Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
Chương 30: Sắp được học cùng mà vui mừng
Thuỷ Lam
29/06/2013
Mai Côi sốt rất cao, khuôn mặt nhỏ đỏ
rực, nóng bừng bừng, người cũng mơ mơ màng màng, Nghiêm Lạc và Nghiêm
Cẩn vội đưa cô bé về công ty. Vì sợ bị Hạ Bồi phát hiện ra bí mật của
Mai Côi, Nghiêm Lạc hủy bỏ kế hoạch để cho đội thiếu niên về công ty báo cáo, đưa bọn trẻ về thẳng trường
Trở lại công ty, bác sĩ chẩn đoán cho Mai Côi, truyền dịch cho cô bé. Cô gái nhỏ nằm trên giường nặng nề chìm vào giấc ngủ. Nghiêm Cẩn đau lòng ngồi bên cạnh định trông giữ Mai Côi nhưng lại bị Nghiêm Lạc kéo ra ngoài, bắt đến phòng họp nghe báo cáo.
Nghiêm Cẩn bĩu môi, khó chịu bước đi, cuối cùng vẫn là để Mai Côi rời khỏi tầm mắt của cậu
Phòng họp dưới lầu, những nhân vật quan trọng đều đến đông đủ, Ray đã chuẩn bị lại các tin tức thật tốt, mọi chuyện thật ra cũng đã khá rõ ràng. 56 kẻ khủng bố đến trường Ánh Dương bắt cóc con tin khiến cho mọi sự chú ý của mọi người đều dồn về bên đó, sau đó kẻ chủ mưu nhân cơ hội cướp tư liệu của Hiệp hội siêu năng lực và trung tâm kiểm tra ADN, đồng thời tiêu hủy căn cứ của chính mình, hoàn thành mọi thứ rồi rời đi xuất quỷ nhập thần, đây chính là chiêu dương đông kích tây.
- Căn cứ theo hiện trường, bác sĩ X này xử lí phòng thí nghiệm rất sạch sẽ, bọn họ không có bất kì dấu vân tay nào để lại, bom cũng là loại bom rất lạ, hẳn là tự chế
Ray chỉ vào ảnh chụp trên màn hình do Smile chụp lại
- Theo phán đoán ban đầu, loại bom này khác với ở trường nhưng chi tiết thì cần thêm thời gian điều tra
- Bọn họ chuẩn bị quy mô như vậy không thể nào không có đả động đến ai, điều tra trong giới buôn vũ khí lậu trong nước, cho dù là nước ngoài lén mang vào thì phía hắc đạo nhất định cũng phải có phong thanh
- Tư liệu bọn họ cướp đi là gì?
A Mặc hỏi Phùng Quang Hoa, chuyện lần này, hiệp hội bọn họ tổn thất nặng nề vô cùng
- Tất cả hồ sơ, kể cả tự liệu nghiên cứu về siêu năng lực trong két sắt cũng bị mất sạch, có một số là hồ sơ mật, ngay cả những lần nghiên cứu phạm vi hẹp cũng chưa từng công khai.
Sắc mặt Phùng Quang Hoa rất tối, xem ra tình hình thực sự rất tệ.
- Hồ sơ mật cỡ nào?
Chuyện tình rất lớn, Nghiêm Lạc không thể không hỏi. Phùng Quang Hoa trầm ngâm rồi cũng nói:
- Đợt trước, Phương tiến sĩ có phát hiện mới về ứng dụng chuyển hoán gen giữa người siêu năng lực và người bình thường nhưng nghiên cứu còn chưa có đột phá thì hai ngày trước, ông ấy nói với tôi rằng cảm thấy mình có nguy hiểm vì thế đưa hết báo cáo cho tôi. Nhưng từ ngày đó, tôi không thể liên lạc được với ông ấy. Báo cáo đó tôi đặt trong két bảo hiểm, đang định tìm thời gian thương lượng với mọi người nhưng không ngờ đối phương hành động nhanh như vậy.
Ứng dụng chuyển đổi gen? Lòng Nghiêm Lạc trầm xuống, khó trách muốn cướp sạch tài liệu ở trung tâm ADN. Lúc này A La nói:
- Hôm nay bắt được 5 yêu thú kia, chắc đó chính là kết quả của loại thí nghiệm này, chúng ta phải tăng cường thẩm vấn xem có tiến triển gì mới không
Thôi phán quan cũng nói:
- Cảnh sát sẽ nhanh chóng phát hiện tiến sĩ Phương mất tích, lần này bắt được nhiều kẻ khủng bố là người đã chết, chỉ e có liên quan đến việc này. Chuyện hôn nay chúng ta phải lập chuyên án điều tra, tập trung lực lượng tra xét
Mọi người xác nhận lại công việc một lần rồi tan họp, ai có việc người ấy đi. Trong phòng chỉ còn hai cha con họ Nghiêm và Ray. Nghiêm Lạc đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Báo cáo ADN của Mai Côi cậu giữ cẩn thận chứ?
- Vâng, vẫn giữ, tránh cho cô Triệu kia cầm đi, tôi vẫn giữ, chờ Boss quyết định.
Nghiêm Lạc gật gật đầu rồi nói:
- Nhưng mẫu xét nghiệm vẫn còn ở đó
Ray nhìn Nghiêm Lạc, hiểu ý nói:
- Tôi sẽ đi thăm dò phía mẫu xét nghiệm, tôi biết nên làm như thế nào.
- Được, đi đi
Nghiêm Lạc vẫn luôn yên tâm với cách hành động của Ray, việc của Mai Côi lần này anh chưa nói nhưng chắc hẳn Ray cũng đoán được mấy phần. Nghiêm Cẩn thấy trong phòng chỉ còn cha thì vội hỏi:
- ADN cái gì? Vì sao Mai Côi phải kiểm tra ADN?
- Năm chúng ta đi trấn S, chú Mai của con phát hiện nhóm máu của mình và Mai Côi hoàn toàn khác nhau, không có quan hệ huyết thống nhưng vẫn giấu, có lẽ trong thời gian đó Triệu Tuệ Trung nghi ngờ nên lén lấy tóc của Mai Côi và chú Mai của con đi kiểm tra ADN. Việc này trùng hợp cha biết được, cha sợ Triệu Tuệ Trung kia sẽ gây chuyện làm tổn thương Mai Côi nên đã để cho Ray đi mang bản báo cáo về đây trước, cha và chú Mai của con sẽ bàn bạc rồi quyết định. Không ngờ vừa lấy báo cáo đi thì hôm nay xảy ra chuyện.
Nghiêm Cẩn cả kinh:
- Vậy nếu báo cáo ADN của Mai Côi rơi vào tay bọn họ thì vẫn an toàn đúng không?
- Có lẽ tạm thời là an toàn nhưng đối phương làm việc cẩn thận, chúng ta cẩn thận thì hơn. Bác sĩ kia chỉ sợ là nhà khoa học quái dị, nghiên cứu nhầm hướng. Mục đích của hắn ta tuyệt đối không muốn dương đông kích tây. Siêu năng lực, yêu thú, nhân hồn, nếu hắn ta nghiên cứu những thứ đó thì chắc chắn biết cha
Công ty Nhã Mã rất có tiếng trong giới hàng ma, muốn tra ra ông chủ Nghiêm Lạc cũng không phải việc khó.
- Vậy hắn chọn trường Ánh Dương hẳn cũng không là ngẫu nhiên
Nghiêm Cẩn cố gắng để ý phương diện này:
- Hắn ta biết Mai Côi, hắn ta biết nếu trường Ánh Dương có chuyện thì cha nhất định sẽ không đứng bàng quan, mọi lực lượng sẽ tập trung đến trường học cho nên khi hắn đến cướp ở Hiệp hội siêu năng lực thì đã chắc chắn cha không thể đến xử lý
- Nếu là như vậy thì hắn ta còn không biết năng lực của Mai Côi, chỉ nghĩ con bé là con gái nuôi của cha
Nghiêm Lạc nhìn Nghiêm Cẩn hỏi:
- Con biết chuyện của Mai Côi từ bao giờ?
- Từ năm đầu tiên quen nhau ạ!
Nghiêm Cẩn có chút chột dạ, giọng nhỏ dần. Nghiêm Lạc nhướn mày:
- Con cũng làm cha bất ngờ lắm đó. Từ 4 tuổi mà đã giữ bí mật đến bây giờ?
Nghiêm Cẩn nhức đầu:
- Thế rùa con chẳng phải còn lợi hại hơn, em ấy nói bí mật này mẹ em ấy không cho phép nói cho ai, ngay cả cha đẻ cũng không nói. Ngoài con ra, thực sự em ấy chưa nói cho ai hết, em ấy tin tưởng con như vậy, đương nhiên con không thể cô phụ em ấy được. Cha à, cha nhất định cũng phải giữ bí mật
- Giờ không phải là vấn đề giữ bí mật của hai đứa trẻ các con nữa, năng lực của Mai Côi một khi bị người xấu lợi dụng thì hậu quả rất khó lường
Nghiêm Cẩn ra sức gật đầu:
- Con hiểu, cha, con sẽ bảo vệ rùa con cẩn thận
- Còn một chuyện, cha nghĩ con nên biết nhưng giờ tạm thời đừng nói cho Mai Côi thì hơn
Nghiêm Lạc thấy con nghiêm túc gật đầu thì nói:
- Con còn nhớ lần chúng ta đến trấn S có một khách điếm nhỏ bị cháy không?
Nghiêm Cẩn sửng sốt đáp:
- Nhớ rõ, chuyện này con cũng có điều cần nói nhưng cha cứ nói trước đi
- Bà chủ quán trọ đó là một bà cụ già, ngày hôm qua Ray lấy báo cáo vừa khéo phát hiện bà cụ này và Mai Côi có quan hệ huyết thống, nói cách khác, đó chính là bà ngoại của Mai Côi. Lúc ấy chúng ta đã gặp thân nhân của Mai Côi, việc này không biết có liên quan gì chuyện hôm nay không nhưng nếu chuyện còn chưa rõ ràng thì đừng cho Mai Côi biết thì hơn. Được rồi, con có gì cần nói?
- Cha, thật ra, bà cụ đó, con và Mai Côi đã gặp…
Người đó lại chính là bà ngoại của Mai Côi, khó trách phản ứng của bà hôm đó lại kì quái như vậy, dặn bọn họ phải giữ bí mật, còn bắt bọn họ đi nhanh. Nghiêm Cẩn không giấu diếm gì nữa, kể tường tận mọi chuyện lại.
- Vậy bà ngoại, mẹ và cả Mai Côi đều là tâm ngữ giả sao?
- Hẳn là như vậy, rùa con nói trước kia mẹ em ấy còn dùng suy nghĩ tìm em ấy nhưng sau thì không có tin tức. Em ấy cũng thử tìm cách liên lạc nhưng vẫn không tìm được. Nhưng mà hình như rùa con là lợi hại nhất đó, ngay cả bà cụ kia cũng khen em ấy
Vẻ mặt Nghiêm Cẩn đắc ý khiến Nghiêm Lạc không nhịn được dội gáo nước lạnh:
- Mai Côi lợi hại liên quan gì con mà con kiêu ngạo thế?
- Đó là vì… em ấy và con là một, em ấy là rùa con của con, em ấy lợi hại chính là con lợi hại, con lợi hại là em ấy lợi hại
- Cả ngày chỉ biết ba hoa chích chòe!
Nghiêm Lạc mắng con:
- Việc này con đừng có nói cho ai, có chuyện gì thì nói cho cha biết, cha sẽ tự xử lý
- Vậy để rùa con chuyển trường đi, để em ấy học cùng trường với con, cả ngày con sẽ ở bên bảo vệ em ấy
Nghiêm Cẩn bắt đầu mơ tưởng đến thời gian cùng học với rùa con
- Việc này còn phải cân nhắc, Hạ Bồi đã phát hiện ra dấu vết, chúng ta phải chắc chắn Mai Côi có thể che giấu thân phận của mình trước một tâm ngữ giả khác mới được. Hơn nữa còn phải thu xếp ổn thỏa, không được để người khác chú ý, tránh phiền toái.
Nghiêm Cẩn cũng hiểu điều này, trước mặt Hạ Bồi, Mai Côi không thể đem ý nghĩ của mình hoàn toàn cản lại, như vậy quá không bình thường mà nếu có thể chỉ ngăn cản được ý nghĩ cô bé là tâm ngữ già khiến cho Hạ Bồi thấy Mai Côi chỉ là một cô gái bình thường. Nghiêm Cẩn có hơi oán hận, sớm biết vậy mấy năm trước đuổi Hạ Bồi ra khỏi trường là được rồi
Hai cha con bàn bạc một hồi, sau đó cùng đến phòng y tế thăm Mai Côi. Đến đó, thấy Tiểu Tiểu đã ở đó, cô hôm nay vừa vặn đưa cha mẹ đến trấn bên nghỉ phép, lúc nhận được tin thì chuyện đã xong xuôi, cô chỉ kịp đến thăm Mai Côi bị bệnh, giờ đang cùng Mai Côi trò chuyện.
Nghiêm Lạc đi đến cùng Tiểu Tiểu chặn giường bệnh lại, Tiểu ma vương gấp vô cùng, rõ ràng cậu xếp thứ nhất, sao lúc quan trọng lại bị đẩy ra ngoài?
Nghiêm Cẩn không chen vào được đành đi đến đầu bên kia, nhìn Mai Côi nằm nghiêng người hỏi:
- Rùa con, rùa con, em thấy thế nào?
Mai Côi cười yếu ớt khẽ đáp:
- Đầu đỡ đau rồi!
Nghiêm Cẩn cọ trán lên trán cô bé:
- Để anh xem xem.
Tiểu Tiểu thấy con thân thiết với Mai Côi như vậy vội mắng cậu:
- Nghiêm Cẩn, con xuống ngay cho mẹ
Tiểu ma vương không vui, Nghiêm Lạc hiếm khi lại chịu giúp con, kéo Tiểu Tiểu ra ngoài kể chuyện bắt cóc cho cô nghe
Nghiêm Cẩn thấy hai người lớn đi mất thì vui mừng trèo tót lên giường, khẽ nói với Mai Côi:
- Chuyện của em cha đã biết. Nhưng mà em đừng lo nhé, cha sẽ giúp chúng ta, cha không nói cho ai đâu!
- Vậy cha Nghiêm Lạc có trách em không?
- Không trách em đâu, cha mẹ anh em còn không biết sao, bọn họ quá bất công mà, còn thương em hơn cả anh. Cha nói chờ đến khi chắc chắn rằng em có thể che giấu thân phận trước tâm ngữ giả trong trường kia thì sẽ để em cùng học với anh. Như vậy thật tốt, chúng ta có thể cùng học đó, đến lúc đó anh sẽ bảo vệ em, ai cũng không bắt nạt em được, em sẽ không cô đơn nữa.
Có thể cùng học với anh, việc này với Mai Côi mà nói cũng là điều tuyệt vời, cô bé thực sự rất không thích ở kí túc xá hiện giờ. Cô bé là người sợ kết bạn, quen thêm một người bạn sẽ có rất nhiều câu hỏi không thể trả lời, cô bé không chịu nổi. Hơn nữa thời gian lâu sợ người khác sẽ phát hiện được bí mật cho nên nhiều năm qua cô bé vẫn luôn cẩn cẩn trọng trọng. Nếu có anh trai ở bên sẽ kiên định hơn nhiều
- Anh ơi, em muốn học một trường với anh, anh nói với cha Nghiêm Lạc cho em với, em có thể làm cho Hạ Bồi không biết em là tâm ngữ giả, em làm được mà!
Nhưng cô bé lại nghĩ một chuyện khác, nhíu mày:
- Nhưng mà em không có bản lĩnh gì khác, trường của các anh chẳng phải chỉ có người có bản lĩnh mới được vào học sao?
Đúng vậy, nếu Mai Côi không phải là tâm ngữ giả thì dựa vào cái gì mà em ấy vào trường được, nhưng thế nào cũng phải có cách. Nghiêm Cẩn mắt sáng bừng:
- Nới em là hàng ma sư là được
- Nhưng em không có phép thuật, chạy cũng chậm
Hàng ma sư đều được huấn luyện từ nhỏ, người người thể lực, pháp lực đều rất mạnh
- Đúng thế, trong trường có một nửa đều học đánh tới đánh lui, chạy tới chạy lui này…
Nghiêm Cẩn nghĩ mà đau lòng, rùa con thể dục học kém nhất, muốn vào trường chẳng phải là mệt muốn chết. Nhưng nếu không học lớp đó, bạn học khác chắc chắn sẽ nói ra nói vào, để người khác nghi ngờ là không tốt
- Anh ơi, em muốn đi, em không sợ khổ
Hàng ma sư thì hàng ma sư, Mai Côi hạ quyết tâm, cùng lắm thì giờ bắt đầu luyện tập. Nghiêm Cẩn có chút đắc ý:
- Là vì anh mới quyết tâm như thế?
Mai Côi thấy vậy mà phì cười:
- Đúng thế, có anh ở bên tốt hơn nhiều. Em không dám làm bạn với ai hết
- Rùa con…
Nghiêm Cẩn cảm động ôm lấy cô bé, nghĩ lại bản thân biết bao nhiêu bạn bè nhưng rùa con lại chẳng có ai là bạn, cô bé chỉ có cậu, cảm giác này thật tốt, lòng hư vinh của Tiểu ma vương lại bùng phát
Đang lúc vui vẻ nghĩ đến ngày sau có thể “Song túc, song phi”, làm những chuyện mà Thiên hạ đệ nhất nhóm có thể cùng làm thì Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc bước vào
Người làm mẹ vừa thấy Nghiêm Cẩn lại trèo lên giường con gái người ta thì vội mắng:
- Nghiêm Cẩn, con xuống ngay cho mẹ
Trở lại công ty, bác sĩ chẩn đoán cho Mai Côi, truyền dịch cho cô bé. Cô gái nhỏ nằm trên giường nặng nề chìm vào giấc ngủ. Nghiêm Cẩn đau lòng ngồi bên cạnh định trông giữ Mai Côi nhưng lại bị Nghiêm Lạc kéo ra ngoài, bắt đến phòng họp nghe báo cáo.
Nghiêm Cẩn bĩu môi, khó chịu bước đi, cuối cùng vẫn là để Mai Côi rời khỏi tầm mắt của cậu
Phòng họp dưới lầu, những nhân vật quan trọng đều đến đông đủ, Ray đã chuẩn bị lại các tin tức thật tốt, mọi chuyện thật ra cũng đã khá rõ ràng. 56 kẻ khủng bố đến trường Ánh Dương bắt cóc con tin khiến cho mọi sự chú ý của mọi người đều dồn về bên đó, sau đó kẻ chủ mưu nhân cơ hội cướp tư liệu của Hiệp hội siêu năng lực và trung tâm kiểm tra ADN, đồng thời tiêu hủy căn cứ của chính mình, hoàn thành mọi thứ rồi rời đi xuất quỷ nhập thần, đây chính là chiêu dương đông kích tây.
- Căn cứ theo hiện trường, bác sĩ X này xử lí phòng thí nghiệm rất sạch sẽ, bọn họ không có bất kì dấu vân tay nào để lại, bom cũng là loại bom rất lạ, hẳn là tự chế
Ray chỉ vào ảnh chụp trên màn hình do Smile chụp lại
- Theo phán đoán ban đầu, loại bom này khác với ở trường nhưng chi tiết thì cần thêm thời gian điều tra
- Bọn họ chuẩn bị quy mô như vậy không thể nào không có đả động đến ai, điều tra trong giới buôn vũ khí lậu trong nước, cho dù là nước ngoài lén mang vào thì phía hắc đạo nhất định cũng phải có phong thanh
- Tư liệu bọn họ cướp đi là gì?
A Mặc hỏi Phùng Quang Hoa, chuyện lần này, hiệp hội bọn họ tổn thất nặng nề vô cùng
- Tất cả hồ sơ, kể cả tự liệu nghiên cứu về siêu năng lực trong két sắt cũng bị mất sạch, có một số là hồ sơ mật, ngay cả những lần nghiên cứu phạm vi hẹp cũng chưa từng công khai.
Sắc mặt Phùng Quang Hoa rất tối, xem ra tình hình thực sự rất tệ.
- Hồ sơ mật cỡ nào?
Chuyện tình rất lớn, Nghiêm Lạc không thể không hỏi. Phùng Quang Hoa trầm ngâm rồi cũng nói:
- Đợt trước, Phương tiến sĩ có phát hiện mới về ứng dụng chuyển hoán gen giữa người siêu năng lực và người bình thường nhưng nghiên cứu còn chưa có đột phá thì hai ngày trước, ông ấy nói với tôi rằng cảm thấy mình có nguy hiểm vì thế đưa hết báo cáo cho tôi. Nhưng từ ngày đó, tôi không thể liên lạc được với ông ấy. Báo cáo đó tôi đặt trong két bảo hiểm, đang định tìm thời gian thương lượng với mọi người nhưng không ngờ đối phương hành động nhanh như vậy.
Ứng dụng chuyển đổi gen? Lòng Nghiêm Lạc trầm xuống, khó trách muốn cướp sạch tài liệu ở trung tâm ADN. Lúc này A La nói:
- Hôm nay bắt được 5 yêu thú kia, chắc đó chính là kết quả của loại thí nghiệm này, chúng ta phải tăng cường thẩm vấn xem có tiến triển gì mới không
Thôi phán quan cũng nói:
- Cảnh sát sẽ nhanh chóng phát hiện tiến sĩ Phương mất tích, lần này bắt được nhiều kẻ khủng bố là người đã chết, chỉ e có liên quan đến việc này. Chuyện hôn nay chúng ta phải lập chuyên án điều tra, tập trung lực lượng tra xét
Mọi người xác nhận lại công việc một lần rồi tan họp, ai có việc người ấy đi. Trong phòng chỉ còn hai cha con họ Nghiêm và Ray. Nghiêm Lạc đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Báo cáo ADN của Mai Côi cậu giữ cẩn thận chứ?
- Vâng, vẫn giữ, tránh cho cô Triệu kia cầm đi, tôi vẫn giữ, chờ Boss quyết định.
Nghiêm Lạc gật gật đầu rồi nói:
- Nhưng mẫu xét nghiệm vẫn còn ở đó
Ray nhìn Nghiêm Lạc, hiểu ý nói:
- Tôi sẽ đi thăm dò phía mẫu xét nghiệm, tôi biết nên làm như thế nào.
- Được, đi đi
Nghiêm Lạc vẫn luôn yên tâm với cách hành động của Ray, việc của Mai Côi lần này anh chưa nói nhưng chắc hẳn Ray cũng đoán được mấy phần. Nghiêm Cẩn thấy trong phòng chỉ còn cha thì vội hỏi:
- ADN cái gì? Vì sao Mai Côi phải kiểm tra ADN?
- Năm chúng ta đi trấn S, chú Mai của con phát hiện nhóm máu của mình và Mai Côi hoàn toàn khác nhau, không có quan hệ huyết thống nhưng vẫn giấu, có lẽ trong thời gian đó Triệu Tuệ Trung nghi ngờ nên lén lấy tóc của Mai Côi và chú Mai của con đi kiểm tra ADN. Việc này trùng hợp cha biết được, cha sợ Triệu Tuệ Trung kia sẽ gây chuyện làm tổn thương Mai Côi nên đã để cho Ray đi mang bản báo cáo về đây trước, cha và chú Mai của con sẽ bàn bạc rồi quyết định. Không ngờ vừa lấy báo cáo đi thì hôm nay xảy ra chuyện.
Nghiêm Cẩn cả kinh:
- Vậy nếu báo cáo ADN của Mai Côi rơi vào tay bọn họ thì vẫn an toàn đúng không?
- Có lẽ tạm thời là an toàn nhưng đối phương làm việc cẩn thận, chúng ta cẩn thận thì hơn. Bác sĩ kia chỉ sợ là nhà khoa học quái dị, nghiên cứu nhầm hướng. Mục đích của hắn ta tuyệt đối không muốn dương đông kích tây. Siêu năng lực, yêu thú, nhân hồn, nếu hắn ta nghiên cứu những thứ đó thì chắc chắn biết cha
Công ty Nhã Mã rất có tiếng trong giới hàng ma, muốn tra ra ông chủ Nghiêm Lạc cũng không phải việc khó.
- Vậy hắn chọn trường Ánh Dương hẳn cũng không là ngẫu nhiên
Nghiêm Cẩn cố gắng để ý phương diện này:
- Hắn ta biết Mai Côi, hắn ta biết nếu trường Ánh Dương có chuyện thì cha nhất định sẽ không đứng bàng quan, mọi lực lượng sẽ tập trung đến trường học cho nên khi hắn đến cướp ở Hiệp hội siêu năng lực thì đã chắc chắn cha không thể đến xử lý
- Nếu là như vậy thì hắn ta còn không biết năng lực của Mai Côi, chỉ nghĩ con bé là con gái nuôi của cha
Nghiêm Lạc nhìn Nghiêm Cẩn hỏi:
- Con biết chuyện của Mai Côi từ bao giờ?
- Từ năm đầu tiên quen nhau ạ!
Nghiêm Cẩn có chút chột dạ, giọng nhỏ dần. Nghiêm Lạc nhướn mày:
- Con cũng làm cha bất ngờ lắm đó. Từ 4 tuổi mà đã giữ bí mật đến bây giờ?
Nghiêm Cẩn nhức đầu:
- Thế rùa con chẳng phải còn lợi hại hơn, em ấy nói bí mật này mẹ em ấy không cho phép nói cho ai, ngay cả cha đẻ cũng không nói. Ngoài con ra, thực sự em ấy chưa nói cho ai hết, em ấy tin tưởng con như vậy, đương nhiên con không thể cô phụ em ấy được. Cha à, cha nhất định cũng phải giữ bí mật
- Giờ không phải là vấn đề giữ bí mật của hai đứa trẻ các con nữa, năng lực của Mai Côi một khi bị người xấu lợi dụng thì hậu quả rất khó lường
Nghiêm Cẩn ra sức gật đầu:
- Con hiểu, cha, con sẽ bảo vệ rùa con cẩn thận
- Còn một chuyện, cha nghĩ con nên biết nhưng giờ tạm thời đừng nói cho Mai Côi thì hơn
Nghiêm Lạc thấy con nghiêm túc gật đầu thì nói:
- Con còn nhớ lần chúng ta đến trấn S có một khách điếm nhỏ bị cháy không?
Nghiêm Cẩn sửng sốt đáp:
- Nhớ rõ, chuyện này con cũng có điều cần nói nhưng cha cứ nói trước đi
- Bà chủ quán trọ đó là một bà cụ già, ngày hôm qua Ray lấy báo cáo vừa khéo phát hiện bà cụ này và Mai Côi có quan hệ huyết thống, nói cách khác, đó chính là bà ngoại của Mai Côi. Lúc ấy chúng ta đã gặp thân nhân của Mai Côi, việc này không biết có liên quan gì chuyện hôm nay không nhưng nếu chuyện còn chưa rõ ràng thì đừng cho Mai Côi biết thì hơn. Được rồi, con có gì cần nói?
- Cha, thật ra, bà cụ đó, con và Mai Côi đã gặp…
Người đó lại chính là bà ngoại của Mai Côi, khó trách phản ứng của bà hôm đó lại kì quái như vậy, dặn bọn họ phải giữ bí mật, còn bắt bọn họ đi nhanh. Nghiêm Cẩn không giấu diếm gì nữa, kể tường tận mọi chuyện lại.
- Vậy bà ngoại, mẹ và cả Mai Côi đều là tâm ngữ giả sao?
- Hẳn là như vậy, rùa con nói trước kia mẹ em ấy còn dùng suy nghĩ tìm em ấy nhưng sau thì không có tin tức. Em ấy cũng thử tìm cách liên lạc nhưng vẫn không tìm được. Nhưng mà hình như rùa con là lợi hại nhất đó, ngay cả bà cụ kia cũng khen em ấy
Vẻ mặt Nghiêm Cẩn đắc ý khiến Nghiêm Lạc không nhịn được dội gáo nước lạnh:
- Mai Côi lợi hại liên quan gì con mà con kiêu ngạo thế?
- Đó là vì… em ấy và con là một, em ấy là rùa con của con, em ấy lợi hại chính là con lợi hại, con lợi hại là em ấy lợi hại
- Cả ngày chỉ biết ba hoa chích chòe!
Nghiêm Lạc mắng con:
- Việc này con đừng có nói cho ai, có chuyện gì thì nói cho cha biết, cha sẽ tự xử lý
- Vậy để rùa con chuyển trường đi, để em ấy học cùng trường với con, cả ngày con sẽ ở bên bảo vệ em ấy
Nghiêm Cẩn bắt đầu mơ tưởng đến thời gian cùng học với rùa con
- Việc này còn phải cân nhắc, Hạ Bồi đã phát hiện ra dấu vết, chúng ta phải chắc chắn Mai Côi có thể che giấu thân phận của mình trước một tâm ngữ giả khác mới được. Hơn nữa còn phải thu xếp ổn thỏa, không được để người khác chú ý, tránh phiền toái.
Nghiêm Cẩn cũng hiểu điều này, trước mặt Hạ Bồi, Mai Côi không thể đem ý nghĩ của mình hoàn toàn cản lại, như vậy quá không bình thường mà nếu có thể chỉ ngăn cản được ý nghĩ cô bé là tâm ngữ già khiến cho Hạ Bồi thấy Mai Côi chỉ là một cô gái bình thường. Nghiêm Cẩn có hơi oán hận, sớm biết vậy mấy năm trước đuổi Hạ Bồi ra khỏi trường là được rồi
Hai cha con bàn bạc một hồi, sau đó cùng đến phòng y tế thăm Mai Côi. Đến đó, thấy Tiểu Tiểu đã ở đó, cô hôm nay vừa vặn đưa cha mẹ đến trấn bên nghỉ phép, lúc nhận được tin thì chuyện đã xong xuôi, cô chỉ kịp đến thăm Mai Côi bị bệnh, giờ đang cùng Mai Côi trò chuyện.
Nghiêm Lạc đi đến cùng Tiểu Tiểu chặn giường bệnh lại, Tiểu ma vương gấp vô cùng, rõ ràng cậu xếp thứ nhất, sao lúc quan trọng lại bị đẩy ra ngoài?
Nghiêm Cẩn không chen vào được đành đi đến đầu bên kia, nhìn Mai Côi nằm nghiêng người hỏi:
- Rùa con, rùa con, em thấy thế nào?
Mai Côi cười yếu ớt khẽ đáp:
- Đầu đỡ đau rồi!
Nghiêm Cẩn cọ trán lên trán cô bé:
- Để anh xem xem.
Tiểu Tiểu thấy con thân thiết với Mai Côi như vậy vội mắng cậu:
- Nghiêm Cẩn, con xuống ngay cho mẹ
Tiểu ma vương không vui, Nghiêm Lạc hiếm khi lại chịu giúp con, kéo Tiểu Tiểu ra ngoài kể chuyện bắt cóc cho cô nghe
Nghiêm Cẩn thấy hai người lớn đi mất thì vui mừng trèo tót lên giường, khẽ nói với Mai Côi:
- Chuyện của em cha đã biết. Nhưng mà em đừng lo nhé, cha sẽ giúp chúng ta, cha không nói cho ai đâu!
- Vậy cha Nghiêm Lạc có trách em không?
- Không trách em đâu, cha mẹ anh em còn không biết sao, bọn họ quá bất công mà, còn thương em hơn cả anh. Cha nói chờ đến khi chắc chắn rằng em có thể che giấu thân phận trước tâm ngữ giả trong trường kia thì sẽ để em cùng học với anh. Như vậy thật tốt, chúng ta có thể cùng học đó, đến lúc đó anh sẽ bảo vệ em, ai cũng không bắt nạt em được, em sẽ không cô đơn nữa.
Có thể cùng học với anh, việc này với Mai Côi mà nói cũng là điều tuyệt vời, cô bé thực sự rất không thích ở kí túc xá hiện giờ. Cô bé là người sợ kết bạn, quen thêm một người bạn sẽ có rất nhiều câu hỏi không thể trả lời, cô bé không chịu nổi. Hơn nữa thời gian lâu sợ người khác sẽ phát hiện được bí mật cho nên nhiều năm qua cô bé vẫn luôn cẩn cẩn trọng trọng. Nếu có anh trai ở bên sẽ kiên định hơn nhiều
- Anh ơi, em muốn học một trường với anh, anh nói với cha Nghiêm Lạc cho em với, em có thể làm cho Hạ Bồi không biết em là tâm ngữ giả, em làm được mà!
Nhưng cô bé lại nghĩ một chuyện khác, nhíu mày:
- Nhưng mà em không có bản lĩnh gì khác, trường của các anh chẳng phải chỉ có người có bản lĩnh mới được vào học sao?
Đúng vậy, nếu Mai Côi không phải là tâm ngữ giả thì dựa vào cái gì mà em ấy vào trường được, nhưng thế nào cũng phải có cách. Nghiêm Cẩn mắt sáng bừng:
- Nới em là hàng ma sư là được
- Nhưng em không có phép thuật, chạy cũng chậm
Hàng ma sư đều được huấn luyện từ nhỏ, người người thể lực, pháp lực đều rất mạnh
- Đúng thế, trong trường có một nửa đều học đánh tới đánh lui, chạy tới chạy lui này…
Nghiêm Cẩn nghĩ mà đau lòng, rùa con thể dục học kém nhất, muốn vào trường chẳng phải là mệt muốn chết. Nhưng nếu không học lớp đó, bạn học khác chắc chắn sẽ nói ra nói vào, để người khác nghi ngờ là không tốt
- Anh ơi, em muốn đi, em không sợ khổ
Hàng ma sư thì hàng ma sư, Mai Côi hạ quyết tâm, cùng lắm thì giờ bắt đầu luyện tập. Nghiêm Cẩn có chút đắc ý:
- Là vì anh mới quyết tâm như thế?
Mai Côi thấy vậy mà phì cười:
- Đúng thế, có anh ở bên tốt hơn nhiều. Em không dám làm bạn với ai hết
- Rùa con…
Nghiêm Cẩn cảm động ôm lấy cô bé, nghĩ lại bản thân biết bao nhiêu bạn bè nhưng rùa con lại chẳng có ai là bạn, cô bé chỉ có cậu, cảm giác này thật tốt, lòng hư vinh của Tiểu ma vương lại bùng phát
Đang lúc vui vẻ nghĩ đến ngày sau có thể “Song túc, song phi”, làm những chuyện mà Thiên hạ đệ nhất nhóm có thể cùng làm thì Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc bước vào
Người làm mẹ vừa thấy Nghiêm Cẩn lại trèo lên giường con gái người ta thì vội mắng:
- Nghiêm Cẩn, con xuống ngay cho mẹ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.