Chương 11: Sư muội của sư phụ
Vu Quân Công Tử
03/02/2023
Lúc này từ trong điện Thích La. Lãnh Dạ Xuyên khoan thai bước ra, mùi hương tiên khí nhàn nhạt quyện quanh thân thể hắn. Đôi hài trắng dừng trên nền điện. Hai ngàn môn đệ nuốt khan một ngụm khí, vội chắp tay hành lễ.
Đã hai ngày rồi không có gặp qua sư phụ, có chút trống rỗng, bất an. Nay người đã khỏe lại, dáng vẻ còn tiêu phong ngạo khí hơn cách đây hai ngày. Thật khiến chúng có chút nóng mắt e dè. Xem đi cái mảnh bạch y sạch sẽ thơm tho ấy bao bọc lấy một cơ thể thuần khiết băng lãnh. Một lần cũng chẳng dám mơ tưởng sẽ chạm tới, càng không nỡ chạm tới. Sợ làm vấy bẩn y áo nam nhân ấy.
"Sư phụ..."
Tử Sa khẽ gọi Lãnh Dạ Xuyên. Ánh mắt nhìn hắn vừa mừng rỡ vừa đượm buồn. Hóa ra đêm qua hắn ở lại Thích La điện. Không ngủ cùng giường với nhau, cố tình tránh né y, tâm tư hắn đang suy nghĩ gì vậy. Có phải hắn ghét bỏ y rồi không? Lỡ không kềm chế được mà ôm hắn một cái lại thành ra nông nỗi này. Y phải làm sao đây. Muốn tiến gần tới hắn khó tới như vậy.
"Được rồi, mọi người trật tự. Chúng ta khởi động trước khi vào bài tập."
"Bắt đầu đi." Ngải Tử Ưu hô to.
Hai ngàn môn đệ bắt đầu nạp khí. Hai chân dang rộng bằng vai, đầu gối hơi chùng xuống, sải tay theo hình vòng cung chạm nhau nơi khỏi đỉnh đầu. Hai lòng bàn tay áp vào nhau tầm một lúc, động tác cứ thế lặp đi lặp lại đều đặn nhẹ nhàng. Cơ mà thế nào chánh giữa hàng lại có kẻ quơ tay múa chân loạn xạ.
Trong thời gian Ngải Tử Ưu hướng dẫn chúng môn đệ tập luyện. Tử Sa mãi miên man nghĩ ngợi, ánh mắt cùng tâm trí đều đặt hết cả lên người nam nhân bạch y cốt khí đang đứng ở trên sân điện kia, chẳng may làm lỡ nhịp với mọi người. Quả nhiên một giọng nói vang lên, không lớn không nhỏ đủ để y giật bắn người kinh sợ.
"Tử Sa, bước ra khỏi hàng."
Tử Sa dừng tập luyện đứng yên bất động mà ngẩng nhìn Lãnh Dạ Xuyên, nam nhân lãnh diễm ấy. Bờ môi mỏng đỏ hé mở ấp úng tựa hồ như sắp sửa mếu máo: "Hơ...Sư phụ. Tại sao a?"
"Tử Ưu, con nói cho y biết tại sao." Dạ Xuyên nhìn thẳng vào mắt y. Nghiêm khắc mà nói. Bình thường hắn lạnh lùng một, tới thời lên lớp còn cứng ngắc như que củi tới mười phần.
Chúng môn đệ rét lạnh nhìn bầu không khí căng thẳng, đoán chừng tiểu sư đệ sắp gặp chuyện chẳng lành. Ngải Tử Ưu lòng âm thầm thở ra một cái đoạn quay qua hướng tiểu sư đệ mà dõng dạc ca lên bài ca muôn thuở.
"Sa sư đệ trong giờ học không chú tâm, lơ là rong ruổi. Trước phạm vào môn quy, sau làm ảnh hưởng đến các đồng môn. Xin mời đệ rời khỏi vị trí. Chiếu theo môn quy đệ phải lập lại động tác vừa rồi một trăm lần. Liền chấp phạt."
Tuy nói động tác nạp khí nhẹ nhàng không dùng lực nhưng tập một lúc cả trăm cái tích tụ kích ép rất dễ gây ra phản tác dụng, làm chèn khí mệt tim và khó thở. Nặng hơn nữa nôn khan và bỏ ăn ba ngày. Nếu không kiệt sức ngay trong lúc tập vỡ tim mà lăn đùng ra chết.
Tiểu yêu mím môi miễn cưỡng bước lên trước nhận phạt. Hai ngàn môn đệ hướng mắt nhìn y lắc đầu chẳng biết phải làm gì. Lời của sư phụ đã thốt ra chúng một câu cũng không dám trái ý, giấc này mở miệng xin thay cho y khéo vạ lây cả đám.
Chúng môn đệ chỉ còn có trơ mắt mà dòm. Trong miệng thì thầm đọc kinh cầu nguyện cho tiểu sư đệ tai qua nạn khỏi.
Hóa ra sư phụ người cũng chẳng coi trọng tiểu sư đệ là bao, cho y ở lại Hương Vân cốc chi bằng cái danh không thực. Nhìn đi ánh mắt người trước sau không đổi, một thân thanh bạch lạnh lùng như băng như tuyết ngàn năm trên đỉnh Tiêu Dao sơn. Vô dục vô cầu.
Chúng môn đệ nuốt khan một ngụm nước bọt, có phần rét lạnh. Sư phụ thật nghiêm khắc, ở cạnh người chỉ cần một động thái nhỏ không đúng quy củ liền bị phạt. Nặng có khi còn trục xuất khỏi Trúc Lâm Phong. Tử Sa đệ thế nào lao đầu khổ ải, quỳ đêm dầm mưa ngoài sân cầu cạnh xin được ở lại hầu hạ người. Đệ đây là đang cầu chết đấy có biết không? Sống ở Tàm viện với chúng ta tốt hơn gấp vạn vạn lần.
"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy..." Ngải Tử Ưu chăm chú quan sát Tử Sa chấp phạt, miệng nhẩm nhẩm đếm.
Tử Sa mồ hôi tiết đầy thái dương. Y mới vừa bớt bệnh không lâu tập vài chục cái đã có phần đứng không vững. Đôi chân cơ hồ run rẩy từng cơn, hô hấp khó nhọc, y áo ướt đầm.
Dạ Xuyên vẫn đứng đấy nhìn y, tay chắp sau hông. Mặt không cảm xúc.
Tử Sa cắn răng chịu đựng, chân tay đau một nhưng nhìn biểu tình trơ trơ máu lạnh của hắn con tim y đau tới mười phần. Tập tới cái thứ bảy mươi y choáng váng đầu óc mặt mũi tối sầm cả thân thể không chịu nổi nữa cứ thế đổ sập xuống. Chúng môn đệ nháo nhào cả lên. Riêng Ngải Tử Ưu đã tiến tới mấy bước đỡ lấy y.
Giờ giấc này thân thể suy kiệt Tử Sa vẫn còn lắc lắc đầu qua lại, cố định thần để nhìn cho rõ bóng dáng nam nhân lạnh lùng trước mặt.
Dạ Xuyên cõi lòng dịu xuống. Cơ mà cũng không xem xem y mệt tới cái dạng nào. Nhìn vào mắt y mà bảo: "Còn thiếu ba mươi cái. Nghỉ khỏe rồi thì liền đứng dậy tiếp tục nhận phạt." Nói xong cũng không xem xem bầu không khí trên điện giấc này thế nào, hắn ung dung đạm mạc cất bước mà rời đi.
Ai nấy nghe e dè im ắng. Riêng Thích Tử Sa nhướn mày nhìn theo bóng lưng nam nhân rời đi, uất ức tới tràn trề. "Sư phụ máu lạnh. Một trăm cái này không làm khó được ta đâu. Ngươi có giỏi phạt một ngàn một vạn đi. Lão tử ta đây hầu ngươi tới cùng, tới cùng."
"Sư phụ khốn kiếp...Hm...hm..." Tử Sa còn muốn mắng chửi nhiều hơn chút. Ngải Tử Ưu đã vội vươn tay bịt miệng y lại.
Chúng môn đệ mặt mũi xám xì, theo quán tính phóng tầm mắt dõi về hướng sư phụ thấp thoáng ngày một xa dần. Chẳng hề quay đầu lại. Đoán chừng sư phụ không nghe thấy. Có ai biết được hắn nghe rõ mồn một ai kia đang mắng chửi hắn từ khoảng cách thật là xa.
Ngược luồng gió bạt, mảnh bạch y bay phất phới dưới nắng mai. Lãnh Dạ Xuyên đáy mắt âm trầm sâu thẳm. Bờ môi khẽ cong lên. Ai biết được hắn cười hay không cười.
Tử Ưu thở hắt ra một hơi lắc đầu ngao ngán. Sa sư đệ tính cách không thay đổi. Trước sau ương bướng ngang ngạnh, sớm muộn gì cũng rước vạ vào thân.
Thế là sau đó tiểu yêu chấp phạt thêm ba mươi cái cho đủ con số. Giờ cơm trưa y nuốt không trôi, nôn lên nôn xuống vì mệt. Tới thời lên lớp với thầy đồ y ngồi nghe giảng không nổi, lưng đau eo mỏi gục lên gục xuống. Bèn kiếm chỗ gần vách tường mà ngồi sẵn tiện dựa lưng, lê lết miễn cưỡng cũng bò qua vài canh giờ học.
Hồi chuông tan buổi lúc này trời cũng đã xế chiều. Chúng môn đệ ùa ra nói với nhau vài câu chuyện trò rồi quay về Tàm viện bắt đầu chẻ củi gánh nước. Tử Sa ba chân bốn cẳng lao như bay về cốc Vân Hương. Cả ngày nay y chỉ chờ có giờ khắc này, ngồi học không nghe thầy đồ giảng bài. Trong đầu y cư nhiên chỉ toàn hình ảnh của sư phụ, lại quên mất sáng sớm nay trên sân điện Thích La là ai đã phạt y tới thừa sống thiếu chết đi.
Bước qua cây cầu mây nước trong leo lẻo chảy qua khe đá. Miệng y đã gọi thất thanh. Trái tim trong lồng ngực reo liên hồi.
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
Không gian im lìm vắng lặng. Chẳng có ai đáp trả lời y. Bỗng từ phía sau nhà truyền tới tiếng động lạ. Tim Tử Sa treo trên đọt cây. Y vắt giò lên cổ mà chạy tới.
Mảnh đất trống nho nhỏ mé sau nhà gần cạnh bên hồ sen. Dạ Xuyên đang loay hoay sụp ngồi trên đất. Hai ống tay áo xắn lên đến tận khuỷu, để lộ ra làn da trắng mịn như tuyết. Những ngón tay thon dài nhuốm đất đỏ au.
"Sư phụ, ngươi đang làm gì? Đừng nói với ta là ngươi đang nghịch đất sình nha." Tiểu yêu cười cười hơi nghiêng đầu nhìn bóng lưng đối phương. Buông giọng trêu chọc.
Dạ Xuyên vẫn mải miết loay hoay, không hề quay đầu lại. "Sa nhi, con về rồi. Vi sư đang trồng củ cải cho con."
"Trồng củ cải?"
"Củ cải...cho ta?"
Tiểu yêu hai mắt long lanh trong chất đầy ngỡ ngàng kinh hỉ. Lời sư phụ êm ái mượt mà như ru. Mới ban sáng còn nặng nhẹ phạt y trên sân điện Thích La. Chiều về đã trồng gần hết mảnh vườn toàn củ cải. Nam nhân nghiêm khắc lạnh lùng ban sáng biến đâu mất rồi. Người trước mặt gần gũi ôn nhu như nước. Có phải chiều tà về mặt trời lặn xuống núi nên tâm tình hắn cũng hạ nhiệt theo bầu không khí hay không?
Vừa đấm vừa xoa thế này y làm cách nào thoát khỏi lưới tình của hắn cho được đây?
"Sư phụ..." Tử Sa hai mắt ẩn ẩn đỏ cảm động tới sắp khóc. Một đường nhào đến bá lấy cần cổ của Dạ Xuyên, bật reo mừng hân hoan.
"Sư phụ, Sa nhi thích nhất củ cải trắng. Ngươi thật tốt với ta. Sư phụ! Sư phụ!"
"Ặc...Tử Sa...con trước buông...ra." Dạ Xuyên hai tay dính đầy đất đỏ. Muốn gỡ vòng tay nháo loạn của đối phương ra khỏi cần cổ mình cũng không được. Bị chặn đường thở, hắn khó nhọc lên tiếng.
Tử Sa vội buông tay ra, ngồi sụp xuống sát cạnh hắn. Dùng hai cái tay mới vừa nháo loạn mà lăn vào trong đất ẩm, đào đào bới bới.
"Sư phụ. Ta làm cùng ngươi nha."
"Ờm." Dạ Xuyên ừ nhẹ một tiếng.
Dưới ánh hoàng hôn tà dương le lói. Hai bóng dáng loay hoay sụp ngồi trên mảnh đất nhỏ phía sau nhà. Hai mái đầu chụm cùng một chỗ. Mải miết trồng củ cải. Lăn tới lăn lui thế nào ngón tay tiểu yêu chạm vào ngón tay của Dạ Xuyên mất rồi. Y còn vờ như không biết muốn lấn thêm một chút nắm lấy bàn tay hắn.
Dạ Xuyên hắn vội vã thu bàn tay về. Lại vừa hay bắt gặp cái ánh mắt chan chứa si mê của đối phương đang ngẩng nhìn mình. Hắn lật đật quay đầu dời sang nơi khác, tiếp tục trồng củ cải.
Nhìn vào tấm lưng nam nhân đang ngồi gần đấy cách mình chẳng xa. Tiểu yêu lòng đau một mảng. Muốn nhào tới ôm hắn vào lòng hôn hôn mấy cái rồi sau đó đè ra đất mà tận lực triền miên nhưng y không đủ sức. Càng không dám chọc cho hắn giận. Kẻ đó hắn vốn chẳng bằng lòng.
Có cách nào để đôi tay y với tới hắn không, có cách nào để ngón tay này chạm vào trái tim hắn hay không? Gần bên hắn y cảm thấy gấp gáp và khó thở. Làm sao cho hắn quay đầu lại nhìn y đây. Càng tiến tới hắn lại càng rời xa hơn.
* * **
Ánh trăng lên cao trên ngọn cây trước sân nhà. Trong phòng tối đêm nay đã đặt thêm một chiếc giường trúc. Tử Sa chạm tay vào xoa xoa mấy thanh nẹp giường, không khỏi trầm trồ khen ngợi. Sư phụ y hắn chu đáo còn cái người thợ mộc nào đóng ra cái giường này thì khéo tay.
"Thật đẹp nha sư phụ. Chuyển lời ta cám ơn người thợ mộc ấy giùm."
Dạ Xuyên khẽ mỉm cười không đáp, vươn tay rót tách trà kề lên khóe môi nhấp một ngụm. Cả buổi trưa hắn không nghỉ ngơi loay hoay mà bào gỗ đóng thành chiếc giường ấy. Tiểu yêu này thích còn khen đẹp, tay nghề của hắn cũng không tệ đi, là có thể làm thợ mộc đóng giường.
Dạ Xuyên có chút cao hứng. Tiểu yêu tâm trạng càng hưng phấn hơn hắn gấp bội phần. Nhìn hắn uống trà bờ môi mềm ướt kề cận miệng tách y thầm ao ước mình lập tức có thể hóa thành chiếc tách kia, trước sau mà chạm vào bờ môi hắn, hôn hôn mấy cái.
Nghĩ bậy hầu kết nom nhúc nhích. Tiểu yêu mon men chạy đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đối diện với Dạ Xuyên qua bàn gỗ ngăn cách. Khoanh tay ngoan ngoãn giữ một khoảng cách nhất định. Hai mắt long lanh mà nhìn hắn. Ngây thơ hỏi.
"Sư phụ, ấm trà này nhìn thật ngộ. Tử Sa chưa thấy bao giờ?"
"Đây là ấm trà Tử Sa." Dạ Xuyên bình thản đáp.
Tử Sa bật miệng kêu lên: "A, ấm trà tử sa. Sao trùng tên với ta vậy sư phụ?"
"Ấm trà này được làm từ đá tử sa. Hôm đó con đòi một cái tên. Vi sư nhất thời không nghĩ ra, bèn lấy tên ấm trà này đặt cho con. Hiện tại cảm thấy rất vừa ý."
Dạ Xuyên nâng tách trà lên uống thêm một ngụm nữa. Chậm rãi nói tiếp. Bờ mắt hắn rũ xuống dường như muốn nhắm nghiền mà thưởng thức hương vị của trà.
Chẳng biết có phải hơi nóng bốc lên nghi ngút không mà tiểu yêu nhìn thấy viền mắt hắn có chút ẩm, có chút ướt. Chút ẩm ướt này vô tình như cỗ tà mị muốn đòi mạng nhỏ của y.
Mồ hôi lạnh tiết đầy hai bên thái dương. Tử Sa mườn tượng cái khung cảnh mỗi lúc sư phụ hắn rửa ấm trà, bàn tay hắn thọc vào bên trong lòng ấm, chà chà cọ cọ. Bất giác toàn thân y khẽ run lên từng cơn. Mồ hôi lạnh tự khi nào mà đã biến thành mồ hôi nóng đổ khắp người khiến toàn thân y nóng ran lên.
Sư phụ lời ngươi đây mấy ý?
Ngươi xem ta là ấm trà của ngươi sao?
Nếu có thể làm ấm trà của ngươi để bàn tay ngà ngọc của ngươi chạm vào nâng niu cọ rửa mỗi ngày, lão tử ta cũng cam tâm tình nguyện.
"Được rồi, đã đến thời ngồi thiền. Con trước lên giường bắt chân lại." Dạ Xuyên đột ngột ngắt ngang bầu không khí quỷ dị ở trong phòng. Cũng là gạt ngang chút tơ tưởng không an phận trong đôi mắt của Tử Sa.
Gì chứ ngồi thiền Tử Sa y rất sợ. Y sợ nhất là ngồi thiền luôn đó. Không được động, không được nói chuyện. Thời gian ít nhất hai khắc, ngồi giống như một bức tượng. Với bản tính hiếu động như y làm không được đâu a.
"Sư phụ. Ta không muốn ngồi. Ta không muốn ngồi đâu." Tử Sa lắc đầu trưng ra gương mặt ương ngạnh.
Dạ Xuyên mặt không cảm xúc, bình thản nói: "Tử Sa không muốn ngồi cũng được thôi. Con bây giờ liền có thể rời khỏi Trúc Lâm Phong."
"A ngồi. Ta liền ngồi. Sư phụ ngươi đừng đuổi ta." Tiểu yêu cả kinh liền leo lên giường trúc của y nhanh và gấp. Sợ bị đuổi khỏi Trúc Lâm Phong còn hơn cái quỷ gì.
Y nhanh nhảu lót dưới mông một tấm tọa cụ, bắt chân kiết già. Dạ Xuyên khóe môi khẽ cong lên, cười như không cười. Bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời vậy có phải tốt hơn không.
Thời gian chậm rãi nhích qua trong an tĩnh. Cả hai sư đồ đều ngồi an vị trên chiếc giường trúc của mình. Đối diện với nhau cách chừng có vài bước chân là tới. Tử Sa cảm thấy yên lặng quá y có chút tò mò cùng khó chịu không biết đối phương ngồi thiền dáng vẻ sẽ trông như thế nào bèn hí mắt mà dòm ra.
Dạ Xuyên bạch y thẳng thớm trang nghiêm. Hai mắt nhắm nghiền, toàn thân buông lỏng, an trú. Thoạt nhìn hệt như hắn đang ngồi ngủ. Cơ mà nếu đã ngủ rồi sao hắn không gục mặt xuống. Ngồi cứng đơ như một bức tượng gỗ. Tượng ai tạc cũng đẹp đẽ sinh động quá rồi đi.
Tử Sa miên man với dòng suy tưởng vớ vẩn trong đầu. Thích thú mà nhìn ngắm nam tử lâu thêm chút nữa. Rồi cũng bắt chước theo dáng vẻ nghiêm trang của người ta, nhắm mắt điều thân. Cơ mà chỉ được một lúc sau y đã nhúc nhích cục cựa. Ba hồi xoay trái, lại nghiêng sang phải, lúc lại đổi chân bắt lên, khi thì vươn vai kề tay lên miệng ngáp ngắn ngáp dài. Rồi thì hai mắt ti hí con nhắm con mở lén nhìn trộm người ta. Một lần nhìn này liền không dời tầm nữa.
Y chính là ngắm nghía sư phụ. Thấy hắn thật đẹp, đẹp tới nao lòng. Cơn gió đêm qua ô cửa tràn vào phòng. Bờ mi hắn bởi vậy khẽ rung rinh. Tử Sa đơ mắt dòm tưởng chừng cả linh hồn mình như sắp bị thu hút vào trong ấy. Cả một bầu trời tăm tối u linh, cả một vùng sâu thăm thẳm muôn trùng.
Cho tới hai canh giờ sau. Dạ Xuyên rời định xả thiền thì tiểu yêu tinh Tử Sa kia đã ngủ tự đời kiếp não kiếp nào. Biết y ban sáng chấp phạt, trưa không ăn cơm cơ thể đều mệt mỏi suy kiệt. Dạ Xuyên hắn miễn cưỡng bỏ qua cho một lần. Ánh mắt sâu sắc nhìn y chỉ là khẽ lắc đầu thở ra một cái.
Yêu nghiệt nghịch ngợm. Ngươi tới khi nào mới chịu nên người đây?
o0o
Chiều ngày hôm sau đến thật chậm, tiểu yêu nôn nóng trên đường về Hương Vân cốc. Nguyên lai cả ngày hôm nay sư phụ không có đến Thích La điện, mới không gặp hắn có một ngày, tâm y đã vô cùng khó chịu nhớ mong.
Cơ mà vừa bước đến chiếc cầu mây, chân y bỗng khựng lại ở giữa cầu. Nơi căn nhà trúc vốn dĩ chỉ có hai sư đồ, ấy vậy mà lại xuất hiện thêm một người nữa.
Trước mắt y là một vị tiểu cô nương xinh đẹp như tiên giáng trần, trong bộ y phục sắc hồng. Trên ngón tay nuột nà kia, một nhành trúc mảnh mai đong đưa theo thân hình kiêu sa diễm lệ.
Chiếc bàn đá cạnh đó, Lãnh Dạ Xuyên một thân thanh bạch như băng như tuyết ngàn năm nơi đỉnh Tiêu Dao. Hắn khẽ nhìn nàng môi mắt thấp thoáng ẩn hiện ý cười. Những ngón tay thon dài thanh thoát lướt qua mặt cổ cầm, từng cung bậc thăng trầm hòa nhịp theo vũ điệu của nàng ta.
Bờ môi Tử Sa cứng đờ tới không ngậm nổi miệng. Hận không thể bay ngay tới mà xuống tay đánh người. Ở đâu đang yên đang lành tự dưng chui ra một tiểu cô nương xinh đẹp mặt ngọc. Rồi thì nữ nhân yếu đuối y có thể ra tay đánh được sao. Còn đánh tên nam nhân chết bầm kia thì y đánh không lại.
Sư phụ ngươi thật giỏi. Cả ngày nay không tới Thích La điện hóa ra là ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt. Cùng tiểu cô nương nhà người ta liếc mắt đưa tình, chàng chàng thiếp thiếp. Cả một ngày trời cô nam quả nữ ở riêng trong cốc vắng vẻ tĩnh lặng, chuyện gì cần làm có lẽ cũng đều đã làm xong hết rồi đi. Tử Sa răng cắn chặt môi muốn bật ra máu. Nghĩ tới mức đấy đầu y muốn phát điên lên.
Nói cái gì mà thanh cao thuần khiết. Nói cái gì mà vô dục vô cầu, đều chỉ là giả dối. Sư phụ thối tha. Sư phụ khốn kiếp. Y phải học võ công cho thật giỏi. Nhất định có một ngày đánh bại hắn.
"Sa nhi, con tính đứng đó tới khi nào?"
Tiếng đàn bỗng ngưng bặt thay vào đấy là giọng nói trầm ấm của Dạ Xuyên vang lên. Hắn ngẩng nhìn y, từ khoảng cách chẳng gần chẳng xa vừa vặn thu vào tầm cái biểu tình thống khổ ghen tuông trong đáy mắt y. Y giận tới viền mắt ửng ửng đỏ luôn rồi.
Không muốn bức đối phương tới tuyệt lộ. Dạ Xuyên thương tình mà lên tiếng: "Sa nhi, đây là sư muội của vi sư. Con mau bước tới hành lễ với nàng."
Gì chứ. Là sư muội của hắn thật sao?
Gương mặt tiểu yêu phút chốc thay đổi thật nhanh. Y nở nụ cười tươi rói bước đến chắp tay lại cung kính hành lễ với nàng ta. Miệng gọi hai tiếng "cô cô" thật ra trong lòng không hề thừa nhận một chút nào. Bán tín bán nghi lời sư phụ hắn nói chưa chắc đã là thật.
Cô cô cái quỷ gì chứ. Có phải chừng đôi ba bữa nửa tháng nữa, cô cô xinh đẹp này liền trở thành sư nương của y không. Bất luận thế nào y cũng tuyệt đối không để chuyện xấu ấy xảy ra.
"Tử Sa, con học hành cả ngày cũng mệt rồi. Trước đi tắm rửa thay y phục." Dạ Xuyên nhìn một lượt từ đầu tới chân tiểu yêu rồi bảo.
Cho rằng sư phụ muốn đuổi khéo mình đi để có không gian riêng thân mật cùng tiểu cô nương nhà người ta. Tử Sa nghiến răng kèn kẹt trong bụng. Bất quá ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Y bước vào trong nhà lấy y phục mới ôm vào lòng vờ như mình đi tắm. Nhưng mà y không có đi tắm.
Từ ngỏ sau y vòng qua mé bên hông nhà đi lòn ra ngỏ trước. Khi đã gần tới mái hiên rồi y đứng nép vào một góc sát vách. Khoảng cách rất gần khuôn sân nơi có hai cái người kia đang chàng chàng thiếp thiếp.
Đôi mắt ti hí y dòm qua khe cửa, vành tai vảnh lên mà nghe ngóng tình hình. Ai nha, hai người bọn họ nói chuyện thôi mà có cần phải đứng gần tới như vậy không. Trong nhà vẫn còn một đứa bé đang tắm đấy, không sợ xấu hổ khi nó nhìn thấy sao? Còn nói cái gì mà sư muội của vi sư. Đồ sư phụ lừa đảo. Đôi cẩu nam nữ chết bầm.
Tử Sa không tiếc lời nhục mạ. Nghiến răng kèn kẹt ở trong lòng. Ngoài khuôn sân đột nhiên vang lên tiếng hắt xì. Dạ Xuyên bị ai kia chửi xéo sau lưng đủ lời hồ đồ cay nghiệt. Hắn không hắt xì mới là lạ.
Tiểu cô nương xinh đẹp hơi nghiêng đầu nhìn hắn, muốn lấy chiếc khăn mùi xoa trong tay mình đưa cho hắn chùi qua nhưng lại thôi. Vì biết hắn xưa nay không thích dùng chung đồ với người khác. Ánh mắt nàng đượm buồn. Chậm chút mới cất tiếng nói nhẹ như tơ. "Dạ Xuyên. Muội thật tình không hiểu vì sao huynh chấp thuận cho tên tiểu tử đó ở lại trong cốc. Nào giờ huynh luôn sống đơn độc, không hề thích người khác làm phiền mình cơ mà?"
"Sư muội. Sa nhi còn nhỏ tuổi lại hiếu động nghịch ngợm, để y ở lại đây ta có thêm thời gian chỉ bảo. Nếu không sẽ không theo kịp chúng môn đệ."
"Dạ Xuyên, huynh lúc nào cũng vậy, luôn đặt lợi ích của mọi người lên hàng đầu, đối với muội lại vô tình lãnh đạm. Muội cũng rất cần huynh chỉ dạy nè, sao huynh không để muội ở lại?" Lời lẽ phát ra có chút nóng gấp. Tiểu cô nương nhìn chăm chăm vào Dạ Xuyên không rời, cũng không muốn né tránh nhẫn nhịn thêm nữa. Nàng ta dường như luôn chờ đợi câu trả lời tốt đẹp từ hắn.
Dạ Xuyên hắn tự nhiên đứng vụt dậy. Gằn giọng lạnh băng xem ra chẳng thể cho nàng một câu trả lời vừa lòng, mà ngược lại còn muốn đuổi nàng ra khỏi cốc.
"Sư muội, nam nữ thụ thụ bất thân. Trời cũng đã ngả tối. Muội trước nên rời đi thì hơn."
Khóe môi giật giật tiểu cô nương chau mày rồi rất nhanh mi tâm giãn ra. Nàng ta không muốn để lại hình tượng một vị tiểu sư muội nóng nảy vụt trạc trong mắt đại sư huynh. Hắn đối nàng thờ ơ lãnh đạm cũng chẳng phải lần đầu. Nàng sao có thể ngu ngốc thiếu kiên nhẫn tới như vậy. Muốn có được trái tim hắn chẳng phải ngày một ngày hai, còn phải dựa vào thời gian lâu dài.
"Dạ Xuyên, vậy được muội về đây. Mai muội lại tới thăm huynh."
Nói dứt lời, nàng ta phi thân bay lên hư không rồi tích tắc tan biến mất. Hình ảnh thật phi thường kinh diễm. Tiểu yêu núp sau vách nhà ngẩng nhìn ra há hốc miệng mà dòm.
Vị tiểu cô nương này bay lượn như chim rồi biến mất hút. Thật là tiên nữ sao? Sư phụ y hắn tự xưng mình là tiên nhân đắc đạo. Vị tiểu cô nương này là sư muội của hắn. Nói vậy huynh muội nhà này đều thành tiên cả rồi à. Y tu luyện tới bao giờ mới được thành tiên. Y làm sao đấu lại cái đám tiên nhân thối tha này đây.
Giành giựt hắn về. Có được hắn. Ai nha.
"Sa nhi, con xem đủ chưa?" Dạ Xuyên thình lình lên tiếng
"..." Tử Sa.
Tử Sa giật bắn cả người, vội từ góc khuất mà bước ra lấy tay xoa đầu cười trừ. "A ha, sư phụ. Đệ tử xem đủ rồi. À không, đệ tử không có xem, cũng không có thấy gì hết. Đệ tử trước tắm."
Nói xong tiểu yêu một mạch chạy vèo đi ra ngõ sau nhà. Dạ Xuyên vẫn còn đứng đó nhìn theo bóng dáng bán manh của y.
Kể từ lúc thu nhận y tới bây giờ, y chưa từng xưng hô hai từ đệ tử với hắn. Toàn là ta này ta nọ vô cùng bướng bỉnh tự phụ. Y dù sao cũng sống nơi rừng núi sơn dã quen rồi. Hắn cũng không muốn trong một lúc nhất thời ép buộc gò bó y quá nhiều trong khuôn khổ phép tắc. Cơ mà hôm nay y quýnh quáng lên tự nhiên xưng mình là đệ tử của hắn. Chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy không hài lòng. Chẳng phải nên là như vậy mới đúng sao?
Đã hai ngày rồi không có gặp qua sư phụ, có chút trống rỗng, bất an. Nay người đã khỏe lại, dáng vẻ còn tiêu phong ngạo khí hơn cách đây hai ngày. Thật khiến chúng có chút nóng mắt e dè. Xem đi cái mảnh bạch y sạch sẽ thơm tho ấy bao bọc lấy một cơ thể thuần khiết băng lãnh. Một lần cũng chẳng dám mơ tưởng sẽ chạm tới, càng không nỡ chạm tới. Sợ làm vấy bẩn y áo nam nhân ấy.
"Sư phụ..."
Tử Sa khẽ gọi Lãnh Dạ Xuyên. Ánh mắt nhìn hắn vừa mừng rỡ vừa đượm buồn. Hóa ra đêm qua hắn ở lại Thích La điện. Không ngủ cùng giường với nhau, cố tình tránh né y, tâm tư hắn đang suy nghĩ gì vậy. Có phải hắn ghét bỏ y rồi không? Lỡ không kềm chế được mà ôm hắn một cái lại thành ra nông nỗi này. Y phải làm sao đây. Muốn tiến gần tới hắn khó tới như vậy.
"Được rồi, mọi người trật tự. Chúng ta khởi động trước khi vào bài tập."
"Bắt đầu đi." Ngải Tử Ưu hô to.
Hai ngàn môn đệ bắt đầu nạp khí. Hai chân dang rộng bằng vai, đầu gối hơi chùng xuống, sải tay theo hình vòng cung chạm nhau nơi khỏi đỉnh đầu. Hai lòng bàn tay áp vào nhau tầm một lúc, động tác cứ thế lặp đi lặp lại đều đặn nhẹ nhàng. Cơ mà thế nào chánh giữa hàng lại có kẻ quơ tay múa chân loạn xạ.
Trong thời gian Ngải Tử Ưu hướng dẫn chúng môn đệ tập luyện. Tử Sa mãi miên man nghĩ ngợi, ánh mắt cùng tâm trí đều đặt hết cả lên người nam nhân bạch y cốt khí đang đứng ở trên sân điện kia, chẳng may làm lỡ nhịp với mọi người. Quả nhiên một giọng nói vang lên, không lớn không nhỏ đủ để y giật bắn người kinh sợ.
"Tử Sa, bước ra khỏi hàng."
Tử Sa dừng tập luyện đứng yên bất động mà ngẩng nhìn Lãnh Dạ Xuyên, nam nhân lãnh diễm ấy. Bờ môi mỏng đỏ hé mở ấp úng tựa hồ như sắp sửa mếu máo: "Hơ...Sư phụ. Tại sao a?"
"Tử Ưu, con nói cho y biết tại sao." Dạ Xuyên nhìn thẳng vào mắt y. Nghiêm khắc mà nói. Bình thường hắn lạnh lùng một, tới thời lên lớp còn cứng ngắc như que củi tới mười phần.
Chúng môn đệ rét lạnh nhìn bầu không khí căng thẳng, đoán chừng tiểu sư đệ sắp gặp chuyện chẳng lành. Ngải Tử Ưu lòng âm thầm thở ra một cái đoạn quay qua hướng tiểu sư đệ mà dõng dạc ca lên bài ca muôn thuở.
"Sa sư đệ trong giờ học không chú tâm, lơ là rong ruổi. Trước phạm vào môn quy, sau làm ảnh hưởng đến các đồng môn. Xin mời đệ rời khỏi vị trí. Chiếu theo môn quy đệ phải lập lại động tác vừa rồi một trăm lần. Liền chấp phạt."
Tuy nói động tác nạp khí nhẹ nhàng không dùng lực nhưng tập một lúc cả trăm cái tích tụ kích ép rất dễ gây ra phản tác dụng, làm chèn khí mệt tim và khó thở. Nặng hơn nữa nôn khan và bỏ ăn ba ngày. Nếu không kiệt sức ngay trong lúc tập vỡ tim mà lăn đùng ra chết.
Tiểu yêu mím môi miễn cưỡng bước lên trước nhận phạt. Hai ngàn môn đệ hướng mắt nhìn y lắc đầu chẳng biết phải làm gì. Lời của sư phụ đã thốt ra chúng một câu cũng không dám trái ý, giấc này mở miệng xin thay cho y khéo vạ lây cả đám.
Chúng môn đệ chỉ còn có trơ mắt mà dòm. Trong miệng thì thầm đọc kinh cầu nguyện cho tiểu sư đệ tai qua nạn khỏi.
Hóa ra sư phụ người cũng chẳng coi trọng tiểu sư đệ là bao, cho y ở lại Hương Vân cốc chi bằng cái danh không thực. Nhìn đi ánh mắt người trước sau không đổi, một thân thanh bạch lạnh lùng như băng như tuyết ngàn năm trên đỉnh Tiêu Dao sơn. Vô dục vô cầu.
Chúng môn đệ nuốt khan một ngụm nước bọt, có phần rét lạnh. Sư phụ thật nghiêm khắc, ở cạnh người chỉ cần một động thái nhỏ không đúng quy củ liền bị phạt. Nặng có khi còn trục xuất khỏi Trúc Lâm Phong. Tử Sa đệ thế nào lao đầu khổ ải, quỳ đêm dầm mưa ngoài sân cầu cạnh xin được ở lại hầu hạ người. Đệ đây là đang cầu chết đấy có biết không? Sống ở Tàm viện với chúng ta tốt hơn gấp vạn vạn lần.
"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy..." Ngải Tử Ưu chăm chú quan sát Tử Sa chấp phạt, miệng nhẩm nhẩm đếm.
Tử Sa mồ hôi tiết đầy thái dương. Y mới vừa bớt bệnh không lâu tập vài chục cái đã có phần đứng không vững. Đôi chân cơ hồ run rẩy từng cơn, hô hấp khó nhọc, y áo ướt đầm.
Dạ Xuyên vẫn đứng đấy nhìn y, tay chắp sau hông. Mặt không cảm xúc.
Tử Sa cắn răng chịu đựng, chân tay đau một nhưng nhìn biểu tình trơ trơ máu lạnh của hắn con tim y đau tới mười phần. Tập tới cái thứ bảy mươi y choáng váng đầu óc mặt mũi tối sầm cả thân thể không chịu nổi nữa cứ thế đổ sập xuống. Chúng môn đệ nháo nhào cả lên. Riêng Ngải Tử Ưu đã tiến tới mấy bước đỡ lấy y.
Giờ giấc này thân thể suy kiệt Tử Sa vẫn còn lắc lắc đầu qua lại, cố định thần để nhìn cho rõ bóng dáng nam nhân lạnh lùng trước mặt.
Dạ Xuyên cõi lòng dịu xuống. Cơ mà cũng không xem xem y mệt tới cái dạng nào. Nhìn vào mắt y mà bảo: "Còn thiếu ba mươi cái. Nghỉ khỏe rồi thì liền đứng dậy tiếp tục nhận phạt." Nói xong cũng không xem xem bầu không khí trên điện giấc này thế nào, hắn ung dung đạm mạc cất bước mà rời đi.
Ai nấy nghe e dè im ắng. Riêng Thích Tử Sa nhướn mày nhìn theo bóng lưng nam nhân rời đi, uất ức tới tràn trề. "Sư phụ máu lạnh. Một trăm cái này không làm khó được ta đâu. Ngươi có giỏi phạt một ngàn một vạn đi. Lão tử ta đây hầu ngươi tới cùng, tới cùng."
"Sư phụ khốn kiếp...Hm...hm..." Tử Sa còn muốn mắng chửi nhiều hơn chút. Ngải Tử Ưu đã vội vươn tay bịt miệng y lại.
Chúng môn đệ mặt mũi xám xì, theo quán tính phóng tầm mắt dõi về hướng sư phụ thấp thoáng ngày một xa dần. Chẳng hề quay đầu lại. Đoán chừng sư phụ không nghe thấy. Có ai biết được hắn nghe rõ mồn một ai kia đang mắng chửi hắn từ khoảng cách thật là xa.
Ngược luồng gió bạt, mảnh bạch y bay phất phới dưới nắng mai. Lãnh Dạ Xuyên đáy mắt âm trầm sâu thẳm. Bờ môi khẽ cong lên. Ai biết được hắn cười hay không cười.
Tử Ưu thở hắt ra một hơi lắc đầu ngao ngán. Sa sư đệ tính cách không thay đổi. Trước sau ương bướng ngang ngạnh, sớm muộn gì cũng rước vạ vào thân.
Thế là sau đó tiểu yêu chấp phạt thêm ba mươi cái cho đủ con số. Giờ cơm trưa y nuốt không trôi, nôn lên nôn xuống vì mệt. Tới thời lên lớp với thầy đồ y ngồi nghe giảng không nổi, lưng đau eo mỏi gục lên gục xuống. Bèn kiếm chỗ gần vách tường mà ngồi sẵn tiện dựa lưng, lê lết miễn cưỡng cũng bò qua vài canh giờ học.
Hồi chuông tan buổi lúc này trời cũng đã xế chiều. Chúng môn đệ ùa ra nói với nhau vài câu chuyện trò rồi quay về Tàm viện bắt đầu chẻ củi gánh nước. Tử Sa ba chân bốn cẳng lao như bay về cốc Vân Hương. Cả ngày nay y chỉ chờ có giờ khắc này, ngồi học không nghe thầy đồ giảng bài. Trong đầu y cư nhiên chỉ toàn hình ảnh của sư phụ, lại quên mất sáng sớm nay trên sân điện Thích La là ai đã phạt y tới thừa sống thiếu chết đi.
Bước qua cây cầu mây nước trong leo lẻo chảy qua khe đá. Miệng y đã gọi thất thanh. Trái tim trong lồng ngực reo liên hồi.
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
Không gian im lìm vắng lặng. Chẳng có ai đáp trả lời y. Bỗng từ phía sau nhà truyền tới tiếng động lạ. Tim Tử Sa treo trên đọt cây. Y vắt giò lên cổ mà chạy tới.
Mảnh đất trống nho nhỏ mé sau nhà gần cạnh bên hồ sen. Dạ Xuyên đang loay hoay sụp ngồi trên đất. Hai ống tay áo xắn lên đến tận khuỷu, để lộ ra làn da trắng mịn như tuyết. Những ngón tay thon dài nhuốm đất đỏ au.
"Sư phụ, ngươi đang làm gì? Đừng nói với ta là ngươi đang nghịch đất sình nha." Tiểu yêu cười cười hơi nghiêng đầu nhìn bóng lưng đối phương. Buông giọng trêu chọc.
Dạ Xuyên vẫn mải miết loay hoay, không hề quay đầu lại. "Sa nhi, con về rồi. Vi sư đang trồng củ cải cho con."
"Trồng củ cải?"
"Củ cải...cho ta?"
Tiểu yêu hai mắt long lanh trong chất đầy ngỡ ngàng kinh hỉ. Lời sư phụ êm ái mượt mà như ru. Mới ban sáng còn nặng nhẹ phạt y trên sân điện Thích La. Chiều về đã trồng gần hết mảnh vườn toàn củ cải. Nam nhân nghiêm khắc lạnh lùng ban sáng biến đâu mất rồi. Người trước mặt gần gũi ôn nhu như nước. Có phải chiều tà về mặt trời lặn xuống núi nên tâm tình hắn cũng hạ nhiệt theo bầu không khí hay không?
Vừa đấm vừa xoa thế này y làm cách nào thoát khỏi lưới tình của hắn cho được đây?
"Sư phụ..." Tử Sa hai mắt ẩn ẩn đỏ cảm động tới sắp khóc. Một đường nhào đến bá lấy cần cổ của Dạ Xuyên, bật reo mừng hân hoan.
"Sư phụ, Sa nhi thích nhất củ cải trắng. Ngươi thật tốt với ta. Sư phụ! Sư phụ!"
"Ặc...Tử Sa...con trước buông...ra." Dạ Xuyên hai tay dính đầy đất đỏ. Muốn gỡ vòng tay nháo loạn của đối phương ra khỏi cần cổ mình cũng không được. Bị chặn đường thở, hắn khó nhọc lên tiếng.
Tử Sa vội buông tay ra, ngồi sụp xuống sát cạnh hắn. Dùng hai cái tay mới vừa nháo loạn mà lăn vào trong đất ẩm, đào đào bới bới.
"Sư phụ. Ta làm cùng ngươi nha."
"Ờm." Dạ Xuyên ừ nhẹ một tiếng.
Dưới ánh hoàng hôn tà dương le lói. Hai bóng dáng loay hoay sụp ngồi trên mảnh đất nhỏ phía sau nhà. Hai mái đầu chụm cùng một chỗ. Mải miết trồng củ cải. Lăn tới lăn lui thế nào ngón tay tiểu yêu chạm vào ngón tay của Dạ Xuyên mất rồi. Y còn vờ như không biết muốn lấn thêm một chút nắm lấy bàn tay hắn.
Dạ Xuyên hắn vội vã thu bàn tay về. Lại vừa hay bắt gặp cái ánh mắt chan chứa si mê của đối phương đang ngẩng nhìn mình. Hắn lật đật quay đầu dời sang nơi khác, tiếp tục trồng củ cải.
Nhìn vào tấm lưng nam nhân đang ngồi gần đấy cách mình chẳng xa. Tiểu yêu lòng đau một mảng. Muốn nhào tới ôm hắn vào lòng hôn hôn mấy cái rồi sau đó đè ra đất mà tận lực triền miên nhưng y không đủ sức. Càng không dám chọc cho hắn giận. Kẻ đó hắn vốn chẳng bằng lòng.
Có cách nào để đôi tay y với tới hắn không, có cách nào để ngón tay này chạm vào trái tim hắn hay không? Gần bên hắn y cảm thấy gấp gáp và khó thở. Làm sao cho hắn quay đầu lại nhìn y đây. Càng tiến tới hắn lại càng rời xa hơn.
* * **
Ánh trăng lên cao trên ngọn cây trước sân nhà. Trong phòng tối đêm nay đã đặt thêm một chiếc giường trúc. Tử Sa chạm tay vào xoa xoa mấy thanh nẹp giường, không khỏi trầm trồ khen ngợi. Sư phụ y hắn chu đáo còn cái người thợ mộc nào đóng ra cái giường này thì khéo tay.
"Thật đẹp nha sư phụ. Chuyển lời ta cám ơn người thợ mộc ấy giùm."
Dạ Xuyên khẽ mỉm cười không đáp, vươn tay rót tách trà kề lên khóe môi nhấp một ngụm. Cả buổi trưa hắn không nghỉ ngơi loay hoay mà bào gỗ đóng thành chiếc giường ấy. Tiểu yêu này thích còn khen đẹp, tay nghề của hắn cũng không tệ đi, là có thể làm thợ mộc đóng giường.
Dạ Xuyên có chút cao hứng. Tiểu yêu tâm trạng càng hưng phấn hơn hắn gấp bội phần. Nhìn hắn uống trà bờ môi mềm ướt kề cận miệng tách y thầm ao ước mình lập tức có thể hóa thành chiếc tách kia, trước sau mà chạm vào bờ môi hắn, hôn hôn mấy cái.
Nghĩ bậy hầu kết nom nhúc nhích. Tiểu yêu mon men chạy đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đối diện với Dạ Xuyên qua bàn gỗ ngăn cách. Khoanh tay ngoan ngoãn giữ một khoảng cách nhất định. Hai mắt long lanh mà nhìn hắn. Ngây thơ hỏi.
"Sư phụ, ấm trà này nhìn thật ngộ. Tử Sa chưa thấy bao giờ?"
"Đây là ấm trà Tử Sa." Dạ Xuyên bình thản đáp.
Tử Sa bật miệng kêu lên: "A, ấm trà tử sa. Sao trùng tên với ta vậy sư phụ?"
"Ấm trà này được làm từ đá tử sa. Hôm đó con đòi một cái tên. Vi sư nhất thời không nghĩ ra, bèn lấy tên ấm trà này đặt cho con. Hiện tại cảm thấy rất vừa ý."
Dạ Xuyên nâng tách trà lên uống thêm một ngụm nữa. Chậm rãi nói tiếp. Bờ mắt hắn rũ xuống dường như muốn nhắm nghiền mà thưởng thức hương vị của trà.
Chẳng biết có phải hơi nóng bốc lên nghi ngút không mà tiểu yêu nhìn thấy viền mắt hắn có chút ẩm, có chút ướt. Chút ẩm ướt này vô tình như cỗ tà mị muốn đòi mạng nhỏ của y.
Mồ hôi lạnh tiết đầy hai bên thái dương. Tử Sa mườn tượng cái khung cảnh mỗi lúc sư phụ hắn rửa ấm trà, bàn tay hắn thọc vào bên trong lòng ấm, chà chà cọ cọ. Bất giác toàn thân y khẽ run lên từng cơn. Mồ hôi lạnh tự khi nào mà đã biến thành mồ hôi nóng đổ khắp người khiến toàn thân y nóng ran lên.
Sư phụ lời ngươi đây mấy ý?
Ngươi xem ta là ấm trà của ngươi sao?
Nếu có thể làm ấm trà của ngươi để bàn tay ngà ngọc của ngươi chạm vào nâng niu cọ rửa mỗi ngày, lão tử ta cũng cam tâm tình nguyện.
"Được rồi, đã đến thời ngồi thiền. Con trước lên giường bắt chân lại." Dạ Xuyên đột ngột ngắt ngang bầu không khí quỷ dị ở trong phòng. Cũng là gạt ngang chút tơ tưởng không an phận trong đôi mắt của Tử Sa.
Gì chứ ngồi thiền Tử Sa y rất sợ. Y sợ nhất là ngồi thiền luôn đó. Không được động, không được nói chuyện. Thời gian ít nhất hai khắc, ngồi giống như một bức tượng. Với bản tính hiếu động như y làm không được đâu a.
"Sư phụ. Ta không muốn ngồi. Ta không muốn ngồi đâu." Tử Sa lắc đầu trưng ra gương mặt ương ngạnh.
Dạ Xuyên mặt không cảm xúc, bình thản nói: "Tử Sa không muốn ngồi cũng được thôi. Con bây giờ liền có thể rời khỏi Trúc Lâm Phong."
"A ngồi. Ta liền ngồi. Sư phụ ngươi đừng đuổi ta." Tiểu yêu cả kinh liền leo lên giường trúc của y nhanh và gấp. Sợ bị đuổi khỏi Trúc Lâm Phong còn hơn cái quỷ gì.
Y nhanh nhảu lót dưới mông một tấm tọa cụ, bắt chân kiết già. Dạ Xuyên khóe môi khẽ cong lên, cười như không cười. Bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời vậy có phải tốt hơn không.
Thời gian chậm rãi nhích qua trong an tĩnh. Cả hai sư đồ đều ngồi an vị trên chiếc giường trúc của mình. Đối diện với nhau cách chừng có vài bước chân là tới. Tử Sa cảm thấy yên lặng quá y có chút tò mò cùng khó chịu không biết đối phương ngồi thiền dáng vẻ sẽ trông như thế nào bèn hí mắt mà dòm ra.
Dạ Xuyên bạch y thẳng thớm trang nghiêm. Hai mắt nhắm nghiền, toàn thân buông lỏng, an trú. Thoạt nhìn hệt như hắn đang ngồi ngủ. Cơ mà nếu đã ngủ rồi sao hắn không gục mặt xuống. Ngồi cứng đơ như một bức tượng gỗ. Tượng ai tạc cũng đẹp đẽ sinh động quá rồi đi.
Tử Sa miên man với dòng suy tưởng vớ vẩn trong đầu. Thích thú mà nhìn ngắm nam tử lâu thêm chút nữa. Rồi cũng bắt chước theo dáng vẻ nghiêm trang của người ta, nhắm mắt điều thân. Cơ mà chỉ được một lúc sau y đã nhúc nhích cục cựa. Ba hồi xoay trái, lại nghiêng sang phải, lúc lại đổi chân bắt lên, khi thì vươn vai kề tay lên miệng ngáp ngắn ngáp dài. Rồi thì hai mắt ti hí con nhắm con mở lén nhìn trộm người ta. Một lần nhìn này liền không dời tầm nữa.
Y chính là ngắm nghía sư phụ. Thấy hắn thật đẹp, đẹp tới nao lòng. Cơn gió đêm qua ô cửa tràn vào phòng. Bờ mi hắn bởi vậy khẽ rung rinh. Tử Sa đơ mắt dòm tưởng chừng cả linh hồn mình như sắp bị thu hút vào trong ấy. Cả một bầu trời tăm tối u linh, cả một vùng sâu thăm thẳm muôn trùng.
Cho tới hai canh giờ sau. Dạ Xuyên rời định xả thiền thì tiểu yêu tinh Tử Sa kia đã ngủ tự đời kiếp não kiếp nào. Biết y ban sáng chấp phạt, trưa không ăn cơm cơ thể đều mệt mỏi suy kiệt. Dạ Xuyên hắn miễn cưỡng bỏ qua cho một lần. Ánh mắt sâu sắc nhìn y chỉ là khẽ lắc đầu thở ra một cái.
Yêu nghiệt nghịch ngợm. Ngươi tới khi nào mới chịu nên người đây?
o0o
Chiều ngày hôm sau đến thật chậm, tiểu yêu nôn nóng trên đường về Hương Vân cốc. Nguyên lai cả ngày hôm nay sư phụ không có đến Thích La điện, mới không gặp hắn có một ngày, tâm y đã vô cùng khó chịu nhớ mong.
Cơ mà vừa bước đến chiếc cầu mây, chân y bỗng khựng lại ở giữa cầu. Nơi căn nhà trúc vốn dĩ chỉ có hai sư đồ, ấy vậy mà lại xuất hiện thêm một người nữa.
Trước mắt y là một vị tiểu cô nương xinh đẹp như tiên giáng trần, trong bộ y phục sắc hồng. Trên ngón tay nuột nà kia, một nhành trúc mảnh mai đong đưa theo thân hình kiêu sa diễm lệ.
Chiếc bàn đá cạnh đó, Lãnh Dạ Xuyên một thân thanh bạch như băng như tuyết ngàn năm nơi đỉnh Tiêu Dao. Hắn khẽ nhìn nàng môi mắt thấp thoáng ẩn hiện ý cười. Những ngón tay thon dài thanh thoát lướt qua mặt cổ cầm, từng cung bậc thăng trầm hòa nhịp theo vũ điệu của nàng ta.
Bờ môi Tử Sa cứng đờ tới không ngậm nổi miệng. Hận không thể bay ngay tới mà xuống tay đánh người. Ở đâu đang yên đang lành tự dưng chui ra một tiểu cô nương xinh đẹp mặt ngọc. Rồi thì nữ nhân yếu đuối y có thể ra tay đánh được sao. Còn đánh tên nam nhân chết bầm kia thì y đánh không lại.
Sư phụ ngươi thật giỏi. Cả ngày nay không tới Thích La điện hóa ra là ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt. Cùng tiểu cô nương nhà người ta liếc mắt đưa tình, chàng chàng thiếp thiếp. Cả một ngày trời cô nam quả nữ ở riêng trong cốc vắng vẻ tĩnh lặng, chuyện gì cần làm có lẽ cũng đều đã làm xong hết rồi đi. Tử Sa răng cắn chặt môi muốn bật ra máu. Nghĩ tới mức đấy đầu y muốn phát điên lên.
Nói cái gì mà thanh cao thuần khiết. Nói cái gì mà vô dục vô cầu, đều chỉ là giả dối. Sư phụ thối tha. Sư phụ khốn kiếp. Y phải học võ công cho thật giỏi. Nhất định có một ngày đánh bại hắn.
"Sa nhi, con tính đứng đó tới khi nào?"
Tiếng đàn bỗng ngưng bặt thay vào đấy là giọng nói trầm ấm của Dạ Xuyên vang lên. Hắn ngẩng nhìn y, từ khoảng cách chẳng gần chẳng xa vừa vặn thu vào tầm cái biểu tình thống khổ ghen tuông trong đáy mắt y. Y giận tới viền mắt ửng ửng đỏ luôn rồi.
Không muốn bức đối phương tới tuyệt lộ. Dạ Xuyên thương tình mà lên tiếng: "Sa nhi, đây là sư muội của vi sư. Con mau bước tới hành lễ với nàng."
Gì chứ. Là sư muội của hắn thật sao?
Gương mặt tiểu yêu phút chốc thay đổi thật nhanh. Y nở nụ cười tươi rói bước đến chắp tay lại cung kính hành lễ với nàng ta. Miệng gọi hai tiếng "cô cô" thật ra trong lòng không hề thừa nhận một chút nào. Bán tín bán nghi lời sư phụ hắn nói chưa chắc đã là thật.
Cô cô cái quỷ gì chứ. Có phải chừng đôi ba bữa nửa tháng nữa, cô cô xinh đẹp này liền trở thành sư nương của y không. Bất luận thế nào y cũng tuyệt đối không để chuyện xấu ấy xảy ra.
"Tử Sa, con học hành cả ngày cũng mệt rồi. Trước đi tắm rửa thay y phục." Dạ Xuyên nhìn một lượt từ đầu tới chân tiểu yêu rồi bảo.
Cho rằng sư phụ muốn đuổi khéo mình đi để có không gian riêng thân mật cùng tiểu cô nương nhà người ta. Tử Sa nghiến răng kèn kẹt trong bụng. Bất quá ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Y bước vào trong nhà lấy y phục mới ôm vào lòng vờ như mình đi tắm. Nhưng mà y không có đi tắm.
Từ ngỏ sau y vòng qua mé bên hông nhà đi lòn ra ngỏ trước. Khi đã gần tới mái hiên rồi y đứng nép vào một góc sát vách. Khoảng cách rất gần khuôn sân nơi có hai cái người kia đang chàng chàng thiếp thiếp.
Đôi mắt ti hí y dòm qua khe cửa, vành tai vảnh lên mà nghe ngóng tình hình. Ai nha, hai người bọn họ nói chuyện thôi mà có cần phải đứng gần tới như vậy không. Trong nhà vẫn còn một đứa bé đang tắm đấy, không sợ xấu hổ khi nó nhìn thấy sao? Còn nói cái gì mà sư muội của vi sư. Đồ sư phụ lừa đảo. Đôi cẩu nam nữ chết bầm.
Tử Sa không tiếc lời nhục mạ. Nghiến răng kèn kẹt ở trong lòng. Ngoài khuôn sân đột nhiên vang lên tiếng hắt xì. Dạ Xuyên bị ai kia chửi xéo sau lưng đủ lời hồ đồ cay nghiệt. Hắn không hắt xì mới là lạ.
Tiểu cô nương xinh đẹp hơi nghiêng đầu nhìn hắn, muốn lấy chiếc khăn mùi xoa trong tay mình đưa cho hắn chùi qua nhưng lại thôi. Vì biết hắn xưa nay không thích dùng chung đồ với người khác. Ánh mắt nàng đượm buồn. Chậm chút mới cất tiếng nói nhẹ như tơ. "Dạ Xuyên. Muội thật tình không hiểu vì sao huynh chấp thuận cho tên tiểu tử đó ở lại trong cốc. Nào giờ huynh luôn sống đơn độc, không hề thích người khác làm phiền mình cơ mà?"
"Sư muội. Sa nhi còn nhỏ tuổi lại hiếu động nghịch ngợm, để y ở lại đây ta có thêm thời gian chỉ bảo. Nếu không sẽ không theo kịp chúng môn đệ."
"Dạ Xuyên, huynh lúc nào cũng vậy, luôn đặt lợi ích của mọi người lên hàng đầu, đối với muội lại vô tình lãnh đạm. Muội cũng rất cần huynh chỉ dạy nè, sao huynh không để muội ở lại?" Lời lẽ phát ra có chút nóng gấp. Tiểu cô nương nhìn chăm chăm vào Dạ Xuyên không rời, cũng không muốn né tránh nhẫn nhịn thêm nữa. Nàng ta dường như luôn chờ đợi câu trả lời tốt đẹp từ hắn.
Dạ Xuyên hắn tự nhiên đứng vụt dậy. Gằn giọng lạnh băng xem ra chẳng thể cho nàng một câu trả lời vừa lòng, mà ngược lại còn muốn đuổi nàng ra khỏi cốc.
"Sư muội, nam nữ thụ thụ bất thân. Trời cũng đã ngả tối. Muội trước nên rời đi thì hơn."
Khóe môi giật giật tiểu cô nương chau mày rồi rất nhanh mi tâm giãn ra. Nàng ta không muốn để lại hình tượng một vị tiểu sư muội nóng nảy vụt trạc trong mắt đại sư huynh. Hắn đối nàng thờ ơ lãnh đạm cũng chẳng phải lần đầu. Nàng sao có thể ngu ngốc thiếu kiên nhẫn tới như vậy. Muốn có được trái tim hắn chẳng phải ngày một ngày hai, còn phải dựa vào thời gian lâu dài.
"Dạ Xuyên, vậy được muội về đây. Mai muội lại tới thăm huynh."
Nói dứt lời, nàng ta phi thân bay lên hư không rồi tích tắc tan biến mất. Hình ảnh thật phi thường kinh diễm. Tiểu yêu núp sau vách nhà ngẩng nhìn ra há hốc miệng mà dòm.
Vị tiểu cô nương này bay lượn như chim rồi biến mất hút. Thật là tiên nữ sao? Sư phụ y hắn tự xưng mình là tiên nhân đắc đạo. Vị tiểu cô nương này là sư muội của hắn. Nói vậy huynh muội nhà này đều thành tiên cả rồi à. Y tu luyện tới bao giờ mới được thành tiên. Y làm sao đấu lại cái đám tiên nhân thối tha này đây.
Giành giựt hắn về. Có được hắn. Ai nha.
"Sa nhi, con xem đủ chưa?" Dạ Xuyên thình lình lên tiếng
"..." Tử Sa.
Tử Sa giật bắn cả người, vội từ góc khuất mà bước ra lấy tay xoa đầu cười trừ. "A ha, sư phụ. Đệ tử xem đủ rồi. À không, đệ tử không có xem, cũng không có thấy gì hết. Đệ tử trước tắm."
Nói xong tiểu yêu một mạch chạy vèo đi ra ngõ sau nhà. Dạ Xuyên vẫn còn đứng đó nhìn theo bóng dáng bán manh của y.
Kể từ lúc thu nhận y tới bây giờ, y chưa từng xưng hô hai từ đệ tử với hắn. Toàn là ta này ta nọ vô cùng bướng bỉnh tự phụ. Y dù sao cũng sống nơi rừng núi sơn dã quen rồi. Hắn cũng không muốn trong một lúc nhất thời ép buộc gò bó y quá nhiều trong khuôn khổ phép tắc. Cơ mà hôm nay y quýnh quáng lên tự nhiên xưng mình là đệ tử của hắn. Chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy không hài lòng. Chẳng phải nên là như vậy mới đúng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.