Chương 68: Thích Tử Sa ăn dấm chua liên hoàn (2)
Vu Quân Công Tử
03/02/2023
Diệp Liên rời đi rồi, Diệp Toàn cúi xuống tiếp tục công việc bỏ dở, hai tay chậm vuốt ve lồng ngực ái nhân. Cơ thể tiểu sư đệ vừa mới hồi phục không bao nhiêu còn chưa có tỉnh lại gã đâu cầm thú tới độ làm chuyện đó tổn thương đệ đệ. Cùng lắm gã cũng chỉ hôn qua một chút. Nói mấy lời chọc tức biết đâu tiểu sư đệ sẽ tỉnh lại thì sao?
"Tiểu sư đệ, mau trở về với huynh đi. Chẳng lẽ chán ghét huynh tới mức này sao? Xuyên, Dạ Xuyên đệ..."
Ngón tay miết nhẹ bờ môi đỏ mọng. Diệp Toàn cúi thấp xuống hôn Dạ Xuyên. Cơ mà hai bờ môi còn chưa kịp chạm vào nhau một tiếng thét kinh hồn đã vang lên ai oán.
"KHÔNG ĐƯỢC."
Đồng tử vỡ nát, gân gồ từng mảng trên màng tang, Thích Tử Sa vận hết yêu khí hất văng Ngải Tử Ưu ra một đường lao xuống dưới, gạch ngói rơi theo ầm ầm vỡ vụn khắp nền phòng. Bụi bay mù mịt.
Nãy giờ trông một màn ba huynh muội nhà họ Hoàng nháo loạn, Tử Sa sớm đã nhịn đủ. Thật sự không ngờ bọn họ yêu sư phụ mình tới vậy. Bọn họ người nào người nấy tư chất hơn người, gia thế cũng đủ hơn người, y thực sự rất nóng lòng sợ hãi. Nếu còn không nhanh tay sư phụ sẽ thật sự bị bọn họ cuỗm mất. Sư phụ là của y. Y đã đánh dấu chủ quyền rồi hắn mãi mãi là của y. Là của y.
Thích Tử Sa gầm lên như con dã thú điên cuồng lao đến, một cước đá văng Hoàng Diệp Toàn, liên tiếp hai ba quyền lại thi nhau tấn công tới tấp.
Hoàng Diệp Toàn sau phút thất thần vội mở nắp chiếc nhẫn xanh. Bấy giờ Ngải Tử Ưu từ mái nhà phóng xuống, nhanh như cắt cắp lấy thân thể tiểu sư đệ một đường tháo chạy. Cư nhiên là phóng vút lên mái nhà đã sớm bị tiểu sư đệ phá tới chẳng còn nóc.
Chấn động quá lớn, hai vị muội muội cùng toán sát thủ ập vào phòng. Hoàng Diệp Toàn tay ôm lồng ngực nhăn mặt quát lớn:
"Mau, đuổi theo tên xú tiểu yêu kia cho ta. Mau lên."
Bọn sát thủ lập tức phi thân lên mái nhà, cấp tốc đuổi theo. Hai vị muội muội bước tới đỡ gã.
"Đại sư huynh, huynh không sao chứ?"
"Huynh không sao, các muội mau di chuyển Dạ Xuyên đến một nơi khác, chỗ này đã không còn an toàn. Bọn chúng chắc chắn quay lại."
"Được."
Cả nhà ba huynh muội nhìn nhau gật đầu, vừa lúc này bé Hạt Xanh đã từ ngoài ào vào phòng, thở hổn hển: "Bẩm chủ nhân không xong rồi, toàn bộ biệt viện phía Tây đều bốc cháy, sức gió quá lớn mọi người không cách nào dập nổi."
Chuyện này còn chưa qua chuyện khác đã ập tới. Đáy mắt Hoàng Diệp Toàn biến sắc, một đường lao ra khỏi phòng bỏ lại một câu: "Hai muội ở lại đây trông chừng Dạ Xuyên cho huynh."
"Ừm, đại sư huynh yên tâm, mau đi đi."
Nơi phía Tây viện, hạ nhân, nha hoàng cùng binh lính thay nhau dập lửa, tiếng la hét om sòm huyên náo.
"Mau lên mang nước lại đây, nhanh chân lên."
"Nhanh chân lên."
Cùng lúc này ngoài hoa viên, Ngải Tử Ưu và Thích Tử Sa cũng đang bận bịu giáp chiến cùng bọn sát thủ, tiếng binh khí chạm nhau kinh keng nhức óc.
Sau khi diệt sạch chúng, Thích Tử Sa bất ngờ quay đầu hướng lại gian phòng kín đáo trong biệt viện kia nơi có sư phụ đang ở đó. Ngải Tử Ưu tá hỏa tam tinh vội vươn tay giữ chặt đối phương lại.
"Thích Tử Sa đệ không thể quay lại, tình thế vừa rồi đệ cũng nhìn thấy gã pháp sư đó có bảo vật hàng yêu."
Khóe môi giật giật Tử Sa sửng người quay nhìn hắn. Là ai, là ai đã nói ra thân phận thật sự của y.
"Đại sư huynh, huynh làm sao biết đệ không phải con người. Chẳng lẽ sư phụ hắn..."
"Không phải sư phụ cũng không hẳn là lão gia nhân. Chỉ là ông ấy ngủ trưa nói mớ. Huynh tới dược phòng bốc thuốc tình cờ nghe được thôi."
Thích Tử Sa tự dưng rét lạnh, đại sư huynh tình cờ nghe được, còn tiểu tử mồ côi ở bên cạnh ông lão ấy cả ngày cả đêm. Sư phụ ngươi bảo đó là người ngươi tin tưởng nhất sao. Mẫu thân ơi! Tử Sa ôm mặt nghĩ cũng chẳng dám nghĩ nữa, hắng giọng một cái rút bàn tay ra khỏi bàn tay của đối phương thấp giọng bảo:
"Biết rồi huynh bấy lâu còn lo cho đệ làm gì, không sợ đệ có lúc nổi cơn ăn thịt huynh sao?"
"Không sợ. Lúc trước đệ trúng bùa chú của gã pháp sư kia cũng chỉ tiếp nhận được máu của sư phụ bọn huynh liền hiểu cả rồi, đệ chê máu thịt của bọn huynh không thơm tho như sư phụ, còn lo đệ sẽ ăn thịt huynh nữa sao?"
Tử Ưu thản nhiên nói lời thật lòng, toàn thân Tử Sa lạnh thêm vài ba độ. "Bọn huynh" gì đó nói cũng thật suông miệng. Hóa ra toàn bộ Trúc Lâm Phong từ trên xuống dưới đều biết thân phận thật sự của y cả rồi đi. Quả nhiên bí mật mà có người thứ hai biết được thì chẳng còn là bí mật nữa. Bất quá yêu tinh thì đã sao, y chưa từng hút máu ăn thịt ai việc gì phải sợ. Có điều kẻ đầu tiên tiết lộ bí mật này cho người thứ ba biết thì cần phải tính à nha.
Sư phụ ngươi khỏe mạnh bình thường lại đi lão tử cho ngươi biết tay.
"Được rồi không rảnh đôi co với huynh nữa, đệ phải đi cứu sư phụ. Huynh nếu sợ thì núp lại đây đi đừng làm vướng chân đệ."
"Thích Tử Sa, phải huynh sợ, nhưng huynh là sợ đệ bị bắt một lần nữa. Sư phụ dùng tiên đan cứu đệ ra giao đệ lại cho huynh. Huynh phải có trách nhiệm với đệ, đệ còn cứ hành sự liều lĩnh không kềm chế được cảm xúc của mình như thế nữa huynh buộc lòng phải cưỡng chế đưa đệ về Trúc Lâm Phong."
Hốc mắt trợn trừng giờ thì tới lượt Tử Sa nắm lấy bả vai đối phương gằn giọng:
"Đại sư huynh nửa viên tiên đan không cách nào đưa cho sư phụ, lại nhìn ba huynh muội nhà bọn chúng không ngừng phi lễ với hắn. Trong tình cảnh đó huynh nói đệ có thể chịu đựng được sao, có thể sao?"
"Tử Sa..." Yết hầu dịch động, Tử Ưu nuốt khan.
"Hắn vì đệ moi tiên đan, hắn vì đệ thân thể dập nát, hắn vì đệ bị hoại thành cái dạng này đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Huynh nói đệ phải làm sao, phải làm sao đây? Hức hức..."
Tử Sa khóc. Ngải Tử Ưu nhịn không được vòng tay ôm y vào lòng, trái tim đau như xát muối.
"Tử Sa, sư phụ nhất định tỉnh lại. Giờ huynh đưa đệ quay lại đó nhưng đệ phải hứa với huynh không được hành sự lỗ mãng, mọi sự nghe theo huynh."
"Được, đại sư huynh. Chúng ta mau lên."
(Chuyển cảnh)
Bấy giờ trong gian phòng Dạ Xuyên đang nằm, pháp sư vừa đi khỏi không bao lâu Thử Hạ đã bước vào, trên môi nở nụ cười khả ái:
"Xin chào nhị vị tiểu thư nhà họ Hoàng, lửa đang cháy lớn ở Tây viện sao hai vị không đến phụ giúp một tay dập lửa a?"
Hai tỷ muội nhíu mày nghi hoặc chân vô thức dịch ra sau vài bước thủ thế. Bờ môi hồng đào khẽ nhếch lên:
"Thử Hạ, ngươi chẳng phải theo đoàn nghị sự về phương Bắc thiết lập phòng thủ chuẩn bị chiến tranh rồi ư, sao lại còn ở đây?"
"Không vội, thay sư phụ báo thù là trách nhiệm của người đệ tử như ta. Chẳng những giết, ta còn khiến tên đại vương kia chết thật thê thảm nữa kìa. Chỉ là khắc này ta buộc phải mạo hiểm một chuyến, dẹp rác rưởi ngáng chân rồi đi cũng không muộn."
Thử Hạ vừa dứt lời, đôi thằn lằn tinh thình lình ập vào tấn công. Từ trên mái nhà ám khí của bọn sát thủ phóng xuống đầu hai tỷ muội họ Hoàng tới tấp, thù trên giặc dưới phối hợp không gian lại nhỏ hẹp bó gọn, hai nàng di chuyển vô cùng khó khăn.
Thử Hạ lợi dụng cơ hội, vội vã tiến đến bên giường muốn mang kim thân của Dạ Xuyên rời đi. Cứ ngỡ thuận lợi trót lọt, nào ngờ bước tới bậc cửa hắn đã khựng chân lại, nhích lùi về sau.
Hoàng Diệp Toàn chậm bước tới, dồn hắn vào lại trong phòng, đôi mắt âm lạnh đáng sợ, giọng nói cất lên trái lại vô cùng nhẹ nhàng.
"Thử Hạ, để xuống."
"Ngươi...chẳng phải đi dập lửa ở Tây viện?" Thử Hạ vặn vẹo ngây người, rõ tính toán vô cùng kĩ lưỡng sao bại lộ nhanh thế này.
"Hừ, chút trò vặt vãnh của ngươi qua mắt ta sao. Ngay từ buổi đầu ngươi rời Trúc Lâm Phong về dưới trướng của ta, ta đã biết ngươi mang tâm tư gì đối với Dạ Xuyên. Chẳng qua đôi bên còn lợi dụng lẫn nhau, ta nhắm một mắt, mở một mắt để ngươi tự tung tự tác. Thật không ngờ ngươi lại manh động hấp tấp tới vậy, đuôi đưa đến tận lưỡi không chặt thì thực phí."
Lời vừa dứt, chiếc nhẫn xanh trên ngón áp út của gã pháp sư đã bung nắp tự lúc nào, quả là một con cáo già nham hiểm. Thử Hạ còn chưa nghe hết lời đã bị một luồng lực vô hình hút đến thân thể méo mó, chẳng mấy chốc vào gọn lỏn trong chiếc nhẫn xanh, đóng nắp kĩ càng.
Hai con thằn lằn tinh cùng bọn thủ hạ nấp trên mái nhà trông thấy chủ nhân bị bắt, hai mắt thất kinh rất thức thời vắt giò lên cổ mà tháo chạy, để lại mái nhà gió lùa một mảng trống trơn.
Thử Hạ bên trong nhẫn điên cuồng đập loạn.
"Diệp Toàn ngươi lừa ta, mau thả ta ra, thả ta ra."
"Những kẻ phản bội đều phải chết, ngươi ở trong đó mà chờ đạo hạnh tiêu tán, thịt nát xương tan đi."
Lời ai vang vọng bên tai. Thử Hạ sững sờ phút chốc cơ thể chao đảo nghiêng về một bên. Ngoài này ngay thẳng chính là gã pháp sư ấy đang cúi xuống vòng đôi cánh tay lực lưỡng bế sư phụ hắn lên đem đi nơi khác. Trước khi đi không nhanh không chậm bỏ lại một câu.
"Vẫn còn hai tên nghe lén nấp trên mái nhà, giao hai muội xử lí cho gọn sạch."
Bấy giờ hai nàng mới biết trên mái nhà có người theo dõi lập tức phi thân bay lên, vẫn là đại sư huynh nhạy bén hơn hết. Để xem kẻ nào dám to gan nghe lén huynh muội chúng nói chuyện.
Cũng là lúc nghe phải câu nói của pháp sư. Ngải Tử Ưu đáy mắt mở to nhoáng cái đã kéo lấy cánh tay tiểu sư đệ tháo chạy.
Thích Tử Sa nãy giờ bị bịt chặt miệng, bị khóa thân thể, nếu không đã bất chấp tất cả lao đầu xuống dưới lần nữa. Mắt nhìn tình địch ôm sư phụ mình rời đi ngay trong gang tấc lại lực bất tòng tâm chẳng thể làm gì, chỉ biết giương mắt mà nhìn ai hiểu được tâm trạng của y khắc này không, vô cùng hỗn loạn tồi tệ. Giờ còn bị người ta truy đuổi phải chạy trốn chạy ngày càng xa người yêu dấu, tên pháp sư cặn bã ấy đã đem sư phụ y đến nơi nào rồi, gã muốn làm gì hắn. Hàng loạt câu hỏi lởn vởn trong đầu hại Tử Sa gần như loạn trí.
Không thể kìm nén được nữa y như con mãnh thú bị cắn cho một miếng giựt phăng khỏi bàn tay của Ngải Tử Ưu, quay đầu lại chạy về phía hai vị cô cô đang đuổi theo rút kiếm khỏi vỏ điên cuồng tấn công tới tấp.
"Tử Sa?"
Ngải Tử Ưu chấn kinh vội lao vào tiếp ứng, tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, tiếng gầm dậy trời của Thích Tử Sa. Hai bên cân sức cân tài, giáp đấu nửa buổi chẳng ai hạ được ai, thương tích chuốc lấy đầy thân. Ngải Tử Ưu đành phải dùng đến thần thông, kéo lấy Tử Sa vào luồng sương mờ nhạt, hai thân ảnh tan biến mất trước cặp mắt của hai vị cô cô.
"Chúng đâu rồi, chúng biến đâu rồi?"
"Lúc nãy thứ chúng dùng là cái tà thuật gì tỷ có nhìn rõ không?"
Diệp Liên lắc đầu: "Tỷ nghe nói trong hai ngàn môn đệ của Dạ sư huynh có một đệ tử đắc chút thần thông, xem ra là thật."
"Đi, chúng ta quay về thuật lại với huynh trưởng cần đề phòng tên này, nó trà trộn vào vương phủ có trời mà nhận ra."
"Ừm."
(Chuyển cảnh)
Trong ngôi nhà hoang gần vương phủ, hai thiếu niên vừa hiện thân, thì một kẻ đã lại như lên cơn điên toang quay đầu trở về cái nơi trùng trùng nguy hiểm kia, bất chấp tất cả. Ngải Tử Ưu rống giận giữ chặt đối phương lại.
"Tử Sa đệ bình tĩnh trước đi, cái gương Thử Hạ bày ra trước mắt đệ còn cố chấp xông vào, đệ không muốn sống nữa sao?"
"ĐẠI SƯ HUYNH!"
Thích Tử Sa giựt phăng vòng tay ai ra, rít gào lồng lộn. Chưa bao giờ y lớn tiếng với đại sư huynh bao giờ cả nhưng kể từ khi sư phụ rơi xuống vực rồi rớt vào tay gã pháp sư Hoàng Diệp thì chính là bất kể ngày đêm lớn tiếng kêu gào với những ai chống đối y đi tìm sư phụ. Cũng phải thôi sư phụ là ai chứ, là cả bầu trời của y đấy.
"Bình tĩnh, huynh đứng trong cương vị của đệ còn có thể bình tĩnh được sao. Huynh vừa rồi cũng nghe qua gã pháp sư cặn bã đó nói những gì. Nếu đệ còn không quay lại e rằng sẽ muộn mất, sẽ muộn mất huynh có hiểu không? Hức hức...đại sư huynh làm ơn để đệ quay lại đó đi, làm ơn..."
Tử Sa khóc nấc tay siết chặt lấy mảnh áo trước ngực của đối phương tới nhăn nhúm.
Ngải Tử Ưu ngửa cổ hít sâu một ngụm khí lạnh khẽ bảo:
"Gã ta vô cùng gian xảo, e hiện tại đã dời kim thân của sư phụ đi nơi khác. Lần này muốn tìm vô cùng khó nhằn, chúng ta lại không thể giở lại trò cũ ẩn trên mái nhà. Lần này ta và đệ trực tiếp trà trộn vào vòng trong đi."
"Được."
Mọi chuyện nghe cả đại sư huynh, chỉ cần cứu được sư phụ ra khỏi nơi đó. Tử Sa gật đầu tràn đầy hy vọng nhiệt huyết sục sôi.
Thế là cả hai quay lại vương phủ tìm kiếm suốt một đêm. Vương phủ khá rộng lớn, trời tờ mờ sáng huynh đệ họ mới tìm ra một biệt viện phía ngoài đầy dẫy quân canh, trên mái nhà một toán sát thủ ẩn nấp đảm bảo một con ruồi con nhặng cũng không lọt vào trong, đích thị gã ta đã dời thi thể sư phụ đến đây rồi.
Niềm vui vừa mới nhớm chớp mắt huynh đệ Trúc Lâm Phong đã thấy hai ả nô tì kẻ bưng thau nước, người bưng y phục mới bước vào phòng, gương mặt Tử Sa bỗng chốc sa sầm xuống.
Tại sao phải thay y phục mới, tại sao phải dùng nước? Suốt thời gian huynh đệ họ bận bịu tìm kiếm thì gã ta đã làm gì sư phụ thật không cần động não cũng hiểu. Mặt Tử Sa càng đen hơn như nhọ đít nồi, tay siết thành đấm hờn căm.
Ngải Tử Ưu vội vỗ bờ vai tiểu đệ một cái trấn an, còn lắc đầu ra hiệu ý bảo không được kích động.
Đã hứa với đại sư huynh không tùy tiện nổi sân, Tử Sa bèn dằn ép ngụm hỏa nóng xuống bụng dưới. Cả hai nhìn nhau gật đầu sau đó tan biến mất.
Trong căn phòng tráng lệ, hai ả nô tì đặt nước và y phục xuống cạnh giường, hướng Hoàng Diệp Toàn chắp tay nhẹ giọng: "Chủ nhân có cần chúng nô phụ giúp?"
"Giúp? Các ngươi ở lại đây muốn giúp cái gì?"
Đáy mắt Diệp Toàn trợn tròn phẫn nộ, bởi gã ngay thẳng chính là muốn lau người thay đồ cho hiền đệ đấy. Hai ả nô tì vội vã quỳ xuống co cụm trên nền phòng mặt mày tái mét.
"Chủ nhân, chúng nô lỡ lời, chúng nô lỡ lời."
"Hừ, xéo."
Giọng ai vang lên thập phần ngắn gọn. Hai ả nô tì vội vã lùi ra ngoài.
Bấy giờ trong phòng chỉ còn lại có hai người nam nhân một thức, một tỉnh. Hoàng Diệp Toàn xắn ống tay áo lên tận khuỷu, nhúng vào nước ấm chậm vắt một chiếc khăn bông mềm nhẹ nhàng cẩn thận lau qua gương mặt nam tử đang nằm ngủ say trên giường. Tiếng nước chảy xuống tóc tách cũng làm cho cõi lòng gã xuyến xao. Mông lung suy tư chuyện xa vời ái ân cùng hiền đệ.
"Ưm..."
Bờ môi hiền đệ thật ngọt ngào. Diệp Toàn chẳng cách nào kềm chế. Gã cúi thấp xuống hôn một ngụm, cũng không dám hôn mạnh sợ làm người ta đau. Ước gì hiền đệ khoảnh khắc này mở mắt vòng tay ôm lấy gã, hồi đáp lại nụ hôn cháy bỏng của gã thật tốt đẹp biết bao nhiêu.
Mi mục chớp động một giọt nước rớt xuống nụ hôn bỗng trở nên ướt mềm. Hoàng Diệp Toàn run rẩy, môi lưỡi tách rời kéo theo vệt chỉ dài màu trắng đục. Gã ôm lấy hiền đệ, hai vầng trán chạm vào nhau một trận thở bạo ồ ồ. Tim đập nhanh thình thịch gã cảm thấy mình đang mất dần kiểm soát.
"Khốn nạn mau dừng lại."
Chất giọng quen thuộc vang lên nặng nỗi hờn ghen chất chứa. Thân ảnh hai thiếu niên hiện ra trong phòng chớp mắt chứng kiến tình địch đang âu yếm hôn hít phu quân của mình Tử Sa hoàn toàn mất đi kiểm soát rồi.
Hai đấng nam nhân uy vũ tuấn lãng, cơ mà chỉ có một bên chủ động kẻ còn lại thì chẳng biết gì cả nằm yên trên giường mặc cho đối phương tiếp xúc thân mật. Gã lợi dụng hiền đệ ngất đi mà giở trò phi lễ. Cầm thú cũng không bằng.
Tròng mắt đục ngầu như máu Thích Tử Sa lồng lộn lao đến hòng nghiền nát kẻ thù. Nào ngờ chẳng có cơ hội, một tiếng động chấn kinh đã vang lên cánh cửa mở bung ra, sát thủ tràn vào vây hãm, từ trên cao một tấm lưới dày đặc đan bằng mấy chục sợi khốn tiên tác ập xuống khóa chặt hai thiếu niên ngơ ngác ở bên trong. Một cái bẫy vô cùng ngoạn mục. Ngải Tử Ưu bị kìm hãm linh lực cứ thế dùng kiếm chém loạn lên khốn tiên tác chẳng ăn nhập vào đâu.
Thích Tử Sa ngược lại yêu khí sung mãn, thoát khỏi khốn tiên tác dễ dàng. Ngay thẳng bảo vật ấy chẳng hề khống chế được y đi.
Hoàng Diệp Toàn phẩy tay ra lệnh giết. Bọn sát thủ đông vầy lập tức lao đến mấy chục kiếm đồng lúc công kích.
Thích Tử Sa gầm lên vận công, yêu khí tỏa ra đánh văng hàng chục tên sát thủ. Hạt Xanh kéo theo hàng trăm tên khác ùa vào phòng. Nguy cơ trùng trùng giăng bủa, hãm chặt trong khốn tiên tác Ngải Tử Ưu uất nhục đau đớn bật thét gào.
"Tiểu sư đệ mau trốn mau."
Rất tiếc Thích Tử Sa khắc này nào có biết đến hai từ "chạy trốn". Mắt thấy sư phụ nằm sờ sờ trên giường cách mình chỉ vài mươi bộ, gã pháp sư lại đang bên cạnh âu yếm vuốt ve cơ thể hắn, hỏi thử y làm sao đủ sáng suốt để mà rời đi đây?
"Tên cặn bã, buông sư phụ ta ra, không được chạm vào hắn."
Vừa giáp đấu, tâm cùng mắt lại gắt gao dán chặt lên thân ảnh ái nhân, chẳng mấy chốc hàng chục mũi kiếm đã kề yết hầu của Tử Sa. Hoàng Diệp Toàn chậm bước đến, chiếc nhẫn xanh trên tay gã bật mở nắp, tiếng nói gấp gáp của thiếu niên đã vang lên.
"Đợi đã."
Biết không thể thoát khỏi số phận, Thích Tử Sa lấy trong ngực áo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa cho Hoàng Diệp Toàn.
"Ngươi mau cho hắn nuốt thứ này, đừng chậm trễ nữa hắn sẽ không tỉnh lại."
"Tử Sa, sao đệ làm vậy Tử Sa?"
Ngải Tử Ưu vùng vằng trong khốn tiên tác, thân thể còn đang bị mấy tên sát thủ áp chặt xuống, đáy mắt hắn đau như chứa cát. Tiểu sư đệ vì sao hai tay dâng đan cho kẻ thù, không còn gì lợi ích gã nhất định sẽ giết chết đệ ấy.
"Thích Tử Sa đệ là tên đại ngốc."
"Đại sư huynh!"
Thích Tử Sa gào lên, hai hốc mắt ngấn nước. Ngốc cũng được, ngốc tới kẻ thù chê cười cũng được.
"Đệ không còn cách nào khác, nếu còn chậm trễ hắn rất có thể sẽ không tỉnh lại. Đệ muốn hắn sống, đệ muốn hắn sống."
"Tử Sa..."
Đáy mắt Ngải Tử Ưu vụt trầm xuống không nói thêm gì nữa, mọi lời lẽ khắc này đều trở nên vô ích cả rồi. Như vậy âu cũng tốt, chỉ cần sư phụ sống lại hy sinh mạng quèn của hắn chẳng đáng là gì. Hắn cam tâm tình nguyện, chỉ là hắn tiếc cho tiểu sư đệ. Sư phụ tỉnh lại biết tiểu sư đệ không còn sẽ đau đớn lắm. Sự đời thật khéo trêu người.
Hai thiếu niên đau khổ nhìn nhau. Diệp Toàn chẳng bận tâm tới xúc cảm nhỏ nhoi ấy gã chậm mở hộp gỗ nhìn ngắm nửa viên tiên đan tỏa khí đỏ rực như máu bên trong chớp mắt một trận kinh hỉ. Hiền đệ quả nhiên giở trò, chỉ trách gã tin tưởng người ta quá mức không sớm nhận ra khác thường.
Lãnh Dạ Xuyên, xem lần này đệ trốn đằng trời.
Chẳng biết vui mừng hay phẫn nộ. Hẳn là cả hai đi. Nam nhân uy vũ bỗng chốc gầm lên, phất trần một đường giáng xuống quất vào gương mặt trắng nõn của thiếu niên khả ái đang bị gô trói trước mặt mình. Lực đạo quá mạnh bạo thiếu niên ngã nhào xuống, gò má rách một vệt dài túa máu. Chiếc nhẫn xanh trên ngón áp út nam nhân uy vũ ấy giơ ra khoảnh khắc hút lấy thân ảnh đáng thương của thiếu niên vào trong tới chẳng còn sót lại một chút gì.
Hạ một đao thì dễ dàng cho y quá, Hoàng Diệp Toàn muốn y chết từ từ, đạo hạnh tiêu tán, cơ thể tan rã chảy thành nước, linh hồn tan tác chẳng còn cõi siêu sinh.
"Tử Sa, Tử Sa..."
Ngải Tử Ưu gào lên, tiếng gào khóc xé rách màn đêm trong thê lương vô vọng...
"Tiểu sư đệ, mau trở về với huynh đi. Chẳng lẽ chán ghét huynh tới mức này sao? Xuyên, Dạ Xuyên đệ..."
Ngón tay miết nhẹ bờ môi đỏ mọng. Diệp Toàn cúi thấp xuống hôn Dạ Xuyên. Cơ mà hai bờ môi còn chưa kịp chạm vào nhau một tiếng thét kinh hồn đã vang lên ai oán.
"KHÔNG ĐƯỢC."
Đồng tử vỡ nát, gân gồ từng mảng trên màng tang, Thích Tử Sa vận hết yêu khí hất văng Ngải Tử Ưu ra một đường lao xuống dưới, gạch ngói rơi theo ầm ầm vỡ vụn khắp nền phòng. Bụi bay mù mịt.
Nãy giờ trông một màn ba huynh muội nhà họ Hoàng nháo loạn, Tử Sa sớm đã nhịn đủ. Thật sự không ngờ bọn họ yêu sư phụ mình tới vậy. Bọn họ người nào người nấy tư chất hơn người, gia thế cũng đủ hơn người, y thực sự rất nóng lòng sợ hãi. Nếu còn không nhanh tay sư phụ sẽ thật sự bị bọn họ cuỗm mất. Sư phụ là của y. Y đã đánh dấu chủ quyền rồi hắn mãi mãi là của y. Là của y.
Thích Tử Sa gầm lên như con dã thú điên cuồng lao đến, một cước đá văng Hoàng Diệp Toàn, liên tiếp hai ba quyền lại thi nhau tấn công tới tấp.
Hoàng Diệp Toàn sau phút thất thần vội mở nắp chiếc nhẫn xanh. Bấy giờ Ngải Tử Ưu từ mái nhà phóng xuống, nhanh như cắt cắp lấy thân thể tiểu sư đệ một đường tháo chạy. Cư nhiên là phóng vút lên mái nhà đã sớm bị tiểu sư đệ phá tới chẳng còn nóc.
Chấn động quá lớn, hai vị muội muội cùng toán sát thủ ập vào phòng. Hoàng Diệp Toàn tay ôm lồng ngực nhăn mặt quát lớn:
"Mau, đuổi theo tên xú tiểu yêu kia cho ta. Mau lên."
Bọn sát thủ lập tức phi thân lên mái nhà, cấp tốc đuổi theo. Hai vị muội muội bước tới đỡ gã.
"Đại sư huynh, huynh không sao chứ?"
"Huynh không sao, các muội mau di chuyển Dạ Xuyên đến một nơi khác, chỗ này đã không còn an toàn. Bọn chúng chắc chắn quay lại."
"Được."
Cả nhà ba huynh muội nhìn nhau gật đầu, vừa lúc này bé Hạt Xanh đã từ ngoài ào vào phòng, thở hổn hển: "Bẩm chủ nhân không xong rồi, toàn bộ biệt viện phía Tây đều bốc cháy, sức gió quá lớn mọi người không cách nào dập nổi."
Chuyện này còn chưa qua chuyện khác đã ập tới. Đáy mắt Hoàng Diệp Toàn biến sắc, một đường lao ra khỏi phòng bỏ lại một câu: "Hai muội ở lại đây trông chừng Dạ Xuyên cho huynh."
"Ừm, đại sư huynh yên tâm, mau đi đi."
Nơi phía Tây viện, hạ nhân, nha hoàng cùng binh lính thay nhau dập lửa, tiếng la hét om sòm huyên náo.
"Mau lên mang nước lại đây, nhanh chân lên."
"Nhanh chân lên."
Cùng lúc này ngoài hoa viên, Ngải Tử Ưu và Thích Tử Sa cũng đang bận bịu giáp chiến cùng bọn sát thủ, tiếng binh khí chạm nhau kinh keng nhức óc.
Sau khi diệt sạch chúng, Thích Tử Sa bất ngờ quay đầu hướng lại gian phòng kín đáo trong biệt viện kia nơi có sư phụ đang ở đó. Ngải Tử Ưu tá hỏa tam tinh vội vươn tay giữ chặt đối phương lại.
"Thích Tử Sa đệ không thể quay lại, tình thế vừa rồi đệ cũng nhìn thấy gã pháp sư đó có bảo vật hàng yêu."
Khóe môi giật giật Tử Sa sửng người quay nhìn hắn. Là ai, là ai đã nói ra thân phận thật sự của y.
"Đại sư huynh, huynh làm sao biết đệ không phải con người. Chẳng lẽ sư phụ hắn..."
"Không phải sư phụ cũng không hẳn là lão gia nhân. Chỉ là ông ấy ngủ trưa nói mớ. Huynh tới dược phòng bốc thuốc tình cờ nghe được thôi."
Thích Tử Sa tự dưng rét lạnh, đại sư huynh tình cờ nghe được, còn tiểu tử mồ côi ở bên cạnh ông lão ấy cả ngày cả đêm. Sư phụ ngươi bảo đó là người ngươi tin tưởng nhất sao. Mẫu thân ơi! Tử Sa ôm mặt nghĩ cũng chẳng dám nghĩ nữa, hắng giọng một cái rút bàn tay ra khỏi bàn tay của đối phương thấp giọng bảo:
"Biết rồi huynh bấy lâu còn lo cho đệ làm gì, không sợ đệ có lúc nổi cơn ăn thịt huynh sao?"
"Không sợ. Lúc trước đệ trúng bùa chú của gã pháp sư kia cũng chỉ tiếp nhận được máu của sư phụ bọn huynh liền hiểu cả rồi, đệ chê máu thịt của bọn huynh không thơm tho như sư phụ, còn lo đệ sẽ ăn thịt huynh nữa sao?"
Tử Ưu thản nhiên nói lời thật lòng, toàn thân Tử Sa lạnh thêm vài ba độ. "Bọn huynh" gì đó nói cũng thật suông miệng. Hóa ra toàn bộ Trúc Lâm Phong từ trên xuống dưới đều biết thân phận thật sự của y cả rồi đi. Quả nhiên bí mật mà có người thứ hai biết được thì chẳng còn là bí mật nữa. Bất quá yêu tinh thì đã sao, y chưa từng hút máu ăn thịt ai việc gì phải sợ. Có điều kẻ đầu tiên tiết lộ bí mật này cho người thứ ba biết thì cần phải tính à nha.
Sư phụ ngươi khỏe mạnh bình thường lại đi lão tử cho ngươi biết tay.
"Được rồi không rảnh đôi co với huynh nữa, đệ phải đi cứu sư phụ. Huynh nếu sợ thì núp lại đây đi đừng làm vướng chân đệ."
"Thích Tử Sa, phải huynh sợ, nhưng huynh là sợ đệ bị bắt một lần nữa. Sư phụ dùng tiên đan cứu đệ ra giao đệ lại cho huynh. Huynh phải có trách nhiệm với đệ, đệ còn cứ hành sự liều lĩnh không kềm chế được cảm xúc của mình như thế nữa huynh buộc lòng phải cưỡng chế đưa đệ về Trúc Lâm Phong."
Hốc mắt trợn trừng giờ thì tới lượt Tử Sa nắm lấy bả vai đối phương gằn giọng:
"Đại sư huynh nửa viên tiên đan không cách nào đưa cho sư phụ, lại nhìn ba huynh muội nhà bọn chúng không ngừng phi lễ với hắn. Trong tình cảnh đó huynh nói đệ có thể chịu đựng được sao, có thể sao?"
"Tử Sa..." Yết hầu dịch động, Tử Ưu nuốt khan.
"Hắn vì đệ moi tiên đan, hắn vì đệ thân thể dập nát, hắn vì đệ bị hoại thành cái dạng này đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Huynh nói đệ phải làm sao, phải làm sao đây? Hức hức..."
Tử Sa khóc. Ngải Tử Ưu nhịn không được vòng tay ôm y vào lòng, trái tim đau như xát muối.
"Tử Sa, sư phụ nhất định tỉnh lại. Giờ huynh đưa đệ quay lại đó nhưng đệ phải hứa với huynh không được hành sự lỗ mãng, mọi sự nghe theo huynh."
"Được, đại sư huynh. Chúng ta mau lên."
(Chuyển cảnh)
Bấy giờ trong gian phòng Dạ Xuyên đang nằm, pháp sư vừa đi khỏi không bao lâu Thử Hạ đã bước vào, trên môi nở nụ cười khả ái:
"Xin chào nhị vị tiểu thư nhà họ Hoàng, lửa đang cháy lớn ở Tây viện sao hai vị không đến phụ giúp một tay dập lửa a?"
Hai tỷ muội nhíu mày nghi hoặc chân vô thức dịch ra sau vài bước thủ thế. Bờ môi hồng đào khẽ nhếch lên:
"Thử Hạ, ngươi chẳng phải theo đoàn nghị sự về phương Bắc thiết lập phòng thủ chuẩn bị chiến tranh rồi ư, sao lại còn ở đây?"
"Không vội, thay sư phụ báo thù là trách nhiệm của người đệ tử như ta. Chẳng những giết, ta còn khiến tên đại vương kia chết thật thê thảm nữa kìa. Chỉ là khắc này ta buộc phải mạo hiểm một chuyến, dẹp rác rưởi ngáng chân rồi đi cũng không muộn."
Thử Hạ vừa dứt lời, đôi thằn lằn tinh thình lình ập vào tấn công. Từ trên mái nhà ám khí của bọn sát thủ phóng xuống đầu hai tỷ muội họ Hoàng tới tấp, thù trên giặc dưới phối hợp không gian lại nhỏ hẹp bó gọn, hai nàng di chuyển vô cùng khó khăn.
Thử Hạ lợi dụng cơ hội, vội vã tiến đến bên giường muốn mang kim thân của Dạ Xuyên rời đi. Cứ ngỡ thuận lợi trót lọt, nào ngờ bước tới bậc cửa hắn đã khựng chân lại, nhích lùi về sau.
Hoàng Diệp Toàn chậm bước tới, dồn hắn vào lại trong phòng, đôi mắt âm lạnh đáng sợ, giọng nói cất lên trái lại vô cùng nhẹ nhàng.
"Thử Hạ, để xuống."
"Ngươi...chẳng phải đi dập lửa ở Tây viện?" Thử Hạ vặn vẹo ngây người, rõ tính toán vô cùng kĩ lưỡng sao bại lộ nhanh thế này.
"Hừ, chút trò vặt vãnh của ngươi qua mắt ta sao. Ngay từ buổi đầu ngươi rời Trúc Lâm Phong về dưới trướng của ta, ta đã biết ngươi mang tâm tư gì đối với Dạ Xuyên. Chẳng qua đôi bên còn lợi dụng lẫn nhau, ta nhắm một mắt, mở một mắt để ngươi tự tung tự tác. Thật không ngờ ngươi lại manh động hấp tấp tới vậy, đuôi đưa đến tận lưỡi không chặt thì thực phí."
Lời vừa dứt, chiếc nhẫn xanh trên ngón áp út của gã pháp sư đã bung nắp tự lúc nào, quả là một con cáo già nham hiểm. Thử Hạ còn chưa nghe hết lời đã bị một luồng lực vô hình hút đến thân thể méo mó, chẳng mấy chốc vào gọn lỏn trong chiếc nhẫn xanh, đóng nắp kĩ càng.
Hai con thằn lằn tinh cùng bọn thủ hạ nấp trên mái nhà trông thấy chủ nhân bị bắt, hai mắt thất kinh rất thức thời vắt giò lên cổ mà tháo chạy, để lại mái nhà gió lùa một mảng trống trơn.
Thử Hạ bên trong nhẫn điên cuồng đập loạn.
"Diệp Toàn ngươi lừa ta, mau thả ta ra, thả ta ra."
"Những kẻ phản bội đều phải chết, ngươi ở trong đó mà chờ đạo hạnh tiêu tán, thịt nát xương tan đi."
Lời ai vang vọng bên tai. Thử Hạ sững sờ phút chốc cơ thể chao đảo nghiêng về một bên. Ngoài này ngay thẳng chính là gã pháp sư ấy đang cúi xuống vòng đôi cánh tay lực lưỡng bế sư phụ hắn lên đem đi nơi khác. Trước khi đi không nhanh không chậm bỏ lại một câu.
"Vẫn còn hai tên nghe lén nấp trên mái nhà, giao hai muội xử lí cho gọn sạch."
Bấy giờ hai nàng mới biết trên mái nhà có người theo dõi lập tức phi thân bay lên, vẫn là đại sư huynh nhạy bén hơn hết. Để xem kẻ nào dám to gan nghe lén huynh muội chúng nói chuyện.
Cũng là lúc nghe phải câu nói của pháp sư. Ngải Tử Ưu đáy mắt mở to nhoáng cái đã kéo lấy cánh tay tiểu sư đệ tháo chạy.
Thích Tử Sa nãy giờ bị bịt chặt miệng, bị khóa thân thể, nếu không đã bất chấp tất cả lao đầu xuống dưới lần nữa. Mắt nhìn tình địch ôm sư phụ mình rời đi ngay trong gang tấc lại lực bất tòng tâm chẳng thể làm gì, chỉ biết giương mắt mà nhìn ai hiểu được tâm trạng của y khắc này không, vô cùng hỗn loạn tồi tệ. Giờ còn bị người ta truy đuổi phải chạy trốn chạy ngày càng xa người yêu dấu, tên pháp sư cặn bã ấy đã đem sư phụ y đến nơi nào rồi, gã muốn làm gì hắn. Hàng loạt câu hỏi lởn vởn trong đầu hại Tử Sa gần như loạn trí.
Không thể kìm nén được nữa y như con mãnh thú bị cắn cho một miếng giựt phăng khỏi bàn tay của Ngải Tử Ưu, quay đầu lại chạy về phía hai vị cô cô đang đuổi theo rút kiếm khỏi vỏ điên cuồng tấn công tới tấp.
"Tử Sa?"
Ngải Tử Ưu chấn kinh vội lao vào tiếp ứng, tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, tiếng gầm dậy trời của Thích Tử Sa. Hai bên cân sức cân tài, giáp đấu nửa buổi chẳng ai hạ được ai, thương tích chuốc lấy đầy thân. Ngải Tử Ưu đành phải dùng đến thần thông, kéo lấy Tử Sa vào luồng sương mờ nhạt, hai thân ảnh tan biến mất trước cặp mắt của hai vị cô cô.
"Chúng đâu rồi, chúng biến đâu rồi?"
"Lúc nãy thứ chúng dùng là cái tà thuật gì tỷ có nhìn rõ không?"
Diệp Liên lắc đầu: "Tỷ nghe nói trong hai ngàn môn đệ của Dạ sư huynh có một đệ tử đắc chút thần thông, xem ra là thật."
"Đi, chúng ta quay về thuật lại với huynh trưởng cần đề phòng tên này, nó trà trộn vào vương phủ có trời mà nhận ra."
"Ừm."
(Chuyển cảnh)
Trong ngôi nhà hoang gần vương phủ, hai thiếu niên vừa hiện thân, thì một kẻ đã lại như lên cơn điên toang quay đầu trở về cái nơi trùng trùng nguy hiểm kia, bất chấp tất cả. Ngải Tử Ưu rống giận giữ chặt đối phương lại.
"Tử Sa đệ bình tĩnh trước đi, cái gương Thử Hạ bày ra trước mắt đệ còn cố chấp xông vào, đệ không muốn sống nữa sao?"
"ĐẠI SƯ HUYNH!"
Thích Tử Sa giựt phăng vòng tay ai ra, rít gào lồng lộn. Chưa bao giờ y lớn tiếng với đại sư huynh bao giờ cả nhưng kể từ khi sư phụ rơi xuống vực rồi rớt vào tay gã pháp sư Hoàng Diệp thì chính là bất kể ngày đêm lớn tiếng kêu gào với những ai chống đối y đi tìm sư phụ. Cũng phải thôi sư phụ là ai chứ, là cả bầu trời của y đấy.
"Bình tĩnh, huynh đứng trong cương vị của đệ còn có thể bình tĩnh được sao. Huynh vừa rồi cũng nghe qua gã pháp sư cặn bã đó nói những gì. Nếu đệ còn không quay lại e rằng sẽ muộn mất, sẽ muộn mất huynh có hiểu không? Hức hức...đại sư huynh làm ơn để đệ quay lại đó đi, làm ơn..."
Tử Sa khóc nấc tay siết chặt lấy mảnh áo trước ngực của đối phương tới nhăn nhúm.
Ngải Tử Ưu ngửa cổ hít sâu một ngụm khí lạnh khẽ bảo:
"Gã ta vô cùng gian xảo, e hiện tại đã dời kim thân của sư phụ đi nơi khác. Lần này muốn tìm vô cùng khó nhằn, chúng ta lại không thể giở lại trò cũ ẩn trên mái nhà. Lần này ta và đệ trực tiếp trà trộn vào vòng trong đi."
"Được."
Mọi chuyện nghe cả đại sư huynh, chỉ cần cứu được sư phụ ra khỏi nơi đó. Tử Sa gật đầu tràn đầy hy vọng nhiệt huyết sục sôi.
Thế là cả hai quay lại vương phủ tìm kiếm suốt một đêm. Vương phủ khá rộng lớn, trời tờ mờ sáng huynh đệ họ mới tìm ra một biệt viện phía ngoài đầy dẫy quân canh, trên mái nhà một toán sát thủ ẩn nấp đảm bảo một con ruồi con nhặng cũng không lọt vào trong, đích thị gã ta đã dời thi thể sư phụ đến đây rồi.
Niềm vui vừa mới nhớm chớp mắt huynh đệ Trúc Lâm Phong đã thấy hai ả nô tì kẻ bưng thau nước, người bưng y phục mới bước vào phòng, gương mặt Tử Sa bỗng chốc sa sầm xuống.
Tại sao phải thay y phục mới, tại sao phải dùng nước? Suốt thời gian huynh đệ họ bận bịu tìm kiếm thì gã ta đã làm gì sư phụ thật không cần động não cũng hiểu. Mặt Tử Sa càng đen hơn như nhọ đít nồi, tay siết thành đấm hờn căm.
Ngải Tử Ưu vội vỗ bờ vai tiểu đệ một cái trấn an, còn lắc đầu ra hiệu ý bảo không được kích động.
Đã hứa với đại sư huynh không tùy tiện nổi sân, Tử Sa bèn dằn ép ngụm hỏa nóng xuống bụng dưới. Cả hai nhìn nhau gật đầu sau đó tan biến mất.
Trong căn phòng tráng lệ, hai ả nô tì đặt nước và y phục xuống cạnh giường, hướng Hoàng Diệp Toàn chắp tay nhẹ giọng: "Chủ nhân có cần chúng nô phụ giúp?"
"Giúp? Các ngươi ở lại đây muốn giúp cái gì?"
Đáy mắt Diệp Toàn trợn tròn phẫn nộ, bởi gã ngay thẳng chính là muốn lau người thay đồ cho hiền đệ đấy. Hai ả nô tì vội vã quỳ xuống co cụm trên nền phòng mặt mày tái mét.
"Chủ nhân, chúng nô lỡ lời, chúng nô lỡ lời."
"Hừ, xéo."
Giọng ai vang lên thập phần ngắn gọn. Hai ả nô tì vội vã lùi ra ngoài.
Bấy giờ trong phòng chỉ còn lại có hai người nam nhân một thức, một tỉnh. Hoàng Diệp Toàn xắn ống tay áo lên tận khuỷu, nhúng vào nước ấm chậm vắt một chiếc khăn bông mềm nhẹ nhàng cẩn thận lau qua gương mặt nam tử đang nằm ngủ say trên giường. Tiếng nước chảy xuống tóc tách cũng làm cho cõi lòng gã xuyến xao. Mông lung suy tư chuyện xa vời ái ân cùng hiền đệ.
"Ưm..."
Bờ môi hiền đệ thật ngọt ngào. Diệp Toàn chẳng cách nào kềm chế. Gã cúi thấp xuống hôn một ngụm, cũng không dám hôn mạnh sợ làm người ta đau. Ước gì hiền đệ khoảnh khắc này mở mắt vòng tay ôm lấy gã, hồi đáp lại nụ hôn cháy bỏng của gã thật tốt đẹp biết bao nhiêu.
Mi mục chớp động một giọt nước rớt xuống nụ hôn bỗng trở nên ướt mềm. Hoàng Diệp Toàn run rẩy, môi lưỡi tách rời kéo theo vệt chỉ dài màu trắng đục. Gã ôm lấy hiền đệ, hai vầng trán chạm vào nhau một trận thở bạo ồ ồ. Tim đập nhanh thình thịch gã cảm thấy mình đang mất dần kiểm soát.
"Khốn nạn mau dừng lại."
Chất giọng quen thuộc vang lên nặng nỗi hờn ghen chất chứa. Thân ảnh hai thiếu niên hiện ra trong phòng chớp mắt chứng kiến tình địch đang âu yếm hôn hít phu quân của mình Tử Sa hoàn toàn mất đi kiểm soát rồi.
Hai đấng nam nhân uy vũ tuấn lãng, cơ mà chỉ có một bên chủ động kẻ còn lại thì chẳng biết gì cả nằm yên trên giường mặc cho đối phương tiếp xúc thân mật. Gã lợi dụng hiền đệ ngất đi mà giở trò phi lễ. Cầm thú cũng không bằng.
Tròng mắt đục ngầu như máu Thích Tử Sa lồng lộn lao đến hòng nghiền nát kẻ thù. Nào ngờ chẳng có cơ hội, một tiếng động chấn kinh đã vang lên cánh cửa mở bung ra, sát thủ tràn vào vây hãm, từ trên cao một tấm lưới dày đặc đan bằng mấy chục sợi khốn tiên tác ập xuống khóa chặt hai thiếu niên ngơ ngác ở bên trong. Một cái bẫy vô cùng ngoạn mục. Ngải Tử Ưu bị kìm hãm linh lực cứ thế dùng kiếm chém loạn lên khốn tiên tác chẳng ăn nhập vào đâu.
Thích Tử Sa ngược lại yêu khí sung mãn, thoát khỏi khốn tiên tác dễ dàng. Ngay thẳng bảo vật ấy chẳng hề khống chế được y đi.
Hoàng Diệp Toàn phẩy tay ra lệnh giết. Bọn sát thủ đông vầy lập tức lao đến mấy chục kiếm đồng lúc công kích.
Thích Tử Sa gầm lên vận công, yêu khí tỏa ra đánh văng hàng chục tên sát thủ. Hạt Xanh kéo theo hàng trăm tên khác ùa vào phòng. Nguy cơ trùng trùng giăng bủa, hãm chặt trong khốn tiên tác Ngải Tử Ưu uất nhục đau đớn bật thét gào.
"Tiểu sư đệ mau trốn mau."
Rất tiếc Thích Tử Sa khắc này nào có biết đến hai từ "chạy trốn". Mắt thấy sư phụ nằm sờ sờ trên giường cách mình chỉ vài mươi bộ, gã pháp sư lại đang bên cạnh âu yếm vuốt ve cơ thể hắn, hỏi thử y làm sao đủ sáng suốt để mà rời đi đây?
"Tên cặn bã, buông sư phụ ta ra, không được chạm vào hắn."
Vừa giáp đấu, tâm cùng mắt lại gắt gao dán chặt lên thân ảnh ái nhân, chẳng mấy chốc hàng chục mũi kiếm đã kề yết hầu của Tử Sa. Hoàng Diệp Toàn chậm bước đến, chiếc nhẫn xanh trên tay gã bật mở nắp, tiếng nói gấp gáp của thiếu niên đã vang lên.
"Đợi đã."
Biết không thể thoát khỏi số phận, Thích Tử Sa lấy trong ngực áo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa cho Hoàng Diệp Toàn.
"Ngươi mau cho hắn nuốt thứ này, đừng chậm trễ nữa hắn sẽ không tỉnh lại."
"Tử Sa, sao đệ làm vậy Tử Sa?"
Ngải Tử Ưu vùng vằng trong khốn tiên tác, thân thể còn đang bị mấy tên sát thủ áp chặt xuống, đáy mắt hắn đau như chứa cát. Tiểu sư đệ vì sao hai tay dâng đan cho kẻ thù, không còn gì lợi ích gã nhất định sẽ giết chết đệ ấy.
"Thích Tử Sa đệ là tên đại ngốc."
"Đại sư huynh!"
Thích Tử Sa gào lên, hai hốc mắt ngấn nước. Ngốc cũng được, ngốc tới kẻ thù chê cười cũng được.
"Đệ không còn cách nào khác, nếu còn chậm trễ hắn rất có thể sẽ không tỉnh lại. Đệ muốn hắn sống, đệ muốn hắn sống."
"Tử Sa..."
Đáy mắt Ngải Tử Ưu vụt trầm xuống không nói thêm gì nữa, mọi lời lẽ khắc này đều trở nên vô ích cả rồi. Như vậy âu cũng tốt, chỉ cần sư phụ sống lại hy sinh mạng quèn của hắn chẳng đáng là gì. Hắn cam tâm tình nguyện, chỉ là hắn tiếc cho tiểu sư đệ. Sư phụ tỉnh lại biết tiểu sư đệ không còn sẽ đau đớn lắm. Sự đời thật khéo trêu người.
Hai thiếu niên đau khổ nhìn nhau. Diệp Toàn chẳng bận tâm tới xúc cảm nhỏ nhoi ấy gã chậm mở hộp gỗ nhìn ngắm nửa viên tiên đan tỏa khí đỏ rực như máu bên trong chớp mắt một trận kinh hỉ. Hiền đệ quả nhiên giở trò, chỉ trách gã tin tưởng người ta quá mức không sớm nhận ra khác thường.
Lãnh Dạ Xuyên, xem lần này đệ trốn đằng trời.
Chẳng biết vui mừng hay phẫn nộ. Hẳn là cả hai đi. Nam nhân uy vũ bỗng chốc gầm lên, phất trần một đường giáng xuống quất vào gương mặt trắng nõn của thiếu niên khả ái đang bị gô trói trước mặt mình. Lực đạo quá mạnh bạo thiếu niên ngã nhào xuống, gò má rách một vệt dài túa máu. Chiếc nhẫn xanh trên ngón áp út nam nhân uy vũ ấy giơ ra khoảnh khắc hút lấy thân ảnh đáng thương của thiếu niên vào trong tới chẳng còn sót lại một chút gì.
Hạ một đao thì dễ dàng cho y quá, Hoàng Diệp Toàn muốn y chết từ từ, đạo hạnh tiêu tán, cơ thể tan rã chảy thành nước, linh hồn tan tác chẳng còn cõi siêu sinh.
"Tử Sa, Tử Sa..."
Ngải Tử Ưu gào lên, tiếng gào khóc xé rách màn đêm trong thê lương vô vọng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.