Chương 2: Sống lại
Water Đặng
28/01/2024
Hồ nước nóng bao phủ bởi tán sương mù loang loãng, một nữ tử xinh đẹp
thân chỉ mặc yếm trắng để lộ ra làn da trắng mịn không tì vết. Nàng đang ngâm trong nước nóng, nhưng lại say mê ngủ tựa đầu trên phiến đá. Đột
nhiên một thân ảnh trắng vụt qua, nữ tử trong hồ nước nóng không còn
thấy đâu nữa.
Mà khu rừng u tối đột nhiên truyền ra tiếng gọi, đuốc lửa chiếu sáng một nơi.
Nhị hoàng tử Hoàng Khí Cần lén rời khỏi đám hạ nhân, hắn mò tới bên hồ nước nóng, tuy nhiên lại không thấy người như đã dự tính.
Hắn bắt đầu mở giọng khẽ gọi.
"Sương nhi, nàng có ở đây không?"
Nơi trái tim còn vương chút đau, thêm phần khó chịu và tiếng ồn ào xung quanh, nữ nhân trên cành cây lớn mở mắt tỉnh dậy.
Việc đầu tiên Từ Thách Quan làm là sờ lên đầu mình, giật lấy mái tóc dài thẳng, xong lại ấn mạnh ngực trái.
Hoá ra cô đã được sống lại, thế nhưng tại sao vẫn ở thế giới này và... tiếp nhận kí ức của con nhân vật mất não tên Hạ Ban Sương này chứ?
Mặc kệ tình tiết truyện hay chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ cau mày nhìn xuống phía dưới.
Một thân bạch y giấu mình lén quan sát cô chợt nắm chặt tay lại, gân xanh nổi lên chằng chịt. Tuy nhiên giây sau lại buông lỏng, đôi mắt có phần bất ngờ.
"Nàng ấy, tại sao lại quay lưng đi?"
Rõ ràng người nàng yêu đến không cần mạng đang ở trước mắt, nhưng sao nàng lại quay lưng bước về phía sau?.
Từ Thách Quan không muốn dính dáng tới người đang tìm nguyên chủ gì hết, bây giờ cô chỉ có một suy nghĩ đó là tránh xa họ ra, và tìm cách quay trở về thế giới hiện đại của mình. Cô vẫn chưa muốn rời xa băng đảng của mình, không muốn vị trí lão đại lại thay chủ.
Vị trí lão đại phải là của cô, của cô!.
Phải trở về, không trở về được thì cô sẽ... sẽ hủy diệt cái thời đại này.
Đã đi được bao xa rồi nhỉ! Từ Thách Quan bắt đầu hành động kì lạ, cô đập đầu vào cây, đập đầu vào đá, lại đập đầu vào nước. Những thứ này cô cho rằng có thể khiến bản thân xuyên về, nhưng không có được!!!
Tâm trí cô bắt đầu trở nên mơ hồ, thân thể lại có chút lạnh lẽo nữa. Từ Thách Quan thật sự không cam tâm, cô không muốn rời khỏi chức lão đại của mình, cô muốn vận hành băng đảng thêm chục năm nữa.
Lúc này cô thật sự mệt nhoài đứng im tại chỗ, mặt ngẩng lên nhìn vầng trăng sáng, cô lại thấy hòn đá lớn cách mình không xa. Nghĩ một lúc cô liền dùng sức cắm đầu chạy về phía tảng đá lớn đó. Ngay lúc này, một cái đuôi trắng dài đột nhiên rơi xuống cuốn chặt lấy thân cô, kéo cô lên trước khi đầu cô kịp đập vào tảng đá lớn.
Chuyện gì vậy? Đuôi trắng phát sáng, có hơi đẹp, nhưng bên trên lại có tiếng xì xì? Thế nhưng Từ Thách Quan lại nghe được một giọng nói của nam nhân.
"Nàng đang làm chuyện ngu ngốc gì vậy? Muốn chết sao?"
Cô nhìn lên, ánh trăng sáng phản chiếu một con bạch xà to lớn mắt đỏ. Trong thoáng chốc Từ Thách Quan như bị đoạt hồn vía, ngây ngốc trợn mắt to nhìn con bạch xà.
Tình hình là cô như bị chết sống, bạch xà thấy nàng không động đậy thì có hơi ngơ ra nhìn.
Giây sau Từ Thách Quan phản ứng, cô liền hét to.
"Con rắn điên, mau thả tao ra."
Ngay lập tức bạch xà phản ứng, hắn như nghe được lệnh mà thả lỏng đuôi buông nữ nhân từ trên cao rơi xuống.
Bạch xà kinh ngạc nhìn nữ nhân xoa mông dưới đất, nó uyển chuyển vươn mình xuống, thấy vậy Từ Thách Quan lại trừng to mắt run rẩy hét lớn.
"Đừng có qua đây con rắn ghê tởm kia, mau cút đi."
Lại một lần nữa bạch xà dừng lại.
Từ Thách Quan nhân lúc này liền chạy nhanh vào trong rừng sâu tiếp.
Ở thế giới này có rắn to như vậy ư? Từ Thách Quan sởn hết da gà, cô không thể tiếp tục ở khu rừng này được, nhưng làm sao để ra khỏi chỗ này đây?
Cô không còn nghe được tiếng gọi nữa, cũng không xác định được phương hướng. Nếu biết khu rừng này có rắn to như vậy thì cô thà rằng chọn về với đám người kia còn tốt hơn.
Phía trước đột nhiên xuất hiện hai con hổ đang gầm lên, Từ Thách Quan dừng chân lại, cô giương mắt nhìn hai con mãnh thú từ từ tiến tới.
Cô thấy không sợ như pha đụng độ với con rắn vừa rồi, nhưng... toi rồi, toi rồi! Thịt cô sẽ bị xé toạc ra làm bữa tối cho hai con thú kia là chắc.
Xuyên sách tới hồi kết, chết. Sống lại nhưng còn chưa được về nhà nguyên chủ mà đã phải làm bữa tối cho mãnh thú rồi ư? Nói chung là cô còn chưa làm được gì. Sao số phận cô lại đen như vậy chứ?.
Hai con mãnh thú một mắt xanh, một mắt vàng sáng len lỏi trong bóng tối từ từ tiến tới.
Từ Thách Quan bây giờ đổi ý rồi, cô không về làm lão đại cũng được, sống ở thế giới này chắc chắn sẽ rất tốt. Nhưng cô còn cơ hội sống không?
"Hai con hổ kia, chúng mày rất dễ thương! Không ăn thịt tao... thì chúng mày.. càng dễ thương hơn đấy! Làm ơn, tha tao...."
Nói xong Từ Thách Quan nhắm kịt mắt lại, tay ôm mặt chuẩn bị sẵn tinh thần cho cái chết. Nhưng kì lạ thay, hai con hổ lớn lại ngồi xuống, quy phục dưới chân cô, còn liếm cổ, liếm mặt cô? Còn nữa, cô vậy mà có thể nghe hiểu lời hổ nói.
"Ta thích nữ nhân này quá!"
"Ta cũng vậy, nàng ta có mùi rất thơm."
? Từ Thách Quan chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đột nhiên cô ngất đi. Còn sót chút ý thức cuối cùng, cô nhận ra chỗ mình đang đứng có khói mê.
Một nam nhân đạp cành cây nhảy xuống dưới ánh trăng, gương mặt thanh tú mang nét đẹp lạnh lùng doạ người lại mê hoặc.
Hai con hổ thấy người lạ, liền vội nhe răng, lộ móng tấn công. Thế nhưng giây sau liền bị đuôi trắng quậy mạnh ngã rầm ra phía xa.
Nam nhân lạ lùng bế nữ tử dưới đất lên, sắc mặt vừa lạnh lẽo lại pha chút tức giận.
"Nàng... kiếp này thật kì lạ! Hệt như không phải nàng."
Mà khu rừng u tối đột nhiên truyền ra tiếng gọi, đuốc lửa chiếu sáng một nơi.
Nhị hoàng tử Hoàng Khí Cần lén rời khỏi đám hạ nhân, hắn mò tới bên hồ nước nóng, tuy nhiên lại không thấy người như đã dự tính.
Hắn bắt đầu mở giọng khẽ gọi.
"Sương nhi, nàng có ở đây không?"
Nơi trái tim còn vương chút đau, thêm phần khó chịu và tiếng ồn ào xung quanh, nữ nhân trên cành cây lớn mở mắt tỉnh dậy.
Việc đầu tiên Từ Thách Quan làm là sờ lên đầu mình, giật lấy mái tóc dài thẳng, xong lại ấn mạnh ngực trái.
Hoá ra cô đã được sống lại, thế nhưng tại sao vẫn ở thế giới này và... tiếp nhận kí ức của con nhân vật mất não tên Hạ Ban Sương này chứ?
Mặc kệ tình tiết truyện hay chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ cau mày nhìn xuống phía dưới.
Một thân bạch y giấu mình lén quan sát cô chợt nắm chặt tay lại, gân xanh nổi lên chằng chịt. Tuy nhiên giây sau lại buông lỏng, đôi mắt có phần bất ngờ.
"Nàng ấy, tại sao lại quay lưng đi?"
Rõ ràng người nàng yêu đến không cần mạng đang ở trước mắt, nhưng sao nàng lại quay lưng bước về phía sau?.
Từ Thách Quan không muốn dính dáng tới người đang tìm nguyên chủ gì hết, bây giờ cô chỉ có một suy nghĩ đó là tránh xa họ ra, và tìm cách quay trở về thế giới hiện đại của mình. Cô vẫn chưa muốn rời xa băng đảng của mình, không muốn vị trí lão đại lại thay chủ.
Vị trí lão đại phải là của cô, của cô!.
Phải trở về, không trở về được thì cô sẽ... sẽ hủy diệt cái thời đại này.
Đã đi được bao xa rồi nhỉ! Từ Thách Quan bắt đầu hành động kì lạ, cô đập đầu vào cây, đập đầu vào đá, lại đập đầu vào nước. Những thứ này cô cho rằng có thể khiến bản thân xuyên về, nhưng không có được!!!
Tâm trí cô bắt đầu trở nên mơ hồ, thân thể lại có chút lạnh lẽo nữa. Từ Thách Quan thật sự không cam tâm, cô không muốn rời khỏi chức lão đại của mình, cô muốn vận hành băng đảng thêm chục năm nữa.
Lúc này cô thật sự mệt nhoài đứng im tại chỗ, mặt ngẩng lên nhìn vầng trăng sáng, cô lại thấy hòn đá lớn cách mình không xa. Nghĩ một lúc cô liền dùng sức cắm đầu chạy về phía tảng đá lớn đó. Ngay lúc này, một cái đuôi trắng dài đột nhiên rơi xuống cuốn chặt lấy thân cô, kéo cô lên trước khi đầu cô kịp đập vào tảng đá lớn.
Chuyện gì vậy? Đuôi trắng phát sáng, có hơi đẹp, nhưng bên trên lại có tiếng xì xì? Thế nhưng Từ Thách Quan lại nghe được một giọng nói của nam nhân.
"Nàng đang làm chuyện ngu ngốc gì vậy? Muốn chết sao?"
Cô nhìn lên, ánh trăng sáng phản chiếu một con bạch xà to lớn mắt đỏ. Trong thoáng chốc Từ Thách Quan như bị đoạt hồn vía, ngây ngốc trợn mắt to nhìn con bạch xà.
Tình hình là cô như bị chết sống, bạch xà thấy nàng không động đậy thì có hơi ngơ ra nhìn.
Giây sau Từ Thách Quan phản ứng, cô liền hét to.
"Con rắn điên, mau thả tao ra."
Ngay lập tức bạch xà phản ứng, hắn như nghe được lệnh mà thả lỏng đuôi buông nữ nhân từ trên cao rơi xuống.
Bạch xà kinh ngạc nhìn nữ nhân xoa mông dưới đất, nó uyển chuyển vươn mình xuống, thấy vậy Từ Thách Quan lại trừng to mắt run rẩy hét lớn.
"Đừng có qua đây con rắn ghê tởm kia, mau cút đi."
Lại một lần nữa bạch xà dừng lại.
Từ Thách Quan nhân lúc này liền chạy nhanh vào trong rừng sâu tiếp.
Ở thế giới này có rắn to như vậy ư? Từ Thách Quan sởn hết da gà, cô không thể tiếp tục ở khu rừng này được, nhưng làm sao để ra khỏi chỗ này đây?
Cô không còn nghe được tiếng gọi nữa, cũng không xác định được phương hướng. Nếu biết khu rừng này có rắn to như vậy thì cô thà rằng chọn về với đám người kia còn tốt hơn.
Phía trước đột nhiên xuất hiện hai con hổ đang gầm lên, Từ Thách Quan dừng chân lại, cô giương mắt nhìn hai con mãnh thú từ từ tiến tới.
Cô thấy không sợ như pha đụng độ với con rắn vừa rồi, nhưng... toi rồi, toi rồi! Thịt cô sẽ bị xé toạc ra làm bữa tối cho hai con thú kia là chắc.
Xuyên sách tới hồi kết, chết. Sống lại nhưng còn chưa được về nhà nguyên chủ mà đã phải làm bữa tối cho mãnh thú rồi ư? Nói chung là cô còn chưa làm được gì. Sao số phận cô lại đen như vậy chứ?.
Hai con mãnh thú một mắt xanh, một mắt vàng sáng len lỏi trong bóng tối từ từ tiến tới.
Từ Thách Quan bây giờ đổi ý rồi, cô không về làm lão đại cũng được, sống ở thế giới này chắc chắn sẽ rất tốt. Nhưng cô còn cơ hội sống không?
"Hai con hổ kia, chúng mày rất dễ thương! Không ăn thịt tao... thì chúng mày.. càng dễ thương hơn đấy! Làm ơn, tha tao...."
Nói xong Từ Thách Quan nhắm kịt mắt lại, tay ôm mặt chuẩn bị sẵn tinh thần cho cái chết. Nhưng kì lạ thay, hai con hổ lớn lại ngồi xuống, quy phục dưới chân cô, còn liếm cổ, liếm mặt cô? Còn nữa, cô vậy mà có thể nghe hiểu lời hổ nói.
"Ta thích nữ nhân này quá!"
"Ta cũng vậy, nàng ta có mùi rất thơm."
? Từ Thách Quan chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đột nhiên cô ngất đi. Còn sót chút ý thức cuối cùng, cô nhận ra chỗ mình đang đứng có khói mê.
Một nam nhân đạp cành cây nhảy xuống dưới ánh trăng, gương mặt thanh tú mang nét đẹp lạnh lùng doạ người lại mê hoặc.
Hai con hổ thấy người lạ, liền vội nhe răng, lộ móng tấn công. Thế nhưng giây sau liền bị đuôi trắng quậy mạnh ngã rầm ra phía xa.
Nam nhân lạ lùng bế nữ tử dưới đất lên, sắc mặt vừa lạnh lẽo lại pha chút tức giận.
"Nàng... kiếp này thật kì lạ! Hệt như không phải nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.