược lại phải để cho một phàm nhân như mình kiếm tiền nuôi gia đình...
Thập Diệp khựng lại, khẽ rùng mình.
Nuôi gia đình?
Làm thế nào mà từ này có có thể xuất hiện trong tâm trí của mình như thế? Chẳng lẽ hắn đói quá nên đầu óc mơ hồ?
Bạch Huyên đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, khóe mắt co giật: "Xảy ra chuyện rồi."
Thập Diệp: "Chuyện gì? "
"Hình như lạc đường..."
Cỏ tinh bám trên đỉnh đầu Bạch Huyên, rõ ràng chỉ có hai con mắt đậu xanh, nhưng Thập Diệp tựa hồ như nhìn thấy được biểu cảm của nó lúc này giống hệt Bạch Huyên.
Thập Diệp nhìn quanh bốn phía, xung quanh đều là những cây cổ thụ cao cả trượng, cổ thụ che trời, bóng cây vô cùng kỳ lạ, lá cây đen như mực tựa như mái tóc che ở đỉnh đầu, đường núi vốn ở dưới chân không biết từ lúc nào lại không còn tung tích, tiếng cú kêu lên ầm ĩ bay tới bay lui khắp chốn, nghe có vẻ vô cùng doạ người.
Càng Doạ người hơn chính là, trong không khí còn phiêu đãng thứ ánh sáng như ẩn như hiện, nhìn rất giống như loại ánh sáng toả ra khi Bạch Huyên thi triển bùa chú, chỉ là khi nhìn kỹ lại, bên trong tựa hồ còn trộn lẫn chút tia sáng kỳ quái.
"Không đúng, ta cũng không phải là cái lão mù sương tám vạn năm kia, sao có thể lạc đường được." Bạch Huyên khịt khịt mũi trái ngửi phải ngửi: "Cũng không có quỷ khí, càng không có khả năng là quỷ đập tường. Ta cần thiên nhãn chú, bổng lộc của ta đâu, rốt cuộc khi nào thì mới phát a? "
Thập Diệp âm thầm thở dài, lấy ra ba tờ thanh minh chú b4n ra bên ngoài, bùa chú được đốt lửa cháy lơ lửng trên không, chiếu sáng bốn phía, tơ sáng phiêu đãng bốn phía đột nhiên tản ra, phảng phất như bị dọa sợ, chui vào sâu trong rừng rậm, cảnh tượng trước mắt dần thay đổi, một con đường khúc khuỷu quanh núi kéo dài về phía trước, chính là con đường núi mà bọn họ đi trước đó.
Bạch Huyên: "Thật sự là gặp quỷ rồi! "
Ngươi không phải là quỷ sao? Thập Diệp thầm nghĩ.
Nhưng vào lúc này, nhóc Cỏ tinh đột nhiên đỉnh đầu Bạch Huyên vọt tới cây đại thụ bên đường, kêu chít chít thật to rồi lăn xuống chân núi.
"Này này, phương hướng sai rồi! Bạch Huyên đuổi theo phía sau Cỏ tinh hô to, vừa đuổi theo hai bước, lại kêu to: "Đại gia nó, Thập Hoa ngươi mau đến xem đi, thật đúng là có người nửa đêm canh ba đến gõ cửa cô nhi quả mẫu nè. "
Thập Diệp phi thân lên cây, chỉ thấy từ phương hướng trấn An Bình đuốc lửa sáng trưng, đó là một đám người giơ đuốc vội vàng đi đến, khói bụi cuồn cuộn bao trùm trên đỉnh đầu đám người kí, phảng phất như một đám lớn mây đen nồng đậm.
Đám người kia đi rất nhanh, hình như có chuyện gì rất vội, rất nhanh đã đến trước mảnh sân cỏ, nhìn lại thì là một đám gia đinh, có kẻ cầm đuốc, có người cầm gậy, giữa đội ngũ vây quanh là một cái kiệu, gã phu khiêng kiệu quấn khăn mặt thật dày xung quanh có, đầu đổ đầy mồ hôi.
Tuy rằng cách rất xa, nhưng dưới ánh lửa Thập Diệp cũng thấy rõ ràng, trên rèm kiệu in một chữ "Tiền" to tướng. Đó là người của Tiền gia.
Ánh đèn trong nhà cỏ chợt tắt, trước sân một mảnh tĩnh mịch.
Trong đám người có một quản gia với vẻ mặt hung dữ bước ra, chọt chọt cây gậy lên mặt đất, hét lên: "Đập cho ta tôi! "
Thập Diệp và Bạch Huyên kinh hãi thất sắc, vội vàng chạy như điên xuống dưới chân núi, Cỏ tinh kêu chít chít không ngừng đi lên phía trước dẫn đường, mấy tên gia đinh của Tiền gia đã vọt vào trong viện, vung gậy đập loạn xạ, rau xanh bị giẫm nát, ổ gà sụp đổ, hai con gà mái già sợ tới mức bay lung tung, ngựa gỗ nhỏ bị đập vỡ, đệm nhỏ trên lưng ngựa bị ném xuống ao bùn.
"Đập cửa!" Quản gia hét lên.
"Ai dám!" Cửa nhà cỏ cạch một tiếng mở ra, một nữ nhân ở trong nhà lao ra, điên cuồng vung đòn gánh trong tay, vừa nhìn đã biết chính là tư thế muốn liều mạng, gã sai vặt sợ tới mức liên tục lui về phía sau, quản gia né tránh không kịp, đỉnh đầu bị đánh một phát sưng lên một cục u to tướng, liên tục bò lăn ra khỏi viện.
Người phụ nữ chọt đòn gánh trên mặt đất, chống nạnh hét lên: "Chân tr4n không sợ mang giày, đến đây, ai sợ ai?! "
Thập Diệp và Bạch Huyên vừa mới xông tới chân núi đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, Cỏ tinh cũng sợ tới mức cứng đờ thành một cái bánh cỏ.
Nữ tử kia nhìn tuổi tác tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặt mày thanh tú, thân hình khá cao, ngón tay cầm đòn gánh phẳng rộng, nhất là ngón tay cái vừa phẳng vừa thô, là bạn tay quanh năm làm ruộng, rất có khí lực.
"Một đám phế vật! Cho tụi bay ăn cơm không rồi sao?! Đến một phụ nữ cũng sợ, tất cả lên cho ta!" Quản gia ôm đầu hét lớn.
Chúng gia đinh đưa mắt nhìn nhau, tay cầm gậy đều có hơi run rẩy, hiển nhiên đang kiêng kỵ cái gì đó.
Trong phòng cỏ vang lên tiếng bước chân, một bóng dáng nho nhỏ di chuyển đến cửa, vươn ra hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy chân nữ tử, thò ra nửa cái đầu.
Sắc mặt các tên gia đinh đại biến, đồng loạt lui về phía sau, còn có mấy người nôn mửa, Bạch Huyên hít một hơi khí lạnh, Cỏ tinh chui vào trong tay áo Thập Diệp.
Thập Diệp: "Có chuyện gì vậy? "
Bạch Huyên: "Đứa bé này xấu xí thiệt."
Thập Diệp kinh ngạc, hài tử phía sau nữ tử kia ước chừng chỉ bốn năm tuổi, hẳn là đứa con thứ của nhà họ Tiền kia, tuy rằng bộ dạng gầy yếu một chút, nhưng khuôn mặt trắng nõn, mi thanh mục tú, rất giống mẫu thân của hắn...
"Không xấu mà." Thập Diệp nói.
"Đã như thế còn không xấu sao? Bạch Huyên hỏi.
"Xấu xí chỗ nào?" Thập Diệp hỏi ngược lại.
"......"
Trong chớp mắt, Thập Diệp hiểu được, bộ dạng của đứa nhỏ này trong mắt hắn và Bạch Huyên là hoàn toàn khác nhau, như vậy chỉ có một khả năng, là bởi vì hắn có "tịnh mục".
"Tinh nhi chớ sợ, có mẫu thân ở đây, ai cũng đừng hòng khi dễ con!" Người phụ nữ sờ sờ đầu đứa bé, hốc mắt hơi đỏ lên.
Quản gia: "Miêu Tam Nương, ngươi hà tất lần nào cũng vừa chém vừa giết như thế? Đứa nhỏ này dù sao cũng là huyết mạch của Tiền gia, giao cho Tiền gia xử lý mới đúng đạo lý. "
"Ta nhổ! Nương con chúng ta đã sớm đoạn nghĩa tuyệt tình với Tiền gia các ngươi rồi, Tinh Nhi là hài tử của ta, ai cũng đừng hòng động đến một sợi tóc của nó! "
"Miêu Tam Nương, ngươi cũng đừng mãi không biết điều như, Tiền gia chúng ta cho dù đánh chết ngươi, người khác cũng không dám làm gì chúng ta được!"
"Được rồi! Chết thì chết! "Miêu Tam Nương hai mắt đỏ au: "Ta có chết cũng phải kéo các ngươi theo làm đệm lưng! "
"Tam Nương, ngươi tội gì đây?" Trong kiệu truyền ra tiếng thở dài, một cái bao tay đen nhấc rèm kiều lên, mùi hôi thối khó nói thành lời đột nhiên tản ra, cho dù Thập Diệp đừng cách đó tám trượng, cũng bị hun đến sặc, Cỏ tinh bị mùi thối làm ngất xỉu, rớt bịch xuống đất.
"Mùi này! Bạch Huyên che mũi gầm nhẹ, nhìn biểu cảm kia, nghiễm nhiên là sắp bị hun cho khóc.
Kẻ bước ra khỏi kiệu là một nam tử mặc cẩm y, hơn ba mươi tuổi, mặt mày có vài phần quắc thước, cổ tay áo đều dùng lụa buộc chặt, toàn thân trên dưới ngoại trừ một khuôn mặt thì ngay cả nửa tấc da cũng không lộ ra, nhưng cho dù là trên mặt coi như hoàn chỉnh, trên cho tóc mai cũng có mấy vết loét nhỏ, ước chừng là bôi thuốc mỡ gì đó, dưới ánh lửa mơ hồ hiện ra tia dầu, thoạt nhìn càng thêm ghê tởm.
Miêu Tam Nương siết chặt đòn gánh, đơn gánh bụp một tiếng, nứt ra một khe hở.
"Tục ngữ nói một ngày làm phu thê trăm ngày ân nghĩa, Tiền mỗ vẫn niệm tình cũ." Tiền lão gia cười nói: "Chỉ cần nàng đem đứa nhỏ này giao cho ta, để cho ta xử lý, ta tự nhiên sẽ an bài thật tốt chuyện nửa đời sau của nàng, nhất định có thể làm cho nàng ấm no vô ưu vô lo. Nhưng nếu nàng tiếp tục ngoan cố, vậy thì chỉ có thể đi chết cùng nghiệt chướng này thôi. "
Miêu Tam Nương cười lạnh: "Tiền Nhân, ngươi có bản lĩnh thử tới đây thử xem! "
Tiền lão gia cười nhạt nói: "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. "
"Lão gia, phải làm sao bây giờ?" Quản gia hỏi.
"Nghiệt chướng nhất định phải chết!
"Nhưng, nhưng mà..." Thanh âm quản gia run rẩy: "Nếu vị kia lại xuất hiện... "
"Yên tâm, đạo trưởng nói rồi, hắn sớm đã có chuẩn bị." Tiền Nhân xoay người ngồi vào lại trong kiệu, nâng rèm kiệu lên, ánh mắt lạnh lẽo: "Hôm nay nếu thành công, mỗi người thưởng năm mươi lượng bạc, lên! "
Các tên gia đinh liếc nhau, khom lưng giơ gậy, đồng loạt xông về phía nhà cỏ.
"Há có lý này!" Bạch Huyên xắn tay áo lên muốn xông vào giúp đỡ, thì lại đột nhiên hắt hơi một cái. Cỏ tinh trên mặt đất ngất xỉu đã nhảy dựng lên, phảng phất như vừa bị chích máu gà máu gà, kêu o ó không ngừng.
"Vù....ù.... Vù....ù...."Gió từ trên trời thổi xuống, càng đến gần càng trở nên nặng nề, càng nhanh kêu càng lớn, cuộn mây dày lăn đến trên nóc ngó nhà cỏ, giống như thủy triều xả xuống mặt đất, chúng gia đinh bị giờ thổi đến nằm đầy rạp dưới mặt đất, sau đó lại thét chói tai chạy khắp bốn phương tám hướng, đám mây tụ lại trên nóc nhà dần vặn vẹo biến dạng, hóa thành một gương mặt thật lớn, mày kiếm mắt phượng, râu dài phiêu diêu, không giận mà tự uy.
Thập Diệp mở to hai mắt, cằm Bạch Huyên suýt thì rớt xuống: "Lão Quan? "
Đúng vậy, khuôn mặt kia chính là Quan Đế gia.
Hắn không phun, nhưng Bạch Huyên lại phun, tuy rằng thứ hắn phun là nước bọt, nước bọt văng tung tóe đầy bàn, cỏ tinh chít một tiếng trốn lên cây trâm của Thập Diệp
Thập Diệp yên lặng quay đầu nhìn Bạch Huyên.
"Khụ, nhất thời kinh ngạc, thất thố thất thố rồi." Bạch Huyên dùng tay áo lau mặt bàn: "Các ngươi vừa nói cái gì, đứa nhỏ kia đặc biệt xấu sao?"
Lưu Ngư Nương và Trương đại ca đồng loạt gật đầu.
Bạch Huyên nhất thời cảm thấy hứng thú: "Xấu đến mức nào? "
Lưu Ngư Nương: "Xấu đến vang danh trăm dặm, xấu đến kinh thiên động địa. "
Trương đại ca: "Nếu thật sự nói ra cụ thể cái gì xấu, thì thật là nói không rõ được, dù sao chính là cái kiểu người ta vừa nhìn liền cảm thấy buồn nôn ấy. "
Bạch Huyên vuốt cằm, nở nụ cười: "Thú vị."
"Vậy hai người họ đang sống ở đâu?" Thập Diệp hỏi.
"Dọc theo con đường này đi thẳng về phía tây, có thể nhìn thấy một ngọn núi, ở lưng chừng núi có xây một tòa miếu thờ Quan Đế, nhà bọn họ ở ngay dưới chân núi."
Thập Diệp lấy Tụ Khuê Bàn ra, lần lượt xác định phương hướng của tiền trạch cùng hai mẹ con kia, Thất Diệu Kiếm cũng không có phản ứng gì.
Lưu Ngư Nương nhìn động tác của Thập Diệp, có chút tò mò: "Đạo trưởng, ngươi không phải ngay cả xấu xí cũng có thể chữa chứ?"
"Hắc hắc, cái nó đâu biết chừng." Bạch Huyên cười nói.
Trời tối đen, mọi người trong chợ đều tản đi, các tiểu thương vội vàng về nhà, Bạch Huyên từ chối lời mời của Trương đại ca, đưa mắt tiễn hai người rời đi.
"Nói thật, ta sống hơn sáu trăm tuổi, chỉ từng nghe nói đến một người có thể xấu đến mức kinh thiên động địa thôi." Bạch Huyên nói.
Thập Diệp chậm rãi dọn dẹp bút mực giấy bùa trên bàn: "Thất Tinh Quán quán quy, tai nghe là giả, mắt thấy là thật, tuyệt đối không thể chỉ nghe mà phán đoán."
Bạch Huyên: "Chẳng lẽ ngươi không tò mò cái tên xấu xí mà ta nói tới là ai sao? "
Thập Diệp khoác tay nải, đặt Cỏ tinh lên vai: "Diện mạo Chung Quỳ so với ngươi, càng thượng thừa hơn. "
Bạch Huyên vốn là một bộ dáng xem kịch vui, kết quả bị Thập Diệp nói một câu như vậy, hiển nhiên là ngoài dự liệu của hắn, nhất thời giống như bị thứ gì làm đó nghẹn hong, hai con mắt đột nhiên trợn lớn, miệng hơi há, khóe miệng còn giật giật.
Thập Diệp xoay người: "Đi thôi. "
"Lão Chung kia làm sao đẹp hơn ta được, chỉ dựa vào đôi mắt trâu to cùng cái miệng anh đào của hắn thôi, thì đã nhìn thế nào cũng thấy không chút hòa hợp rồi! "Bạch Huyên nổi trận lôi đình: "Ta chính là đệ nhất Bạch Vô Thường Minh giới, ngọc thụ lâm phong, vô số yêu ma quỷ quái đều phải khom lưng cúi lạy, tịnh mục của ngươi căn bản chỉ là để bài trí thôi phải không! "
Cỏ tinh đụng vào Thập Diệp một cái: "Chít? "
Thập Diệp lần này không cần soi gương, cũng biết ánh mắt của mình lại đang cười: "Ngươi cũng đẹp hơn hắn. "
Cỏ tinh nhảy l3n đỉnh đầu Thập Diệp, ngẩng đầu ưỡn nguc đứng trên cây trâm khô mộc phùng xuân, kêu chít chít để chỉ đường.
Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đỏ như màu máu, nơi đường chân trời giao nhau, mơ hồ có thể nhìn thấy một tia sáng nhàn nhạt.
*
Khi đến nơi ở của hai mẫu tử nọ, thì trời đã hoàn toàn vào đêm. Sau khi trời tối, tịnh mục của Thập Diệp có thể nhìn càng thêm rõ ràng, hắn giơ Tụ Khuê Bàn tỉ mỉ quan sát mảnh sân trước mắt: một gian phòng cỏ, bốn phía là hàng rào thấp bé, ruộng vườn trồng mấy cây rau xanh dưới mái hiên là một ổ gà, bên cạnh buộc một con ngựa gỗ nhỏ, được dựng một cách vô cùng qua loa, trên lưng con ngựa có một tấm đệm vải dùng đầu vải vụn nối lại vắt qua, bên trong cửa sổ có ánh sáng từ ngọn nến hơi sáng, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi cơm toả ra.
"Có phát hiện gì không?" Bạch Huyên hỏi.
Thập Diệp lắc đầu, thu lại Tụ Khuê Bàn: "Đi thôi. "
"Cứ như vậy mà đi sao?"
"Chẳng lẽ ngươi định nửa đêm đi gõ cửa nhà goá phụ người ta?"
Bạch Huyên gãi đầu: "Nếu không thì chúng ta đến Tiền gia xem thử đi? "
Tiền gia ở Trấn Đông, đi bộ ít nhất cũng mất nửa canh giờ, hiện tại xuất phát thì khẳng định là không kịp ăn bữa tối... bụng Thập Diệp kêu ùng ục... mỗi ngày hắn vẽ chú là một trăm tờ thôi đã là cực hạn rồi, hôm nay lại vượt xa giới hạn tinh thần của hắn quá nhiều, lúc này đây đã bắt đầu thấy đầu váng mắt hoa, đói đến trước timdán vào tim sau, sợ là chưa đến được Tiền gia đã té xỉu rồi.
Bên cạnh nhà cỏ có một con đường mòn đi lên núi, theo thế núi nhìn lên phía trên, giữa sườn núi có một góc mái hiên, thấp thoáng có hương khói lượn lờ, ước chừng chính là miếu Quan Đế mà Lưu Ngư Nương nói đến.
Thập Diệp: "Đến miếu Quan Đế nghỉ chân đi."
Bạch Huyên vừa nghe liên thấy vui vẻ, ôm lấy bả vai Thập Diệp nói: "Ta và lão Quan chính là huynh đệ tốt đó, đến địa bàn của hắn chực miếng cơm ăn cũng không có gì không thích hợp. "
Thập Diệp hất tay hắn ra, cất bước leo lên núi.
"Ta nói cho ngươi biết, lão Quan miệng lưỡi cực kỳ giảo hoạt, đầu bếp nhà hắn được coi là lợi hại nhất nhì trong tam giới, chỉ thua thần bếp ở xuân thành Côn Luân mạch một chút thôi, nhất là món thịt chiên giòn nhà hắn, vừa mềm vừa vừa giòn rụm, c4n một miếng trong miệng liền chảy mỡ béo ngậy ra..." Bạch Huyên suốt dọc đường nói chuyện rất hăng say, Cỏ tinh nghe rất say sưa, còn thỉnh thoảng phụ họa kêu chít chít hai tiếng, tựa hồ như đã ngửi được mỹ vị mà hắn nói nói.
Thập Diệp thật sự lười nghe Bạch Huyên khoác lác, theo như lời hắn nói thì Thần Phật khắp trời đều là bằng hữu thân thiết của hắn hết, nhưng hắn đều nghèo như thế, cũng không thấy vị huynh đệ thân thiết nào đi ra tiếp tế một hai, ngược lại phải để cho một phàm nhân như mình kiếm tiền nuôi gia đình...
Thập Diệp khựng lại, khẽ rùng mình.
Nuôi gia đình?
Làm thế nào mà từ này có có thể xuất hiện trong tâm trí của mình như thế? Chẳng lẽ hắn đói quá nên đầu óc mơ hồ?
Bạch Huyên đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, khóe mắt co giật: "Xảy ra chuyện rồi."
Thập Diệp: "Chuyện gì? "
"Hình như lạc đường..."
Cỏ tinh bám trên đỉnh đầu Bạch Huyên, rõ ràng chỉ có hai con mắt đậu xanh, nhưng Thập Diệp tựa hồ như nhìn thấy được biểu cảm của nó lúc này giống hệt Bạch Huyên.
Thập Diệp nhìn quanh bốn phía, xung quanh đều là những cây cổ thụ cao cả trượng, cổ thụ che trời, bóng cây vô cùng kỳ lạ, lá cây đen như mực tựa như mái tóc che ở đỉnh đầu, đường núi vốn ở dưới chân không biết từ lúc nào lại không còn tung tích, tiếng cú kêu lên ầm ĩ bay tới bay lui khắp chốn, nghe có vẻ vô cùng doạ người.
Càng Doạ người hơn chính là, trong không khí còn phiêu đãng thứ ánh sáng như ẩn như hiện, nhìn rất giống như loại ánh sáng toả ra khi Bạch Huyên thi triển bùa chú, chỉ là khi nhìn kỹ lại, bên trong tựa hồ còn trộn lẫn chút tia sáng kỳ quái.
"Không đúng, ta cũng không phải là cái lão mù sương tám vạn năm kia, sao có thể lạc đường được." Bạch Huyên khịt khịt mũi trái ngửi phải ngửi: "Cũng không có quỷ khí, càng không có khả năng là quỷ đập tường. Ta cần thiên nhãn chú, bổng lộc của ta đâu, rốt cuộc khi nào thì mới phát a? "
Thập Diệp âm thầm thở dài, lấy ra ba tờ thanh minh chú b4n ra bên ngoài, bùa chú được đốt lửa cháy lơ lửng trên không, chiếu sáng bốn phía, tơ sáng phiêu đãng bốn phía đột nhiên tản ra, phảng phất như bị dọa sợ, chui vào sâu trong rừng rậm, cảnh tượng trước mắt dần thay đổi, một con đường khúc khuỷu quanh núi kéo dài về phía trước, chính là con đường núi mà bọn họ đi trước đó.
Bạch Huyên: "Thật sự là gặp quỷ rồi! "
Ngươi không phải là quỷ sao? Thập Diệp thầm nghĩ.
Nhưng vào lúc này, nhóc Cỏ tinh đột nhiên đỉnh đầu Bạch Huyên vọt tới cây đại thụ bên đường, kêu chít chít thật to rồi lăn xuống chân núi.
"Này này, phương hướng sai rồi! Bạch Huyên đuổi theo phía sau Cỏ tinh hô to, vừa đuổi theo hai bước, lại kêu to: "Đại gia nó, Thập Hoa ngươi mau đến xem đi, thật đúng là có người nửa đêm canh ba đến gõ cửa cô nhi quả mẫu nè. "
Thập Diệp phi thân lên cây, chỉ thấy từ phương hướng trấn An Bình đuốc lửa sáng trưng, đó là một đám người giơ đuốc vội vàng đi đến, khói bụi cuồn cuộn bao trùm trên đỉnh đầu đám người kí, phảng phất như một đám lớn mây đen nồng đậm.
Đám người kia đi rất nhanh, hình như có chuyện gì rất vội, rất nhanh đã đến trước mảnh sân cỏ, nhìn lại thì là một đám gia đinh, có kẻ cầm đuốc, có người cầm gậy, giữa đội ngũ vây quanh là một cái kiệu, gã phu khiêng kiệu quấn khăn mặt thật dày xung quanh có, đầu đổ đầy mồ hôi.
Tuy rằng cách rất xa, nhưng dưới ánh lửa Thập Diệp cũng thấy rõ ràng, trên rèm kiệu in một chữ "Tiền" to tướng. Đó là người của Tiền gia.
Ánh đèn trong nhà cỏ chợt tắt, trước sân một mảnh tĩnh mịch.
Trong đám người có một quản gia với vẻ mặt hung dữ bước ra, chọt chọt cây gậy lên mặt đất, hét lên: "Đập cho ta tôi! "
Thập Diệp và Bạch Huyên kinh hãi thất sắc, vội vàng chạy như điên xuống dưới chân núi, Cỏ tinh kêu chít chít không ngừng đi lên phía trước dẫn đường, mấy tên gia đinh của Tiền gia đã vọt vào trong viện, vung gậy đập loạn xạ, rau xanh bị giẫm nát, ổ gà sụp đổ, hai con gà mái già sợ tới mức bay lung tung, ngựa gỗ nhỏ bị đập vỡ, đệm nhỏ trên lưng ngựa bị ném xuống ao bùn.
"Đập cửa!" Quản gia hét lên.
"Ai dám!" Cửa nhà cỏ cạch một tiếng mở ra, một nữ nhân ở trong nhà lao ra, điên cuồng vung đòn gánh trong tay, vừa nhìn đã biết chính là tư thế muốn liều mạng, gã sai vặt sợ tới mức liên tục lui về phía sau, quản gia né tránh không kịp, đỉnh đầu bị đánh một phát sưng lên một cục u to tướng, liên tục bò lăn ra khỏi viện.
Người phụ nữ chọt đòn gánh trên mặt đất, chống nạnh hét lên: "Chân tr4n không sợ mang giày, đến đây, ai sợ ai?! "
Thập Diệp và Bạch Huyên vừa mới xông tới chân núi đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, Cỏ tinh cũng sợ tới mức cứng đờ thành một cái bánh cỏ.
Nữ tử kia nhìn tuổi tác tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặt mày thanh tú, thân hình khá cao, ngón tay cầm đòn gánh phẳng rộng, nhất là ngón tay cái vừa phẳng vừa thô, là bạn tay quanh năm làm ruộng, rất có khí lực.
"Một đám phế vật! Cho tụi bay ăn cơm không rồi sao?! Đến một phụ nữ cũng sợ, tất cả lên cho ta!" Quản gia ôm đầu hét lớn.
Chúng gia đinh đưa mắt nhìn nhau, tay cầm gậy đều có hơi run rẩy, hiển nhiên đang kiêng kỵ cái gì đó.
Trong phòng cỏ vang lên tiếng bước chân, một bóng dáng nho nhỏ di chuyển đến cửa, vươn ra hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy chân nữ tử, thò ra nửa cái đầu.
Sắc mặt các tên gia đinh đại biến, đồng loạt lui về phía sau, còn có mấy người nôn mửa, Bạch Huyên hít một hơi khí lạnh, Cỏ tinh chui vào trong tay áo Thập Diệp.
Thập Diệp: "Có chuyện gì vậy? "
Bạch Huyên: "Đứa bé này xấu xí thiệt."
Thập Diệp kinh ngạc, hài tử phía sau nữ tử kia ước chừng chỉ bốn năm tuổi, hẳn là đứa con thứ của nhà họ Tiền kia, tuy rằng bộ dạng gầy yếu một chút, nhưng khuôn mặt trắng nõn, mi thanh mục tú, rất giống mẫu thân của hắn...
"Không xấu mà." Thập Diệp nói.
"Đã như thế còn không xấu sao? Bạch Huyên hỏi.
"Xấu xí chỗ nào?" Thập Diệp hỏi ngược lại.
"......"
Trong chớp mắt, Thập Diệp hiểu được, bộ dạng của đứa nhỏ này trong mắt hắn và Bạch Huyên là hoàn toàn khác nhau, như vậy chỉ có một khả năng, là bởi vì hắn có "tịnh mục".
"Tinh nhi chớ sợ, có mẫu thân ở đây, ai cũng đừng hòng khi dễ con!" Người phụ nữ sờ sờ đầu đứa bé, hốc mắt hơi đỏ lên.
Quản gia: "Miêu Tam Nương, ngươi hà tất lần nào cũng vừa chém vừa giết như thế? Đứa nhỏ này dù sao cũng là huyết mạch của Tiền gia, giao cho Tiền gia xử lý mới đúng đạo lý. "
"Ta nhổ! Nương con chúng ta đã sớm đoạn nghĩa tuyệt tình với Tiền gia các ngươi rồi, Tinh Nhi là hài tử của ta, ai cũng đừng hòng động đến một sợi tóc của nó! "
"Miêu Tam Nương, ngươi cũng đừng mãi không biết điều như, Tiền gia chúng ta cho dù đánh chết ngươi, người khác cũng không dám làm gì chúng ta được!"
"Được rồi! Chết thì chết! "Miêu Tam Nương hai mắt đỏ au: "Ta có chết cũng phải kéo các ngươi theo làm đệm lưng! "
"Tam Nương, ngươi tội gì đây?" Trong kiệu truyền ra tiếng thở dài, một cái bao tay đen nhấc rèm kiều lên, mùi hôi thối khó nói thành lời đột nhiên tản ra, cho dù Thập Diệp đừng cách đó tám trượng, cũng bị hun đến sặc, Cỏ tinh bị mùi thối làm ngất xỉu, rớt bịch xuống đất.
"Mùi này! Bạch Huyên che mũi gầm nhẹ, nhìn biểu cảm kia, nghiễm nhiên là sắp bị hun cho khóc.
Kẻ bước ra khỏi kiệu là một nam tử mặc cẩm y, hơn ba mươi tuổi, mặt mày có vài phần quắc thước, cổ tay áo đều dùng lụa buộc chặt, toàn thân trên dưới ngoại trừ một khuôn mặt thì ngay cả nửa tấc da cũng không lộ ra, nhưng cho dù là trên mặt coi như hoàn chỉnh, trên cho tóc mai cũng có mấy vết loét nhỏ, ước chừng là bôi thuốc mỡ gì đó, dưới ánh lửa mơ hồ hiện ra tia dầu, thoạt nhìn càng thêm ghê tởm.
Miêu Tam Nương siết chặt đòn gánh, đơn gánh bụp một tiếng, nứt ra một khe hở.
"Tục ngữ nói một ngày làm phu thê trăm ngày ân nghĩa, Tiền mỗ vẫn niệm tình cũ." Tiền lão gia cười nói: "Chỉ cần nàng đem đứa nhỏ này giao cho ta, để cho ta xử lý, ta tự nhiên sẽ an bài thật tốt chuyện nửa đời sau của nàng, nhất định có thể làm cho nàng ấm no vô ưu vô lo. Nhưng nếu nàng tiếp tục ngoan cố, vậy thì chỉ có thể đi chết cùng nghiệt chướng này thôi. "
Miêu Tam Nương cười lạnh: "Tiền Nhân, ngươi có bản lĩnh thử tới đây thử xem! "
Tiền lão gia cười nhạt nói: "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. "
"Lão gia, phải làm sao bây giờ?" Quản gia hỏi.
"Nghiệt chướng nhất định phải chết!
"Nhưng, nhưng mà..." Thanh âm quản gia run rẩy: "Nếu vị kia lại xuất hiện... "
"Yên tâm, đạo trưởng nói rồi, hắn sớm đã có chuẩn bị." Tiền Nhân xoay người ngồi vào lại trong kiệu, nâng rèm kiệu lên, ánh mắt lạnh lẽo: "Hôm nay nếu thành công, mỗi người thưởng năm mươi lượng bạc, lên! "
Các tên gia đinh liếc nhau, khom lưng giơ gậy, đồng loạt xông về phía nhà cỏ.
"Há có lý này!" Bạch Huyên xắn tay áo lên muốn xông vào giúp đỡ, thì lại đột nhiên hắt hơi một cái. Cỏ tinh trên mặt đất ngất xỉu đã nhảy dựng lên, phảng phất như vừa bị chích máu gà máu gà, kêu o ó không ngừng.
"Vù....ù.... Vù....ù...."Gió từ trên trời thổi xuống, càng đến gần càng trở nên nặng nề, càng nhanh kêu càng lớn, cuộn mây dày lăn đến trên nóc ngó nhà cỏ, giống như thủy triều xả xuống mặt đất, chúng gia đinh bị giờ thổi đến nằm đầy rạp dưới mặt đất, sau đó lại thét chói tai chạy khắp bốn phương tám hướng, đám mây tụ lại trên nóc nhà dần vặn vẹo biến dạng, hóa thành một gương mặt thật lớn, mày kiếm mắt phượng, râu dài phiêu diêu, không giận mà tự uy.
Thập Diệp mở to hai mắt, cằm Bạch Huyên suýt thì rớt xuống: "Lão Quan? "
Đúng vậy, khuôn mặt kia chính là Quan Đế gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.