Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta
Chương 42
Âu Dương Mặc Tâm
14/01/2023
Thời tiết quang đãng, bầu trời rất cao, có cơn gió nhẹ nhàng thổi qu, những đám mây trắng lười biếng trôi lềnh bềnh giữa hư không, bóng của những đám mây lướt qua cánh đồng xanh tươi, lướt qua khu rừng lấp lánh, lướt qua những ngọn núi nối tiếp nhau.
Vừa qua Lập Thu, ánh mặt trời đột nhiên trở nên xa xôi, nhất là đến giờ buổi chiều, ánh nắng ấm áp khiến người ta cảm thấy có hơi buồn ngủ.
Thập Diệp nhấp một ngụm trà.
Cỏ tinh và Dạ Du thần nằm ngủ sóng soài trên bàn, giống hệt hai cái bánh, Bạch Huyên một tay cầm đũa, một tay chống cái đầu lung lay sắp đổ, gật trái, gật phải, gật trước, gật sau... sau đó mạnh mẽ ngã luôn về phía sau, Thập Diệp nhanh mắt vịn lấy cổ hắn, Bạch Huyên hé mắt, ngáp một cái: "Mỳ còn chưa nấu xong sao?"
"Sắp xong rồi!" Ông chủ quán mỳ nhanh chóng nặn bột trong tay, trán đầy mồ hôi, còn không quên giục tiểu nhị đứng phía sau: "Tay chân nhanh nhẹn chút! Đừng để các đại gia sốt ruột."
Tiểu nhị lung tung nhét củi vào trong bếp lò, khuôn mặt vừa khô vừa gầy bị ánh lửa chiếu đến trắng bệch, tựa như cảm nhận được ánh mắt Thập Diệp, thân thể bắt đầu hơi run rẩy.
Thập Diệp: "Không vội."
Ai ngờ những lời này vừa ra khỏi miệng, thân thể ông chủ cũng trở nên run rẩy.
Thập Diệp: "..."
Hẳn là không phải là vấn đề của hắn, Thập Diệp nghĩ, mà nguyên nhân là do một thân đạo bào trên người hắn.
Dọc theo con đường này đi về phía bắc hai mươi dặm, cho dù là địa giới Nguyên Thành, thì cũng là địa bàn của tân Thất Tinh Tổng Quán. Nếu Thập Diệp tìm hiểu tin tức suốt dọc đường, không sai, kinh tự minh bài của Tố Thanh đạo trưởng chính là đến từ nơi đó... bùa mặt người, oán tinh, Trảm Yêu đao... Có lẽ tất cả mọi thứ đều có thể tìm được câu trả lời ở chỗ đó.
Càng đến gần Nguyên Thành, Thập Diệp càng có thể cảm nhận được thế lực của Tân Thất Tinh Quán ở chỗ này, lúc mới bắt đầu, dân chúng chỉ là tránh xa xa, về sau, biến thành khom người hành lễ, lại đi về phía trước, đạo bào của Thập Diệp có thể ngăn trẻ con ngủ đêm, thậm chí là bây giờ, Thập Diệp chỉ muốn ăn một chén mì, liền có thể đem toàn bộ khách của quán mì này dọa chạy mất, chỉ còn lại đám quan sai nằm sấp trên bàn ngủ trong góc là không nhúc nhích.
Thập Diệp vốn nghĩ chi bằng nhanh chóng rời đi, nhưng ông chủ quán mì kia lại một mực mời hắn ngồi xuống, cơ hồ nếu như hắn nhấc chân rời đi, thì có thể khóc ngay tại chỗ.
Hơn nữa, Bạch Huyên cũng đã mệt mỏi.
Thập Diệp nhìn Bạch Huyên bên cạnh, đang nằm sấp trên bàn ngủ say, tướng ngủ quả thực giống với Cỏ tinh Dạ Du thần như đúc, Thập Diệp dán ra một tấm bùa phong chú dán lên lồng đũa, gió nhẹ thổi qua Cỏ tinh và lông tơ Dạ Du thần, cũng thổi đi mồ hôi mỏng trên trán Bạch Huyên.
(Tự nhiên em nghĩ đến hai từ hiền thê, haha, thứ lỗi cho em nhé)
Thập Diệp muốn Bạch Huyên ngủ nhiều hơn một chút, dọc đường đi hắn cảm giác rất rõ ràng tinh thần Bạch Huyên không được tốt lắm, theo lý mà nói, Bạch Vô Thường là thần tộc, vốn không cần ăn cơm uống nước không cần ngủ nghỉ, nhưng hiện tại Bạch Huyên lại ăn nhiều hơn hắn, ngủ cũng sâu hơn hắn, Thập Diệp hoài nghi có lẽ là do Bạch Huyên bị tổn thương nguyên khí trong đại chiến ở trấn An Bình, nhưng sau đó nhìn thấy Dạ Du thần một bữa ăn năm mươi bùa chú, lại có chút không xác định.
Có lẽ không phải là vấn đề của Bạch Huyên, mà là vấn đề của chính hắn.
Thập Diệp lại uống một ngụm trà, chất lỏng theo khoang miệng trượt vào cổ họng, nếm không ra mùi vị. Đầu lưỡi của hắn đã không cảm nhận được mùi vị của nước trà, khứu giác cũng đang thoái hóa, khẩu vị cũng giảm dần, giấc ngủ càng ngày càng nông, nói cách khác, năm giác quan của hắn đang dần dần suy giảm.
Con người sắp chết đi, năm giác quan sẽ dần tiêu tán.
Thập Diệp trong lòng cảm thấy hơi chua xót, dưới ánh mặt trời con đường rộng lớn mênh mông, không biết điểm cuối là ở nơi nào.
Thời gian thật sự không còn nhiều nữa, hắn không biết bản thân mình có kịp hoàn thành lời dặn dò của Đào Cảnh tiền bối hay không.
"Đạo, đạo gia, mì nấu xong rồi, ngài nếm thử đi." Ông chủ quán mì bê đến hai bát mì đặt trên bàn Thập Diệp, rồi cung kính lui ra sau hai bước.
Thập Diệp chỉ mua hai chén mì chay, nhưng hai chén này bưng lên, sợi mì đầy ắp, rắc hành hoa tinh tế, còn có trứng trán, mùi thơm xộc vào mũi, còn ngửi thấy mùi như canh gà.
Thập Diệp: "Ông chủ, nước súp này..."
"Đạo gia bớt giận!" Ông chủ cùng tiểu nhị quỳ gối trước mặt Thập Diệp, liên tục dập đầu.
Thập Diệp hơi cả kinh đứng lên.
"Quán này của ta chỉ là chỗ làm ăn nhỏ, thật sự là không có thứ gì tốt hơn để chiêu đãi đạo gia, đạo gia ngài ngàn vạn lần đừng tức giận, nếu không ngày mai ngài lại đến, tiểu nhân sẽ chuẩn bị sẵn ngân lượng hiếu kính chờ đạo gia!"
Thập Diệp ngạc nhiên, vội vàng tiến lên nâng hai người lên: "Các ngươi hiểu lầm rồi, bần đạo không phải... "
Nhưng tay còn chưa đụng vào hai người họ, thì bọn họ đã khóc lóc kêu gào như heo bị mổ: "Đạo gia tha mạng! Đạo gia tha mạng."
"Ôi chao, để cho ta xem đây là đạo gia nhà nào thanh thế lớn như vậy?" Quan sai bên cạnh đứng dậy duỗi thắt lưng, chân giẫm lên băng ghế, là một hán tử mặt đen trên dưới ba mươi tuổi, đôi lông mày lớn lên vô cùng rậm rạp, mi tâm cơ hồ nối liền lại một chỗ, từ xa nhìn lại giống như chữ "Nhất". Hắn từ trên xuống dưới đánh giá Thập Diệp một phen, lại chậc hai tiếng: " Hóa ra là đạo gia của Thất Tinh Quán, thất kính thất kính."
Thập Diệp: "..."
Hắn quả thật là đệ tử Thất Tinh Quán, nhưng lại không phải đệ tử "Thất Tinh Quán" trong miệng bọn họ, quả thực là một lời khó giải thích.
"Phốc, ngày thường lúc cãi lời ta thì miệng lưỡi sắc bén lắm, sao mới thấy người ngoài thì lại thành thật như vậy?" Bạch Huyên mở mắt ra, chống má nhìn Thập Diệp cười.
Thập Diệp nhíu mày: "Câm miệng."
Bạch Huyên cười càng lớn, ngay cả Cỏ tinh và Dạ Du thần cũng nhảy dựng lên, vây quanh Thập Diệp lăn tới lăn lui.
Thập Diệp biết nụ cười của Bạch Huyên rất có cảm giác thân thiện, giống như hiện tại.
Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt hắn, khiến cho làn da của hắn mềm mại như mỡ, khóe mắt cong cong, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, nên trong mắt còn đọng chút ánh nước, hai cái đồng điếu treo ở bên má, nhìn thế nào cũng vô cùng hiền hòa lương thiện.
Ông chủ và tiểu nhị ngừng dập đầu, quan sai kia có chút ngẩn người, ba người đều nhìn chằm chằm vào Bạch Huyên.
Thập Diệp không hiểu sao có chút khó chịu, "Khụ" một tiếng.
Quan sai không được tự nhiên dời ánh mắt, cầm lấy chén trà rót nước, tiểu nhị dùng sức túm lấy tay áo ông chủ quán mì, nhỏ giọng nói: "Một đen một trắng, một lạnh một cười, một đạo trưởng, một công tử, ông chủ, hắn, bọn họ chính là những người bắt quỷ tróc yêu trong truyền thuyết ở trấn An Bình... "
Ông chủ: "Hắc Bạch Song Sát."
"Phốc... " Quan sai kia một ngụm nước phun ra giống như cầu vồng.
Cánh tay Bạch Huyên run lên, thiếu chút nữa thì ngã xuống gãy cổ. "Cái gì mà Hắc Bạch song sát, chúng ta là Hắc Bạch Vô... "
Thập Diệp: "Ừ khụ."
Bạch Tuyên nghẹn họng: "Hắc Bạch Song Hùng... "
Quan sai lại lần nữa bị sặc, ho đến kinh thiên động địa.
"Đúng đúng đúng, đạo gia ngài nói Hắc Bạch Song Hùng chính là Hắc Bạch Song Hùng, cho dù ngài nói là Hắc Bạch Vô Thường cũng không thành vấn đề." Ông chủ quán mì cười nói, biểu cảm của hắn cũng thoải mái hơn không ít.
"Người dân ở đây hình như rất sợ đạo sĩ?" Bạch Huyên hỏi: "Là bởi vì Thất Tinh Quán sao."
"Không phải không phải không phải, Thất Tinh Quán đạo gia cao quý phong độ, đạo pháp cao thâm, thường giúp dân chúng xung quanh Nguyên thành tróc quỷ bắt yêu, chúng ta là cảm kích từ tận đáy lòng." Ông chủ lau mồ hôi cười nói.
Bạch Huyên: "Gần đây các người bị ma ám sao."
Ông chủ liên tục xua tay: "Không có không có, có đạo trưởng Thất Tinh Quán tọa trấn, quỷ quái gì cũng không dám làm càn."
Bạch Huyên lộ ra biểu cảm đã hiểu: "Vậy thì là có yêu quái."
"Yêu, yêu quái đương nhiên cũng không có, không có... " Lúc này đây, ông chủ lắp bắp, tiểu nhị phía sau còn dùng sức kéo tay áo hắn.
"Ta nghe nói gần Nguyên Thành có yêu quái làm loạn, đến mức trong thành gà bay chó sủa." Quan sai một bộ dáng quen thuộc ngồi xuống bàn Thập Diệp nói chuyện với Bạch Huyên: "Còn nghe nói Thất Tinh Quán phái vài nhóm đệ tử đi hàng yêu, kết quả đều là một đi không trở về, tất cả đều nằm ở bên trong."
Ông chủ quán mì sắc mặt trắng bệch, liều mạng lắc đầu.
"Không biết, chưa từng nghe nói."
Nhưng biểu cảm hoảng sợ kia đã đủ nói lên hết thảy.
Bạch Huyên nở nụ cười: "Cũng đúng, uy danh Thất Tinh Quán ở bên ngoài, nếu truyền ra ngoài ngay cả mấy con tiểu yêu cũng không hàng phục không được, vậy thì thật đáng xấu hổ."
"Mất mặt là chuyện nhỏ, bớt hương khói mới là chuyện lớn." Quan sai vuốt lông mày nói.
Thập Diệp nhìn quan sai một cái, người này nói chuyện giọng điệu cảm giác cùng Bạch Huyên có cảm giác tương đồng đến khó hiểu.
"Mới không phải là tiểu yêu, mà là một đống xà yêu!" Tiểu nhị đột nhiên thốt ra một lời, ông chủ quán mì sợ tới mức che miệng hắn lại.
"Sao ngươi biết là xà yêu?" Thập Diệp hỏi.
Tiểu nhị bị che miệng, ô ô ô kêu to, nước mắt lưng tròng nhìn ông chủ quán mì, sắc mặt ông chủ hết trắng rồi lại xanh, hết xanh rồi lại trắng, cuối cùng vẫn buông miệng tiểu nhị ra, nhìn chung quanh một chút, tiến lên thấp giọng nói: "Là hôm trước một nữ hiệp đến hàng yêu nói."
"Nữ hiệp! Quan sai nhất thời lấy lại tinh thần: "Bao nhiêu tuổi? Có đẹp không? Dùng kiếm hay đao?"
"Nữ hiệp tỷ tỷ bộ dạng rất đẹp, so với tiên nữ còn xinh đẹp hơn, còn khen ta đáng yêu." Tiểu nhị đỏ mặt, ánh mắt sáng lấp lánh, rõ ràng là triệu chứng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên." Nữ hiệp tỷ tỷ nói chỉ cần nàng xuất mã, không quá một ngày là sẽ có thể hàng yêu trừ ma, chỉ là hai ngày đã trôi qua rồi, nhưng vẫn chưa thấy tỷ tỷ trở về... "
Nói xong, ánh mắt tiểu nhị lại trở nên ảm đạm.
Quan sai đại ca vỗ bàn đứng lên, thắt chặt thắt lưng quần: "Ách! Để ta đến gặp yêu quái kia."
Nói xong, giống như một làn khói chạy ra ngoài, nhưng không bao lâu sau, lại có một làn khói chạy trở về: "Quên hỏi, chỗ có yêu quái làm loạn là ở đâu?"
"Dọc theo đường chính đi về phía trước năm dặm có một ngã ba, đi vào con đường bên bên phải là có thể vào núi, qua sông lại có một khe núi." Ông chủ quán mì nuốt nước miếng: "Người trong núi đều gọi là đó... Oa Oa Câu."
"Hiểu rồi, gọi là Oa Oa đầu!" Quan sai lại như một làn khói chạy ra.
Bạch Huyên: "Đi không."
Thập Diệp cúi đầu nhìn Tụ Khuê Bàn một chút, kiếm màu băng lam lơ lửng ở mặt ngoài Tụ Khuê Bàn hơi rung động, vẫn là không cách nào chỉ dẫn phương hướng.
Hắn hẳn là phải đi Tân Thất Tinh Quán, thời gian của hắn sắp hết rồi.
Nhưng...
"Thất Tinh Quán quán quy, giữa đường thấy yêu tà, phải rút kiếm tiêu diệt, cho dù có ngàn lý do, cũng không thể khiến dân chúng gặp nguy hiểm." Thập Diệp nói: "Hơn nữa địa danh này nghe có vẻ... "
Cỏ tinh: "Chi."
Dạ Du thần: "Chu."
Bạch Huyên nở nụ cười: "Không chừng còn có đồ ăn ngon."
*
Lúc đến Oa Oa Câu, trời đã sắp tối, từ hai ngọn núi có thể nhìn thấy ánh trăng treo trên bầu trời màu xanh lam, toàn bộ khe núi yên tĩnh lại bình yên.
Một dòng suối nhỏ rộng chưa đầy năm thước dọc theo mương chảy về phía đông, nước sông trong suốt, cách có rất xa cũng có thể nhìn thấy đá cuội đầy màu sắc ở dưới đáy sông, màu sắc vừa sạch sẽ lại xinh đẹp, tỏa ra ánh trăng, giống như những viên đá quý nằm rải rác trong nước.
Cỏ từ bùn đất ướt sũng chui ra khỏi bãi sông, dày như tấm thảm len, giẫm lên vừa mềm mại vừa thoải mái.
Cỏ tinh tựa hồ rất thích nơi này, cơ hồ là quay cuồng đi lui đi tới, tiếng kêu "chi chi" vui vẻ vang vọng khắp sơn cốc, Dạ Du thần nhảy nhót đi theo phía sau Cỏ tinh, tựa hồ đối với tảng đá trong suối rất hứng thú, thỉnh thoảng nhảy qua nhìn một chút, nước làm ướt đẫm lông tơ lại nhảy trở về.
Thập Diệp lấy ra một dãy bùa chú tinh lọc dán sát mặt đất bay qua,ngân quang chú văn lướt qua cỏ, khơi dậy sương đêm trong suốt trên mỗi phiến lá, phảng phất như một mảng lớn ánh sáng của những vì sao tái nhợt tản ra ở khắp mọi nơi.
Cỏ tinh và Dạ Du thần tựa vào nhau, hai thân thể nhỏ bé phảng phất đứng ở giữa ngân hà rộng lớn, nhẹ nhàng lay động, bụng phát ra thanh âm ô ô, tựa như đang hát ca bài gì đó.
"Không thể tưởng được bọn chúng lại thích cái nơi này như vậy." Bạch Huyên có chút buồn cười: "Nhìn phản ứng của bọn chúng, thì nơi này không giống như có yêu tộc lui tới."
Quả thực là không giống, bởi vì chú tinh lọc một đường thông suốt không chút trở ngại, bọn họ rất nhanh liền chìm vào trong sắc núi, Cỏ tinh và Dạ Du thần vui vẻ đi theo phía sau, cũng hoà vào trong bóng đêm.
"Ai ai ai, các ngươi chậm một chút, đừng chạy lung tung như Thập Hoa!" Bạch Huyên đuổi theo đằng sau, vạt áo sượt qua biển cỏ, ánh nước rực rỡ cơ hồ như bao trùm lấy bạch y của hắn.
Trái tim Thập Diệp chợt nhảy dựng lên, nắm chặt cổ tay Bạch Huyên.
"Nơi này có gì đó không đúng!"
Bạch Huyên sững sờ quay đầu lại: "A."
Thập Diệp: "Cỏ tinh vì thiên địa linh khí tẩm bổ mà trở thành tinh linh, ngũ hành thuộc hệ mộc, Dạ Du thần sinh ở Minh giới, ngũ hành thuộc hệ thổ, nơi này hơi nước dồi dào, ngũ hành thuộc hệ thủy. Thủy sinh mộc, cho nên tự nhiên cảm thấy Cỏ tinh vui mừng, nhưng thổ khắc thủy, Dạ Du thần quả thực không nên giống như Cỏ tinh."
Bạch Huyên tựa hồ không nghe hiểu, chớp chớp mắt: "Vậy Ngũ Hành ngươi thuộc về cái gì."
Thập Diệp: "Cái gì."
"Ngũ Hành ta thuộc về cái gì?" Bạch Huyên trở tay giữ chặt cổ tay Thập Diệp, đi về phía trước một bước.
(Thuộc về nhau đó, hehe)
Một bước này, khoảng cách giữa hắn và Thập Diệp chỉ còn lại một tấc, chóp mũi hai người cơ hồ chạm vào nhau, khí tức Bạch Huyên lạnh lẽo, hô hấp Thập Diệp nóng rực, hai loại hô hấp quấn lấy nhau như băng hỏa giao nhau, làm lớp băng tan chảy, con ngươi màu đỏ thẫm của Bạch Huyên phủ kín một tầng thủy quang mông lung, mí mắt khẽ động, lưu quang chớp động như tơ nhện.
Hầu kết Thập Diệp hơi giật giật, miệng lưỡi khô khan.
Hắn đột nhiên nhớ tới cảm giác lúc trước khi Bạch Huyên thay hắn trừ bỏ oán khí suối vàng, sau lưng từng trận tê dại ngứa ngáy, cái cảm giác ngứa ngáy này rất nhanh liền kéo dài đến một bộ phận nào đó trên cơ thể, làm cho hắn cơ hồ khó có thể kiềm chế.
Không, không đúng!
Thập Diệp hung hăng c4n đầu lưỡi, mùi ngứa ran cùng mùi tanh làm cho hắn lấy lại vài phần tự chủ, mạnh mẽ lui về phía sau nửa bước, nhưng ngón tay Bạch Huyên quấn quanh cổ tay hắn đột nhiên siết chặt, hung hăng kéo hắn trở về lại.
"Thập Diệp, cây trâm Khô Mộc Phùng Xuân củangươi sao lại có "xuân ý"? "Bạch Huyên nâng chiếc cổ trắng nõn lên, khẽ nhếch miệng, hơi thở mềm mại áp đến gần, sau đó nhẹ nhàng li3m lên cổ Thập Diệp: "Ngươi không nói, ta cũng hiểu..."
Thập Diệp hai mắt trợn tròn... ngón tay lạnh lẽo của Bạch Huyên trượt vào cổ áo đạo bào của hắn.
Vừa qua Lập Thu, ánh mặt trời đột nhiên trở nên xa xôi, nhất là đến giờ buổi chiều, ánh nắng ấm áp khiến người ta cảm thấy có hơi buồn ngủ.
Thập Diệp nhấp một ngụm trà.
Cỏ tinh và Dạ Du thần nằm ngủ sóng soài trên bàn, giống hệt hai cái bánh, Bạch Huyên một tay cầm đũa, một tay chống cái đầu lung lay sắp đổ, gật trái, gật phải, gật trước, gật sau... sau đó mạnh mẽ ngã luôn về phía sau, Thập Diệp nhanh mắt vịn lấy cổ hắn, Bạch Huyên hé mắt, ngáp một cái: "Mỳ còn chưa nấu xong sao?"
"Sắp xong rồi!" Ông chủ quán mỳ nhanh chóng nặn bột trong tay, trán đầy mồ hôi, còn không quên giục tiểu nhị đứng phía sau: "Tay chân nhanh nhẹn chút! Đừng để các đại gia sốt ruột."
Tiểu nhị lung tung nhét củi vào trong bếp lò, khuôn mặt vừa khô vừa gầy bị ánh lửa chiếu đến trắng bệch, tựa như cảm nhận được ánh mắt Thập Diệp, thân thể bắt đầu hơi run rẩy.
Thập Diệp: "Không vội."
Ai ngờ những lời này vừa ra khỏi miệng, thân thể ông chủ cũng trở nên run rẩy.
Thập Diệp: "..."
Hẳn là không phải là vấn đề của hắn, Thập Diệp nghĩ, mà nguyên nhân là do một thân đạo bào trên người hắn.
Dọc theo con đường này đi về phía bắc hai mươi dặm, cho dù là địa giới Nguyên Thành, thì cũng là địa bàn của tân Thất Tinh Tổng Quán. Nếu Thập Diệp tìm hiểu tin tức suốt dọc đường, không sai, kinh tự minh bài của Tố Thanh đạo trưởng chính là đến từ nơi đó... bùa mặt người, oán tinh, Trảm Yêu đao... Có lẽ tất cả mọi thứ đều có thể tìm được câu trả lời ở chỗ đó.
Càng đến gần Nguyên Thành, Thập Diệp càng có thể cảm nhận được thế lực của Tân Thất Tinh Quán ở chỗ này, lúc mới bắt đầu, dân chúng chỉ là tránh xa xa, về sau, biến thành khom người hành lễ, lại đi về phía trước, đạo bào của Thập Diệp có thể ngăn trẻ con ngủ đêm, thậm chí là bây giờ, Thập Diệp chỉ muốn ăn một chén mì, liền có thể đem toàn bộ khách của quán mì này dọa chạy mất, chỉ còn lại đám quan sai nằm sấp trên bàn ngủ trong góc là không nhúc nhích.
Thập Diệp vốn nghĩ chi bằng nhanh chóng rời đi, nhưng ông chủ quán mì kia lại một mực mời hắn ngồi xuống, cơ hồ nếu như hắn nhấc chân rời đi, thì có thể khóc ngay tại chỗ.
Hơn nữa, Bạch Huyên cũng đã mệt mỏi.
Thập Diệp nhìn Bạch Huyên bên cạnh, đang nằm sấp trên bàn ngủ say, tướng ngủ quả thực giống với Cỏ tinh Dạ Du thần như đúc, Thập Diệp dán ra một tấm bùa phong chú dán lên lồng đũa, gió nhẹ thổi qua Cỏ tinh và lông tơ Dạ Du thần, cũng thổi đi mồ hôi mỏng trên trán Bạch Huyên.
(Tự nhiên em nghĩ đến hai từ hiền thê, haha, thứ lỗi cho em nhé)
Thập Diệp muốn Bạch Huyên ngủ nhiều hơn một chút, dọc đường đi hắn cảm giác rất rõ ràng tinh thần Bạch Huyên không được tốt lắm, theo lý mà nói, Bạch Vô Thường là thần tộc, vốn không cần ăn cơm uống nước không cần ngủ nghỉ, nhưng hiện tại Bạch Huyên lại ăn nhiều hơn hắn, ngủ cũng sâu hơn hắn, Thập Diệp hoài nghi có lẽ là do Bạch Huyên bị tổn thương nguyên khí trong đại chiến ở trấn An Bình, nhưng sau đó nhìn thấy Dạ Du thần một bữa ăn năm mươi bùa chú, lại có chút không xác định.
Có lẽ không phải là vấn đề của Bạch Huyên, mà là vấn đề của chính hắn.
Thập Diệp lại uống một ngụm trà, chất lỏng theo khoang miệng trượt vào cổ họng, nếm không ra mùi vị. Đầu lưỡi của hắn đã không cảm nhận được mùi vị của nước trà, khứu giác cũng đang thoái hóa, khẩu vị cũng giảm dần, giấc ngủ càng ngày càng nông, nói cách khác, năm giác quan của hắn đang dần dần suy giảm.
Con người sắp chết đi, năm giác quan sẽ dần tiêu tán.
Thập Diệp trong lòng cảm thấy hơi chua xót, dưới ánh mặt trời con đường rộng lớn mênh mông, không biết điểm cuối là ở nơi nào.
Thời gian thật sự không còn nhiều nữa, hắn không biết bản thân mình có kịp hoàn thành lời dặn dò của Đào Cảnh tiền bối hay không.
"Đạo, đạo gia, mì nấu xong rồi, ngài nếm thử đi." Ông chủ quán mì bê đến hai bát mì đặt trên bàn Thập Diệp, rồi cung kính lui ra sau hai bước.
Thập Diệp chỉ mua hai chén mì chay, nhưng hai chén này bưng lên, sợi mì đầy ắp, rắc hành hoa tinh tế, còn có trứng trán, mùi thơm xộc vào mũi, còn ngửi thấy mùi như canh gà.
Thập Diệp: "Ông chủ, nước súp này..."
"Đạo gia bớt giận!" Ông chủ cùng tiểu nhị quỳ gối trước mặt Thập Diệp, liên tục dập đầu.
Thập Diệp hơi cả kinh đứng lên.
"Quán này của ta chỉ là chỗ làm ăn nhỏ, thật sự là không có thứ gì tốt hơn để chiêu đãi đạo gia, đạo gia ngài ngàn vạn lần đừng tức giận, nếu không ngày mai ngài lại đến, tiểu nhân sẽ chuẩn bị sẵn ngân lượng hiếu kính chờ đạo gia!"
Thập Diệp ngạc nhiên, vội vàng tiến lên nâng hai người lên: "Các ngươi hiểu lầm rồi, bần đạo không phải... "
Nhưng tay còn chưa đụng vào hai người họ, thì bọn họ đã khóc lóc kêu gào như heo bị mổ: "Đạo gia tha mạng! Đạo gia tha mạng."
"Ôi chao, để cho ta xem đây là đạo gia nhà nào thanh thế lớn như vậy?" Quan sai bên cạnh đứng dậy duỗi thắt lưng, chân giẫm lên băng ghế, là một hán tử mặt đen trên dưới ba mươi tuổi, đôi lông mày lớn lên vô cùng rậm rạp, mi tâm cơ hồ nối liền lại một chỗ, từ xa nhìn lại giống như chữ "Nhất". Hắn từ trên xuống dưới đánh giá Thập Diệp một phen, lại chậc hai tiếng: " Hóa ra là đạo gia của Thất Tinh Quán, thất kính thất kính."
Thập Diệp: "..."
Hắn quả thật là đệ tử Thất Tinh Quán, nhưng lại không phải đệ tử "Thất Tinh Quán" trong miệng bọn họ, quả thực là một lời khó giải thích.
"Phốc, ngày thường lúc cãi lời ta thì miệng lưỡi sắc bén lắm, sao mới thấy người ngoài thì lại thành thật như vậy?" Bạch Huyên mở mắt ra, chống má nhìn Thập Diệp cười.
Thập Diệp nhíu mày: "Câm miệng."
Bạch Huyên cười càng lớn, ngay cả Cỏ tinh và Dạ Du thần cũng nhảy dựng lên, vây quanh Thập Diệp lăn tới lăn lui.
Thập Diệp biết nụ cười của Bạch Huyên rất có cảm giác thân thiện, giống như hiện tại.
Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt hắn, khiến cho làn da của hắn mềm mại như mỡ, khóe mắt cong cong, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, nên trong mắt còn đọng chút ánh nước, hai cái đồng điếu treo ở bên má, nhìn thế nào cũng vô cùng hiền hòa lương thiện.
Ông chủ và tiểu nhị ngừng dập đầu, quan sai kia có chút ngẩn người, ba người đều nhìn chằm chằm vào Bạch Huyên.
Thập Diệp không hiểu sao có chút khó chịu, "Khụ" một tiếng.
Quan sai không được tự nhiên dời ánh mắt, cầm lấy chén trà rót nước, tiểu nhị dùng sức túm lấy tay áo ông chủ quán mì, nhỏ giọng nói: "Một đen một trắng, một lạnh một cười, một đạo trưởng, một công tử, ông chủ, hắn, bọn họ chính là những người bắt quỷ tróc yêu trong truyền thuyết ở trấn An Bình... "
Ông chủ: "Hắc Bạch Song Sát."
"Phốc... " Quan sai kia một ngụm nước phun ra giống như cầu vồng.
Cánh tay Bạch Huyên run lên, thiếu chút nữa thì ngã xuống gãy cổ. "Cái gì mà Hắc Bạch song sát, chúng ta là Hắc Bạch Vô... "
Thập Diệp: "Ừ khụ."
Bạch Tuyên nghẹn họng: "Hắc Bạch Song Hùng... "
Quan sai lại lần nữa bị sặc, ho đến kinh thiên động địa.
"Đúng đúng đúng, đạo gia ngài nói Hắc Bạch Song Hùng chính là Hắc Bạch Song Hùng, cho dù ngài nói là Hắc Bạch Vô Thường cũng không thành vấn đề." Ông chủ quán mì cười nói, biểu cảm của hắn cũng thoải mái hơn không ít.
"Người dân ở đây hình như rất sợ đạo sĩ?" Bạch Huyên hỏi: "Là bởi vì Thất Tinh Quán sao."
"Không phải không phải không phải, Thất Tinh Quán đạo gia cao quý phong độ, đạo pháp cao thâm, thường giúp dân chúng xung quanh Nguyên thành tróc quỷ bắt yêu, chúng ta là cảm kích từ tận đáy lòng." Ông chủ lau mồ hôi cười nói.
Bạch Huyên: "Gần đây các người bị ma ám sao."
Ông chủ liên tục xua tay: "Không có không có, có đạo trưởng Thất Tinh Quán tọa trấn, quỷ quái gì cũng không dám làm càn."
Bạch Huyên lộ ra biểu cảm đã hiểu: "Vậy thì là có yêu quái."
"Yêu, yêu quái đương nhiên cũng không có, không có... " Lúc này đây, ông chủ lắp bắp, tiểu nhị phía sau còn dùng sức kéo tay áo hắn.
"Ta nghe nói gần Nguyên Thành có yêu quái làm loạn, đến mức trong thành gà bay chó sủa." Quan sai một bộ dáng quen thuộc ngồi xuống bàn Thập Diệp nói chuyện với Bạch Huyên: "Còn nghe nói Thất Tinh Quán phái vài nhóm đệ tử đi hàng yêu, kết quả đều là một đi không trở về, tất cả đều nằm ở bên trong."
Ông chủ quán mì sắc mặt trắng bệch, liều mạng lắc đầu.
"Không biết, chưa từng nghe nói."
Nhưng biểu cảm hoảng sợ kia đã đủ nói lên hết thảy.
Bạch Huyên nở nụ cười: "Cũng đúng, uy danh Thất Tinh Quán ở bên ngoài, nếu truyền ra ngoài ngay cả mấy con tiểu yêu cũng không hàng phục không được, vậy thì thật đáng xấu hổ."
"Mất mặt là chuyện nhỏ, bớt hương khói mới là chuyện lớn." Quan sai vuốt lông mày nói.
Thập Diệp nhìn quan sai một cái, người này nói chuyện giọng điệu cảm giác cùng Bạch Huyên có cảm giác tương đồng đến khó hiểu.
"Mới không phải là tiểu yêu, mà là một đống xà yêu!" Tiểu nhị đột nhiên thốt ra một lời, ông chủ quán mì sợ tới mức che miệng hắn lại.
"Sao ngươi biết là xà yêu?" Thập Diệp hỏi.
Tiểu nhị bị che miệng, ô ô ô kêu to, nước mắt lưng tròng nhìn ông chủ quán mì, sắc mặt ông chủ hết trắng rồi lại xanh, hết xanh rồi lại trắng, cuối cùng vẫn buông miệng tiểu nhị ra, nhìn chung quanh một chút, tiến lên thấp giọng nói: "Là hôm trước một nữ hiệp đến hàng yêu nói."
"Nữ hiệp! Quan sai nhất thời lấy lại tinh thần: "Bao nhiêu tuổi? Có đẹp không? Dùng kiếm hay đao?"
"Nữ hiệp tỷ tỷ bộ dạng rất đẹp, so với tiên nữ còn xinh đẹp hơn, còn khen ta đáng yêu." Tiểu nhị đỏ mặt, ánh mắt sáng lấp lánh, rõ ràng là triệu chứng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên." Nữ hiệp tỷ tỷ nói chỉ cần nàng xuất mã, không quá một ngày là sẽ có thể hàng yêu trừ ma, chỉ là hai ngày đã trôi qua rồi, nhưng vẫn chưa thấy tỷ tỷ trở về... "
Nói xong, ánh mắt tiểu nhị lại trở nên ảm đạm.
Quan sai đại ca vỗ bàn đứng lên, thắt chặt thắt lưng quần: "Ách! Để ta đến gặp yêu quái kia."
Nói xong, giống như một làn khói chạy ra ngoài, nhưng không bao lâu sau, lại có một làn khói chạy trở về: "Quên hỏi, chỗ có yêu quái làm loạn là ở đâu?"
"Dọc theo đường chính đi về phía trước năm dặm có một ngã ba, đi vào con đường bên bên phải là có thể vào núi, qua sông lại có một khe núi." Ông chủ quán mì nuốt nước miếng: "Người trong núi đều gọi là đó... Oa Oa Câu."
"Hiểu rồi, gọi là Oa Oa đầu!" Quan sai lại như một làn khói chạy ra.
Bạch Huyên: "Đi không."
Thập Diệp cúi đầu nhìn Tụ Khuê Bàn một chút, kiếm màu băng lam lơ lửng ở mặt ngoài Tụ Khuê Bàn hơi rung động, vẫn là không cách nào chỉ dẫn phương hướng.
Hắn hẳn là phải đi Tân Thất Tinh Quán, thời gian của hắn sắp hết rồi.
Nhưng...
"Thất Tinh Quán quán quy, giữa đường thấy yêu tà, phải rút kiếm tiêu diệt, cho dù có ngàn lý do, cũng không thể khiến dân chúng gặp nguy hiểm." Thập Diệp nói: "Hơn nữa địa danh này nghe có vẻ... "
Cỏ tinh: "Chi."
Dạ Du thần: "Chu."
Bạch Huyên nở nụ cười: "Không chừng còn có đồ ăn ngon."
*
Lúc đến Oa Oa Câu, trời đã sắp tối, từ hai ngọn núi có thể nhìn thấy ánh trăng treo trên bầu trời màu xanh lam, toàn bộ khe núi yên tĩnh lại bình yên.
Một dòng suối nhỏ rộng chưa đầy năm thước dọc theo mương chảy về phía đông, nước sông trong suốt, cách có rất xa cũng có thể nhìn thấy đá cuội đầy màu sắc ở dưới đáy sông, màu sắc vừa sạch sẽ lại xinh đẹp, tỏa ra ánh trăng, giống như những viên đá quý nằm rải rác trong nước.
Cỏ từ bùn đất ướt sũng chui ra khỏi bãi sông, dày như tấm thảm len, giẫm lên vừa mềm mại vừa thoải mái.
Cỏ tinh tựa hồ rất thích nơi này, cơ hồ là quay cuồng đi lui đi tới, tiếng kêu "chi chi" vui vẻ vang vọng khắp sơn cốc, Dạ Du thần nhảy nhót đi theo phía sau Cỏ tinh, tựa hồ đối với tảng đá trong suối rất hứng thú, thỉnh thoảng nhảy qua nhìn một chút, nước làm ướt đẫm lông tơ lại nhảy trở về.
Thập Diệp lấy ra một dãy bùa chú tinh lọc dán sát mặt đất bay qua,ngân quang chú văn lướt qua cỏ, khơi dậy sương đêm trong suốt trên mỗi phiến lá, phảng phất như một mảng lớn ánh sáng của những vì sao tái nhợt tản ra ở khắp mọi nơi.
Cỏ tinh và Dạ Du thần tựa vào nhau, hai thân thể nhỏ bé phảng phất đứng ở giữa ngân hà rộng lớn, nhẹ nhàng lay động, bụng phát ra thanh âm ô ô, tựa như đang hát ca bài gì đó.
"Không thể tưởng được bọn chúng lại thích cái nơi này như vậy." Bạch Huyên có chút buồn cười: "Nhìn phản ứng của bọn chúng, thì nơi này không giống như có yêu tộc lui tới."
Quả thực là không giống, bởi vì chú tinh lọc một đường thông suốt không chút trở ngại, bọn họ rất nhanh liền chìm vào trong sắc núi, Cỏ tinh và Dạ Du thần vui vẻ đi theo phía sau, cũng hoà vào trong bóng đêm.
"Ai ai ai, các ngươi chậm một chút, đừng chạy lung tung như Thập Hoa!" Bạch Huyên đuổi theo đằng sau, vạt áo sượt qua biển cỏ, ánh nước rực rỡ cơ hồ như bao trùm lấy bạch y của hắn.
Trái tim Thập Diệp chợt nhảy dựng lên, nắm chặt cổ tay Bạch Huyên.
"Nơi này có gì đó không đúng!"
Bạch Huyên sững sờ quay đầu lại: "A."
Thập Diệp: "Cỏ tinh vì thiên địa linh khí tẩm bổ mà trở thành tinh linh, ngũ hành thuộc hệ mộc, Dạ Du thần sinh ở Minh giới, ngũ hành thuộc hệ thổ, nơi này hơi nước dồi dào, ngũ hành thuộc hệ thủy. Thủy sinh mộc, cho nên tự nhiên cảm thấy Cỏ tinh vui mừng, nhưng thổ khắc thủy, Dạ Du thần quả thực không nên giống như Cỏ tinh."
Bạch Huyên tựa hồ không nghe hiểu, chớp chớp mắt: "Vậy Ngũ Hành ngươi thuộc về cái gì."
Thập Diệp: "Cái gì."
"Ngũ Hành ta thuộc về cái gì?" Bạch Huyên trở tay giữ chặt cổ tay Thập Diệp, đi về phía trước một bước.
(Thuộc về nhau đó, hehe)
Một bước này, khoảng cách giữa hắn và Thập Diệp chỉ còn lại một tấc, chóp mũi hai người cơ hồ chạm vào nhau, khí tức Bạch Huyên lạnh lẽo, hô hấp Thập Diệp nóng rực, hai loại hô hấp quấn lấy nhau như băng hỏa giao nhau, làm lớp băng tan chảy, con ngươi màu đỏ thẫm của Bạch Huyên phủ kín một tầng thủy quang mông lung, mí mắt khẽ động, lưu quang chớp động như tơ nhện.
Hầu kết Thập Diệp hơi giật giật, miệng lưỡi khô khan.
Hắn đột nhiên nhớ tới cảm giác lúc trước khi Bạch Huyên thay hắn trừ bỏ oán khí suối vàng, sau lưng từng trận tê dại ngứa ngáy, cái cảm giác ngứa ngáy này rất nhanh liền kéo dài đến một bộ phận nào đó trên cơ thể, làm cho hắn cơ hồ khó có thể kiềm chế.
Không, không đúng!
Thập Diệp hung hăng c4n đầu lưỡi, mùi ngứa ran cùng mùi tanh làm cho hắn lấy lại vài phần tự chủ, mạnh mẽ lui về phía sau nửa bước, nhưng ngón tay Bạch Huyên quấn quanh cổ tay hắn đột nhiên siết chặt, hung hăng kéo hắn trở về lại.
"Thập Diệp, cây trâm Khô Mộc Phùng Xuân củangươi sao lại có "xuân ý"? "Bạch Huyên nâng chiếc cổ trắng nõn lên, khẽ nhếch miệng, hơi thở mềm mại áp đến gần, sau đó nhẹ nhàng li3m lên cổ Thập Diệp: "Ngươi không nói, ta cũng hiểu..."
Thập Diệp hai mắt trợn tròn... ngón tay lạnh lẽo của Bạch Huyên trượt vào cổ áo đạo bào của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.