Bại Hoại

Quyển 5 - Chương 9

Lục Đạo

23/04/2013



Sau khi ăn xong Vô Danh chào từ biệt Tạ Văn Đông. Hắn nóng lòng muốn về Nhật Bản nói rõ ngọn nguồn thất bại hành động lần này với tổ chức. Tạ Văn Đông cũng không giữ lại, thực ra là không muốn giữ lại, nói lời bảo trọng với Vô Danh. Trước khi đi, Vô Danh một lần nữa cảm ơn Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông cảm thấy rất bội phục với sự lễ phép của người Nhật Bản, nhưng lại thêm một câu đó là hơi ngu.

Về đến phòng khách sạn, Tạ Văn Đông rốt cuộc có thể bỏ chiếc mặt nạ dối trá cả ngày hôm nay xuống, ngâm cơ thể cứng ngắc trong bồn tắm, nhắm mắt lại hưởng thụ giây phút yên bình ngắn ngủi. Đây là lúc hắn thả lỏng nhất, dù trời có sụp hắn cũng không muốn động. Trên đời này còn chuyện gì quan trọng hơn trời sụp chứ?

Có, Đông Tâm Lôi đang gõ cửa phòng tắm "Cốc cốc cốc" lớn tiếng gọi: " Đông ca, không hay. Đông ca, không hay"

Tạ Văn Đông thầm than một tiếng, nhìn cửa phòng tắm bị Đông Tâm Lôi gõ như vậy mà không đổ, thầm than khách sạn năm sao đúng là không bình thường, lười biếng ngồi dậy, lười biếng hỏi: "Chuyện gì? Trời sụp à?"

Đông Tâm Lôi ngoài cửa giọng hơi biến, lớn tiếng nói: "Lão gia tử bị đâm, đang trong bệnh viện cấp cứu"

"Cái gì?" Tạ Văn Đông theo phản xạ nhảy ra khỏi bồn tắm, thầm nghĩ đúng là trời sụp. Trên thế giới này không có mấy người chính thức làm hắn lo lắng như vậy. Kim Bằng coi như một người trong đó, không kịp mặc quần áo, mở cửa phòng tắm ra, nắm lấy áo Đông Tâm Lôi, nói: "Anh vừa nói gì? Nói lại lần nữa"

Đông Tâm Lôi nuốt nước miếng, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, nhưng vẫn hơi run rẩy: "Vừa nãy tôi nhận được điện thoại, Lão gia tử đi trên đường thì bị đâm, bị thương nặng, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện, sống chết không rõ" Vừa nói, khóe mắt hắn ươn ướt. Tình cảm của hắn với Kim Bằng không hề thua kém Tạ Văn Đông, thậm chí còn nhiều hơn. Đông Tâm Lôi là do một tay Kim Bằng dạy dỗ. Đông Tâm Lôi là trẻ mồ côi, ở bên Kim Bằng làm cho hắn cảm thấy thế nào là tình thân.

Tạ Văn Đông ngẩn người nửa phút, thật vất vả mới lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói: "Anh mau xuống dưới tầng tìm xe, bây giờ chúng ta sẽ đi thành phố T" Vừa nói liền vội vàng mặc quần áo, cầm lấy kim đao dưới gối, mắt Tạ Văn Đông nheo lại thầm cầu khấn Lão gia tử được bình yên.

"Người trong giang hồ khó tránh khỏi tranh chấp, như vậy cũng khó tránh khỏi gặp phải kẻ thù. Cậu muốn mạng của người ta, người ta cũng muốn mạng của cậu. Khi bắt đầu bước chân vào giang hồ tức là đã giao tính mạng mình cho ông trời, muốn quay đầu lại vậy chỉ có thể vào luân hồi" Tạ Văn Đông nhớ đến câu nói mà Lão gia tử đã nói với mình. Lúc đó hắn cũng không rõ, bây giờ đã hiểu ra một chút. Mày và tao tranh đoạt giang hồ thực ra là một hố sâu vạn trượng, cái hố này rất sâu mà ngay cả Lão gia tử có thế lực khổng lồ, địa vị cao cả như vậy cũng không thoát ra nổi. Tạ Văn Đông hiểu rõ độ sâu của nó. Nhưng vì Kim Bằng, hắn nguyện ý nhảy vào. Hắn luôn tin rằng thế giới này không có gì ngăn cản được hắn, chỉ có hắn ngăn cản thế giới.

Bắc Kinh và thành phố T tiếp giáp nhau, chỉ có một tiếng đồng hồ là đến. Tạ Văn Đông và Đông Tâm Lôi ngồi trên xe taxi rời khỏi Bắc Kinh. Nhìn khung cảnh đang bay ngược ở hai bên đường, Tạ Văn Đông có chút tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc, đến Bắc Kinh mà không thể đến Vạn lý trường thành để xem"

Đông Tâm Lôi lúc này đã lấy lại được bình tĩnh, khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, lạnh nhạt nói: "Lần sau có cơ hội đến Bắc Kinh thì đi cũng không muộn"

"Lần sau?" Tạ Văn Đông thở dài nói: "Không biết còn có cơ hội quay lại Bắc Kinh nữa không. Có lẽ cả đời này tôi nhất định không làm được hảo hán" Tạ Văn Đông ngửa mặt lên cười. Đông Tâm Lôi thầm nói trong lòng, Tạ Văn Đông nếu thực sự biến thành "hảo hán" thì không biết sẽ như thế nào. Nghĩ đến đây Đông Tâm Lôi cũng cười cười.

Thành phố T, bệnh viện nhân dân số hai. Bình thường có không ít người ra vào nơi đây nhưng chưa bao giờ đông như hôm nay. Trước cửa bệnh viện đỗ rất nhiều xe con, làm cho cảnh sát giao thông mệt mỏi đau đầu. Nhưng không có mấy xe nghe cảnh sát chỉ huy. Còn có xe liều mạng lách vào, có xe thấy không tiến được vào liền dừng xe ở bên đường, xuống xe chạy bộ vào bệnh viện. Xe càng lúc càng nhiều, cảnh sát giao thông cũng được tăng cường thêm, tình huống càng lúc càng hỗn loạn.



Tạ Văn Đông và Đông Tâm Lôi đến thấy tình cảnh này, Tạ Văn Đông không nhịn được mà nói: "Những người này đều vì Lão gia tử mà đến?"

"Chắc là vậy" Đông Tâm Lôi cũng không kỳ quái, nói: "Thủ hạ của Lão gia tử ở thành phố T đâu chỉ có ngàn người, hơn nữa trong giang hồ có quan hệ khá tốt, lại có tiếng trên thương trường, biết không ít bạn bè, đến đây chỉ là một bộ phận nhỏ những người có quan hệ mật thiết"

"Ồ" Tạ Văn Đông thầm kêu một tiếng thật lợi hại, xem ra mình kém Kim lão gia tử nhiều.

Tạ Văn Đông và Đông Tâm Lôi bước nhanh vào bệnh viện, trên đường thi thoảng có người chào hỏi Đông Tâm Lôi, có người trực tiếp gọi hắn là Lôi ca, nhưng lại không ai nhận ra Tạ Văn Đông. Nên Tạ Văn Đông dễ dàng hơn nhiều. Thấy Đông Tâm Lôi bị một đám người vây quanh hỏi han, Tạ Văn Đông một mình đi vào bệnh viện, không cần phí công hỏi phòng cấp cứu của Lão gia tử ở đâu, Tạ Văn Đông đi theo đám người. Chỉ chốc lát là đến một hành lang, đưa mắt nhìn thì thấy toàn người là người, Tạ Văn Đông đang lo lắng tình huống của Lão gia tử nên không để ý được nhiều, chen vào trong.

Vừa mới đi được hai bước thì có người cản lại. Một đại hán mặt ngựa đánh giá Tạ Văn Đông, lạnh lùng nói: " huynh đệ rất lạ, tôi hình như chưa gặp cậu"

"Mày chưa thấy tao là chuyện bt" Tạ Văn Đông nói: "Tao là bạn của Kim lão gia tử. Tao muốn xem thương thế của lão nhân gia"

"Bạn" Đại hán mặt ngựa nhìn chằm chằm Tạ Văn Đông, lạnh nhạt nói: "Mày không phải đến thăm dò tin tức đó chứ?"

Mặt Tạ Văn Đông sầm xuống, hắn không có thời gian để lãng phí với mấy thằng oắt con này, túm cổ áo đối phương, tức giận nói: "Tao không rảnh nói nhảm với mày, cút" Vừa nói, Tạ Văn Đông dùng sức đẩy, đại hán mặt ngựa không nhịn được bị đẩy ra mấy bước, đụng vào mấy người đằng sau.

Thấy Tạ Văn Đông có ý đồ bất thiện, mười mấy người liền vây quanh, mặt mày hằm hằm chuẩn bị ra tay. Lúc này trong hành lang truyền ra một giọng nói, âm thanh không lớn nhưng rất trầm ổn: "Để hắn tiến vào đi. Nếu là kẻ địch thì có thằng nào ngu ra tay ở đây không?"

Mọi người nghe thấy tiếng nói liền tự động đứng tránh sang hai bên hành lang, để lộ ra một con đường vừa một người đi. Tuy tránh ra nhường đường, nhưng mọi người vẫn đầy địch ý với Tạ Văn Đông, đều nhe răng trợn mắt, đặc biệt là thằng đại hán mặt ngựa, vừa xoa cổ vừa lầm bầm giống như lúc nào cũng có thể nhảy ra cắn Tạ Văn Đông hai miếng. Tạ Văn Đông sao để mấy thằng thấp kém này vào mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực, không hề sợ hãi. Người ở bên trong hành lang hầu hết là các nhân vật cốt cán của Bắc Hồng môn, mọi người đều mặc âu phục màu đen, đi giày da màu đen, ở giữa có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đeo kính mắt viền vàng, cầm một cái khăn không ngừng lau mũi. Hắn mặc quần áo giống hệt những người khác nhưng ai cũng có thể nhìn ra hắn là người có địa vị cao nhất nơi này, mặc dù có nhiều người tuổi lớn hơn hắn.

Tạ Văn Đông không phải thằng ngu, hiển nhiên nhìn ra vẻ đặc biệt của người này, hỏi: "Vừa nãy là anh nói"

Thanh niên này gật đầu, đi tới bên cạnh Tạ Văn Đông, nhìn hắn một chút, cười nói: "Cậu là Tạ Văn Đông, tôi nghe Lão gia tử nhắc đến cậu. Không ngờ được nhanh như vậy cậu đã đến, tôi đáng lẽ phải phái người đi đón cậu"

"Không cần khách khí, tôi là Tạ Văn Đông" Tạ Văn Đông bắt tay người thanh niên, đối phương vội vàng thu tay về, cầm khăn lau nước mũi đang chực trào ra, cười nói: "Xin lỗi, mấy hôm nay tôi bị cảm"



"Thằng này suốt ngày bị cảm mà" Đông Tâm Lôi không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Tạ Văn Đông, nhìn thanh niên đó nói: "Tình hình Lão gia tử sao rồi?"

"Vẫn không rõ, bị thương ở bụng, không lạc quan lắm"

Đông Tâm Lôi nắm chặt tay, đấm mạnh vào tường, tức giận nói: "Là Nam Hồng môn làm sao?"

"Bây giờ còn chưa tìm được chứng cứ, nhưng mười phần dám chắc" Mắt thanh niên sáng lên, nói: "Năm ngày nữa là đến đại hội Hồng môn cứ một năm một lần. Bây giờ Lão gia tử bị đâm, ngoại trừ Nam Hồng môn thì ai có thể làm ra, ai dám làm như vậy?"

Đông Tâm Lôi trầm ngâm không nói, một lúc sau mới nhớ ra cái gì đó, liền chỉ vào thanh niên này giới thiệu với Tạ Văn Đông: "Thằng ranh này là Niếp Thiên Hành túc trí đa mưu nhất trong những người bên cạnh Lão gia tử, rất giảo hoạt, Đông ca sau này phải chú ý chút"

Giọng Đông Tâm Lôi không lớn nhưng Niếp Thiên Hành nghe thấy rõ ràng, bất mãn nói: "Mày giới thiệu kiểu gì đó. Tao đây là thông minh chứ không phải giảo hoạt. Bình thường không chịu khó đọc sách, dùng từ sai suốt ngày. Đúng là một thằng thô lỗ"

Đông Tâm Lôi chép miệng, vén tay áo, tiến lên hỏi: "Lâu rồi không gặp, có phải mày muốn nếm thử nắm tay của người thô lỗ này?"

Tạ Văn Đông nhìn hai người, trong lòng cảm thấy bội phục, đến lúc này mà hai người bọn họ còn có tâm trạng nói đùa. Quả nhiên có một người đàn ông trung niên đứng tuổi, không giận mà uy bất mãn nói: "Hai thằng ranh này không biết bây giờ đang là lúc nào sao. Người ta đánh tới đầu rồi, Lão gia tử sống chết không rõ, thế mà còn cãi nhau. Muốn cãi nhau thì cút sang bên cho tao" Người này là một trong số mấy trưởng lão của Bắc Hồng môn, gọi là Lôi Đình, tính tình nóng nảy. Trưởng lão ở Hồng môn mặc dù không có thực quyền, nhưng lại được mọi người tôn trọng.

Đông Tâm Lôi và Niếp Thiên Hành lập tức trở nên yên tĩnh, nhìn nhau, ôm lấy nhau. Hai người bọn họ, một người thích văn, một người thích võ, một tĩnh, một động, mặc dù tính cách trái người nhau nhưng tâm đầu ý hợp, có quan hệ thân thiết nhất trong Hồng môn, là người xuất sắc nhất trong đám trẻ tuổi Bắc Hồng môn. Mấy năm nay thế lực Bắc Hồng môn càng lúc càng cường đại, có quan hệ trực tiếp với sự gia nhập của hai người này. Hai người bọn họ có thể nói là cánh tay phải và trái của Kim Bằng. Kim Lão gia tử có thể đưa cánh tay phải của mình là Đông Tâm Lôi cho Tạ Văn Đông, điều này có thể thấy rõ sự coi trọng của ông dành cho Tạ Văn Đông.

Lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy bác sĩ đi ra. Mọi người vội vàng tiến lên hỏi tình hình của Lão gia tử. Bác sĩ hình như cũng có quan hệ với Hồng môn, thở dài nói: "Vết thương không quá nặng. Nếu là thanh niên, không đến một tháng sẽ xuất viện. Nhưng Lão gia tử tuổi đã cao, mạng không đáng ngại nhưng vết thương này làm nguyên khí đại thương, phải mấy tháng mới phục hồi được"

Lôi Đình sầm mặt lại: "Lão Lý, ý của ông là năm ngày sau Lão gia tử không tham gia được hội nghị Hồng môn"

Bác sĩ lắc đầu nói: "Không có khả năng đi"

"Con mẹ nó" Lôi Đình tức giận, dậm chân: "Lão gia tử sao có thể không đi chứ? Thế không phải để bọn Nam Hồng môn cười nhạo chúng ta sao?"

"Ai" bác sĩ thở dài, vỗ vai Lôi Đình nói: "Lão Lôi, không có biện pháp nào rồi. Đúng, Lão gia tử bây giờ đã tỉnh lại, lát nữa mọi người có thể vào thăm, nhưng không nên quá nhiều người" Nói xong liền cùng mấy bác sĩ rời đi. Ngay sau đó Lão gia tử nằm trên cáng được mấy y tá đẩy ra, đưa vào phòng hồi sức. Thấy Lão gia tử mặt tái nhợt, trên tay cắm mấy cây kim lớn nhỏ khác nhau, Tạ Văn Đông đau đớn trong lòng. Hắn vốn định đi theo vào trong phòng nhưng lại bị Lôi Đình ngăn lại, lạnh lùng nói: "Đây là chuyện nội bộ Hồng môn chúng tôi, cậu không phải đệ tử trong môn, không thể vào"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook