Bại Hoại

Quyển 4 - Chương 33

Lục Đạo

23/04/2013



Trước tổng bộ của Hỏa bang, ngoài phòng họp trên tầng ba của tổng hội Bách Long ở ngoại thành phía tây.

Con trai của Quan Đức Lân là Quan Bùi cất bước đi tới cùng mấy người, ý đồ mượn hơn đại biểu của bang hội mình phái tới. Hắn cũng không nói đáp ứng gì cả, cũng không nói không đáp ứng, chỉ yêu cầu bọn họ cho chút thời gian để lo liệu. Mấy người không có câu trả lời thuyết phục, có chút thất vọng, trước khi đi còn không quên cảnh cáo Quan Bùi: “Đừng quân phụ thân của ngươi, Quan lão gia tử chết như thế nào đó!” Quan Bùi mặt tái đi, gật đầu nói: “Thù giết cha, ta đương nhiên sẽ không quên!”

Quan Đức Lân tổng cộng có ba đứa con trai, Quan Bùi nhỏ tuổi nhất mới 26 tuổi, đứng thứ ba, nhưng tâm kế sâu, đầu óc linh hoạt hơn hẳn hai người ca ca của mình. Quan Đức Lân sau khi chết, người trong bang hội bị Tạ Văn Đông phân ra bốn năm phần. Quan Bùi với danh nghĩa thân phận là người Quan gia, được giao làm đầu mục một vùng đất nhỏ. Mặc dù biểu hiện ra ngoài không nói cái gì nhưng trong lòng hận muốn chết. Thù giết cha, mối hận thôn tính bang phái, Quan Bùi tất cả đều ghi tạc trên đầu Tạ Văn Đông. Trần Bách Thành chính tay giết chết phụ thân hắn, hắn càng hận. Quan Bùi âm thầm đi tới các nơi dùng mọi thủ đoạn lôi kéo các thành viên phân tán khắp nơi, bồi dưỡng một thế lực mới cho mình.

Quan Bùi trở lại trong phòng, bên trong còn có mấy người nguyên hỏa bang, vài trưởng lão ngồi đó, những người này trước đều là bộ hạ cũ của Quan Đức Lân, cực kỳ trung thành và tận tâm. Quan Đức Lân bị Tạ Văn Đông lập mưu gây hại, những trưởng lão này hận Tạ Văn Đông thấu xương, cam tâm tình nguyện để cho Quan Bùi điều động. Vừa rồi bọn họ cho rằng có một cơ hội không tồi chút nào, cùng với năm bang hội phản loại liên hợp lại có thể báo thù cho lão bang chủ được, nhưng không biết vì sao Quan Bùi không đáp ứng đối phương vội hỏi nói: “ Lão đại, vì sao không đáp ứng thỉnh cầu của năm bang phái kia? Đây là cơ hội đó, bỏ lỡ lần này khó có thể cầu lần sau được!”

Quan Bùi ngồi xuống, hai tay giao nhau nâng cầm, yên lặng suy nghĩ nói: “Hiện giờ có thể nói là một cơ hội, nhưng phiêu lưu quá lớn, nếu như thất bại thì vạn kiếp bất phục. Chúng ta muốn vững vàng, không tới thời khắc mấu chốt quyết không được ra tay. Đợi thời cơ, khi Tạ Văng Đông cùng Mãnh Hổ Bang đối phó với nhau, chúng ta phải dùng một kích giết chết không để lại hậu hoạn.” Nói xong Quan Bùi thở dài, cười nhạo nói: “Hiện giờ không phải là thời cơ xuất thủ. Phải biết rằng lạc đà gầy vẫn lớn hơn con ngựa béo, cho dù Văn Đông hội đã không có Tạ Văn Đông, kỳ thực vẫn còn siêu cường, chúng ta tọa sơn quan hổ đấu, xem trò hay đi!”

Trưởng lão đều gật đầu, thầm nói một tiếng cao minh! Quan Bùi thực sự cay độc hơn nhiều so với Quan Đức Lân, cũng trầm ổn hơn nhiều lắm, một thời gian nữa, đích thị là một nhân vật lớn. Đám trưởng lão này đối với vị lão đại mới này tràn ngập lòng tin.

Tạ Văn Đông thụ thương mấy ngày nay, người mệt nhọc nhất phải kể tới Bành Linh, bình thường đều canh giữ ở bên cạnh Tạ Văn đông làm cho hắn rất là cảm động. Hiện giờ bản thân hắn đối với Bành Linh có chút cảm tình không rõ ràng, thậm chí có cảm giác ngày càng không thể rời xa nàng được, cảm giác như vậy làm cho Tạ văn Đông cảm thấy rất bài xích, cũng tương phản với tâm nguyện ban đầu của hắn. Kỳ thức Bành Linh trong lòng cũng tràn ngập mâu thuẫn, trải qua chuyện này, nàng xem ra Tạ Văn Đông cùng hắc bang căn bản là không có thoát ly khỏi quan hệ, là hắn âm thầm hạ độc thủ. Bành Linh nói là rất hận hắn, thế nhưng mỗi lần thấy Tạ Văn Đông sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, những hận ý trong lòng dường như mất hết. Có đôi khi Bành Linh hoài nghi mình giống như bị gông xiềng ái tình buộc chặt lấy. Tạ Văn Đông cùng Bành Linh trong khoảng thời gian này rất ít khi nói chuyện, hai người bình thường ngồi xuống trầm mặc trong tâm sự của chính mình. Tình ái có thể tuyệt không phải là kiên cố nhất, nhưng tuyệt đối là có tính co dãn nhất, không ngừng lôi kéo, làm cho người ở trong đó khó có thể tự kiềm chế mình được.

Mỗi ngày vào buổi sáng, Lý Sảng vội vã tiến vào trong phòng bệnh, vừa thấy Bành Linh ngồi bên cạnh gọt táo cho Tạ Văn Đông, lời vừa định nói liền nuốt trở vào trong, vẻ mặt gượng cười nói: “Đại tẩu, chị đã ở đây rồi hả! ha ha! Sao giờ này vẫn còn chưa có đi làm vậy?”

Bành Linh liếc mắt nhìn Lý Sảng, đối với từ đại tẩu này vốn không quen, quay đầu nhìn thấy Tạ Văn Đông đang nhìn mình mỉm cười, sắc mặt ửng đỏ nói: “Lý Sảng, lần tới không nên gọi đại tẩu, ta có nói gả cho tên bại hoại xã hội đen bao giờ chưa?” Tuy là nói với Lý Sảng nhưng âm thầm cũng nói với Tạ Văn Đông.

Tạ Văn Đông ánh mắt nhìn Bành Linh ảm đạm. Lý Sảng vội vàng pha trò nói: “Vâng, vâng! Sau này em không gọi là đại tẩu nữa, gọi là chị Linh đi được không?” Nói xong, Lý Sảng trên dưới nhìn bộ thường phục trên người Bành Linh, vẻ mặt kinh diễm nói: “Không nghĩ tới chị Linh mặc thường phục còn hấp dẫn hơn cảnh phục nhiều, không biết cục cảnh sát có cô nương nào đẹp bằng phần nửa chị không, nếu có chị giới thiệu cho thằng em này một người nha!”

Bành Linh nghe xong sắc mặt hơi hồng, phì nhẹ một cái, cả giận: “Dưới tay bại hoại quả nhiên không có người nào ra gì, miệng lưỡi trơn tru!” Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Bành Linh cũng cảm thấy mỹ vị.



Tạ Văn Đông bội phục công phu miệng lưỡi của Lý Sảng, xem ra nữ nhân dù khôn khéo mấy cũng không bài xích với những lời ca ngợi.

Tạ Văn Đông thầm than một tiếng, nhìn ra Lý Sảng có việc mà tới, có Bành Linh ở đây mới không thể nói ra được liền cười nói: “Tiểu Linh, ta hơi khát nước, có thể lấy dùm ta một lon nước ngọt được không!”

Bành Linh trách cứ nói: “Anh hiện giờ trên người mang thương tích, bác sĩ nói anh không thể uống được bất cứ loại đồ uống nào có cồn, lẽ nào anh đã quên rồi?”

Tạ Văn Đông vỗ tay lên trán, ra vẻ quên mất than thở nói: “Vậy anh uống sữa là được rồi, có lợi cho sức khỏe của anh.”

Thông minh như Bành Linh sao không biết ý tứ của Tạ Văn Đông, chắc là có chuyện bí mật gì muốn nói cùng với Lý Sảng không muốn cho mình biết, Bành Linh nói: “Vậy được rồi, em đi lấy cho anh!” Nói xong, Bành Linh làm như không có việc gì tiêu sái rời khỏi phòng bệnh. Vừa mới đi ra, bị Khương Sâm đứng ở cửa làm cho hoảng sợ. Khương Sâm này Bành tiểu thư không có chút hảo cảm nào, cũng không có ấn tượng tốt với hắn, trừng mắt liếc nhìn một cái, hất tóc, ngẩng đầu đi sát qua bên người Khương Sâm hướng tới cửa hành lang cầu thang đi tới.

Đợi đi tới cầu thang, Bành Linh không có lập tức rời đi, quay đầu lại nhìn thấy Khương Sâm đã vào phòng bệnh. Bành Linh liền nhẹ tay nhẹ chân quay trở lại ghé vào cửa nghe trộm.

Trong phòng bệnh, Tạ Văn Đông nhìn thấy Bành Linh rời đi hỏi: “Tiểu Sảng, nói đi, có chuyện gì quan trọng tới tìm ta?”

Đang nói, Khương Sâm đẩy cửa mà vào, vội la lên: “Anh Đông, hiện giờ chúng ta cùng năm bang phái đã khai hỏa, đối phương không khó đối phó hơn như tưởng tượng, thủ chiến báo cáo thắng lợi, một trong ‘mười ba anh em’ trong năm bang hội bị thương nặng, để cho mười ba người này có năm người chạy thoát!”

“Ừ! Không tồi!” Tạ Văn Đông gật đầu tán thưởng hỏi: “ Cái Chiến Phủ cùng Hồn Tổ có động tĩnh gì không?”

Lý Sảng cười nói: “Chỉ là sét đánh không dưới mưa mà thôi, một chút động tĩnh cũng không, chưa từng dám giao chiến với chúng ta!”

Khương Sâm lắc đầu nói: “Chiến Phủ ẩn núp tại thành phố H không dưới một trăm người, theo xu thế hình như còn có chiều hướng gia tăng. Hồn tổ cũng tương tự như vậy, chỉ là nghe ý tứ của lão Lôi mà thôi, bọ họ phái tới đại thể là sát thủ Nhật Bản. Không lâu trước có tin tức, Hồn Tổ cấp cho Thu Hồn bang năm trăm vạn, để cho bọn họ tiếp tục mở rộng, nhưng là tin tức này không biết có đáng tin cậy không!”



Tạ Văn Đông thầm nghĩ phiền phức, nghiêm mặt nói: “Trước tiên bình định phản loạn, họa bên trong vĩnh viễn lớn hơn bên ngoài. Về phần Mãnh Hổ bang cùng Hồn Tổ trước tiên không cần phải xen vào, tập trung vào phía trước! Thu Hồn bang trước đây cũng có giao thủ với chúng ta, đối với tình hình hiện tại trên cơ bản uy hiếp rất thấp. Còn có chuyện gì khác không?”

Lý Sảng vội hỏi: “Có! Còn có Cao Chấn vừa gọi điện thoại đưa tin, hỏi anh có chuyện gì, đồng thời báo cho chúng ta một tiếng là Cao Tuệ Mỹ hai chị em đang muốn tới thành phố H xem…” Đang nói, ngoài cửa truyền tới thanh âm kho khẽ, tiếp theo là thanh âm của Kim Nhãn: “Bành tiểu thư sao không vào phòng ngồi, đứng ở bên ngoài này làm gì vậy?”

Tạ Văn Đông ba người biến sắc, thầm nghĩ Bành Linh này thực giảo hoạt, đúng là xuất thân cảnh sát mà! Lý Sảng không cần Tạ Văn Đông nói, nhanh tay bịt mồm lại, làm thủ thế với Tạ Văn Đông, ám chỉ Bành Linh đang ở bên ngoài nghe trộm. Tạ Văn Đông cười cười, gật đầu biểu thị đã biết, lớn tiếng nói: “Nếu như không có chuyện gì khác cứ đi ra ngoài đi!”

Tiếng bước chân bên ngoài dần biến mất , Tạ Văn Đông vội vàng hỏi: “Hai nàng khi nào thì tới thành H?”

Lý Sảng nói: “Ngày mốt! cũng là ngày mười 13!”

“Nga!” Tạ Văn Đông suy nghĩ sâu xa, không thể để hai nàng nhìn thấy Bành Linh, cũng không thể để cho Bành Linh thấy hai nàng được, nếu không thì như sao chổi chạm vào địa cầu mất. Khương Sâm lại nói: “Anh Đông, còn có một việc, ta ở Tân Thế Kỷ bàn công việc phát hiện ra một số văn kiện, dường như là về quan hệ của Xích Quân cùng thủ tướng Nhật Bản, không biết có thể dùng hay không.”

Tạ Văn Đông nhất thời nhướng mi, nói với Lý Sảng: “Tiểu Sảng, đỡ ta ngồi dậy, để ta nhìn xem thế nào!”

Khương Sâm nói: “Anh Đông, bên trên viết toàn bằng tiếng Nhật, ta ở trong công ty tìm được một người phiên dịch tiếng Nhật, đây là nguyên bản, còn đây là bản phiên dịch.” Khương Sầm xách túi lấy ra hai bản văn kiện đưa cho Tạ Văn Đông.

Tạ Văn Đông được Lý Sảng nâng dậy, miễn cưỡng ngồi lên đầu giường, tiếp nhận văn kiện nhìn kỹ, trên mặt quả nhiên có hai loại văn tự khác nhau. Tạ Văn Đông đặt phần tiếng Nhật lên giường kiểm tra lại phần tiếng Trung. Càng xem Tạ Văn Đông trong lòng càng hoảng sợ, rất nhanh minh bạch ý tứ bên trong đó, thì ra là Xích Quân muốn tháng bảy này sẽ ám sát thủ tướng Nhật Bản. Cái này có thể lý giải, Xích Quân vốn làm một tổ chức khủng bố ở Nhật Bản, nhưng lại là tổ chức phản chính phủ cực đoan. Tạ Văn Đông không rõ kiện văn bản cơ mật như vậy tại sao lại rơi vào tay Khương Sâm, nghi vấn nói: “Văn kiện này từ đâu mà có? Ngươi vừa nói là phát hiện ở trong bàn làm việc trong Tân Thể Kỷ sao?”

Khương Sâm gật đầu nói: “Anh Đông anh đã quên, lần trước lúc anh bị Hạt Khuê đánh lén, trở lại tân thế giới, ta không phải đã giao cho anh một văn kiện lấy từ trên Hồn Tổ sao, lúc đó Cao Cường thụ thương, anh không còn tâm trí nào kiểm tra, thuận tay đặt vào hộc bàn làm việc, sau lại không nhớ tới việc này. Chính là ta cũng mới ngẫu nhiên phát hiện ra ngày hôm qua. Anh Đông, việc chính trị thế này, nêu như giao văn kiện này cho trung ương thì sẽ có công lao to lớn thế nào đây!”

Tạ Văn Đông gật đầu, Khương Sâm nói không sai, đích thật là công lao không nhỏ, trả lại văn kiện cho Khương sâm nói: “Việc này trước tiên không nên lộ ra ngoài, chờ khi thương thế của ta tốt một chút, tiếp xúc một chút với lãnh đạo cũng hay!”

Đang nói, bên ngoài thanh âm của Kim Nhãn lại vang lên: “Bành tiểu thư, trở về nhanh như vậy sao!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook