Chương 40: Nhóc con
Jade M
13/09/2023
Sáng hôm sau Đào Đào ngồi trong phòng thu xếp hành lý và giấy tờ để bỏ vào vali, Tiểu Giai ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô
" Lần này mẹ có việc phải vào thành phố, con ở nhà nhớ nghe lời dì Thẩm đó "
" Con biết rồi, đây cũng đâu phải lần đầu mẹ đi công việc xa nhà "
Kéo vali ra cổng, Tiểu Giai ở trong nhà hướng mắt nhìn theo cô. Đào Đào lớn tiếng
" Nhớ ngoan đó, vài hôm mẹ xong việc sẽ về "
Thằng bé vẫy vẫy tay chào cô. Harry giúp cô bỏ hàng lý lên xe, hôm nay hai người họ phải vào thành phố để bàn bạc với đối tác về việc tu sửa lại phòng ốc ở khu du lịch.
Chiếc xe sau đó liền chạy khỏi tầm mắt của đứa bé. Từ trong nhà vang lên tiếng điện thoại rất lớn, là điện thoại bàn. Tiểu Giai nhanh chóng chạy vào nhà và nhấc máy
" Alo "
[ Tiểu Giai à ? ]
" Cậu "
Đào Duy Anh ở đầu dây bên kia vô cùng vui vẻ nghe nghe thấy giọng nói đáng yêu của thằng bé
[ Con có nhận được đồ chơi mà cậu gửi không ? ]
" Đồ chơi gì ạ ? "
[ Lần trước con gọi cho cậu nói là thích xe điều khiển nhưng mẹ không cho mua mà. Nên cậu đã mua đúng cái con thích rồi gửi qua rồi ]
Thằng bé phồng má đáng yêu
" Con không nhận được, chắc là mẹ lại giấu rồi. Lát nữa con phải đi tìm mới được "
[ Mẹ đâu ? ]
" Mẹ cùng với chú Harry vào thành phố bàn công việc với đối tác rồi "
[ Tiểu Giai, con cảm thấy chú Harry thế nào ? ]
" Rất tốt ạ "
[ Vậy con có muốn... ]
" Không muốn "
Thằng bé chưa nghe hết câu liền lập tức trả lời
[ Cậu chưa nói xong mà ]
" Tiểu Giai biết cậu muốn nói gì nhưng mà nếu như mami muốn thì đã chọn chú Harry từ lâu rồi chứ không phải đến tận bây giờ. Mami không muốn thì con cũng không muốn "
6 năm qua bạn bè ai cũng lập gia đình cả rồi, chỉ mỗi Harry không hẹn hò cũng không có ý định yêu đương chỉ một lòng một dạ muốn chăm sóc cho cô.
[ Được rồi, không muốn thì không muốn. Cậu cũng đâu có ép mẹ của con được chứ ]
" Cậu...Tiểu Giai muốn hỏi một chuyện "
[ Con nói đi ]
" Cậu có biết ba của Tiểu Giai không ? Mẹ cứ nói là ba đi công tác nhưng con biết không phải vậy, mỗi lần Tiểu Giai nhắc đến ba thì mẹ đều rất buồn "
Phía Đào Duy Anh cũng ngập ngừng
[ Con còn nhỏ, sau này lớn lên mẹ sẽ kể mọi chuyện cho con nghe ]
" Nhưng mà... "
[ Bây giờ cậu bận rồi, cậu tắt máy đây ]
Tiểu Giai nhìn chiếc điện thoại mà ủ rũ, người lớn chẳng ai chịu kể sự thật cho thằng bé biết hết.
...
Gia Khang đến quầy lễ tân để nhận phòng. Đến nơi để vali sang một bên rồi đi đến mở cửa sổ để cảm nhận từng đợt gió thổi vào từ biển cả. Căn phòng được thiết kế bằng chất liệu gỗ còn hướng ra biển mang lại cảm giác thư giãn dễ chịu chẳng trách nơi đây lại đông đảo khách du lịch như vậy đến cả phòng cũng khó đặt
Anh đóng cửa lại một mình đi dạo xung quanh, từng con sóng biển ào ạt khơi gợi lại ký ức năm đó, giá như anh lại có thể tiếp tục cùng cô ngồi bên bờ biển vừa uống rượu vừa nói chuyện thì hay biết mấy. Cảm giác lần đó thật sự không thể nào quên được.
Gia Khang nhìn những người xung quanh, họ đi nghỉ dưỡng cùng với gia đình con cái, nhưng anh lại đi một mình cảm thấy có chút cô độc.
Anh chậm rãi đi từng bước dạo xung quanh thì bất chợt một thứ gì đó đâm sầm vào anh làm Gia Khang giật mình. Anh nhìn lại thì thấy một đứa bé bị ngã xuồng đất liền vội vàng đỡ nó dậy
" Nhóc con, đi đứng sao không cẩn thận ? Có biết nguy hiểm lắm không hả "
Tiểu Giai liếc nhìn anh
" Đừng gọi cháu là nhóc con, cháu tên Tiểu Giai "
Khẩu khí cũng rất mạnh miệng
" Rõ ràng là một đứa nhóc, sao lại không được gọi "
Tiểu Giai vuốt vuốt mái tóc
" Bởi vì nếu để bạn gái cháu nghe được sẽ không hay "
Anh liền bật cười
" Mới bây lớn đã bày đặt có bạn gái rồi "
" Tất nhiên, cháu đẹp trai như vậy mà "
Nhìn thì đúng thật, rất đẹp trai giống...ai kia
La Gia Khang nhìn xung quanh rồi hỏi
" Nè, ba mẹ đâu ? Sao để nhóc chạy lung tung vậy ? "
" Cả khu này cháu muốn chạy đi đâu mà chẳng được bởi vì bà chủ ở đây là mẹ của cháu "
Chẳng trách thằng bé lại mạnh miệng như vậy hóa ra là con chủ cả.
Tiểu Giai nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt không chớp mắt
" Chú à "
" Sao vậy hả ? "
" Chú có vợ chưa ? "
Gia Khang thật sự không biết nên trả lời đứa nhóc này làm sao nữa
" Cháu hỏi chuyện đó để làm gì ? "
" Chú nghĩ sao về việc sẽ làm ba của cháu ? "
Câu hỏi của thằng bé làm anh đờ người ra, thì ra nó không có ba...
" Chú không... "
" Chú khoan hãy từ chối, để cháu nói cho chú biết. Mẹ cháu là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp lại rất giỏi giang tính tình lại hiền dịu mặc dù đôi lúc có hơi...dữ nhưng mà vẫn vô cùng tốt "
Thằng bé này là đang chọn chồng cho mẹ sao ? Cũng biết lựa người quá đó
Anh cúi xuống nhìn nó
" Tình cảm không phải cứ chọn đại một người là được đâu "
" Chú suy nghĩ cho kĩ đi. Đã có rất nhiều người tới đây nhưng không phải vì đi nghỉ dưỡng mà là để gặp bà chủ ở đây. Nhưng mà có điều tướng mạo của họ không được xuất chúng không phù hợp làm ba của cháu. Tiểu Giai thấy chú nhìn cũng tạm được... "
Đứa trẻ này thật sự rất lanh lợi hoạt bát
" Cháu mau về nhà đi, đừng đi lung tung không lại ngã nữa đó "
Nói xong anh quay lưng bỏ đi, thằng bé nói vọng theo
" Chú không suy nghĩ thêm một chút à ? "
Anh lắc đầu rồi bật cười với sự đáng yêu này
" Lần này mẹ có việc phải vào thành phố, con ở nhà nhớ nghe lời dì Thẩm đó "
" Con biết rồi, đây cũng đâu phải lần đầu mẹ đi công việc xa nhà "
Kéo vali ra cổng, Tiểu Giai ở trong nhà hướng mắt nhìn theo cô. Đào Đào lớn tiếng
" Nhớ ngoan đó, vài hôm mẹ xong việc sẽ về "
Thằng bé vẫy vẫy tay chào cô. Harry giúp cô bỏ hàng lý lên xe, hôm nay hai người họ phải vào thành phố để bàn bạc với đối tác về việc tu sửa lại phòng ốc ở khu du lịch.
Chiếc xe sau đó liền chạy khỏi tầm mắt của đứa bé. Từ trong nhà vang lên tiếng điện thoại rất lớn, là điện thoại bàn. Tiểu Giai nhanh chóng chạy vào nhà và nhấc máy
" Alo "
[ Tiểu Giai à ? ]
" Cậu "
Đào Duy Anh ở đầu dây bên kia vô cùng vui vẻ nghe nghe thấy giọng nói đáng yêu của thằng bé
[ Con có nhận được đồ chơi mà cậu gửi không ? ]
" Đồ chơi gì ạ ? "
[ Lần trước con gọi cho cậu nói là thích xe điều khiển nhưng mẹ không cho mua mà. Nên cậu đã mua đúng cái con thích rồi gửi qua rồi ]
Thằng bé phồng má đáng yêu
" Con không nhận được, chắc là mẹ lại giấu rồi. Lát nữa con phải đi tìm mới được "
[ Mẹ đâu ? ]
" Mẹ cùng với chú Harry vào thành phố bàn công việc với đối tác rồi "
[ Tiểu Giai, con cảm thấy chú Harry thế nào ? ]
" Rất tốt ạ "
[ Vậy con có muốn... ]
" Không muốn "
Thằng bé chưa nghe hết câu liền lập tức trả lời
[ Cậu chưa nói xong mà ]
" Tiểu Giai biết cậu muốn nói gì nhưng mà nếu như mami muốn thì đã chọn chú Harry từ lâu rồi chứ không phải đến tận bây giờ. Mami không muốn thì con cũng không muốn "
6 năm qua bạn bè ai cũng lập gia đình cả rồi, chỉ mỗi Harry không hẹn hò cũng không có ý định yêu đương chỉ một lòng một dạ muốn chăm sóc cho cô.
[ Được rồi, không muốn thì không muốn. Cậu cũng đâu có ép mẹ của con được chứ ]
" Cậu...Tiểu Giai muốn hỏi một chuyện "
[ Con nói đi ]
" Cậu có biết ba của Tiểu Giai không ? Mẹ cứ nói là ba đi công tác nhưng con biết không phải vậy, mỗi lần Tiểu Giai nhắc đến ba thì mẹ đều rất buồn "
Phía Đào Duy Anh cũng ngập ngừng
[ Con còn nhỏ, sau này lớn lên mẹ sẽ kể mọi chuyện cho con nghe ]
" Nhưng mà... "
[ Bây giờ cậu bận rồi, cậu tắt máy đây ]
Tiểu Giai nhìn chiếc điện thoại mà ủ rũ, người lớn chẳng ai chịu kể sự thật cho thằng bé biết hết.
...
Gia Khang đến quầy lễ tân để nhận phòng. Đến nơi để vali sang một bên rồi đi đến mở cửa sổ để cảm nhận từng đợt gió thổi vào từ biển cả. Căn phòng được thiết kế bằng chất liệu gỗ còn hướng ra biển mang lại cảm giác thư giãn dễ chịu chẳng trách nơi đây lại đông đảo khách du lịch như vậy đến cả phòng cũng khó đặt
Anh đóng cửa lại một mình đi dạo xung quanh, từng con sóng biển ào ạt khơi gợi lại ký ức năm đó, giá như anh lại có thể tiếp tục cùng cô ngồi bên bờ biển vừa uống rượu vừa nói chuyện thì hay biết mấy. Cảm giác lần đó thật sự không thể nào quên được.
Gia Khang nhìn những người xung quanh, họ đi nghỉ dưỡng cùng với gia đình con cái, nhưng anh lại đi một mình cảm thấy có chút cô độc.
Anh chậm rãi đi từng bước dạo xung quanh thì bất chợt một thứ gì đó đâm sầm vào anh làm Gia Khang giật mình. Anh nhìn lại thì thấy một đứa bé bị ngã xuồng đất liền vội vàng đỡ nó dậy
" Nhóc con, đi đứng sao không cẩn thận ? Có biết nguy hiểm lắm không hả "
Tiểu Giai liếc nhìn anh
" Đừng gọi cháu là nhóc con, cháu tên Tiểu Giai "
Khẩu khí cũng rất mạnh miệng
" Rõ ràng là một đứa nhóc, sao lại không được gọi "
Tiểu Giai vuốt vuốt mái tóc
" Bởi vì nếu để bạn gái cháu nghe được sẽ không hay "
Anh liền bật cười
" Mới bây lớn đã bày đặt có bạn gái rồi "
" Tất nhiên, cháu đẹp trai như vậy mà "
Nhìn thì đúng thật, rất đẹp trai giống...ai kia
La Gia Khang nhìn xung quanh rồi hỏi
" Nè, ba mẹ đâu ? Sao để nhóc chạy lung tung vậy ? "
" Cả khu này cháu muốn chạy đi đâu mà chẳng được bởi vì bà chủ ở đây là mẹ của cháu "
Chẳng trách thằng bé lại mạnh miệng như vậy hóa ra là con chủ cả.
Tiểu Giai nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt không chớp mắt
" Chú à "
" Sao vậy hả ? "
" Chú có vợ chưa ? "
Gia Khang thật sự không biết nên trả lời đứa nhóc này làm sao nữa
" Cháu hỏi chuyện đó để làm gì ? "
" Chú nghĩ sao về việc sẽ làm ba của cháu ? "
Câu hỏi của thằng bé làm anh đờ người ra, thì ra nó không có ba...
" Chú không... "
" Chú khoan hãy từ chối, để cháu nói cho chú biết. Mẹ cháu là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp lại rất giỏi giang tính tình lại hiền dịu mặc dù đôi lúc có hơi...dữ nhưng mà vẫn vô cùng tốt "
Thằng bé này là đang chọn chồng cho mẹ sao ? Cũng biết lựa người quá đó
Anh cúi xuống nhìn nó
" Tình cảm không phải cứ chọn đại một người là được đâu "
" Chú suy nghĩ cho kĩ đi. Đã có rất nhiều người tới đây nhưng không phải vì đi nghỉ dưỡng mà là để gặp bà chủ ở đây. Nhưng mà có điều tướng mạo của họ không được xuất chúng không phù hợp làm ba của cháu. Tiểu Giai thấy chú nhìn cũng tạm được... "
Đứa trẻ này thật sự rất lanh lợi hoạt bát
" Cháu mau về nhà đi, đừng đi lung tung không lại ngã nữa đó "
Nói xong anh quay lưng bỏ đi, thằng bé nói vọng theo
" Chú không suy nghĩ thêm một chút à ? "
Anh lắc đầu rồi bật cười với sự đáng yêu này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.