Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 27: Tiềm thức của ngươi - Tiền kiếp của ta

Vu Quân Công Tử

03/02/2023

Trời chiều buông xuống tại cánh rừng chết. Bốn tên nam nhân tay chân thô kệch mặc y phục hạ nhân, trên vai vác theo một cái bao chạy vào cánh rừng. Mặt mày lấm lét, miệng thở hồng hộc. Chậm dừng lại, một tên trong bọn bảo:

"Chúng ta đến đây đã an toàn chưa?"

"Tốt nhất đi thêm một đoạn nữa, vào sâu trong rừng bọn dân trong thôn không phát hiện ra."

Thế là bọn chúng tiếp tục chạy sâu vào rừng, chạy mãi khá xa chúng mới dừng lại dưới một tàn cây cổ thụ. Tạm có lẽ an toàn. Cả bọn vội mở miệng bao, bên trong nhanh chóng lộ ra một mái đầu đen bóng rồi một khuôn mặt tiểu oa nhi độ chừng bốn tuổi, gương mặt hồng hào hai gò má búng ra sữa, nó đang say ngủ bộ dạng nom đáng yêu thập phần.

"Được rồi, để vậy tiểu thiếu gia không ngạt thở. Đợi A Lung ngả giá với lão gia xong, bạc tới tay chúng ta sẽ thả tiểu thiếu gia về."

Tên ngồi bên cạnh gương mặt bỗng trầm xuống buồn bã: "Ngày thường tiểu thiếu gia đối chúng ta không tệ, làm thế này ta cảm thấy lương tâm áy náy không yên."

"Lai Ba ngươi nghĩ nhiều làm gì. Gia thế nhà họ giàu nứt đố đổ vách, vài trăm lượng bạc thì ăn nhập vào đâu. Với lại chúng ta cũng không làm thương tổn tiểu thiếu gia, cái chúng ta cần lúc này chính là tiền. Chẳng lẽ ngươi muốn làm nô bộc hạ đẳng suốt đời. Chỉ cần có số vốn này chúng ta sẽ lập tức tới con đường tơ lụa phương Bắc, gia nhập đoàn thương buôn, nửa phần đời còn lại không cần lo cái ăn cái mặc, cưới vợ sinh con, tương lai hạnh phúc đến thế."

Cảm thấy có lí Lai Ba kia im lặng không nói thêm gì nữa. Cả bọn bèn phân công người ở lại coi sóc tiểu thiếu gia đang ngủ bên miệng bao. Người đi gom ít củi khô nhóm lửa lên sưởi ấm. Cả bọn có lẽ phải qua đêm trong rừng núi hoang lạnh. Tiểu thiếu gia còn quá nhỏ chúng sợ nó bị nhiễm lạnh còn sợ bị mũi đốt bèn lấy lá dầu thay phiên nhau quạt cho đặc biệt ân cần. Tiểu thiếu gia nhỏ nhắn đáng yêu, tay chân bụ bẫm da mặt vừa mỏng vừa trắng trẻo như gạo sữa một đứa trẻ như này chúng nỡ bỏ mặc sao đành.

"Phừng phừng.."

Ngọn lửa bốc cháy giữa rừng chiều hoang vu. Oa nhi hết thuốc mê, chậm mở mắt. Cả bọn hạ nhân mừng rỡ reo lên. Thái độ nào giống với kẻ đang bắt cóc tống bạc.

"A, tiểu thiếu gia, người tỉnh rồi."

Oa nhi dụi dụi mắt sau đó đột nhiên đứng phắc dậy ngón tay bé xíu xiu chỉ về phía bốn tên nam nhân cao to quát lớn. Cơ mà cho dù quát lớn, với khẩu khí của một tiểu oa nhi bốn tuổi, âm thanh phát ra lại chẳng lớn là bao:

"Các ngươi dám bắt cóc bổn thiếu gia, thật là to gan."

"Tiểu thiếu gia, chúng tôi bất đắc dĩ mới dùng hạ sách này. Mong tiểu thiếu gia lượng thứ cho." Đám hạ nhân đổ mồ hôi lạnh.

"Làm sai là làm sai, đừng viện lí do gì cả, giờ các ngươi thả bổn thiếu gia về may ra vẫn còn kịp. Ta sẽ trước mặt phụ thân nói đỡ cho các ngươi vài lời. Nếu các ngươi cần bạc, ta cũng sẽ nói với phụ thân đáp ứng."

"Tiểu thiếu gia người thật quá tốt, nhưng lão gia lại không nghĩ như người đi, giờ chúng tôi theo người về nhất định chết chắc. Đã không thể quay đầu rồi. Mong tiểu thiếu gia hiểu cho nỗi khổ của chúng tôi."

"Hừ, ta không thèm nói chuyện với các ngươi nữa." Tiểu oa nhi bậm môi tức giận ngồi phịch xuống ngó mặt đi nơi khác. Mang dáng vẻ hình hài một đứa bé lời nói cùng hành động bày ra thế nào hệt ông cụ non tám mươi, hại đám gia nhân muốn bỏ mặc cũng không đành.

Hiu hiu...

Gió thổi. Một tiếng bước chân giẫm lên củi khô giòn rắc. Đám hạ nhân giật mình cả kinh. Bởi lẽ giờ đã ngả tối, ai lại vào rừng giấc này. A Lung đồng bọn kia của chúng đi ngả giá với lão gia thiết nghĩ trong khoảng thời gian ngắn ngủi cũng không thể nào đi nhanh về nhanh tới vậy đi, chẳng lẽ là dân trong thôn nghe tin tiểu thiếu gia mất tích nên đổ đi tìm sao. Đến cũng thật nhanh quá rồi.

Suy diễn là vậy. Cả bọn bèn lật đật dập tắt ngọn lửa, cắp lấy tiểu oa nhi xinh xẻo tròn trịa quay đầu chạy thục mạng vào tận rừng sâu. Càng chạy, với sức của bốn nam nhân trai tráng lại không thể nào bỏ xa được tiếng bước chân kia. Tiếng bước chân thế quái nào ngày càng gần, thật kì lạ quá mà. Cho thú rừng đuổi tới. Đám hạ nhân càng kinh sợ hơn, sau gáy bất giác truyền đến cơn ớn lạnh.

Chẳng mấy chốc trước mặt bọn chúng, một nữ nhân xuất hiện chận đường chạy, mang theo mùi hôi thối nồng nặc xông thẳng vào khoang mũi bọn chúng. Cái loại mùi của ao tù nước đọng lâu ngày, đến kinh.

"Chà chà, để xem ta có gì đây, tận mấy con mồi béo bở. Hôm nay thế nào cuối ngày thu hoạch lại khá vậy đa." Chuột tinh khoác hắc y, da ngăm đen dung mạo xấu xí dị hợm nhe hàm răng nhọn hoắc vàng vọt mà cười lẻm. Bộ dạng hiện tại so với sau này xem ra cũng chẳng khá hơn là bao. Hại bốn nam nhân trông thấy kinh hoàng.

"Ngươi...ngươi là ai?"

Nữ nhân trước mặt lông lá tua tủa, trên miệng còn đính kèm hai cái răng nanh nhọn hoắc, vừa xấu xí dị hợm lại vừa hôi thối, nhìn thôi đã muốn buồn nôn.

"Chà chà, sắp chết đến nơi còn hỏi thân phận ta làm gì. Các ngươi không có phúc đó đâu, để lại cái mạng rồi chóng lên đường đầu thai đi nha."

Dứt lời nữ nhân vươn lòng bàn tay dài ngoằng về phía trước bóp lấy cổ một tên trong bọn kéo đến trước mặt há miệng hút sạch dương khí, tích tắc giục phịch xuống đất, biến thành một cái xác chết khô.

"Yêu tinh, là yêu tinh."

Lai Ba xốc tiểu thiếu gia lên vai cùng hai người còn lại vội vàng quay đầu bỏ chạy. Bất quá nữ nhân kia liếc một cái đã phóng nhoáng tới chận đầu bọn chúng, một hơi mà hút cạn dương khí trong thân.

Lai Ba chết, tiểu oa nhi từ trên lưng gã nghiễm nhiên mà rớt phịch xuống đất. Mới tí tuổi đầu thu vào mắt khung cảnh bọn hạ nhân chết thảm dưới tay nữ yêu, nó vừa ghê tởm vừa sợ hãi. Lại cảm thấy đau lòng tiếc thương chúng. Nó lồm cồm đứng dậy nhặt lấy cành củi mục làm vũ khí thủ thân, ngước mắt nhìn nữ nhân đang đi tới, sợ xanh mặt vẫn cố mà quát lớn. Khẩu khí long trời:



"Yêu tinh to gan. Ngươi bước thêm một tấc bổn thiếu gia ta lấy mạng ngươi."

Bất quá trời đất còn chưa long, đã chọc tới nữ yêu bật miệng cười nghiêng ngửa.

A ha ha ha...

"Tiểu oa nhi, bằng vào cành củi mục trên tay ngươi sao, cũng thật dọa người quá rồi."

"Sao giữa rừng sâu lại có một tiểu oa nhi đáng yêu xinh xẻo thế này. Mau tới đây, theo ta về động. Nuôi ngươi lớn rồi cùng song tu nha. Thật trắng trẻo mập mạp, nhìn thôi đã muốn ăn."

Nữ yêu chậm tiến tới. Tiểu oa nhi bậm môi mỏng đỏ, vẫn giậm chân tại chỗ thủ thế bằng cành củi mục, gan chính là lớn bằng trời. Không hề biết sợ.

Liu chiu...

Một cơn gió thoảng qua. Một tiếng nói trong veo vang lên, lá rừng tung bay xào xạc.

Chẳng mấy chốc một thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi từ trên ngọn cây phóng xuống chân trần trắng au đạp đất đứng chắn trước người tiểu oa nhi. Thiếu niên xinh đẹp vô ngần.

"Chuột tinh, ngươi lại dám đến địa bàn của ta giết người, còn là một tiểu oa nhi ngươi cũng không tha?"

"Ồ. Ở đâu ra một con thỏ tinh miệng còn hôi sữa đạo hạnh mới có vài chục năm cũng dám dành địa bàn cùng bổn cô nương. Khôn hồn xéo đi, mồi này bổn cô nương ta xí trước rồi." Chuột tinh nhếch mép trừng mắt nhạo.

"Hừ, lão tử ta không xéo thì sao?" Chẳng màn khinh thường từ địch thủ. Thiếu niên vốn mang trong mình cốt thỏ tinh kia giơ lòng bàn tay chiếu một luồng yêu khí vào thùy chẩm của nàng ta. Ả chuột tinh xoay người né tránh, lập tức phản công.

Hai bên giáp đấu một hồi đều nội thương nghiêm trọng, thỏ tinh bất quá liều mạng tận hết yêu lực đem ra. Chuột tinh ngược lại bảo toàn thực lực. Nàng ta thiết nghĩ nếu còn tiếp tục giáp đấu sẽ cạn hết đạo hạnh gần trăm năm, thực không đáng, còn rừng xanh sợ gì không củi đốt.

"Hôm nay bản cô nương ta lùi một bước. Tuyệt không có lần sau." Nói rồi chuột tinh xoay người tan biến mất.

Thiếu niên bạch y đơn bạc quay nhìn tiểu oa nhi vẫn còn kiên định tại chỗ, tay cầm cành cây ngước mắt nhìn mình, bộ dạng chật vật nom đáng thương hết mức. Đáy mắt hiện tia ôn nhu thiếu niên vội bước về phía nam hài nhỏ nhắn như cục bông gòn ấy. Ôn tồn bảo:

"Tiểu oa nhi, nơi này đêm xuống thú dữ rất nhiều, trước theo ta về hang núi."

Mặc dù thiếu niên kia diện mạo tuấn tú lại đã cứu mình nhưng biết y là yêu tinh. Tiểu oa nhi chung quy vẫn sợ vẫn tởm. Nó dịch lùi ra sau mấy bước bé xíu. Lớn tiếng quát:

"Yêu nghiệt. Tránh xa bổn thiếu gia..."

Lời thế nào nửa chừng bỗng im bặc khi nó phát hiện cả cơ thể mình đã bị ai đó nhấc bổng lên. Thiếu niên dứt khoác bế ngang nam hài nhỏ nhắn ôm vào lòng một đường mang đi. Nó giãy giụa bực tức, tay liên tục vung cành cây mục quất xuống người thiếu niên. Môi mỏng rống giận mắng nhiếc.

"Yêu nghiệt, cút đi. Đừng chạm vào bổn thiếu gia. Bẩn lắm. Cút đi. Cút đi."

Lịch kịch...Cành cây mục gãy làm mấy mảnh. Không còn vũ khí, tiểu oa nhi ấm ức không đủ thỏa mãn liền dùng tay đánh bộp bộp vào người thiếu niên đang bế mình. Thiếu niên nhíu mày nín thinh để yên cho nó đánh suốt dọc đường đi, cứ thế đem nó về đến tận hang núi.

"Phịch."

Thiếu niên vung tay ném tiểu oa nhi xuống đất. Tiểu oa nhi kêu lên một tiếng ui da, bàn tay bé xíu xoa xoa cái mông đau điếng. Suốt cả quãng đường đi đánh mắng làm loạn cách mấy cũng không bị ngược đãi, thế nào vừa về tới hang ổ con yêu nghiệt này đã ném mình như ném rác, có phải hết nhịn nổi rồi không.

Tiểu oa nhi cau mày ngước mắt nhìn lên tính mở miệng tiếp tục mắng người, liền đó hốc mắt đã trợn tròn cả kinh khi nhìn thấy đối phương nôn ra một bụm máu đỏ tươi.

Trước sau thiếu niên vẫn còn là một tiểu yêu tinh, đạo hạnh thấp kém vài mươi năm làm sao đấu lại con chuột cống hôi lông ấy. Liều mình tận lực không trọng thương nặng mới là lạ. Thiếu niên không còn hơi sức chú ý đến vật nhỏ như cục bột kia nữa, tay ôm ngực một mạch bước đến bên tấm ván gỗ đặt gần đấy ngồi xuống khoanh chân điều thương.

Thiếu niên chính là vì mình nên mới bị thương nặng tới vậy. Tiểu oa nhi bỗng chốc áy náy không dám ho he làm loạn nữa, để yên cho người ta điều thương. Ngồi thu lu một góc nhìn ra bầu trời đêm ngoài miệng hang tối đen như mực, muốn bỏ trốn lại e dè không dám đi. Trải qua một lúc cái bụng nó bỗng kêu lên òn ọt, từ lúc bị bọn hạ nhân bắt cóc đến giờ ngót gần cả ngày trời không có gì vào bụng. Nó thật đói nha.

Một khắc qua đi, thiếu niên mở mắt nhìn thấy bộ dáng xoa xoa cái bụng cùng biểu tình nhịn nhục trên gương mặt của tiểu oa nhi có phần đáng yêu cùng đáng thương. Y biết nó đói bụng còn bày đặt sĩ diện bèn không nói gì mà đứng dậy lẳng lặng bước chân ra ngoài hang mang theo một nhúm gạo vo lên, lại đem vào góc bếp trong hang, nhóm lửa nấu chín. Chẳng bao lâu đã múc tới bên cạnh tiểu oa nhi một bát cháo nóng hổi.

"Yêu nghiệt cũng biết nấu cháo sao?" Tiểu oa nhi có chút kinh hỉ, cất giọng ngây thơ. Hại mặt thiếu niên đen sì sì.



"Yêu nghiệt tại sao không thể nấu cháo? Yêu nghiệt cũng cần phải ăn mà, lại nói lão tử đây không ăn thịt người, cũng phải ăn ngũ cốc để sống qua ngày chứ? Tóm lại là giờ ngươi có ăn hay không hả?"

Tiểu oa nhi bậm môi. Từng nghe đám hạ nhân trong nhà kể về loài yêu tinh hung dữ, chúng chuyên đi hút máu ăn thịt người. Món ăn chúng nấu ra toàn là rắn rết bò cạp độc. Nó chết khiếp làm sao dám ăn. Xua tay lắc đầu. Nó vội bảo đối phương mau dẹp ra chỗ khác.

Thiếu niên mặt bây giờ còn đen hơn nhọ đít nồi. Câu này của nó liệu có đúng thời điểm không? Đáng lí ra nó giờ nên đón lấy bát cháo ăn lấy ăn để. Nên mỉm cười hoan hỉ. Nên tỏ vẻ biết ơn y mới phải. Bày ra cái dáng vẻ bất cần này là sao. Thật không biết phải quấy.

Thiếu niên không để ý tới nó nữa, chính mình cũng đói tới ruột gan cồn cào rồi. Lo cho mình thì tốt hơn. Y múc một muỗng cháo thổi phù qua cho vào miệng. Khi ăn còn cố tình nhai nhóp nhép trước mặt tiểu oa nhi, suýt xòa khen ngon.

Nuốt ngụm nước bọt. Tiểu oa nhi đôi mắt bé xíu ánh lên tia sáng. Rõ ràng thứ nó nhìn thấy là cháo trắng không phải rắn rết bò cạp độc như đám hạ nhân lúc trước đã kể cho nó nghe nha. Không nói không rằng nó chậm mon men tới gần bên y, liêm sỉ gì đều chóng vứt sạch vì cơn đói đã lên tới hồi đỉnh điểm. Nó mà còn nhịn nữa không khéo mới là chết thật. Mà hễ quân tử chết trận chết vì xả thân đại nghĩa mới thật đầy vinh quang biết mấy. Ai lại chết vì đói nhục thí mồ. Cho rằng mình chính là tiểu quân tử còn chưa có đất dụng võ, chết nơi rừng hoang núi sâu này quá uổng phí. Tiểu oa nhi bèn mặt dày bò tới mím mím môi nhỏ nhìn đối phương.

Bộ dáng nó hệt như cún con đòi ăn có bao nhiêu đáng yêu giấc này. Thiếu niên nhịn không được dừng chút thổi qua muỗng cháo nóng kề tới bên miệng nhỏ tiểu oa nhi. Nó chau mày vươn hai tay bé xíu đòi cầm cả bát ăn một mình. Thiếu niên thu vội bát cháo vào lòng bảo: "Không được. Cháo này nóng lắm, ta đút ngươi ăn."

Môi mỏng mấp máy. Oa nhi ngoan ngoãn vâng lời. Có người hầu hạ càng tốt chứ sao. Người đút kẻ ăn một muỗng tiếp một muỗng nhìn vào như anh trai chăm sóc cho đứa em nhỏ. Khung cảnh thâm tình biết bao. Thiếu niên tự mình bất giác nhìn nó, cười hỏi:

"Tiểu oa nhi, lão tử ta nấu thế nào, ngon lắm phải không?"

Nào ngờ nó châm lại một câu gọn lỏn: "Nhạt nhẽo."

Phải. Chính là mùi vị nhạt nhẽo đi.

Gương mặt thiếu niên phút chốc bị bôi tro chét trấu. Một cỗ đại hỏa ngùn ngụt bốc dâng lên.

"Tiểu oa nhi ngươi thật không đáng yêu chút nào, nấu cho ngươi ăn còn chê ỏng eo."

"Hừ, bổn thiếu gia ta nói nhạt thì là nhạt, không tin ngươi nếm thử xem."

Hảo. Cái này chính là ngươi nói đó nha! Thiếu niên đáy mắt thâm thúy.

Phút chốc một thứ gì mềm mềm ấm ấm chạm vào bờ môi tiểu oa nhi. Thiếu niên đột ngột áp sát tới môi chạm môi, còn tinh tế vươn đầu lưỡi mềm nộn liếm qua để lại ẩm ướt vương trên bờ môi mỏng nhỏ.

"Ưm...Quả là có chút nhạt, lần sau lão tử ta liền cho thêm chút muối."

Bị hôn trộm, lại còn là một tên yêu nghiệt trộm hôn, hai gò má tiểu oa nhi bỗng chốc phiếm hồng. Nó rống giận vung tay đập loạn trên ngực thiếu niên tuấn tú. Kêu gào ngao ngao.

"Yêu nghiệt to gan, dám phi lễ với bổn thiếu gia. Bổn thiếu gia đánh chết ngươi nha. Đánh chết ngươi. Đánh chết ngươi."

Trái với lần trước bị đánh, lần này thiếu niên ngược lại chẳng giận mà bật cười phá lên. Tay nắm chặt lấy hai bàn tay bé xíu của nam hài áp sát vào ngực mình. Kéo mạnh nó tới bên.

"Ha ha...Tiểu oa nhi ngươi phản ứng gì chứ, bộ chưa từng có ai hôn ngươi sao, chỉ là một tiểu oa nhi mà cũng biết xấu hổ, xem nét mặt của ngươi kìa. Đáng yêu hết mức. Ha ha..."

Tiểu oa nhi mặt càng đỏ hơn, dứt khoát không ăn cháo y đút cho nữa. Thiếu niên nghiêng mặt xuống ngó tiểu oa nhi. Thấp giọng bảo: "Này tiểu oa nhi sao da mặt ngươi đỏ ửng lên quá vậy, đừng nói với ta là chưa có ai thơm má ngươi nha. Mẫu thân ngươi, phụ thân ngươi, vú nuôi của ngươi?"

Tiểu oa nhi vẫn không nói gì, môi nhỏ mím đến chặt. Hốc mắt ngấn ngấn nước. Hại mặt thiếu niên lại đen thêm một tầng, lòng nhỏ giọt long tong.

Lúc nhỏ y từng vào chơi với các tiểu oa nhi trong thôn, thấy mẫu thân bọn chúng thường ôm hôn chúng. Đứa nhỏ này thế nào lạc loài, tùy tiện hôn có một cái mà đã muốn khóc rồi, lúc đối diện với con chuột cống hôi lông kia nào có thấy nó ủy mị thế này đâu, cũng quá sức tưởng tượng của y rồi.

"Thôi nào, thôi nào. Lão tử ta thực không biết tính ngươi cổ quái đến vậy. Bất quá lát nữa lão tử ta cho ngươi hôn lại một cái xem như hòa cả làng, có vừa lòng chưa? Nào nào, mau ngẩng mặt lên, trước ăn cháo ha, nguội hết rồi."

"Bổn thiếu gia ta không ăn cháo kẻ đã phi lễ bổn thiếu gia. Quân tử thà đói chết quyết không chịu nhục."

Chiếc muỗng kia run rẩy, thiếu niên lệ rơi đầy mặt. Ngươi thế nào có phải nữ nhân hay không, hôn ngươi một cái liền tìm chết.

"Tiểu oa nhi, lão tử hiểu rồi. Nếu lớn lên không ai chịu gả cho ngươi thì lão tử ta liền gả cho ngươi."

"Hừ, bổn thiếu gia lại không thèm lấy ngươi." Oa nhi gân họng cãi lại.

"Được được, không thèm thì không thèm. Chóng ăn cháo a."...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Vương Thượng Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook