Quyển 5 - Chương 3
Lục Đạo
23/04/2013
Tạ Văn Đông trong lòng cười thầm, không nói gì. Đông Tâm Lôi trên mặt nổi gân xanh, tức giận đến độ không nói thành lời. Người kia dường như do cố gắng đè nén lửa hận trong lòng, thở ra một cái, cũng không nói gì. Tình huống lúc này rất khôi hài, một người giơ thùng rác lên cao, hai người đứng đối diện với hắn, ai cũng đều không nói lời nào mà nhìn chằm chằm đối phương, xung quanh đã sớm có hơn trăm tên học sinh xúm lại len lén bàn luận: “Ta đập đầu, đây là đóng phim sao?” “Sao không có máy quay phim vậy?” “Là đánh nhau à?” “Không giống à, không phải là kẻ điên sao?!”
Lúc này một người khuôn mặt đáng yêu, nữ sinh mặc T-shirt quần jean đi vào, vừa nhìn thấy tình huống trong đó, nhất thời mắt mồm lập tức mở lớn, bước nhanh tới trước mặt người thanh niên, nhấc chân lên, bắt lấy lỗ tai hắn day qua day lại, giận dữ hét: “Tiểu Phi, ngươi đang làm gì vậy? Lại muốn đánh nhau sao?”
Nghe giọng nói quen thuộc này, ở vị trí đau nhức quen thuộc, sắc mặt người kia trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nói cà lăm: “Lão… lão đại, ngươi tan học… sớm thế”.
“Ta hỏi ngươi đang làm gì?”
“Lão đại, đừng day nữa, lỗ tai ta sắp rớt rồi, ta chỉ là đang rèn luyện thân thể, đúng, là đang rèn luyện thân thể!”
“Ngươi đang lừa ai vậy hả?” Nữ sinh cắn răng nói, trên tay không thả lỏng chút nào. Thân thể người kia không thể làm gì khác hơn là nghiêng qua nghiêng lại theo tay của nữ sinh, lắc lư thế này thì không sao, nhưng rác trong thùng hắn cầm “bịch bịch” một tiếng, đều rơi ra cả, nữ sinh đứng cạnh hắn cũng không trốn khỏi vận rủi. Nhìn trên người nào là rác màu đỏ, màu trắng, màu xanh, đoàn người xúm lại nhìn có chút hả hê, còn có hai người đứng hai bên trái phải không xa con mắt ti hí lại sáng lên, ánh mắt đang nhìn người thanh niên như ăn tươi nuốt sống đã thành mỉm cười nhìn nàng, nữ sinh sắc mặt đỏ lên, lôi lỗ tai người kia đi ra ngoài, trong miệng thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng chửi mắng: “Hại ta mất mặt trước nhiều người như vậy, ta và ngươi chưa xong đâu!”
“Ai da, ai... ai da, lão đại, nhẹ một chút, nhẹ một chút!” Người kia vừa cầu xin tha thứ vừa nhìn về phía Tạ Văn Đông và Đông Tâm Lôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai người các ngươi nhớ kỹ cho ta, ta sẽ báo thù! Ta là Hàn Phi, nhớ kỹ tên ta!” Nói xong, còn không quên chĩa ngón giữa về phía hai người.
“Hàn Phi!” Tạ Văn Đông lắc đầu cười thầm, “ Thực sự là một kẻ thú vị a!”
Đông Tâm Lôi hừ một tiếng, nói: “Đừng để ta thấy hắn nữa, bằng không cứ thấy một lần lại đánh hắn một lần. Tiểu tử thối này, lại dám cầm thùng rác tới dọa ta!”
Tạ Văn Đông cười nói: “Có điều sức lực của hắn rất lớn, trong nháy mắt sức bật càng kinh người, lão Lôi, ta thật có chút lo lắng ngươi đánh không lại hắn đó!”
“Sao có thể!” Đông Tâm Lôi ngoài miệng mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ thế, vừa nãy bị thanh niên kia nhìn chằm chằm, có một loại cảm giác đáng sợ, giống như bị dã thú nhìn chằm chằm nhưng mà cũng không giống lắm, dù sao cũng cảm giác đối phương có loại dũng khí dường như lúc nào cũng có thể nhào tới cắn nát yết hầu mình, hút khô máu mình.
Đây là lần gặp mặt đầu tiên giữa Tạ Văn Đông và Hàn Phi, quá trình có chút buồn cười, nhưng ai có thể nghĩ người thanh niên tính cách lỗ mãng, đầu óc giống như bị thiểu năng sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất sau này của Tạ Văn Đông chứ, được Tạ Văn Đông gọi là minh châu tỏa ra ánh sáng chói mắt nhất; trên thế giới nếu nói còn có anh hùng chân chính, người đó nhất định là —— Hàn Phi!
Sau khi Hàn Phi bị nữ sinh lôi đi, đoàn người xúm lại xem cũng từ từ tản ra. Tạ Văn Đông nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, nói: “Thật là mất thời gian, lão Lôi, ở đây không phải địa bàn của chúng ta, sau này cố gắng ít gây phiền phức một chút.”
“Vâng, Đông ca!” Đông Tâm Lôi gật đầu trả lời một tiếng, hắn là có nghe nhưng không có nhớ (nghe lỗ tai này qua lỗ tai khác), khinh miệt nói: “Ở đây trên cơ bản không có xã hội đen gì cả, coi như là có cũng chỉ là binh tôm tướng cua, chỗ dựa vững chắc của bọn họ là cảnh sát! Ha ha !”
Tạ Văn Đông vừa dựa theo tính cách bảo Hàn Phi không dùng cách đi báo cảnh sát, vừa hỏi: “A? Sao lại nói vậy?”
Đông Tâm Lôi nói: “DL vốn là một thành phố di dân, cư dân tám phần mười đều đến từ Sơn Đông, ngoài ra còn có Thiên Nam, đều đủ cả. Hơn nữa thị trưởng trước đây vẫn luôn do người con làm người lãnh đạo trung ương, xã hội đen ở trong này sợ không làm ra trò trống gì. Cho dù là có một cổ thế lực nhỏ cũng là từ ngoài vào, nếu thật sự có ác đấu, một bên thua tám chín phần mười sẽ nói: Các người hãy đợi đấy, ta đi tìm cảnh sát! Ha ha, ta nghĩ trị an ở DL có thể thuộc top mười toàn quốc!”
Tạ Văn Đông vẫn chưa biết những chuyện này, gật đầu nói: “Nhìn nơi này đúng là một nơi chưa được khai phá!”
Đông Tâm Lôi than thở: “Cũng không hẳn vậy, người ở đây tương đối bài ngoại, thực sự dạo này muốn chen chân cũng không phải là chuyện đơn giản.”
Tạ Văn Đông nheo hai mắt lại, khóe môi nhếch lên mỉm cười nói: “Đối với ta mà nói dường như không có gì là không có khả năng, chỉ là muốn xem không muốn làm mà thôi.”
“Ừ!” Tuy rằng con mắt nheo lại, nhưng Đông Tâm Lôi vẫn có thể cảm giác được trong mắt Tạ Văn Đông thực sự phóng ra hàn quang, đây mới là Tạ Văn Đông, cho dù Tạ Văn Đông hắn nói ngày mai muốn làm nguyên thủ quốc gia ngươi cũng không nên hoài nghi. Trong mắt hắn xác thực không có chuyện gì là không thể làm được cả.
Đang nói chuyện thì một toà lầu màu trắng đã xuất hiện trước mắt, Đông Tâm Lôi nhức đầu, nói: “Xem ra tiểu tử tên Hàn Phi kia cũng không gạt chúng ta”.
“Ha ha, hắn không giống một kẻ dối trá”. Tạ Văn Đông bước nhanh vào lầu dạy học. Lúc này đang là giờ nghỉ giữa tiết, học sinh đi ra đặc biệt nhiều, Đông Tâm Lôi người cao lớn, nhưng vẫn phải mất rất nhiều sức mới có thể chen vào, Tạ Văn Đông ở sau hắn, ngồi mát ăn bát vàng, dễ dàng mà vào. Nghe ngóng một chút, biết phòng học của Cao Tuệ Ngọc ở lầu hai, để Đông Tâm Lôi chờ dưới lầu, một mình đi lên.
Cao Tuệ Ngọc này đã một lúc nhưng tâm tình không thể nào tốt lên được, sau khi biết Tạ Văn Đông bị thương, sốt ruột vội vàng chạy tới thị trấn H, thấy hắn không có việc gì mới an tâm, vốn nghĩ rằng đã lâu không gặp thì sẽ mừng mừng rỡ rỡ, thế nhưng Tạ Văn Đông không biết vì nguyên nhân gì, không quá vài ngày đã đuổi mình và tỷ tỷ về DL. Bạn học của nàng đều nói cho nàng biết, nam nhân thường thay lòng đổi dạ, tình cảm ngăn cách lâu dài sẽ không đáng tin nữa. Lẽ nào Văn Đông thực sự đã thay lòng đổi dạ? Cao Tuệ Ngọc nghĩ nghĩ, vỗ cây bút máy đang cầm trong tay xuống bàn.
Lúc này một nam sinh đẹp trai đi tới ngồi cạnh Cao Tuệ Ngọc, tóc lòa xòa trước trán, mỉm cười nói: “Này, tí nữa tan học lớp có hoạt động, ngươi có đi không?”
Cao Tuệ Ngọc quay đầu nhìn lên, thì ra là Vu Lợi Hoa đẹp trai được trong hệ công nhận, cũng không quen với hắn lắm, chỉ là nghe nữ sinh trong lớp nói hắn cũng không tệ, người bề ngoài đẹp trai, trong nhà cũng có tiền. Hôm nay đột nhiên tìm đến nàng thật có chút không hiểu, kỳ quái nói: “Hoạt động gì? Ta sao lại không biết?”
“Ha ha!” Vu Lợi Hoa cười nói: “Ngươi đương nhiên không biết rồi, là ta vừa quyết định, mời mọi người đi Bắc Sơn du ngoạn ăn đồ nướng, ngươi nhất định phải đi, bởi vì ta chủ yếu là muốn mời ngươi!”
Nói lời tỏ tình như vậy Cao Tuệ Ngọc có thể nào không rõ, nhưng trong lòng nàng đã bị một người chiếm giữ, vừa định nhẹ nhàng cự tuyệt, lúc này một giọng nói quen thuộc ở ngoài cửa vang lên: “Thực là không có ý tứ, nàng hôm nay cũng không đi được, bởi vì hôm nay nàng là thuộc về ta!”
Cao Tuệ Ngọc theo phản xạ nhìn về phía cửa, thấy một thanh niên con mắt cười híp lại, mặc áo đơn giản màu vàng nhạt, mang giày thể thao trắng nghiêng người dựa vào thành cửa, một tay còn vuốt vuốt mái tóc dài, đây không phải là Tạ Văn Đông thì là ai! Cao Tuệ Ngọc quả thực không thể tin vào hai mắt mình, lấy tay dùng sức dụi dụi, thân ảnh vẫn rất quen thuộc, mở miệng gọi to: “Văn Đông!” Nhào nhanh tới, ôm chặt lấy hắn, hỏi liên tục: “Sao ngươi lại tới đây? Sao ngươi lại tới đây? Vì sao không nói cho ta biết một tiếng?”
Tạ Văn Đông đỡ nhẹ giai nhân trong lòng, nhắm mắt lại, ngửi hơi thở ngọt ngào trên người nàng, nhẹ giọng nói: “Bởi vì ta nhớ ngươi, thực sự, thực sự rất nhớ ngươi. Nghe nói có một loại nhớ nhung gọi là trông mòn con mắt, ta nghĩ, ta bây giờ chính là loại cảm giác này.”
Cao Tuệ Ngọc ngẩng đầu, khóe mắt hơi ngấn lệ, nhìn Tạ Văn Đông mông lung, nói: “Trời, ngươi vậy mà cũng nói ra những lời này, có điều, mặc kệ ngươi có đúng là xuất phát từ đáy lòng hay không, ta đều rất cao hứng, bởi vì… đây là ngươi nói với ta”.
—— ngươi dễ thỏa mãn như vậy, ta còn cái gì không thể cho ngươi chứ.
—— ngươi là lễ vật quý giá nhất mà ông trời cho ta, nên ta cả đời sẽ luôn quý trọng vĩnh viễn không nuốt lời.
Tạ Văn Đông ôm Cao Tuệ Ngọc một lúc lâu không nói gì, trong lòng có một loại ngọt ngào không nói nên lời, đây có thể là hạnh phúc. Thật ra hạnh phúc cũng chỉ đơn giản như vậy. Giống như qua một thế kỷ dài, Tạ Văn Đông mới tỉnh táo lại, nhìn học sinh trong phòng đều mắt lớn mắt nhỏ nhìn hai người bọn họ, da mặt dù dày, Tạ Văn Đông cũng có chút xấu hổ, đẩy nhẹ Cao Tuệ Ngọc ra, nắm tay nàng, cười nói: “Ngươi biết ta tới làm gì không?”
Cao Tuệ Ngọc có nghe không có hiểu, đầu óc vẫn còn chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào, đờ đẫn mà lắc đầu.
Tạ Văn Đông cười ha hả nói: “Bại hoại mang ngươi trốn học!” Nói xong, mặc kệ vẻ mặt bạn học trong lớp vô cùng kinh ngạc, kéo Cao Tuệ Mỹ chạy ra ngoài lầu. Hai người bọn họ chạy xuống ra lầu dạy học, băng qua đường nhỏ ở vườn trường, vượt qua rừng rậm giống như mê cung, băng qua sân bóng, trước mắt là một bãi cỏ xanh rì, Tạ Văn Đông rốt cuộc cũng dừng lại, nhìn sắc mặt Cao Tuệ Ngọc hồng nhuận, thở hổn hển, môi đỏ mỏng kia khẽ mở giống như đóa hoa nở rộ, đóa hoa chỉ nở vì một mình hắn. Không chút do dự, Tạ Văn Đông cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi ướt át mê người đó, Cao Tuệ Ngọc đầu tiên là ngẩn người, sau đó nhiệt tình mà đáp lại hắn. Bóng hai người ôm nhau hòa quyện trải dài trên bãi cỏ.
Đông Tâm Lôi thật vất vả mới chạy theo, tưởng có tình huống nguy hiểm gì, vừa muốn kêu to, nhưng nhìn kỹ hình dạng của hai người, liền nuốt tiếng kêu sắp ra khỏi miệng lúc nãy vào, không thể làm gì được đành xoay người nằm lên mặt đất, tiện tay ngắt một nhánh cỏ ngậm trong miệng, lòng có chút cảm thán, lẩm bẩm: “Thì ra, Đông ca có đôi khi cũng sẽ điên cuồng một lúc như vậy! Dù sao cũng là người, chỉ là hắn trong lòng mọi người đã bị thần thoại hóa”.
Qua một lúc lâu, Tạ Văn Đông nắm bàn tay nhỏ nhắn của Cao Tuệ Ngọc, Đông Tâm Lôi đi phía sau vẻ mặt buồn chán, nhóm ba người đi ra khỏi vườn trường. Tiểu Ngọc đề nghị tìm tỷ tỷ đi chơi, vừa lúc hợp ý của Tạ Văn Đông, hai người cao hứng bừng bừng lên taxi, Đông Tâm Lôi đi theo chậm như rùa, thấy hắn không hăng hái lắm, Cao Tuệ Ngọc không khỏi nói: “Bạn ngươi dường như không được cao hứng lắm a!”
Con ngươi Tạ Văn Đông đảo tròn, suy nghĩ một hồi, đột nhiên búng ngón tay một cái nói: “Ta biết rồi, lão Lôi nhất định là cũng muốn tìm một cô bạn gái. Không biết bạn học chỗ tiểu Mỹ có đẹp hay không, nếu có nhất định để hắn giới thiệu giúp.”
Đông Tâm Lôi nghe xong sắc mặt có chút mất tự nhiên, bĩu môi nói: “Ta không có hứng thú với tiểu nha đầu!”
“A? Thật vậy à? Vậy ngươi đỏ mặt cái gì?” “Mặt ta làm gì đỏ …” “Mở mắt mà có thể nói dối à, bản thân sao không soi gương xem thử có đỏ hay không?” “A, đây là do phơi nắng à, ánh nắng ở đây độc quá!” “Bây giờ hình như đã là hoàng hôn rồi nha!” Nghe đối thoại của hai người, khiến tiểu Ngọc cười duyên không ngừng, vẻ lo lắng mấy ngày qua đã biến mất.
Tới trường học Cao Tuệ Mỹ, tiểu Ngọc bình thường hay tới trường học của tỷ tỷ, đối với chỗ này phải nói là quen việc dễ làm, không chút khó khăn nào đã trực tiếp tìm được tiểu Mỹ. Sinh hoạt của tiểu Mỹ tương đối đơn giản, ban ngày nếu không phải tới lớp học thì đi tới thư viện, buổi tối thỉnh thoảng rủ bạn học đi quan bar nghe hát. Khi gặp Tạ Văn Đông, Cao Tuệ Mỹ cũng không khỏi càng thêm hoảng sợ, nhưng nàng biểu hiện không mạnh mẽ như muội muội, chỉ nhẹ nhàng mà ôm Tạ Văn Đông một chút, hỏi vết thương của hắn có đúng đã khỏi hẳn hay không, trên đường có phải là đợi rất mệt phải không. Cao Tuệ Mỹ khiến Tạ Văn Đông có cảm giác không giống như Cao Tuệ Ngọc, ở cùng với nàng bất giác có thể cảm thụ được sự thành thục của nàng, có loại ấm áp giống như tỷ tỷ quan tâm tới đệ đệ.
Cao Tuệ Mỹ cũng không làm Tạ Văn Đông thất vọng, thực sự tìm giúp hắn một nữ sinh rất đẹp làm bạn Đông Tâm Lôi, hắn cứ tưởng Tạ Văn Đông chỉ là tùy tiện nói chơi một chút, không ngờ lại làm thật. Nữ sinh này vừa cùng lớp vừa ở cùng phòng với Cao Tuệ Mỹ, hai người đều còn rất trẻ, cá tính cũng đều độc lập, có rất nhiều chỗ tương tự, ở chung hết sức tự nhiên đã nằm trong dự liệu. Nữ sinh rất hào phóng giới thiệu tên với Đông Tâm Lôi và Tạ Văn Đông: “Ta tên Lý Yến, bạn học của ta đều gọi ta là Yến Tử, rất vui được biết các ngươi!” Nói xong, tự nhiên chìa bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết ra.
“Ta là Tạ Văn Đông, cũng rất vui khi quen biết ngươi! Yến Tử!” Tạ Văn Đông tinh nghịch nháy nháy mắt, bắt tay với Lý Yến.
Đông Tâm Lôi đứng một bên, mặt không chút thay đổi, cũng không thèm nhúc nhích một chút. Tạ Văn Đông lén huých hắn một cái, miệng giật giật, ý tứ rất rõ ràng. Đông Tâm Lôi biết giả lơ không được nữa, sải một bước lớn tới trước mặt Lý Yến, tay “nắm” tay nàng, kéo dài giọng nói: “Ta là Đông Tâm Lôi!” Thanh âm cực lớn, đinh tai nhức óc, cả hai chị em Cao Tuệ Mỹ ở một bên cũng giật nảy mình. Thế nhưng Lý Yến dù bị chấn động nhưng dường như không có việc gì, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch, hỏi: “Hỏi ngươi một chuyện nha, mẹ ngươi không dạy ngươi biết lễ phép à?”
“Cái gì?” Đông Tâm Lôi trợn to mắt hổ, nhìn cô nàng xinh xắn chỉ đứng tới ngực mình này, tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng cũng dám sỉ nhục mình, chỉ sợ mình tùy tiện vung một tay là có thể đánh ngất nàng rồi. Đông Tâm Lôi trừng mắt nhìn Lý Yến, nàng không úy kỵ mà trừng mắt lại. Cao Tuệ Mỹ ở bên có chút lo lắng, nhìn Đông Tâm Lôi trề miệng nhe răng đứng chung với bạn tốt rõ ràng là phiên bản người đẹp và quái thú, nhìn về phía Tạ Văn Đông cầu cứu.
Lúc này, hắn mới vỗ đầu, trợn trắng con mắt nói: “Ông trời, là người phái nàng xuống trừng phạt ta à!? (thật sự mất mặt à!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.