Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
Chương 39: Được tỏ tình chính là chuyện đáng xấu hổ
Thuỷ Lam
29/06/2013
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Cẩn thấy rùa
con của mình nói ghét ai như vậy, không khỏi cũng có chút ảo não trong
lòng. Nghĩ mà xem, mình năm đó sao lại có mắt như mù mà đi hẹn hò với
con hồ ly đó, bây giờ còn làm rùa con giận. Đáng tiếc, trên đời này hối
hận chẳng làm được gì, bằng không cậu nhất định đã không nhận Tiểu Mị
làm bạn gái của mình. Không đúng, nhất định sẽ không tìm nhiều bạn gái
như vậy, à cũng không đúng, là nhất định không nói mấy câu ngu xuẩn như
là cái gì mà tìm ba ngàn vợ mới đúng
Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì cậu nhất định đã đối xử tốt với rùa con từ năm 4 tuổi rồi, bạn gái gì cũng không tìm, chuyện điên rồ gì cũng không nói, chỉ bảo vệ rùa con rồi cùng rùa con hẹn hò thì giờ đã không phải bất ổn, khó xử như vậy rồi
Sớm biết rằng sẽ có hôm nay như vậy cục diện, hắn nhất định theo bốn tuổi khởi, liền đối tiểu rùa hảo hảo , cái gì bạn gái cũng không tìm, cái gì thí nói cũng không nói lung tung, chỉ thủ nàng, sau đó sớm liền đem nàng định ra rồi, hiện tại cũng sẽ không cả ngày trong lòng bất ổn khó chịu.
Tay Mai Côi mỏi nhừ, chân cũng rất đau, chỉ hơi khẽ chạm vào là cô bé đã la toáng lên. Nghiêm Cẩn xoa bóp nửa ngày cũng không thấy khá hơn nên cũng không bắt Mai Côi tập luyện, dẫn Mai Côi đến phòng y tế xem sao. May mà chỉ là vận động quá nhiều, bôi thuốc mỡ, nghỉ ngơi vài ngày là được
Nghiêm Cẩn đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mai Côi nhăn tít, muốn xin nghỉ cho cô bé vài ngày nhưng Mai Côi nghĩ học văn hóa vẫn có thể lên lớp, hơn nữa sắp thi rồi, còn phải ôn tập nhiều nên vẫn ở lại trường.
Vì thế Tiểu ma vương vốn gia giáo nghiêm khắc, lần đầu tiên mở miệng đòi xe công ty đưa bọn họ về trường học, kết quả vận may không đến, cậu xuống xe cõng Mai Côi đi về phía kí túc xá nữ thì đụng phải Tiểu Mị và Hạ Bồi.
Tiểu Mị trang điểm xinh đẹp, Hạ Bồi ở bên ngây ngô cười, hai người trông như vừa đi hẹn hò về, đang đứng dưới kí túc xá nữ để tạm biệt nhau
Tiểu Mị vừa quay mặt đã thấy Nghiêm Cẩn cõng Mai Côi đi tới thì cười nói:
- Sao thế, công chúa nhỏ đi đứng không tiện? Chiều chuộng quá, cả ngày đều thấy nam sinh cõng công chúa nhỏ đi tới đi lui
Nghiêm Cẩn nghiêm mặt đang định phản kích thì lại nghe Mai Côi nói:
- Chị chẳng qua thấy được hai lần, sao lại thành lúc nào cũng thấy? Thật tò mò với cách học toán của chị
Mai Côi nói năng rất chân thật, nghe không ra ý tứ châm chọc gì nhưng chính thế lại càng khiến người ta tức chết. Nghiêm Cẩn vui vẻ, cậu sao có thể quên rùa con nhà mình rất giỏi khoản này.
Hạ Bồi ở bên cũng mỉm cười, cậu sớm đã nghe nói tiểu công chúa Mai Côi nổi tiếng đáng tiếc vẫn chưa thấy, hôm nay xem ra chuyện cả trường nói Tiểu ma vương thương em gái là sự thật rồi
Tiểu Mị liếc nhìn Hạ Bồi một cái, Hạ Bồi vội nuốt ngược nụ cười vào trong. Cô nhóc đành hanh ngẩng đầu nhìn Mai Côi nói:
- Lúc còn làm nũng được thì cố mà làm nũng đi, đến lúc thi thì chẳng dùng được chiêu này đâu, lúc thi phải dựa vào thực lực, chúc công chúa nhỏ may mắn
Ý đồ thị uy quá rõ ràng, ngụ ý hôm thi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Mai Côi. Tiểu Mị này luôn biết ăn nói, hôm qua đánh nhau với Mẫn Lệ vẫn còn đang bực mình, giờ trút hết bực bội lên Mai Côi.
Mai Côi gật gật đầu, thong dong đáp:
- Được!
Lời này lại làm cho Tiểu Mị sửng sốt, cô nàng đã chuẩn bị tốt cho việc phản kích lại Mai Côi, kết quả Mai Côi lại chỉ thản nhiên nói một câu “được” thì cô nàng còn nói được gì.
Nghiêm Cẩn ở bên cười hỏi Mai Côi:
- Còn nói chuyện sao? Đi lên nghỉ ngơi đi, có gì cần nói với cô ấy đâu.
- Vâng, thế cũng được, về thôi, em muốn giống Mẫn Lệ nói gì đó làm chị ta tức nhưng em ăn nói vụng về nên không nghĩ ra được
Mai Côi trung thực thẳng thắn, lại quay đầu nói với Tiểu Mị:
- Chờ tôi nghĩ ra thì sẽ nói với chị sau
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Mị giận đến vẹo vọ, thế này là sao, giả ngu khinh người à? Nhưng Mai Côi không thấy phản ứng của cô, cô bé cau mày nghiêm túc nghĩ. Nghiêm Cẩn cười cõng Mai Côi lên lầu, rùa con nhà cậu công lực không tồi đâu
- Anh ơi! Tâm ngữ giả kia luôn luôn nghe lén suy nghĩ của người khác
Mai Côi thì thầm vào tai cậu lặng lẽ nói
Nghiêm Cẩn dừng lại:
- Nó nghe trộm suy nghĩ của em?
- Vâng, rất nhiều người không thích anh ấy anh ấy đều biết, anh ấy rất để ý chuyện này
Mai Côi khẽ ai oán:
- Cho nên người biết thuật tâm ngữ thực sự không được mọi người thích đúng không? Anh ơi, em có thể làm người thường không? Em cũng không thích.
Nghiêm Cẩn không biết nên trả lời thế nào, cậu cũng chỉ mong Mai Côi có thể là một cô bé bình thường như bao người, sẽ không phải sợ nguy hiểm gì hết. Bác sĩ X kia như con rắn độc đang cắn xé tim cậu
Về phần Hạ Bồi, cậu cũng phải nghĩ cách với cậu ta một chút. Sau khi chuyện giải cứu con tin kia qua đi, Hạ Bồi quả thực có chút thay đổi, cậu ta cảm thấy mình rất có bản lĩnh mà không được mọi người công nhận nên càng nóng lòng muốn biểu hiện. Tâm tính tự ti mà kiêu ngạo này, nếu không điều chỉnh tốt thì Nghiêm Cẩn cũng lo lắng cậu ta sẽ gây chuyện
Nhưng chuyện này còn chưa kịp xử lý, huấn luyện rùa con còn chưa có kết quả rõ ràng bời vì Nghiêm Cẩn còn chưa nghĩ ra được cách thức nhanh chóng để ứng phó với cuộc thi thì lại xảy ra một chuyện khiến Nghiêm Cẩn phiền lòng. Đó chín là: cậu bị một cô gái tỏ tình trước mặt rùa con.
Thật ra tuy nói từ nhỏ đến lớn Nghiêm Cẩn luôn ôm giấc mộng làm tình thánh nhưng thực tế cậu bé chưa theo đuổi ai hết. Ngoài Mẫn Lệ là hai bên chơi trò chơi cùng thương lượng thì các bạn gái khác đều nhiệt tình theo đuổi cậu mà thành
Cho nên mọi người đều biết, muốn làm bạn gái của Nghiêm Cẩn thì nhất định phải to gan, nhiệt tình, phải tấn công mãnh liệt
Từ sau khi Nghiêm Cẩn phát hiện tâm ý của mình, cậu giữ rùa con còn chẳng được thì sao còn muốn tìm ai bên ngoài. Nhưng cậu không nghĩ không có nghĩa là người khác không nghĩ. Hôm nay bọn họ đang cùng ăn cơm thì mấy nữ sinh ở bên đẩy đẩy kéo kéo, sau đó một trong số nữ sinh này đi tới
Nghiêm Cẩn không chú ý lắm, cậu tính đêm nay đưa Mai Côi đến công ty huấn luyện, cậu đang so đo chuyện ăn uống của Mai Côi. Ngụy Anh Vân ở bên kéo kéo cậu cậu cũng xua xua tay rồi tiếp tục nói với Mai Côi:
- Em chỉ ăn rau thì sao đủ sức được, ăn hết thịt đi
Bên cạnh, Ngụy Anh Vân lại kéo áo cậu thêm lần nữa nhưng Nghiêm Cẩn vẫn không để ý. Sau đó, cậu thấy rùa con đang nhìn về phía sau cậu, Ngụy Anh Vân ở bên cũng nói cái gì đó:
- Ngại ghê, cậu ta đang diễn Tiểu ma vương dạy dỗ em gái, muốn diễn Romeo thì phải chờ rồi
Nghiêm Cẩn nhíu mày rồi quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một cô bé tóc dài thẳng, để mái ngố đang nhìn cậu cười. Cô bé thoải mái, hào sảng nói:
- Không sao, là em chọn thời gia không đúng, em ở ngoài chờ là được. Tiểu ma vương, em là Ôn Tử Kiều, em có chuyện muốn nói với anh, em ở bên ngoài chờ anh nhé
Chờ cái gì mà chờ, ai bắt chờ mà lắm chuyện, Nghiêm Cẩn rất không vui, hơn nữa nhìn vẻ mặt ngạc nhiên, hào hứng của Mai Côi thì cậu lại càng giận.
- Anh ơi, anh được người ta tỏ tình sao?
Cô bé bộc lộ vẻ tò mò hiếm có
- Ăn cơm đi
Nghiêm Cẩn muốn hộc máu, người bình thường bị cô gái mình thích tò mò chuyện mình được người khác tỏ tình thì sao chịu nổi
Nhưng Mai Côi càng đáng giận, cô bé cao hứng vẫy tay nói:
- Anh, chị ấy để tóc mái ngố mà anh thích đấy.
Nghiêm Cẩn nghe xong suýt thì giận đến bẻ đũa. Cậu thích tóc mái ngố… cậu thích tóc mái ngố… trời ơi, khóc không ra nước mắt mà.
Bên cạnh, mấy người nhân cơ hội ồn ào kể với Mai Côi xem lúc trước Tiểu ma vương được theo đuổi thế nào, hẹn hò với người ta thế nào. Mai Côi thấy vui, quay đầu nói với cậu:
- Anh, mọi người kể khác với lúc anh kể cho em
Nghiêm Cẩn nghiến răng không nói câu gì, hận không thể nổi bão, xé nát miệng của đám người này, thổi bay bọn họ sang hành tinh khác. Đương nhiên, rùa con thì phải giữ lại.
Nửa sau bữa cơm, mọi người đều vội vã ăn để xem chuyện hot, nhưng nam nhân vật chính ăn xong từ lâu lại chẳng muốn đi. Ngồi đến nửa ngày, mọi người cảm thấy vô vị, nhìn nhau rồi rút lui. Chỉ còn lại Mai Côi và Nghiêm Cẩn ngồi trong nhà ăn giết thời gian
- Anh, anh không thích chị ấy à?
- Ừ!
- Thế anh thích người thế nào?
Tóc mái ngố, ngu ngu ngốc ngốc, nói chuyện tức chết người. Những lời này Nghiêm Cẩn không nói ra
Mai Côi còn nghiêm túc mà giơ ngón tay ra tính:
- Anh ơi, em biết rồi, loại nào anh cũng thích, bạn gái của anh mỗi người đều khác nhau, không ai giống ai cả
Nghiêm Cẩn không nói được gì, trừng mắt nhìn Mai Côi hồi lâu, rốt cuộc đành phải kéo cô bé ra ngoài, đã muộn rồi, cứ thế này thì sẽ không kịp về công ty luyện mất
Ra cửa, cậu lo lắng nhìn quanh, may mà cô gái kia không chờ bên ngoài, Nghiêm Cẩn khẽ thở phào. Cậu kéo Mai Côi chậm rãi đi tản bộ về phía kí túc xá. Con đường nhỏ trong trường lúc hoàng hôn đầy lãng mạn, Nghiêm Cẩn vừa bị cô gái kia kích thích mà vô cùng bất an. Rùa con thấy cậu có nữ sinh tỏ tình mà chẳng chút khổ sở, buồn bã, cậu cảm thấy không an toàn. Nhỡ trong lúc cậu chờ đợi lại xảy ra chuyện gì bất ngờ, rùa con chạy mất thì làm sao? Cậu bỗng nhiên rất muốn thử.
- Rùa con, em thích nam sinh thế nào?
- Giống như anh vậy
Đáp án này của Mai Côi khiến Nghiêm Cẩn rất vui nhưng cô bé lại nói tiếp:
- Mặc Ngôn cũng tốt lắm, chú Đậu Đậu cũng thế, Thẩm Phi cũng tốt, anh Dung Hiên cũng rất tốt với em, A Anh cũng thế… Ai dà, lớn tuổi có tính không, nếu tính thì em thấy cha Nghiêm Lạc với cha em cũng rất tốt.
Nghiêm Cẩn không nói, đáng lẽ cậu không nên hỏi mới đúng. Mai Côi lại hỏi:
- Anh, anh thực sự không thích chị kia sao?
- Ừ không thích.
Đừng có chuyển đề tài, cậu đang nghĩ chuyện quan trọng. Nghiêm Cẩn hắng giọng:
- Rùa con…
- Anh, chạy mau!
Mai Côi đột nhiên chạy trối chết, kéo Nghiêm Cẩn chạy vụt đi khiến Nghiêm Cẩn cả kinh, nghĩ không biết đã xảy ra chuyện gì. Vừa nhìn lại đã thấy Ôn Tử Kiều đang kinh ngạc. Cô ấy hiển nhiên là đến đây để tỏ tình với cậu nhưng cuối cùng chỉ kịp thấy hai anh em chạy trối chết về phía trước
Nghiêm Cẩn nhất thời không phản ứng kịp, làm sao thế? Cậu để mặc cô nhóc kéo đi, chạy một hơi về đến kí túc xá. Mai Côi vỗ ngực thở dốc:
- Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!
- Sao mà phải chạy?
- Chẳng phải anh không thích chị ấy sao? Chị ấy muốn tỏ tình chẳng lẽ không chạy sao?
- Rùa con, nếu không thích thì có cách khác chính là từ chối
Mai Côi trợn mắt:
- Ừ, đúng rồi nhỉ.
Cô nhóc thở dốc rồi nói:
- Vậy là anh chạy trốn?
- Cái gì mà chạy chứ, anh đâu định chạy.
Nghiêm Cẩn cắn răng, rùa con này có thể ngốc hơn nữa được không
- À, từ chối là được, vậy tốt rồi. Nếu mà không thích lại bị tỏ tình thì thật đáng sợ
Mai Côi rất đồng tình với Nghiêm Cẩn, nhưng Nghiêm Cẩn nghe xong thì lại cảm thấy lòng lạnh xuống
Không thích mà bị tỏ tình thì thật đáng sợ
Vậy Mai Côi có thích cậu không?
Đang lúc suy nghĩ lung tung, bên cạnh một tiếng sư tử Hà Đông gầm vang:
- Hai người này, rốt cuộc có chịu huấn luyện không? Nếu ngày đó bị Tiểu Mị đánh thì bảo lão nương đây chôn mặt vào đâu?
Mẫn Lệ ăn cơm xong đi tới đây tìm hai người, muốn đốc thúc bọn họ luyện tập thì kết quả lại nghe nói Tiểu ma vương phong lưu ở nhà ăn được người nào đó tỏ tình. Cô bé nghĩ thế không ổn, lúc mấu chốt này vẫn là mình giúp Mai Côi thì hơn nhưng chạy một vòng về đến kí túc xá lại thấy hai anh em nhà này đang tay nắm tay, mặt đối mặt, thế này là sao?
- Đúng là hoàng đế không lo thái giám đã vội. nếu có thể để mình lên sàn thay Mai Côi thì cần gì phải nóng vội thế này
Mẫn Lệ mặc kệ bọn họ đang làm gì, lèo nhèo bực tức:
- Cậu có biết Tiểu Mị quá đáng thế nào không, con nhỏ đó dám nói với các bạn trong lớp nó là thi đấu có làm thương người khác cũng không sao đấy. Thế mà giờ hai người còn ở đây nắm tay nắm chân cái gì? Mau nghĩ cách đi!
Nghiêm Cẩn đột nhiên như tỉnh mộng, đúng, cứ làm như vậy, rùa con chắc chắn sẽ thắng!
Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì cậu nhất định đã đối xử tốt với rùa con từ năm 4 tuổi rồi, bạn gái gì cũng không tìm, chuyện điên rồ gì cũng không nói, chỉ bảo vệ rùa con rồi cùng rùa con hẹn hò thì giờ đã không phải bất ổn, khó xử như vậy rồi
Sớm biết rằng sẽ có hôm nay như vậy cục diện, hắn nhất định theo bốn tuổi khởi, liền đối tiểu rùa hảo hảo , cái gì bạn gái cũng không tìm, cái gì thí nói cũng không nói lung tung, chỉ thủ nàng, sau đó sớm liền đem nàng định ra rồi, hiện tại cũng sẽ không cả ngày trong lòng bất ổn khó chịu.
Tay Mai Côi mỏi nhừ, chân cũng rất đau, chỉ hơi khẽ chạm vào là cô bé đã la toáng lên. Nghiêm Cẩn xoa bóp nửa ngày cũng không thấy khá hơn nên cũng không bắt Mai Côi tập luyện, dẫn Mai Côi đến phòng y tế xem sao. May mà chỉ là vận động quá nhiều, bôi thuốc mỡ, nghỉ ngơi vài ngày là được
Nghiêm Cẩn đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mai Côi nhăn tít, muốn xin nghỉ cho cô bé vài ngày nhưng Mai Côi nghĩ học văn hóa vẫn có thể lên lớp, hơn nữa sắp thi rồi, còn phải ôn tập nhiều nên vẫn ở lại trường.
Vì thế Tiểu ma vương vốn gia giáo nghiêm khắc, lần đầu tiên mở miệng đòi xe công ty đưa bọn họ về trường học, kết quả vận may không đến, cậu xuống xe cõng Mai Côi đi về phía kí túc xá nữ thì đụng phải Tiểu Mị và Hạ Bồi.
Tiểu Mị trang điểm xinh đẹp, Hạ Bồi ở bên ngây ngô cười, hai người trông như vừa đi hẹn hò về, đang đứng dưới kí túc xá nữ để tạm biệt nhau
Tiểu Mị vừa quay mặt đã thấy Nghiêm Cẩn cõng Mai Côi đi tới thì cười nói:
- Sao thế, công chúa nhỏ đi đứng không tiện? Chiều chuộng quá, cả ngày đều thấy nam sinh cõng công chúa nhỏ đi tới đi lui
Nghiêm Cẩn nghiêm mặt đang định phản kích thì lại nghe Mai Côi nói:
- Chị chẳng qua thấy được hai lần, sao lại thành lúc nào cũng thấy? Thật tò mò với cách học toán của chị
Mai Côi nói năng rất chân thật, nghe không ra ý tứ châm chọc gì nhưng chính thế lại càng khiến người ta tức chết. Nghiêm Cẩn vui vẻ, cậu sao có thể quên rùa con nhà mình rất giỏi khoản này.
Hạ Bồi ở bên cũng mỉm cười, cậu sớm đã nghe nói tiểu công chúa Mai Côi nổi tiếng đáng tiếc vẫn chưa thấy, hôm nay xem ra chuyện cả trường nói Tiểu ma vương thương em gái là sự thật rồi
Tiểu Mị liếc nhìn Hạ Bồi một cái, Hạ Bồi vội nuốt ngược nụ cười vào trong. Cô nhóc đành hanh ngẩng đầu nhìn Mai Côi nói:
- Lúc còn làm nũng được thì cố mà làm nũng đi, đến lúc thi thì chẳng dùng được chiêu này đâu, lúc thi phải dựa vào thực lực, chúc công chúa nhỏ may mắn
Ý đồ thị uy quá rõ ràng, ngụ ý hôm thi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Mai Côi. Tiểu Mị này luôn biết ăn nói, hôm qua đánh nhau với Mẫn Lệ vẫn còn đang bực mình, giờ trút hết bực bội lên Mai Côi.
Mai Côi gật gật đầu, thong dong đáp:
- Được!
Lời này lại làm cho Tiểu Mị sửng sốt, cô nàng đã chuẩn bị tốt cho việc phản kích lại Mai Côi, kết quả Mai Côi lại chỉ thản nhiên nói một câu “được” thì cô nàng còn nói được gì.
Nghiêm Cẩn ở bên cười hỏi Mai Côi:
- Còn nói chuyện sao? Đi lên nghỉ ngơi đi, có gì cần nói với cô ấy đâu.
- Vâng, thế cũng được, về thôi, em muốn giống Mẫn Lệ nói gì đó làm chị ta tức nhưng em ăn nói vụng về nên không nghĩ ra được
Mai Côi trung thực thẳng thắn, lại quay đầu nói với Tiểu Mị:
- Chờ tôi nghĩ ra thì sẽ nói với chị sau
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Mị giận đến vẹo vọ, thế này là sao, giả ngu khinh người à? Nhưng Mai Côi không thấy phản ứng của cô, cô bé cau mày nghiêm túc nghĩ. Nghiêm Cẩn cười cõng Mai Côi lên lầu, rùa con nhà cậu công lực không tồi đâu
- Anh ơi! Tâm ngữ giả kia luôn luôn nghe lén suy nghĩ của người khác
Mai Côi thì thầm vào tai cậu lặng lẽ nói
Nghiêm Cẩn dừng lại:
- Nó nghe trộm suy nghĩ của em?
- Vâng, rất nhiều người không thích anh ấy anh ấy đều biết, anh ấy rất để ý chuyện này
Mai Côi khẽ ai oán:
- Cho nên người biết thuật tâm ngữ thực sự không được mọi người thích đúng không? Anh ơi, em có thể làm người thường không? Em cũng không thích.
Nghiêm Cẩn không biết nên trả lời thế nào, cậu cũng chỉ mong Mai Côi có thể là một cô bé bình thường như bao người, sẽ không phải sợ nguy hiểm gì hết. Bác sĩ X kia như con rắn độc đang cắn xé tim cậu
Về phần Hạ Bồi, cậu cũng phải nghĩ cách với cậu ta một chút. Sau khi chuyện giải cứu con tin kia qua đi, Hạ Bồi quả thực có chút thay đổi, cậu ta cảm thấy mình rất có bản lĩnh mà không được mọi người công nhận nên càng nóng lòng muốn biểu hiện. Tâm tính tự ti mà kiêu ngạo này, nếu không điều chỉnh tốt thì Nghiêm Cẩn cũng lo lắng cậu ta sẽ gây chuyện
Nhưng chuyện này còn chưa kịp xử lý, huấn luyện rùa con còn chưa có kết quả rõ ràng bời vì Nghiêm Cẩn còn chưa nghĩ ra được cách thức nhanh chóng để ứng phó với cuộc thi thì lại xảy ra một chuyện khiến Nghiêm Cẩn phiền lòng. Đó chín là: cậu bị một cô gái tỏ tình trước mặt rùa con.
Thật ra tuy nói từ nhỏ đến lớn Nghiêm Cẩn luôn ôm giấc mộng làm tình thánh nhưng thực tế cậu bé chưa theo đuổi ai hết. Ngoài Mẫn Lệ là hai bên chơi trò chơi cùng thương lượng thì các bạn gái khác đều nhiệt tình theo đuổi cậu mà thành
Cho nên mọi người đều biết, muốn làm bạn gái của Nghiêm Cẩn thì nhất định phải to gan, nhiệt tình, phải tấn công mãnh liệt
Từ sau khi Nghiêm Cẩn phát hiện tâm ý của mình, cậu giữ rùa con còn chẳng được thì sao còn muốn tìm ai bên ngoài. Nhưng cậu không nghĩ không có nghĩa là người khác không nghĩ. Hôm nay bọn họ đang cùng ăn cơm thì mấy nữ sinh ở bên đẩy đẩy kéo kéo, sau đó một trong số nữ sinh này đi tới
Nghiêm Cẩn không chú ý lắm, cậu tính đêm nay đưa Mai Côi đến công ty huấn luyện, cậu đang so đo chuyện ăn uống của Mai Côi. Ngụy Anh Vân ở bên kéo kéo cậu cậu cũng xua xua tay rồi tiếp tục nói với Mai Côi:
- Em chỉ ăn rau thì sao đủ sức được, ăn hết thịt đi
Bên cạnh, Ngụy Anh Vân lại kéo áo cậu thêm lần nữa nhưng Nghiêm Cẩn vẫn không để ý. Sau đó, cậu thấy rùa con đang nhìn về phía sau cậu, Ngụy Anh Vân ở bên cũng nói cái gì đó:
- Ngại ghê, cậu ta đang diễn Tiểu ma vương dạy dỗ em gái, muốn diễn Romeo thì phải chờ rồi
Nghiêm Cẩn nhíu mày rồi quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một cô bé tóc dài thẳng, để mái ngố đang nhìn cậu cười. Cô bé thoải mái, hào sảng nói:
- Không sao, là em chọn thời gia không đúng, em ở ngoài chờ là được. Tiểu ma vương, em là Ôn Tử Kiều, em có chuyện muốn nói với anh, em ở bên ngoài chờ anh nhé
Chờ cái gì mà chờ, ai bắt chờ mà lắm chuyện, Nghiêm Cẩn rất không vui, hơn nữa nhìn vẻ mặt ngạc nhiên, hào hứng của Mai Côi thì cậu lại càng giận.
- Anh ơi, anh được người ta tỏ tình sao?
Cô bé bộc lộ vẻ tò mò hiếm có
- Ăn cơm đi
Nghiêm Cẩn muốn hộc máu, người bình thường bị cô gái mình thích tò mò chuyện mình được người khác tỏ tình thì sao chịu nổi
Nhưng Mai Côi càng đáng giận, cô bé cao hứng vẫy tay nói:
- Anh, chị ấy để tóc mái ngố mà anh thích đấy.
Nghiêm Cẩn nghe xong suýt thì giận đến bẻ đũa. Cậu thích tóc mái ngố… cậu thích tóc mái ngố… trời ơi, khóc không ra nước mắt mà.
Bên cạnh, mấy người nhân cơ hội ồn ào kể với Mai Côi xem lúc trước Tiểu ma vương được theo đuổi thế nào, hẹn hò với người ta thế nào. Mai Côi thấy vui, quay đầu nói với cậu:
- Anh, mọi người kể khác với lúc anh kể cho em
Nghiêm Cẩn nghiến răng không nói câu gì, hận không thể nổi bão, xé nát miệng của đám người này, thổi bay bọn họ sang hành tinh khác. Đương nhiên, rùa con thì phải giữ lại.
Nửa sau bữa cơm, mọi người đều vội vã ăn để xem chuyện hot, nhưng nam nhân vật chính ăn xong từ lâu lại chẳng muốn đi. Ngồi đến nửa ngày, mọi người cảm thấy vô vị, nhìn nhau rồi rút lui. Chỉ còn lại Mai Côi và Nghiêm Cẩn ngồi trong nhà ăn giết thời gian
- Anh, anh không thích chị ấy à?
- Ừ!
- Thế anh thích người thế nào?
Tóc mái ngố, ngu ngu ngốc ngốc, nói chuyện tức chết người. Những lời này Nghiêm Cẩn không nói ra
Mai Côi còn nghiêm túc mà giơ ngón tay ra tính:
- Anh ơi, em biết rồi, loại nào anh cũng thích, bạn gái của anh mỗi người đều khác nhau, không ai giống ai cả
Nghiêm Cẩn không nói được gì, trừng mắt nhìn Mai Côi hồi lâu, rốt cuộc đành phải kéo cô bé ra ngoài, đã muộn rồi, cứ thế này thì sẽ không kịp về công ty luyện mất
Ra cửa, cậu lo lắng nhìn quanh, may mà cô gái kia không chờ bên ngoài, Nghiêm Cẩn khẽ thở phào. Cậu kéo Mai Côi chậm rãi đi tản bộ về phía kí túc xá. Con đường nhỏ trong trường lúc hoàng hôn đầy lãng mạn, Nghiêm Cẩn vừa bị cô gái kia kích thích mà vô cùng bất an. Rùa con thấy cậu có nữ sinh tỏ tình mà chẳng chút khổ sở, buồn bã, cậu cảm thấy không an toàn. Nhỡ trong lúc cậu chờ đợi lại xảy ra chuyện gì bất ngờ, rùa con chạy mất thì làm sao? Cậu bỗng nhiên rất muốn thử.
- Rùa con, em thích nam sinh thế nào?
- Giống như anh vậy
Đáp án này của Mai Côi khiến Nghiêm Cẩn rất vui nhưng cô bé lại nói tiếp:
- Mặc Ngôn cũng tốt lắm, chú Đậu Đậu cũng thế, Thẩm Phi cũng tốt, anh Dung Hiên cũng rất tốt với em, A Anh cũng thế… Ai dà, lớn tuổi có tính không, nếu tính thì em thấy cha Nghiêm Lạc với cha em cũng rất tốt.
Nghiêm Cẩn không nói, đáng lẽ cậu không nên hỏi mới đúng. Mai Côi lại hỏi:
- Anh, anh thực sự không thích chị kia sao?
- Ừ không thích.
Đừng có chuyển đề tài, cậu đang nghĩ chuyện quan trọng. Nghiêm Cẩn hắng giọng:
- Rùa con…
- Anh, chạy mau!
Mai Côi đột nhiên chạy trối chết, kéo Nghiêm Cẩn chạy vụt đi khiến Nghiêm Cẩn cả kinh, nghĩ không biết đã xảy ra chuyện gì. Vừa nhìn lại đã thấy Ôn Tử Kiều đang kinh ngạc. Cô ấy hiển nhiên là đến đây để tỏ tình với cậu nhưng cuối cùng chỉ kịp thấy hai anh em chạy trối chết về phía trước
Nghiêm Cẩn nhất thời không phản ứng kịp, làm sao thế? Cậu để mặc cô nhóc kéo đi, chạy một hơi về đến kí túc xá. Mai Côi vỗ ngực thở dốc:
- Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!
- Sao mà phải chạy?
- Chẳng phải anh không thích chị ấy sao? Chị ấy muốn tỏ tình chẳng lẽ không chạy sao?
- Rùa con, nếu không thích thì có cách khác chính là từ chối
Mai Côi trợn mắt:
- Ừ, đúng rồi nhỉ.
Cô nhóc thở dốc rồi nói:
- Vậy là anh chạy trốn?
- Cái gì mà chạy chứ, anh đâu định chạy.
Nghiêm Cẩn cắn răng, rùa con này có thể ngốc hơn nữa được không
- À, từ chối là được, vậy tốt rồi. Nếu mà không thích lại bị tỏ tình thì thật đáng sợ
Mai Côi rất đồng tình với Nghiêm Cẩn, nhưng Nghiêm Cẩn nghe xong thì lại cảm thấy lòng lạnh xuống
Không thích mà bị tỏ tình thì thật đáng sợ
Vậy Mai Côi có thích cậu không?
Đang lúc suy nghĩ lung tung, bên cạnh một tiếng sư tử Hà Đông gầm vang:
- Hai người này, rốt cuộc có chịu huấn luyện không? Nếu ngày đó bị Tiểu Mị đánh thì bảo lão nương đây chôn mặt vào đâu?
Mẫn Lệ ăn cơm xong đi tới đây tìm hai người, muốn đốc thúc bọn họ luyện tập thì kết quả lại nghe nói Tiểu ma vương phong lưu ở nhà ăn được người nào đó tỏ tình. Cô bé nghĩ thế không ổn, lúc mấu chốt này vẫn là mình giúp Mai Côi thì hơn nhưng chạy một vòng về đến kí túc xá lại thấy hai anh em nhà này đang tay nắm tay, mặt đối mặt, thế này là sao?
- Đúng là hoàng đế không lo thái giám đã vội. nếu có thể để mình lên sàn thay Mai Côi thì cần gì phải nóng vội thế này
Mẫn Lệ mặc kệ bọn họ đang làm gì, lèo nhèo bực tức:
- Cậu có biết Tiểu Mị quá đáng thế nào không, con nhỏ đó dám nói với các bạn trong lớp nó là thi đấu có làm thương người khác cũng không sao đấy. Thế mà giờ hai người còn ở đây nắm tay nắm chân cái gì? Mau nghĩ cách đi!
Nghiêm Cẩn đột nhiên như tỉnh mộng, đúng, cứ làm như vậy, rùa con chắc chắn sẽ thắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.