Chương 15
Kinh Tê
28/09/2024
Đêm hôm đó, phụ hoàng băng hà.
Mọi người đều nói người ra đi thanh thản, chỉ có ta và mẫu hậu ở bên cạnh nghe thấy cái tên cuối cùng vương vấn trên môi người, "Thanh Nhi".
Ta không biết Thanh Nhi là ai, ta chỉ biết trong hậu cung của phụ hoàng tuyệt đối không có một ai tên như vậy.
Ta lén nhìn biểu cảm của mẫu hậu, bà không chút xao động, vậy mà một giọt nước mắt cũng không có.
Ta nhanh chóng đăng cơ, chủ trì tang lễ của phụ hoàng, trong cung đã chuẩn bị ngày này từ lâu, mọi thứ đều đâu vào đấy.
Ta nghĩ sự ra đi của phụ hoàng có lẽ chỉ có ý nghĩa đối với ta và mẫu hậu, còn đối với thiên hạ thương sinh mà người đã cống hiến cả đời thì hoàng đế già đi rồi, hoàng đế mới tự nhiên sẽ kế tục, không có gì khác biệt.
Trong hoàng cung, sự thay đổi diễn ra một cách trật tự, chẳng mấy chốc sẽ không thể nhận ra nơi này đã đổi chủ.
Ta mặc long bào xử lý chính sự, phụ hoàng bệnh ba năm, ba năm này người đã dần dần giao quyền lực xuống tay ta, đến khi người sắp sửa băng hà, những việc lớn nhỏ trong triều đình đều do ta lo liệu, vì vậy vừa mới đăng cơ, ta từng việc từng việc cũng giải quyết đâu ra đấy.
Chỉ là Lễ bộ đưa đến sổ sách sắc phong hậu cung, ta có chút khó xử.
Thái tử phi đương nhiên sẽ được tấn phong Hoàng hậu, còn Thái tử trắc phi họ Ngụy của ta, nên ban cho nàng ta vị trí gì đây?
Trắc phi của ta tính tình kỳ quặc, mỗi lần gặp nhau trong phủ, nàng ta chỉ vội vàng hành lễ với ta, rồi vội vã chạy đi, những dịp lớn nhỏ khác, nàng ta đều vắng mặt.
Hơn nữa, có một khoảng thời gian, nàng ta luôn phái thân tín bí mật ra khỏi phủ, lén lút truyền tin...
Lúc đó phụ hoàng đang hấp hối, nàng ta hành động kỳ lạ như vậy, nếu có ý đồ bất chính, câu kết với triều thần nhân cơ hội mưu phản... Chuyện này không hề nhỏ, ta đã ra lệnh cho thị vệ bí mật điều tra.
Điều tra kỹ càng, thị vệ mới nhịn cười nói với ta, trắc phi của ta mỗi lần đều cùng với nha hoàn Tiểu Tuệ có vẻ rất ngốc nghếch của nàng ấy lẻn ra đầu phố mua đồ ăn.
Từ kẹo hồ lô đến sữa hấp đường, từ bánh Như Ý đến bánh hoa hồng...
Ta hoàn toàn cạn lời.
Từ đó, ta mời đầu bếp làm bánh ngọt giỏi nhất kinh thành đến, dựng một căn bếp nhỏ trong phủ, trắc phi quả nhiên không chạy ra ngoài nữa...
Một người như vậy, ta nên ban cho nàng ấy phong hiệu gì, tấn phong vị trí gì đây?
Thích ăn như vậy, hay là phong làm Tao phi?
Ta đang âm thầm suy nghĩ trong thư phòng, lại không biết từ đâu bỗng có một cơn gió thổi tới, thổi tung giấy tờ trên bàn ta, ta nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng gió, liền nhìn thấy Ngụy thị.
Nàng ta đang dẫn một đám cung nhân náo nhiệt thả diều, diều mắc vào cây đào, nha hoàn ngốc nghếch của nàng ta sốt ruột, giật mạnh khiến cánh hoa đào rơi lả tả, nàng ta đứng giữa những cánh hoa đào không vội vàng cũng không bối rối, an nhiên ngẩng đầu nhắm mắt, như đang hôn lên ánh nắng mùa xuân.
Lòng ta khẽ động.
Chi bằng gọi là Dung phi.
Sau ngày hôm đó, ta không khỏi để mắt đến Dung phi nhiều hơn, phát hiện ra không phải ta cố ý lạnh nhạt nàng ta, mà là nàng ta cố ý lạnh nhạt ta.
Nàng ta vẫn giữ cách hành xử như ở phủ Thái Tử, những dịp lễ Tết lớn nhỏ trong cung, nàng ta đều tránh né được thì tránh, lý do xin phép Hoàng hậu cũng muôn hình vạn trạng.
Có một lần, ta đang cùng Hoàng hậu bàn bạc về Tết Đoan Ngọ, nha hoàn của nàng ta đến xin phép cho nàng ta nghỉ.
"Lại bệnh rồi à?" Hoàng hậu thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, có lẽ đã quá quen rồi, "Được rồi, dặn nàng ta nghỉ ngơi cho tốt."
Nha hoàn định chuồn đi ngay lập tức thì bị ta gọi lại.
"Dung phi mắc bệnh gì?"
"Thưa Hoàng thượng, là cảm lạnh ạ." Cung nữ kia bình tĩnh khác thường.
"Cảm lạnh?" Ta ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang tháng Năm ngoài điện.
"Thưa Hoàng thượng, nương nương tối qua ham mát, ăn hết một quả dưa hấu ướp lạnh trong nước giếng, sáng nay thức dậy thấy không khỏe, thái y xem qua, nói là cảm lạnh, bảo nương nương nghỉ ngơi vài ngày."
Lời này nửa thật nửa giả, có lý có chứng, nhưng ta luôn biết khi người ta nói dối sẽ chột dạ, sẽ biểu hiện ra ngoài, cung nữ này nói dối trôi chảy, nhưng ánh mắt lảng tránh, giọng nói cao lên, quả thực là khắc hai chữ "nói dối" lên mặt.
Ta cũng không làm khó cung nữ này làm gì, chỉ bảo nàng ta đi gọi tất cả các thái y đang trực ở Thái Y viện đến cung Chung Túy , nhất định phải chữa khỏi bệnh cho Dung phi, nếu không được, ta sẽ đích thân đến chữa cho nàng ta, còn tiệc tối nay, nhất định mời nàng ta đến dự.
Trong lòng ta có chút tức giận, ta cả ngày lâm triều đấu võ mồm với quần thần, tan triều lại phê duyệt tấu chương đến tận khuya, vẫn phải tham gia những bữa tiệc rườm rà này, nàng ta thân là một phi tần lại cả ngày không có việc gì làm, ngày thường nhàn nhã là vậy, vậy mà ngay cả tiệc như thế này cũng lười biếng không đến, ta rất bất bình.
Mọi người đều nói người ra đi thanh thản, chỉ có ta và mẫu hậu ở bên cạnh nghe thấy cái tên cuối cùng vương vấn trên môi người, "Thanh Nhi".
Ta không biết Thanh Nhi là ai, ta chỉ biết trong hậu cung của phụ hoàng tuyệt đối không có một ai tên như vậy.
Ta lén nhìn biểu cảm của mẫu hậu, bà không chút xao động, vậy mà một giọt nước mắt cũng không có.
Ta nhanh chóng đăng cơ, chủ trì tang lễ của phụ hoàng, trong cung đã chuẩn bị ngày này từ lâu, mọi thứ đều đâu vào đấy.
Ta nghĩ sự ra đi của phụ hoàng có lẽ chỉ có ý nghĩa đối với ta và mẫu hậu, còn đối với thiên hạ thương sinh mà người đã cống hiến cả đời thì hoàng đế già đi rồi, hoàng đế mới tự nhiên sẽ kế tục, không có gì khác biệt.
Trong hoàng cung, sự thay đổi diễn ra một cách trật tự, chẳng mấy chốc sẽ không thể nhận ra nơi này đã đổi chủ.
Ta mặc long bào xử lý chính sự, phụ hoàng bệnh ba năm, ba năm này người đã dần dần giao quyền lực xuống tay ta, đến khi người sắp sửa băng hà, những việc lớn nhỏ trong triều đình đều do ta lo liệu, vì vậy vừa mới đăng cơ, ta từng việc từng việc cũng giải quyết đâu ra đấy.
Chỉ là Lễ bộ đưa đến sổ sách sắc phong hậu cung, ta có chút khó xử.
Thái tử phi đương nhiên sẽ được tấn phong Hoàng hậu, còn Thái tử trắc phi họ Ngụy của ta, nên ban cho nàng ta vị trí gì đây?
Trắc phi của ta tính tình kỳ quặc, mỗi lần gặp nhau trong phủ, nàng ta chỉ vội vàng hành lễ với ta, rồi vội vã chạy đi, những dịp lớn nhỏ khác, nàng ta đều vắng mặt.
Hơn nữa, có một khoảng thời gian, nàng ta luôn phái thân tín bí mật ra khỏi phủ, lén lút truyền tin...
Lúc đó phụ hoàng đang hấp hối, nàng ta hành động kỳ lạ như vậy, nếu có ý đồ bất chính, câu kết với triều thần nhân cơ hội mưu phản... Chuyện này không hề nhỏ, ta đã ra lệnh cho thị vệ bí mật điều tra.
Điều tra kỹ càng, thị vệ mới nhịn cười nói với ta, trắc phi của ta mỗi lần đều cùng với nha hoàn Tiểu Tuệ có vẻ rất ngốc nghếch của nàng ấy lẻn ra đầu phố mua đồ ăn.
Từ kẹo hồ lô đến sữa hấp đường, từ bánh Như Ý đến bánh hoa hồng...
Ta hoàn toàn cạn lời.
Từ đó, ta mời đầu bếp làm bánh ngọt giỏi nhất kinh thành đến, dựng một căn bếp nhỏ trong phủ, trắc phi quả nhiên không chạy ra ngoài nữa...
Một người như vậy, ta nên ban cho nàng ấy phong hiệu gì, tấn phong vị trí gì đây?
Thích ăn như vậy, hay là phong làm Tao phi?
Ta đang âm thầm suy nghĩ trong thư phòng, lại không biết từ đâu bỗng có một cơn gió thổi tới, thổi tung giấy tờ trên bàn ta, ta nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng gió, liền nhìn thấy Ngụy thị.
Nàng ta đang dẫn một đám cung nhân náo nhiệt thả diều, diều mắc vào cây đào, nha hoàn ngốc nghếch của nàng ta sốt ruột, giật mạnh khiến cánh hoa đào rơi lả tả, nàng ta đứng giữa những cánh hoa đào không vội vàng cũng không bối rối, an nhiên ngẩng đầu nhắm mắt, như đang hôn lên ánh nắng mùa xuân.
Lòng ta khẽ động.
Chi bằng gọi là Dung phi.
Sau ngày hôm đó, ta không khỏi để mắt đến Dung phi nhiều hơn, phát hiện ra không phải ta cố ý lạnh nhạt nàng ta, mà là nàng ta cố ý lạnh nhạt ta.
Nàng ta vẫn giữ cách hành xử như ở phủ Thái Tử, những dịp lễ Tết lớn nhỏ trong cung, nàng ta đều tránh né được thì tránh, lý do xin phép Hoàng hậu cũng muôn hình vạn trạng.
Có một lần, ta đang cùng Hoàng hậu bàn bạc về Tết Đoan Ngọ, nha hoàn của nàng ta đến xin phép cho nàng ta nghỉ.
"Lại bệnh rồi à?" Hoàng hậu thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, có lẽ đã quá quen rồi, "Được rồi, dặn nàng ta nghỉ ngơi cho tốt."
Nha hoàn định chuồn đi ngay lập tức thì bị ta gọi lại.
"Dung phi mắc bệnh gì?"
"Thưa Hoàng thượng, là cảm lạnh ạ." Cung nữ kia bình tĩnh khác thường.
"Cảm lạnh?" Ta ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang tháng Năm ngoài điện.
"Thưa Hoàng thượng, nương nương tối qua ham mát, ăn hết một quả dưa hấu ướp lạnh trong nước giếng, sáng nay thức dậy thấy không khỏe, thái y xem qua, nói là cảm lạnh, bảo nương nương nghỉ ngơi vài ngày."
Lời này nửa thật nửa giả, có lý có chứng, nhưng ta luôn biết khi người ta nói dối sẽ chột dạ, sẽ biểu hiện ra ngoài, cung nữ này nói dối trôi chảy, nhưng ánh mắt lảng tránh, giọng nói cao lên, quả thực là khắc hai chữ "nói dối" lên mặt.
Ta cũng không làm khó cung nữ này làm gì, chỉ bảo nàng ta đi gọi tất cả các thái y đang trực ở Thái Y viện đến cung Chung Túy , nhất định phải chữa khỏi bệnh cho Dung phi, nếu không được, ta sẽ đích thân đến chữa cho nàng ta, còn tiệc tối nay, nhất định mời nàng ta đến dự.
Trong lòng ta có chút tức giận, ta cả ngày lâm triều đấu võ mồm với quần thần, tan triều lại phê duyệt tấu chương đến tận khuya, vẫn phải tham gia những bữa tiệc rườm rà này, nàng ta thân là một phi tần lại cả ngày không có việc gì làm, ngày thường nhàn nhã là vậy, vậy mà ngay cả tiệc như thế này cũng lười biếng không đến, ta rất bất bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.