Bại Hoại

Quyển 5 - Chương 5

Lục Đạo

23/04/2013



Đám người xung quanh trợn mắt há mồm nhìn những điều đang diễn ra như một giấc mộng. Đám cường đạo hung thần ác sát không ngờ lại cung kính cúi đầu với một thanh niên hai mươi tuổi. Một lát sau tiếng rên rỉ của mấy người bị thương ngã trên mặt đất đã kéo mọi người trở lại thực tại, hét lên lao ra khỏi ngân hàng.

Hai tay Đông Tâm Lôi đang nắm chặt rốt cuộc đã buông ra, nhỏ giọng nói: " Đông ca, cứ như vậy thả bọn họ đi sao?"

Tạ Văn Đông lắc đầu cười cười, nhỏ giọng nói: "Người không biết không có tội. Lại nói người ở xa quê, làm khó đồng hương làm gì?"

"Ha ha" Đông Tâm Lôi chỉ biết cười khổ một tiếng, Đông ca hiếm khi nhân từ. Cao Tuệ Ngọc hưng phấn ôm tay Tạ Văn Đông, mắt sáng rực lên, kiêu ngạo nói: " Văn Đông, anh biết không? Vừa nãy anh là người đàn ông đẹp trai nhất thế gian

"Hả?" Tạ Văn Đông ngượng ngùng gãi gãi đầu, thấy mắt Lý Yên lóe lên tia sáng kỳ dị, cảm thấy không đúng, vội vàng giả vờ ngây ngốc cười: "Ha ha, chỉ là giả vờ thế thôi. Cường đạo rất ngu, bị anh dọa"

Cao Tuệ Ngọc chu miệng nói: "Vừa nãy không phải có chuyện gì sao"

Mấy cái này không ảnh hưởng đến sự hăng hái của đám Tạ Văn Đông, thay đổi một ngân hàng rút tiền rồi tiếp tục cuộc hành trình vui vẻ. Tạ Văn Đông ở lại DL ba ngày, đây là thời gian vui vẻ, thoải mái nhất. Trước khi rời đi, hắn không nhịn được nói với Đông Tâm Lôi: "Mấy trạm sau này cũng sẽ hưng phấn như vậy"

Đông Tâm Lôi nhớ tới sự nguy hiểm trong hành trình lần này, máu trong người sôi sục, nói tiếp: "Vậy càng hay" Tạ Văn Đông ngửa đầu cười dài: "Ừ, có lý"

"Trạm tiếp theo chúng ta tới Bắc Kinh chứ?" "Mọi người đều nói không tới trường thành không phải hảo hán. Chúng ta phải đi làm hảo hán"

Tạ Văn Đông rốt cuộc nhớ thân phận chính trị ở trung ương của mình, cần phải liên lạc với Đông Phương Dịch, báo cáo tin tức tình báo siêu cấp về Xích Quân với ông ta, có thể hóa giả một chút áp lực. Ít nhất lãnh đạo trong bộ chính trị sẽ không làm gì mình quá.

Trong tiếng ầm ầm, máy bay từ từ cất cánh, bay vút lên trời. Tạ Văn Đông nhìn qua cửa sổ, thấy thành phố dần dần trở nên nhỏ bé dưới mặt đất, lẩm bẩm: "Một ngày nào đó tao sẽ về làm chủ nơi này. Sẽ xây một căn nhà cao nhất, xa hoa nhất để tất cả mọi người ở đây đều nhớ kỹ tên tao"

"Thật sự mong đến ngày đó" Đi cùng Tạ Văn Đông, sẽ luôn làm cho người ta sợ hãi, vui mừng và kích thích. Đây là điều mà Đông Tâm Lôi công nhận. Trời cao tạo ra một thiên tài không dễ dàng, mà thiên tài được trời sinh ra, hiểu được cách sử dụng lực lượng của mình càng không dễ dàng gì. Rất may mắn, Đông Tâm Lôi hắn lại có thể đi theo một thiên tài như thế.



Nếu muốn hỏi người đi qua Bắc Kinh nhiều nhất, có gì nhiều nhất.... Sẽ có người nói cho mày đó là xe đạp.

Tạ Văn Đông rất may mắn, vừa đến Bắc Kinh đã đã gặp cơn bụi mịt mù, nhưng lại là một cơn bụi không nhỏ, cát vàng đầy trời, mặt trời chỉ có thể phát ra ánh sáng mờ nhạt, bầu trời xám đen, tầm nhìn không quá mười mét. Ra khỏi sân bay, ngửa mặt nhìn cơn gió thổi tới, bên trong có những hạt bụi sắc bén, tạt vào mặt rất rát, Đông Tâm Lôi lấy ống tay che mặt, thở gấp nói: " Đông ca, tôi thấy chúng ta trước hết phải tìm một trỗ trọ tránh thời tiết quỷ quái này đã. Lão gia tử có nhà ở đây, chúng ta có thể đến đó ở"

Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi không muốn làm phiền Lão gia tử, tìm một khách sạn nào đó là được rồi"

"Cũng được" Đông Tâm Lôi chặn một chiếc taxi lại, nói: "Đưa chúng tôi đến khu phố trung tâm, tìm một khách sạn tốt"

Chờ hai người vào đến khách sạn mới thở phào nhẹ nhõm như vừa từ chiến trường trở về. Tạ Văn Đông hơi thất vọng, hắn vốn tưởng rằng có thể quan sát cảnh đẹp Bắc Kinh, kết quả nhìn thấy toàn cát là cát. Tạ Văn Đông nói đùa: "Xem ra phải trồng thật nhiều cây. Nếu không một ngày nào đó Bắc Kinh sẽ biết thành Loulan trong truyền thuyết"

Đông Tâm Lôi cười khổ nói: "Bão bụi trước kia cũng thường xuyên xuất hiện, nhưng cũng không có nghiêm trọng như thế này, đây là cơn bão lớn nhất mà tôi từng thấy. Không ngờ Đông ca lần đầu đến đã gặp phải. Thời tiết như vậy có lẽ rất nhiều người Bắc Kinh cũng chưa gặp được. Đây là do chúng ta quá may mắn. Hắc hắc"

"May mắn như thế này, tao không muốn" Tạ Văn Đông phủi phủi cát bụi trên quần áo, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tắm rửa qua, ăn cơm xong, Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút liền gọi điện cho Đông Phương Dịch. Người này vừa nhận được điện của hắn liền hỏi một tràng: "Cậu cuối cùng cũng đã gọi điện cho tôi sao? Tại sao điện thoại di động không gọi được? Cậu có phải muốn trốn không? Tôi nói cho cậu, dù cậu trốn đến Châu Phi, ngủ cùng sư tử, tôi vẫn có thể bắt được cậu"

"Ôi" Tạ Văn Đông thở dài, vừa cắt móng tay vừa thầm rủa lão già, tại sao lão lại sống lâu như vậy. Tạ Văn Đông nói: "Tôi bây giờ đang ở Bắc Kinh"

"Cái gì? Ở Bắc Kinh? Cậu đến Bắc Kinh làm gì? Cậu không phải định mở rộng thế lực của mình đến Bắc Kinh đó chứ? Tôi cảnh cáo cậu...."

Tạ Văn Đông ngáp một cái, nghe Đông Phương Dịch lẩm bẩm "Dạy bảo" liên hồi, hắn buồn ngủ lắm rồi. Năm phút sau, Đông Phương Dịch ở đầu bên kia thấy Tạ Văn Đông không nói gì, liền nhấp một ngụm nước thấm giọng, không nhịn được nói: "Này? Này này? Cậu nhóc, cậu có phải đang nghe tôi nói không?"

"Đang nghe. Đương nhiên đang nghe, chỉ là ông không cho tôi cơ hội nói chuyện. Tôi đến Bắc Kinh chỉ là muốn xem trò hay" "Xem trò hay? Xem trò gì? Cậu cho tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?" "Ha ha, tôi đến chỉ là xem Xích Quân của nước ngoài ám sát thủ tướng nước chúng thôi, xem trò sát thủ"



"Nói cái gì thế, đâu có phim như vậy...." Giọng nói trong điện thoại đột nhiên ngừng lại. Tạ Văn Đông cười thầm trong lòng, bỏ máy hơi xa tai mình. Quả nhiên trong máy đột nhiên truyền ra tiếng la cực lớn của Đông Phương Dịch: "Cậu nói gì? Xích Quân muốn ám sát thủ tướng Nhật Bản đang ở Trung Quốc sao?"

"Không sai. Ông rốt cuộc đã nghe ra" "Cậu nhóc xấu xa này, tại sao không sớm nói cho tôi biết. Thủ tướng Nhật Bản mà có chuyện ở Trung Quốc.... Đây là chuyện rất lớn ảnh hưởng đến vinh dự quốc gia và dư luận quốc tế..."

Nhìn thời tiết bên ngoài không có dấu hiệu gì là có chuyển biến tốt đẹp cả. Tạ Văn Đông thầm than trong lòng, xem ra hôm nay chắc không đến trường thành rồi. Có chút chán ghét giọng nói của Đông Phương Dịch, Tạ Văn Đông nói nhanh: "Đây là tin tình báo của Hồn tổ, về phần chi tiết đáng tin hay không tôi cũng không rõ. Chẳng qua trên nguyên tắc bộ chính trị phải có sự chuẩn bị. Lát nữa tôi sẽ nói rõ tình huống chi tiết cho ông. Nói đến đây thôi, lần sau gặp lại" Nói xong, Tạ Văn Đông tắt máy.

"Này này? Chờ chút, tôi còn có...." Không đợi Đông Phương Dịch nói xong, điện thoại đã bị cắt ngang, lão nhỏ giọng lầm bầm: "Thằng ranh này dám cắt ngang máy với mình. Chẳng qua tin tức này đúng là rất quan trọng. Không cần biết là thật hay giả, xem ra mình phải đi Bắc Kinh một chuyến rồi" Bộ chính trị có nguyên tắc thà giết nhầm một ngàn cũng không cho một người chạy thoát, đây là nguyên tắc với các chuyện lớn như thế này. Dù sao bọn họ phụ trách an toàn của quốc gia. Nếu như thủ tướng Nhật Bản thực sự xảy ra chuyện ở Trung Quốc, bọn họ không thoát khỏi trách nhiệm. Có khi cả bộ chính trị sẽ bị ảnh hưởng. Đông Phương Dịch thầm than trong lòng thật may, lúc này để Tạ Văn Đông vào bộ chính trị xem như rất được.

Một ngày không có gì, hôm sau, thời tiết trở lại bình thường. Buổi sáng Tạ Văn Đông và Đông Tâm Lôi đã ra khỏi khách sạn. Không phải là đi chơi mà là căn cứ theo tin tức tình báo để tìm địa điểm ám sát của Xích Quân. Tạ Văn Đông tuy nói là đến xem trò hay, nhưng trong lòng hắn khá tò mò với Xích Quân. Hắn muốn biết tại sao tổ chức này bị chính phủ Nhật Bản luôn diệt trừ mấy chục năm mà vẫn không ngã, rốt cuộc tại sao lại ngoan cường đến thế? Rốt cuộc đây là tập đoàn như thế nào? Đây có lẽ sẽ có sự trợ giúp cho sự phát triển sau này của Văn Đông hội.

Mặt trời từ từ lên cao, mặt trời buổi sáng mọc lên làm cả bầu trời đỏ rực, làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Trời hôm nay có gió, khá mát mẻ. Ở thời tiết này muốn mất hứng, khó chịu cũng không dễ dàng gì. Tạ Văn Đông mắt mang theo một tia mỉm cười lại trở nên trào phúng. Một địa điểm trên tin tình báo, rất dễ tìm được. Vừa nói cho lái xe taxi là biết ngay. Lái xe rất dẻo miệng, nghe thấy giọng hai người không phải người đối phương, bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu các danh lam thắng cảnh ở Bắc Kinh. Còn nói nơi mà Tạ Văn Đông đi không phải nơi tốt nhất, muốn mua sắm tốt nhất nên đến Hoa Liên.

Tạ Văn Đông vừa nghe vừa quan sát phong cảnh hai bên đường, xe cộ không ngừng lướt qua, có rất nhiều xe nổi tiếng khắp thế giới, nhà cao tầng thấy khắp nơi. Nơi này quả là hoàn toàn khác biệt so với quê nhà. Chênh lệch so với nơi này đâu chỉ có năm mươi năm. Nền kinh tế Đông Bắc trì trệ có quan hệ trực tiếp với chính sách của quốc gia.

Đi xe gần một giờ thì đến được mục đích. Tạ Văn Đông và Đông Tâm Lôi xuống xe, nhìn cao ốc trước mặt, khoảng hai mươi tầng, đường quốc lộ trước cao ốc chính là con đường từ sân bay đi đến Trung Nam Hải. Nhưng ở đây có một khoảng cách, mặc dù người ra vào tấp nập nhưng hai bên đều có cảnh sát giới nghiêm, rất khó có cơ hội ra tay. Tạ Văn Đông nghi hoặc nhìn Đông Tâm Lôi. Người này xuất thân là sát thủ, giỏi tìm sơ hở. Điều này đối với một sát thủ hàng đầu đã là đủ rồi. Đông Tâm Lôi đặt mình là sát thủ, đi vòng quanh cao ốc hai vòng, lại từ cao ốc đi sang hai bên đường, trong lòng thầm tính toán, cuối cùng lắc đầu nhỏ giọng nói: "Ra tay ở đây nếu không muốn bị bắt gần như không có khả năng, trừ phi...."

"Trừ phi thế nào?" Tạ Văn Đông hỏi.

"Lãnh đạo quốc gia sẽ ngồi xe chống đạn, các vũ khí bình thường căn bản không thể bắn thủng lớp giáp bao quanh xe. Nếu như muốn tiến hành ám sát chỉ có thể sử dụng vũ khí khổng lồ như rocket. Nhưng nơi này lại được cảnh sát canh gác nghiêm ngặt như vậy, rocket chưa kịp bắn thì đã bị người bắt được. Huống chi rocket muốn lắp đặt, lên đạn cần phải có thời gian nhất định. Trừ phi sát thủ làm cho đường quốc lộ trở nên hỗn loạn, tình huống trở nên nghiêm trọng làm cho thủ tướng Nhật Bản không thể không xuống xe. Sau đó dùng súng lục bắn chết. Còn có một khả năng..." Vừa nói, Đông Tâm Lôi chỉ lên nóc tòa cao ốc: "Bắn rocket từ trên nóc nhà, nếu như là tôi, khả năng trúng mục tiêu là tám mươi phần trăm"

Tạ Văn Đông nghe xong, cúi đầu suy nghĩ. Suy nghĩ một lát rồi nói: "Địa chỉ mà tình báo ghi là nơi này, có lẽ không sai. Theo lời anh nói, tình huống thứ nhất gần như có thể loại trừ. Tôi không nghĩ ra tình huống nào mà có thể làm cho thủ tướng Nhật Bản xuống xe. Trừ phi trên đường quốc lộ có bom, nổ tung xe chống đạn, nhưng đây là điều không có khả năng. Xem ra chỉ có tình huống thứ hai mà anh nói. Ra tay từ trên nóc nhà, khả năng an toàn cao, sau đó nhân lúc hỗn loạn mà chen lấn, bỏ chạy".

Đông Tâm Lôi gật đầu nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy. Xem ra cách này thực dụng và dễ dàng hơn cách đầu nhiều".

Hai người đang nói chuyện, Tạ Văn Đông đột nhiên lôi kéo Đông Tâm Lôi hướng thương trường đi đến, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Xem ra lão hồ ly Đông Phương Dịch thật sự rất coi trọng chuyện này, dĩ nhiên tự mình tới, hơn nữa tới thật đúng là khoái".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook