Chương 5
Kinh Tê
28/09/2024
Khi Ngô Lăng và Ngụy Oanh Nhi vào cung, Hoàng thượng mở một bữa tiệc gia đình.
Hai chữ "gia đình" này dùng thật khéo, chỉ là không hiểu sao lại nhất định phải đưa ta đi cùng.
Triệu Hành còn tự tay chọn cho ta một bộ cung trang đỏ thắm.
Rồi hắn nhìn cách trang điểm của ta, cau mày: "Nhạt quá, chẳng phải nàng luôn trang điểm đậm sao? Sao hôm nay lại nhạt nhòa thế này."
Tiếp đó, hắn gọi Tiểu Tuệ đến trang điểm cho ta thật diễm lệ.
Ta nhìn dung mạo trong gương đồng cũng không khỏi cảm thán, thật là một yêu nữ diễm lệ.
Ta im lặng nhìn Triệu Hành, cuối cùng hắn cũng gật đầu, thể hiện rõ gu thẩm mỹ của thẳng nam.
Cuối cùng Triệu Hành cài cho ta một chiếc trâm phượng hoàng lấp lánh, hài lòng ngắm nhìn ta một lượt.
Ngoài ngày đại hôn, ta chưa từng ăn mặc diễm lệ như vậy.
Ta thầm thở dài một tiếng, hiểu được tâm trạng phức tạp của Triệu Hành khi gặp lại người xưa sau nhiều năm.
Chỉ là việc khoe khoang lại bao gồm cả ta, khiến ta cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Hoàng thượng gặp lại người xưa, ta cũng gặp lại người xưa, ta mặc thế này, ý khoe mẽ cũng quá rõ ràng.
Ta và Triệu Hành ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn vợ chồng Trấn Tây tướng quân bước vào.
Ánh mắt ta không thể tránh khỏi rơi trên người Ngô Lăng.
Ngô Lăng dường như đã thay đổi, nhưng cũng không hẳn.
Dưới sự tôi luyện của sa mạc mênh mông, vẻ thiếu niên anh hùng của hắn nay đã trở nên điềm tĩnh và trầm lắng.
Hắn quỳ xuống hành lễ, ung dung tự tại, vẫn là dáng vẻ ta từng yêu năm nào.
Ngụy Oanh Nhi lại thay đổi rất nhiều.
Vẻ ngây thơ ba năm trước của thiếu nữ nay đã không còn, trông nàng đoan trang, quý phái, đã là một phu nhân đài các.
Nàng hướng ta hành lễ, dịu dàng nói "Dung phi nương nương vạn phúc", rồi mỉm cười rất dịu dàng với ta.
Như lúc chúng ta còn nhỏ, nàng là một tiểu cô nương xinh đẹp như ngọc, nửa khuôn mặt ẩn sau lớp lông ấm áp, vươn một bàn tay thon nhỏ, mềm mại, được chăm sóc kỹ lưỡng về phía ta.
Ta do dự không yên, dùng bàn tay phải nổi đầy vết nứt nẻ nắm lấy tay nàng.
Nàng kéo ta dậy, mỉm cười với ta, nói: "Yến muội muội khỏe chứ."
Đó là nụ cười cao ngạo, không biết đến khổ đau trần thế.
Nụ cười này rất quý giá, chỉ có thể được nuôi dưỡng từ nhỏ khi được bảo bọc tối đa.
Giờ đây, ta đã là nữ nhân của bậc chí tôn thiên hạ, cao quý muôn phần, giàu sang tột bậc.
Nhưng nàng vẫn dùng nụ cười ấy với ta.
Ta nghiêng đầu nhìn Triệu Hành một cái, trên mặt hắn không chút gợn sóng, nhận thấy ánh mắt của ta, lại còn nhướng mày cười với ta.
Sự tương tác nhỏ của chúng ta khiến Ngụy Oanh Nhi nhìn sang.
Nàng nhấp một ngụm rượu, "Hoàng thượng và Dung phi nương nương tình cảm thật tốt, ngọt ngào như mật, thật khiến người ta ngưỡng mộ."
"Đâu có, đâu có, tỷ tỷ và tướng quân cũng vậy. Nghe nói vì để tỷ tỷ bớt mệt nhọc trên đường, mà tướng quân đã đặc biệt chọn những con ngựa cao lớn khỏe mạnh để kéo xe, trong xe còn trải lớp nệm dày nhất, đủ thấy tướng quân thật lòng yêu thương tỷ tỷ."
Ta cũng cười, khen ngợi xã giao là kỹ năng cơ bản để sống trong hậu cung, ta đã học được mười phần mười, có thể cùng Thục phi tung hứng qua lại hơn mười hiệp.
Ngô Lăng nghe vậy, ngẩng đầu nhìn ta một cái, tự rót cho mình một chén rượu đầy.
“Rượu này là rượu táo gai mà trẫm và Dung phi cùng ủ, lúc chưa ủ, Dung phi đã ăn vụng không ít táo gai, còn tưởng rượu sẽ không ra gì, không ngờ lại thanh khiết dễ chịu. Nếu tướng quân thích thì cứ dùng thêm." Triệu Hành rất nhiệt tình.
Ta không vui khi Triệu Hành vạch trần ta trước mặt mọi người, khiến ta trông như một kẻ háu ăn không biết nghĩ. "Lúc đó hoàng thượng cũng ăn không ít, sao lại chỉ trách thần thiếp."
"Được, không trách nàng, trách trẫm." Triệu Hành vô cùng dịu dàng mỉm cười với ta, khiến ta nổi da gà khắp người.
Sau khi tạ ơn, Ngô Lăng lại không uống rượu nữa, chỉ cùng Hoàng thượng trò chuyện về chuyện triều đình trước đây.
Lúc này không đến lượt ta xen vào, ta im lặng ăn hết cả đĩa thịt kho tàu, khiến bản thân ngán đến tận cổ.
Câu chuyện xoay vòng, thỉnh thoảng lại nhắc đến Thái hoàng thái hậu.
“Nghe nói Thái hoàng thái hậu bị bệnh lâu ngày, luôn nằm trên giường, tiểu nữ có thể đi thăm không?" Ngụy Oanh Nhi rưng rưng lệ hỏi.
"Thái hoàng thái hậu vì quốc gia cầu phúc, đã chuyển đến chùa Đại quốc ân tĩnh dưỡng." Triệu Hành đẩy đĩa thịt kho tàu của mình về phía ta, "Ba ngày nữa là tết Trung Thu, ta và Hoàng hậu sẽ cùng đến chùa Đại quốc ân dâng hương cầu phúc, thăm Thái hoàng thái hậu, Tướng quân phu nhân cũng có thể đi cùng."
Ta đang uống rượu giải ngấy, nhìn đĩa thức ăn đầy dầu mỡ bị đẩy tới, dù là ta đang cầm đũa cũng không khỏi lưỡng lự.
Hai chữ "gia đình" này dùng thật khéo, chỉ là không hiểu sao lại nhất định phải đưa ta đi cùng.
Triệu Hành còn tự tay chọn cho ta một bộ cung trang đỏ thắm.
Rồi hắn nhìn cách trang điểm của ta, cau mày: "Nhạt quá, chẳng phải nàng luôn trang điểm đậm sao? Sao hôm nay lại nhạt nhòa thế này."
Tiếp đó, hắn gọi Tiểu Tuệ đến trang điểm cho ta thật diễm lệ.
Ta nhìn dung mạo trong gương đồng cũng không khỏi cảm thán, thật là một yêu nữ diễm lệ.
Ta im lặng nhìn Triệu Hành, cuối cùng hắn cũng gật đầu, thể hiện rõ gu thẩm mỹ của thẳng nam.
Cuối cùng Triệu Hành cài cho ta một chiếc trâm phượng hoàng lấp lánh, hài lòng ngắm nhìn ta một lượt.
Ngoài ngày đại hôn, ta chưa từng ăn mặc diễm lệ như vậy.
Ta thầm thở dài một tiếng, hiểu được tâm trạng phức tạp của Triệu Hành khi gặp lại người xưa sau nhiều năm.
Chỉ là việc khoe khoang lại bao gồm cả ta, khiến ta cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Hoàng thượng gặp lại người xưa, ta cũng gặp lại người xưa, ta mặc thế này, ý khoe mẽ cũng quá rõ ràng.
Ta và Triệu Hành ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn vợ chồng Trấn Tây tướng quân bước vào.
Ánh mắt ta không thể tránh khỏi rơi trên người Ngô Lăng.
Ngô Lăng dường như đã thay đổi, nhưng cũng không hẳn.
Dưới sự tôi luyện của sa mạc mênh mông, vẻ thiếu niên anh hùng của hắn nay đã trở nên điềm tĩnh và trầm lắng.
Hắn quỳ xuống hành lễ, ung dung tự tại, vẫn là dáng vẻ ta từng yêu năm nào.
Ngụy Oanh Nhi lại thay đổi rất nhiều.
Vẻ ngây thơ ba năm trước của thiếu nữ nay đã không còn, trông nàng đoan trang, quý phái, đã là một phu nhân đài các.
Nàng hướng ta hành lễ, dịu dàng nói "Dung phi nương nương vạn phúc", rồi mỉm cười rất dịu dàng với ta.
Như lúc chúng ta còn nhỏ, nàng là một tiểu cô nương xinh đẹp như ngọc, nửa khuôn mặt ẩn sau lớp lông ấm áp, vươn một bàn tay thon nhỏ, mềm mại, được chăm sóc kỹ lưỡng về phía ta.
Ta do dự không yên, dùng bàn tay phải nổi đầy vết nứt nẻ nắm lấy tay nàng.
Nàng kéo ta dậy, mỉm cười với ta, nói: "Yến muội muội khỏe chứ."
Đó là nụ cười cao ngạo, không biết đến khổ đau trần thế.
Nụ cười này rất quý giá, chỉ có thể được nuôi dưỡng từ nhỏ khi được bảo bọc tối đa.
Giờ đây, ta đã là nữ nhân của bậc chí tôn thiên hạ, cao quý muôn phần, giàu sang tột bậc.
Nhưng nàng vẫn dùng nụ cười ấy với ta.
Ta nghiêng đầu nhìn Triệu Hành một cái, trên mặt hắn không chút gợn sóng, nhận thấy ánh mắt của ta, lại còn nhướng mày cười với ta.
Sự tương tác nhỏ của chúng ta khiến Ngụy Oanh Nhi nhìn sang.
Nàng nhấp một ngụm rượu, "Hoàng thượng và Dung phi nương nương tình cảm thật tốt, ngọt ngào như mật, thật khiến người ta ngưỡng mộ."
"Đâu có, đâu có, tỷ tỷ và tướng quân cũng vậy. Nghe nói vì để tỷ tỷ bớt mệt nhọc trên đường, mà tướng quân đã đặc biệt chọn những con ngựa cao lớn khỏe mạnh để kéo xe, trong xe còn trải lớp nệm dày nhất, đủ thấy tướng quân thật lòng yêu thương tỷ tỷ."
Ta cũng cười, khen ngợi xã giao là kỹ năng cơ bản để sống trong hậu cung, ta đã học được mười phần mười, có thể cùng Thục phi tung hứng qua lại hơn mười hiệp.
Ngô Lăng nghe vậy, ngẩng đầu nhìn ta một cái, tự rót cho mình một chén rượu đầy.
“Rượu này là rượu táo gai mà trẫm và Dung phi cùng ủ, lúc chưa ủ, Dung phi đã ăn vụng không ít táo gai, còn tưởng rượu sẽ không ra gì, không ngờ lại thanh khiết dễ chịu. Nếu tướng quân thích thì cứ dùng thêm." Triệu Hành rất nhiệt tình.
Ta không vui khi Triệu Hành vạch trần ta trước mặt mọi người, khiến ta trông như một kẻ háu ăn không biết nghĩ. "Lúc đó hoàng thượng cũng ăn không ít, sao lại chỉ trách thần thiếp."
"Được, không trách nàng, trách trẫm." Triệu Hành vô cùng dịu dàng mỉm cười với ta, khiến ta nổi da gà khắp người.
Sau khi tạ ơn, Ngô Lăng lại không uống rượu nữa, chỉ cùng Hoàng thượng trò chuyện về chuyện triều đình trước đây.
Lúc này không đến lượt ta xen vào, ta im lặng ăn hết cả đĩa thịt kho tàu, khiến bản thân ngán đến tận cổ.
Câu chuyện xoay vòng, thỉnh thoảng lại nhắc đến Thái hoàng thái hậu.
“Nghe nói Thái hoàng thái hậu bị bệnh lâu ngày, luôn nằm trên giường, tiểu nữ có thể đi thăm không?" Ngụy Oanh Nhi rưng rưng lệ hỏi.
"Thái hoàng thái hậu vì quốc gia cầu phúc, đã chuyển đến chùa Đại quốc ân tĩnh dưỡng." Triệu Hành đẩy đĩa thịt kho tàu của mình về phía ta, "Ba ngày nữa là tết Trung Thu, ta và Hoàng hậu sẽ cùng đến chùa Đại quốc ân dâng hương cầu phúc, thăm Thái hoàng thái hậu, Tướng quân phu nhân cũng có thể đi cùng."
Ta đang uống rượu giải ngấy, nhìn đĩa thức ăn đầy dầu mỡ bị đẩy tới, dù là ta đang cầm đũa cũng không khỏi lưỡng lự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.