Bạch Y Nữ Đế: Vi Phu Thất Sủng Rồi ?
Chương 14: Chương 14: Ngồi Chưa Nóng Ghế
Bạch Tử Liên
07/07/2018
Bùm ––––
Đông ––––
Vừa nói tiếng nổ kinh thiên cũng tới!
Bốn người vội tạo kết giới xung quanh không gian.
Bỗng lúc này có hai bóng dáng một trắng một xanh bay ra.
Nhìn kỹ thì ra là Tuyết nha đầu cũng Băng nha đầu?
Ngay lúc này Huyễn cảnh nổ một tiếng oanh động thật lớn rồi cũng biến mất!
Phù! Ai nấy đều thở dài!
Mạnh Bà nhướng mày nghi hoặc hỏi:
" Các ngươi ở trong đó? "
Dù hỏi thế nhưng trong đầu ai nấy đều đã có đáp án, ai ở nơi này mà chẳng thành tinh.
" Ha ha đúng vậy " Hàn Y sờ sờ mũi. Không ngờ đi nhặt bảo bối một xíu mà đã ra thế này rồi nha!
Mọi người cũng không kinh ngạc, được Không gian Bỉ ngạn nhận chủ sao lại giống người thường?
Chỉ có điều –––––––
" Nha đầu phá được trận pháp? "
" Nha! không phải công của mình ta mà còn có Băng nữa a! "
" Thật sự? "
" Đúng vậy, sao thế? "
Bốn người không hẹn mà cùng nhăn mặt, trận pháp thượng cấp nói phá liền phá, vậy khi nha đầu phá hoại này gặp mấy trận còn lại chắc banh hết quá?
" Lão "Diêm Vương trong đầu liền tính toán, phải nhanh chóng tìm ký chủ thích hợp cho hai tiểu phá hoại này nhanh chóng rời khỏi!
Hàn Y cùng Băng còn chưa biết mình bị ghét bỏ đâu. Nếu biết thì đừng nói mấy trận pháp nho nhỏ này, đến cả Địa phủ cũng đừng nghĩ mà yên thân!
Sau khi xác định an toàn, bọn họ liền quay về chính điện.
Trong chính điện," Lão " Diêm Vương ngồi ở chủ toạ, trái phải là " Đầu trâu mặt ngựa " thường gọi là Ngưu Đầu và Mã Diện, bên ghế phải là Mạnh Bà, bên ghế trái là Tuyết Hàn Y, cùng bên phía dưới Hàn Y là Băng. Bên dưới Mạnh Bà là Hắc Bạch Vô Thường gọi là " Lão tam " và " Lão tứ ", người cuối cùng là Chung Quỳ " Lão nhị ".
Liếc mắt nhìn " Lão Diêm Vương " trên kia, dù gặp nhiều lần nhưng Tuyết Hàn Y không khỏi cảm thán: Đệp, suất và lãnh! Chỉ ba từ đã đủ hình dung " Lão " ấy.
Mày kiếm dày sắc bén, mi đen dài, mũi cao thẳng cùng môi mỏng thường mím lại. Đôi mắt đen, không phải đen thường mà là như một mảnh hắc ám, trắng đen phân rõ rệt. Ngũ quan anh tuấn như tượng khắc, làn da trắng nhưng có lẽ do quanh năm sống dưới Địa phủ bị ảnh hưởng nên có phần âm u. Đầu đội ám quan cùng bộ tóc dài hơn thắt lưng đen nhánh. Áo bào đen huyền ám văn vàng kim đan xen trông hết sức tôn quý. Hắn ngồi đó như một vị vương giả cho dù không phô ra khí thế. Có những người từ lúc sinh ra đã như thế!
Khuôn mặt tuấn dật thế này mà bị người khác gọi là " lão " cũng thật đáng thương! ( Bỏ qua tuổi tác )
Phía sau Ngu Đầu, Mã Diện cũng thuộc loại nhất đẳng! Hai từ " Soái ca " là đủ để hình dung! Thế mà ai nghe đến " Đầu Trâu Mặt Ngựa " đều chạy trối chết. Quả là đáng thương quá!
Về phần Chung Quỳ thì vẫn như câu nói trước " Người gặp người cười, hoa gặp hoa nở ". Cặp mắt đào hoa kia đủ các thiếu nữ tâm mê loạn. Chắc do ăn ở nên bị người đời ca tụng " Xấu như Chung Quỳ ", lại thêm một người đáng thương!
Còn Hắc Bạch Vô Thường, tô son chét phấn làm chi không biết. Có lần Hàn Y bắt gặp họ ngồi chét chét bột nước lên mặt, cũng nhờ lần đó cô mới biết rõ khuôn mặt thật của họ, hỏi thì chỉ nói Chung Quỳ đại nhân từng bảo họ rằng: Đi bắt hồn thì phải làm thế họ mới sợ.
Ngẫm lại cũng đúng, khuôn mặt hai người họ đi bắt hồn chắc hồn bị mê hoặc hết đi nổi. Hai người này cũng đáng để thương, có cái vỏ ngoài đẹp mà không được khoe mã, mà cái tên lão Nhị kia cũng thật xấu a ~
Nói chung một nhà Âm phủ không biết gen di truyền thế nào mà toàn loại cực phẩm.
Và thế là Hàn Y và Băng cùng có một nhận định tự cho là đúng: Có lẽ bắt, quản hồn quá cực nhọc nên được Thượng Đế ưu ái!
" Khụ khụ... Giờ thì nói cho ta biết được rồi chứ " Diêm La đại nhân lên tiếng phá vỡ bầu không khí không tính là căng thẳng này.
" A? Nói gì? Nói cái gì nhỉ Băng? "
" Thuộc hạ không biết nói cái gì cả "
" Vậy Diêm Vương đại nhân kêu mình nói cái gì? "
" Chủ tử có thể hỏi Diêm Vương a "
" Ừm, Diêm Vương ngài muốn hỏi cái gì a? Cụ thể một chút, à, ngắn gọn súc tích dễ hỏi dễ nghe dễ đáp càng tốt "
Mỗ Diêm La đen mặt. Cả điện trầm mặt. Mà, hỏi cái gì đây nhỉ? Tại sao các ngươi phá được trận pháp? Không không, thế thì nhục nhã quá! Các ngươi vô trong đó thấy được gì? Đương nhiên là cốt hồn người chết rồi, cái này ai chẳng biết! Các người có gôm bảo bối được không? Hừ, nói như kiểu muốn cướp của người ta không chừng, trong Diêm Vương Điện cũng không thiếu!
" Thôi thôi, các ngươi đã mấy ngày nay cũng mệt rồi, về nghỉ đi, có chuyện gì ta sẽ gọi " Diêm La phất phất ống tay áo, ra vẻ mệt mỏi tiễn khách chưa ngồi nóng ghế.
Tư thế này, cách nói chuyện này, thật là... lão luyện!
Tuyết Hàn Y cũng không cho ý kiến, muốn hỏi thì cô sẽ nói, không hỏi thì thôi vậy, cô không phải là kẻ thích nói nhiều. Mặc dù ở trong Huyễn cảnh lâu ngày nhưng do tấn cấp liên tiếp nên tinh thần cô có thể nói là dư thừa nhưng Băng thủ hộ cô luôn đề cao tinh thần nên vẫn còn mệt nhiều lắm, cô cũng thuận ý mà về thôi!
Đông ––––
Vừa nói tiếng nổ kinh thiên cũng tới!
Bốn người vội tạo kết giới xung quanh không gian.
Bỗng lúc này có hai bóng dáng một trắng một xanh bay ra.
Nhìn kỹ thì ra là Tuyết nha đầu cũng Băng nha đầu?
Ngay lúc này Huyễn cảnh nổ một tiếng oanh động thật lớn rồi cũng biến mất!
Phù! Ai nấy đều thở dài!
Mạnh Bà nhướng mày nghi hoặc hỏi:
" Các ngươi ở trong đó? "
Dù hỏi thế nhưng trong đầu ai nấy đều đã có đáp án, ai ở nơi này mà chẳng thành tinh.
" Ha ha đúng vậy " Hàn Y sờ sờ mũi. Không ngờ đi nhặt bảo bối một xíu mà đã ra thế này rồi nha!
Mọi người cũng không kinh ngạc, được Không gian Bỉ ngạn nhận chủ sao lại giống người thường?
Chỉ có điều –––––––
" Nha đầu phá được trận pháp? "
" Nha! không phải công của mình ta mà còn có Băng nữa a! "
" Thật sự? "
" Đúng vậy, sao thế? "
Bốn người không hẹn mà cùng nhăn mặt, trận pháp thượng cấp nói phá liền phá, vậy khi nha đầu phá hoại này gặp mấy trận còn lại chắc banh hết quá?
" Lão "Diêm Vương trong đầu liền tính toán, phải nhanh chóng tìm ký chủ thích hợp cho hai tiểu phá hoại này nhanh chóng rời khỏi!
Hàn Y cùng Băng còn chưa biết mình bị ghét bỏ đâu. Nếu biết thì đừng nói mấy trận pháp nho nhỏ này, đến cả Địa phủ cũng đừng nghĩ mà yên thân!
Sau khi xác định an toàn, bọn họ liền quay về chính điện.
Trong chính điện," Lão " Diêm Vương ngồi ở chủ toạ, trái phải là " Đầu trâu mặt ngựa " thường gọi là Ngưu Đầu và Mã Diện, bên ghế phải là Mạnh Bà, bên ghế trái là Tuyết Hàn Y, cùng bên phía dưới Hàn Y là Băng. Bên dưới Mạnh Bà là Hắc Bạch Vô Thường gọi là " Lão tam " và " Lão tứ ", người cuối cùng là Chung Quỳ " Lão nhị ".
Liếc mắt nhìn " Lão Diêm Vương " trên kia, dù gặp nhiều lần nhưng Tuyết Hàn Y không khỏi cảm thán: Đệp, suất và lãnh! Chỉ ba từ đã đủ hình dung " Lão " ấy.
Mày kiếm dày sắc bén, mi đen dài, mũi cao thẳng cùng môi mỏng thường mím lại. Đôi mắt đen, không phải đen thường mà là như một mảnh hắc ám, trắng đen phân rõ rệt. Ngũ quan anh tuấn như tượng khắc, làn da trắng nhưng có lẽ do quanh năm sống dưới Địa phủ bị ảnh hưởng nên có phần âm u. Đầu đội ám quan cùng bộ tóc dài hơn thắt lưng đen nhánh. Áo bào đen huyền ám văn vàng kim đan xen trông hết sức tôn quý. Hắn ngồi đó như một vị vương giả cho dù không phô ra khí thế. Có những người từ lúc sinh ra đã như thế!
Khuôn mặt tuấn dật thế này mà bị người khác gọi là " lão " cũng thật đáng thương! ( Bỏ qua tuổi tác )
Phía sau Ngu Đầu, Mã Diện cũng thuộc loại nhất đẳng! Hai từ " Soái ca " là đủ để hình dung! Thế mà ai nghe đến " Đầu Trâu Mặt Ngựa " đều chạy trối chết. Quả là đáng thương quá!
Về phần Chung Quỳ thì vẫn như câu nói trước " Người gặp người cười, hoa gặp hoa nở ". Cặp mắt đào hoa kia đủ các thiếu nữ tâm mê loạn. Chắc do ăn ở nên bị người đời ca tụng " Xấu như Chung Quỳ ", lại thêm một người đáng thương!
Còn Hắc Bạch Vô Thường, tô son chét phấn làm chi không biết. Có lần Hàn Y bắt gặp họ ngồi chét chét bột nước lên mặt, cũng nhờ lần đó cô mới biết rõ khuôn mặt thật của họ, hỏi thì chỉ nói Chung Quỳ đại nhân từng bảo họ rằng: Đi bắt hồn thì phải làm thế họ mới sợ.
Ngẫm lại cũng đúng, khuôn mặt hai người họ đi bắt hồn chắc hồn bị mê hoặc hết đi nổi. Hai người này cũng đáng để thương, có cái vỏ ngoài đẹp mà không được khoe mã, mà cái tên lão Nhị kia cũng thật xấu a ~
Nói chung một nhà Âm phủ không biết gen di truyền thế nào mà toàn loại cực phẩm.
Và thế là Hàn Y và Băng cùng có một nhận định tự cho là đúng: Có lẽ bắt, quản hồn quá cực nhọc nên được Thượng Đế ưu ái!
" Khụ khụ... Giờ thì nói cho ta biết được rồi chứ " Diêm La đại nhân lên tiếng phá vỡ bầu không khí không tính là căng thẳng này.
" A? Nói gì? Nói cái gì nhỉ Băng? "
" Thuộc hạ không biết nói cái gì cả "
" Vậy Diêm Vương đại nhân kêu mình nói cái gì? "
" Chủ tử có thể hỏi Diêm Vương a "
" Ừm, Diêm Vương ngài muốn hỏi cái gì a? Cụ thể một chút, à, ngắn gọn súc tích dễ hỏi dễ nghe dễ đáp càng tốt "
Mỗ Diêm La đen mặt. Cả điện trầm mặt. Mà, hỏi cái gì đây nhỉ? Tại sao các ngươi phá được trận pháp? Không không, thế thì nhục nhã quá! Các ngươi vô trong đó thấy được gì? Đương nhiên là cốt hồn người chết rồi, cái này ai chẳng biết! Các người có gôm bảo bối được không? Hừ, nói như kiểu muốn cướp của người ta không chừng, trong Diêm Vương Điện cũng không thiếu!
" Thôi thôi, các ngươi đã mấy ngày nay cũng mệt rồi, về nghỉ đi, có chuyện gì ta sẽ gọi " Diêm La phất phất ống tay áo, ra vẻ mệt mỏi tiễn khách chưa ngồi nóng ghế.
Tư thế này, cách nói chuyện này, thật là... lão luyện!
Tuyết Hàn Y cũng không cho ý kiến, muốn hỏi thì cô sẽ nói, không hỏi thì thôi vậy, cô không phải là kẻ thích nói nhiều. Mặc dù ở trong Huyễn cảnh lâu ngày nhưng do tấn cấp liên tiếp nên tinh thần cô có thể nói là dư thừa nhưng Băng thủ hộ cô luôn đề cao tinh thần nên vẫn còn mệt nhiều lắm, cô cũng thuận ý mà về thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.