Chương 8: Sủng tín hữu lý [2]
Tô Du Bính
30/12/2016
TỨ
Tiết Linh Bích: Gió lớn sóng trào, sao có thể để y một mình giãy dụa trong kinh đào hãi lãng?
Trải qua tam thôi tứ thỉnh, Phùng Cổ Đạo rốt cuộc cũng cà rề cà rề đi tới thư phòng.
Cửa sổ thư phòng đang mở rộng, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống trước cửa sổ một vùng vuông vắn, trắng xóa.
Tiết Linh Bích đang cúi đầu, chăm chú vẽ đan thanh*.
*(Đan thanh: Hội họa của Trung Hoa cổ đại thường dùng màu đỏ thắm, màu xanh, vì vậy gọi tranh vẽ là đan thanh.)
Phùng Cổ Đạo đứng bên trác án một hồi, chân mỏi nhừ, thấy y không có ý nói chuyện, nhịn không được cao giọng nói, “Xin thỉnh an Hầu gia.”
Tiết Linh Bích mí mắt cũng không nâng, “Ngươi vừa thỉnh rồi.”
Phùng Cổ Đạo nhích nhích tới phía trước, nhìn nơi y đang hạ bút, ca ngợi nói, “Đan thanh của Hầu gia thực sự là thần hồ kỳ kỹ*. Cây bút thô thế kia mà có thể vẽ ra sợi lông mảnh thế này.”
*(thần hồ kỳ kỹ: hình dung tài nghệ hoặc thủ pháp cực kỳ cao minh)
“Ngươi che hết ánh sáng rồi.” Bút của Tiết Linh Bích hơi khựng lại, mực nước từ ngòi bút chảy xuôi xuống, chậm rãi thấm lan ra giấy.
Mi mắt Phùng Cổ Đạo khẽ run, chân cấp tốc bước lui xuống phía sau, sau đó giả như không có chuyện gì xảy ra.
Tiết Linh Bích ngẩng đầu, lạnh lùng trừng hắn.
Phùng Cổ Đạo lập tức cúi đầu nhìn mặt đất.
“Ngươi biết vì sao bản hầu tìm ngươi tới không?” Tiết Linh Bích đặt bút xuống.
“Còn thỉnh Hầu gia bảo cho biết.”
Cư nhiên còn dám giả bộ hồ đồ. Lãnh quang trong mắt Tiết Linh Bích càng sâu, “Chuyện tàng bảo đồ có manh mối gì chưa?”
“Thời gian ta ở Hộ bộ quá ngắn.” Phùng Cổ Đạo ấp úng nói, “Tư liệu cơ mật của Hộ bộ còn chưa tới tay, quan hệ với đồng liêu cũng còn chưa có nồng nhiệt…”
“Vậy muốn nồng nhiệt tới chừng nào mới đủ?” Tiết Linh Bích thanh sắc dần dần ác liệt, “Muốn cửa hầu phủ bị đạp phá giẫm nát mới đủ sao?”
Phùng Cổ Đạo dường như sớm có dự liệu về câu chất vấn của y, nghe vậy không chút hoang mang đáp trả, “Hầu gia, người muốn thành đại sự, không thể câu nệ tiểu tiết.”
“Bản hầu sợ chính là không câu nệ tiểu tiết, cũng không thành đại sự. Bản hầu cho ngươi thêm ba ngày, nếu trong vòng ba ngày còn không có bất luận tin tức gì về tàng bảo đồ…” Tiết Linh Bích lạnh lùng cười, tất cả đều nằm ở những lời chưa nói hết.
Phùng Cổ Đạo không thức thời mà truy hỏi, “Thì sao?”
“Hoặc là viết sẵn di thư, chờ hỏi tội. Hoặc là viết sẵn lưu ngôn, thiên lý đào vong.”
Phùng Cổ Đạo cười gượng nói, “Có con đường thứ ba không?”
“Có.” Tiết Linh Bích nói, “Sợ tội tự sát, bản hầu lưu ngươi toàn thây.”
Phùng Cổ Đạo sầu mi khổ kiểm, “Nhưng mà ba ngày ngắn quá…”
“Ngươi sống hai mươi mấy năm rồi, không tính ngắn.”
“Hầu gia…”
Hắn còn muốn nói gì đó, Tiết Linh Bích đã nhặt bút lên lại, tiện thể phất tay áo bảo hắn lui ra.
Phùng Cổ Đạo tại chỗ do dự một lát, thấy Tiết Linh Bích vẫn thờ ơ như thế, đành phải thở dài, chậm rì lui ra ngoài cửa.
Hắn đi rồi, Tiết Linh Bích nhấc bút chậm rãi gạch một đường xéo lên bức họa.
“Hầu gia, Lưu thượng thư phái người đưa tới hai thứ.” Tông Vô Ngôn ngoài cửa nhẹ giọng nói.
Đương triều tổng cộng sáu thượng thư, họ Lưu chỉ có một, nhưng bình thường cũng không qua lại với y.
Tiết Linh Bích nhíu nhíu mày, “Vào đi.”
Tông Vô Ngôn khom người tiến vào, trong tay cầm một cuộn tranh và bức thư.
Không cần xem, Tiết Linh Bích cũng có thể đoán được trong tranh chính là thiên kim thượng thư, mà trong thư hơn phân nửa là sinh thần bát tự của Lưu thiên kim. Nghe đồn mới đây Lưu thượng thư say rượu đùa giỡn tiểu thiếp của Sử thái sư, làm cho Sử thái sư tức giận, ở trước mặt hoàng thượng hung hăng mà vạch tội hắn một tràng. Hôm nay xem ra, hơn phân nửa không giả.
“Đốt.” Tiết Linh Bích buông bút, đem bức họa ném luôn cho ông, “Đốt hết.”
Tông Vô Ngôn hai tay tiếp nhận, trộm liếc nhìn.
Trên giấy ngoại trừ vết gạch bỏ to đùng, còn có một con ngựa trắng kiệt ngạo bất tuân, bờm ngựa xõa tung, mảnh như sợi tóc.
Ông rất bình tĩnh thu hồi bức họa, “Người của phủ thượng thư còn đang chờ hồi âm ngoài cửa.”
Tiết Linh Bích chậm rãi từ sau trác án đi ra, thong thả bước tới bên cửa sổ, nhìn hồ nước trong veo ngoài thư phòng, khóe miệng lộ ra một nụ cười sâu xa, “Cứ nói bản hầu đã có người trong lòng.”
Tông Vô Ngôn ngớ người.
“Ngày mai ngươi đi thả tin đồn.” Tiết Linh Bích cười lạnh, đôi mắt càng lạnh hơn.
Tông Vô Ngôn do dự nói, “Chỉ sợ kẻ hữu tâm sẽ dò hỏi càng nhiều.”
Tiết Linh Bích cười lạnh, “Bản hầu không sợ bọn hắn dò hỏi, chỉ sợ bọn hắn không dò hỏi.”
“Ý Hầu gia là?”
“Vì sao bản hầu sủng tín Phùng Cổ Đạo?” Tiết Linh Bích khoan thai nói, “Cố tướng lại vì sao phải tiến cử Phùng Cổ Đạo?”
Tông Vô Ngôn nói, “Thuộc hạ biết nên làm thế nào.”
Tiết Linh Bích mỉm cười.
Một người làm mùng một một người làm mười lăm*.
*(lấy từ câu: “ngươi làm mùng một ta làm mười lăm”, ban đầu là nói về tình cảm của người chồng yêu thương vợ mình nên san sẻ việc nhà với vợ, vợ làm từ mùng một, còn bắt đầu từ ngày rằm thì tới chồng ^^, hiện nay có thể hiểu theo nghĩa ngươi làm như vậy thì ta cũng làm như vậy)
Gió lớn như vậy, sóng mạnh như vậy, có thể nào để y một mình giãy dụa trong kinh đào hãi lãng?
.
Ngay khi Phùng Cổ Đạo vì kỳ hạn ba ngày mà sứt đầu mẻ trán, hắn phát hiện Hộ bộ giữa ngày hôm qua và ngày hôm nay, sản sinh biến hóa vi diệu. Trong đó biến hóa rõ ràng nhất chính là ánh mắt bọn họ. Bình thường ánh mắt bọn họ nhìn hắn không phải nịnh nọt lấy lòng, thì là nhìn như không thấy, nhưng hôm nay mỗi người đều tràn ngập kinh nghi, suy đoán và một chút khinh bỉ khó nhận ra.
Chẳng lẽ hầu phủ xảy ra chuyện?
Ý niệm đầu tiên lóe ra trong đầu hắn chính là cây ngã thì bầy khỉ cũng tan.
Nhưng sáng sớm hôm nay ra khỏi cửa, rõ ràng còn tốt lắm mà. Tông Vô Ngôn lúc gặp phải hắn, còn cười tới rực rỡ lạ kỳ. Lẽ nào vấn đề nằm ở nụ cười quá mức rực rỡ đó của ông?
Cứ như vậy, trong khi đang không ngừng suy đoán và trầm tư, hắn vô tri vô giác sống qua nửa ngày. Buổi chiều cử nhân tới tiếp ban, vừa thấy được hắn liền hỏi có nhắc tới huyện quan và văn hào với Hầu gia chưa.
Phùng Cổ Đạo nhíu mày nói, “Chuyện này không nên nóng vội, tốt xấu cũng phải để ta chọn thời cơ tốt mới có thể góp lời với Hầu gia a.” Chuyện tàng bảo đồ còn lo chưa xong, hắn đâu còn tâm tư nào để ý tới cái khác.
“Hầu gia cùng ngươi sớm chiều bên nhau, sao lại không có thời cơ tốt?” Biểu tình của cử nhân lúc nhìn hắn rõ ràng mang theo hoài nghi.
Phùng Cổ Đạo cũng không nghĩ gì sâu xa, hắn cho rằng người kia nói sớm chiều bên nhau là chỉ cả hai cùng ở tại hầu phủ, thuận miệng nói, “Vậy cũng phải chờ Hầu gia chịu gặp ta mới được.”
Khóe miệng cử nhân giật giật, trong mắt mang theo nhè nhẹ thất vọng và khinh miệt, “Đã như vậy, còn thỉnh Phùng huynh phí tâm nhiều hơn, tìm thời cơ nhiều hơn.”
Phùng Cổ Đạo nghe ra gai nhọn trong lời nói của hắn, định hỏi lại, nhưng hắn đã quay người đi, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái cho mình chiêm ngưỡng.
…
Hắn từ Hộ bộ một đường trở về hầu phủ, trên đường càng nghĩ càng thấy không ổn.
Nhìn ánh mắt của cử nhân, giống như Hầu gia đối với hắn là nói gì nghe nấy, là hắn mượn cớ từ chối. Tuy rằng hắn quả thật lười để ý mấy chuyện vụn vặt này, cũng từ đầu tới đuôi không hề nghĩ sẽ nói hộ trước mặt Tiết Linh Bích, nhưng không lý nào cử nhân nhìn ra nhanh như vậy a. Rõ ràng không phải người quá thông minh mà.
Nỗi băn khoăn này mãi cho đến khi hắn bị kéo lại vài lần trước cửa hầu phủ, sau khi trong ngực trong tay áo bị nhét hơn mười tấm ngân phiếu, hắn mới có đáp án. Thì ra chỉ trong một đêm ngắn ngủi, hắn đã từ ái tướng đắc lực của Tuyết Y Hầu thăng lên thành ái nhân tâm đắc.
Mặc dù hắn không biết tất cả những điều này phát sinh như thế nào, nhưng hắn biết rõ tất cả là ai chủ đạo.
Cho nên sau khi vào hầu phủ, hắn đi thẳng tới thư phòng.
.
Tiết Linh Bích dường như sớm đoán được hắn sẽ đến, còn đặc biệt bảo người giúp hắn pha một ấm trà nhân sâm.
“Hầu gia.” Nhìn thấy Tiết Linh Bích, Phùng Cổ Đạo ngược lại không vội mà nói, “Xin thỉnh an Hầu gia.”
“Trên bàn có trà nhân sâm.” Tiết Linh Bích từ sau sách ngẩng đầu, trong mắt lóe ra thần thái trêu tức, “Định kinh (giảm kinh hoàng, giữ bình tĩnh).”
Phùng Cổ Đạo nói tiếng cảm tạ, rồi bất cần đời mà chộp tới ừng ực uống cạn.
“Tàng bảo đồ tra ra sao rồi?” Tiết Linh Bích thản nhiên hỏi.
Khí thế của Phùng Cổ Đạo tức khắc giảm nửa đoạn, dùng tay áo lau miệng, thả chung trà lại lên bàn, thấp giọng nói, “Còn chưa có manh mối.”
Tiết Linh Bích gật đầu, “Không sao.”
Ánh mắt Phùng Cổ Đạo sáng lên, “Hầu gia nguyện ý thư thả cho mấy ngày sao?”
“Ý bản hầu là, không sao, dù sao bản hầu cũng có nhiều vũ khí và thị vệ, giơ tay chém xuống, rất thuận tiện.” Tiết Linh Bích cười khẽ.
Phùng Cổ Đạo cũng muốn cười, nhưng mà cười không nổi.
Tiết Linh Bích thấy hắn còn đứng tại chỗ, nhướng mi hỏi, “Ngươi còn có chuyện gì?”
Phùng Cổ Đạo đem ngân phiếu trong ngực và trong tay áo lấy ra đặt lên trác án trước mặt y, “Mới vừa nãy ở ngoài cửa bị rất nhiều người đút vào.”
Ánh mắt Tiết Linh Bích đảo qua ngân phiếu, “Ngươi không phản kháng?” Tốt xấu gì cũng từng là người trong Ma giáo, không thể nào ngay cả chút tấn công như thế cũng đỡ không nổi chứ?
“Bọn họ nhìn qua ai ai cũng có chỗ dựa chống đỡ, sao ta dám?” Phùng Cổ Đạo dùng khẩu khí cực đoan hèn mọn trả lời.
“Nếu có chỗ dựa chống đỡ, sao lại đút ngân phiếu cho ngươi?”
Phùng Cổ Đạo lầm bầm, “Hình như là vì một lời đồn gần đây.”
“Nga? Lời đồn gì?” Tiết Linh Bích thờ ơ lật sách.
“Nói ta là người trong lòng của Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo dừng một chút, “Mà còn là cái loại bị yêu đơn phương nữa.”
Tay phải Tiết Linh Bích khựng lại, chợt nghe xoẹt một tiếng, trang sách bị xé rách hơn phân nửa.
Phùng Cổ Đạo vội bồi cười, “Loại đồn đãi này không hề có căn cứ, Hầu gia không cần để ý tới.”
Tiết Linh Bích khép sách lại, ném lên bàn, “Phùng Cổ Đạo, ngươi tới hầu phủ bao lâu rồi?”
…
Vấn đề này thông thường đều là hai bên đã lưỡng tấn hoa râm, hai mắt mờ thì mới hỏi mà? Hay trí nhớ của Hầu gia khác với người thường… kém hơn?
Phùng Cổ Đạo 囧 nói, “Hai tháng.”
“Mới hai tháng mà đã khiến hầu phủ gà bay chó sủa, hảo bản lĩnh.” Tiết Linh Bích thong dong.
Phùng Cổ Đạo không dám lên tiếng trả lời.
“Ngươi tung tin bản hầu sai ngươi tới Hộ bộ tìm mỹ nhân, bản hầu xét thấy ngươi vì tàng bảo đồ, nên tha thứ cho ngươi. Nhưng hôm nay kinh thành truyền ra lời đồn bản hầu đoạn tụ, không thể khiến bản hầu dễ dàng tha thứ thêm lần nữa.”
Phùng Cổ Đạo luống cuống chối không ngừng, “Chuyện này không liên quan tới ta đâu.”
“Không liên quan tới ngươi, chẳng lẽ liên quan tới bản hầu sao?” Tiết Linh Bích híp mắt lườm hắn.
Phùng Cổ Đạo nhìn y, muốn nói lại thôi.
Chân tướng sự việc ra sao trong lòng hai người đều biết rõ ràng. Nếu như lời đồn không phải từ trong Tuyết Y Hầu phủ truyền ra, sao có thể lan đi nhanh như vậy? Nhưng chân tướng này cứ khư khư không thể vạch trần.
Tiết Linh Bích hòa được một trận, trong lòng đắc ý, nhưng nét mặt vẫn lãnh đạm như cũ, “Chuyện này bản hầu tạm thời không tính toán với ngươi. Nếu ngươi trong vòng ba ngày không nghe được hạ lạc của tàng bảo đồ, bản hầu sẽ tính sổ toàn bộ với ngươi.”
Phùng Cổ Đạo thử nói, “Nếu ta nghe được hạ lạc của tàng bảo đồ, có phải có thể xóa bỏ toàn bộ không?”
“Không phải xóa bỏ toàn bộ, là một khoản trừ một khoản.”
…
Đó chính là vô luận nghe được hay không nghe được, khoản nợ này đều vô sỉ mà tính lên đầu hắn rồi.
Phùng Cổ Đạo không nói gì mà nhìn y.
Tiết Linh Bích vẻ mặt thản nhiên.
.
.
NGŨ
Kinh thành mười lăm mỗi tháng đều có hội chùa.
Thời gian Phùng Cổ Đạo đến kinh thành không ngắn, nhưng lần nào cũng không đi được. Lần này hiếm có cơ hội, hắn đặc biệt thay một thân trường bào màu lam nhạt, dùng xong bữa tối liền ra ngoài đi hội chùa.
Hội chùa dòng người chảy xiết, hắn vừa chen vào, đã bị ép đến không phân được phương hướng.
Thị vệ phụng mệnh theo sau hắn ngay cả tay áo của hắn cũng không thấy được.
“Làm sao bây giờ?” Thị vệ Giáp hỏi.
“Phân công đi tìm.” Thị vệ Ất nói.
.
Ánh trăng mười lăm vừa to vừa tròn, phủ xuống ánh sáng từ trên bầu trời đêm cao cao, con đường mòn âm u hoang vắng được chiếu rọi trông như một con suối bạc hẹp dài, một đầu ‘dòng suối’ là căn phòng lụp xụp.
Một hắc y nhân bịt mặt từ đầu bên kia vội vã đến, gió mạnh xẹt qua tảng đá trắng mờ, đứng trong bóng râm của cây hòe bên phòng nhỏ.
“Tham kiến Minh Tôn.” Hắn đem thanh âm ép tới cực thấp.
Phòng nhỏ chậm rãi sáng lên một ánh nến yếu ớt, một cắt hình xuất hiện trên cửa sổ giấy, “Hm. Có tin tức không?”
“Trong tàng bảo các của lão Minh Tôn quả thật có một tấm bản đồ, bên trên có tư ấn của tiên đế. Thuộc hạ đã tìm người giám định, là thật. Chỉ là không biết có phải tấm mà Minh Tôn cần hay không.” Hắc y nhân từ trong lòng lấy ra một tấm da trâu, nhét vào cửa sổ.
Cắt hình động một chút, hiển nhiên là lấy da trâu vào tay.
“Vị trí mà bản đồ này nêu lên là…” Người trong phòng khẽ giật mình.
Hắc y nhân nói tiếp, “Ta đã thiết thực kiểm chứng qua, vị trí bản vẽ sở chỉ chính là Bễ Nghễ sơn.”
“… Đã tra niên đại của tấm da trâu này chưa?”
“Đã tra. Khoảng ba mươi năm.”
“Đã tra vị trí bảo tàng trên bản đồ này chưa?”
“Đã tra. Là thư phòng của Minh Tôn.”
“…” Người trong phòng cười khẽ, “Thú vị thật, tiên đế đem bảo tàng giấu trong thư phòng bản tôn?”
Hắc y nhân chần chờ nói, “Thư phòng Minh Tôn, ta chưa được cho phép, không dám kiểm tra thực hư.”
“Không cần tra xét. Nơi đó có bao nhiêu thứ bản tôn nhất thanh nhị sở.”
“Dạ.”
“Liên lạc được sư phụ chưa?”
“Từ sau chuyện ở Phượng Hoàng sơn, lão Minh Tôn vẫn chưa liên lạc với thuộc hạ.”
“Tiếp tục điều tra. Ta khẩn cấp muốn biết, vì sao tàng bảo đồ của hoàng đế lại rơi vào trong tay của hắn.” Trong thanh âm của hắn mang theo tiếu ý nhàn nhạt.
“Dạ.” Hắc y nhân dừng một chút nói, “Thuộc hạ nhận được tin, Huyết Đồ đường đang mưu đồ ám sát lần nữa. Lần này được phái đi đều là tinh anh, chỉ sợ lai giả bất thiện.”
“Bọn chúng thiện bao giờ?” Người trong phòng lơ đễnh cười nói, “Huyết Đồ đường thực sự là thủ tín, thủ tín, biết rõ người mua đã chết, đã định trước không thu được khoản còn lại cũng phải hoàn thành sinh ý. Trách không được Cầu lão quỷ ngay cả chết cũng chết tới vui vẻ.”
Hắc y nhân nói, “Có cần thuộc hạ phái người âm thầm bảo hộ Minh Tôn không?”
“Không cần. Người bảo hộ bản tôn rất nhiều. Ngươi đi trước đi. Có tin tức trở lại hồi báo.”
“Dạ.” Hắc y nhân nói xong, thân thể như mũi tên rời cung, rất nhanh biến mất ngoài phòng nhỏ.
Ngọn nến trong phòng bị thổi tắt.
Qua một lúc, cửa cót két một tiếng mở ra từ bên trong.
Một thanh niên mặc trường bào màu nhạt khoan thai đi ra.
Hắn ngẩng đầu ngước mắt nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, mỉm cười, theo đường mòn chậm rãi đi ra ngoài.
.
Biển người trong hội chùa dần dần vắng bớt.
Hai thị vệ rốt cuộc cũng tìm được Phùng Cổ Đạo đang ăn kẹo hồ lô tại một quán hồn đồn. Trên cái bàn bên cạnh hắn là một chồng gồm bảy tám cái chén.
“Phùng tiên sinh.” Thị vệ Giáp hầu như vui quá mà khóc.
Lúc Phùng Cổ Đạo nhìn qua, trong miệng còn cắn kẹo hồ lô, “Các ngươi là?”
Thị vệ Giáp Ất liếc nhìn nhau.
Thị vệ Ất mỉm cười nói, “Phùng tiên sinh đi lâu không về, tổng quản sợ Phùng tiên sinh không biết đường, đặc biệt bảo hai chúng ta ra ngoài tìm.”
“Nga…” Phùng Cổ Đạo kéo dài giọng, “Thì ra là Tông tổng quản thấy ta đi lâu không về, sợ ta không biết đường, cho nên phái các ngươi ra ngoài tìm. Ta còn tưởng Tông tổng quản ngay từ đầu đã sợ ta không biết đường, bảo các ngươi lén theo sau ta, phòng khi có chuyện bất thường.”
Thị vệ Giáp Ất cười gượng.
Lão bản quán hồn đồn đột nhiên tới một câu, “Ngươi từ lúc hội chùa bắt đầu ăn tới khi hội chùa kết thúc, cũng đã đủ rồi chứ?”
Phùng Cổ Đạo vỗ vỗ vạt áo, thi thi nhiên nhiên đứng lên, móc ra một thỏi bạc đặt lên bàn, “Hồn đồn của ngươi ăn rất ngon.”
Thị vệ Giáp Ất vội vã tránh đường.
Nhìn theo bóng lưng ba người bọn họ rời đi, lão bản quán hồn đồn mặt mày rạng rỡ cất tiền vào trong ngực. Chỉ cần nói một câu mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, chuyện tốt thế này chạy đi đâu tìm được chứ?
.
Hai thị vệ thấy Phùng Cổ Đạo đi vào hầu phủ, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Vô luận thế nào, nhiệm vụ đêm nay cuối cùng cũng đã hoàn thành hữu kinh vô hiểm.
Bước chân bọn họ vừa chuyển, vừa định cáo từ Phùng Cổ Đạo, đã thấy Tiết Linh Bích mặt không biểu tình mà đứng trong viện tử. ánh trăng phủ lên chiếc áo khoác đen tuyền của y, ánh lên ngân quang.
“Tham kiến Hầu gia.” Thị vệ Giáp Ất trong lòng thầm kêu không ổn.
Ai ngờ Tiết Linh Bích khoát tay ra hiệu bọn họ thối lui, không hỏi về chuyện đêm nay.
Bọn họ thấy có hy vọng, nào dám nán lại, vội vã hoàn lễ rồi rời đi.
Phùng Cổ Đạo cười nhạt nói, “Hầu gia đang đợi ta?”
“Bản hầu còn tưởng ngươi chuồn rồi chứ.” Tiết Linh Bích nói, “Kỳ hạn ba ngày đã tới, tàng bảo đồ có tin tức gì chưa?”
“Có.” Phùng Cổ Đạo thong dong nói.
Mâu sắc của Tiết Linh Bích hơi thâm lại, “Đi theo ta.”
.
Hai người trước sau đi vào phòng, một đường không nói gì.
“Đóng cửa.” Tiết Linh Bích đạm nhiên nói.
Phùng Cổ Đạo tiện tay đóng cửa lại.
Ngọn đèn trong phòng khẽ lay động.
“Có tin gì?” Tiết Linh Bích ngồi sau trác án, bình tĩnh mà hỏi thăm.
“Tàng bảo đồ không ở Hộ bộ.” Phùng Cổ Đạo đứng tại vị trí cách cánh cửa ba thước bên trong, chậm rãi nói.
“Làm sao ngươi biết được?” Tiết Linh Bích nói, “Ngươi đem Hộ bộ từ trên xuống dưới từ trước ra sau đều lật tung rồi sao?”
“Không có. Bất quá ta biết nơi hạ lạc của tàng bảo đồ.”
Mí mắt Tiết Linh Bích khẽ hé, ánh mắt sắc bén như điện quang, cực chậm cực nhạt nói, “Nga?”
“Ở Ma giáo.” Phùng Cổ Đạo không kiêu ngạo không siểm nịnh mà tùy y quan sát.
“Một tên phản đồ Ma giáo dĩ nhiên có thể trong vòng ba ngày từ Ma giáo nghe được tin tức trọng yếu như vậy.” Tiết Linh Bích dừng một chút, ngữ khí trở nên lơ lửng, “Bản hầu hẳn là nên khen ngươi năng lực hơn người, hay là nên hoài nghi ngươi… trong có càn khôn?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Tin tức này cũng không phải là ta nghe được.”
“Bản hầu ghét kẻ nào nói chuyện từng đoạn từng đoạn, không thống thống khoái khoái.”
…
Phùng Cổ Đạo thầm nghĩ, ngươi thì thống khoái tới đâu cơ chứ?
Đáng tiếc kẻ làm quan cho tới giờ đều chỉ cho phép bọn họ phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn. Vì vậy nỗi chịu đựng âm thầm này, hắn ngoại trừ lặng lẽ ngậm miệng nuốt xuống, thì chỉ có thể lặng lẽ ngậm miệng nuốt xuống.
“Ta đoán đó.” Phùng Cổ Đạo nhìn Tiết Linh Bích, tự động nói tiếp vế sau, “Từ trong lời Hầu gia mà đoán ra.”
Tiết Linh Bích nhíu mày, “Nói thế nào?”
“Lúc trước Hầu gia nói cho ta biết chuyện về tàng bảo đồ, ta còn tưởng là vì Hầu gia đã tăng thêm lòng tin với ta, thành thật với nhau, ngay cả bí mật thế này cũng không keo kiệt mà chia sẻ.” Phùng Cổ Đạo cười lắc đầu.
Tiết Linh Bích thản nhiên nói, “Lẽ nào ngươi hiện tại cho rằng không phải?”
Phùng Cổ Đạo không trả lời trực tiếp, mà là tiếp tục nói, “Sau đó Hầu gia tiến cử ta vào Hộ bộ, ta lại càng cảm kích dìu dắt chi ân, thưởng thức chi tình của Hầu gia.”
Tiết Linh Bích thờ ơ.
“Để báo đáp phần ân tình này của Hầu gia, ta tự nhiên phải tận hết sức lực, toàn lực truy tra hạ lạc của tàng bảo đồ. Dù sao, ngoại trừ chuyện về Ma giáo, ta ở trong mắt Hầu gia, còn chưa có chút công lao nào. Là một con sâu gạo vô dụng.”
(Sâu gạo là loài sâu mọt sống trong gạo, gọi tên khác là sâu vòi voi, ý chỉ những người cả ngày chỉ biết ăn chứ không biết làm, chỉ sống dựa vào người khác.)
Đối với sự trào phúng của hắn, Tiết Linh Bích ngay cả mí mắt cũng không động một chút.
“Lúc đó, ta đối với dụng ý của Hầu gia còn chưa sản sinh ra bất luận hoài nghi nào. Cho tới khi…” Phùng Cổ Đạo lặng lẽ cười, “Hầu gia ở nơi này đưa ra kỳ hạn ba ngày.”
Tiết Linh Bích nói, “Bản hầu không được đưa ra kỳ hạn ba ngày sao?”
“Hầu gia thiên tân vạn khổ, thậm chí không tiếc làm phiền Cố tướng cũng muốn đưa ta vào Hộ bộ, lẽ nào thực sự chỉ vì muốn tìm một nguyên do làm việc bất lợi để trị tội ta thôi sao?” Phùng Cổ Đạo nhìn y, từ từ nói, “Hầu gia không phải loại người như thế.”
“Ngươi cho rằng bản hầu là loại người thế nào?”
Xu nịnh phách mã đã thành bản năng của Phùng Cổ Đạo, hắn há mồm nói lảng, “Đương nhiên là cái loại anh minh thần võ, trí mưu hơn người, làm chuyện gì cũng đều có lý do.”
Tiết Linh Bích khóe miệng nhoẻn lên, tự tiếu phi tiếu.
“Dù cho Hầu gia là vì lời đồn tìm mỹ nhân mà muốn trị tội ta, cũng tuyệt đối không lập tức phát tác, tối thiểu cũng phải chờ tới khi giá trị lợi dụng của ta bị nghiền ép tới một chút cũng không dư thừa.”
Tiết Linh Bích hừ nhẹ, “Nhận thức của ngươi thật sự là độc đáo.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Cho nên, sau khi ta trở về đem chuyện này suy nghĩ từ đầu tới đuôi, từ đuôi tới đầu vài lần, cuối cùng, ta đã nghĩ ra một đáp án không muốn thừa nhận rồi lại có khả năng nhất.”
“Nói nghe thử một chút.”
“Đó chính là Hầu gia từ đầu tới đuôi, từ đuôi tới đầu cũng chưa từng chân chính tín nhiệm ta.” Phùng Cổ Đạo thở dài, trên mặt là tiếc nuối vô vàn, “Chuyện tàng bảo đồ Hầu gia kỳ thực là đang thử ta, mà tàng bảo đồ kỳ thực là giấu ở… Ma giáo.”
Tiết Linh Bích không nhận cũng không chối, “Tiếp tục.”
“Lần đầu tiên nói cho ta biết về tàng bảo đồ là thăm dò. Đáng tiếc ta quả thật chưa bao giờ nghe về tàng bảo đồ, tự nhiên không thể đáp lại sự thăm dò của Hầu gia. Tiến cử ta vào Hộ bộ là thăm dò lần thứ hai, xem ta có biết hạ lạc của tàng bảo đồ hay không, đương nhiên, lại không có kết quả. Thời hạn ba ngày là thăm dò lần thứ ba. Lần thăm dò này phân làm hai tầng, thứ nhất, giả thiết ta là thật tâm đầu nhập vào Hầu gia. Như vậy nếu như ta biết hạ lạc của tàng bảo đồ, tự nhiên sẽ tìm một thời cơ thích hợp đem chân tướng báo lên. Giả thiết thứ hai là ta không phải thật tình đầu nhập vào Hầu gia, mà là gian tế Ma giáo phái tới giả ý quy hàng, xếp vào hầu phủ, đương nhiên, dùng nửa Ma giáo để an bài một gian tế như vậy thật khiến người ta kinh sợ một chút, nhưng mà vạn sự đều có vạn nhất, Hầu gia nghĩ như vậy… cũng không có gì đáng trách. Ta nếu thật sự là gian tế, như vậy lúc này tự nhiên sẽ tạo ra đầu mối giả, theo ý Hầu gia mà tương kế tựu kế đem đường nhìn chuyển qua Hộ bộ.”
Tiết Linh Bích vỗ tay, “Suy đoán rất đặc sắc.” Tiếng vỗ tay ngừng lại, y chậm rãi hỏi, “Vậy ngươi rốt cuộc là thứ nhất, hay là thứ hai vậy?”
LỤC
“Là thứ nhất, nhưng không hoàn toàn là thứ nhất.” Phùng Cổ Đạo nói, “Ta là thật tâm đầu nhập vào Hầu gia, nhưng quả thật không biết hạ lạc của tàng bảo đồ.”
Tiết Linh Bích lặng lẽ nhìn ngón tay của mình.
Ngón tay y dài nhỏ, khớp xương rõ ràng, móng tay đều đặn, thập phần dễ nhìn.
Phùng Cổ Đạo cũng đang nhìn. Nhưng hình ảnh hiện lên trong đầu hắn lại là hình dạng khi nó cầm kiếm, vững vàng mạnh mẽ, nhất là lúc giết người.
Tiết Linh Bích chậm rãi lên tiếng, “Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ hạn ba ngày.”
Phùng Cổ Đạo thở dài, gật đầu.
“Ngươi nói tàng bảo đồ ở Ma giáo, cũng là đoán.”
Phùng Cổ Đạo trả lời bằng nụ cười khẽ.
Tiết Linh Bích lạnh lùng mỉm cười, “Nhưng lại là từ ta mà đoán ra.”
Phùng Cổ Đạo cười không nổi nữa. Bởi vì hắn phát hiện một cửa này so với tưởng tượng của hắn càng thêm khó qua.
“Phùng Cổ Đạo, ngươi nói bản hầu từ đầu tới đuôi không tín nhiệm ngươi, vậy ngươi nói cho bản hầu, từ đầu tới đuôi, ngươi có chỗ nào đáng để bản hầu tín nhiệm?”
Phùng Cổ Đạo không chút nghĩ ngợi mà hồi đáp, “Ta bán đứng Ma giáo.”
“Cho nên bản hầu liền phải tin tưởng ngươi?”
“Ma giáo trong chốn giang hồ quan hệ rộng rãi, Huy Hoàng môn, Huyết Đồ đường mỗi người cùng bọn hắn có quan hệ thiên ti vạn lũ. Ta bán đứng Ma giáo chẳng khác nào đoạn tuyệt đường sống của bản thân, ngoại trừ dựa vào Hầu gia, ta cùng đường.” Phùng Cổ Đạo nói xong khóe miệng phát khổ, “Đáng tiếc chuyện tới bây giờ, Hầu gia vẫn không tin ta.”
“Để ám sát Tần vương, Phàn Ư Kỳ đem chính đầu mình tặng cho Kinh Kha. Để lấy sự tín nhiệm của Tào Tháo, Hoàng Cái cam chịu Chu Du phạt trượng. Mỗi triều mỗi đại đều sẽ có rất nhiều trung thần nghĩa sĩ vì một mục đích nào đó mà hy sinh bản thân.”
(Phàn Ư Kỳ là một vị tướng Tần bị thất sủng, là môn khách của thái tử Đan nước Yên, Tần Thủy Hoàng rất giận Phàn Ư Kỳ và muốn lấy đầu ông. Vì ta nghĩ không nhiều người biết về ông này nên giải thích thêm.)
Phùng Cổ Đạo cười khổ, “Hầu gia thực sự cho rằng Minh Tôn hy sinh nửa Ma giáo vì để ta trà trộn vào hầu phủ sao?”
Tiết Linh Bích không nói.
Phùng Cổ Đạo bất đắc dĩ, “Thế Kinh Kha là vì ám sát Tần vương, Hoàng Cái là vì hỏa thiêu đại quân của Tào Tháo, vậy Hầu gia cho rằng ta vào hầu phủ có thể đóng góp gì cho Ma giáo, để Minh Tôn phải làm ra hy sinh trọng đại như thế?”
Con ngươi đen bóng của Tiết Linh Bích chìm vào hồ sâu, không hề chớp mắt mà theo dõi hắn, “Xé chẵn thành lẻ, rút củi đáy nồi.”
Phùng Cổ Đạo thản nhiên nhìn thẳng vào y, “Nếu không có ta mật báo nội ứng ngoại hợp, Hầu gia muốn đối phó với Ma giáo, e là không phải chuyện sớm chiều. Nếu Hầu gia là Minh Tôn, có tại tình thế nguy cấp trước mắt làm ra hy sinh lớn như vậy, đặt tiền cược lớn như vậy hay không?”
Tinh quang trong mắt Tiết Linh Bích khẽ thu lại.
“Hầu gia hoài nghi ta thì không có gì đáng trách, nhưng…” Thanh âm của Phùng Cổ Đạo đột nhiên mạnh mẽ, “Hầu gia vì muốn chứng minh hoài nghi của mình mà đẩy ta vào hố lửa thì khiến kẻ khác phải giận sôi.”
Mi đầu Tiết Linh Bích khẽ nhướng lên.
Phùng Cổ Đạo bất khuất nhìn thẳng vào y.
“Bản hầu có một vấn đề.”
“Hầu gia mời hỏi.”
Ngữ tốc của Tiết Linh Bích không nhanh không chậm, “Khi trước ở Phượng Hoàng sơn nếu không có trận đất lở kia, bản hầu có phải đã rơi vào tay ngươi… và Ma giáo rồi không?”
Phùng Cổ Đạo giật mình nhìn y, “Sao Hầu gia lại nghĩ như vậy?”
Y lạnh lùng nói, “Trả lời ta.”
“Hầu gia đặt chữ “Ngươi” sai vị trí rồi. Hầu gia hẳn nên hỏi là, ‘nếu không có trận đất lở kia, bản hầu cùng ngươi… có phải đã rơi vào tay Ma giáo’ mới đúng.”
“Nói như vậy, ngươi là cùng bản hầu cùng tiến cùng lui?”
Phùng Cổ Đạo chỉ kém không có chỉ thiên mà thề nữa thôi, “Đương nhiên. Vì Hầu gia, ta thậm chí phản bội sư môn, cùng sư phụ binh nhung tương kiến.”
Tiết Linh Bích rốt cuộc dời đi ánh mắt. Y đứng dậy đi tới bên cửa sổ, áo khoác đen như mực từ tay vịn tọa ỷ nhẹ nhàng quét qua, như áng mây đen quét ngang chân trời, “Nếu là ở Ma giáo, ngươi có biện pháp thu hồi nó không?”
Phùng Cổ Đạo nhăn mặt, “Nếu nói Ma giáo hiện tại đối với Hầu gia là diệt trừ càng nhanh càng tốt, vậy thì đối với ta là lăng trì càng nhanh càng thích rồi.”
Tiết Linh Bích chậm rãi đẩy cửa sổ ra, ánh trăng như nước, tuôn xuống tràn vào khung cửa.
Phùng Cổ Đạo nói, “Bất quá xe đến trước núi tất có đường, Hầu gia cũng không cần lo lắng như thế. Lúc này Ma giáo đang cùng đường, chỉ cần Hầu gia dùng chút lợi nhỏ dụ dỗ, nói không chừng bọn hắn sẽ ngoan ngoãn đem tàng bảo đồ hai tay dâng lên thôi.”
“Ngươi cho rằng Minh Tôn là người mà bản hầu dùng chút lợi nhỏ dụ dỗ sẽ đem đồ ngoan ngoãn dâng lên?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Ách, đương nhiên, có thể trung gian còn phải trải qua một trận minh tranh ám đấu, minh thương ám tiễn, nhưng mà với trí tuệ và mưu lược của Hầu gia, tất nhiên sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.”
“Không biết vì sao, mỗi lần ngươi khen bản hầu, bản hầu đều cảm thấy rất mất tự nhiên.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Đây là vì Hầu gia khiêm tốn.”
Tiết Linh Bích híp mắt liếc hắn, “Chẳng lẽ không phải vì ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo?”
Phùng Cổ Đạo cười gượng, “Hầu gia thực sự là tuệ nhãn như đuốc. Kỳ thực ta quả thật có nghĩ một đằng nói một nẻo tí chút, dù sao ta cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, thỉnh thoảng cũng sẽ bạo phát tình tự đại loại như là đố kỵ anh tài.”
Tiết Linh Bích khóe miệng nhoẻn lên, tự tiếu phi tiếu nói, “Bản hầu nhận được một tin tức.”
Phùng Cổ Đạo lẳng lặng nghe.
“Viên Ngạo Sách đã rời khỏi Huy Hoàng môn.”
Phùng Cổ Đạo thất kinh hỏi, “Hắn đi đâu?”
“Ngươi rất quan tâm?”
“Đương nhiên.” Nụ cười của Phùng Cổ Đạo phát khổ, “Hôm nay ta là đối tượng truy sát số một Ma giáo. Võ công của Viên Ngạo Sách không phải chuyện đùa, nếu gặp phải hắn, ta chỉ sợ rất khó tìm đường sống.”
Tiết Linh Bích giả vờ bừng tỉnh, “Không sai, ngươi lần trước nói rồi, võ công của toàn thể Ma giáo đều rất cao, Viên Ngạo Sách lại hơn bản hầu rất nhiều. Như vậy xem ra, ngươi lần này chỉ sợ thực sự dữ nhiều lành ít rồi.”
Phùng Cổ Đạo sắc mặt trắng bệch, “Lẽ nào hắn…”
“Hắn tới kinh thành.”
Phùng Cổ Đạo nuốt khan một ngụm nước bọt, “Hầu gia, ngươi có nhiệm vụ trợ giúp biên cảnh hay gì gì đó mà chưa tìm được người không? Ta nguyện tự đề cử mình.”
Tiết Linh Bích nói, “Ngươi nhập Hộ bộ mới mấy ngày ngắn ngủi, gót chân còn đứng chưa vững, cứ vững vàng mà đứng tiếp đi.”
“Nhưng mà Viên Ngạo Sách không như Huyết Đồ đường. Hắn nhất định hận ta thấu xương, ta thật sự sợ hắn vì ta mà đến.” Kinh hãi và ưu sầu trên mặt Phùng Cổ Đạo không như giả vờ.
Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Chỉ cần ngươi thật tâm đầu nhập vào bản hầu, bản hầu tự nhiên sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.”
Phùng Cổ Đạo thở dài, “Chỉ sợ Hầu gia quay qua quay lại, ta đã kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay rồi.”
“Vậy ngươi không ngại thì kiểm điểm hành vi thường ngày của mình đi.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Hành vi thường ngày của ta chỉ có mười một chữ để hình dung, đối Hầu gia cúc cung tận tụy, tới chết mới thôi.”
Hàng mi dày và dài của Tiết Linh Bích khẽ rũ xuống, che lại quang mang lóe ra trong mắt, “Nói cũng như không.”
Phùng Cổ Đạo cất cao giọng, “Ta nhất định sẽ khiến Hầu gia nhìn ta với cặp mắt khác xưa.” Trong lời nói là đấu chí trào dâng.
Tiết Linh Bích không thèm để ý.
“Đúng rồi, đêm đã khuya, Hầu gia nếu muốn ra ngoài, nên đi sớm.” Phùng Cổ Đạo nhắc nhở.
“Bản hầu nói muốn ra ngoài bao giờ?”
“Nhưng mà Hầu gia ngươi mặc…” Ánh mắt Phùng Cổ Đạo rơi vào áo khoác trên người y, “Hầu gia thường ngày trong phủ rất ít mặc.”
Môi Tiết Linh Bích khẽ nhếch khẽ hợp, một lát mới nói, “Bản hầu sợ lạnh.”
…
Phùng Cổ Đạo nhìn nhìn xung quanh thư phòng, ân cần nói, “Ta đi tìm người mang mấy cái noãn lô tới ha?”
“Không cần đâu.” Tiết Linh Bích giơ tay ngăn lại bước chân đang rục rịch của hắn, “Bản hầu muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng đi nghỉ sớm một chút.”
“Đa tạ Hầu gia quan tâm.” Phùng Cổ Đạo cười như trút được gánh nặng.
Vẻ mặt của hắn khiến Tiết Linh Bích có chút khó chịu, “Ngươi cười cái gì?”
“Đây là lần đầu tiên Hầu gia quan tâm ta, có phải đã nói rõ hoài nghi về ta đã bớt được phân nửa không?”
“Bản hầu không phải là quan tâm ngươi, bản hầu là ám chỉ ngươi có thể đi rồi.” Mặt Tiết Linh Bích nhất thời xụ xuống.
Phùng Cổ Đạo cũng lơ đễnh, cười tủm tỉm cáo từ ra cửa.
Tiết Linh Bích nhìn cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, thần tình trên mặt phức tạp khó dò.
Qua một lúc, liền nghe được bước chân Tông Vô Ngôn dừng lại ngay trước cửa.
“Triệu hai thị vệ theo Phùng Cổ Đạo đêm nay đến.” Y quay đầu, thần tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như hàn quang dưới ánh trăng.
.
Mặc dù đã ‘thành thật với nhau’ cả nửa ngày, nhưng quan hệ giữa Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích vẫn như cũ mơ hồ không rõ.
Để chứng minh cho Tiết Linh Bích thấy mình không phải là kẻ vô dụng, Phùng Cổ Đạo mỗi ngày đều đến Hộ bộ, để lưu lại ấn tượng tốt đẹp sâu sắc với thượng ti và đồng liêu.
Hắn đi liên tục sáu ngày, cuối cùng cũng có hồi báo.
Hộ bộ thượng thư tự mình tới cửa gặp, “Mấy ngày trước đã nghe thấy Hộ bộ tới một vị chủ sự mới, chính là nhân vật phong lưu thường ngày hiếm thấy, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền.”
Phùng Cổ Đạo liên tục khiêm tốn, trong lòng lại âm thầm tính toán ý đồ lão tới đây. Hộ bộ thượng thư là quan lớn, có câu vô sự bất đăng tam bảo điện, người như vậy chạy đến gặp hắn chỉ vì nhìn một cái xem có phải nhân vật phong lưu hay không… Dù cho hắn tin, bản thân Hộ bộ thượng thư sợ rằng cũng không dám tin.
Hộ bộ thượng thư cũng không úp úp mở mở, đi thẳng vào vấn đề, “Lão phu nghe nói Phùng chủ sự đang thăm hỏi tàng bảo đồ?”
Ánh mắt Phùng Cổ Đạo sáng lên, “Chẳng lẽ thượng thư đại nhân có tin tức?”
Hộ bộ thượng thư mỉm cười, ngón tay gõ gõ lên bàn trà. Nguồn :
Phùng Cổ Đạo thức thời mà châm trà nóng, hai tay dâng lên.
Hộ bộ thượng thư nâng chung trà lên, cũng không uống vội, chỉ là trước trước sau sau thổi vài lần, thổi đến lúc tim của Phùng Cổ Đạo cũng muốn nhảy ra, mới từ từ nói, “Lão phu nghe nói tàng bảo đồ là Tuyết Y Hầu bảo ngươi hỏi thăm?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Đây là tự nhiên. Hạ quan bất quá chỉ là lục phẩm tiểu quan, nào dám hỏi thăm tàng bảo đồ.”
Hộ bộ thượng thư chậm rãi buông chung trà, “Vậy Hầu gia muốn nghe cái gì?”
“Tất nhiên là càng tường tận càng tốt.” Phùng Cổ Đạo tiếp được rất nhanh.
Ánh mắt mà Hộ bộ thượng thư nhìn hắn đột nhiên chăm chú, hình như muốn đem hắn triệt triệt để để quan sát rõ ràng, thậm chí xuyên qua bề ngoài nhìn xem trong óc nhồi cái gì trong đó.
“Thượng thư đại nhân?” Phùng Cổ Đạo uyển chuyển nhắc nhở. Dù sao cũng coi như quan sát, thì lão quan sát cũng quá lâu rồi đó. Nếu như không phải ngón tay còn đang động, hắn hầu như phải hoài nghi lão đã bị cao thủ nào đó điểm trúng huyệt đạo.
“Lão phu nghe nói Hầu gia hỏi thăm chính là mỹ nhân đồ. Trong nhà lão phu đang có hai thằng con bất hiếu bề ngoài đáng hổ thẹn, chỉ sợ việc này không thể giúp gì rồi.” Hộ bộ thượng thư nói.
Phùng Cổ Đạo ngạc nhiên, “Vậy sao thượng thư đại nhân lại hỏi?”
Hộ bộ thượng thư nói, “Lão phu chỉ là hiếu kỳ mà thôi.” Lão nói rồi chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ bả vai hắn nói, “Niên thiếu hiếm có, lại hợp ý với Hầu gia, tiền đồ không thể hạn lượng.”
Phùng Cổ Đạo khom người, liền nói không dám.
Hộ bộ thượng thư lại khuyến khích vài câu mới xoay người đi.
Phùng Cổ Đạo nhìn theo hướng lão rời đi, lại quay đầu nhìn trà bị thổi lạnh, khó hiểu mà lẩm bẩm, “Lão này rốt cuộc tới làm cái gì?”
Phùng Cổ Đạo: Bước bước thận trọng, bước bước kinh tâm.
Tiết Linh Bích: Gió lớn sóng trào, sao có thể để y một mình giãy dụa trong kinh đào hãi lãng?
Trải qua tam thôi tứ thỉnh, Phùng Cổ Đạo rốt cuộc cũng cà rề cà rề đi tới thư phòng.
Cửa sổ thư phòng đang mở rộng, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống trước cửa sổ một vùng vuông vắn, trắng xóa.
Tiết Linh Bích đang cúi đầu, chăm chú vẽ đan thanh*.
*(Đan thanh: Hội họa của Trung Hoa cổ đại thường dùng màu đỏ thắm, màu xanh, vì vậy gọi tranh vẽ là đan thanh.)
Phùng Cổ Đạo đứng bên trác án một hồi, chân mỏi nhừ, thấy y không có ý nói chuyện, nhịn không được cao giọng nói, “Xin thỉnh an Hầu gia.”
Tiết Linh Bích mí mắt cũng không nâng, “Ngươi vừa thỉnh rồi.”
Phùng Cổ Đạo nhích nhích tới phía trước, nhìn nơi y đang hạ bút, ca ngợi nói, “Đan thanh của Hầu gia thực sự là thần hồ kỳ kỹ*. Cây bút thô thế kia mà có thể vẽ ra sợi lông mảnh thế này.”
*(thần hồ kỳ kỹ: hình dung tài nghệ hoặc thủ pháp cực kỳ cao minh)
“Ngươi che hết ánh sáng rồi.” Bút của Tiết Linh Bích hơi khựng lại, mực nước từ ngòi bút chảy xuôi xuống, chậm rãi thấm lan ra giấy.
Mi mắt Phùng Cổ Đạo khẽ run, chân cấp tốc bước lui xuống phía sau, sau đó giả như không có chuyện gì xảy ra.
Tiết Linh Bích ngẩng đầu, lạnh lùng trừng hắn.
Phùng Cổ Đạo lập tức cúi đầu nhìn mặt đất.
“Ngươi biết vì sao bản hầu tìm ngươi tới không?” Tiết Linh Bích đặt bút xuống.
“Còn thỉnh Hầu gia bảo cho biết.”
Cư nhiên còn dám giả bộ hồ đồ. Lãnh quang trong mắt Tiết Linh Bích càng sâu, “Chuyện tàng bảo đồ có manh mối gì chưa?”
“Thời gian ta ở Hộ bộ quá ngắn.” Phùng Cổ Đạo ấp úng nói, “Tư liệu cơ mật của Hộ bộ còn chưa tới tay, quan hệ với đồng liêu cũng còn chưa có nồng nhiệt…”
“Vậy muốn nồng nhiệt tới chừng nào mới đủ?” Tiết Linh Bích thanh sắc dần dần ác liệt, “Muốn cửa hầu phủ bị đạp phá giẫm nát mới đủ sao?”
Phùng Cổ Đạo dường như sớm có dự liệu về câu chất vấn của y, nghe vậy không chút hoang mang đáp trả, “Hầu gia, người muốn thành đại sự, không thể câu nệ tiểu tiết.”
“Bản hầu sợ chính là không câu nệ tiểu tiết, cũng không thành đại sự. Bản hầu cho ngươi thêm ba ngày, nếu trong vòng ba ngày còn không có bất luận tin tức gì về tàng bảo đồ…” Tiết Linh Bích lạnh lùng cười, tất cả đều nằm ở những lời chưa nói hết.
Phùng Cổ Đạo không thức thời mà truy hỏi, “Thì sao?”
“Hoặc là viết sẵn di thư, chờ hỏi tội. Hoặc là viết sẵn lưu ngôn, thiên lý đào vong.”
Phùng Cổ Đạo cười gượng nói, “Có con đường thứ ba không?”
“Có.” Tiết Linh Bích nói, “Sợ tội tự sát, bản hầu lưu ngươi toàn thây.”
Phùng Cổ Đạo sầu mi khổ kiểm, “Nhưng mà ba ngày ngắn quá…”
“Ngươi sống hai mươi mấy năm rồi, không tính ngắn.”
“Hầu gia…”
Hắn còn muốn nói gì đó, Tiết Linh Bích đã nhặt bút lên lại, tiện thể phất tay áo bảo hắn lui ra.
Phùng Cổ Đạo tại chỗ do dự một lát, thấy Tiết Linh Bích vẫn thờ ơ như thế, đành phải thở dài, chậm rì lui ra ngoài cửa.
Hắn đi rồi, Tiết Linh Bích nhấc bút chậm rãi gạch một đường xéo lên bức họa.
“Hầu gia, Lưu thượng thư phái người đưa tới hai thứ.” Tông Vô Ngôn ngoài cửa nhẹ giọng nói.
Đương triều tổng cộng sáu thượng thư, họ Lưu chỉ có một, nhưng bình thường cũng không qua lại với y.
Tiết Linh Bích nhíu nhíu mày, “Vào đi.”
Tông Vô Ngôn khom người tiến vào, trong tay cầm một cuộn tranh và bức thư.
Không cần xem, Tiết Linh Bích cũng có thể đoán được trong tranh chính là thiên kim thượng thư, mà trong thư hơn phân nửa là sinh thần bát tự của Lưu thiên kim. Nghe đồn mới đây Lưu thượng thư say rượu đùa giỡn tiểu thiếp của Sử thái sư, làm cho Sử thái sư tức giận, ở trước mặt hoàng thượng hung hăng mà vạch tội hắn một tràng. Hôm nay xem ra, hơn phân nửa không giả.
“Đốt.” Tiết Linh Bích buông bút, đem bức họa ném luôn cho ông, “Đốt hết.”
Tông Vô Ngôn hai tay tiếp nhận, trộm liếc nhìn.
Trên giấy ngoại trừ vết gạch bỏ to đùng, còn có một con ngựa trắng kiệt ngạo bất tuân, bờm ngựa xõa tung, mảnh như sợi tóc.
Ông rất bình tĩnh thu hồi bức họa, “Người của phủ thượng thư còn đang chờ hồi âm ngoài cửa.”
Tiết Linh Bích chậm rãi từ sau trác án đi ra, thong thả bước tới bên cửa sổ, nhìn hồ nước trong veo ngoài thư phòng, khóe miệng lộ ra một nụ cười sâu xa, “Cứ nói bản hầu đã có người trong lòng.”
Tông Vô Ngôn ngớ người.
“Ngày mai ngươi đi thả tin đồn.” Tiết Linh Bích cười lạnh, đôi mắt càng lạnh hơn.
Tông Vô Ngôn do dự nói, “Chỉ sợ kẻ hữu tâm sẽ dò hỏi càng nhiều.”
Tiết Linh Bích cười lạnh, “Bản hầu không sợ bọn hắn dò hỏi, chỉ sợ bọn hắn không dò hỏi.”
“Ý Hầu gia là?”
“Vì sao bản hầu sủng tín Phùng Cổ Đạo?” Tiết Linh Bích khoan thai nói, “Cố tướng lại vì sao phải tiến cử Phùng Cổ Đạo?”
Tông Vô Ngôn nói, “Thuộc hạ biết nên làm thế nào.”
Tiết Linh Bích mỉm cười.
Một người làm mùng một một người làm mười lăm*.
*(lấy từ câu: “ngươi làm mùng một ta làm mười lăm”, ban đầu là nói về tình cảm của người chồng yêu thương vợ mình nên san sẻ việc nhà với vợ, vợ làm từ mùng một, còn bắt đầu từ ngày rằm thì tới chồng ^^, hiện nay có thể hiểu theo nghĩa ngươi làm như vậy thì ta cũng làm như vậy)
Gió lớn như vậy, sóng mạnh như vậy, có thể nào để y một mình giãy dụa trong kinh đào hãi lãng?
.
Ngay khi Phùng Cổ Đạo vì kỳ hạn ba ngày mà sứt đầu mẻ trán, hắn phát hiện Hộ bộ giữa ngày hôm qua và ngày hôm nay, sản sinh biến hóa vi diệu. Trong đó biến hóa rõ ràng nhất chính là ánh mắt bọn họ. Bình thường ánh mắt bọn họ nhìn hắn không phải nịnh nọt lấy lòng, thì là nhìn như không thấy, nhưng hôm nay mỗi người đều tràn ngập kinh nghi, suy đoán và một chút khinh bỉ khó nhận ra.
Chẳng lẽ hầu phủ xảy ra chuyện?
Ý niệm đầu tiên lóe ra trong đầu hắn chính là cây ngã thì bầy khỉ cũng tan.
Nhưng sáng sớm hôm nay ra khỏi cửa, rõ ràng còn tốt lắm mà. Tông Vô Ngôn lúc gặp phải hắn, còn cười tới rực rỡ lạ kỳ. Lẽ nào vấn đề nằm ở nụ cười quá mức rực rỡ đó của ông?
Cứ như vậy, trong khi đang không ngừng suy đoán và trầm tư, hắn vô tri vô giác sống qua nửa ngày. Buổi chiều cử nhân tới tiếp ban, vừa thấy được hắn liền hỏi có nhắc tới huyện quan và văn hào với Hầu gia chưa.
Phùng Cổ Đạo nhíu mày nói, “Chuyện này không nên nóng vội, tốt xấu cũng phải để ta chọn thời cơ tốt mới có thể góp lời với Hầu gia a.” Chuyện tàng bảo đồ còn lo chưa xong, hắn đâu còn tâm tư nào để ý tới cái khác.
“Hầu gia cùng ngươi sớm chiều bên nhau, sao lại không có thời cơ tốt?” Biểu tình của cử nhân lúc nhìn hắn rõ ràng mang theo hoài nghi.
Phùng Cổ Đạo cũng không nghĩ gì sâu xa, hắn cho rằng người kia nói sớm chiều bên nhau là chỉ cả hai cùng ở tại hầu phủ, thuận miệng nói, “Vậy cũng phải chờ Hầu gia chịu gặp ta mới được.”
Khóe miệng cử nhân giật giật, trong mắt mang theo nhè nhẹ thất vọng và khinh miệt, “Đã như vậy, còn thỉnh Phùng huynh phí tâm nhiều hơn, tìm thời cơ nhiều hơn.”
Phùng Cổ Đạo nghe ra gai nhọn trong lời nói của hắn, định hỏi lại, nhưng hắn đã quay người đi, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái cho mình chiêm ngưỡng.
…
Hắn từ Hộ bộ một đường trở về hầu phủ, trên đường càng nghĩ càng thấy không ổn.
Nhìn ánh mắt của cử nhân, giống như Hầu gia đối với hắn là nói gì nghe nấy, là hắn mượn cớ từ chối. Tuy rằng hắn quả thật lười để ý mấy chuyện vụn vặt này, cũng từ đầu tới đuôi không hề nghĩ sẽ nói hộ trước mặt Tiết Linh Bích, nhưng không lý nào cử nhân nhìn ra nhanh như vậy a. Rõ ràng không phải người quá thông minh mà.
Nỗi băn khoăn này mãi cho đến khi hắn bị kéo lại vài lần trước cửa hầu phủ, sau khi trong ngực trong tay áo bị nhét hơn mười tấm ngân phiếu, hắn mới có đáp án. Thì ra chỉ trong một đêm ngắn ngủi, hắn đã từ ái tướng đắc lực của Tuyết Y Hầu thăng lên thành ái nhân tâm đắc.
Mặc dù hắn không biết tất cả những điều này phát sinh như thế nào, nhưng hắn biết rõ tất cả là ai chủ đạo.
Cho nên sau khi vào hầu phủ, hắn đi thẳng tới thư phòng.
.
Tiết Linh Bích dường như sớm đoán được hắn sẽ đến, còn đặc biệt bảo người giúp hắn pha một ấm trà nhân sâm.
“Hầu gia.” Nhìn thấy Tiết Linh Bích, Phùng Cổ Đạo ngược lại không vội mà nói, “Xin thỉnh an Hầu gia.”
“Trên bàn có trà nhân sâm.” Tiết Linh Bích từ sau sách ngẩng đầu, trong mắt lóe ra thần thái trêu tức, “Định kinh (giảm kinh hoàng, giữ bình tĩnh).”
Phùng Cổ Đạo nói tiếng cảm tạ, rồi bất cần đời mà chộp tới ừng ực uống cạn.
“Tàng bảo đồ tra ra sao rồi?” Tiết Linh Bích thản nhiên hỏi.
Khí thế của Phùng Cổ Đạo tức khắc giảm nửa đoạn, dùng tay áo lau miệng, thả chung trà lại lên bàn, thấp giọng nói, “Còn chưa có manh mối.”
Tiết Linh Bích gật đầu, “Không sao.”
Ánh mắt Phùng Cổ Đạo sáng lên, “Hầu gia nguyện ý thư thả cho mấy ngày sao?”
“Ý bản hầu là, không sao, dù sao bản hầu cũng có nhiều vũ khí và thị vệ, giơ tay chém xuống, rất thuận tiện.” Tiết Linh Bích cười khẽ.
Phùng Cổ Đạo cũng muốn cười, nhưng mà cười không nổi.
Tiết Linh Bích thấy hắn còn đứng tại chỗ, nhướng mi hỏi, “Ngươi còn có chuyện gì?”
Phùng Cổ Đạo đem ngân phiếu trong ngực và trong tay áo lấy ra đặt lên trác án trước mặt y, “Mới vừa nãy ở ngoài cửa bị rất nhiều người đút vào.”
Ánh mắt Tiết Linh Bích đảo qua ngân phiếu, “Ngươi không phản kháng?” Tốt xấu gì cũng từng là người trong Ma giáo, không thể nào ngay cả chút tấn công như thế cũng đỡ không nổi chứ?
“Bọn họ nhìn qua ai ai cũng có chỗ dựa chống đỡ, sao ta dám?” Phùng Cổ Đạo dùng khẩu khí cực đoan hèn mọn trả lời.
“Nếu có chỗ dựa chống đỡ, sao lại đút ngân phiếu cho ngươi?”
Phùng Cổ Đạo lầm bầm, “Hình như là vì một lời đồn gần đây.”
“Nga? Lời đồn gì?” Tiết Linh Bích thờ ơ lật sách.
“Nói ta là người trong lòng của Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo dừng một chút, “Mà còn là cái loại bị yêu đơn phương nữa.”
Tay phải Tiết Linh Bích khựng lại, chợt nghe xoẹt một tiếng, trang sách bị xé rách hơn phân nửa.
Phùng Cổ Đạo vội bồi cười, “Loại đồn đãi này không hề có căn cứ, Hầu gia không cần để ý tới.”
Tiết Linh Bích khép sách lại, ném lên bàn, “Phùng Cổ Đạo, ngươi tới hầu phủ bao lâu rồi?”
…
Vấn đề này thông thường đều là hai bên đã lưỡng tấn hoa râm, hai mắt mờ thì mới hỏi mà? Hay trí nhớ của Hầu gia khác với người thường… kém hơn?
Phùng Cổ Đạo 囧 nói, “Hai tháng.”
“Mới hai tháng mà đã khiến hầu phủ gà bay chó sủa, hảo bản lĩnh.” Tiết Linh Bích thong dong.
Phùng Cổ Đạo không dám lên tiếng trả lời.
“Ngươi tung tin bản hầu sai ngươi tới Hộ bộ tìm mỹ nhân, bản hầu xét thấy ngươi vì tàng bảo đồ, nên tha thứ cho ngươi. Nhưng hôm nay kinh thành truyền ra lời đồn bản hầu đoạn tụ, không thể khiến bản hầu dễ dàng tha thứ thêm lần nữa.”
Phùng Cổ Đạo luống cuống chối không ngừng, “Chuyện này không liên quan tới ta đâu.”
“Không liên quan tới ngươi, chẳng lẽ liên quan tới bản hầu sao?” Tiết Linh Bích híp mắt lườm hắn.
Phùng Cổ Đạo nhìn y, muốn nói lại thôi.
Chân tướng sự việc ra sao trong lòng hai người đều biết rõ ràng. Nếu như lời đồn không phải từ trong Tuyết Y Hầu phủ truyền ra, sao có thể lan đi nhanh như vậy? Nhưng chân tướng này cứ khư khư không thể vạch trần.
Tiết Linh Bích hòa được một trận, trong lòng đắc ý, nhưng nét mặt vẫn lãnh đạm như cũ, “Chuyện này bản hầu tạm thời không tính toán với ngươi. Nếu ngươi trong vòng ba ngày không nghe được hạ lạc của tàng bảo đồ, bản hầu sẽ tính sổ toàn bộ với ngươi.”
Phùng Cổ Đạo thử nói, “Nếu ta nghe được hạ lạc của tàng bảo đồ, có phải có thể xóa bỏ toàn bộ không?”
“Không phải xóa bỏ toàn bộ, là một khoản trừ một khoản.”
…
Đó chính là vô luận nghe được hay không nghe được, khoản nợ này đều vô sỉ mà tính lên đầu hắn rồi.
Phùng Cổ Đạo không nói gì mà nhìn y.
Tiết Linh Bích vẻ mặt thản nhiên.
.
.
NGŨ
Kinh thành mười lăm mỗi tháng đều có hội chùa.
Thời gian Phùng Cổ Đạo đến kinh thành không ngắn, nhưng lần nào cũng không đi được. Lần này hiếm có cơ hội, hắn đặc biệt thay một thân trường bào màu lam nhạt, dùng xong bữa tối liền ra ngoài đi hội chùa.
Hội chùa dòng người chảy xiết, hắn vừa chen vào, đã bị ép đến không phân được phương hướng.
Thị vệ phụng mệnh theo sau hắn ngay cả tay áo của hắn cũng không thấy được.
“Làm sao bây giờ?” Thị vệ Giáp hỏi.
“Phân công đi tìm.” Thị vệ Ất nói.
.
Ánh trăng mười lăm vừa to vừa tròn, phủ xuống ánh sáng từ trên bầu trời đêm cao cao, con đường mòn âm u hoang vắng được chiếu rọi trông như một con suối bạc hẹp dài, một đầu ‘dòng suối’ là căn phòng lụp xụp.
Một hắc y nhân bịt mặt từ đầu bên kia vội vã đến, gió mạnh xẹt qua tảng đá trắng mờ, đứng trong bóng râm của cây hòe bên phòng nhỏ.
“Tham kiến Minh Tôn.” Hắn đem thanh âm ép tới cực thấp.
Phòng nhỏ chậm rãi sáng lên một ánh nến yếu ớt, một cắt hình xuất hiện trên cửa sổ giấy, “Hm. Có tin tức không?”
“Trong tàng bảo các của lão Minh Tôn quả thật có một tấm bản đồ, bên trên có tư ấn của tiên đế. Thuộc hạ đã tìm người giám định, là thật. Chỉ là không biết có phải tấm mà Minh Tôn cần hay không.” Hắc y nhân từ trong lòng lấy ra một tấm da trâu, nhét vào cửa sổ.
Cắt hình động một chút, hiển nhiên là lấy da trâu vào tay.
“Vị trí mà bản đồ này nêu lên là…” Người trong phòng khẽ giật mình.
Hắc y nhân nói tiếp, “Ta đã thiết thực kiểm chứng qua, vị trí bản vẽ sở chỉ chính là Bễ Nghễ sơn.”
“… Đã tra niên đại của tấm da trâu này chưa?”
“Đã tra. Khoảng ba mươi năm.”
“Đã tra vị trí bảo tàng trên bản đồ này chưa?”
“Đã tra. Là thư phòng của Minh Tôn.”
“…” Người trong phòng cười khẽ, “Thú vị thật, tiên đế đem bảo tàng giấu trong thư phòng bản tôn?”
Hắc y nhân chần chờ nói, “Thư phòng Minh Tôn, ta chưa được cho phép, không dám kiểm tra thực hư.”
“Không cần tra xét. Nơi đó có bao nhiêu thứ bản tôn nhất thanh nhị sở.”
“Dạ.”
“Liên lạc được sư phụ chưa?”
“Từ sau chuyện ở Phượng Hoàng sơn, lão Minh Tôn vẫn chưa liên lạc với thuộc hạ.”
“Tiếp tục điều tra. Ta khẩn cấp muốn biết, vì sao tàng bảo đồ của hoàng đế lại rơi vào trong tay của hắn.” Trong thanh âm của hắn mang theo tiếu ý nhàn nhạt.
“Dạ.” Hắc y nhân dừng một chút nói, “Thuộc hạ nhận được tin, Huyết Đồ đường đang mưu đồ ám sát lần nữa. Lần này được phái đi đều là tinh anh, chỉ sợ lai giả bất thiện.”
“Bọn chúng thiện bao giờ?” Người trong phòng lơ đễnh cười nói, “Huyết Đồ đường thực sự là thủ tín, thủ tín, biết rõ người mua đã chết, đã định trước không thu được khoản còn lại cũng phải hoàn thành sinh ý. Trách không được Cầu lão quỷ ngay cả chết cũng chết tới vui vẻ.”
Hắc y nhân nói, “Có cần thuộc hạ phái người âm thầm bảo hộ Minh Tôn không?”
“Không cần. Người bảo hộ bản tôn rất nhiều. Ngươi đi trước đi. Có tin tức trở lại hồi báo.”
“Dạ.” Hắc y nhân nói xong, thân thể như mũi tên rời cung, rất nhanh biến mất ngoài phòng nhỏ.
Ngọn nến trong phòng bị thổi tắt.
Qua một lúc, cửa cót két một tiếng mở ra từ bên trong.
Một thanh niên mặc trường bào màu nhạt khoan thai đi ra.
Hắn ngẩng đầu ngước mắt nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, mỉm cười, theo đường mòn chậm rãi đi ra ngoài.
.
Biển người trong hội chùa dần dần vắng bớt.
Hai thị vệ rốt cuộc cũng tìm được Phùng Cổ Đạo đang ăn kẹo hồ lô tại một quán hồn đồn. Trên cái bàn bên cạnh hắn là một chồng gồm bảy tám cái chén.
“Phùng tiên sinh.” Thị vệ Giáp hầu như vui quá mà khóc.
Lúc Phùng Cổ Đạo nhìn qua, trong miệng còn cắn kẹo hồ lô, “Các ngươi là?”
Thị vệ Giáp Ất liếc nhìn nhau.
Thị vệ Ất mỉm cười nói, “Phùng tiên sinh đi lâu không về, tổng quản sợ Phùng tiên sinh không biết đường, đặc biệt bảo hai chúng ta ra ngoài tìm.”
“Nga…” Phùng Cổ Đạo kéo dài giọng, “Thì ra là Tông tổng quản thấy ta đi lâu không về, sợ ta không biết đường, cho nên phái các ngươi ra ngoài tìm. Ta còn tưởng Tông tổng quản ngay từ đầu đã sợ ta không biết đường, bảo các ngươi lén theo sau ta, phòng khi có chuyện bất thường.”
Thị vệ Giáp Ất cười gượng.
Lão bản quán hồn đồn đột nhiên tới một câu, “Ngươi từ lúc hội chùa bắt đầu ăn tới khi hội chùa kết thúc, cũng đã đủ rồi chứ?”
Phùng Cổ Đạo vỗ vỗ vạt áo, thi thi nhiên nhiên đứng lên, móc ra một thỏi bạc đặt lên bàn, “Hồn đồn của ngươi ăn rất ngon.”
Thị vệ Giáp Ất vội vã tránh đường.
Nhìn theo bóng lưng ba người bọn họ rời đi, lão bản quán hồn đồn mặt mày rạng rỡ cất tiền vào trong ngực. Chỉ cần nói một câu mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, chuyện tốt thế này chạy đi đâu tìm được chứ?
.
Hai thị vệ thấy Phùng Cổ Đạo đi vào hầu phủ, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Vô luận thế nào, nhiệm vụ đêm nay cuối cùng cũng đã hoàn thành hữu kinh vô hiểm.
Bước chân bọn họ vừa chuyển, vừa định cáo từ Phùng Cổ Đạo, đã thấy Tiết Linh Bích mặt không biểu tình mà đứng trong viện tử. ánh trăng phủ lên chiếc áo khoác đen tuyền của y, ánh lên ngân quang.
“Tham kiến Hầu gia.” Thị vệ Giáp Ất trong lòng thầm kêu không ổn.
Ai ngờ Tiết Linh Bích khoát tay ra hiệu bọn họ thối lui, không hỏi về chuyện đêm nay.
Bọn họ thấy có hy vọng, nào dám nán lại, vội vã hoàn lễ rồi rời đi.
Phùng Cổ Đạo cười nhạt nói, “Hầu gia đang đợi ta?”
“Bản hầu còn tưởng ngươi chuồn rồi chứ.” Tiết Linh Bích nói, “Kỳ hạn ba ngày đã tới, tàng bảo đồ có tin tức gì chưa?”
“Có.” Phùng Cổ Đạo thong dong nói.
Mâu sắc của Tiết Linh Bích hơi thâm lại, “Đi theo ta.”
.
Hai người trước sau đi vào phòng, một đường không nói gì.
“Đóng cửa.” Tiết Linh Bích đạm nhiên nói.
Phùng Cổ Đạo tiện tay đóng cửa lại.
Ngọn đèn trong phòng khẽ lay động.
“Có tin gì?” Tiết Linh Bích ngồi sau trác án, bình tĩnh mà hỏi thăm.
“Tàng bảo đồ không ở Hộ bộ.” Phùng Cổ Đạo đứng tại vị trí cách cánh cửa ba thước bên trong, chậm rãi nói.
“Làm sao ngươi biết được?” Tiết Linh Bích nói, “Ngươi đem Hộ bộ từ trên xuống dưới từ trước ra sau đều lật tung rồi sao?”
“Không có. Bất quá ta biết nơi hạ lạc của tàng bảo đồ.”
Mí mắt Tiết Linh Bích khẽ hé, ánh mắt sắc bén như điện quang, cực chậm cực nhạt nói, “Nga?”
“Ở Ma giáo.” Phùng Cổ Đạo không kiêu ngạo không siểm nịnh mà tùy y quan sát.
“Một tên phản đồ Ma giáo dĩ nhiên có thể trong vòng ba ngày từ Ma giáo nghe được tin tức trọng yếu như vậy.” Tiết Linh Bích dừng một chút, ngữ khí trở nên lơ lửng, “Bản hầu hẳn là nên khen ngươi năng lực hơn người, hay là nên hoài nghi ngươi… trong có càn khôn?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Tin tức này cũng không phải là ta nghe được.”
“Bản hầu ghét kẻ nào nói chuyện từng đoạn từng đoạn, không thống thống khoái khoái.”
…
Phùng Cổ Đạo thầm nghĩ, ngươi thì thống khoái tới đâu cơ chứ?
Đáng tiếc kẻ làm quan cho tới giờ đều chỉ cho phép bọn họ phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn. Vì vậy nỗi chịu đựng âm thầm này, hắn ngoại trừ lặng lẽ ngậm miệng nuốt xuống, thì chỉ có thể lặng lẽ ngậm miệng nuốt xuống.
“Ta đoán đó.” Phùng Cổ Đạo nhìn Tiết Linh Bích, tự động nói tiếp vế sau, “Từ trong lời Hầu gia mà đoán ra.”
Tiết Linh Bích nhíu mày, “Nói thế nào?”
“Lúc trước Hầu gia nói cho ta biết chuyện về tàng bảo đồ, ta còn tưởng là vì Hầu gia đã tăng thêm lòng tin với ta, thành thật với nhau, ngay cả bí mật thế này cũng không keo kiệt mà chia sẻ.” Phùng Cổ Đạo cười lắc đầu.
Tiết Linh Bích thản nhiên nói, “Lẽ nào ngươi hiện tại cho rằng không phải?”
Phùng Cổ Đạo không trả lời trực tiếp, mà là tiếp tục nói, “Sau đó Hầu gia tiến cử ta vào Hộ bộ, ta lại càng cảm kích dìu dắt chi ân, thưởng thức chi tình của Hầu gia.”
Tiết Linh Bích thờ ơ.
“Để báo đáp phần ân tình này của Hầu gia, ta tự nhiên phải tận hết sức lực, toàn lực truy tra hạ lạc của tàng bảo đồ. Dù sao, ngoại trừ chuyện về Ma giáo, ta ở trong mắt Hầu gia, còn chưa có chút công lao nào. Là một con sâu gạo vô dụng.”
(Sâu gạo là loài sâu mọt sống trong gạo, gọi tên khác là sâu vòi voi, ý chỉ những người cả ngày chỉ biết ăn chứ không biết làm, chỉ sống dựa vào người khác.)
Đối với sự trào phúng của hắn, Tiết Linh Bích ngay cả mí mắt cũng không động một chút.
“Lúc đó, ta đối với dụng ý của Hầu gia còn chưa sản sinh ra bất luận hoài nghi nào. Cho tới khi…” Phùng Cổ Đạo lặng lẽ cười, “Hầu gia ở nơi này đưa ra kỳ hạn ba ngày.”
Tiết Linh Bích nói, “Bản hầu không được đưa ra kỳ hạn ba ngày sao?”
“Hầu gia thiên tân vạn khổ, thậm chí không tiếc làm phiền Cố tướng cũng muốn đưa ta vào Hộ bộ, lẽ nào thực sự chỉ vì muốn tìm một nguyên do làm việc bất lợi để trị tội ta thôi sao?” Phùng Cổ Đạo nhìn y, từ từ nói, “Hầu gia không phải loại người như thế.”
“Ngươi cho rằng bản hầu là loại người thế nào?”
Xu nịnh phách mã đã thành bản năng của Phùng Cổ Đạo, hắn há mồm nói lảng, “Đương nhiên là cái loại anh minh thần võ, trí mưu hơn người, làm chuyện gì cũng đều có lý do.”
Tiết Linh Bích khóe miệng nhoẻn lên, tự tiếu phi tiếu.
“Dù cho Hầu gia là vì lời đồn tìm mỹ nhân mà muốn trị tội ta, cũng tuyệt đối không lập tức phát tác, tối thiểu cũng phải chờ tới khi giá trị lợi dụng của ta bị nghiền ép tới một chút cũng không dư thừa.”
Tiết Linh Bích hừ nhẹ, “Nhận thức của ngươi thật sự là độc đáo.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Cho nên, sau khi ta trở về đem chuyện này suy nghĩ từ đầu tới đuôi, từ đuôi tới đầu vài lần, cuối cùng, ta đã nghĩ ra một đáp án không muốn thừa nhận rồi lại có khả năng nhất.”
“Nói nghe thử một chút.”
“Đó chính là Hầu gia từ đầu tới đuôi, từ đuôi tới đầu cũng chưa từng chân chính tín nhiệm ta.” Phùng Cổ Đạo thở dài, trên mặt là tiếc nuối vô vàn, “Chuyện tàng bảo đồ Hầu gia kỳ thực là đang thử ta, mà tàng bảo đồ kỳ thực là giấu ở… Ma giáo.”
Tiết Linh Bích không nhận cũng không chối, “Tiếp tục.”
“Lần đầu tiên nói cho ta biết về tàng bảo đồ là thăm dò. Đáng tiếc ta quả thật chưa bao giờ nghe về tàng bảo đồ, tự nhiên không thể đáp lại sự thăm dò của Hầu gia. Tiến cử ta vào Hộ bộ là thăm dò lần thứ hai, xem ta có biết hạ lạc của tàng bảo đồ hay không, đương nhiên, lại không có kết quả. Thời hạn ba ngày là thăm dò lần thứ ba. Lần thăm dò này phân làm hai tầng, thứ nhất, giả thiết ta là thật tâm đầu nhập vào Hầu gia. Như vậy nếu như ta biết hạ lạc của tàng bảo đồ, tự nhiên sẽ tìm một thời cơ thích hợp đem chân tướng báo lên. Giả thiết thứ hai là ta không phải thật tình đầu nhập vào Hầu gia, mà là gian tế Ma giáo phái tới giả ý quy hàng, xếp vào hầu phủ, đương nhiên, dùng nửa Ma giáo để an bài một gian tế như vậy thật khiến người ta kinh sợ một chút, nhưng mà vạn sự đều có vạn nhất, Hầu gia nghĩ như vậy… cũng không có gì đáng trách. Ta nếu thật sự là gian tế, như vậy lúc này tự nhiên sẽ tạo ra đầu mối giả, theo ý Hầu gia mà tương kế tựu kế đem đường nhìn chuyển qua Hộ bộ.”
Tiết Linh Bích vỗ tay, “Suy đoán rất đặc sắc.” Tiếng vỗ tay ngừng lại, y chậm rãi hỏi, “Vậy ngươi rốt cuộc là thứ nhất, hay là thứ hai vậy?”
LỤC
“Là thứ nhất, nhưng không hoàn toàn là thứ nhất.” Phùng Cổ Đạo nói, “Ta là thật tâm đầu nhập vào Hầu gia, nhưng quả thật không biết hạ lạc của tàng bảo đồ.”
Tiết Linh Bích lặng lẽ nhìn ngón tay của mình.
Ngón tay y dài nhỏ, khớp xương rõ ràng, móng tay đều đặn, thập phần dễ nhìn.
Phùng Cổ Đạo cũng đang nhìn. Nhưng hình ảnh hiện lên trong đầu hắn lại là hình dạng khi nó cầm kiếm, vững vàng mạnh mẽ, nhất là lúc giết người.
Tiết Linh Bích chậm rãi lên tiếng, “Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ hạn ba ngày.”
Phùng Cổ Đạo thở dài, gật đầu.
“Ngươi nói tàng bảo đồ ở Ma giáo, cũng là đoán.”
Phùng Cổ Đạo trả lời bằng nụ cười khẽ.
Tiết Linh Bích lạnh lùng mỉm cười, “Nhưng lại là từ ta mà đoán ra.”
Phùng Cổ Đạo cười không nổi nữa. Bởi vì hắn phát hiện một cửa này so với tưởng tượng của hắn càng thêm khó qua.
“Phùng Cổ Đạo, ngươi nói bản hầu từ đầu tới đuôi không tín nhiệm ngươi, vậy ngươi nói cho bản hầu, từ đầu tới đuôi, ngươi có chỗ nào đáng để bản hầu tín nhiệm?”
Phùng Cổ Đạo không chút nghĩ ngợi mà hồi đáp, “Ta bán đứng Ma giáo.”
“Cho nên bản hầu liền phải tin tưởng ngươi?”
“Ma giáo trong chốn giang hồ quan hệ rộng rãi, Huy Hoàng môn, Huyết Đồ đường mỗi người cùng bọn hắn có quan hệ thiên ti vạn lũ. Ta bán đứng Ma giáo chẳng khác nào đoạn tuyệt đường sống của bản thân, ngoại trừ dựa vào Hầu gia, ta cùng đường.” Phùng Cổ Đạo nói xong khóe miệng phát khổ, “Đáng tiếc chuyện tới bây giờ, Hầu gia vẫn không tin ta.”
“Để ám sát Tần vương, Phàn Ư Kỳ đem chính đầu mình tặng cho Kinh Kha. Để lấy sự tín nhiệm của Tào Tháo, Hoàng Cái cam chịu Chu Du phạt trượng. Mỗi triều mỗi đại đều sẽ có rất nhiều trung thần nghĩa sĩ vì một mục đích nào đó mà hy sinh bản thân.”
(Phàn Ư Kỳ là một vị tướng Tần bị thất sủng, là môn khách của thái tử Đan nước Yên, Tần Thủy Hoàng rất giận Phàn Ư Kỳ và muốn lấy đầu ông. Vì ta nghĩ không nhiều người biết về ông này nên giải thích thêm.)
Phùng Cổ Đạo cười khổ, “Hầu gia thực sự cho rằng Minh Tôn hy sinh nửa Ma giáo vì để ta trà trộn vào hầu phủ sao?”
Tiết Linh Bích không nói.
Phùng Cổ Đạo bất đắc dĩ, “Thế Kinh Kha là vì ám sát Tần vương, Hoàng Cái là vì hỏa thiêu đại quân của Tào Tháo, vậy Hầu gia cho rằng ta vào hầu phủ có thể đóng góp gì cho Ma giáo, để Minh Tôn phải làm ra hy sinh trọng đại như thế?”
Con ngươi đen bóng của Tiết Linh Bích chìm vào hồ sâu, không hề chớp mắt mà theo dõi hắn, “Xé chẵn thành lẻ, rút củi đáy nồi.”
Phùng Cổ Đạo thản nhiên nhìn thẳng vào y, “Nếu không có ta mật báo nội ứng ngoại hợp, Hầu gia muốn đối phó với Ma giáo, e là không phải chuyện sớm chiều. Nếu Hầu gia là Minh Tôn, có tại tình thế nguy cấp trước mắt làm ra hy sinh lớn như vậy, đặt tiền cược lớn như vậy hay không?”
Tinh quang trong mắt Tiết Linh Bích khẽ thu lại.
“Hầu gia hoài nghi ta thì không có gì đáng trách, nhưng…” Thanh âm của Phùng Cổ Đạo đột nhiên mạnh mẽ, “Hầu gia vì muốn chứng minh hoài nghi của mình mà đẩy ta vào hố lửa thì khiến kẻ khác phải giận sôi.”
Mi đầu Tiết Linh Bích khẽ nhướng lên.
Phùng Cổ Đạo bất khuất nhìn thẳng vào y.
“Bản hầu có một vấn đề.”
“Hầu gia mời hỏi.”
Ngữ tốc của Tiết Linh Bích không nhanh không chậm, “Khi trước ở Phượng Hoàng sơn nếu không có trận đất lở kia, bản hầu có phải đã rơi vào tay ngươi… và Ma giáo rồi không?”
Phùng Cổ Đạo giật mình nhìn y, “Sao Hầu gia lại nghĩ như vậy?”
Y lạnh lùng nói, “Trả lời ta.”
“Hầu gia đặt chữ “Ngươi” sai vị trí rồi. Hầu gia hẳn nên hỏi là, ‘nếu không có trận đất lở kia, bản hầu cùng ngươi… có phải đã rơi vào tay Ma giáo’ mới đúng.”
“Nói như vậy, ngươi là cùng bản hầu cùng tiến cùng lui?”
Phùng Cổ Đạo chỉ kém không có chỉ thiên mà thề nữa thôi, “Đương nhiên. Vì Hầu gia, ta thậm chí phản bội sư môn, cùng sư phụ binh nhung tương kiến.”
Tiết Linh Bích rốt cuộc dời đi ánh mắt. Y đứng dậy đi tới bên cửa sổ, áo khoác đen như mực từ tay vịn tọa ỷ nhẹ nhàng quét qua, như áng mây đen quét ngang chân trời, “Nếu là ở Ma giáo, ngươi có biện pháp thu hồi nó không?”
Phùng Cổ Đạo nhăn mặt, “Nếu nói Ma giáo hiện tại đối với Hầu gia là diệt trừ càng nhanh càng tốt, vậy thì đối với ta là lăng trì càng nhanh càng thích rồi.”
Tiết Linh Bích chậm rãi đẩy cửa sổ ra, ánh trăng như nước, tuôn xuống tràn vào khung cửa.
Phùng Cổ Đạo nói, “Bất quá xe đến trước núi tất có đường, Hầu gia cũng không cần lo lắng như thế. Lúc này Ma giáo đang cùng đường, chỉ cần Hầu gia dùng chút lợi nhỏ dụ dỗ, nói không chừng bọn hắn sẽ ngoan ngoãn đem tàng bảo đồ hai tay dâng lên thôi.”
“Ngươi cho rằng Minh Tôn là người mà bản hầu dùng chút lợi nhỏ dụ dỗ sẽ đem đồ ngoan ngoãn dâng lên?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Ách, đương nhiên, có thể trung gian còn phải trải qua một trận minh tranh ám đấu, minh thương ám tiễn, nhưng mà với trí tuệ và mưu lược của Hầu gia, tất nhiên sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.”
“Không biết vì sao, mỗi lần ngươi khen bản hầu, bản hầu đều cảm thấy rất mất tự nhiên.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Đây là vì Hầu gia khiêm tốn.”
Tiết Linh Bích híp mắt liếc hắn, “Chẳng lẽ không phải vì ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo?”
Phùng Cổ Đạo cười gượng, “Hầu gia thực sự là tuệ nhãn như đuốc. Kỳ thực ta quả thật có nghĩ một đằng nói một nẻo tí chút, dù sao ta cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, thỉnh thoảng cũng sẽ bạo phát tình tự đại loại như là đố kỵ anh tài.”
Tiết Linh Bích khóe miệng nhoẻn lên, tự tiếu phi tiếu nói, “Bản hầu nhận được một tin tức.”
Phùng Cổ Đạo lẳng lặng nghe.
“Viên Ngạo Sách đã rời khỏi Huy Hoàng môn.”
Phùng Cổ Đạo thất kinh hỏi, “Hắn đi đâu?”
“Ngươi rất quan tâm?”
“Đương nhiên.” Nụ cười của Phùng Cổ Đạo phát khổ, “Hôm nay ta là đối tượng truy sát số một Ma giáo. Võ công của Viên Ngạo Sách không phải chuyện đùa, nếu gặp phải hắn, ta chỉ sợ rất khó tìm đường sống.”
Tiết Linh Bích giả vờ bừng tỉnh, “Không sai, ngươi lần trước nói rồi, võ công của toàn thể Ma giáo đều rất cao, Viên Ngạo Sách lại hơn bản hầu rất nhiều. Như vậy xem ra, ngươi lần này chỉ sợ thực sự dữ nhiều lành ít rồi.”
Phùng Cổ Đạo sắc mặt trắng bệch, “Lẽ nào hắn…”
“Hắn tới kinh thành.”
Phùng Cổ Đạo nuốt khan một ngụm nước bọt, “Hầu gia, ngươi có nhiệm vụ trợ giúp biên cảnh hay gì gì đó mà chưa tìm được người không? Ta nguyện tự đề cử mình.”
Tiết Linh Bích nói, “Ngươi nhập Hộ bộ mới mấy ngày ngắn ngủi, gót chân còn đứng chưa vững, cứ vững vàng mà đứng tiếp đi.”
“Nhưng mà Viên Ngạo Sách không như Huyết Đồ đường. Hắn nhất định hận ta thấu xương, ta thật sự sợ hắn vì ta mà đến.” Kinh hãi và ưu sầu trên mặt Phùng Cổ Đạo không như giả vờ.
Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Chỉ cần ngươi thật tâm đầu nhập vào bản hầu, bản hầu tự nhiên sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.”
Phùng Cổ Đạo thở dài, “Chỉ sợ Hầu gia quay qua quay lại, ta đã kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay rồi.”
“Vậy ngươi không ngại thì kiểm điểm hành vi thường ngày của mình đi.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Hành vi thường ngày của ta chỉ có mười một chữ để hình dung, đối Hầu gia cúc cung tận tụy, tới chết mới thôi.”
Hàng mi dày và dài của Tiết Linh Bích khẽ rũ xuống, che lại quang mang lóe ra trong mắt, “Nói cũng như không.”
Phùng Cổ Đạo cất cao giọng, “Ta nhất định sẽ khiến Hầu gia nhìn ta với cặp mắt khác xưa.” Trong lời nói là đấu chí trào dâng.
Tiết Linh Bích không thèm để ý.
“Đúng rồi, đêm đã khuya, Hầu gia nếu muốn ra ngoài, nên đi sớm.” Phùng Cổ Đạo nhắc nhở.
“Bản hầu nói muốn ra ngoài bao giờ?”
“Nhưng mà Hầu gia ngươi mặc…” Ánh mắt Phùng Cổ Đạo rơi vào áo khoác trên người y, “Hầu gia thường ngày trong phủ rất ít mặc.”
Môi Tiết Linh Bích khẽ nhếch khẽ hợp, một lát mới nói, “Bản hầu sợ lạnh.”
…
Phùng Cổ Đạo nhìn nhìn xung quanh thư phòng, ân cần nói, “Ta đi tìm người mang mấy cái noãn lô tới ha?”
“Không cần đâu.” Tiết Linh Bích giơ tay ngăn lại bước chân đang rục rịch của hắn, “Bản hầu muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng đi nghỉ sớm một chút.”
“Đa tạ Hầu gia quan tâm.” Phùng Cổ Đạo cười như trút được gánh nặng.
Vẻ mặt của hắn khiến Tiết Linh Bích có chút khó chịu, “Ngươi cười cái gì?”
“Đây là lần đầu tiên Hầu gia quan tâm ta, có phải đã nói rõ hoài nghi về ta đã bớt được phân nửa không?”
“Bản hầu không phải là quan tâm ngươi, bản hầu là ám chỉ ngươi có thể đi rồi.” Mặt Tiết Linh Bích nhất thời xụ xuống.
Phùng Cổ Đạo cũng lơ đễnh, cười tủm tỉm cáo từ ra cửa.
Tiết Linh Bích nhìn cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, thần tình trên mặt phức tạp khó dò.
Qua một lúc, liền nghe được bước chân Tông Vô Ngôn dừng lại ngay trước cửa.
“Triệu hai thị vệ theo Phùng Cổ Đạo đêm nay đến.” Y quay đầu, thần tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như hàn quang dưới ánh trăng.
.
Mặc dù đã ‘thành thật với nhau’ cả nửa ngày, nhưng quan hệ giữa Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích vẫn như cũ mơ hồ không rõ.
Để chứng minh cho Tiết Linh Bích thấy mình không phải là kẻ vô dụng, Phùng Cổ Đạo mỗi ngày đều đến Hộ bộ, để lưu lại ấn tượng tốt đẹp sâu sắc với thượng ti và đồng liêu.
Hắn đi liên tục sáu ngày, cuối cùng cũng có hồi báo.
Hộ bộ thượng thư tự mình tới cửa gặp, “Mấy ngày trước đã nghe thấy Hộ bộ tới một vị chủ sự mới, chính là nhân vật phong lưu thường ngày hiếm thấy, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền.”
Phùng Cổ Đạo liên tục khiêm tốn, trong lòng lại âm thầm tính toán ý đồ lão tới đây. Hộ bộ thượng thư là quan lớn, có câu vô sự bất đăng tam bảo điện, người như vậy chạy đến gặp hắn chỉ vì nhìn một cái xem có phải nhân vật phong lưu hay không… Dù cho hắn tin, bản thân Hộ bộ thượng thư sợ rằng cũng không dám tin.
Hộ bộ thượng thư cũng không úp úp mở mở, đi thẳng vào vấn đề, “Lão phu nghe nói Phùng chủ sự đang thăm hỏi tàng bảo đồ?”
Ánh mắt Phùng Cổ Đạo sáng lên, “Chẳng lẽ thượng thư đại nhân có tin tức?”
Hộ bộ thượng thư mỉm cười, ngón tay gõ gõ lên bàn trà. Nguồn :
Phùng Cổ Đạo thức thời mà châm trà nóng, hai tay dâng lên.
Hộ bộ thượng thư nâng chung trà lên, cũng không uống vội, chỉ là trước trước sau sau thổi vài lần, thổi đến lúc tim của Phùng Cổ Đạo cũng muốn nhảy ra, mới từ từ nói, “Lão phu nghe nói tàng bảo đồ là Tuyết Y Hầu bảo ngươi hỏi thăm?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Đây là tự nhiên. Hạ quan bất quá chỉ là lục phẩm tiểu quan, nào dám hỏi thăm tàng bảo đồ.”
Hộ bộ thượng thư chậm rãi buông chung trà, “Vậy Hầu gia muốn nghe cái gì?”
“Tất nhiên là càng tường tận càng tốt.” Phùng Cổ Đạo tiếp được rất nhanh.
Ánh mắt mà Hộ bộ thượng thư nhìn hắn đột nhiên chăm chú, hình như muốn đem hắn triệt triệt để để quan sát rõ ràng, thậm chí xuyên qua bề ngoài nhìn xem trong óc nhồi cái gì trong đó.
“Thượng thư đại nhân?” Phùng Cổ Đạo uyển chuyển nhắc nhở. Dù sao cũng coi như quan sát, thì lão quan sát cũng quá lâu rồi đó. Nếu như không phải ngón tay còn đang động, hắn hầu như phải hoài nghi lão đã bị cao thủ nào đó điểm trúng huyệt đạo.
“Lão phu nghe nói Hầu gia hỏi thăm chính là mỹ nhân đồ. Trong nhà lão phu đang có hai thằng con bất hiếu bề ngoài đáng hổ thẹn, chỉ sợ việc này không thể giúp gì rồi.” Hộ bộ thượng thư nói.
Phùng Cổ Đạo ngạc nhiên, “Vậy sao thượng thư đại nhân lại hỏi?”
Hộ bộ thượng thư nói, “Lão phu chỉ là hiếu kỳ mà thôi.” Lão nói rồi chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ bả vai hắn nói, “Niên thiếu hiếm có, lại hợp ý với Hầu gia, tiền đồ không thể hạn lượng.”
Phùng Cổ Đạo khom người, liền nói không dám.
Hộ bộ thượng thư lại khuyến khích vài câu mới xoay người đi.
Phùng Cổ Đạo nhìn theo hướng lão rời đi, lại quay đầu nhìn trà bị thổi lạnh, khó hiểu mà lẩm bẩm, “Lão này rốt cuộc tới làm cái gì?”
Phùng Cổ Đạo: Bước bước thận trọng, bước bước kinh tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.