Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
Chương 55: Tình cảm lưu luyến, vụ án có đột phá
Thuỷ Lam
02/07/2013
Nghiêm Cẩn vẫy xe đi đường tắt về nhà, vào đến nhà, câu đầu tiên là:
- Mẹ, chút nữa rùa con về thì mẹ đừng nói với em ấy là con đã về nhé
Tiểu Tiểu lẩm bẩm: “Lớn như vậy rồi còn chơi trốn tìm” nhưng cũng chẳng từ chối Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn không về phòng mình mà chạy thẳng sang phòng Mai Côi chờ. Cậu đuổi theo xe bus không có kết quả thì vội giấu đi suy nghĩ của mình, đề phòng rùa con biết được kế hoạch về nhà mai phục của cậu. Nghĩ tới việc Mai Côi vừa hôn trộm mình, tâm tình cậu lại thoải mái mà bắt đầu hát, điệu hát loạn xạ thê thảm đến nỗi chẳng ai đành lòng nghe nhưng cậu vẫn rất cao hứng mà ngâm nga:
- Mai Côi, Mai Côi, anh yêu em, Mai Côi, Mai Côi, xinh đẹp nhất…
Cậu lấy con thỏ mà rùa con thích nhất ra, hết hôn rồi lại thơm, cứ nghĩ đây là cô bé, sau đó lại ngã lên giường cô bé, không nhịn mà cười ngây ngô. Cậu sẽ chờ, cậu muốn bắt lấy cô bé, cẩn thận mà thẩm vấn tội lưu manh của rùa con. Làm Tiểu ma vương cậu nhúng chàm thì phải trả giá cả đời
Nhưng cậu đợi cả nửa ngày, đến lúc sắp ngủ gật rồi thì lại nghe chuông điện thoại di động của Tiểu Tiểu vang lên, sau đó là tiếng Tiểu Tiểu nói chuyện trong phòng khách:
- Mai Côi à, cái gì? Không về ăn cơm? Con đã về trường? Sao đột ngột thế? Được được, không sao, phải học thì cứ đi học đi…
Nghiêm Cẩn nhào ra giật lấy điện thoại của Tiểu Tiểu:
- Mẹ, để con gặp em ấy
Vừa cướp đến tay thì đã nghe bên kia cúp máy. Nghiêm Cẩn thở hổn hển, dúi điện thoại vào tay Tiểu Tiểu:
- Mẹ, con cũng không ăn cơm nhà, con về trường đây
Vừa dứt lời thì đã biết mất ngay trước mặt Tiểu Tiểu
Tiểu Tiểu giật mình nhìn đứa con biến mất trong nháy mắt này, giận dữ nói với Nghiêm Lạc đang từ phòng đi ra:
- Nghiêm tiên sinh, xin quản giáo con của anh cho tốt, không được dùng thuật di động trước mặt trưởng bối, về trường học là chuyện đại sự cần phải dùng đến phép thuật sao? Làm em sợ muốn chết!
Nghiêm Cẩn không biết mẹ tức giận, cậu nhanh chóng xuất hiện ở trường học rồi chạy thẳng đến kí túc xá nữ sinh, quả nhiên là Mai Côi đang ở đó, cô bé trốn trên giường, cậu thấy chăn bông in rõ hình người. Nhưng Mẫn Lệ lại vội đóng cửa lại, thiếu thì đập cả vào mũi cậu:
- Nam sinh không được vào, bọn mình muốn thay quần áo
- Cậu thay quần áo cái rắm!
Nghiêm Cẩn đá vào cửa đánh ầm.
Trong phòng, Mẫn Lệ đáp lại rất rõ ràng:
- Cút, có việc thì xuống lầu chờ, bảo dì quản lý truyền lời cho cậu.
Nghiêm Cẩn dù không muốn nhưng cũng không muốn ép Mai Côi. Cô bé trốn cậu như vậy chắc chắn là rất thẹn thùng, cậu hẳn là phải thông cảm một chút với tâm tình của con bé chứ. Nghiêm Cẩn mặt xám ngoét đi xuống lầu, đứng chờ ở cổng kí túc xá
Càng chờ càng cảm thấy khó nhịn nổi, cậu gọi điện cho Mai Côi, kết quả cô bé không nghe. Vì thế cậu bắt đầu gửi tin nhắn: “Anh không muốn tự mình đoán mò, em phải nói rõ ràng cho anh biết. Là đúng như anh nghĩ sao?”
Mai Côi ôm trái tim đang đập thình thịch. Làm sao đây? Cô bé làm chuyện xấu nhưng lại còn để bị bắt gặp. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Cô quá xấu rồi, anh nên mắng cô!
Hồi lâu sau Mai Côi mới nhắn lại một tin ngắn: “Xin lỗi”
Nghiêm Cẩn há hốc mồm, gì chứ, xin lỗi là có ý gì. Vì sao Thẩm Phi tỏ tình thì được cảm ơn, đến cậu giải quyết xong lại thành xin lỗi. Thế nào thì cảm ơn cũng thuận mắt hơn xin lỗi nhiều
Cậu lại gọi cho Mai Côi, Mai Côi trừng mắt nhìn màn hình nhưng vẫn không dám nhận. Nghiêm Cẩn chỉ đành gửi tin nhắn: “Em nghe máy đi”
“Em không dám”. Nội dung tin nhắn của Mai Côi luôn nhất quán theo phong cách thành thật
“Em xuống đi”
“Em không dám”
Nghiêm Cẩn vội đến độ nhảy dựng, nghĩ nghĩ rồi cũng định dùng chiêu của Thẩm Phi: “Em hôn anh, có phải là muốn anh giờ là bạn trai em, sau sẽ làm chồng em?”
“Em không dám”
Mai Côi bị cậu ép hỏi mà suýt khóc, may mới chỉ là tin nhắn chứ nếu gặp mặt trực tiếp thì cô bé chẳng còn mặt mũi nào nữa
Đáp án này của Mai Côi ngược lại lại khiến Nghiêm Cẩn tỉnh táo lại. Em ấy nói em ấy không dám chứ không phải không muốn. Cậu dựa vào tường kí túc xá mà suy nghĩ cẩn thận. Dựa vào tính cách của rùa con thì nếu cô bé không có tình cảm gì thì sẽ không hôn trộm cậu. Hôn trộm là sợ bị cậu biết. Vì sao thích cậu mà lại sợ bị cậu biết?
Nói năng có thể sẽ có hiểu lầm nhưng hành vi kia thì không thể hiểu lầm được. Rùa con thích cậu, đây là chắc chắn, nếu em ấy không chột dạ thì đã không chạy trối chết như vậy
Cho nên vấn đề nhất định là ở chỗ cô bé không dám nói cho cậu. Vì sao không dám nói? Chẳng lẽ vì hơn một năm về trước cậu trách cứ cô bé đùa giỡn tình cảm của mình nên đến giờ cô bé vẫn lo lắng chuyện này, sợ cậu không tin?
Hồi lâu cậu không nhắn lại, Mai Côi bất an nghĩ nên làm sao đây? Anh thực sự tức giận rồi. Hai người một trốn trong nhà, một đứng bên ngoài, mỗi người đều rối loạn suy nghĩ.
Tim Nghiêm Cẩn đập dồn dập, cậu cảm thấy để tạo thành cục diện như hôm nay đều là trách nhiệm của cậu. Năm đó nếu cậu không nhẫn nhịn được, động tí là nổi giận rồi xa chạy cao bay mà quyết tâm thu phục rùa con từ từ thì chưa biết chừng sớm đã thành công. Giờ khiến cho rùa con nơm nớp lo sợ, tất cả đều tại thái độ năm ngoái của mình dọa.
Nhưng cậu cũng vì trấn an cô bé, không muốn làm cô bé áy náy mà đã phải tự hủy hình tượng, lừa cô bé là cậu đã có bạn gái sao? Cậu thấy cô bé vẫn đối xử với mình như trước thì còn nghĩ chiêu này là dùng được, nào ngờ chẳng ra cái khỉ mốc gì
Nghiêm Cẩn bỗng nhiên tỉnh ngộ, hung hăng tự đập đầu mình. Cậu vội vã nhắn tin: “rùa con, anh vẫn thích em, từ đó đến giờ vẫn không thay đổi, anh nói anh có bạn gái là lừa em thôi. Vì anh không muốn để em cảm thấy nặng nề, mong em vui vẻ nên mới nói dối như vậy
Tin nhắn vừa gửi xong, Nghiêm Cẩn lại nghĩ nghĩ rồi nhắn thêm: “Cho nên anh thích em, vẫn luôn thích. Anh muốn làm bạn trai của em, sau này sẽ là chồng em, và mãi mãi sẽ là anh trai hiểu em nhất”. Cậu lén lút sử dụng lời kịch của Thẩm Phi nhưng nghĩ lại không cam lòng nên nhét thêm cả ưu thế làm anh vào.
Mai Côi nhìn tin nhắn trong di động, cảm thấy hưng phấn đến độ da đầu run lên. Nước mắt Mai Côi rơi xuống, thì ra được người mình thích tỏ tình sẽ có cảm giác thế này đây. Cùng một câu nói nhưng do những người khác nhau nói ra sẽ có sức ảnh hưởng khác nhau. Cô bé cầm di động lên nhìn, xem cẩn thận từng chữ một, hết lần này đến lần khác, đắm chìm trong hạnh phúc, vừa kích động lại vừa vui mừng. Cô nên đáp lại sao đây?
Tin nhắn sau đó của Nghiêm Cẩn lại tới: “Sao không để ý đến anh, anh nói với em nhé, lần này không được đùa giỡn tình cảm của anh nữa đâu, em phạm tội lưu manh, phải phạt tù chung thân, còn phải cả đời phạt lao động cải tạo, địa điểm là ở nhà của Tiểu ma vương”
Mai Côi phì cười, ông anh ngu ngốc này, chỉ biết học lời kịch của người khác nhưng đây cũng chính là phong cách của Tiểu ma vương. Nghiêm Cẩn ở dưới lầu chờ đợi, lời của cậu rõ ràng như vậy rồi con rùa ngốc này còn không chịu đáp lại thì cậu phải xông lên bắt sống rùa con mới được
Đang định hành động thì chuông điện thoại reo. Nghiêm Cẩn mừng rỡ vội xem thì hóa ra là Tiểu Mễ gọi điện báo:
- Tiểu ma vương, hiệp hội siêu năng lực nói bọn họ tìm được manh mối mới, nói trong tù Tiểu Phương ở chung phòng với một người là Trần Bình. Tôi theo bọn họ giờ đang chuẩn bị sang thành phố Z điều tra. Bọn họ nhận được tin tình báo nói là sau khi Trần Bình ra tù thì đi tìm Tiểu Phương tới thành phố Z. Mà đoạn thời gian đó Tần Nam vẫn luôn ở thành phố Z, có lẽ lúc đó đã gặp nhau. Giờ chúng tôi sẽ xuất phát, cậu có đi không?
Lòng Nghiêm Cẩn chấn động, cậu hiểu cách nói chuyện của Tiểu Mễ như vậy chứng tỏ rằng người của hiệp hội siêu năng lực đang ở ngay bên cạnh. Bọn họ che dấu manh mối về Trần Bình với người bên ngoài nhưng không ngờ hiệp hội lại tự điều tra được, thậm chí còn biết nhiều hơn bọn họ. Cú điện thoại này của Tiểu Mễ là đang xin cậu giúp đỡ, lần này đến Z, chuyện tình có liên quan đến chân tướng và sự an nguy của Trần Bình, cậu phải đi!
- Được, tôi sẽ đi, để lại địa chỉ cho tôi tôi sẽ đến ngay. Nhưng không phải hôm nay vừa mở cuộc họp sao? Cuộc họp có tiến triển gì không, sao đột nhiên hiệp hội lại có được tin tức này?
Tiểu Mễ còn chưa trả lời thì điện thoại đã bị người khác cầm đi. Nghiêm Cẩn nghe thấy Phùng Quang Hoa đáp”
- Nghiêm Cẩn, trong chuyện này, hiệp hội chắc là có nội gián. Cháu đến đây trước đi, chúng ta gặp mặt rồi nói
Ngữ khí của ông rất nghiêm túc, Nghiêm Cẩn động tâm, vội đồng ý.
Cúp máy, cậu ngẩng đầu nhìn kí túc xá của nữ sinh, thầm oán thán thời cơ thật không tốt. Cậu lại nhắn tin cho Mai Côi: “rùa con, vừa nhận được điện thoại của Tiểu Mễ, có nhiệm vụ khẩn cấp, anh phải đi đây. Em phải ngoan ngoãn đấy, không được hồng hạnh vượt tường. Chờ anh trở lại cùng em yêu đương”
Mai Côi đỏ mặt phì cười, nội dung tin nhắn quả đúng là phong cách nói chuyện của anh. Yêu đương? Cô bé kéo chăn che đầu mình, thật xấu hổ quả đi nhưng sao lại vui vẻ như vậy. Mai Côi vui vẻ nghĩ mà cười, càng nghĩ càng không nhịn được cười
Trước khi tự cười khiến mình chết ngạt, cô bé đã xốc chăn lên rồi nhắn tin lại cho Nghiêm Cẩn: “Anh, đi công tác phải chú ý an toàn. Em chờ anh trở về.”
Chờ anh trở về yêu đương. Hai chữ cùng này bất luận thế nào cô bé cũng không viết ra được, cuối cùng đánh dấu chấm sau chữ “trở về” rồi gửi tin đi
Nghiêm Cẩn như thằng ngốc cầm điện thoại di động cười, cuối cùng nhận được tin nhắn của Mai Côi càng khiến cậu kiên định lên. Cậu dùng thuật di động mà chạy đến công ty, xa xa nhìn thấy đám người Tiểu Mễ và Phùng Quang Hoa đang xách hành lý đứng đó. Cậu gật đầu rồi chạy lên văn phòng lấy vali của mình. Cái này vốn chuẩn bị cho những chuyến đi đột xuất như lần này.
Cậu vừa thu dọn hành lý vừa lấy di động ra nhắn tin: “Chờ anh về rồi còn phải hôn nữa, mau nói được đi!”
Khi cậu đến chỗ tập trung rời thì rốt cuộc mới nghe thấy tiếng báo có tin nhắn. Nội dung chỉ có một chữ “được” đầy xấu hổ nhưng lại lộ ra hương vị hạnh phúc, ngọt ngào thấm đến tim của Tiểu ma vương.
Cậu không nhịn được mà mỉm cười nhưng nụ cười này lạc giữa mấy người đang nghiêm túc thì có vẻ không hợp. Phùng Quang Hoa thấy Nghiêm Cẩn đã đến thì kéo cậu qua một bên rồi nói:
- Cha cháu không đi được, vụ án này để cháu đi vậy. Hiệp hội của chúng ta rất phiền toái, giờ đang nghi ngờ có gián điệp. Mười mấy năm qua cũng chỉ có vài người siêu năng lực mất tích nhưng năm nay lại mất tích quá nhiều, tình hình rất bất ổn vì thế chú đã bảo Hạ Bồi dùng năng lực tâm ngữ để nghe lén tình hình của một số người
Lòng Nghiêm Cẩn nhảy dựng nhưng vẫn tỏ vẻ bình thường:
- Chú Phùng, sao việc này không nói cho chúng ta?
Vẻ mặt Phùng Quang Hoa rất tệ:
- Vốn là việc riêng của hiệp hội nên không muốn nói với bên ngoài nhưng gần đây chú thấy mọi chuyện phát triển không thể khống chế, Hạ Bồi phát hiện một số tình huống khác lạ nhưng không báo cáo lại
- Ví dụ như?
- Nó thực ra phải phát hiện sớm việc Tần Nam và Tiểu Phương có tiếp xúc. Trong danh sách giám thị chú giao cho Hạ Bồi có cả Tần Nam nhưng từ khi vụ án mạng xảy ra đến giờ Hạ Bồi lại không cung cấp được chút tin tức nào. Hai ngày trước chúng ta đã phát hiện được trong quỹ bảo hiểm của Tần Nam ở ngân hàng có một quyển nhật kí của ông ấy, trên đó có ghi chú về Tiểu Phương và Trần Bình. Tần Nam có bất động sản của thành phố Z, ông ấy cũng thường xuyên qua đó quản lý chi nhánh của hiệp hội. Trong nhật kí viết ông ấy muốn thuê một người làm ở bên đó để dọn dẹp nhà cửa và chọn đúng Tiểu Phương. Tần Nam bình thường sẽ giúp một số người vừa ra tù hòa nhập cộng đồng nên cho dù biết Tiểu Phương từng ngồi tù thì cũng không ngại. Sau đó nhật kí cũng có ghi lại việc Tiểu Phương xin ông ấy giúp đỡ, cô ta nói ở trong tù có quen một người là Trần Bình, người phụ nữ đó uy hiếp, đòi giết Tiểu Phương. Cô ta biết Trần Bình đã ra tù nên rất sợ, mong Tần Nam có thể giúp mình
Nghiêm Cẩn nghe đến đó, hỏi:
- Nhật ký có ghi vì sao Trần Bình muốn giết Tiểu Phương không?
- Không ghi cụ thể, chỉ nói rằng Tiểu Phương biết bí mật gì đó của Trần Bình, sau đó nói việc quan trọng, ông ta phải về báo cáo với hiệp hội vì thế mang Tiểu Phương quay về.
- Nhưng Tần Nam về đã mấy ngày chẳng lẽ còn không báo cáo cho cậu sao?
- Không có, cho nên chú thấy rất lạ. Nếu không phát hiện ra quyển nhật kí này thì chỉ sợ có nhiều chuyện chúng ta không hề hay biết. Chú cảm thấy việc này Hạ Bồi nhất định là có biết nhưng nó lại không nói. Cho nên hôm nay trong cuộc họp, phía hiệp hội đã tạm giấu đi tin tình báo này, chú đã cố ý quan sát nó và thấy nó rất lạ.
Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ:
- Hạ Bồi là tâm ngữ giả, chú cảm thấy cậu ấy không hợp nhưng dù không nói thì chỉ e cậu ta cũng đã phát hiện rồi.
Phùng Quang Hoa yên lặng một hồi rồi mới nói:
- Vốn là Hùng Đông Bình khi vẫn còn ở đây đã dạy chú làm thế nào để che giấu suy nghĩ không cho tâm ngữ giả phát hiện.
Nghiêm Cẩn nhìn ông ta kinh ngạc hỏi:
- Còn có bản lĩnh này?
- Mẹ, chút nữa rùa con về thì mẹ đừng nói với em ấy là con đã về nhé
Tiểu Tiểu lẩm bẩm: “Lớn như vậy rồi còn chơi trốn tìm” nhưng cũng chẳng từ chối Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn không về phòng mình mà chạy thẳng sang phòng Mai Côi chờ. Cậu đuổi theo xe bus không có kết quả thì vội giấu đi suy nghĩ của mình, đề phòng rùa con biết được kế hoạch về nhà mai phục của cậu. Nghĩ tới việc Mai Côi vừa hôn trộm mình, tâm tình cậu lại thoải mái mà bắt đầu hát, điệu hát loạn xạ thê thảm đến nỗi chẳng ai đành lòng nghe nhưng cậu vẫn rất cao hứng mà ngâm nga:
- Mai Côi, Mai Côi, anh yêu em, Mai Côi, Mai Côi, xinh đẹp nhất…
Cậu lấy con thỏ mà rùa con thích nhất ra, hết hôn rồi lại thơm, cứ nghĩ đây là cô bé, sau đó lại ngã lên giường cô bé, không nhịn mà cười ngây ngô. Cậu sẽ chờ, cậu muốn bắt lấy cô bé, cẩn thận mà thẩm vấn tội lưu manh của rùa con. Làm Tiểu ma vương cậu nhúng chàm thì phải trả giá cả đời
Nhưng cậu đợi cả nửa ngày, đến lúc sắp ngủ gật rồi thì lại nghe chuông điện thoại di động của Tiểu Tiểu vang lên, sau đó là tiếng Tiểu Tiểu nói chuyện trong phòng khách:
- Mai Côi à, cái gì? Không về ăn cơm? Con đã về trường? Sao đột ngột thế? Được được, không sao, phải học thì cứ đi học đi…
Nghiêm Cẩn nhào ra giật lấy điện thoại của Tiểu Tiểu:
- Mẹ, để con gặp em ấy
Vừa cướp đến tay thì đã nghe bên kia cúp máy. Nghiêm Cẩn thở hổn hển, dúi điện thoại vào tay Tiểu Tiểu:
- Mẹ, con cũng không ăn cơm nhà, con về trường đây
Vừa dứt lời thì đã biết mất ngay trước mặt Tiểu Tiểu
Tiểu Tiểu giật mình nhìn đứa con biến mất trong nháy mắt này, giận dữ nói với Nghiêm Lạc đang từ phòng đi ra:
- Nghiêm tiên sinh, xin quản giáo con của anh cho tốt, không được dùng thuật di động trước mặt trưởng bối, về trường học là chuyện đại sự cần phải dùng đến phép thuật sao? Làm em sợ muốn chết!
Nghiêm Cẩn không biết mẹ tức giận, cậu nhanh chóng xuất hiện ở trường học rồi chạy thẳng đến kí túc xá nữ sinh, quả nhiên là Mai Côi đang ở đó, cô bé trốn trên giường, cậu thấy chăn bông in rõ hình người. Nhưng Mẫn Lệ lại vội đóng cửa lại, thiếu thì đập cả vào mũi cậu:
- Nam sinh không được vào, bọn mình muốn thay quần áo
- Cậu thay quần áo cái rắm!
Nghiêm Cẩn đá vào cửa đánh ầm.
Trong phòng, Mẫn Lệ đáp lại rất rõ ràng:
- Cút, có việc thì xuống lầu chờ, bảo dì quản lý truyền lời cho cậu.
Nghiêm Cẩn dù không muốn nhưng cũng không muốn ép Mai Côi. Cô bé trốn cậu như vậy chắc chắn là rất thẹn thùng, cậu hẳn là phải thông cảm một chút với tâm tình của con bé chứ. Nghiêm Cẩn mặt xám ngoét đi xuống lầu, đứng chờ ở cổng kí túc xá
Càng chờ càng cảm thấy khó nhịn nổi, cậu gọi điện cho Mai Côi, kết quả cô bé không nghe. Vì thế cậu bắt đầu gửi tin nhắn: “Anh không muốn tự mình đoán mò, em phải nói rõ ràng cho anh biết. Là đúng như anh nghĩ sao?”
Mai Côi ôm trái tim đang đập thình thịch. Làm sao đây? Cô bé làm chuyện xấu nhưng lại còn để bị bắt gặp. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Cô quá xấu rồi, anh nên mắng cô!
Hồi lâu sau Mai Côi mới nhắn lại một tin ngắn: “Xin lỗi”
Nghiêm Cẩn há hốc mồm, gì chứ, xin lỗi là có ý gì. Vì sao Thẩm Phi tỏ tình thì được cảm ơn, đến cậu giải quyết xong lại thành xin lỗi. Thế nào thì cảm ơn cũng thuận mắt hơn xin lỗi nhiều
Cậu lại gọi cho Mai Côi, Mai Côi trừng mắt nhìn màn hình nhưng vẫn không dám nhận. Nghiêm Cẩn chỉ đành gửi tin nhắn: “Em nghe máy đi”
“Em không dám”. Nội dung tin nhắn của Mai Côi luôn nhất quán theo phong cách thành thật
“Em xuống đi”
“Em không dám”
Nghiêm Cẩn vội đến độ nhảy dựng, nghĩ nghĩ rồi cũng định dùng chiêu của Thẩm Phi: “Em hôn anh, có phải là muốn anh giờ là bạn trai em, sau sẽ làm chồng em?”
“Em không dám”
Mai Côi bị cậu ép hỏi mà suýt khóc, may mới chỉ là tin nhắn chứ nếu gặp mặt trực tiếp thì cô bé chẳng còn mặt mũi nào nữa
Đáp án này của Mai Côi ngược lại lại khiến Nghiêm Cẩn tỉnh táo lại. Em ấy nói em ấy không dám chứ không phải không muốn. Cậu dựa vào tường kí túc xá mà suy nghĩ cẩn thận. Dựa vào tính cách của rùa con thì nếu cô bé không có tình cảm gì thì sẽ không hôn trộm cậu. Hôn trộm là sợ bị cậu biết. Vì sao thích cậu mà lại sợ bị cậu biết?
Nói năng có thể sẽ có hiểu lầm nhưng hành vi kia thì không thể hiểu lầm được. Rùa con thích cậu, đây là chắc chắn, nếu em ấy không chột dạ thì đã không chạy trối chết như vậy
Cho nên vấn đề nhất định là ở chỗ cô bé không dám nói cho cậu. Vì sao không dám nói? Chẳng lẽ vì hơn một năm về trước cậu trách cứ cô bé đùa giỡn tình cảm của mình nên đến giờ cô bé vẫn lo lắng chuyện này, sợ cậu không tin?
Hồi lâu cậu không nhắn lại, Mai Côi bất an nghĩ nên làm sao đây? Anh thực sự tức giận rồi. Hai người một trốn trong nhà, một đứng bên ngoài, mỗi người đều rối loạn suy nghĩ.
Tim Nghiêm Cẩn đập dồn dập, cậu cảm thấy để tạo thành cục diện như hôm nay đều là trách nhiệm của cậu. Năm đó nếu cậu không nhẫn nhịn được, động tí là nổi giận rồi xa chạy cao bay mà quyết tâm thu phục rùa con từ từ thì chưa biết chừng sớm đã thành công. Giờ khiến cho rùa con nơm nớp lo sợ, tất cả đều tại thái độ năm ngoái của mình dọa.
Nhưng cậu cũng vì trấn an cô bé, không muốn làm cô bé áy náy mà đã phải tự hủy hình tượng, lừa cô bé là cậu đã có bạn gái sao? Cậu thấy cô bé vẫn đối xử với mình như trước thì còn nghĩ chiêu này là dùng được, nào ngờ chẳng ra cái khỉ mốc gì
Nghiêm Cẩn bỗng nhiên tỉnh ngộ, hung hăng tự đập đầu mình. Cậu vội vã nhắn tin: “rùa con, anh vẫn thích em, từ đó đến giờ vẫn không thay đổi, anh nói anh có bạn gái là lừa em thôi. Vì anh không muốn để em cảm thấy nặng nề, mong em vui vẻ nên mới nói dối như vậy
Tin nhắn vừa gửi xong, Nghiêm Cẩn lại nghĩ nghĩ rồi nhắn thêm: “Cho nên anh thích em, vẫn luôn thích. Anh muốn làm bạn trai của em, sau này sẽ là chồng em, và mãi mãi sẽ là anh trai hiểu em nhất”. Cậu lén lút sử dụng lời kịch của Thẩm Phi nhưng nghĩ lại không cam lòng nên nhét thêm cả ưu thế làm anh vào.
Mai Côi nhìn tin nhắn trong di động, cảm thấy hưng phấn đến độ da đầu run lên. Nước mắt Mai Côi rơi xuống, thì ra được người mình thích tỏ tình sẽ có cảm giác thế này đây. Cùng một câu nói nhưng do những người khác nhau nói ra sẽ có sức ảnh hưởng khác nhau. Cô bé cầm di động lên nhìn, xem cẩn thận từng chữ một, hết lần này đến lần khác, đắm chìm trong hạnh phúc, vừa kích động lại vừa vui mừng. Cô nên đáp lại sao đây?
Tin nhắn sau đó của Nghiêm Cẩn lại tới: “Sao không để ý đến anh, anh nói với em nhé, lần này không được đùa giỡn tình cảm của anh nữa đâu, em phạm tội lưu manh, phải phạt tù chung thân, còn phải cả đời phạt lao động cải tạo, địa điểm là ở nhà của Tiểu ma vương”
Mai Côi phì cười, ông anh ngu ngốc này, chỉ biết học lời kịch của người khác nhưng đây cũng chính là phong cách của Tiểu ma vương. Nghiêm Cẩn ở dưới lầu chờ đợi, lời của cậu rõ ràng như vậy rồi con rùa ngốc này còn không chịu đáp lại thì cậu phải xông lên bắt sống rùa con mới được
Đang định hành động thì chuông điện thoại reo. Nghiêm Cẩn mừng rỡ vội xem thì hóa ra là Tiểu Mễ gọi điện báo:
- Tiểu ma vương, hiệp hội siêu năng lực nói bọn họ tìm được manh mối mới, nói trong tù Tiểu Phương ở chung phòng với một người là Trần Bình. Tôi theo bọn họ giờ đang chuẩn bị sang thành phố Z điều tra. Bọn họ nhận được tin tình báo nói là sau khi Trần Bình ra tù thì đi tìm Tiểu Phương tới thành phố Z. Mà đoạn thời gian đó Tần Nam vẫn luôn ở thành phố Z, có lẽ lúc đó đã gặp nhau. Giờ chúng tôi sẽ xuất phát, cậu có đi không?
Lòng Nghiêm Cẩn chấn động, cậu hiểu cách nói chuyện của Tiểu Mễ như vậy chứng tỏ rằng người của hiệp hội siêu năng lực đang ở ngay bên cạnh. Bọn họ che dấu manh mối về Trần Bình với người bên ngoài nhưng không ngờ hiệp hội lại tự điều tra được, thậm chí còn biết nhiều hơn bọn họ. Cú điện thoại này của Tiểu Mễ là đang xin cậu giúp đỡ, lần này đến Z, chuyện tình có liên quan đến chân tướng và sự an nguy của Trần Bình, cậu phải đi!
- Được, tôi sẽ đi, để lại địa chỉ cho tôi tôi sẽ đến ngay. Nhưng không phải hôm nay vừa mở cuộc họp sao? Cuộc họp có tiến triển gì không, sao đột nhiên hiệp hội lại có được tin tức này?
Tiểu Mễ còn chưa trả lời thì điện thoại đã bị người khác cầm đi. Nghiêm Cẩn nghe thấy Phùng Quang Hoa đáp”
- Nghiêm Cẩn, trong chuyện này, hiệp hội chắc là có nội gián. Cháu đến đây trước đi, chúng ta gặp mặt rồi nói
Ngữ khí của ông rất nghiêm túc, Nghiêm Cẩn động tâm, vội đồng ý.
Cúp máy, cậu ngẩng đầu nhìn kí túc xá của nữ sinh, thầm oán thán thời cơ thật không tốt. Cậu lại nhắn tin cho Mai Côi: “rùa con, vừa nhận được điện thoại của Tiểu Mễ, có nhiệm vụ khẩn cấp, anh phải đi đây. Em phải ngoan ngoãn đấy, không được hồng hạnh vượt tường. Chờ anh trở lại cùng em yêu đương”
Mai Côi đỏ mặt phì cười, nội dung tin nhắn quả đúng là phong cách nói chuyện của anh. Yêu đương? Cô bé kéo chăn che đầu mình, thật xấu hổ quả đi nhưng sao lại vui vẻ như vậy. Mai Côi vui vẻ nghĩ mà cười, càng nghĩ càng không nhịn được cười
Trước khi tự cười khiến mình chết ngạt, cô bé đã xốc chăn lên rồi nhắn tin lại cho Nghiêm Cẩn: “Anh, đi công tác phải chú ý an toàn. Em chờ anh trở về.”
Chờ anh trở về yêu đương. Hai chữ cùng này bất luận thế nào cô bé cũng không viết ra được, cuối cùng đánh dấu chấm sau chữ “trở về” rồi gửi tin đi
Nghiêm Cẩn như thằng ngốc cầm điện thoại di động cười, cuối cùng nhận được tin nhắn của Mai Côi càng khiến cậu kiên định lên. Cậu dùng thuật di động mà chạy đến công ty, xa xa nhìn thấy đám người Tiểu Mễ và Phùng Quang Hoa đang xách hành lý đứng đó. Cậu gật đầu rồi chạy lên văn phòng lấy vali của mình. Cái này vốn chuẩn bị cho những chuyến đi đột xuất như lần này.
Cậu vừa thu dọn hành lý vừa lấy di động ra nhắn tin: “Chờ anh về rồi còn phải hôn nữa, mau nói được đi!”
Khi cậu đến chỗ tập trung rời thì rốt cuộc mới nghe thấy tiếng báo có tin nhắn. Nội dung chỉ có một chữ “được” đầy xấu hổ nhưng lại lộ ra hương vị hạnh phúc, ngọt ngào thấm đến tim của Tiểu ma vương.
Cậu không nhịn được mà mỉm cười nhưng nụ cười này lạc giữa mấy người đang nghiêm túc thì có vẻ không hợp. Phùng Quang Hoa thấy Nghiêm Cẩn đã đến thì kéo cậu qua một bên rồi nói:
- Cha cháu không đi được, vụ án này để cháu đi vậy. Hiệp hội của chúng ta rất phiền toái, giờ đang nghi ngờ có gián điệp. Mười mấy năm qua cũng chỉ có vài người siêu năng lực mất tích nhưng năm nay lại mất tích quá nhiều, tình hình rất bất ổn vì thế chú đã bảo Hạ Bồi dùng năng lực tâm ngữ để nghe lén tình hình của một số người
Lòng Nghiêm Cẩn nhảy dựng nhưng vẫn tỏ vẻ bình thường:
- Chú Phùng, sao việc này không nói cho chúng ta?
Vẻ mặt Phùng Quang Hoa rất tệ:
- Vốn là việc riêng của hiệp hội nên không muốn nói với bên ngoài nhưng gần đây chú thấy mọi chuyện phát triển không thể khống chế, Hạ Bồi phát hiện một số tình huống khác lạ nhưng không báo cáo lại
- Ví dụ như?
- Nó thực ra phải phát hiện sớm việc Tần Nam và Tiểu Phương có tiếp xúc. Trong danh sách giám thị chú giao cho Hạ Bồi có cả Tần Nam nhưng từ khi vụ án mạng xảy ra đến giờ Hạ Bồi lại không cung cấp được chút tin tức nào. Hai ngày trước chúng ta đã phát hiện được trong quỹ bảo hiểm của Tần Nam ở ngân hàng có một quyển nhật kí của ông ấy, trên đó có ghi chú về Tiểu Phương và Trần Bình. Tần Nam có bất động sản của thành phố Z, ông ấy cũng thường xuyên qua đó quản lý chi nhánh của hiệp hội. Trong nhật kí viết ông ấy muốn thuê một người làm ở bên đó để dọn dẹp nhà cửa và chọn đúng Tiểu Phương. Tần Nam bình thường sẽ giúp một số người vừa ra tù hòa nhập cộng đồng nên cho dù biết Tiểu Phương từng ngồi tù thì cũng không ngại. Sau đó nhật kí cũng có ghi lại việc Tiểu Phương xin ông ấy giúp đỡ, cô ta nói ở trong tù có quen một người là Trần Bình, người phụ nữ đó uy hiếp, đòi giết Tiểu Phương. Cô ta biết Trần Bình đã ra tù nên rất sợ, mong Tần Nam có thể giúp mình
Nghiêm Cẩn nghe đến đó, hỏi:
- Nhật ký có ghi vì sao Trần Bình muốn giết Tiểu Phương không?
- Không ghi cụ thể, chỉ nói rằng Tiểu Phương biết bí mật gì đó của Trần Bình, sau đó nói việc quan trọng, ông ta phải về báo cáo với hiệp hội vì thế mang Tiểu Phương quay về.
- Nhưng Tần Nam về đã mấy ngày chẳng lẽ còn không báo cáo cho cậu sao?
- Không có, cho nên chú thấy rất lạ. Nếu không phát hiện ra quyển nhật kí này thì chỉ sợ có nhiều chuyện chúng ta không hề hay biết. Chú cảm thấy việc này Hạ Bồi nhất định là có biết nhưng nó lại không nói. Cho nên hôm nay trong cuộc họp, phía hiệp hội đã tạm giấu đi tin tình báo này, chú đã cố ý quan sát nó và thấy nó rất lạ.
Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ:
- Hạ Bồi là tâm ngữ giả, chú cảm thấy cậu ấy không hợp nhưng dù không nói thì chỉ e cậu ta cũng đã phát hiện rồi.
Phùng Quang Hoa yên lặng một hồi rồi mới nói:
- Vốn là Hùng Đông Bình khi vẫn còn ở đây đã dạy chú làm thế nào để che giấu suy nghĩ không cho tâm ngữ giả phát hiện.
Nghiêm Cẩn nhìn ông ta kinh ngạc hỏi:
- Còn có bản lĩnh này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.