Chương 3
Mèo Máy
14/01/2014
Khúc Lăng Phong gõ cửa phòng. Thứ mà anh muốn có được thì nhất định sẽ không bỏ qua. Ngay giây phút anh quyết định buông tay thì Đồng Thiên Lại lại
làm dấy lên bản năng chiếm đoạt trong anh, và cô phải trả giá vì điều
đó. Ánh mắt hờ hững mà kiên cường kia, nụ cười điềm tĩnh thản nhiên kia
luôn toát ra vẻ cô độc và yếu đuối. Tất cả, tất cả, anh muốn chiếm lấy,
nắm chặt, bóp nát. Anh muốn nắm bắt được linh hồn trôi nổi của cô, chiếm giữ nó, sau đó hủy hoại nó. Anh không biết mình trở nên ác độc như thế
từ lúc nào, cũng không biết tại sao lại có khát vọng chiếm giữ Đồng
Thiên Lại một cách mãnh liệt như thế. Có lẽ là vì mười mấy năm trước, mẹ cô cướp mất ba anh; có lẽ là vì lời chúc phúc được khen là hiểu chuyện
của cô ở giáo đường; hoặc là vì bài hát "Điểm cuối cuộc đời" ấy.
Người ra mở cửa là Thiên Kiều. Cô đã thay một bộ đồ ngủ màu trắng sữa, nhìn có vẻ ngây thơ non nớt. Khi nhìn thấy anh, hai gò má tươi trẻ lập tức ửng hồng, liếc trộm anh một cái rồi vội vàng chạy vào trong phòng.
Các cô không chạy trốn, chứng tỏ các cô cũng không quá ngốc. Vậy còn có kế sách gì nữa đây? Gọi Khúc Ly hay Hàn Mai đến trấn thủ sao chứ? Nếu anh trịnh trọng tuyên bố muốn theo đuổi Thiên Kiều thì không biết 2 người kia sẽ có phản ứng thế nào? Nhưng điều có thể chắc chắn là họ không thể ngăn cản được anh.
Trong phòng không hề có bóng dáng của Khúc Ly hay Hàn Mai, lẽ nào Đồng Thiên Lại tính hy sinh em gái mình? Hay là Đồng Thiên Kiều mong nắm được cơ hội thân cận với anh? Anh không được vui với ý nghĩ này. Anh dám khẳng định Đồng Thiên Lại còn chưa đi, sao cô có thể để mặc anh hủy hoại sự trong sạch của Thiên Kiều chứ?
Anh thậm chí không thèm liếc Thiên Kiều lấy một cái, chỉ sốt sắng tìm kiếm bóng dáng của cô trong phòng.
Trong phòng tắm vọng ra tiếng một cô gái và một đứa trẻ. Trẻ con? Khúc Lăng Phong nhếch môi, nhanh tay kéo cánh cửa kính phòng tắm ra.
"Anh hai." Lăng Vân ngẩng gương mặt ướt sũng lên. "Anh đến rồi à. Ha ha ha, chị làm em nhột quá!" Lăng Vân trần truồng, ngọ nguậy lung tung trong bồn tắm.
Trên mặt, trên tay, trên tóc, trên người Thiên Lại đều dính bọt xà phòng, quần áo bị ướt nên dán vào da thịt, tôn lên những đường cong hoàn mĩ. Cô cầm bông tắm, kéo Lăng Vân lại. "Đứng im đi, đừng chạy lung tung, sắp xong rồi đây."
Cao minh! Cư nhiên dùng Lăng Vân để kiềm chế anh. Anh ban cho Thiên Lại một ánh mắt khen ngợi. Anh có thể không nể mặt Khúc Ly nhưng không thể không quan tâm đến Lăng Vân. Có điều anh có thể bảo Lăng Vân về phòng của mình bất cứ lúc nào, giống như vừa rồi, anh có thể buộc hai người họ đi ngay trước mặt Lăng Vân. Cô hy vọng có thể dùng Lăng Vân làm bùa hộ mệnh được bao lâu?
Khúc Lăng Phong nhìn Lăng Vân với vẻ mặt hòa nhã. "Tiểu Vân, sao em lại tắm trong phòng của hai chị?"
"Chị hai nói ngày mai anh phải đi rồi nên tối nay sẽ cùng các chị chơi với em. Anh hai, có phải anh đến chơi với em không?" Trên mặt Lăng Vân là vẻ mong đợi và khẩn cầu hết sức rõ ràng.
Anh chịu thua. Anh phát hiện mình không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của thằng nhóc này. Khi Lăng Vân ra đời, anh đã có sự nghiệp. Lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Vân, cậu bé vừa tròn một tuổi, vươn đôi cánh tay bụ bẫm ra và gọi: "Bế, bế." Hàn Mai nhẹ giọng dỗ nó: "Gọi anh hai." Lăng Vân mở to mắt, phát âm từng chữ: "Anh, hai." Hai tiếng anh hai này đã làm thức tỉnh tình thân ngủ say trong người anh, cũng làm anh kinh ngạc phát hiện thì ra máu của mình không phải hoàn toàn lạnh mà cũng có một thứ cảm xúc gọi là "cảm động".
Anh yêu thương đứa em này một cách không lý do, vô điều kiện, như là yêu thương con trai của mình vậy. Đồng Thiên Lại, chết tiệt, lần này cô bắt đúng bài rồi. Thế nhưng anh sẽ không để cô thắng một cách dễ dàng như thế, anh không thể làm gì các cô trước mặt Lăng Vân nhưng anh vẫn có thể làm ra một vài chuyện khác.
"Ừ!" Khúc Lăng Phong ngồi xuống bên cạnh Thiên Lại, cầm lấy bông tắm trong tay cô. "Anh không chỉ muốn chơi với em mà còn muốn tắm chung với em." Anh bắt đầu cởi nút áo.
Thiên Kiều ở ngoài cửa kinh hô lên.
"A! Không được đâu." Lăng Vân la oai oái: "Con trai không được cởi quần áo trước mặt con gái."
"Vậy em có phải là con trai không?"
"Em đương nhiên là con trai rồi." Lăng Vân quơ tay. "Em là con trai còn nhỏ, anh là con trai đã lớn, con trai còn nhỏ thì được, nhưng con trai đã lớn thì không."
Thiên Lại đứng lên, môi mỉm cười có vẻ rất chói mắt. Sao anh nhìn thế nào thì cũng thấy cô đang trào phúng và đắc ý vậy nhỉ? Cô vỗ nhẹ tấm lưng trần của Lăng Vân. "Tiểu Vân, để anh hai tắm cho em, lát nữa anh ấy còn chơi điện tử với em nữa."
"Hay quá, anh hai vạn tuế!" Lăng Vân reo lên rồi nhào vào lòng Khúc Lăng Phong.
Con nít đúng là dai sức, cả đêm cậu nhóc quấn lấy anh đòi chơi cái này, chơi cái kia, còn đòi kể chuyện, kể lại những chiến tích huy hoàng trong mấy năm nay của anh. Khi anh dỗ được nó đi ngủ thì đã gần 7 giờ sáng, trong phòng đã không còn bóng dáng của Thiên Kiều và Thiên Lại đâu nữa rồi. Quản gia nói lúc 6 giờ mấy, cô Đồng đã lái xe đưa em gái về trường rồi.
Đúng là cô gái ngây thơ! Cô cho rằng qua được tối qua thì cô sẽ an toàn sao? Chỉ cần anh muốn là có thể bắt cô tới trước mặt mình bất cứ lúc nào. Cô có thể lợi dụng Lăng Vân để làm bia đỡ đạn thì anh cũng có thể lợi dụng Lăng Vân làm đạn bắn. Nhưng lần này thôi thì cho qua đi, bởi vì thứ cảm xúc gọi là "cảm động" ấy còn đang chảy trong máu anh, tình thân vốn cạn kiệt trong anh sáng nay bỗng nhiên trỗi dậy mạnh mẽ làm anh trở nên lương thiện. Anh lấy di động ra, gọi cho bạn tình hiện tại của mình.
~~~~~~~~~~~
Khúc Lăng Phong rất bận rộn. Là người lãnh đạo một tập đoàn lớn, công việc và xã giao gần như chiếm trọn thời gian của anh. May mà trời sinh anh có một cơ thể khỏe mạnh và tinh thần dẻo dai, mỗi ngày chỉ cần ngủ vài ba tiếng là đủ, thường bay tới bay lui nhưng cũng không gặp vấn đề chệch múi giờ. Công việc bận rộn làm anh gần như đã quên mất bữa tiệc 2 tháng trước, cũng gần như quên mất cái tên Đồng Thiên Lại. Nhưng cũng chỉ là "gần như" mà thôi.
Giang Đào chán nản lật quyển "Sổ mỹ nhân" của Khúc Lăng Phong trong tay, nhìn những đường gạch đỏ trên ấy, tắc lưỡi: "Boss, anh có biết tháng này mình đã đá mấy cô rồi không?"
"Không biết!' Giang Đào luôn rất lợi hại, bất luận Khúc Lăng Phong giao cho anh ta bao nhiêu việc thì anh ta vẫn có thời gian đến phòng làm việc của Khúc Lăng Phong tám chuyện, hơn nữa còn không quên mang theo cuốn "Sổ mỹ nhân" mà mình thiết kế cho Khúc Lăng Phong.
"5 người!" Giang Đào giơ ngón cái lên. "Phá kỉ lục rồi. Boss, có phải anh bị đả kích gì không? Mấy người này đâu có đắc tội với anh, làm gì mà tuyệt tình dữ vậy?"
Khúc Lăng Phong nhíu mày đáp. "Kế hoạch mở mang nhà đất làm xong chưa?"
"Xong rồi!"
"Tư liệu về những nhân viên tham gia bữa tiệc tối nay đã chuẩn bị hết chưa?"
"Chuẩn bị rồi!"
"Xem ra tôi giao cho anh quá ít việc nhỉ."
"Không phải chứ. Boss à, tôi đang làm việc mà. Tôi đang chọn bạn gái cùng đi dự tiệc tối nay với anh, cũng được xem như là hết mình vì công việc chứ? Có điều 2 tháng nay anh chỉ đá người cũ mà không tìm người mới nha. Sao vậy, đổi tính rồi à?" Giang Đào đưa gương mặt có vẻ nhã nhặn của mình tới gần mặt Khúc Lăng Phong.
Khúc Lăng Phong đập qua một phát, Giang Đào nhanh nhẹn né được. Nói chơi chứ nếu bị đánh trúng thật thì quả là có lỗi với người mẹ đã sinh anh ra đẹp trai thế này. "Sao rồi, rốt cuộc là hôm nay anh định dẫn ai theo?"
"Anh cứ liệu mà làm. không có người thích hợp thì dẫn Tần Chiêu theo."
Tần Chiêu đang đẩy cửa bước vào, đặt một chồng tài liệu trước mặt anh, nhìn đồng hồ một cái rồi nói: "Tôi tan ca rồi. Còn 4 tiếng nữa mới tới giờ dự tiệc, đủ cho anh tìm một đống bạn gái, tôi không tháp tùng." Sau đó đủng đỉnh bước ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại.
"Ớ, cái cô này..." Giang Đào tức giận vung tay. "Đừng kiêu ngạo thế chứ? Tốt xấu gì anh cũng là ông chủ của cô ta, cấp trên của cô ta."
"Nếu anh còn biết tôi là ông chủ thì trước bữa tiệc phải tìm cho tôi một cô gái thích hợp."
"Được được được." Giang Đào nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của anh, gật đầu lia lịa, trong lòng lại oán thán đối xử không công bằng. Tại sao trợ lý thì được tan ca mà một giám đốc tiêu thụ như anh thì phải ở lại giải quyết vấn đề khó khăn này cho boss chứ!
~~~~~~~~~~~
"A, có rồi!" Giọng nói vui mừng của Giang Đào vang lên từ đầu bên kia điện thoại. "Là một ngôi sao ca nhạc mới nổi, dưới trướng của ba anh, nói tên thì chắc anh cũng không biết. Anh có biết bài hát "Điểm cuối cuộc đời" mà gần đây đi chỗ nào cũng thấy mở không? Bài hát đứng đầu bảng xếp hạng của năm nay là do cô ấy hát đó. Có nói thì anh cũng không biết, dù sao thì tôi sẽ dẫn cô ấy đợi anh ở ngoài cổng, bảo đảm làm anh hài lòng."
Khúc Lăng Phong không nhớ Giang Đào còn lải nhải thêm gì nữa, trong đầu của anh chỉ còn đọng lại bốn chữ "Điểm cuối cuộc đời". Ánh mắt ngơ ngàng hờ hững của Đồng Thiên Lại bỗng hiện lên trong anh, còn cả tiếng ca sầu thương da diết ấy nữa. Anh ngỡ mình đã quên rồi, anh tưởng cảm giác muốn chiếm hữu ấy chỉ là xúc động nhất thời, nhưng bây giờ mới biết không phải. Anh chưa từng quên, thậm chí qua 2 tháng lắng đọng, nó càng ngày càng rõ ràng hơn. Trong anh có một cảm giác kích động mãnh liệt, anh muốn được gặp cô, muốn có được cô.
Lúc này anh mới biết mình không hề biết gì về cô: số điện thoại, nơi làm việc, địa chỉ nhà, thói quen sinh hoạt... không có gì cả. Trừ việc biết cô là con gái của Hàn Mai ra thì tư liệu về cô đều trống không. Tới khi bữa tiệc bắt đầu, anh không còn thời gian để đi điều tra nữa.
~~~~~~~~~~~
Cô gái này tên là Sở Sở sao? Cô ta cũng hát được bài hát mà Đồng Thiên Lại hát tối hôm ấy sao? Gầy gò ốm yếu, bộ dáng như gió thổi một cái là bay mất. Người thì nông cạn gần chết mà còn ra vẻ thanh cao, cặp mắt mở to như là mắt bò, lúc nào cũng như đang rưng rưng nước, tưởng đâu sắp khóc tới nơi. Ai nợ cô ta mấy chục triệu, hay là ai đào mả tổ tiên nhà cô ta lên chứ? Hoặc là cô ta vừa bị thằng nào lừa trinh rồi đá? Giang Đào nên đi cắt một cặp kính khác thì hơn. Người thế này mà dám nói là "bảo đảm anh sẽ hài lòng".
Bữa tiệc chưa kết thúc thì Giang Đào đã chuồn mất. Sát khí trong mắt boss lớn là dành cho anh, chắc chắn anh không có nhìn lầm, mặc dù anh không biết mình đã làm gì sai. Đương nhiên là cũng rất có lương tâm mà dẫn cô gái vô tội cùng chung số phận với mình kia đi theo. Hôm nay boss sao vậy nhỉ? Ma nhập chắc? Sở Sở xinh đẹp động lòng người thế này, vừa thấy đã thương thế này mà anh còn chưa hài lòng sao? Chuồn trước là thượng sách. Anh còn có cả đống thời gian để tìm hiểu sự kỳ lạ của boss hôm nay mà, bây giờ giữ mạng là quan trọng nhất, huống chi trong tay anh còn dắt một giai nhân yếu đuối cần được an ủi.
~~~~~~~~~~~
Chuông điện thoại không ngừng reo lên, ồn đến nỗi Thiên Lại không cách nào chuyên tâm sáng tác. Vì chỉ có mình cô ở nên phòng làm việc không thiết kế cách âm. Gọi điện thoại lúc 2 giờ sáng, người này nếu không có chuyện gấp thì là kẻ biến thái. Khi nó reo tiếp lần thứ mười thì Thiên Lại tin đây không phải là điện thoại quấy rối. Nếu kẻ biến thái mà kiên nhẫn được như thế thì đã không gọi là biến thái nữa.
"Alo, xin chào, đây là nhà họ Đồng." Trong giờ phút người bình thường đều sẽ mở miệng mắng này thì Đồng Thiên Lại vẫn nhã nhặn lịch sự.
Một giọng nam rất trầm vang lên: "Nghe giọng thì có vẻ như em còn chưa ngủ."
Theo giọng nói ấy, một cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng chạy dọc khắp cả người cô. Cô lập tức nhận ra giọng nói này, là của Khúc Lăng Phong. Cô biết anh ta sẽ không dễ dàng gì buông tha cho cô nên sau khi đưa Thiên Kiều về trường, mấy ngày sau đó cô đều thấp thỏm lo sợ, ngày nào cũng gọi cho Thiên Kiều mười mấy lần, xác định cả hai đều an toàn. Sau 2 tháng bình an vô sự, cô đã thuyết phục được mình rằng Khúc Lăng Phong chỉ nổi hứng nhất thời mà thôi chứ chẳng nghiêm túc gì, là cô tự mình dọa mình. Nói không chừng sau sáng hôm ấy, anh ta đã không còn nhận ra Đồng Thiên Lại là ai nữa. Cũng biết đâu Lăng Vân có thể gợi lên chút tình thân của anh ta, làm anh ta tha cho hai chị em cô. Thế nhưng cuối cùng anh ta vẫn tìm tới, ngay khi cô vừa thôi không đề phòng nữa. Đây là chiến thuật của anh ta sao? Anh ta cần gì phải vận dụng chiến thuật với một Đồng Thiên Lại nhỏ bé chứ?
"Em không nói chuyện, là vì quá bất ngờ hay quá vui mừng? Hoặc là em không nhận ra được giọng của anh?"
Thiên Lại giữ giọng thật bình tĩnh và lịch sự: "Xin lỗi, quả thật tôi không nghe ra được giọng của anh, cho hỏi anh là..."
"Đồng - Thiên - Lại." Tên cô được thốt ra từ miệng anh, chữ nào chữ nấy như là đinh sắt, đóng vào tim cô. "Bất luận em thật sự không nghe ra hay giả vờ không nghe ra thì em đều phải trả giá cho câu này. Từ nay về sau, anh sẽ làm em phải nhớ mãi giọng nói này."
Không bao lâu sau, cô liền biết cách làm của cô lúc ấy đúng là phản tác dụng. Loại người như Khúc Lăng Phong, điều anh ta không thể tha thứ được chính là người khác coi nhẹ mình. Dù anh ta có để ý tới bạn hay không thì bạn nhất định phải để ý tới anh ta.
"Anh là Khúc Lăng Phong?" Đến nước này thì Thiên Lại không còn cách nào để giả ngây giả ngô nữa.
"May mà 'chứng mất trí nhớ' của em không quá nghiêm trọng."
"Xin hỏi anh có chuyện gì sao?"
"Chứng mất trí nhớ của em lại tái phát nữa rồi."
"Tôi không hiểu lắm."
"Em không hiểu lắm?" Rõ ràng trong giọng điệu nghi vấn còn mang theo vẻ khinh khi. "Vậy anh sẽ nói cho em rõ hơn một chút: anh có hứng thú với em."
Thiên Lại hít một hơi. "Tôi nhớ lúc ấy anh chỉ nói 'tối nay tôi cần một cô gái'."
"Đúng vậy." Đâu bên kia lại truyền đến một tiếng cười, sau đó trịnh trọng nhắc lại: "Tối nay anh cần một cô gái."
Thiên Lại thật muốn cắn lưỡi mình. Cô cư nhiên nhảy vào cái hố do mình đào ra. Cô lại hít một hơi. "Tôi tưởng rằng câu đó đã ở thì quá khứ."
"Vốn là vậy." Anh dừng một chút. Cô hoài nghi âm thanh mà mình nghe thấy là tiếng thở dài: "Nhưng hôm nay anh gặp được một người, cô ta làm anh nhớ đến em. Cho nên anh phát hiện câu nói ấy không phải là ở thì quá khứ mà còn có thể là thì tương lai."
"Khúc Lăng Phong, anh không thể như thế."
"Em lại nói 'không thể' với anh nữa rồi. Đồng Thiên Lại, anh sẽ ghi nhớ. Trên đời này không có chuyện gì mà Khúc Lăng Phong anh 'không thể' làm, kể cả có được em."
"Anh không quan tâm đến cảm nhận của Lăng Vân sao?"
Lần này cô xác định mình nghe thấy tiếng cười khẽ, trong tiếng cười ấy tràn ngập sự chế giễu. "Anh nên nói em thông minh hay ngu ngốc đây? Em có biết anh làm sao có được số điện thoại của em không? Là Lăng Vân nói cho anh biết đấy. Em có thể lợi dụng nó để né tránh anh thì anh cũng có thể lợi dụng nó để tìm ra em . Chỉ cần anh muốn thì anh có cả ngàn cách để nó vỗ tay mà giúp anh."
"Khúc Lăng Phong, xin anh đừng như vậy."
"Dù lần này em thêm chữ 'xin' vào nhưng vẫn chưa đủ để thay đổi quyết định của anh."
"Tại sao nhất định phải là tôi?" Thiên Lại đã cảm thấy đau đầu.
"Anh cũng không biết. Có lẽ là vì bài hát ấy, có lẽ là vì ánh mắt mơ hồ của em, cũng có lẽ chỉ vì em là con gái của Hàn Mai."
"Trời ạ!" Thiên Lại chống tay lên trán. "Khúc Lăng Phong, chuyện của người lớn chẳng phải lỗi của ai, cũng không liên quan gì đến chúng ta, anh không thể vì thế mà oán hận mẹ tôi, hoặc là trả thù tôi và em gái tôi."
"Nếu em muốn gọi nó là trả thù thì tùy em vậy, tóm lại là anh muốn có em. Anh đang ở dưới nhà em, em xuống, hoặc anh sẽ lên, em chọn đi."
"Không, tôi không chọn cái nào cả."
"Em cho rằng lần này sẽ do em quyết được sao? Bây giờ anh sẽ đi lên, em muốn chính tay mở cửa hay để anh phá cửa?"
"Khúc Lăng Phong, tôi sẽ báo cảnh sát, tôi nói thật đấy."
"Anh không quan tâm. Hay là em muốn bây giờ tôi gọi cho Thiên Kiều? Mặc dù có lẽ giờ này cửa phòng ngủ của em ấy đã đóng nhưng anh nghĩ cô bé sẽ không để bụng chuyện anh leo cửa sổ đâu."
"Anh thật đê tiện."
"Từ này em đã dùng rồi. Năm phút nữa, em không xuống là anh sẽ lên."
"Khúc..." Tiếng tút tút cắt ngang giọng của Thiên Lại. Cô dập mạnh máy, hai tay đan vào như muốn bức tóc.
Làm sao đây? Làm sao đây? Khúc Lăng Phong là người nói được làm được, cô không thể để anh ta phá cửa nhà cô lúc nửa đêm nửa hôm thế này, lại không thể để anh ta đi quấy rầy Thiên Kiều. Vậy chỉ còn cách duy nhất, chính là phục tùng. Nhưng cô không cam lòng. Bất luận vì lý do gì thì cô cũng không có nghĩa vụ trở thành đồ chơi của anh ta. Cô chỉ có 5 phút, quá trình đầu óc làm việc đã mất 2 phút. Cô cầm chìa khóa chạy vội ra cửa.
Khúc Lăng Phong đã ra khỏi xe, đi về phía phòng bảo vệ đằng trước, sau đó anh nhìn thấy một bóng người mảnh mai đang vội vã chạy tới. Cô đi đến trước cánh cổng chạm trổ hoa văn, nói với anh qua lớp cửa: "Tôi xuống rồi đây, anh muốn sao chứ?"
"Ra đây!" Anh ngoắc tay với cô.
"Tôi không có chìa khóa, bảo vệ thì chắc là ngủ hết rồi."
Khúc Lăng Phong lắc đầu. "Anh không thích một cô gái nói dối. Em tự ra hoặc là gọi bảo vệ mở cửa. Hay là để anh vào? Anh rất tin vào khả năng của mình, cánh cửa này không làm khó được anh."
"Có chuyện gì để mai nói không được sao? Khuya thế này, mọi người đều ngủ cả rồi."
"Em còn chưa ngủ, anh cũng chưa. Hơn nữa đêm nay anh muốn ở cùng em." Trong giọng của anh không có chút ám muội hay dâm đãng, nhưng lại tràn ngập vẻ khiêu khích trêu ghẹo.
"Anh..." Thiên Lại cảm thấy mình bị vũ nhục.
"Cô Đồng, có chuyện gì sao?" Bảo vệ đang tuần tra đi về phía họ, nhìn thấy bên ngoài cánh cửa có một người đàn ông cao lớn đàng hoàng thì cười hiểu chuyện. "À, bạn trai không nỡ đi sao? Vậy thì mời anh ấy lên ngồi chơi đi!"
"Không phải!" Hai người đồng thanh đáp. Thiên Lại nghi hoặc mà nhìn Khúc Lăng Phong, lại nghe anh nói tiếp: "Là do tôi quá nhớ cô ấy nên chịu không nổi mà chạy tới. Cô ấy lại quên mang theo chìa khóa, khiến tôi muốn ôm cô ấy một cái cũng không được."
"Khúc Lăng Phong." Thiên Lại hét lên.
"Nhìn xem." Anh cười tỏ vẻ không biết làm sao với bảo vệ. "Cô ấy luôn thẹn thùng thế đó. Ban ngày thì không cho hôn, không cho ôm. Khó khăn lắm mới tới lúc không có người, cô ấy lại không chịu mở cửa."
"Đừng có nghe anh ta nói bậy." Thiên Lại quýnh lên. "Bác Lí à, anh ta không phải là bạn của cháu, là một tên vô lại đó. Ban ngày không ngừng đeo bám, tối đến lại tới quấy rối, cháu không muốn làm phiền những nhà khác nên mới phải xuống gặp anh ta." Cô quay sang Khúc Lăng Phong: "Anh nghe cho rõ đây, bất luận anh uy hiếp thế nào thì tôi cũng không để cho anh đạt được đâu, anh bỏ ý nghĩ ấy đi."
Cô quay đầu đi, ôm quyết tâm kiên định, ném Khúc Lăng Phong lại cho bác bảo vệ đang làm mặt lạnh.
"Xin lỗi, anh à, tôi nghĩ anh nên về nhà, nếu không tôi phải thực thi nghĩa vụ của mình."
Được lắm! Lúc Khúc Lăng Phong quay trở lại xe, trong lòng thầm vỗ tay khen ngợi Đồng Thiên Lại. Đây là lần thứ hai anh tán thưởng một cô gái. Không phải chưa từng có cô gái nào từ chối anh, có điều chưa có ai tuyệt tình, tàn nhẫn như cô. Nếu anh không đi, anh tin chắc ông bảo vệ kia sẽ vung dùi cui điện lên.
Được lắm! Sao anh có thể bỏ qua cho một người phụ nữ thú vị thế này chứ? Cảm giác chiếm hữu đơn thuần đã biến thành thách thức, cảm giác chiếm đoạt đơn thuần đã biến thành chinh phục. Một con mồi không biết phản kháng thì sẽ không gây được hứng thú cho thợ săn. Còn con mồi này, chắc chắn là con mồi mà tất cả mọi thợ săn đều thiết tha mơ ước. Nếu anh không có được cô thì anh sẽ không gọi là Khúc Lăng Phong nữa.
Nếu Đồng Thiên Lại biết cuối cùng sẽ có ngày mình khuất phục thì tối hôm ấy cô sẽ không phản kháng. Nếu cô biết sự phản kháng của mình sẽ làm anh nổi máu không chịu thua thì cô thà rằng mình sẽ khuất phục ngay từ lần đầu tiên.
~~~~~~~~~~~
Lại một tháng trôi qua, Khúc Lăng Phong không đến tìm cô nữa, cứ như trải qua cái đêm bị bảo vệ đuổi đi, anh ta đã bỏ qua cho cô vậy. Nhưng cô biết chuyện không đơn giản như thế. Nếu anh ta là người dễ dàng buông xuôi như vậy thì sẽ không thể chen chân vào top 10 trong số 21 doanh nghiệp có tiềm lực nhất thế kỷ rồi.
Tuần này, cô vẫn luôn không tìm được Thiên Kiều. Bạn học nói cô bé ra ngoài nhưng lại không biết đi đâu. Cô có một dự cảm không lành, Khúc Lăng Phong có ra tay với Thiên Kiều không đây?
Trời mưa lất phất, Thiên Lại che cây dù hình hoa li ti màu xanh da trời đợi trước ký túc xá của Thiên Kiều. Cô đã gọi điện thoại nhưng các bạn nói cô bé chưa về. Hơn 10 giờ rồi, nửa tiếng nữa là ký túc xá sẽ đóng cửa, Thiên Kiều đi đâu chứ? Trời tối om như mực, không khí thì ẩm thấp, mưa bay lất phất, cả thế giới có vẻ như tối tăm u ám. Thiên Lại ôm chặt thân mình, xếp dù lại, nép mình vào sau cây cột đá màu đen, thế có vẻ ấm hơn một chút.
Một chiếc xe thể thao hiệu Ferrari màu đỏ chói mắt dừng trước cổng ký túc xá. Vì thắng gấp nên làm bắn nước bẩn lên người đi đường, vài học sinh bất mãn kêu lên. "Làm gì vậy chứ? Chạy xe thể thao thì ngon lắm sao?" Nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn khôi ngô, lạnh lùng từ trong xe bước ra thì đều thức thời mà im miệng.
Anh che một cây dù màu đen, chìa tay đỡ một cô gái trong xe ra. Chỉ nhìn dáng người thôi là Thiên Lại đã nhận ra người đàn ông đó là Khúc Lăng Phong. Không cần nói cũng biết cô gái kia nhất định là Thiên Kiều. Chuyện mà cô lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra. Sự bỉ ổi của Khúc Lăng Phong và sự mù quáng của Thiên Kiều làm cô cảm thấy thật bất lực.
Thiên Kiều mỉm cười xin lỗi với mấy học sinh kia, sau đó quyến luyến nắm lấy tay Khúc Lăng Phong. "Vậy, vậy em lên đây."
"Ừ." Anh thờ ơ gật đầu. Bất ngờ liếc thấy một cái bóng màu xanh phía sau cây cột đá thì lập tức ôm lấy Thiên Kiều, hơi thở phun vào mặt cô bé, ám muội nói: "Anh cũng không nỡ để em đi, hay là tối nay đến chỗ anh?"
"Không, không được." Thiên Kiều bị sự thân mật bất ngờ của anh làm hoảng hốt. "Ngày mai em còn phải đi học, hơn nữa, hơn nữa... quá nhanh, em, em còn chưa kịp chuẩn bị..."
"Bé ngốc ạ." Anh thân mật búng nhẹ chóp mũi cô. "Anh đùa em thôi. Được rồi, về ngủ một giấc đi. Phải nhớ anh, biết chưa?"
"Dạ." Thiên Kiều cảm thấy lòng lâng lâng. Một tháng nay, anh chưa từng dịu dàng như tối nay vậy.
"Được rồi, vào đi thôi." Khúc Lăng Phong đẩy cô về phía cửa, trở lại xe.
Thiên Kiều ra sức vẫy tay theo bóng xe, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới dùng hai tay che mặt, cười ngây ngô.
"Thiên Kiều." Thiên Lại từ sau cột đá bước ra.
"Chị?" Thiên Kiều chột dạ nên nhìn về phía Khúc Lăng Phong đã biến mất.
"Chị thấy hết rồi. Chị muốn nói với em vài câu."
"Dạ." Thiên Kiều chui vào trong dù của Thiên Lại, hai chị em nương vào nhau bước đi trong mưa.
"Em qua lại với anh ta bao lâu rồi?" Thiên Lại nhẹ giọng hỏi.
"Chưa, chưa lâu."
"Một tháng?"
"Dạ, cũng chừng đó. Thật ra tuần này mới bắt đầu hẹn hò."
"Em quan hệ với anh ta rồi sao?"
"Chị!" Thiên Kiều hoảng quá la lên: "Chị coi em là loại người gì chứ? Em đâu phải đứa dễ dãi, sẽ cùng đàn ông..."
"Em không dễ dãi?" Thiên Lại đứng lại, nhìn thẳng vào mắt Thiên Kiều. "Em không dễ dãi thì sao lại qua lại với anh ta? Em quên hôm đó anh ta nói gì rồi sao? Trong lòng em không biết anh ta đang tính toán điều gì sao? Thiên Kiều, sao em lại ngốc như vậy chứ?"
Thiên Kiều cúi đầu. "Em biết, em biết anh ấy chỉ chơi đùa với em." Rồi cô lại kích động ngẩng đầu lên: "Nhưng chị, em không kháng cự được anh ấy. Cứ coi như em ngốc đi, nhưng đây lại là cơ hội duy nhất mà em nắm được. Em biết tỷ lệ em có thể làm anh ấy yêu em là số không nhưng em vẫn muốn thử một lần, em không muốn chưa đánh đã bỏ chạy."
"Em có biết cái giá của một lần thử là gì không? Đây không phải là tiểu thuyết tình yêu mà em thường đọc, cũng không phải mộng đẹp mà em nằm trên giường mơ được. Khúc Lăng Phong là kẻ máu lạnh, anh ta không cần lý do, không cần thủ đoạn là đã có thể ăn em sạch sẽ, không chừa một khúc xương."
"Chị!" Thiên Kiều dịu dàng nở nụ cười. Trong nụ cười ấy có vẻ đẹp hết sức liều lĩnh, trong mắt của cô lóe lên ánh lửa bập bùng. "Chị từng thấy thiêu thân lao đầu vào lửa chưa? Cho dù anh ấy đốt em thành tro bụi thì em vẫn nhào về phía anh ấy, đây chính là tình yêu."
Thiên Lại giẫm chân. "Đây là ngu ngốc chứ không phải tình yêu."
"Không phải." Thiên Kiều lắc đầu. "Chị, mặc dù chị lớn hơn em nhưng chị không hiểu tình yêu là gì. Chị quá biết cách bảo vệ mình. Không bỏ ra thì không thu được, tình yêu cũng như thế."
Thiên Lại im lặng nhìn mưa giăng giăng sau lưng Thiên Kiều, phảng phất như nhìn thấy vết máu của cô sau khi nát lòng vậy. Cô thở dài nói: "Thế có nghĩa là dù chị có nói gì thì cũng không thể ngăn cản được quyết tâm lao về phía anh ta của em phải không?"
"Phải!"
"Nếu đã thế thì chị không còn gì để nói nữa. Có điều em phải đáp ứng chị một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Trừ phi hai người kết hôn, nếu không thì không được quan hệ với anh ta."
"Chị!" Thiên Kiều đỏ mặt.
"Em không nhận lời thì chị sẽ đi nói với mẹ và chú Khúc. Không thì chị đi tìm Khúc Lăng Phong. Tóm lại chị sẽ dùng mọi cách để ngăn cản hai người."
"Được, em nhận lời với chị." Thiên Kiều hoảng hốt đáp. "Không được đi tìm anh ấy, chị mà đi thì em sẽ không còn cơ hội gì nữa."
"Em không nói cho có với chị đấy chứ?"
"Không đâu, em thật sự nhận lời chị, nghiêm túc nhận lời." Thiên Kiều nắm chặt tay cô. "Nhưng chị phải hứa với em là không được đi tìm Lăng Phong, không được cho anh ấy cơ hội."
"Được." Cô vuốt tóc em gái, đau lòng nói: "Em tự lo lấy đi." Trái tim non trẻ ấy, nhất định là phải tan nát rồi. Tan nát một lần, sẽ biết đau, sẽ học được cách trưởng thành. Có nhiều chuyện người thân cũng không giúp gì được.
Thiên Lại chậm rãi ra khỏi trường, nghĩ về những câu nói của Thiên Kiều. "Thiêu thân lao đầu vào lửa", "Đây chính là tình yêu". Nếu tình yêu trên thế giới này đều như thiêu thân lao vào lửa thì dân số sẽ không còn là vấn đề nan giải nhất nữa. Con bé ngốc này, phải làm sao thì nó mới có thể học được cách bảo vệ mình chứ? Lẽ nào cô thật sự chỉ có thể trơ mắt nhìn em gái mình bị Khúc Lăng Phong làm tổn thương sao?
Một chiếc xe thể thao chạy sát vào cô, liên tục nhấn còi xe. Khúc Lăng Phong hạ cửa kính xuống, nhởn nhơ nói: "Có cần anh đưa em một đoạn không?"
Thiên Lại thờ ơ nhìn anh một cái, bước lên vỉa hè, cách anh xa một chút.
Anh nói lớn: "Đàm phán với em gái xong rồi thì không có gì để nói với anh sao?"
Thiên Lại dừng bước, đi về phía anh: "Anh nhìn thấy tôi?"
Khúc Lăng Phong nhún vai.
"Anh cố ý làm ra động tác thân mật với con bé chỉ vì tôi ở bên cạnh?"
Anh lại nhún vai.
"Khúc Lăng Phong, trên đời này không còn ai đê tiện như anh."
"Anh biết." Khóe môi anh cong lên thành nụ cười mỉm, có vẻ tối tăm và quỷ dị.
"Anh nghĩ làm thế là có thể uy hiếp được tôi sao? Tôi cảm thấy thật xấu hổ cho những thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi của anh."
"Chậc chậc." Anh lắc đầu. "Anh thích phụ nữ máu lạnh. Nếu ngay cả em gái mà em cũng không thèm quan tâm thì càng hợp khẩu vị của anh."
"Vô lại!" Thiên Lại đã không thể nghĩ thêm được từ nào ác hơn nữa nên quay người đi.
Một lực thật mạnh nắm cánh tay cô lại, cô lập tức bị kéo vào một lồng ngực rộng vững chãi. Đôi môi mỏng lạnh lẽo đầy nam tính che môi cô lại, giống như một cơn bão quét qua mọi giác quan của cô. Anh giữ chặt eo cô, làm cô không thể nhúc nhích. Sức mạnh như bạo lực kia gần như muôn bẻ gãy tay cô. Những hạt mưa phùn đậu xuống người họ, chiếc dù màu xanh da trời rơi xuống đường.
Thiên Lại ra sức giãy giụa nhưng không thể lung lay được anh. Sự chênh lệch về mặt thể chất giữa nam và nữ là do trời định. Thậm chí cô còn không có cơ hội để đề phòng thì lưỡi anh đã chui vào miệng cô, quấn lấy đôi môi cô một cách mạnh mẽ, ép cô phải đáp trả. Cô dồn hết sức, cắn mạnh xuống. Khi răng cô cắn vào anh thì cô cũng cảm thấy vai mình đau dữ dội, buộc cô phải nhả ra.
Đôi môi rướm máu của anh buông môi cô ra, nhưng hai tay còn vòng chặt người cô. Vai đau nhức làm cô không còn tỉnh táo, cũng không nếm thấy mùi máu tươi trong miệng. Vai của cô bị trật khớp rồi.
Anh buông cô ra, bế cô lên ghế sau của xe, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là em đừng có nhúc nhích, anh không có kinh nghiệm chữa trật khớp. Nếu không muốn bị đau chết trước khi tới bệnh viện thì ngoan ngoãn mà nằm đó."
Đồ khốn nạn! Thiên hạ đệ nhất khốn nạn! Thiên Lại thầm nguyền rủa anh ta, như thế có thể giảm chút đau đớn. Từ nhỏ tới lớn, ba mẹ không nỡ động tới một sợi tóc của cô, thế mà anh ta lại bóp vai cô tới trật khớp. Đàn ông ra tay với phụ nữ là kẻ tồi tệ nhất trên đời.
Nắn các khớp lại, bác sĩ căn dặn. "Trong vòng một tuần không thể vận động mạnh, nếu không trật lại thì rất khó trị."
"Cảm ơn bác sĩ." Khúc Lăng Phong đỡ cô ra khỏi bệnh viện. Vết máu trên môi anh đã khô, màu đỏ sậm đọng trên da thịt màu đồng giống như một con giun xấu xí.
Anh mở cửa xe. "Anh đưa em về."
"Không cần đâu, tôi tự bắt xe."
"Đừng làm anh nổi cáu." Hai tay anh nắm chặt, như là muốn đánh cô vậy.
Cô nhìn đường phố tối om không một bóng người, cúi đầu chui vào xe. Cô cũng không muốn cái xác không đầu trên báo ngày mai chính là mình.
Khúc Lăng Phong nhìn chằm chằm phía trước, trên hai mu bàn tay đang nắm vô lăng nổi gân xanh, như là muốn nhổ cái vô lăng ra vậy.
Nước mưa theo tóc trên trán anh chảy vào mắt, anh không thèm chớp, bỗng mở miệng nói: "Đời này anh chưa từng tức giận đến nỗi làm phụ nữ bị thương, em là người đầu tiên."
Cô im lặng, không biết anh nói câu này là có ý gì, giải thích cho hành vi bạo lực vừa rồi của mình sao? Hay là chỉ trích cô chọc giận anh? Nếu là thế thì cô không cần phải hồi đáp.
"Tính anh rất nóng nảy." Anh lại nói. "Làm việc thì tàn nhẫn."
Anh ta nói điều này để làm gì? Phân tích tính cách của mình sao?
"Nhưng anh chưa từng cưỡng ép phụ nữ. Đồng Thiên Lại, em làm tất cả đều đảo lộn."
Cái gì? Cô làm đảo lộn tất cả? Nói tới nói lui thì đều là lỗi của cô sao? Nói chuyện với loại người này thật không nói lý được mà. Cô quay đầu đi, nhìn cảnh bên ngoài xe, mặc cho anh từ lảm nhảm.
Anh đạp mạnh phanh, xe bất ngờ dừng trước cổng tòa nhà cô ở, làm cô bị dây an toàn riết chặt. Anh không nhìn cô, lạnh giọng nói: "Xuống xe."
Cô cởi dây an toàn, nhất thời sốt ruột nên càng không cởi được. Nút của dây an toàn xe xịn đều chặt thế sao chứ?
"Nhanh đi." Anh bực mình nói. "Còn rề rà cái gì? Không sợ anh đổi ý, đưa em đến nhà anh luôn sao?"
Cô ước gì có thể xuống xe ngay lập tức, nhưng vẫn không mở được.
Cuối cùng thì anh cũng nhìn thấy vẻ khó xử của cô nên vươn tay qua định giúp. Cô định tránh ra theo phản xạ nhưng trong cái không gian nhỏ hẹp này thì cũng không còn đường mà tránh. "Bỏ tay của em ra." Anh nói với giọng dữ dằn.
Cô ngoan ngoãn bỏ tay ra, giao cái nút cài cho anh. Rắc! Cái nút bật ra, nhưng tay anh vẫn chưa rời khỏi người cô. Trong không gian yên ắng này, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Thiên Lại đã nắm cây dù màu đen bên cạnh, định là anh ta mà có hành động gì là sẽ đập cho một phát. Tay anh từ từ bỏ ra, cô bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, hai tay anh nắm lấy hai cổ tay cô, nhanh chóng trao cho cô một nụ hôn rồi lập tức lui lại, nhìn cô và nói từng tiếng. "Đồng Thiên Lại, anh phát hiện anh không thể buông em ra, cho nên em hãy chuẩn bị tâm lý đi, những ngày tháng sau này còn dài lắm."
Người ra mở cửa là Thiên Kiều. Cô đã thay một bộ đồ ngủ màu trắng sữa, nhìn có vẻ ngây thơ non nớt. Khi nhìn thấy anh, hai gò má tươi trẻ lập tức ửng hồng, liếc trộm anh một cái rồi vội vàng chạy vào trong phòng.
Các cô không chạy trốn, chứng tỏ các cô cũng không quá ngốc. Vậy còn có kế sách gì nữa đây? Gọi Khúc Ly hay Hàn Mai đến trấn thủ sao chứ? Nếu anh trịnh trọng tuyên bố muốn theo đuổi Thiên Kiều thì không biết 2 người kia sẽ có phản ứng thế nào? Nhưng điều có thể chắc chắn là họ không thể ngăn cản được anh.
Trong phòng không hề có bóng dáng của Khúc Ly hay Hàn Mai, lẽ nào Đồng Thiên Lại tính hy sinh em gái mình? Hay là Đồng Thiên Kiều mong nắm được cơ hội thân cận với anh? Anh không được vui với ý nghĩ này. Anh dám khẳng định Đồng Thiên Lại còn chưa đi, sao cô có thể để mặc anh hủy hoại sự trong sạch của Thiên Kiều chứ?
Anh thậm chí không thèm liếc Thiên Kiều lấy một cái, chỉ sốt sắng tìm kiếm bóng dáng của cô trong phòng.
Trong phòng tắm vọng ra tiếng một cô gái và một đứa trẻ. Trẻ con? Khúc Lăng Phong nhếch môi, nhanh tay kéo cánh cửa kính phòng tắm ra.
"Anh hai." Lăng Vân ngẩng gương mặt ướt sũng lên. "Anh đến rồi à. Ha ha ha, chị làm em nhột quá!" Lăng Vân trần truồng, ngọ nguậy lung tung trong bồn tắm.
Trên mặt, trên tay, trên tóc, trên người Thiên Lại đều dính bọt xà phòng, quần áo bị ướt nên dán vào da thịt, tôn lên những đường cong hoàn mĩ. Cô cầm bông tắm, kéo Lăng Vân lại. "Đứng im đi, đừng chạy lung tung, sắp xong rồi đây."
Cao minh! Cư nhiên dùng Lăng Vân để kiềm chế anh. Anh ban cho Thiên Lại một ánh mắt khen ngợi. Anh có thể không nể mặt Khúc Ly nhưng không thể không quan tâm đến Lăng Vân. Có điều anh có thể bảo Lăng Vân về phòng của mình bất cứ lúc nào, giống như vừa rồi, anh có thể buộc hai người họ đi ngay trước mặt Lăng Vân. Cô hy vọng có thể dùng Lăng Vân làm bùa hộ mệnh được bao lâu?
Khúc Lăng Phong nhìn Lăng Vân với vẻ mặt hòa nhã. "Tiểu Vân, sao em lại tắm trong phòng của hai chị?"
"Chị hai nói ngày mai anh phải đi rồi nên tối nay sẽ cùng các chị chơi với em. Anh hai, có phải anh đến chơi với em không?" Trên mặt Lăng Vân là vẻ mong đợi và khẩn cầu hết sức rõ ràng.
Anh chịu thua. Anh phát hiện mình không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của thằng nhóc này. Khi Lăng Vân ra đời, anh đã có sự nghiệp. Lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Vân, cậu bé vừa tròn một tuổi, vươn đôi cánh tay bụ bẫm ra và gọi: "Bế, bế." Hàn Mai nhẹ giọng dỗ nó: "Gọi anh hai." Lăng Vân mở to mắt, phát âm từng chữ: "Anh, hai." Hai tiếng anh hai này đã làm thức tỉnh tình thân ngủ say trong người anh, cũng làm anh kinh ngạc phát hiện thì ra máu của mình không phải hoàn toàn lạnh mà cũng có một thứ cảm xúc gọi là "cảm động".
Anh yêu thương đứa em này một cách không lý do, vô điều kiện, như là yêu thương con trai của mình vậy. Đồng Thiên Lại, chết tiệt, lần này cô bắt đúng bài rồi. Thế nhưng anh sẽ không để cô thắng một cách dễ dàng như thế, anh không thể làm gì các cô trước mặt Lăng Vân nhưng anh vẫn có thể làm ra một vài chuyện khác.
"Ừ!" Khúc Lăng Phong ngồi xuống bên cạnh Thiên Lại, cầm lấy bông tắm trong tay cô. "Anh không chỉ muốn chơi với em mà còn muốn tắm chung với em." Anh bắt đầu cởi nút áo.
Thiên Kiều ở ngoài cửa kinh hô lên.
"A! Không được đâu." Lăng Vân la oai oái: "Con trai không được cởi quần áo trước mặt con gái."
"Vậy em có phải là con trai không?"
"Em đương nhiên là con trai rồi." Lăng Vân quơ tay. "Em là con trai còn nhỏ, anh là con trai đã lớn, con trai còn nhỏ thì được, nhưng con trai đã lớn thì không."
Thiên Lại đứng lên, môi mỉm cười có vẻ rất chói mắt. Sao anh nhìn thế nào thì cũng thấy cô đang trào phúng và đắc ý vậy nhỉ? Cô vỗ nhẹ tấm lưng trần của Lăng Vân. "Tiểu Vân, để anh hai tắm cho em, lát nữa anh ấy còn chơi điện tử với em nữa."
"Hay quá, anh hai vạn tuế!" Lăng Vân reo lên rồi nhào vào lòng Khúc Lăng Phong.
Con nít đúng là dai sức, cả đêm cậu nhóc quấn lấy anh đòi chơi cái này, chơi cái kia, còn đòi kể chuyện, kể lại những chiến tích huy hoàng trong mấy năm nay của anh. Khi anh dỗ được nó đi ngủ thì đã gần 7 giờ sáng, trong phòng đã không còn bóng dáng của Thiên Kiều và Thiên Lại đâu nữa rồi. Quản gia nói lúc 6 giờ mấy, cô Đồng đã lái xe đưa em gái về trường rồi.
Đúng là cô gái ngây thơ! Cô cho rằng qua được tối qua thì cô sẽ an toàn sao? Chỉ cần anh muốn là có thể bắt cô tới trước mặt mình bất cứ lúc nào. Cô có thể lợi dụng Lăng Vân để làm bia đỡ đạn thì anh cũng có thể lợi dụng Lăng Vân làm đạn bắn. Nhưng lần này thôi thì cho qua đi, bởi vì thứ cảm xúc gọi là "cảm động" ấy còn đang chảy trong máu anh, tình thân vốn cạn kiệt trong anh sáng nay bỗng nhiên trỗi dậy mạnh mẽ làm anh trở nên lương thiện. Anh lấy di động ra, gọi cho bạn tình hiện tại của mình.
~~~~~~~~~~~
Khúc Lăng Phong rất bận rộn. Là người lãnh đạo một tập đoàn lớn, công việc và xã giao gần như chiếm trọn thời gian của anh. May mà trời sinh anh có một cơ thể khỏe mạnh và tinh thần dẻo dai, mỗi ngày chỉ cần ngủ vài ba tiếng là đủ, thường bay tới bay lui nhưng cũng không gặp vấn đề chệch múi giờ. Công việc bận rộn làm anh gần như đã quên mất bữa tiệc 2 tháng trước, cũng gần như quên mất cái tên Đồng Thiên Lại. Nhưng cũng chỉ là "gần như" mà thôi.
Giang Đào chán nản lật quyển "Sổ mỹ nhân" của Khúc Lăng Phong trong tay, nhìn những đường gạch đỏ trên ấy, tắc lưỡi: "Boss, anh có biết tháng này mình đã đá mấy cô rồi không?"
"Không biết!' Giang Đào luôn rất lợi hại, bất luận Khúc Lăng Phong giao cho anh ta bao nhiêu việc thì anh ta vẫn có thời gian đến phòng làm việc của Khúc Lăng Phong tám chuyện, hơn nữa còn không quên mang theo cuốn "Sổ mỹ nhân" mà mình thiết kế cho Khúc Lăng Phong.
"5 người!" Giang Đào giơ ngón cái lên. "Phá kỉ lục rồi. Boss, có phải anh bị đả kích gì không? Mấy người này đâu có đắc tội với anh, làm gì mà tuyệt tình dữ vậy?"
Khúc Lăng Phong nhíu mày đáp. "Kế hoạch mở mang nhà đất làm xong chưa?"
"Xong rồi!"
"Tư liệu về những nhân viên tham gia bữa tiệc tối nay đã chuẩn bị hết chưa?"
"Chuẩn bị rồi!"
"Xem ra tôi giao cho anh quá ít việc nhỉ."
"Không phải chứ. Boss à, tôi đang làm việc mà. Tôi đang chọn bạn gái cùng đi dự tiệc tối nay với anh, cũng được xem như là hết mình vì công việc chứ? Có điều 2 tháng nay anh chỉ đá người cũ mà không tìm người mới nha. Sao vậy, đổi tính rồi à?" Giang Đào đưa gương mặt có vẻ nhã nhặn của mình tới gần mặt Khúc Lăng Phong.
Khúc Lăng Phong đập qua một phát, Giang Đào nhanh nhẹn né được. Nói chơi chứ nếu bị đánh trúng thật thì quả là có lỗi với người mẹ đã sinh anh ra đẹp trai thế này. "Sao rồi, rốt cuộc là hôm nay anh định dẫn ai theo?"
"Anh cứ liệu mà làm. không có người thích hợp thì dẫn Tần Chiêu theo."
Tần Chiêu đang đẩy cửa bước vào, đặt một chồng tài liệu trước mặt anh, nhìn đồng hồ một cái rồi nói: "Tôi tan ca rồi. Còn 4 tiếng nữa mới tới giờ dự tiệc, đủ cho anh tìm một đống bạn gái, tôi không tháp tùng." Sau đó đủng đỉnh bước ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại.
"Ớ, cái cô này..." Giang Đào tức giận vung tay. "Đừng kiêu ngạo thế chứ? Tốt xấu gì anh cũng là ông chủ của cô ta, cấp trên của cô ta."
"Nếu anh còn biết tôi là ông chủ thì trước bữa tiệc phải tìm cho tôi một cô gái thích hợp."
"Được được được." Giang Đào nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của anh, gật đầu lia lịa, trong lòng lại oán thán đối xử không công bằng. Tại sao trợ lý thì được tan ca mà một giám đốc tiêu thụ như anh thì phải ở lại giải quyết vấn đề khó khăn này cho boss chứ!
~~~~~~~~~~~
"A, có rồi!" Giọng nói vui mừng của Giang Đào vang lên từ đầu bên kia điện thoại. "Là một ngôi sao ca nhạc mới nổi, dưới trướng của ba anh, nói tên thì chắc anh cũng không biết. Anh có biết bài hát "Điểm cuối cuộc đời" mà gần đây đi chỗ nào cũng thấy mở không? Bài hát đứng đầu bảng xếp hạng của năm nay là do cô ấy hát đó. Có nói thì anh cũng không biết, dù sao thì tôi sẽ dẫn cô ấy đợi anh ở ngoài cổng, bảo đảm làm anh hài lòng."
Khúc Lăng Phong không nhớ Giang Đào còn lải nhải thêm gì nữa, trong đầu của anh chỉ còn đọng lại bốn chữ "Điểm cuối cuộc đời". Ánh mắt ngơ ngàng hờ hững của Đồng Thiên Lại bỗng hiện lên trong anh, còn cả tiếng ca sầu thương da diết ấy nữa. Anh ngỡ mình đã quên rồi, anh tưởng cảm giác muốn chiếm hữu ấy chỉ là xúc động nhất thời, nhưng bây giờ mới biết không phải. Anh chưa từng quên, thậm chí qua 2 tháng lắng đọng, nó càng ngày càng rõ ràng hơn. Trong anh có một cảm giác kích động mãnh liệt, anh muốn được gặp cô, muốn có được cô.
Lúc này anh mới biết mình không hề biết gì về cô: số điện thoại, nơi làm việc, địa chỉ nhà, thói quen sinh hoạt... không có gì cả. Trừ việc biết cô là con gái của Hàn Mai ra thì tư liệu về cô đều trống không. Tới khi bữa tiệc bắt đầu, anh không còn thời gian để đi điều tra nữa.
~~~~~~~~~~~
Cô gái này tên là Sở Sở sao? Cô ta cũng hát được bài hát mà Đồng Thiên Lại hát tối hôm ấy sao? Gầy gò ốm yếu, bộ dáng như gió thổi một cái là bay mất. Người thì nông cạn gần chết mà còn ra vẻ thanh cao, cặp mắt mở to như là mắt bò, lúc nào cũng như đang rưng rưng nước, tưởng đâu sắp khóc tới nơi. Ai nợ cô ta mấy chục triệu, hay là ai đào mả tổ tiên nhà cô ta lên chứ? Hoặc là cô ta vừa bị thằng nào lừa trinh rồi đá? Giang Đào nên đi cắt một cặp kính khác thì hơn. Người thế này mà dám nói là "bảo đảm anh sẽ hài lòng".
Bữa tiệc chưa kết thúc thì Giang Đào đã chuồn mất. Sát khí trong mắt boss lớn là dành cho anh, chắc chắn anh không có nhìn lầm, mặc dù anh không biết mình đã làm gì sai. Đương nhiên là cũng rất có lương tâm mà dẫn cô gái vô tội cùng chung số phận với mình kia đi theo. Hôm nay boss sao vậy nhỉ? Ma nhập chắc? Sở Sở xinh đẹp động lòng người thế này, vừa thấy đã thương thế này mà anh còn chưa hài lòng sao? Chuồn trước là thượng sách. Anh còn có cả đống thời gian để tìm hiểu sự kỳ lạ của boss hôm nay mà, bây giờ giữ mạng là quan trọng nhất, huống chi trong tay anh còn dắt một giai nhân yếu đuối cần được an ủi.
~~~~~~~~~~~
Chuông điện thoại không ngừng reo lên, ồn đến nỗi Thiên Lại không cách nào chuyên tâm sáng tác. Vì chỉ có mình cô ở nên phòng làm việc không thiết kế cách âm. Gọi điện thoại lúc 2 giờ sáng, người này nếu không có chuyện gấp thì là kẻ biến thái. Khi nó reo tiếp lần thứ mười thì Thiên Lại tin đây không phải là điện thoại quấy rối. Nếu kẻ biến thái mà kiên nhẫn được như thế thì đã không gọi là biến thái nữa.
"Alo, xin chào, đây là nhà họ Đồng." Trong giờ phút người bình thường đều sẽ mở miệng mắng này thì Đồng Thiên Lại vẫn nhã nhặn lịch sự.
Một giọng nam rất trầm vang lên: "Nghe giọng thì có vẻ như em còn chưa ngủ."
Theo giọng nói ấy, một cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng chạy dọc khắp cả người cô. Cô lập tức nhận ra giọng nói này, là của Khúc Lăng Phong. Cô biết anh ta sẽ không dễ dàng gì buông tha cho cô nên sau khi đưa Thiên Kiều về trường, mấy ngày sau đó cô đều thấp thỏm lo sợ, ngày nào cũng gọi cho Thiên Kiều mười mấy lần, xác định cả hai đều an toàn. Sau 2 tháng bình an vô sự, cô đã thuyết phục được mình rằng Khúc Lăng Phong chỉ nổi hứng nhất thời mà thôi chứ chẳng nghiêm túc gì, là cô tự mình dọa mình. Nói không chừng sau sáng hôm ấy, anh ta đã không còn nhận ra Đồng Thiên Lại là ai nữa. Cũng biết đâu Lăng Vân có thể gợi lên chút tình thân của anh ta, làm anh ta tha cho hai chị em cô. Thế nhưng cuối cùng anh ta vẫn tìm tới, ngay khi cô vừa thôi không đề phòng nữa. Đây là chiến thuật của anh ta sao? Anh ta cần gì phải vận dụng chiến thuật với một Đồng Thiên Lại nhỏ bé chứ?
"Em không nói chuyện, là vì quá bất ngờ hay quá vui mừng? Hoặc là em không nhận ra được giọng của anh?"
Thiên Lại giữ giọng thật bình tĩnh và lịch sự: "Xin lỗi, quả thật tôi không nghe ra được giọng của anh, cho hỏi anh là..."
"Đồng - Thiên - Lại." Tên cô được thốt ra từ miệng anh, chữ nào chữ nấy như là đinh sắt, đóng vào tim cô. "Bất luận em thật sự không nghe ra hay giả vờ không nghe ra thì em đều phải trả giá cho câu này. Từ nay về sau, anh sẽ làm em phải nhớ mãi giọng nói này."
Không bao lâu sau, cô liền biết cách làm của cô lúc ấy đúng là phản tác dụng. Loại người như Khúc Lăng Phong, điều anh ta không thể tha thứ được chính là người khác coi nhẹ mình. Dù anh ta có để ý tới bạn hay không thì bạn nhất định phải để ý tới anh ta.
"Anh là Khúc Lăng Phong?" Đến nước này thì Thiên Lại không còn cách nào để giả ngây giả ngô nữa.
"May mà 'chứng mất trí nhớ' của em không quá nghiêm trọng."
"Xin hỏi anh có chuyện gì sao?"
"Chứng mất trí nhớ của em lại tái phát nữa rồi."
"Tôi không hiểu lắm."
"Em không hiểu lắm?" Rõ ràng trong giọng điệu nghi vấn còn mang theo vẻ khinh khi. "Vậy anh sẽ nói cho em rõ hơn một chút: anh có hứng thú với em."
Thiên Lại hít một hơi. "Tôi nhớ lúc ấy anh chỉ nói 'tối nay tôi cần một cô gái'."
"Đúng vậy." Đâu bên kia lại truyền đến một tiếng cười, sau đó trịnh trọng nhắc lại: "Tối nay anh cần một cô gái."
Thiên Lại thật muốn cắn lưỡi mình. Cô cư nhiên nhảy vào cái hố do mình đào ra. Cô lại hít một hơi. "Tôi tưởng rằng câu đó đã ở thì quá khứ."
"Vốn là vậy." Anh dừng một chút. Cô hoài nghi âm thanh mà mình nghe thấy là tiếng thở dài: "Nhưng hôm nay anh gặp được một người, cô ta làm anh nhớ đến em. Cho nên anh phát hiện câu nói ấy không phải là ở thì quá khứ mà còn có thể là thì tương lai."
"Khúc Lăng Phong, anh không thể như thế."
"Em lại nói 'không thể' với anh nữa rồi. Đồng Thiên Lại, anh sẽ ghi nhớ. Trên đời này không có chuyện gì mà Khúc Lăng Phong anh 'không thể' làm, kể cả có được em."
"Anh không quan tâm đến cảm nhận của Lăng Vân sao?"
Lần này cô xác định mình nghe thấy tiếng cười khẽ, trong tiếng cười ấy tràn ngập sự chế giễu. "Anh nên nói em thông minh hay ngu ngốc đây? Em có biết anh làm sao có được số điện thoại của em không? Là Lăng Vân nói cho anh biết đấy. Em có thể lợi dụng nó để né tránh anh thì anh cũng có thể lợi dụng nó để tìm ra em . Chỉ cần anh muốn thì anh có cả ngàn cách để nó vỗ tay mà giúp anh."
"Khúc Lăng Phong, xin anh đừng như vậy."
"Dù lần này em thêm chữ 'xin' vào nhưng vẫn chưa đủ để thay đổi quyết định của anh."
"Tại sao nhất định phải là tôi?" Thiên Lại đã cảm thấy đau đầu.
"Anh cũng không biết. Có lẽ là vì bài hát ấy, có lẽ là vì ánh mắt mơ hồ của em, cũng có lẽ chỉ vì em là con gái của Hàn Mai."
"Trời ạ!" Thiên Lại chống tay lên trán. "Khúc Lăng Phong, chuyện của người lớn chẳng phải lỗi của ai, cũng không liên quan gì đến chúng ta, anh không thể vì thế mà oán hận mẹ tôi, hoặc là trả thù tôi và em gái tôi."
"Nếu em muốn gọi nó là trả thù thì tùy em vậy, tóm lại là anh muốn có em. Anh đang ở dưới nhà em, em xuống, hoặc anh sẽ lên, em chọn đi."
"Không, tôi không chọn cái nào cả."
"Em cho rằng lần này sẽ do em quyết được sao? Bây giờ anh sẽ đi lên, em muốn chính tay mở cửa hay để anh phá cửa?"
"Khúc Lăng Phong, tôi sẽ báo cảnh sát, tôi nói thật đấy."
"Anh không quan tâm. Hay là em muốn bây giờ tôi gọi cho Thiên Kiều? Mặc dù có lẽ giờ này cửa phòng ngủ của em ấy đã đóng nhưng anh nghĩ cô bé sẽ không để bụng chuyện anh leo cửa sổ đâu."
"Anh thật đê tiện."
"Từ này em đã dùng rồi. Năm phút nữa, em không xuống là anh sẽ lên."
"Khúc..." Tiếng tút tút cắt ngang giọng của Thiên Lại. Cô dập mạnh máy, hai tay đan vào như muốn bức tóc.
Làm sao đây? Làm sao đây? Khúc Lăng Phong là người nói được làm được, cô không thể để anh ta phá cửa nhà cô lúc nửa đêm nửa hôm thế này, lại không thể để anh ta đi quấy rầy Thiên Kiều. Vậy chỉ còn cách duy nhất, chính là phục tùng. Nhưng cô không cam lòng. Bất luận vì lý do gì thì cô cũng không có nghĩa vụ trở thành đồ chơi của anh ta. Cô chỉ có 5 phút, quá trình đầu óc làm việc đã mất 2 phút. Cô cầm chìa khóa chạy vội ra cửa.
Khúc Lăng Phong đã ra khỏi xe, đi về phía phòng bảo vệ đằng trước, sau đó anh nhìn thấy một bóng người mảnh mai đang vội vã chạy tới. Cô đi đến trước cánh cổng chạm trổ hoa văn, nói với anh qua lớp cửa: "Tôi xuống rồi đây, anh muốn sao chứ?"
"Ra đây!" Anh ngoắc tay với cô.
"Tôi không có chìa khóa, bảo vệ thì chắc là ngủ hết rồi."
Khúc Lăng Phong lắc đầu. "Anh không thích một cô gái nói dối. Em tự ra hoặc là gọi bảo vệ mở cửa. Hay là để anh vào? Anh rất tin vào khả năng của mình, cánh cửa này không làm khó được anh."
"Có chuyện gì để mai nói không được sao? Khuya thế này, mọi người đều ngủ cả rồi."
"Em còn chưa ngủ, anh cũng chưa. Hơn nữa đêm nay anh muốn ở cùng em." Trong giọng của anh không có chút ám muội hay dâm đãng, nhưng lại tràn ngập vẻ khiêu khích trêu ghẹo.
"Anh..." Thiên Lại cảm thấy mình bị vũ nhục.
"Cô Đồng, có chuyện gì sao?" Bảo vệ đang tuần tra đi về phía họ, nhìn thấy bên ngoài cánh cửa có một người đàn ông cao lớn đàng hoàng thì cười hiểu chuyện. "À, bạn trai không nỡ đi sao? Vậy thì mời anh ấy lên ngồi chơi đi!"
"Không phải!" Hai người đồng thanh đáp. Thiên Lại nghi hoặc mà nhìn Khúc Lăng Phong, lại nghe anh nói tiếp: "Là do tôi quá nhớ cô ấy nên chịu không nổi mà chạy tới. Cô ấy lại quên mang theo chìa khóa, khiến tôi muốn ôm cô ấy một cái cũng không được."
"Khúc Lăng Phong." Thiên Lại hét lên.
"Nhìn xem." Anh cười tỏ vẻ không biết làm sao với bảo vệ. "Cô ấy luôn thẹn thùng thế đó. Ban ngày thì không cho hôn, không cho ôm. Khó khăn lắm mới tới lúc không có người, cô ấy lại không chịu mở cửa."
"Đừng có nghe anh ta nói bậy." Thiên Lại quýnh lên. "Bác Lí à, anh ta không phải là bạn của cháu, là một tên vô lại đó. Ban ngày không ngừng đeo bám, tối đến lại tới quấy rối, cháu không muốn làm phiền những nhà khác nên mới phải xuống gặp anh ta." Cô quay sang Khúc Lăng Phong: "Anh nghe cho rõ đây, bất luận anh uy hiếp thế nào thì tôi cũng không để cho anh đạt được đâu, anh bỏ ý nghĩ ấy đi."
Cô quay đầu đi, ôm quyết tâm kiên định, ném Khúc Lăng Phong lại cho bác bảo vệ đang làm mặt lạnh.
"Xin lỗi, anh à, tôi nghĩ anh nên về nhà, nếu không tôi phải thực thi nghĩa vụ của mình."
Được lắm! Lúc Khúc Lăng Phong quay trở lại xe, trong lòng thầm vỗ tay khen ngợi Đồng Thiên Lại. Đây là lần thứ hai anh tán thưởng một cô gái. Không phải chưa từng có cô gái nào từ chối anh, có điều chưa có ai tuyệt tình, tàn nhẫn như cô. Nếu anh không đi, anh tin chắc ông bảo vệ kia sẽ vung dùi cui điện lên.
Được lắm! Sao anh có thể bỏ qua cho một người phụ nữ thú vị thế này chứ? Cảm giác chiếm hữu đơn thuần đã biến thành thách thức, cảm giác chiếm đoạt đơn thuần đã biến thành chinh phục. Một con mồi không biết phản kháng thì sẽ không gây được hứng thú cho thợ săn. Còn con mồi này, chắc chắn là con mồi mà tất cả mọi thợ săn đều thiết tha mơ ước. Nếu anh không có được cô thì anh sẽ không gọi là Khúc Lăng Phong nữa.
Nếu Đồng Thiên Lại biết cuối cùng sẽ có ngày mình khuất phục thì tối hôm ấy cô sẽ không phản kháng. Nếu cô biết sự phản kháng của mình sẽ làm anh nổi máu không chịu thua thì cô thà rằng mình sẽ khuất phục ngay từ lần đầu tiên.
~~~~~~~~~~~
Lại một tháng trôi qua, Khúc Lăng Phong không đến tìm cô nữa, cứ như trải qua cái đêm bị bảo vệ đuổi đi, anh ta đã bỏ qua cho cô vậy. Nhưng cô biết chuyện không đơn giản như thế. Nếu anh ta là người dễ dàng buông xuôi như vậy thì sẽ không thể chen chân vào top 10 trong số 21 doanh nghiệp có tiềm lực nhất thế kỷ rồi.
Tuần này, cô vẫn luôn không tìm được Thiên Kiều. Bạn học nói cô bé ra ngoài nhưng lại không biết đi đâu. Cô có một dự cảm không lành, Khúc Lăng Phong có ra tay với Thiên Kiều không đây?
Trời mưa lất phất, Thiên Lại che cây dù hình hoa li ti màu xanh da trời đợi trước ký túc xá của Thiên Kiều. Cô đã gọi điện thoại nhưng các bạn nói cô bé chưa về. Hơn 10 giờ rồi, nửa tiếng nữa là ký túc xá sẽ đóng cửa, Thiên Kiều đi đâu chứ? Trời tối om như mực, không khí thì ẩm thấp, mưa bay lất phất, cả thế giới có vẻ như tối tăm u ám. Thiên Lại ôm chặt thân mình, xếp dù lại, nép mình vào sau cây cột đá màu đen, thế có vẻ ấm hơn một chút.
Một chiếc xe thể thao hiệu Ferrari màu đỏ chói mắt dừng trước cổng ký túc xá. Vì thắng gấp nên làm bắn nước bẩn lên người đi đường, vài học sinh bất mãn kêu lên. "Làm gì vậy chứ? Chạy xe thể thao thì ngon lắm sao?" Nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn khôi ngô, lạnh lùng từ trong xe bước ra thì đều thức thời mà im miệng.
Anh che một cây dù màu đen, chìa tay đỡ một cô gái trong xe ra. Chỉ nhìn dáng người thôi là Thiên Lại đã nhận ra người đàn ông đó là Khúc Lăng Phong. Không cần nói cũng biết cô gái kia nhất định là Thiên Kiều. Chuyện mà cô lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra. Sự bỉ ổi của Khúc Lăng Phong và sự mù quáng của Thiên Kiều làm cô cảm thấy thật bất lực.
Thiên Kiều mỉm cười xin lỗi với mấy học sinh kia, sau đó quyến luyến nắm lấy tay Khúc Lăng Phong. "Vậy, vậy em lên đây."
"Ừ." Anh thờ ơ gật đầu. Bất ngờ liếc thấy một cái bóng màu xanh phía sau cây cột đá thì lập tức ôm lấy Thiên Kiều, hơi thở phun vào mặt cô bé, ám muội nói: "Anh cũng không nỡ để em đi, hay là tối nay đến chỗ anh?"
"Không, không được." Thiên Kiều bị sự thân mật bất ngờ của anh làm hoảng hốt. "Ngày mai em còn phải đi học, hơn nữa, hơn nữa... quá nhanh, em, em còn chưa kịp chuẩn bị..."
"Bé ngốc ạ." Anh thân mật búng nhẹ chóp mũi cô. "Anh đùa em thôi. Được rồi, về ngủ một giấc đi. Phải nhớ anh, biết chưa?"
"Dạ." Thiên Kiều cảm thấy lòng lâng lâng. Một tháng nay, anh chưa từng dịu dàng như tối nay vậy.
"Được rồi, vào đi thôi." Khúc Lăng Phong đẩy cô về phía cửa, trở lại xe.
Thiên Kiều ra sức vẫy tay theo bóng xe, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới dùng hai tay che mặt, cười ngây ngô.
"Thiên Kiều." Thiên Lại từ sau cột đá bước ra.
"Chị?" Thiên Kiều chột dạ nên nhìn về phía Khúc Lăng Phong đã biến mất.
"Chị thấy hết rồi. Chị muốn nói với em vài câu."
"Dạ." Thiên Kiều chui vào trong dù của Thiên Lại, hai chị em nương vào nhau bước đi trong mưa.
"Em qua lại với anh ta bao lâu rồi?" Thiên Lại nhẹ giọng hỏi.
"Chưa, chưa lâu."
"Một tháng?"
"Dạ, cũng chừng đó. Thật ra tuần này mới bắt đầu hẹn hò."
"Em quan hệ với anh ta rồi sao?"
"Chị!" Thiên Kiều hoảng quá la lên: "Chị coi em là loại người gì chứ? Em đâu phải đứa dễ dãi, sẽ cùng đàn ông..."
"Em không dễ dãi?" Thiên Lại đứng lại, nhìn thẳng vào mắt Thiên Kiều. "Em không dễ dãi thì sao lại qua lại với anh ta? Em quên hôm đó anh ta nói gì rồi sao? Trong lòng em không biết anh ta đang tính toán điều gì sao? Thiên Kiều, sao em lại ngốc như vậy chứ?"
Thiên Kiều cúi đầu. "Em biết, em biết anh ấy chỉ chơi đùa với em." Rồi cô lại kích động ngẩng đầu lên: "Nhưng chị, em không kháng cự được anh ấy. Cứ coi như em ngốc đi, nhưng đây lại là cơ hội duy nhất mà em nắm được. Em biết tỷ lệ em có thể làm anh ấy yêu em là số không nhưng em vẫn muốn thử một lần, em không muốn chưa đánh đã bỏ chạy."
"Em có biết cái giá của một lần thử là gì không? Đây không phải là tiểu thuyết tình yêu mà em thường đọc, cũng không phải mộng đẹp mà em nằm trên giường mơ được. Khúc Lăng Phong là kẻ máu lạnh, anh ta không cần lý do, không cần thủ đoạn là đã có thể ăn em sạch sẽ, không chừa một khúc xương."
"Chị!" Thiên Kiều dịu dàng nở nụ cười. Trong nụ cười ấy có vẻ đẹp hết sức liều lĩnh, trong mắt của cô lóe lên ánh lửa bập bùng. "Chị từng thấy thiêu thân lao đầu vào lửa chưa? Cho dù anh ấy đốt em thành tro bụi thì em vẫn nhào về phía anh ấy, đây chính là tình yêu."
Thiên Lại giẫm chân. "Đây là ngu ngốc chứ không phải tình yêu."
"Không phải." Thiên Kiều lắc đầu. "Chị, mặc dù chị lớn hơn em nhưng chị không hiểu tình yêu là gì. Chị quá biết cách bảo vệ mình. Không bỏ ra thì không thu được, tình yêu cũng như thế."
Thiên Lại im lặng nhìn mưa giăng giăng sau lưng Thiên Kiều, phảng phất như nhìn thấy vết máu của cô sau khi nát lòng vậy. Cô thở dài nói: "Thế có nghĩa là dù chị có nói gì thì cũng không thể ngăn cản được quyết tâm lao về phía anh ta của em phải không?"
"Phải!"
"Nếu đã thế thì chị không còn gì để nói nữa. Có điều em phải đáp ứng chị một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Trừ phi hai người kết hôn, nếu không thì không được quan hệ với anh ta."
"Chị!" Thiên Kiều đỏ mặt.
"Em không nhận lời thì chị sẽ đi nói với mẹ và chú Khúc. Không thì chị đi tìm Khúc Lăng Phong. Tóm lại chị sẽ dùng mọi cách để ngăn cản hai người."
"Được, em nhận lời với chị." Thiên Kiều hoảng hốt đáp. "Không được đi tìm anh ấy, chị mà đi thì em sẽ không còn cơ hội gì nữa."
"Em không nói cho có với chị đấy chứ?"
"Không đâu, em thật sự nhận lời chị, nghiêm túc nhận lời." Thiên Kiều nắm chặt tay cô. "Nhưng chị phải hứa với em là không được đi tìm Lăng Phong, không được cho anh ấy cơ hội."
"Được." Cô vuốt tóc em gái, đau lòng nói: "Em tự lo lấy đi." Trái tim non trẻ ấy, nhất định là phải tan nát rồi. Tan nát một lần, sẽ biết đau, sẽ học được cách trưởng thành. Có nhiều chuyện người thân cũng không giúp gì được.
Thiên Lại chậm rãi ra khỏi trường, nghĩ về những câu nói của Thiên Kiều. "Thiêu thân lao đầu vào lửa", "Đây chính là tình yêu". Nếu tình yêu trên thế giới này đều như thiêu thân lao vào lửa thì dân số sẽ không còn là vấn đề nan giải nhất nữa. Con bé ngốc này, phải làm sao thì nó mới có thể học được cách bảo vệ mình chứ? Lẽ nào cô thật sự chỉ có thể trơ mắt nhìn em gái mình bị Khúc Lăng Phong làm tổn thương sao?
Một chiếc xe thể thao chạy sát vào cô, liên tục nhấn còi xe. Khúc Lăng Phong hạ cửa kính xuống, nhởn nhơ nói: "Có cần anh đưa em một đoạn không?"
Thiên Lại thờ ơ nhìn anh một cái, bước lên vỉa hè, cách anh xa một chút.
Anh nói lớn: "Đàm phán với em gái xong rồi thì không có gì để nói với anh sao?"
Thiên Lại dừng bước, đi về phía anh: "Anh nhìn thấy tôi?"
Khúc Lăng Phong nhún vai.
"Anh cố ý làm ra động tác thân mật với con bé chỉ vì tôi ở bên cạnh?"
Anh lại nhún vai.
"Khúc Lăng Phong, trên đời này không còn ai đê tiện như anh."
"Anh biết." Khóe môi anh cong lên thành nụ cười mỉm, có vẻ tối tăm và quỷ dị.
"Anh nghĩ làm thế là có thể uy hiếp được tôi sao? Tôi cảm thấy thật xấu hổ cho những thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi của anh."
"Chậc chậc." Anh lắc đầu. "Anh thích phụ nữ máu lạnh. Nếu ngay cả em gái mà em cũng không thèm quan tâm thì càng hợp khẩu vị của anh."
"Vô lại!" Thiên Lại đã không thể nghĩ thêm được từ nào ác hơn nữa nên quay người đi.
Một lực thật mạnh nắm cánh tay cô lại, cô lập tức bị kéo vào một lồng ngực rộng vững chãi. Đôi môi mỏng lạnh lẽo đầy nam tính che môi cô lại, giống như một cơn bão quét qua mọi giác quan của cô. Anh giữ chặt eo cô, làm cô không thể nhúc nhích. Sức mạnh như bạo lực kia gần như muôn bẻ gãy tay cô. Những hạt mưa phùn đậu xuống người họ, chiếc dù màu xanh da trời rơi xuống đường.
Thiên Lại ra sức giãy giụa nhưng không thể lung lay được anh. Sự chênh lệch về mặt thể chất giữa nam và nữ là do trời định. Thậm chí cô còn không có cơ hội để đề phòng thì lưỡi anh đã chui vào miệng cô, quấn lấy đôi môi cô một cách mạnh mẽ, ép cô phải đáp trả. Cô dồn hết sức, cắn mạnh xuống. Khi răng cô cắn vào anh thì cô cũng cảm thấy vai mình đau dữ dội, buộc cô phải nhả ra.
Đôi môi rướm máu của anh buông môi cô ra, nhưng hai tay còn vòng chặt người cô. Vai đau nhức làm cô không còn tỉnh táo, cũng không nếm thấy mùi máu tươi trong miệng. Vai của cô bị trật khớp rồi.
Anh buông cô ra, bế cô lên ghế sau của xe, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là em đừng có nhúc nhích, anh không có kinh nghiệm chữa trật khớp. Nếu không muốn bị đau chết trước khi tới bệnh viện thì ngoan ngoãn mà nằm đó."
Đồ khốn nạn! Thiên hạ đệ nhất khốn nạn! Thiên Lại thầm nguyền rủa anh ta, như thế có thể giảm chút đau đớn. Từ nhỏ tới lớn, ba mẹ không nỡ động tới một sợi tóc của cô, thế mà anh ta lại bóp vai cô tới trật khớp. Đàn ông ra tay với phụ nữ là kẻ tồi tệ nhất trên đời.
Nắn các khớp lại, bác sĩ căn dặn. "Trong vòng một tuần không thể vận động mạnh, nếu không trật lại thì rất khó trị."
"Cảm ơn bác sĩ." Khúc Lăng Phong đỡ cô ra khỏi bệnh viện. Vết máu trên môi anh đã khô, màu đỏ sậm đọng trên da thịt màu đồng giống như một con giun xấu xí.
Anh mở cửa xe. "Anh đưa em về."
"Không cần đâu, tôi tự bắt xe."
"Đừng làm anh nổi cáu." Hai tay anh nắm chặt, như là muốn đánh cô vậy.
Cô nhìn đường phố tối om không một bóng người, cúi đầu chui vào xe. Cô cũng không muốn cái xác không đầu trên báo ngày mai chính là mình.
Khúc Lăng Phong nhìn chằm chằm phía trước, trên hai mu bàn tay đang nắm vô lăng nổi gân xanh, như là muốn nhổ cái vô lăng ra vậy.
Nước mưa theo tóc trên trán anh chảy vào mắt, anh không thèm chớp, bỗng mở miệng nói: "Đời này anh chưa từng tức giận đến nỗi làm phụ nữ bị thương, em là người đầu tiên."
Cô im lặng, không biết anh nói câu này là có ý gì, giải thích cho hành vi bạo lực vừa rồi của mình sao? Hay là chỉ trích cô chọc giận anh? Nếu là thế thì cô không cần phải hồi đáp.
"Tính anh rất nóng nảy." Anh lại nói. "Làm việc thì tàn nhẫn."
Anh ta nói điều này để làm gì? Phân tích tính cách của mình sao?
"Nhưng anh chưa từng cưỡng ép phụ nữ. Đồng Thiên Lại, em làm tất cả đều đảo lộn."
Cái gì? Cô làm đảo lộn tất cả? Nói tới nói lui thì đều là lỗi của cô sao? Nói chuyện với loại người này thật không nói lý được mà. Cô quay đầu đi, nhìn cảnh bên ngoài xe, mặc cho anh từ lảm nhảm.
Anh đạp mạnh phanh, xe bất ngờ dừng trước cổng tòa nhà cô ở, làm cô bị dây an toàn riết chặt. Anh không nhìn cô, lạnh giọng nói: "Xuống xe."
Cô cởi dây an toàn, nhất thời sốt ruột nên càng không cởi được. Nút của dây an toàn xe xịn đều chặt thế sao chứ?
"Nhanh đi." Anh bực mình nói. "Còn rề rà cái gì? Không sợ anh đổi ý, đưa em đến nhà anh luôn sao?"
Cô ước gì có thể xuống xe ngay lập tức, nhưng vẫn không mở được.
Cuối cùng thì anh cũng nhìn thấy vẻ khó xử của cô nên vươn tay qua định giúp. Cô định tránh ra theo phản xạ nhưng trong cái không gian nhỏ hẹp này thì cũng không còn đường mà tránh. "Bỏ tay của em ra." Anh nói với giọng dữ dằn.
Cô ngoan ngoãn bỏ tay ra, giao cái nút cài cho anh. Rắc! Cái nút bật ra, nhưng tay anh vẫn chưa rời khỏi người cô. Trong không gian yên ắng này, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Thiên Lại đã nắm cây dù màu đen bên cạnh, định là anh ta mà có hành động gì là sẽ đập cho một phát. Tay anh từ từ bỏ ra, cô bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, hai tay anh nắm lấy hai cổ tay cô, nhanh chóng trao cho cô một nụ hôn rồi lập tức lui lại, nhìn cô và nói từng tiếng. "Đồng Thiên Lại, anh phát hiện anh không thể buông em ra, cho nên em hãy chuẩn bị tâm lý đi, những ngày tháng sau này còn dài lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.