Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
Chương 13: Trường học của những đứa trẻ siêu năng lực
Thuỷ Lam
29/06/2013
Tháng 9, Tiểu ma vương khai giảng, cậu cùng hơn hai trăm đứa trẻ khác trở thành những học sinh đầu tiên của trường Nhã Mã.
Nghiêm Cẩn đi theo cha, mang hành lý đến trường học, sắp xếp xong chuyện kí túc xá và lớp học, đến gặp chủ nhiệm thì Nghiêm Lạc đi. Không phải anh yên tâm về đứa con của mình mà là trường học này có rất nhiều người của anh, giám thị Tiểu ma vương nhà anh cần ngần đó người là đủ
Hiệu trưởng Tất Mặc Kì là phó vương địa phủ, đồng thời cũng là em rể của Nghiêm Lạc. Hai phó hiệu trường, một là đại đệ tử Huyền Thiên Ngọc Nữ của Thần tộc chiến thần Cửu Thiên Huyền Nữ, một là tộc trưởng Huyết tộc Cừu An. Chủ nhiệm giáo vụ là Happy, là Hắc vô thường, còn có hội trưởng hiệp hội siêu năng lực Phùng Quang Hoa
Bởi vì học sinh của trường học đặc biệt nên mỗi một thầy giáo, người làm trong trường cũng rất đặc biệt. Tuy rằng số học sinh không thể bằng được trường học bình thường, cũng chỉ khoảng 200 người nhưng giáo viên cũng đến 70 người, hơn nữa ngoài phòng học bình thường còn chuẩn bị sân huấn luyện đặc biệt, phòng thực nghiệm cho người siêu năng lực cùng với những phòng khoa học kỹ thuật tiên tiến
Đây chính là thiên đường cho những đứa trẻ đặc biệt, bọn chúng không cần lo lắng, không cần sợ hãi ánh mắt kì quái của người đời, cũng không cần sợ hãi mình phải cô độc. Trường học này có thể phát huy năng lực của chúng. Nhưng đó cũng là địa ngục của bọn chúng, mỗi giáo viên đều có thể quản bọn chúng gắt gao, không thể muốn làm gì thì làm, không được trốn học lười biếng, tuân thủ quy củ là việc đầu tiên phải chú ý.
Lễ khai giảng, Hiệu trưởng Tất Mặc Kỳ nói:
- Mỗi người các em đều rất đặc biệt, tin chắc các em rất rõ. Trường học này là muốn cho các em vận dụng tốt khả năng của mình, còn nữa phải bao dung người khác. Các em đều có thiên phú, có nhiều em còn có sứ mệnh của gia tộc nhưng hi vọng các em hiểu được, vũ lực không phải là thứ quan trọng nhất, các em ở trường học phải đoàn kết, còn phải biết nhẫn nại, khắc chế. Biết vận dụng năng lực không khó, với các em mà nói, khó khăn là biết cách dùng nó vào việc thích hợp. Trường học chỉ dạy đến trung học, 18 tuổi là lúc các em phải hòa nhập vào xã hội, tốt nghiệp từ đây, các em có thể lựa chọn đại học mà mình thích hoặc việc mình muốn làm. Nhưng từ hôm nay trở đi, cũng là ngày đầu tiên các em đến đây, biểu hiện của các em điều ghi lại trong hồ sơ, các thầy sẽ có cơ chế kiểm tra nghiêm khắc, nếu tốt nghiệp trung học, ai không đạt được tiêu chuẩn thì không thể rời đi.
Nghiêm Cẩn ngồi ở dưới nghe được thì bĩu môi. Dượng này thật là rất biết nói, quản chế đám trẻ con này, biến thành ngồi tù thì cứ nói thẳng, dù sao chỉ cần không có cha ở đâu cũng được. Nghiêm Cẩn quay đầu nhìn quanh, thấy đến vài gương mặt quen thuộc: Mẫn Lệ (tình cũ ^^), Quách Ngạn, Long Lập Hào, đó đều là người của gia tộc hàng ma. Còn có Văn Triết từ Hồ tộc, lại nhìn tiếp còn thấy cả Cừu Tranh. Nghiêm Cẩn điên cuồng chạy đến:
- Chú Đậu Đậu, sao chú cũng đến đây?
Cừu Tranh là cháu của tộc trưởng huyết tộc Cừu An, tên ở nhà là Đậu Đậu. Nhìn qua cậu chỉ 6,7 tuổi nhưng thực tế đã sống hơn 20 năm. Huyết tộc có đặc điểm là không già không bệnh vì thế tốc độ trưởng thành của trẻ con huyết tộc rất chậm. Cừu Tranh nhìn qua không lớn hơn Nghiêm Cẩn là mấy nhưng Nghiêm Cẩn phải gọi cậu là chú. Cậu quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn nói:
- Chú còn thấy lạ sao cháu lại đến đây?
Nghiêm Cẩn cười hì hì:
- Cháu anh minh thần võ như vậy, đương nhiên tới làm lãnh đạo cho mọi người. Cha cháu là đại ma vương, cháu đến làm Tiểu ma vương.
Cừu Tranh cũng cười:
- Chú đến đây chính là giám thị cháu, cháu quá nghịch ngợm, thích gây sự.
Hai người trò chuyện, trên sân khấu, hiệu trưởng đã nói xong, các lãnh đạo, giáo viên cũng lần lượt bước ra giới thiệu. Nghiêm Cẩn nhìn thấy nhàm chán, rất muốn bỏ đi, hôm nay cậu chưa nói chuyện với rùa con, gọi cô nhóc mấy lần không nghe, nơi này thật sự rời quá xa, năng lực của rùa con hẳn là không đến được.
Cậu ngẩng đầu nhìn, lễ đường này ai nấy đều ngồi rất nghiêm túc, cậu chạy đi quá mức lộ liễu, xung quanh mấy người quen đều chăm chú nhìn cậu. Nghĩ lại, vẫn tiếp tục ngồi, cậu không dám từ ngày đầu tiên đã khiến cha mất hứng.
Cuối cùng chịu đựng được đến lúc tan, Cừu Tranh mang ô đen đi theo Nghiêm Cẩn về kí túc xá. Nghiêm Cẩn nhìn quanh:
- Huyết tộc mấy người thật gây chú ý, ai cũng che ô đen lớn.
Cừu Tranh không tiếp lời, Nghiêm Cẩn lại hỏi:
- Chẳng phải không sợ mặt trời sao? Cháu thấy chú mấy lần cũng có bật ô đâu
- Có thể phơi nắng nhưng không thoải mái. Ánh mặt trời không có lợi cho Huyết tộc. Lúc trước, ở ngoài bung dù rất kì quái, giờ ở đây tất cả đều là quái nhân thì chẳng sao nữa. Hơn nữa, cháu chẳng phải cũng rất gây chú ý?
Nói cách khác, người của huyết tộc gây chú ý là đủ rồi
Nghiêm Cẩn không nói gì, đi một lúc thấy lạ:
- Chú Đậu Đậu, sao vẫn đi theo cháu?
- Chúng ta ở cùng phòng
- Không ổn đâu, chú Đậu Đậu, chú đi ở cùng người trong huyết tộc đi, nửa đêm đi ăn khuya cũng tiện hơn
- …
- Nếu không chú chuyển đến phòng có người cùng tuổi ở đi, dễ hòa nhập hơn. Chúng ta cách biệt đến 20 năm, tán gẫu cũng khó
- Cháu ầm ỹ như vậy, nói chuyện với cây cũng được chứ gì đâu, đừng lo lắng
- ….
Hai người một đường đến ký túc xá, thấy một đứa trẻ đẹp trai ngồi trên giường Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn cả kinh:
- Tất Mặc Ngôn, sao em ở đây?
Tất Mặc Ngôn là em họ Nghiêm Cẩn, năm nay hai tuổi, là đứa con bảo bối cùa Tề Nghiên La – em gái Nghiêm Lạc, cha nó đương nhiên là hiệu trưởng trường Nhã Mã – Tất Mặc Kì. Cha mẹ Tất Mặc Ngôn đều là phó vương địa phủ, vì thế Mặc Ngôn chẳng những có được huyết thống thần tộc chính thống mà còn kế thừa vẻ đẹp của cha mẹ nó. Nó và Nghiêm Cẩn giống nhau, sinh ra đều có năng lực vượt trội, nhưng hoàn toàn bất đồng chính là Mặc Ngôn ít nói, là đứa trẻ đứng đắn (má ơi)
Nhưng hai huynh đệ trời sinh không hòa thuận, Nghiêm Cẩn thấy vẻ nghiêm trang của Mặc Ngôn thì thấy phiền, Mặc Ngôn vừa nghe Nghiêm Cẩn bô lô ba la thì chán ghét. Nhất là Mặc Ngôn gặp Mai Côi thì vô cùng thân thiết, từ đó hai anh em càng khó chịu với nhau
Vốn dĩ, Mặc Ngôn cảm thấy chị gái nhỏ tốt lắm, không ầm ỹ, không đáng ghét nhưng Nghiêm Cẩn lại cảm thấy Mặc Ngôn như đang khiêu khích mình. Cậu lớn như vậy nhưng vừa lòng nhất là người hầu rùa con. Mặc Ngôn cũng muốn cướp thì cậu há có thể dung tha. Vì thế, hai anh em âm thầm đối chọi. Nhưng Nghiêm Cẩn lại không hề cảm thấy việc so đo cùng với đứa trẻ hai tuổi là chuyện mất mặt.
Hôm nay Tất Mặc Ngôn đến tham gia lễ khai giảng với cha mẹ, là đến xem hoàn cảnh trước, chờ thêm mấy năm nữa lớn hơn thì cũng đến đây học. Cậu thích tự quyết định việc của bản thân nên muốn tự đến xem. Về phần đến phòng Nghiêm Cẩn thì đúng là đến để khiêu khích, còn nói rất nghiêm túc:
- Anh, em đến báo cho anh một tin là em sắp đi nhà trẻ. (Má ơi, như kiểu nó thông báo nó sắp lấy vợ vậy)
- Mày mới hơn hai tuổi, đến nhà trẻ làm gì, ở nhà mà chơi!
- …
Mặc Ngôn không nói gì. Nghiêm Cẩn nghĩ lại bỗng nhiên nhảy dựng:
- Nhà trẻ nào? Cô muốn đưa mày đến trường rùa con? Tao không đồng ý!
Mặc Ngôn không quan tâm đến cậu, nhảy xuống giường đi ra ngoài:
- Chú Đậu Đậu, cháu đi đây, tạm biệt!
Nghiêm Cẩn phát điên, trẻ con còn không coi mình ra gì:
- Tiểu tử chết tiệt, quay lại, tao còn chuyện muốn nói. Không cho mày đến nhà trẻ quyến rũ ai, có nghe không, tao phải gọi điện cho bố mẹ mày!
Mặc Ngôn không quay đầu, buông câu:
- Gọi đi!
Sau đó nghênh ngang mà đi.
Nghiêm Cẩn muốn phát tác lại bị Cừu Tranh lấy ô cản:
- Được rồi, được rồi, cháu so đo với đứa 2 tuổi làm gì!
- Nó không phải là trẻ con bình thường. Đứa trẻ 2 tuổi bình thường sẽ chạy loạn đến đây sao? Nó sẽ tỏ vẻ đáng yêu để lừa người ta mà thôi!
Cừu Tranh vui vẻ:
- Chú thấy trong hai anh em, ngược lại là cháu có vẻ thích giả đáng yêu gạt người hơn. Cháu tự tính xem, người trong Huyết tộc có bao nhiêu người bị cháu lừa rồi
- Cháu không giả, đó là vì cháu thực sự đáng yêu, từ nhỏ đã cute, trưởng thành rồi còn siêu cute. Tiểu gia hỏa Mặc Ngôn kia mới là giả vờ. A, không được, cháu phải bảo rùa con, không được để ý đến nó
Tiểu ma vương nhắc đến đó thì như lửa đốt mông chạy ra ngoài, Cừu Tranh lắc đầu, đồ vô sỉ này, còn không biết xấu hổ mà tự nhận là đáng yêu với chả cute.
Nghiêm Cẩn gọi Mai Côi trong lòng, nửa ngày không hồi âm, cậu đi một vòng, không tìm được điện thoại công động, càng đi càng tức giận. Chỗ quái quỷ này, di động không được dùng đến điện thoại công cộng cũng không có. Thật quá đáng, coi thường bọn họ là trẻ con sao?
Đang lúc Nghiêm Cẩn nóng ruột đang định đi tìm dượng, tìm người quen gọi điện thoại nhờ thì lại thấy phía trước có một viên chức đang ôm một tập sách đi đến. Cậu chạy tới bên cạnh người ta, tiện tay sờ mó, trong túi người đó vừa khéo có di động. Nghiêm Cẩn thuận tiện lấy tạm, tìm góc vắng gọi điện thoại về nhà
- Alo, mẹ, rùa con tan học chưa, mẹ bảo em ấy nghe điện thoại
Tiểu Tiểu nghe xong trong lòng có cảm giác khó nói. Đứa con này cả ngày không gặp, vừa gọi điện thoại về đã đi tìm rùa con.
Mai Côi nhận điện thoại, còn chưa nói gì thì đã nghe Nghiêm Cẩn oa oa kêu:
- Rùa con, anh nói với em, tiểu quỷ Mặc Ngôn đáng ghét kia muốn đến nhà trẻ của chúng ta học, không cho em để ý đến nó nhé.
- Nhưng Mặc Ngôn là em, mẹ Tiểu Tiểu nói trẻ con phải đoàn kết, thân ái
- Chúng ta chỉ đoàn kết với người mình thích thôi, không thích thì kệ đi
- Nhưng Mặc Ngôn ngoan lắm
- Nó mà ngoan gì, dù sao có nó thì không có anh, em chỉ được chọn một thôi
Mai Côi nghe không hiểu, hỏi lại:
- Chọn làm gì?
- Chọn làm gì là thế nào? Không phải làm gì hết, nhưng phải chọn!
Mai Côi nhăn đôi mày thanh tú, nghi hoặc:
- Không làm gì thì sao phải chọn?
Nghiêm Cẩn tức giận:
- Con rùa ngốc này, ngốc muốn chết. Anh mặc kệ em!
Cậu tức giận cúp máy, cơn giận còn chưa tiêu, đập luôn điện thoại, đạp mấy đạp (Điện thoại của người ta mà nó đạp chứ)
- Rùa ngốc, rùa ngốc, không nghe lời anh, em chờ đó, anh mặc kệ em
Đầu bên kia, Mai Côi nghe thấy điện thoại tút một tiếng rồi cắt. Cô nhóc vẫn không hiểu vì sao lại thế, Tiểu Tiểu hỏi:
- Nghiêm Cẩn gọi gì thế?
- Anh ấy nói em Mặc Ngôn sắp học nhà trẻ cùng con, muốn con chọn cái gì gì, không hiểu sao sau đó lại nói mặc kệ con
Mai Côi thành thật nói, Tiểu Tiểu lắc đầu:
- Lại mặc kệ con, đây là lần thứ mấy rồi?
Mai Côi cúi đầu, quả thật đang tính. Tiểu Tiểu cười lớn, ôm nhóc vào lòng:
- Mai Côi ngốc, con đang tính thật đấy à? Chúng ta mặc kệ Nghiêm Cẩn đi, nó nóng tính, ngày nào không làm loạn mới là lạ đấy.
Nghiêm Cẩn không biết ngay cả mẹ cũng mặc kệ mình. Cậu tức tối đi về ký túc xá, nhìn thấy Phùng Quang Hoa và một đứa bé trai khoảng 10 tuổi đứng trước vườn hoa nói chuyện. Nghiêm Cẩn nghe tốt, thoáng nghe được cái gì mà người biết thuật tâm ngữ, cậu vội tìm chỗ trốn rồi chăm chú nghe lén
- Thầy ơi, đêm nay có dạ hội, con không nói con là tâm ngữ giả được không?
Phùng Quang Hoa an ủi:
- Con đừng lo, trẻ con ở đây khác, bọn chúng sẽ không bắt nạt con
- Nhưng mà người khác một khi biết con nghe được bọn họ nghĩ gì thì sẽ mặc kệ con, ở đây con cũng sẽ không có bạn. Chẳng khác gì bị nhốt trong bệnh viện cả
- Đứa trẻ ngốc này, con giờ không phải đã được huẩn luyện rồi, có thể khống chế bản thân không nghe sao? Nơi này có rất nhiều thầy cô tốt, bọn họ sẽ giúp con, về sau sẽ không bị những tạp âm đó làm ảnh hưởng nữa, có thể vận dụng được năng lực một cách tự nhiên. Nơi này mọi người sẽ hiểu, sẽ không cô lập con
- Thế, con sẽ không lại bị bắt đi nữa đúng không?
- Không đâu, ở đây không có ai làm tổn thương con cả. Không ai đưa con đến viện tâm thần đâu
- Con không thể về nhà sao? Con không muốn đến bệnh viện nhưng cũng không muốn ở đây. Ở đây nhiều người lắm, con muốn về nhà!
Phùng Quang Hoa khuyên:
- Hoàn cảnh mới cần có thời gian thích ứng, Tiểu Bồi, con tự cho mình một cơ hội trở về với cuộc sống bình thường. Thầy đã nói với con rồi đó, bên ngoài không an toàn, giờ con chưa thể tự bảo vệ mình. Con cố gắng lên, ở trong này một thời gian, có chuyện gì lúc nào cũng có thể đến tìm thầy, thầy nhất định sẽ giúp con !
Đứa trẻ kia nghĩ nghĩ rồi cuối cùng gật đầu. Phùng Quang Hoa cười, vỗ vai cậu bé, hai người vừa nói chuyện vừa bỏ đi
Nghiêm Cẩn bước ra khỏi chỗ náu, trong lòng mất bình tĩnh. Tâm ngữ giả có nguy hiểm? Vậy rùa con của cậu làm sao bây giờ?
Nghiêm Cẩn đi theo cha, mang hành lý đến trường học, sắp xếp xong chuyện kí túc xá và lớp học, đến gặp chủ nhiệm thì Nghiêm Lạc đi. Không phải anh yên tâm về đứa con của mình mà là trường học này có rất nhiều người của anh, giám thị Tiểu ma vương nhà anh cần ngần đó người là đủ
Hiệu trưởng Tất Mặc Kì là phó vương địa phủ, đồng thời cũng là em rể của Nghiêm Lạc. Hai phó hiệu trường, một là đại đệ tử Huyền Thiên Ngọc Nữ của Thần tộc chiến thần Cửu Thiên Huyền Nữ, một là tộc trưởng Huyết tộc Cừu An. Chủ nhiệm giáo vụ là Happy, là Hắc vô thường, còn có hội trưởng hiệp hội siêu năng lực Phùng Quang Hoa
Bởi vì học sinh của trường học đặc biệt nên mỗi một thầy giáo, người làm trong trường cũng rất đặc biệt. Tuy rằng số học sinh không thể bằng được trường học bình thường, cũng chỉ khoảng 200 người nhưng giáo viên cũng đến 70 người, hơn nữa ngoài phòng học bình thường còn chuẩn bị sân huấn luyện đặc biệt, phòng thực nghiệm cho người siêu năng lực cùng với những phòng khoa học kỹ thuật tiên tiến
Đây chính là thiên đường cho những đứa trẻ đặc biệt, bọn chúng không cần lo lắng, không cần sợ hãi ánh mắt kì quái của người đời, cũng không cần sợ hãi mình phải cô độc. Trường học này có thể phát huy năng lực của chúng. Nhưng đó cũng là địa ngục của bọn chúng, mỗi giáo viên đều có thể quản bọn chúng gắt gao, không thể muốn làm gì thì làm, không được trốn học lười biếng, tuân thủ quy củ là việc đầu tiên phải chú ý.
Lễ khai giảng, Hiệu trưởng Tất Mặc Kỳ nói:
- Mỗi người các em đều rất đặc biệt, tin chắc các em rất rõ. Trường học này là muốn cho các em vận dụng tốt khả năng của mình, còn nữa phải bao dung người khác. Các em đều có thiên phú, có nhiều em còn có sứ mệnh của gia tộc nhưng hi vọng các em hiểu được, vũ lực không phải là thứ quan trọng nhất, các em ở trường học phải đoàn kết, còn phải biết nhẫn nại, khắc chế. Biết vận dụng năng lực không khó, với các em mà nói, khó khăn là biết cách dùng nó vào việc thích hợp. Trường học chỉ dạy đến trung học, 18 tuổi là lúc các em phải hòa nhập vào xã hội, tốt nghiệp từ đây, các em có thể lựa chọn đại học mà mình thích hoặc việc mình muốn làm. Nhưng từ hôm nay trở đi, cũng là ngày đầu tiên các em đến đây, biểu hiện của các em điều ghi lại trong hồ sơ, các thầy sẽ có cơ chế kiểm tra nghiêm khắc, nếu tốt nghiệp trung học, ai không đạt được tiêu chuẩn thì không thể rời đi.
Nghiêm Cẩn ngồi ở dưới nghe được thì bĩu môi. Dượng này thật là rất biết nói, quản chế đám trẻ con này, biến thành ngồi tù thì cứ nói thẳng, dù sao chỉ cần không có cha ở đâu cũng được. Nghiêm Cẩn quay đầu nhìn quanh, thấy đến vài gương mặt quen thuộc: Mẫn Lệ (tình cũ ^^), Quách Ngạn, Long Lập Hào, đó đều là người của gia tộc hàng ma. Còn có Văn Triết từ Hồ tộc, lại nhìn tiếp còn thấy cả Cừu Tranh. Nghiêm Cẩn điên cuồng chạy đến:
- Chú Đậu Đậu, sao chú cũng đến đây?
Cừu Tranh là cháu của tộc trưởng huyết tộc Cừu An, tên ở nhà là Đậu Đậu. Nhìn qua cậu chỉ 6,7 tuổi nhưng thực tế đã sống hơn 20 năm. Huyết tộc có đặc điểm là không già không bệnh vì thế tốc độ trưởng thành của trẻ con huyết tộc rất chậm. Cừu Tranh nhìn qua không lớn hơn Nghiêm Cẩn là mấy nhưng Nghiêm Cẩn phải gọi cậu là chú. Cậu quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn nói:
- Chú còn thấy lạ sao cháu lại đến đây?
Nghiêm Cẩn cười hì hì:
- Cháu anh minh thần võ như vậy, đương nhiên tới làm lãnh đạo cho mọi người. Cha cháu là đại ma vương, cháu đến làm Tiểu ma vương.
Cừu Tranh cũng cười:
- Chú đến đây chính là giám thị cháu, cháu quá nghịch ngợm, thích gây sự.
Hai người trò chuyện, trên sân khấu, hiệu trưởng đã nói xong, các lãnh đạo, giáo viên cũng lần lượt bước ra giới thiệu. Nghiêm Cẩn nhìn thấy nhàm chán, rất muốn bỏ đi, hôm nay cậu chưa nói chuyện với rùa con, gọi cô nhóc mấy lần không nghe, nơi này thật sự rời quá xa, năng lực của rùa con hẳn là không đến được.
Cậu ngẩng đầu nhìn, lễ đường này ai nấy đều ngồi rất nghiêm túc, cậu chạy đi quá mức lộ liễu, xung quanh mấy người quen đều chăm chú nhìn cậu. Nghĩ lại, vẫn tiếp tục ngồi, cậu không dám từ ngày đầu tiên đã khiến cha mất hứng.
Cuối cùng chịu đựng được đến lúc tan, Cừu Tranh mang ô đen đi theo Nghiêm Cẩn về kí túc xá. Nghiêm Cẩn nhìn quanh:
- Huyết tộc mấy người thật gây chú ý, ai cũng che ô đen lớn.
Cừu Tranh không tiếp lời, Nghiêm Cẩn lại hỏi:
- Chẳng phải không sợ mặt trời sao? Cháu thấy chú mấy lần cũng có bật ô đâu
- Có thể phơi nắng nhưng không thoải mái. Ánh mặt trời không có lợi cho Huyết tộc. Lúc trước, ở ngoài bung dù rất kì quái, giờ ở đây tất cả đều là quái nhân thì chẳng sao nữa. Hơn nữa, cháu chẳng phải cũng rất gây chú ý?
Nói cách khác, người của huyết tộc gây chú ý là đủ rồi
Nghiêm Cẩn không nói gì, đi một lúc thấy lạ:
- Chú Đậu Đậu, sao vẫn đi theo cháu?
- Chúng ta ở cùng phòng
- Không ổn đâu, chú Đậu Đậu, chú đi ở cùng người trong huyết tộc đi, nửa đêm đi ăn khuya cũng tiện hơn
- …
- Nếu không chú chuyển đến phòng có người cùng tuổi ở đi, dễ hòa nhập hơn. Chúng ta cách biệt đến 20 năm, tán gẫu cũng khó
- Cháu ầm ỹ như vậy, nói chuyện với cây cũng được chứ gì đâu, đừng lo lắng
- ….
Hai người một đường đến ký túc xá, thấy một đứa trẻ đẹp trai ngồi trên giường Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn cả kinh:
- Tất Mặc Ngôn, sao em ở đây?
Tất Mặc Ngôn là em họ Nghiêm Cẩn, năm nay hai tuổi, là đứa con bảo bối cùa Tề Nghiên La – em gái Nghiêm Lạc, cha nó đương nhiên là hiệu trưởng trường Nhã Mã – Tất Mặc Kì. Cha mẹ Tất Mặc Ngôn đều là phó vương địa phủ, vì thế Mặc Ngôn chẳng những có được huyết thống thần tộc chính thống mà còn kế thừa vẻ đẹp của cha mẹ nó. Nó và Nghiêm Cẩn giống nhau, sinh ra đều có năng lực vượt trội, nhưng hoàn toàn bất đồng chính là Mặc Ngôn ít nói, là đứa trẻ đứng đắn (má ơi)
Nhưng hai huynh đệ trời sinh không hòa thuận, Nghiêm Cẩn thấy vẻ nghiêm trang của Mặc Ngôn thì thấy phiền, Mặc Ngôn vừa nghe Nghiêm Cẩn bô lô ba la thì chán ghét. Nhất là Mặc Ngôn gặp Mai Côi thì vô cùng thân thiết, từ đó hai anh em càng khó chịu với nhau
Vốn dĩ, Mặc Ngôn cảm thấy chị gái nhỏ tốt lắm, không ầm ỹ, không đáng ghét nhưng Nghiêm Cẩn lại cảm thấy Mặc Ngôn như đang khiêu khích mình. Cậu lớn như vậy nhưng vừa lòng nhất là người hầu rùa con. Mặc Ngôn cũng muốn cướp thì cậu há có thể dung tha. Vì thế, hai anh em âm thầm đối chọi. Nhưng Nghiêm Cẩn lại không hề cảm thấy việc so đo cùng với đứa trẻ hai tuổi là chuyện mất mặt.
Hôm nay Tất Mặc Ngôn đến tham gia lễ khai giảng với cha mẹ, là đến xem hoàn cảnh trước, chờ thêm mấy năm nữa lớn hơn thì cũng đến đây học. Cậu thích tự quyết định việc của bản thân nên muốn tự đến xem. Về phần đến phòng Nghiêm Cẩn thì đúng là đến để khiêu khích, còn nói rất nghiêm túc:
- Anh, em đến báo cho anh một tin là em sắp đi nhà trẻ. (Má ơi, như kiểu nó thông báo nó sắp lấy vợ vậy)
- Mày mới hơn hai tuổi, đến nhà trẻ làm gì, ở nhà mà chơi!
- …
Mặc Ngôn không nói gì. Nghiêm Cẩn nghĩ lại bỗng nhiên nhảy dựng:
- Nhà trẻ nào? Cô muốn đưa mày đến trường rùa con? Tao không đồng ý!
Mặc Ngôn không quan tâm đến cậu, nhảy xuống giường đi ra ngoài:
- Chú Đậu Đậu, cháu đi đây, tạm biệt!
Nghiêm Cẩn phát điên, trẻ con còn không coi mình ra gì:
- Tiểu tử chết tiệt, quay lại, tao còn chuyện muốn nói. Không cho mày đến nhà trẻ quyến rũ ai, có nghe không, tao phải gọi điện cho bố mẹ mày!
Mặc Ngôn không quay đầu, buông câu:
- Gọi đi!
Sau đó nghênh ngang mà đi.
Nghiêm Cẩn muốn phát tác lại bị Cừu Tranh lấy ô cản:
- Được rồi, được rồi, cháu so đo với đứa 2 tuổi làm gì!
- Nó không phải là trẻ con bình thường. Đứa trẻ 2 tuổi bình thường sẽ chạy loạn đến đây sao? Nó sẽ tỏ vẻ đáng yêu để lừa người ta mà thôi!
Cừu Tranh vui vẻ:
- Chú thấy trong hai anh em, ngược lại là cháu có vẻ thích giả đáng yêu gạt người hơn. Cháu tự tính xem, người trong Huyết tộc có bao nhiêu người bị cháu lừa rồi
- Cháu không giả, đó là vì cháu thực sự đáng yêu, từ nhỏ đã cute, trưởng thành rồi còn siêu cute. Tiểu gia hỏa Mặc Ngôn kia mới là giả vờ. A, không được, cháu phải bảo rùa con, không được để ý đến nó
Tiểu ma vương nhắc đến đó thì như lửa đốt mông chạy ra ngoài, Cừu Tranh lắc đầu, đồ vô sỉ này, còn không biết xấu hổ mà tự nhận là đáng yêu với chả cute.
Nghiêm Cẩn gọi Mai Côi trong lòng, nửa ngày không hồi âm, cậu đi một vòng, không tìm được điện thoại công động, càng đi càng tức giận. Chỗ quái quỷ này, di động không được dùng đến điện thoại công cộng cũng không có. Thật quá đáng, coi thường bọn họ là trẻ con sao?
Đang lúc Nghiêm Cẩn nóng ruột đang định đi tìm dượng, tìm người quen gọi điện thoại nhờ thì lại thấy phía trước có một viên chức đang ôm một tập sách đi đến. Cậu chạy tới bên cạnh người ta, tiện tay sờ mó, trong túi người đó vừa khéo có di động. Nghiêm Cẩn thuận tiện lấy tạm, tìm góc vắng gọi điện thoại về nhà
- Alo, mẹ, rùa con tan học chưa, mẹ bảo em ấy nghe điện thoại
Tiểu Tiểu nghe xong trong lòng có cảm giác khó nói. Đứa con này cả ngày không gặp, vừa gọi điện thoại về đã đi tìm rùa con.
Mai Côi nhận điện thoại, còn chưa nói gì thì đã nghe Nghiêm Cẩn oa oa kêu:
- Rùa con, anh nói với em, tiểu quỷ Mặc Ngôn đáng ghét kia muốn đến nhà trẻ của chúng ta học, không cho em để ý đến nó nhé.
- Nhưng Mặc Ngôn là em, mẹ Tiểu Tiểu nói trẻ con phải đoàn kết, thân ái
- Chúng ta chỉ đoàn kết với người mình thích thôi, không thích thì kệ đi
- Nhưng Mặc Ngôn ngoan lắm
- Nó mà ngoan gì, dù sao có nó thì không có anh, em chỉ được chọn một thôi
Mai Côi nghe không hiểu, hỏi lại:
- Chọn làm gì?
- Chọn làm gì là thế nào? Không phải làm gì hết, nhưng phải chọn!
Mai Côi nhăn đôi mày thanh tú, nghi hoặc:
- Không làm gì thì sao phải chọn?
Nghiêm Cẩn tức giận:
- Con rùa ngốc này, ngốc muốn chết. Anh mặc kệ em!
Cậu tức giận cúp máy, cơn giận còn chưa tiêu, đập luôn điện thoại, đạp mấy đạp (Điện thoại của người ta mà nó đạp chứ)
- Rùa ngốc, rùa ngốc, không nghe lời anh, em chờ đó, anh mặc kệ em
Đầu bên kia, Mai Côi nghe thấy điện thoại tút một tiếng rồi cắt. Cô nhóc vẫn không hiểu vì sao lại thế, Tiểu Tiểu hỏi:
- Nghiêm Cẩn gọi gì thế?
- Anh ấy nói em Mặc Ngôn sắp học nhà trẻ cùng con, muốn con chọn cái gì gì, không hiểu sao sau đó lại nói mặc kệ con
Mai Côi thành thật nói, Tiểu Tiểu lắc đầu:
- Lại mặc kệ con, đây là lần thứ mấy rồi?
Mai Côi cúi đầu, quả thật đang tính. Tiểu Tiểu cười lớn, ôm nhóc vào lòng:
- Mai Côi ngốc, con đang tính thật đấy à? Chúng ta mặc kệ Nghiêm Cẩn đi, nó nóng tính, ngày nào không làm loạn mới là lạ đấy.
Nghiêm Cẩn không biết ngay cả mẹ cũng mặc kệ mình. Cậu tức tối đi về ký túc xá, nhìn thấy Phùng Quang Hoa và một đứa bé trai khoảng 10 tuổi đứng trước vườn hoa nói chuyện. Nghiêm Cẩn nghe tốt, thoáng nghe được cái gì mà người biết thuật tâm ngữ, cậu vội tìm chỗ trốn rồi chăm chú nghe lén
- Thầy ơi, đêm nay có dạ hội, con không nói con là tâm ngữ giả được không?
Phùng Quang Hoa an ủi:
- Con đừng lo, trẻ con ở đây khác, bọn chúng sẽ không bắt nạt con
- Nhưng mà người khác một khi biết con nghe được bọn họ nghĩ gì thì sẽ mặc kệ con, ở đây con cũng sẽ không có bạn. Chẳng khác gì bị nhốt trong bệnh viện cả
- Đứa trẻ ngốc này, con giờ không phải đã được huẩn luyện rồi, có thể khống chế bản thân không nghe sao? Nơi này có rất nhiều thầy cô tốt, bọn họ sẽ giúp con, về sau sẽ không bị những tạp âm đó làm ảnh hưởng nữa, có thể vận dụng được năng lực một cách tự nhiên. Nơi này mọi người sẽ hiểu, sẽ không cô lập con
- Thế, con sẽ không lại bị bắt đi nữa đúng không?
- Không đâu, ở đây không có ai làm tổn thương con cả. Không ai đưa con đến viện tâm thần đâu
- Con không thể về nhà sao? Con không muốn đến bệnh viện nhưng cũng không muốn ở đây. Ở đây nhiều người lắm, con muốn về nhà!
Phùng Quang Hoa khuyên:
- Hoàn cảnh mới cần có thời gian thích ứng, Tiểu Bồi, con tự cho mình một cơ hội trở về với cuộc sống bình thường. Thầy đã nói với con rồi đó, bên ngoài không an toàn, giờ con chưa thể tự bảo vệ mình. Con cố gắng lên, ở trong này một thời gian, có chuyện gì lúc nào cũng có thể đến tìm thầy, thầy nhất định sẽ giúp con !
Đứa trẻ kia nghĩ nghĩ rồi cuối cùng gật đầu. Phùng Quang Hoa cười, vỗ vai cậu bé, hai người vừa nói chuyện vừa bỏ đi
Nghiêm Cẩn bước ra khỏi chỗ náu, trong lòng mất bình tĩnh. Tâm ngữ giả có nguy hiểm? Vậy rùa con của cậu làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.