Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 52: Vụ án mạng li kỳ và nhiều uẩn khúc

Thuỷ Lam

02/07/2013

Người được nhắc đến qua điện thoại là hội phó Hiệp hội siêu năng lực – Tần Nam, thi thể của ông được tìm thấy ở một công trường cũ. Tin tức này khiến Nghiêm Cẩn và Nghiêm Lạc lập tức nghĩ đến chuyện gián điệp. Vì thế gia đình tụ hội lại phải đổi thành mẹ con liên hoan, cha con tăng ca. Nhưng Mai Côi giữ áo Nghiêm Cẩn không buông:

- Rõ ràng chúng ta là nhóm đệ nhất thiên hạ, phải cùng nhau hành động.

Nghiêm Cẩn đành dỗ cô bé:

- Em ngoan nào, giờ chỉ là đến hiện trường thôi, chờ đến lúc điều tra nhất định là sẽ cho em tham gia.

Mai Côi bĩu môi không nói gì nhưng nắm chặt áo Nghiêm Cẩn không buông, nhìn cậu đầy chờ mong. Nghiêm Cẩn quay đầu nhìn Nghiêm Lạc mong được cha ủng hộ, nào ngờ Nghiêm Lạc chỉ bỏ lại một câu:

- Cha ra thang máy chờ, cho con 30 giây

Sau đó chạy biến

Nghiêm Cẩn thầm trách cha đến trăm lần, quay đầu nhìn vào đôi mắt to của Mai Côi, cậu thở dài, đành nói:

- Hiện trường có tử thi, có máu, sẽ rất đáng sợ, nếu tối về gặp ác mộng thì đừng có trách

Vẻ mặt đáng thương của Mai Côi biến mất, thay vào đó là vẻ tươi cười, cô bé ra sức gật đầu, má lúm đồng tiền ẩn hiện.

Nghiêm Lạc nhìn con dắt Mai Côi chạy ra thang máy thì nhìn cậu với ánh mắt “cha sớm biết mà”. Nghiêm Cẩn bĩu môi nghĩ, chẳng phải cha cũng không thuyết phục được mẹ đấy thôi. Tiểu Tiểu và Mai Côi ở bên cạnh vui vẻ tán ngẫu, Tiểu Tiểu đang kể lại chuyện lần đầu tiên mình ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm cho Mai Côi nghe.

Một nhà bốn người nhanh chóng đến công trường hoang kia, đây là một công trường ở ngoại ô thành phố, vì tài chính không đủ mà phải bỏ hoang hai năm rồi. Bình thường cũng có hai người bảo vệ qua lại. Lúc này cảnh sát và người trong công ty Nhã Mã đều tập hợp đến, vây kín công trường này

Thi thể của Tần Nam ở bên trong nhà xưởng, đặt ở một chỗ trống, xung quanh không có dấu vết của hung khí. Miệng và mũi của Tần Nam đều chảy máu, xương sườn gãy, hình như là bị nội thương mà chết nhưng mọi thứ đều phải chờ pháp y đến mới có thể chắc chắn.

Hai người bảo vệ lấy khẩu cung xong cũng chẳng thêm được manh mối gì. Bọn họ nói nơi này bình thường vốn rất yên tĩnh, tai rất thính. Hôm nay lúc 4h chiều, bảo vệ nghe có tiếng người nói chuyện trong công xưởng. Người bình thường chẳng ai đến chỗ này cả, bảo vệ sợ hãi không dám đi xem là chuyện gì mà vội báo cảnh sát luôn, nói là có người đột nhập ăn trộm. Vì thế cảnh sát vội tới, dến khi tới lại phát hiện một cỗ thi thể. Mà bảo vệ vì không vào trong nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cũng không biết.

Bên trong vì nhiều năm qua bỏ hoang nên bụi đắp dày, theo lí thuyết, nếu có người ra vào thì sẽ phải để lại dấu vết trên lớp bụi nhưng hiện trường ngoài thi thể của Tần Nam thì xung quanh bụi bặm vẫn y nguyên như ban đầu, tựa như đột nhiên mọc thêm một người nằm đó vậy

Tần Nam làm hội phó hiệp hội siêu năng lực đương nhiên cũng là một người siêu năng lực. Ông ta là người vô ảnh, tức là người có thể ẩn dấu hành tung. Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn đã gặp Tần Nam vài lần, là người không thích nói nhiều. Bản thân Tần Nam là hội phó nên cũng dễ bị người ta xem nhẹ. Nghiêm Cẩn giờ nghĩ lại mà cũng không nhớ nổi Tần Nam này rốt cuộc là người thế nào.

Cậu và Nghiêm Lạc nhìn nhau, hai người đi quanh thi thể của Tần Nam một vòng cũng không nhìn ra manh mối. Trên đất nhiều bụi bẩn, vì không để ảnh hưởng đến hiện trường nên hai người đi trên không, trên mặt đất không để lại dấu chân gì. Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn đều cảm thấy, khả năng lớn là do một người có siêu năng lực làm, bằng không, bất luận thế nào cũng không thể không để lại chút dấu vết nào như vậy được.

Vì hiện trường đặc biệt nên không thể để nhiều người đi vào, Mai Côi và Tiểu Tiểu đều ở bên ngoài. Hai người đều đi ủng, thật cẩn thận để tránh phá hoại các manh mối. Tiểu Tiểu thì theo cảnh sát thăm dò bốn phía bên ngoài, Mai Côi thì đứng ở cửa chờ.

Lúc này Phùng Quang Hoa lo lắng chạy tới, chắc hẳn là đã nhận được tin. Ông ta đeo ủng, được cảnh sát chỉ thị không được chạy, nhìn thấy Mai Côi đứng ở cửa thì chỉ gật đầu một cái, không nói gì mà đi thẳng vào trong.

Nghiêm Lạc nói qua về tình hình hiện trường cho Phùng Quang Hoa, lúc này cảnh sát đã chụp ảnh hiện trường xong, bắt đầu khám nghiệm tử thi. Phùng Quang Hoa nhìn thoáng qua Tần Nam mà không nhịn được, mắt đỏ bừng. Nghiêm Lạc vỗ vỗ vai ông rồi bắt đầu hỏi qua về tình trạng bình thường của Tần Nam. Phùng Quang Hoa cố gắng kìm nén cảm xúc mà nghĩ lại nhưng cũng chẳng nghĩ ra là có gì khác lạ.

Lúc này Nghiêm Cẩn nghe thấy Mai Côi dùng tâm ngữ mà nói với mình: “Anh ơi, ở đây còn có một người, là nữ, cô ta chưa chết nhưng rất yếu. Chỗ đó rất tối không nhìn thấy gì cả, chỉ ở ngay trong xưởng này thôi”

Lòng Nghiêm Cẩn chấn động, không quay đầu nhìn Mai Côi, chỉ giả vờ đi tuần tra khắp xưởng. Lúc trước thực ra đã kiểm tra qua một lần nhưng không phát hiện gì, giờ Mai Côi nói có thì chắc chắn là có. Không chết, rất yếu thì hẳn là không thể động đậy. Xung quanh rất tối, nơi này không rộng quá, mặt trời chiếu vào vốn không hề tối, trừ phi… Nghiêm Cẩn dừng mắt ở chiếc ống dẫn rất lớn lắp vào tường kia…

Nghiêm Cẩn đi tới, cẩn thận quan sát. Phùng Quang Hoa thấy vậy thì vội hỏi:

- Có phải có phát hiện gì không?

Nghiêm Cẩn không trả lời, chăm chú nhìn ống dẫn, nhìn thấy có một góc như đã có người từng chạm vào. Nghiêm Cẩn gõ gõ vào đó rồi gõ gõ qua chỗ khác, tiếng thực sự có sự khác biệt. Nghiêm Cẩn vẫy tay gọi người:



- Chỗ này chắc là có cái gì đó, mở ra nhìn xem.

Mọi người hợp lực mở chiếc ống dẫn ra, tình cảnh bên trong khiến ai nấy đều chấn động. Trong ống này có dấu một người. Chờ khi người được đưa ra khỏi ống, Nghiêm Cẩn và Nghiêm Lạc lại càng kinh ngạc, người con gái này chính là bảo mẫu cũ của Mai Côi – Tiểu Phương.

Đúng như Mai Côi nói, Tiểu Phương còn chưa chết, cô ta đang hấp hối, mắt mở ra rồi lại nhắm lại. Pháp y vội vã xử lý tình huống, chắc hẳn cô ta giống như Tần Nam, bị vật nặng đập lên người, vì không chờ kịp xe cứu thương đến nên xe cảnh sát vội vã đưa cô ta đến bệnh viện.

Lòng mọi người đều trĩu lại. Vụ án mạng này thực sự rất quỷ dị. Nghiêm Cẩn phát hiện trong ống dẫn có giấu người thì mọi người mới chuyển tầm mắt nhìn về phía ống dẫn vốn không ai để ý này. Chiếc ống dẫn siêu lớn, nặng trịch này lại được gắn lên tường. Lúc trước nào có ai nghi ngờ nó có gì cổ quái, giờ cẩn thận tra lại, phát hiện trên ống dẫn có dấu vết từng ma sát. Có lẽ đây chính là hung khí.

Phùng Quang Hoa nói với Nghiêm Lạc:

- Đây nhất định không phải do người thường làm. Có lẽ có liên quan đến bác sĩ X, rõ ràng là hắn nhằm vào Hiệp hội của chúng tôi. Nghiêm tiên sinh, xin anh nhất định phải tra rõ chân tướng cho chúng tôi, Hiệp hội chúng tôi nhất định sẽ dùng hết sức cùng phối hợp.

Nghiêm Lạc gật gật đầu:

- Anh về trước đi, nhà Tần Nam và trong hiệp hội thì anh chịu khó thu xếp nhé. Việc này là chuyện của công ty tôi, anh yên tâm, nhất định sẽ tra rõ mọi chuyện.

Mọi người đều tản ra, ai làm việc người đó. Tần Nam đã chết, đương nhiên không thể điều tra được gì. Điều quỷ dị là, Nghiêm Lạc cũng không tìm được hồn phách của ông ta. Nếu xung quanh có linh hồn thì hiện trường không thể sạch sẽ được như vậy. Nếu hồn phách không bị ăn luôn thì trong thời gian ngắn như vậy hồn phách có thể chạy đi đâu. Như vậy chỉ có một khả năng, người giết Tần Nam đã thu hồn phách của ông ta rồi. Hồn phách trong căn phòng này vốn nằm trong tay Nghiêm Lạc là đã có thể thẩm tra hồn phách xem có gì không. Nếu đã như vậy. hung thủ đó chắc chắn là rất hiểu biết công ty Nhã Mã cũng như Nghiêm Lạc.

Giờ hiện tại chỉ còn manh mối phía Tiểu Phương. Năm đó Tiểu Phương bị nhà họ Mai đuổi việc rồi, dưới sự an bài của Nghiêm Lạc, cô ta vẫn bị theo dõi bí mật. Sau đó, Tiểu Phương làm bảo mẫu cho hai nhà khác nhưng cũng không được việc, nhanh chóng bị đuổi đi. Đến nhà thứ ba, Tiểu Phương rốt cuộc đã động thủ làm chuyện ngu xuẩn. Cô ta nhân lúc nhà chủ không có người mà cướp sạch tiền bạc, bắt cóc con của chủ nhà tống tiền. Kết quả vì bị theo dõi mà nhanh chóng bị bắt được, bị bỏ tù 10 năm. Giờ tính ra chắc hẳn là mới được thả chưa bao lâu, sao có thể có quan hệ gì với Tần Nam rồi lại bị giấu vào đây được?

Tiểu Phương bị thương rất nặng, nội tạng dập nát, tính mạng bị đe dọa, phẫu thuật xong thì được đưa vào phòng bệnh. Cả nhà Nghiêm Lạc cũng vào bệnh viện, Smile cũng dẫn người đến, mọi người mong có thể nhân lúc Tiểu Phương tỉnh lại mà hỏi ra chút manh mối

Nhưng Tiểu Phương vẫn không tỉnh lại, bác sĩ cũng nói bệnh nhân không thể tỉnh trong thời gian ngắn. Nhà Nghiêm Lạc về trước, để lại mấy người trong công ty canh giữ.

Đêm nay Mai Côi cảm thấy mệt chết khiếp nhưng không thể nào ngủ được. Cô bé nhớ lại đêm của nhiều năm về trước, bộ dáng hung tợn của Tiểu Phương vẫn hiện hữu. Mai Côi thông qua năng lực tâm ngữ của mình mà biết, Tiểu Phương sẽ không tự lục soát giường của mình nên mới trốn dưới gậm giường. Khi đó trong đầu Tiểu Phương chỉ là tìm kiếm đồ quý rồi bế Mai Côi đi. Lúc đó Mai Côi vô cùng sợ hãi, đành phải liều mạng gọi mẹ Tiểu Tiểu đến cứu mình. Không ngờ hôm nay gặp lại, Tiểu Phương lại thành ra thế này.

Lòng Mai Côi hoảng loạn, cô bé nhìn qua đầu Tiểu Phương mà thấy được rất nhiều hình ảnh không tốt. Cảm xúc đau đớn, sợ hãi của Tiểu Phương cũng ảnh hưởng đến Mai Côi. Mai Côi mở to mắt, lăn qua lộn lại không ngủ được, nằm thật lâu lại nghe thấy có người gọi: “Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời”

Mai Côi tỉnh táo lại. Nghiêm Cẩn lại lặp lại một lần, Mai Côi vui vẻ ôm chăn ngồi dậy, cửa phòng mở ra đã thấy Nghiêm Cẩn ôm một túi đồ ăn vặt to bự đi vào:

- Cười gì mà cười, chẳng thèm đáp lời anh, chỉ biết cười ngây ngô, đúng là con rùa ngốc.

- Anh!

Mai Côi ngạc nhiên nhìn túi đồ trong tay cậu, hơn nửa đêm cậu làm sao tìm được đồ ăn vặt này

Nghiêm Cẩn nhảy lên giường, đặt túi đồ ăn lên tủ nhỏ bên giường:

- Anh sớm biết đêm nay em sẽ mất ngủ, em muốn nghe truyện tranh hay là ăn đồ ăn vặt. Có thịt bò khô, khoai tây chiên, ô mai, hạt điều, hướng dương…

Mai Côi lại nằm xuống, dựa vào Nghiêm Cẩn, giống như trước kia vậy, cô bé cảm thấy thật ấm áp, an toàn.

- Nhanh chọn đi, đồ ăn vặt hay truyện tranh!

- Anh ơi, anh hát đi

Đầu Nghiêm Cẩn tê dại, người này chắc chắn là cố ý. Tiểu ma vương cậu vừa đẹp trai vừa thông minh, bản lĩnh cao cường, cái gì cũng là đệ nhất, chỉ là về mảng âm nhạc thì có phần… khá bất an.

Cậu cúi đầu nhìn Mai Côi, cô bé nhắm mắt, miệng mỉm cười, nằm bên cạnh cậu chờ đợi. Được rồi, Tiểu ma vương này đau lòng rùa con mất ngủ, đến đây thị tẩm thì lại bị rùa con trêu chọc như vậy. Hừ, nghĩ cậu sẽ không hát sao, nhầm rồi, có bài hát này cậu luyện đã lâu lắm rồi.



- Mai Côi, Mai Côi anh yêu em, Mai Côi Mai Côi xinh đẹp nhất…

Cậu ngâm nga theo bài hát của đội cổ vũ lần trước bằng một giọng điệu vô cùng kinh khủng. Mẹ kiếp, lúc trước nghe bọn kia hát, Nghiêm Cẩn chỉ muốn nhét trứng vịt thối vào miệng đám người kia.

Mai Côi cười đến rung người, vừa cười khanh khách vừa trốn vào chăn. Nghiêm Cẩn thấy thế thì sao chịu bỏ qua, vươn tay kéo Mai Côi ra:

- Không được trốn, chẳng phải đòi anh hát à, giờ bắt nạt anh chứ gì. Anh hát thì em phải nghe. Mai Côi, Mai Côi anh yêu em, Mai Côi Mai Côi xinh đẹp nhất…

Cậu lại tiếp tục hát, Mai Côi cười đến không thở nổi, ôm cậu kêu:

- Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, không dám nữa

- Không được, anh thích hát, anh thích nhất là hát

Nghiêm Cẩn dũng cảm hát tiếp:

- Mai Côi, Mai Côi anh yêu em, Mai Côi Mai Côi xinh đẹp nhất…

- Anh ơi, em thích anh nhất

Mai Côi thình lình nói ra câu này khiến Nghiêm Cẩn rung động nhưng cậu biết kiểu thích này không phải kiểu thích mà cậu mong chờ. Cậu ngừng lại, hắng giọng nói

- Ừm, được rồi, nể tình em có thành ý, anh bảo toàn thực lực, lần sau hát tiếp

Mai Côi nói xong câu nói kia, đỏ mặt mà vùi đầu vào lòng Nghiêm Cẩn, nghe cậu đáp vậy thì chẳng hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát. Cô bé không biết nên nói cái gì cho phải, mình lại lỡ lời rồi sao. Nhất thời, không khí trong phòng trở nên ngượng ngùng. Hai người ôm nhau, lẳng lặng không nói gì.

Hơn nửa ngày Nghiêm Cẩn mới nói:

- Em có mệt không? Mau ngủ đi.

- Anh ơi, hôm nay em nhìn thấy hình ảnh trong đầu Tiểu Phương, suy nghĩ của cô ấy rất loạn, em không phân biệt được rõ ràng nhưng em nhìn thấy một người phụ nữ, người phụ nữ đó rất dữ tợn, nói muốn giết Tiểu Phương.

Nghiêm Cẩn an ủi:

- Em sợ à? Đừng sợ, dù có hung ác đến mấy cũng không sợ, còn có anh nữa mà

Mai Côi nghĩ nghĩ lại vui vẻ nói:

- Đúng, còn có anh nữa, nếu đối thủ quá lợi hại thì anh chỉ cần hát cho hắn nghe, cam đoan hắn ta sẽ phải quỳ xuống xin tha

Nghiêm Cẩn bẹo má Mai Côi rồi lại cù cù Mai Côi:

- Lại giễu cợt anh, em to gan lắm.

Mai Côi cười, rúc đầu vào chăn. Hơn nửa ngày lại chìm trong yên lặng, bỗng nhiên Mai Côi lại nói:

- Anh ơi, người phụ nữ hung ác đó em chẳng hề thấy sợ gì cả, em nghĩ, đó liệu có phải là mẹ em không?

Nghiêm Cẩn sửng sốt, làm sao có thể?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook