Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 20: Thân thế phức tạp của Mai Côi

Thuỷ Lam

29/06/2013

Sang năm mới, Mai Côi theo cha và dì Triệu quay về quê nhà, sau khi quay lại, Mai Côi có thêm người mẹ mới. Sau đó, quả nhiên theo lời Mai Côi, nhà bọn họ chuyển về bên Triệu Tuệ Trung. Ở bên đó, Mai Côi không đến nhà trẻ nữa, hoàn toàn tách rời khỏi nhà họ Nghiêm.

Nghiêm Cẩn mặc kệ chuyện đó, cuối tuần cậu cũng không hay được nghỉ nhưng có cơ hội về thì sẽ chạy thẳng sang nhà họ Mai. Cậu lúc nào cũng muốn đến thăm rùa con, còn có thể đưa rùa con về nhà chơi cùng thì càng tốt. Vì để không bị mất liên lạc, cậu và Mai Côi còn rất chăm chỉ luyện tập truyền thông tin, còn dạy cô bé dùng máy tính lên mạng, chuẩn bị cho sau này Mai Côi được dùng máy tính thì có thể lên mạng tìm cậu. Nhưng thời gian gặp nhau dù sao cũng rất ngắn ngủi, qua mấy tháng, Mai Côi đã bị chuyển đến trường tư gọi là trường Ánh Dương.

Ngày Mai Côi đi, Nghiêm Cẩn cùng cha mẹ tiễn Mai Côi đến trường. Kế hoạch mua di động cho Mai Côi của cậu bị ngâm nước nóng bởi vì không biết kí túc xá của cô bé là dạng gì, có thể bị mất hay không. Hơn nữa, Mai Côi cam đoan có thể truyền tin qua suy nghĩ với cậu thì Tiểu ma vương mới từ bỏ ý định.

Đến trường học của Mai Côi, Nghiêm Cẩn dò xét khắp trường từ đầu đến cuối, đủ mọi ngóc ngách, nắm tay Mai Côi dẫn cô bé chào hỏi bạn học với và cô giáo. Nghiêm Lạc, Tiểu Tiểu đi xe xịn, khí thế xuất chúng, đương nhiên vô cùng nổi bật, hơn nữa với vẻ mặt của Nghiêm Lạc, tất cả giáo viên trong trường đều không khỏi khách khí với anh. Ngược lại, Mai Khánh Hải và Triệu Tuệ Trung bị gạt sang một bên, tình cảnh đó như nhà họ Nghiêm mới là nhà của Mai Côi, còn hai người bọn họ chỉ là hai người qua đường Giáp đến tiễn người. Sắc mặt Triệu Tuệ Trung trở nên rất khó coi, Tiểu Tiểu có chút xấu hổ, Nghiêm Lạc mặt không chút thay đổi, Nghiêm Cẩn được chân truyền, hơn nữa cực ghét Triệu Tuệ Trung nên cũng chẳng buồn nhìn cô ta lấy một lần.

Ở trước mặt mọi người, cậu còn lớn tiếng nói với Mai Côi:

- Em ở trường phải chăm chỉ học hành nhưng cũng đừng để ai bắt nạt, ai làm em khó chịu thì cứ nói cho anh, anh nhất định trút giận cho em. Còn nữa, thiếu cái gì, muốn ăn gì thì gọi điện cho anh, nếu không gọi cho mẹ Tiểu Tiểu cũng được, chúng ta nhất định sẽ mang tới cho em. Em đừng lo lắng, em đi đâu cũng có người thương, chẳng sợ thiếu mất 1, 2 người.

Tiểu Tiểu day day trán, đứa con này đúng là có huyết thống của Boss chảy trên người, rất không giữ thể diện cho ai. Lại nhìn Mai Khánh Hải và Triệu Tuệ Trung, Mai Khánh Hải hình như không thấy có gì không ổn, vô cùng cao hứng hôn con gái dưới cái cau mày nhăn nhó của Nghiêm Cẩn, còn vui mừng:

- Đúng, Tiểu Mai Côi nhà chúng ta đáng yêu nhất, đi đâu cũng được mọi người yêu thích. Ở đây nhất định có thể quen biết nhiều bạn tốt.

Đến lúc này Tiểu Tiểu có thể đưa ra kết luận, Tiểu Mai Côi ngốc nghếch như vậy quả nhiên là bị di truyền.

Tiểu ma vương tiễn Mai Côi mà vô cùng khó chịu. May mà học kì mới cũng đã bắt đầu, cậu liên tiếp nhận được thư tình, điều này khiến lòng hư vinh của cậu lại bành trướng, tâm tình thoải mái. Đồng thời, việc học của cậu cũng rất bận rộn. Nghiêm Lạc thậm chí còn lấy camera theo dõi bài thi cuối kì để mà chất vấn cậu

- Lúc qua hồ, con rời đi, chọn đi nhổ cây làm cầu để cho các bạn khác chờ, kết quả con không ở đó, các bạn bị Thủy Linh vây đánh. Con có nghĩ tới việc nếu con không quay về đúng lúc thì sẽ có hậu quả gì? Trong đội con mạnh nhất, mà công việc này cũng chỉ cần sức mạnh, không có mạo hiểm, con hi sinh vũ khí mạnh nhất để làm việc đơn giản nhất, chẳng phải là chuyện quá ngu ngốc.

Nghiêm Cẩn cúi đầu không nói, cậu bé hiểu có điều khi thi cậu không nghĩ nhiều như vậy. Nghiêm Lạc đem toàn bộ vấn đề của cậu quá trình thi ra, sau đó nói:

- Con à, con tiến bộ rất nhanh, thành tích tổ các con cũng tốt nhất, không bị loại nhưng biểu hiện của con không đủ tư cách. Con không làm tròn chức trách của người lãnh đạo. Con nghĩ giành hết mọi việc, các bạn trong tổ con ỷ lại vào con mà không thể phát huy sở trường của mình, cuối cùng cả tổ chỉ thành đám phế vật.

Nghiêm Cẩn thực sự thụ giáo, cha quả nhiên là rất tài năng. Nghiêm Lạc còn nói:

- Chương trình học ở trường cha sẽ điều chỉnh cho con, có những môn không quan trọng thì hủy đi, không lâu nữa con đến công ty thực tập.

Nghiêm Cẩn vừa nghe thì nhân cơ hội yêu cầu:

- Cha ơi, thế con làm việc cho cha, cha cho con tiền lương đi!

- Con mấy tuổi? Có thể làm được gì? CÒn không biết xấu hổ mà đi đòi tiền lương.

Nghiêm Cẩn khẽ nói:

- Người ta muốn mua điểm tâm cho rùa con, lần trước chưa mua di động cho em ấy, con còn tích được chút tiền nhưng còn muốn mua máy tính cho em ấy, rùa con thích xem phim hoạt hình, cô Triệu kia chắc chắn không mua cho em ấy, rùa con còn nói muốn đi du lịch, chúng con đã chọn được chỗ rồi, chờ con lớn sẽ đưa em ấy đi.

Trái rùa con, phải rùa con, nghe vậy sắc mặt Nghiêm Lạc cũng nhu hòa lại, chẳng lẽ Tiểu ma vương nhà anh cũng là đứa trẻ si tình, còn nhỏ tuổi đã giao hết mọi thứ cho Tiểu Mai Côi. Nhưng Nghiêm Cẩn lại nói tiếp:

- Còn nữa, về sau bạn gái con nhiều như vậy, hẹn hò đều phải dùng tiền, con vất vả làm việc, lấy chút tiền nuôi vợ cũng là đúng chứ!

Nghiêm Lạc sửng sốt:

- Rất nhiều bạn gái?

- Đương nhiên, cha, con của cha rất có sức quyến rũ

Học kì mới này cậu nhận được nhiều thư tình là đủ chứng minh. Nhưng làm người đàn ông quyến rũ cũng không dễ, cậu vừa phải chăm sóc rùa con vừa phải chọn bạn gái mới, còn nhiều bài tập phải làm, quá bận.



Trong lòng Nghiêm Lạc có cảm giác như con gái ngoan nhà mình bị tiểu tử bên ngoài đùa bỡn. Anh lạnh lùng hừ:

- Con có gan hẹn hò lung tung thì phải có gan chịu trách nhiệm, đừng có hối hận.

Nghiêm Cẩn tròn miệng, có cái gì phải hối hận, cha lại bắt nạt cậu, cậu phải mách rùa con.

Mai Côi bên này lại không được hăng hái như Nghiêm Cẩn. Cô bé thích ứng với trường học quả có chút khó khăn. Cô bé thích yên lặng nhưng ba người còn lại trong phòng lại rất ồn ào, mỗi này đều bàn tán chuyện bát quái, còn dẫn cả bạn học khác về chơi đùa

Khả năng đọc suy nghĩ của Mai Côi càng ngày càng mạnh, đồng thời muốn ngăn cản ý nghĩ của người khác cũng càng ngày càng cần năng lượng. Lúc trước ở nhà trẻ cũng không có nhiều người như vậy, mọi người đi học thì chú ý vào bài, về nhà thì yên lặng, cô bé không cần vất vả làm những chuyện này. Nhưng giờ ở trường học hơn một ngàn học sinh một chỗ, ý nghĩ gì cũng có, một ngày 24h trong hoàn cảnh này thực sự bé rất vất vả. Cứ như vậy, cô bé càng lúc càng thu mình, càng lúc càng sống nội tâm, không hòa đồng.

Mỗi ngày, lúc vui vẻ nhất của cô bé là vào ban đêm yên lặng, chung quanh không có nhiều người suy nghĩ, cô bé có thể thả lỏng, nghỉ ngơi, có thể trò chuyện với Nghiêm Cẩn, có thể nói chuyện phiếm với cậu. Tuy rằng chủ yếu đều nghe cậu nhóc bô lô ba la chuyện của mình nhưng cô bé thực sự thích nghe. Những câu lải nhải quan tâm và những chuyện thú vị của cậu giúp cô nhóc bớt căng thẳng.

Nhưng như thế buổi tối bé luôn ngủ rất muộn, nghỉ ngơi không tốt khiến ban ngày đi học cô bé không đủ tinh thần để tập trung. Hơn nữa cô bé vốn chậm, cho nên thành tích cũng không tốt, trở thành đứa trẻ kì quái trong mắt mọi người. May mà Mai Côi có thế giới nho nhỏ của chính mình, không để ý đến ánh mắt của người ngoài, cứ như vậy mà ngày tháng trôi qua.

Chớp mắt, Mai Côi đã thành học sinh lớp ba, hơn hai năm qua, cô bé hoàn toàn có thể sử dụng năng lực của mình một cách tự nhiên dù là trong trường học hơn một ngàn người nhưng cô bé vẫn cô đơn như trước. Quan hệ của Mai Côi và mẹ kế cũng không có cải thiện, thậm chí ngay cả cha Mai Khánh Hải cũng không còn thân thiết như trước. Cũng khó trách, trước kia vừa bận vừa mệt, về nhà có thể cùng con gái trò chuyện mấy câu, giờ về nhà chỉ thấy vợ, con gái một tuần cũng chỉ gặp một lần, bất tri bất giác trở nên xa cách.

Liên lạc nhiều nhất, thân cận nhất với Mai Côi vẫn là anh Nghiêm Cẩn của cô bé. Cậu dù bận rộn trăm việc cũng thỉnh thoảng đến trường thăm cô nhóc. Bình thường cậu sẽ dùng thuật di chuyển nhanh mà lặng lẽ ẩn vào trường học, tìm chỗ vắng vẻ nói chuyện với rùa con. Cậu sẽ mang cho cô bé ít điểm tâm, hoặc là kem mà rùa con thích.

- Hôm nay anh hủy hẹn hò với Tiểu Mị đấy, tan học đi thăm em, anh tốt với em không?

Bốc phét, tâng công, nói chuyện bát quái là ba điểm quan trọng khi Nghiêm Cẩn nói chuyện với Mai Côi. Tiểu Mị là bạn gái thứ 4 trong suốt 2 năm qua của cậu. Mỗi lần hẹn hò hay chia tay Mai Côi đều biết, thư tình người ta viết cái gì, cậu chấp nhận thế nào, sau này vì sao chia tay, từng chi tiết cậu đều lải nhải với Mai Côi. Không cho cậu nói chắc cậu nghẹn mà chết mất, mà rùa con là người đáng tin cậy nhất để cậu tâm sự.

- Vâng.

Mai Côi liếm kem, cảm thấy thật mỹ mãn

- Hôm nay em thi thế nào?

Nghiêm Cẩn mất nửa giờ để bốc phét việc mình thi thố dũng mãnh thế nào xong thì bắt đầu mới quan tâm đến rùa con

- Thi không tốt nhưng chắc đủ điểm qua.

Mai Côi còn thật sự nghiêm túc nhớ lại một ít đề thi, có chút uể oải.

- Ai da, em đúng là ngốc, em không xem những bạn học giỏi lúc thi làm thế nào được sao? Điểm cao một chút tránh cho Triệu yêu tinh kia lại nói lung tung với cha em

- Ăn gian trong thi cử là không tốt. Mai Côi cũng có nguyên tắc của mình

- Lúc trước em giúp anh ăn gian thì sao?

- Lúc đó các anh đánh nhau, rất nguy hiểm. Nếu ngồi trong phòng học viết bài thi, em sẽ không giúp.

Mai Côi nghiêng đầu, nghiêm túc cắn một miếng kem. Nghiêm Cẩn thấy cô bé ăn ngon như vậy thì cũng thèm, kéo tay cầm kem của cô bé, cắn một miếng to. Mai Côi đau lòng nhìn que kem mất đi một nửa thì dẩu môi. Nghiêm Cẩn vừa ăn vừa nói:

- Bĩu môi cái gì, keo kiệt, kem này là anh mua cho em còn gì, bọn họ đến thăm em có mua quà cho em không?

Loại kem này chỉ bán ở cửa hàng duy nhất, không dễ mua nhưng rùa con ăn một lần rồi thích mãi, có dịp thì cậu sẽ hết sức để mua cho bé ăn.

Mai Côi nghĩ lại cũng đúng, không bĩu môi nữa, lại chăm chú ăn. Nghiêm Cẩn nhìn nhìn rồi còn nói:



- Cho anh miếng nữa!

Mai Côi do dự hồi lâu cũng đưa đến, còn không quên nhỏ giọng nói:

- Cắn miếng bé thôi nhé, sắp hết rồi.

Nghiêm Cẩn vừa lòng cười. Rùa con nhà cậu đúng là ngoan, đáng yêu hơn Tiểu Mị nhiều. Cậu cố ý há hốc mồm, khi Mai Côi còn đang nhăn nhó mặt mày thì lại cắn xuống một miếng bé, Mai Côi khẽ thở phào, vẻ mặt đó khiến Nghiêm Cẩn cười vui vẻ:

- Rùa con, em cố gắng thêm mấy ngày, được nghỉ anh đến đón em về, cha mẹ đồng ý đưa bọn mình về quê ngoại em rồi, đến lúc đó chúng ta tìm thêm manh mối.

- Thật sao?

Mai Côi hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng.

- Ừ, thật đó!

Nghiêm Cẩn cũng rất vui mừng, cuối cùng đã có thể đưa rùa con đi ra ngoài tìm mẹ

Mẹ rùa con như bốc hơi giữa biển người, mấy năm qua một chút dấu vết cũng không có, không có bất kì điều gì cả, không có thẻ tín dụng, chứng minh thư hay đăng kí gì cả… Tất cả những điều này đều rất không bình thường.

- Nhưng vạn nhất cha không đồng ý thì sao bây giờ?

Mai Côi có chút lo lắng, cha cũng không hiểu vì sao mà gần đầy tâm tình có vẻ không ổn, đã ba tuần liền không đón cô bé về, cũng không thăm bé.

- Em yên tâm, anh đã nói với cha anh, cha sẽ thu phục cha em

Nghiêm Lạc quả thật đúng như Nghiêm Cẩn nói, đi gặp Mai Khánh Hải nhưng mọi chuyện xảy ra lại vượt quá suy nghĩ của anh. Anh rất tức giận việc thời gian qua Mai Khánh Hải thờ ơ với con gái nhưng anh còn chưa nói được mấy câu thì mắt Mai Khánh Hải đỏ hoe. Anh ta cúi đầu ngồi một hồi, bỗng nhiên cầm giấy báo cáo, xét nghiệm ra.

Nghiêm Lạc nhìn thì là kết quả khám sức khỏe của Mai Côi, lòng anh trầm xuống, nghĩ Tiểu Mai Côi không biết bị bệnh gì nhưng nhìn kĩ thì không có bệnh gì cả, mọi thứ đều bình thường. Mai Khánh Hải lau nước mắt nói:

- Tôi là người đàn ông vô dụng, hôn nhân thất bại, con gái cũng không chăm sóc tốt, nói thật, tôi cũng rất thương Mai Côi.

Nghiêm Lạc chờ anh nói tiếng thì anh ta lại ngừng. Nghiêm Lạc nhíu mày:

- Rốt cuộc anh muốn nói gì? Giấy kiểm tra sức khỏe này làm sao?

Mai Khánh Hải nhắm mắt:

- Tôi là người sơ ý, chưa từng để ý chi tiết báo cáo sức khỏe của con gái, trước kia tôi chỉ nhìn sơ qua, thấy không sao thì được. Một thời gian trước, tôi muốn mua bảo hiểm cho Mai Côi, đem giấy kiểm tra sức khỏe học kì này của Mai Côi ra xem thì mới nhìn thấy

Anh ta bỗng dưng òa khóc.

Nghiêm Lạc sắp mất kiên nhẫn thì lại nghe nói tiếp:

- Tôi và mẹ nó đều là nhóm máu A nhưng Mai Côi là nhóm máu B

Mai Khánh Hải đau lòng:

- Tôi đã không còn trách cô ấy bỏ tôi và con gái nhưng tôi thật sự không ngờ, đứa con gái bảo bối bao năm qua của tôi lại không phải là con đẻ tôi. Sao cô ấy có thể làm chuyện như vậy. Cô ấy phản bội tôi, còn bắt tôi đổ vỏ, tôi nên đối mặt với Mai Côi thế nào, tôi không biết phải đối mặt với con bé thế nào…

Nghiêm Lạc nhìn một người đàn ông khóc trước mặt mình, trong lòng không rõ là cảm xúc gì. Trong đầu hiện lên bóng dáng ngoan ngoãn của cô bé kia, khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt to như bảo thạch, má lúm đồng tiền đáng yêu. Tiểu Mai Côi đáng yêu như vậy lại có thân thế như vậy. Cô bé lại có cha mẹ chẳng ra gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook