Bại Hoại

Quyển 5 - Chương 13

Lục Đạo

23/04/2013



Hai hôm sau, mặt trời chói chang, ngàn dặm không mây, không khí mát mẻ làm người ta cảm thấy thoải mái.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ vào trong phòng, chiếu lên mặt Tạ Văn Đông: "Thật thoải mái" Tạ Văn Đông rốt cuộc cũng tỉnh lại, ngồi dậy ngáp dài, duỗi duỗi lưng. Cảm nhận được gì đó, hắn quay đầu lại, đối diện là một đôi mắt to tròn trong suốt, hàng lông mi đen dài: "Ồ" Tạ Văn Đông hơi ngả người về phía sau, thấy rõ chủ nhân của ánh mắt này. Đó là một nữ y tá xinh đẹp khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, có mái tóc ngắn, da dẻ trắng như tuyết, phối hợp với bộ quần áo trắng làm cho cả người càng thêm sáng chói, trong suốt. Chiếc váy không che đậy được đôi chân thon dài của nàng.

"Mắt của cô rất đẹp" Tạ Văn Đông không nhịn được khen: "Nhưng cô không nên vào phòng tôi, khi tôi không cho phép"

Nữ y tá ngồi trên ghế bên cạnh giường, lạnh nhạt nói: "Tôi là bác sĩ" Tạ Văn Đông đứng dậy, cười nói: "Chưa từng nghe thấy bác sĩ vào phòng người khác mà không cần hỏi. Nếu như vậy tôi cũng muốn làm bác sĩ" Hắn bỏ chăn ra, thấy người trần như nhộng, vội vàng quấn chăn lại, nhìn khắp phòng nhưng kết quả làm hắn thất vọng. Tạ Văn Đông bất đắc dĩ nhìn nữ bác sĩ, nói: "Có thể trả quần áo cho tôi không?"

Nữ bác sĩ không nói gì, chỉ đứng dậy lấy một bộ áo ngủ trong tủ ra vứt lên giường, sau đó lại ngồi xuống.

Tạ Văn Đông nhìn áo ngủ, lại nhìn nữ bác sĩ một lát, thấy nàng không có ý gì là định ra ngoài, thở dài nói: "Mặc dù tôi là đàn ông, nhưng cũng cần giữ ***"

Nữ bác sĩ hiểu rõ ý của hắn, đứng dậy đi ra ngoài. Khi đi đến trước cửa vẫn dùng giọng nói lạnh nhạt: "XIn lỗi, lúc kiểm tra cơ thể anh, tôi thấy *** của anh" Nói xong liền đóng cửa lại.

"Ồ" Tạ Văn Đông nhìn nữ bác sĩ biến mất ngoài cửa phòng, lẩm bẩm: "Cho dù nhìn cũng không cần trực tiếp nói như vậy với tôi chứ, đúng là một người phụ nữ kỳ quái" Tạ Văn Đông mặc đồ ngủ, bắt đầu suy nghĩ. Mình đã thông qua ba quan như địa ngục, trưởng lão hình như đã giao lệnh bài cho mình. Nói như vậy bây giờ mình đã là đại ca Hồng môn? Tạ Văn Đông không dám xác định, hắn đang định ra ngoài tìm người hỏi một chút thì cửa phòng đột nhiên mở ra, là một đại hán cao to chạy vào. Nếu là ở thành phố H, suy nghĩ đầu tiên của Tạ Văn Đông chính là Lý Sảng. Nhưng bây giờ đang là thành phố T, như vậy vào phòng ngoài Đông Tâm Lôi thì còn là ai chứ.

" Đông ca, cậu đã tỉnh" Đông Tâm Lôi rất hưng phấn, nhìn từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: " Đông ca, cậu có cảm thấy chỗ nào không ổn không?"

Tạ Văn Đông vỗ vai hắn, cười nói: "Tôi không sao, chỉ là vận động quá nhiều, cơ thể không thích ứng được. Tôi ngủ lâu chưa?"

Đông Tâm Lôi nói: "Cũng không lâu lắm, chỉ có hai ngày thôi"

"Hai ngày?" Tạ Văn Đông kinh ngạc nói: "Trời ạ, không ngờ tôi ngủ lâu như vậy. Đúng rồi, tình huống sau khi tôi ngất đi thì sao?"

Đông Tâm Lôi cười nói: "Lão Hướng giao lệnh bài cho cậu, sau đó còn định đổi ý, nói cái gì là cậu sử dụng vũ khí không phải là mộc kiếm, không được coi là đã vượt qua kiểm tra. Cũng may Lôi Đình trưởng lão nói giúp cậu, cuối cùng năm vị trưởng lão cùng đồng ý. Đông ca, thân phận của cậu bây giờ chính là đại ca Hồng môn"

Tạ Văn Đông gật đầu, thở dài một hơi, nói: "Xem ra tôi không làm Lão gia tử thất vọng"



Đông Tâm Lôi cầm một bộ âu phục, áo chống đạn, kim đao của Tạ Văn Đông đến, một bên giúp Đông Tâm Lôi thay đồ, một bên nói: "Vừa nãy Tam Nhãn có gọi điện tới"

"Ồ" Tạ Văn Đông nói: "Tình hình nhà bên kia như thế nào?" " Tam Nhãn nói đại cục đã định, toàn tỉnh không tìm ra một tổ chức nào dám chống lại bang hội. Hắc thiếp đến đâu, không ai dám không theo. Đối với Tam Nhãn mà nói đã không còn tính khiêu chiến. Hắn định phát triển thế lực ra các tỉnh lân cận" Đông Tâm Lôi nghiêm mặt nói: "Tôi cảm thấy như vậy có phải là phát triển quá nhanh không? Nếu như nền móng không làm cho tốt, nhà xây cao đến đâu cũng sẽ đổ"

Tạ Văn Đông lắc đầu, cười nói: "Trương ca làm việc tôi rất yên tâm. Hắn nhìn như lỗ mãng nhưng lại là người rất cẩn thận. Nếu Trương nói có thể phát triển ra ngoài, vậy theo ý hắn đi" Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Chẳng qua không nên làm quá lớn là được" Đông Tâm Lôi thở dài nói: "Tôi nghĩ người có thể làm Đông ca tin cậy nhất chính là Tam Nhãn?"

"Ha ha" Tạ Văn Đông vỗ vai hắn, cười nói: " Tam Nhãn, Lý Sảng và Cao Cường là ba người đánh thiên hạ cùng tôi sớm nhất, tôi không tin bọn họ thì có thể tin ai? Hơn nữa bọn họ đều là những hán tử đáng được tin. Đương nhiên tôi hy vọng anh cũng có thể được tôi tin như bọn họ, trở thành trợ thủ đắc lực 'chân chính' cho tôi"

Tạ Văn Đông nhấn mạnh hai chữ "chân chính" Đông Tâm Lôi sao không hiểu chứ, thầm than một tiếng, nói: "Thực ra Đông ca trong lòng tôi cũng quan trọng như Lão gia tử"

Tạ Văn Đông nhìn Đông Tâm Lôi một lát, sửa sang quần áo, rồi đi ra ngoài nói: "Từ trước đến nay chưa có tướng nào cùng theo hai chủ. Người cuối cùng vẫn phải có một lựa chọn" Hắn thầm nghĩ trong lòng: "Đào góc tường của Lão gia tử, để Lão gia tử biết không biết có tức giận không? Ha ha"

Đây là một biệt thự giữa sườn núi, là một trong những nơi nghỉ dưỡng của Kim Bằng, diện tích không quán lớn nhưng bên trong có đủ mọi phương tiện như hồ bơi, bãi đỗ xe.

Tạ Văn Đông đi xuống đại sảnh của ngôi biệt thự, thấy năm trưởng lão và Niếp Thiên Hành đều ở đây, còn có bốn người Tạ Văn Đông chưa từng gặp mặt. Mọi người thấy hắn đi ra, lập tức đứng hết lên, đồng thanh nói: "Chào đại ca" Mặc kệ có gọi thật tâm hay không, nhưng dù sao cũng làm cho Tạ Văn Đông cảm thấy thoải mái, cười nói: "Thật xấu hổ, ngủ lâu quá"

Lôi Đình khen: "Tuy hơi lâu một chút, nhưng biểu hiện của cậu không làm Kim Lão Đại thất vọng, nằm ngoài suy đoán của chúng tôi"

Hướng Huy Sơn cũng cười một tiếng: "Có thể làm chúng ta thất vọng hay không phải chờ đại hội Hồng môn vào ba ngày sau mới nói được. Chỉ cần cậu không làm cho Nam Hồng môn cười chúng ta, đã là trời cao chiếu cố"

Một đại hán mà Tạ Văn Đông chưa gặp bao giờ, khoảng hơn ba mươi tuổi, lạnh lùng nói: "Bây giờ đã chọn được chưởng môn đại ca, nói những lời này còn có tác dụng gì. Có thời gian thì dạy cho đại ca các lễ nghi của Hồng môn, đừng làm mất mặt trên đại hội" Nói xong, đại hán đứng dậy đi ra ngoài, phất tay nói: "Ta không có thời gian chơi đùa với trẻ con, cáo từ"

"Đứng lại" Lôi Đình nổi giận gầm lên: "Mày xem thái độ của mày là như thế nào. Kim Lão Đại vừa vào bệnh viện, cái đuôi của mày đã lộ ra sao? Dám vô lễ như vậy trước mặt chưởng môn đại ca, mày muốn tạo phản hả?" Đại hán sầm mặt lại, đi tới, cả giận nói: "Đừng chụp cho ta cái tội tạo phản" Sau đó chỉ vào Tạ Văn Đông nói: "Ông nhìn xem, nếu như đám trưởng lão các người không quá già mà hoa mắt thì nhìn kỹ xem. Đây là chưởng môn chó má mà các người chọn ra sao? Một thằng ranh con chưa ráo máu đầu có thể làm được gì? Ông dựa vào cái gì để tôi nghe thằng ranh này chỉ huy? Nó có cống hiến gì mới Hồng môn mà đòi ngồi vào ghế đại ca?"

Đông Tâm Lôi lặng lẽ nhỏ giọng nói vào tai Tạ Văn Đông: "người này tên Vạn Phủ, chiếm giữ hai tỉnh, là thế lực lớn nhất trong Bắc Hồng môn. Ba người kia cũng đều là bá chủ hùng cứ một phương, có thực lực không nhỏ trong Hồng môn" Tạ Văn Đông gật đầu, mặt không đổi sắc, vẫn cười nói: "Còn có ai không muốn chơi với trẻ con, có thể đứng chung với vị huynh đài này" Nhìn thấy trên bàn có hoa quả, Tạ Văn Đông cầm lấy một con dao, gọt vỏ.

Mọi người thấy thế đều biến sắc, đặc biệt là Vạn Phủ lại cảm thấy Tạ Văn Đông không coi mình vào đâu, chỉ chỉ vào Tạ Văn Đông, khóe miệng giật giật nhưng không nói gì, phất tay áo mà. Ba người còn lại đều nóng lòng muốn thử, định đứng dậy rời đi. Tạ Văn Đông nhìn chằm chằm vào quả táo trong tay, cười nói: "Muốn đi thì đi sao. Bọn mày đều là bá chủ một phương, lập vô số chiến công cho Hồng môn, căn bản không coi thằng ranh như tao vào đâu"



Bị Tạ Văn Đông nói như vậy, ba người còn lại đúng là không tiện rời đi, nhìn nhau một chút, rồi ngồi xuống nhìn Tạ Văn Đông gọt táo.

Tạ Văn Đông gọt rất chậm, cũng rất cẩn thận, trong đại sảnh không một ai mở miệng nói gì. Chỉ có Niếp Thiên Hành nhìn Tạ Văn Đông với đôi mắt thâm đen, mắt lóe lên.

Một lát sau, Tạ Văn Đông đặt quả táo đã gọt xong lên bàn, cắt thành mười hai phần, chia cho mỗi người một phần nói: "Con người tôi rất công bằng, có chỗ tốt không bao giờ tự mình hưởng, luôn chia đều cho mọi người" Thấy mọi người không có động tĩnh gì, Tạ Văn Đông cười nói: "Ăn đi, nếm thử quả táo mà tôi gọt có mùi vị khác bình thường không?" Đông Tâm Lôi không rõ tại sao Tạ Văn Đông lại làm như vậy, nhưng dù sao vẫn luôn ủng hộ Tạ Văn Đông, liền cầm lấy miếng táo của mình mà ăn, ăn vào trong miệng lại không có cảm giác gì.

Những người khác đều nhìn vào miếng táo mà Tạ Văn Đông chia cho, Tạ Văn Đông gật đầu nói: "Được rồi, nếu ăn miếng táo này thì sẽ là bạn của tôi, mọi người tự mình giới thiệu. Tôi cũng không muốn ngay cả tên của bạn mình mà cũng không biết" Vừa nói ánh mắt liền nhìn vào bốn người lần đầu tiên gặp mặt.

Bốn người thở dài một tiếng ở trong lòng, vị tân chưởng môn này có tâm kế quá thâm trầm, không phải một thằng ngu. Theo thứ tự đứng dậy nói: "Tôi là Tiền Quốc Hoa, đứng đầu tỉnh AH" "Tôi là Bạch Hải Sâm, đứng đầu tỉnh SD" "Tôi là Quan Phong, đứng đầu tỉnh SC" "Chu Báo, nắm tỉnh SX"

Tạ Văn Đông ghi nhớ tên bọn họ vào trong lòng, đứng dậy nói: "Bây giờ tôi muốn đến bệnh viện xem bệnh tình của Lão gia tử. Tối mai tôi mời mọi người ăn cơm, hy vọng mọi người có thể đến. Đương nhiên tôi cũng hy vọng mọi người có thể nói giúp tôi đến Vạn Phủ không biết lễ phép kia, tôi rất mong người này đến" Nói xong Tạ Văn Đông cười ha hả đi ra khỏi biệt thự. Đông Tâm Lôi vội vàng đi theo, thở dài nói: "Vạn Phủ là người cũ của Hồng môn, bình thường rất kiêu ngạo, ngang ngược. Trong Hồng môn ngoại trừ Lão gia tử ra, sợ rằng không ai có thể áp chế hắn"

Mặt Tạ Văn Đông trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: "Không ai dám chỉ thẳng vào mũi tôi mà mắng như vậy. Ở tỉnhH là như vậy, ở Hồng môn cũng là nvy" Vừa nói Tạ Văn Đông cầm con dao gọt hoa quả ném xuống mặt đất. Đông Tâm Lôi khom lưng nhặt lấy, thấy con dao đã bị Tạ Văn Đông làm biến hình, trong lòng không nhịn được mà run lên.

Bệnh viện nhân dân, buổi trưa hôm đó trời đổi sắc, mây đen vần vũ che khuất mặt trời, che đi sự ồn ào của thành phố.

Kim Bằng sau hai ngày tĩnh dưỡng, bệnh tình đã trở nên ổn định, không cần đeo ống thở, chẳng qua cơ thể vẫn yếu, nói một lát là ho khan. Tạ Văn Đông ngồi bên cạnh giường bệnh, bỏ miếng cam vào miệng Lão gia tử, thở dài nói: " Lão gia tử, lần này Lão gia tử bảo tôi tiếp quản Hồng môn, thiếu chút nữa thì mất mạng đó. Ba mươi ba đệ tử Hồng môn, đúng là không dễ đối phó"

Kim Bằng nhai miếng cam, mơ hồ nói: "Kết quả không phải cậu cũng lấy được lệnh bài sao? Tôi tin vào mắt mình. Ừ, cam này được đó, rất ngọt"

Tạ Văn Đông cười nói: "Một người thanh niên như tôi làm đại ca Hồng môn, chỉ sợ có người không phục tôi"

"Sao?" Kim Bằng trừng mắt, tức giận nói: "Có ai dám không nghe mệnh lệnh của cậu? Là ai, nói cho ta biết, ta tìm hắn tính sổ"

Đâu chỉ đơn giản là không nghe lệnh chứ. Tạ Văn Đông kêu khổ trong lòng, thấy Lão gia tử đã giận, vội vàng nói: "Vậy thì không phải, tôi chỉ sợ có người dựa vào công lao với Hồng môn, không coi một thằng ranh như tôi vào mắt. Nếu quả thực như vậy, tôi có phải nên trừng phạt hắn không? Theo gia pháp của Hồng môn"

Kim Bằng nói: "Việc này cậu cứ tự mình làm. Bây giờ cậu đã là đại ca của Hồng môn, hiển nhiên có thể làm chủ Hồng môn"

Tạ Văn Đông gật đầu, đứng dậy nói: "Được rồi, Lão gia tử tĩnh dưỡng cho tốt, tôi đi trước. Hy vọng Lão gia tử có thể mau khỏi, trọng trách Hồng môn, tôi sợ không kham nổi" Kim Bằng nhắm mắt lại, cười nói: "Thanh niên sao lại sợ chuyện chứ. Ta là lão già còn dám giao Hồng môn cho cậu, cậu là thanh niên đầy nhiệt huyết sao lại không dám lãnh đạo Hồng môn chứ?" Tạ Văn Đông đi ra khỏi phòng bệnh, xoay tay đóng cửa phòng. Nhìn qua cửa sổ thấy Kim Bằng nằm trên giường, lần đầu tiên cảm nhận được Kim Bằng đã già, tóc trắng như vậy, mặt đầy nếp nhăn, không nhịn được nhỏ giọng nói: " Lão gia tử, tôi có!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook