Chương 9: TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC
Vũ Ngọc Thiên Kiều
10/02/2015
Ròng rã hai năm trời, Vy cũng đã vượt qua cửa ải cuối cùng, cầm tấm bằng trên tay, cô mỉm cười hạnh phúc vì ước mơ của cô đã sắp thành hiện thực. Nhờ sự trợ giúp của Thiên, tháng sau cô có thể đến thực tập ngay tại bệnh viện nơi anh đang làm. Vậy là một tháng này cô được nghỉ ngơi, lấy lại sức trước khi bước vào chặng đường mới. Thấy Vy dạo này gầy đi, bác gái cũng lo lắm, tối đó bác gọi Vy và Thiên lại:
- Thiên à, con tranh thủ nghỉ vài bữa đưa Vy đi đâu đó chơi đi con. Mấy năm nay mẹ không thấy hai đứa đi đâu hết. Đi du lịch cho đầu óc thư thái, như vậy làm việc mới hiệu quả.
- Không được đâu mẹ à – Vy phản đối- Sức khỏe mẹ còn yếu, sao chúng con đi được ạ.
- Con bé khờ này, mai mốt con cũng bận rộn với công việc của con thôi, sao mà chăm sóc mẹ mãi được.
- Nhưng chúng con không yên tâm. Chị Thanh có khi vài ba tháng mới về một lần, lỡ mẹ có chuyện gì thì sao ạ.
- Mẹ tính rồi, mẹ sẽ thuê một bác sĩ riêng cho nhà. Có cô ấy vừa có người nói chuyện, vừa chăm sóc sức khỏe cho mẹ. Ngày mai cô ấy đến rồi.
- Chúng con một người là bác sĩ, một người là y tá mà không chăm sóc chu toàn cho mẹ được, chúng con xin lỗi mẹ - Thiên nắm chặt lấy đôi tay mẹ khiến Vy cũng xúc động đặt tay lên vai anh.
- Các con cứu được nhiều người là mẹ vui rồi. Mà các con không nhớ à “bụt nhà không thiêng” đâu, hihi.
Nụ cười của mẹ làm không khí giãn ra. Mẹ tính vậy cũng tốt. Ngày mai anh sẽ nhờ người trực thay rồi cả hai sẽ lên đường:
- Vợ yêu của anh thích đi đâu nè?
- Hay mình về nơi cô nhi viện ngày xưa em sống đi anh, ý định này của mình cũng lâu rồi mà.
Thiên hơi do dự nhưng cũng đồng ý. Anh sợ cảnh vật nơi ấy sẽ làm cô nhớ lại tất cả, sẽ nhận ra suốt bao lâu nay anh đã lừa gạt cô. Liệu cô có hận anh không? Có xa lánh anh không? Rất nhiều nỗi lo sợ mơ hồ bao trùm lấy anh, chưa lúc nào anh cảm thấy bất lực như lúc này.
…………….o0o………….
Con đường dẫn đến cô nhi viện đã được mở rộng hơn, nhà cửa cũng mọc lên nhiều hơn, tuy vẫn còn những rừng bạch đàn nối tiếp nhau tạo một bầu không khí thật trong lành. Nơi đây khiến cho tâm trạng con người ta cực kỳ thư giãn, phấn khởi. Vy nhìn ra hai bên đường, không hề có một cảm giác quen thuộc nào. Có thật là cô đã từng sống ở đây không?
Thiên nhìn theo từng cử chỉ, ánh mắt của cô. Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chấp nhận những gì sẽ diễn ra, nếu như Vy nhớ ra tất cả. Anh bình tĩnh kể lại cho cô nghe những gì anh biết về nơi đây:
- Đây là cây ổi mà em đã cứu anh, rồi hai đứa mình cùng té xuống. Đó là lý do vì sao em có vết sẹo ở cổ, còn anh có vết sẹo ở tay đây này.
Thiên đưa tay chỉ lên vết sẹo. Thật không ngờ sau cơn bão lửa thế mà cái cây vẫn mọc lại được, hay đây đã là cây đời cháu, đời chắt của nó, hoặc là gió đã đưa hạt giống mới đến ngay đúng chỗ này. Vy mang máng nhớ ra điều gì đó. Đúng rồi, cô và cậu bé ngã xuống, có vết máu chảy trên cổ cô. Cậu bé ấy chính là Thiên – Vy vui mừng nhận ra khuôn mặt Thiên trong mớ hỗn độn của ký ức.
- Ngày xưa tòa nhà chính nằm ở chỗ này – Thiên chỉ tay vào không trung vẽ thành một hình vuông.
Thực ra anh cũng không nhớ rõ, chỉ mơ hồ như thế thôi. Nhưng anh biết chắc đi vòng qua bãi đất này về phía chân núi sẽ có một ngọn đồi mọc rất nhiều cỏ Gà - đó là nơi anh và cô chia tay nhau để mười mấy năm sau họ mới gặp lại được.
Anh nắm tay cô chạy ra ngọn đồi phía sau. Cỏ Gà mọc um tùm, xanh mướt một khoảng trời. Bỗng trời đất quay cuồng, đầu Vy nhức buốt, cô đưa tay ôm chặt, nước mắt tuôn rơi lã chã, dường như cô đã mơ hồ thấy điều gì trong quá khứ. Có một người dẫn cô đi lượm củi, chỉ cho cô biết chiếc nấm mèo nào ngon hơn, cùng cô tắm cho lũ trẻ, cùng nhau trèo lên mái nhà ngồi ngắm sao,….rất nhiều rất nhiều. Ký ức ùa về, lần lượt trôi chảy vào trí nhớ cô, Vy lại thấy một mảnh ký ức hiện ra rõ ràng, đó là lúc Thiên tặng cô sợi dây chuyền, cả hai đều đang dàn dụa nước mắt giây phút chia tay. Bất giác cô quay sang ôm chầm lấy Thiên, nước mắt rơi lã chã:
- Thiên, chúng ta đã có với nhau rất nhiều kỷ niệm đúng không anh?
Những điều Vy nhớ ra Thiên hoàn toàn không biết, nhìn bộ dạng run rẩy đang nép vào lòng anh, Thiên không cho phép mình nói ra sự thật. Nói ra để làm gì, liệu khi biết sự thật cô có thấy vui hơn không. Thiên biết người trong những ký ức cô vừa kể anh nghe là Quân, nhưng Quân biết còn sống hay đã chết. Khi cô ấy biết mình mất đi một người anh tốt, thân thiết như thế thì cô ấy có chịu nổi không. Anh nuốt mọi suy nghĩ vào trong, mỉm cười:
- Đúng rồi em, ở cô nhi viện này chúng ta có rất nhiều kỷ niệm. Anh không nhớ nổi hết đâu.
- Em thật hạnh phúc, anh à! Thì ra anh đã yêu em từ rất lâu rồi, khi em còn là một bé, đúng không anh?
- Đúng đúng.
Thiên ôm siết lấy Vy, đúng là như thế mà, anh đã nhận ra điều ấy lâu lắm rồi. Thật may mắn, em đã hiểu, Vy ơi!
Đối với Vy thì khác, cô đang chìm ngập trong hạnh phúc, những ký ức hiện về ngày càng rõ hơn, cô cảm thấy vừa hoang mang lo sợ vừa khấp khởi vui mừng. Cũng may, cuộc sống của cô luôn có Thiên bên cạnh, như lúc này đây. Tình yêu cô đã dành hoàn toàn cho Thiên rồi, vĩnh viễn không thể thay đổi.
Trở về sau chuyến đi này, Vy và Thiên đều cảm nhận được tình yêu mà họ dành cho nhau nhiều đến thế nào. Cuộc đời này liệu họ đi đâu để tìm thấy tình yêu đích thực của mình nữa chứ. Tuy nhiên, trong lòng Vy lại trào dâng lên một nỗi niềm không thể gọi thành tên, cô suy nghĩ nhiều hơn, về cô, về Thiên và về…một thứ vô định, cô vùi mình vào công việc mới hy vọng mọi gợn sóng trong lòng cô sẽ sớm có lời giải đáp, hằng ngày cô và Thiên làm việc cùng nhau, cô nhanh chóng phát huy được tiềm năng của mình, hết lòng với các bệnh nhân, nên cô được rất nhiều người quý mến. Thiên vì thế rất tự hào về cô vợ sắp cưới của mình, ai hỏi anh cũng không ngần ngại cho biết năm sau sẽ là đám cưới của anh và Vy. Anh đã chờ đợi ngày trọng đại đó rất rất lâu rồi, đợi Vy ổn định lại một chút anh sẽ chính thức cầu hôn cô.
Điều anh lo nhất lúc này là sức khỏe mẹ anh bỗng nhiên trở nặng, theo chẩn đoán ban đầu của Thiên thì bà có một khối u trong người, nếu không phẫu thuật thì sức khỏe sẽ giảm đi đáng kể. Ba anh bên Canada sau khi biết tin, lập tức gọi điện về nhà:
- Hay con đưa mẹ sang đây đi, bên này ba có quen nhiều bác sĩ giỏi mà công nghệ cũng hiện đại hơn. Công việc của ba đang tới hồi cao điểm, nên ba chưa thể về ngay được. Con đưa mẹ sang đây tịnh dưỡng, nếu thấy hợp không khí bên đây thì ở bên này với ba luôn.
- Ba à, mẹ thích ở Việt Nam nên mẹ mới để ba một mình qua đó đấy chứ.
- Là do chị Thanh con thích ở Việt Nam, nên mẹ mới ở lại để chăm sóc nó thôi. Bây giờ nó cũng có cuộc sống riêng của nó rồi. Ba cũng đã bàn với mẹ về vấn đề này, mẹ con có vẻ cũng đã thuận ý rồi đấy.
- Mẹ đồng ý thì con cũng không ý kiến gì nữa. Vậy con sẽ sớm làm thủ tục cho mẹ sang bên đó, nhưng Vy sẽ đi theo mẹ được không ba, có Vy chăm sóc mẹ trên máy bay con cũng yên tâm hơn. Vài bữa mẹ khỏe Vy sẽ về lại bên đây.
- Cũng tốt, vậy nhé. Khi nào thủ tục xong xuôi gọi điện cho ba.
- Dạ, chào ba.
Cảm giác lần đầu tiên ngồi trên máy bay khiến Vy hơi choáng váng, xen lẫn hồi hộp khi sắp sửa được gặp cha của Thiên, tức là bố chồng tương lai của mình, không biết trông ông như thế nào nhỉ, có chấp nhận mình không? Nhìn qua thấy bác gái đang ngủ ngon giấc, Vy cũng vội vàng nhắm mắt. Ngồi ở ghế hạng nhất nên không khí cũng dễ chịu hơn, Thiên thật chu đáo. Nghĩ đến Thiên, cô khẽ thở dài: Ít nhất một tháng nữa mới gặp lại anh.
……..….o0o………….
Kỳ nghỉ lễ năm nay, công ty Quân không đi biển như mọi năm, mà địa điểm được chọn là một vùng núi quanh năm yên bình, tươi mát. Ban tổ chức chắc chắn nơi đây sẽ làm mọi người sảng khoái sau những dự án lớn vừa hoàn thành. Khi anh hướng dẫn viên giới thiệu nơi đoàn sẽ nghỉ chân, thì tâm trí Quân lại rơi vào một khoảng không gian khác, vì con đường đá sỏi chiếc xe đang cán lên kêu “rộp rộp” chính là con đường dẫn vào trại trẻ của má Vân, con đường dẫn vào bầu trời ký ức mà Quân không tài nào quên được. Anh tin chắc anh còn biết rõ nơi đây hơn cả anh hướng dẫn đang đứng trên kia, ngay cả câu chuyện về cô nhi viện bị cháy anh cũng được chứng kiến tận mắt chứ không thuật lại từ sách báo như thế. Anh nhắm mắt, thả lỏng người về thời gian mười mấy năm trước. Những kỷ niệm cùng Vy sống vui vẻ bên má Vân và lũ trẻ thật đẹp đẽ biết bao, tiếng Vy cười mỗi khi anh kể chuyện cười bất giác vang lên trong tâm trí anh. Rồi anh nhìn thấy bé Bông, cô bé mít ướt lúc nào cũng phải anh dỗ thì mới chịu nín, ngộ vậy đấy! Hôm nay anh có rủ bé Bông cùng đi, nhưng cô đang trong thời gian thử việc ở một xí nghiệp nhỏ gần nhà nên không thể nghỉ phép được. Anh còn thấy cả tâm trạng của mình khi cậu bé Thiên xuất hiện, mười tuổi thì Quân chưa xác định được, nhưng bây giờ anh có thể chắc chắn rằng anh đã ghen với cậu bé ấy…vì tình yêu anh dành cho Vy đã tồn tại từ năm mười tuổi, hoặc từ trước đó lâu lắm rồi. Quân choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm áo, anh nằm trong phòng khách sạn đã hơn nửa ngày rồi. Cả đoàn đang tụ tập bên đống lửa bập bùng cùng nhau ca hát, ăn khoai nướng, bắp nướng, có vài người còn đứng lên múa góp vui. Quân một mình lang thang trên con đường cũ, cảnh vật đã thay đổi nhiều, đôi lúc anh còn có cảm giác mình chưa từng thuộc về nơi này. Bước chân anh hụt hẫng, rớt vào không trung, toàn thân anh rơi xuống một bờ dốc, ê ẩm, có cố gắng hết sức Quân cũng không tài nào nhấc chân lên được. Anh không biết có vật gì đang đè lên người làm toàn thân anh bất động, anh rơi vào hôn mê lúc nào không biết. Tỉnh dậy trong khách sạn, anh bạn cùng phòng thuật lại:
- Cậu đi đâu làm cả đoàn sáng ra đi tìm muốn hụt hơi, thấy trên đường có vết sượt dài, lần theo mới thấy cậu đang nằm dưới chân đồi đó, số cậu còn may, có cái thân cây to giữ lại, nếu không chắc cậu lăn thẳng xuống âm phủ rồi.
Cậu bạn cố tình chọc ghẹo, nhưng Quân chẳng thấy vui, chỉ thấy đau nhức khắp người, toàn thân anh băng bó một màu trắng toát. Thật không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra.
- Ế ế, cậu nằm yên đó, lát nữa sẽ có xe đưa cậu về thành phố gấp. Nặng đấy, không đùa được đâu, trạm xá ở đây không đủ khả năng, chậm trễ coi chừng cậu thành “Quân một giò” luôn đấy. Kìa xe tới kìa.
Một vài anh thanh niên đưa cậu lên xe cấp cứu. Quân nhớ mình đã ngủ một giấc rất dài, anh không còn cảm nhận được về thời gian nữa, mọi thứ từ lúc mười tuổi cứ nhảy múa loạn xạ trong đầu. Anh đang ở đâu, hiện thực hay là giấc mơ, Vy ở đâu sao anh không nhìn thấy. À thấy rồi, Vy đang lộng lẫy trong chiếc váy cưới ở cửa hàng cô ấy làm, à không, cô ấy đang ở thánh đường, tay cô ấy vòng vào tay chàng trai khôi ngô tuấn tú, cả hai cùng đồng thanh : “Con đồng ýyyyyyyyyyyy”
Anh giật mình dậy, đôi mắt mở to. May quá, không phải là thánh đường, anh đang ở bệnh viện. Quỳnh ngủ gục bên mép giường, trông gương mặt cô hốc hác hẳn đi, đôi mắt hình như hơi thâm quầng. Mình thật tệ - Quân nghĩ, bé Bông tốt với anh biết mấy, mà anh đã một lần cảm động với tấm chân tình đó đâu. Thấy anh giật mình, Quỳnh cũng bật dậy:
- Anh sao thế, thấy đau chỗ nào hả? – Quỳnh lo lắng.
- Không, anh ở đây mấy ngày rồi em?
- Cũng 4 ngày rồi đó, thấy anh hôn mê suốt em lo quá. Người ta phẫu thuật cho anh xong thì đưa vào đây, để em đi gọi bác sĩ.
Quỳnh chạy đi, thấy tướng cô xiêu vẹo, nhìn rõ là gầy đi khá nhiều, anh tự trách mình quá vô tâm. Có lẽ 4 ngày nay cô bé cũng không ăn uống ngủ nghỉ gì cả. Anh nhận ra cuộc sống mình vẫn còn ý nghĩa.
- Thôi để bác sĩ chẩn đoán lại cho anh, em chạy ra mua ít cháo – Quỳnh dẫn bác sĩ vào.
- Em về nhà nghỉ ngơi chút đi, anh không sao rồi, với lại có bác sĩ ở đây nữa.
- Vậy để em về nấu cháo cho anh, anh mới tỉnh dậy ăn uống bên ngoài cũng không tốt. Lát anh nghỉ ngơi, chiều em vào.
- Cám ơn em.
- Anh lại khách sáo. Thôi em về. – Quỳnh quay sang – Tất cả nhờ bác sĩ nhé.
- Được rồi, cô cứ về đi.
Thiên đo lại nhịp tim, nhiệt độ,…cho Quân rồi vui vẻ bắt chuyện:
- Bạn gái anh tốt thật, cô ấy ở đây 4 ngày nay rồi đó, cô ấy nói anh chỉ có mình cô ấy là người quen nên không thể bỏ anh lại một mình được.
Từ “bạn gái” làm Quân cảm thấy hổ thẹn, anh sao đủ tư cách chứ:
- Thực ra thì không phải, ngày xưa tôi và cô ấy ở chung cô nhi viện với nhau, mới đây tình cờ gặp lại thôi.
- Cô nhi viện sao. Thật trùng hợp.
- Trùng hợp gì ạ bác sĩ?
- À , vợ chưa cưới của tôi cũng là trẻ mồ côi.
Bên ngoài, cô ý tá hớt hải chạy vào:
- Bác sĩ Thiên, có một ca rất nặng , nhờ bác sĩ cho phẫu thuật gấp.
- Được, tôi qua ngay.
Bác sĩ Thiên ư. Bác sĩ tên Thiên, vợ chưa cưới là trẻ mồ côi…Có lẽ nào. Trong đầu Quân hiện ra một loạt những liên tưởng. Cậu bé con nhà giàu năm xưa cũng là cái tên như thế, lại còn có nhiều nét giống với vị bác sĩ này, có khác chăng là những dày dặn, những nếp nhăn do thời gian lướt qua. Nhưng nếu đúng thì anh ta gặp Vy trong trường hợp nào. Từ lúc cô nhi viện bị cháy đã không còn tin tức gì cơ mà, mười mấy năm sống cùng với Vy anh cũng không hề thấy Vy có quen một người nào khác. Nghĩ đến đây, Quân lại cảm thấy một sự nghẹn ngào đến ức chế không thể nào giải tỏa được. Rõ ràng anh biết tuy sống cùng với anh, chăm sóc cho anh, vì ngoài anh ra Vy chẳng còn người thân nào khác, còn sự thật là trong trái tim Vy luôn chỉ có hình bóng của cậu bé Thiên mà thôi, bao nhiêu năm trôi qua không hề thay đổi. Cách Vy trân trọng sợi dây chuyền đã nhiều lần làm Quân hụt hẫng, có lúc Vy còn thì thầm điều gì đấy với chiếc dây chuyền mà cô không muốn Quân biết. Anh luôn tự gạt bỏ mọi cảm giác ấy ra, để hy vọng một ngày tình cảm của anh sẽ được Vy đáp trả. Quả thật duyên trời đã định thì người phàm không thể cưỡng lại được.
Chiều tối, Quỳnh mang cháo nóng vào cho Quân, cả hai cùng nhau ăn rất vui vẻ. Quân rủ:
- Lát ăn xong mình đi dạo nhé.
- Dạ được, bác sĩ cũng khuyên nên đi dạo cho chóng hồi phục.
Quân kể lại hết mọi chuyện cho Quỳnh nghe, cả những suy nghĩ của anh về câu chuyện ngẫu nhiên anh biết được từ vị bác sĩ đã hết lòng chữa trị cho anh thời gian qua…
- Em nghĩ liệu vợ chưa cưới của bác sĩ Thiên có phải chị Vy không?
- Em nghĩ là không, chứ tại sao chị Vy lại không liên lạc với anh
- Anh cũng không biết – Ánh mắt Quân nhìn ra vô định – Có thể Vy muốn dịp này để trốn chạy tình cảm của anh. Vy luôn biết anh yêu cô ấy.
- Nếu muốn trốn chạy thì có lẽ chị Vy đã rời xa anh từ lâu rồi cũng nên, đâu cần phải đợi anh học hành thành đạt như thế. Chị ấy chăm sóc anh rất chu đáo đấy sao?
- ….
- Thôi anh đừng nghĩ ngợi linh tinh, trên đời này đâu thiếu gì trẻ mồ côi hả anh. Có thể chỉ là trùng hợp.
- Vậy em nghĩ bây giờ Vy ở đâu, hay cô ấy đã…
- Anh đừng nói gở - Quỳnh ngắt lời – Chắc bây giờ chị ấy đang ở một nơi giàu sang nào đó, nơi mà anh em mình chẳng bao giờ tới được í, hoặc đó là những nơi anh đã vô tình bỏ qua. Người ta vẫn nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất đấy thôi.
Quân không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Lúc quyết định quên Vy chẳng phải anh đã nói là không bao giờ nghĩ đến cô ấy nữa đó sao. Quân mỉm cười quay sang bé Bông:
- Em năm nay cũng hai mươi mấy rồi, sao chưa kiếm một anh nào đi chứ, cho anh còn dự đám cưới, chứ không ông anh này già mất thôi.
- Anh này chọc em – Đèn trong khu nhà hắt ra nhè nhẹ nhưng cũng đủ để thấy đôi má Quỳnh đang ửng đỏ - Em có để ý người ta nhưng mà người ta chẳng biết anh ạ.
- Em gái tui là người nhút nhát từ lúc nào sao tui không nhớ nhỉ?
- Tại người ta…yêu người khác anh ạ. Nên mình có nói ra thì chỉ làm người ta khó xử hơn mà thôi, nhiều khi còn ngượng ngùng mỗi khi gặp mặt, em nghĩ cứ thế này sẽ tốt hơn.
- Ừ, là kẻ thứ ba luôn đau khổ em ạ. Chúc phúc cho người ta đi em – Quân đau lòng nhìn cô bé, bất giác nghĩ đến mình cũng từng là kẻ thứ ba dù chỉ trong cảm nhận.
- Nhưng…em không thể chúc phúc cho người ta được…vì anh ấy bây giờ không cảm thấy hạnh phúc. Chuyện dài lắm, sau này có dịp em sẽ kể anh nghe.
- Cũng được – Quân gật đầu – Em về nhà đi kẻo khuya.
- Em muốn ở lại đây với anh.
- Anh khỏe rồi, không cần phiền em nữa đâu.
- Về nhà cũng chỉ mình em buồn lắm, em sẽ ngủ bên mép giường giống mấy ngày nay nè, anh cho em ở lại đi.
Quân suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý:
- Được, anh sẽ nhường cho em ngủ trên giường.
- Vậy sao được – Quỳnh xua tay – Anh là bệnh nhân mà.
- Nhưng em là em gái bệnh nhân, em không chịu thì anh không thể cho em ở đây được.
- Em là em gái anh sao. Dạ được. Nhưng còn anh.
- Lát anh chạy ra kia mua 1 cái chiếu là ổn rồi.
Không hiểu sao mặt bé Bông thoáng một nét buồn man mác.
………..….o0o……………
Sau khi phẫu thuật, bác trai chăm sóc bác gái rất chu đáo, có lẽ đó là lý do sức khỏe bác gái phục hồi rất nhanh, và đó cũng là lý do Vy cảm thấy nhớ Thiên da diết. Cách thể hiện của Thiên thật giống với bác trai lúc này, cô nhìn thấy một cánh cửa hạnh phúc đang chờ đợi mình phía trước. Mở cánh cửa đó ra, chắc chắn Thiên đang đứng đó, tay cầm bó hồng trắng thật lớn- loài hoa cô thích nhất, sau đó anh sẽ ôm ghì lấy cô như sợ cô sẽ tan biến vào chín tầng mây. Trong giây phút ấy, cô sẽ hét lên thật lớn: “ Thiên à, em yêu anh nhiều lắm anh biết không. Em thật hạnh phúc khi có anh bên cạnh”.
- Này, sao em hét lên to thế, đang ở bệnh viện đấy.
- Ôi em quên mất, gặp lại anh em mừng phát điên lên rồi này – Cô lại ôm chầm lấy Thiên.
- Anh cũng bất ngờ lắm, anh tưởng hai tuần nữa em mới về chứ.
- Mẹ khỏe nhiều rồi, em cũng nên về để ba mẹ tự do chứ - Ánh mắt cô lém lỉnh.
- Hay là em về đây để chúng ta tự do – Thiên áp sát mặt vào má Vy khiến cô lúng túng - Sao em không về nhà nghỉ ngơi trước mà đến thẳng đây thế.
- Em…em muốn gặp anh trước mà. Anh không vui sao – Giọng cô bỗng trở nên nghẹn ngào.
- Đâu có, anh vui lắm. Mừng em đã trở về với anh – Thiên vuốt nhẹ mái tóc của cô.
- Em nhớ nghề quá, anh cần em phụ gì không?
- Được, vậy em làm thủ tục xuất viện cho bệnh nhân “Đặng Minh Quân” phòng 301 nhé.
- Ok sir
Cái tên “Đặng Minh Quân” khiến cô cảm thấy quen quen mà cũng lạ lạ. Hình như cô đã từng nghe cái tên này rất nhiều lần rồi, không lẽ lại có nhiều người thích tên này vậy sao. Chuyến đi vừa rồi làm cho trí nhớ của Vy khá hơn, các bác sĩ bên đó chẩn đoán khi vết bầm trong đầu cô tan đi thì khả năng nhớ lại của cô rất cao. Dạo này cô hay nhớ lại lúc cô mười tuổi, rất nhiều ký ức hiện về, nhưng người con trai đó là ai cô không hề nhận ra. Cô đã nghĩ đó là Thiên nhưng không phải, chỉ một vài bức tranh ký ức là có Thiên thôi, vậy những khoảnh khắc khác là ai, chàng trai có vết bớt trên lỗ tai là ai?
Quân quay phắt người lại khi nghe cô y tá đọc tên mình, chiếc ly trên tay rớt xuống đất đánh “xoảng”, đôi mắt anh trợn tròn như không tin vào thứ gì đang tồn tại trước mặt.
- Vy!
Lần này người ngạc nhiên là Vy, không chỉ vì chàng trai đó biết tên cô, mà vì vết bớt trên lỗ tai trông quen thuộc đến lạ kỳ, cô đã thấy vết bớt này trong rất nhiều giấc mơ gần đây. Vy không còn đứng vững trên đôi chân của mình, tay cô nắm chặt cánh cửa, dường như nếu buông ra cô có thể té ngã bất cứ lúc nào.
- Anh quen tôi sao.
- Vy! Sao em lại hỏi vậy. Tuy đã hơn hai năm nhưng anh chưa bao giờ quên em. Em đã đi đâu trong khoảng thời gian ấy.
- Không đúng – Vy hét lên – Tôi là trẻ mồ côi, trại mồ côi cũng đã cháy rụi, sao tôi có thể còn người quen chứ.
- Em không nhớ gì sao Vy, chúng ta ở cùng trại trẻ mồ côi của má Vân, ngày cô nhi viện cháy, hai anh em ta đã cùng nhau lớn lên mà.
- Xin lỗi, chắc anh nhầm rồi – Ánh mắt Vy thận trọng – Tôi chưa từng biết anh, yêu cầu anh dọn dẹp đồ dùng, tôi đã làm thủ tục xuất viện cho anh rồi.
- Vy! Đúng là em rồi, anh Quân đây mà, em không nhận ra sao – Đôi mắt bất lực của Quân bắt đầu ngân ngấn nước- Chuyện gì đã xảy ra với em thế.
- Anh đừng nói nữa, tôi không biết anh là ai hếttttt
Vy ôm đầu, bỏ chạy ra ngoài. Bỗng cô đụng phải Thiên đang đi vào:
- Em sao thế, anh nghe tiếng em hét nên vội chạy qua đây.
- Anh Thiên, anh ta nói anh ta quen em.
Lúc này, Quân nhìn trừng trừng sang Thiên:
- Thì ra hai năm nay anh đã dấu cô ấy, anh có biết tôi đã đi tìm cô ấy như thế nào không, anh là đồ tồi.
- Anh là ai, tôi chỉ biết anh là bệnh nhân của tôi thôi. Yêu cầu anh xuất viện và đừng làm phiền vợ chưa cưới của tôi.
- Vợ chưa cưới, thật nực cười. Anh có biết sau khi cô nhi viện bị cháy chúng tôi đã sống vất vả thế nào không hả. Còn anh lúc đó đang ở đâu, đang sống trong nhung lụa của anh kìa. Tôi là ai hả, anh biết rõ mà, tôi là Quân, người mà cách đây hai mươi mấy năm anh đã gặp ở cô nhi viện đấy.
- À, tôi nhớ rồi, anh thay đổi nhiều quá. Anh hiểu lầm rồi, tôi tình cờ gặp lại Vy trong một vụ tai nạn, và không có cách nào để liên hệ với anh. Tôi không biết sau vụ hỏa hoạn, Vy đã sống với ai, cô ấy lại mất trí nhớ. Nhưng tôi hoàn toàn vì tình yêu dành cho cô ấy chứ không có mưu đồ nào hết.
- Thế Vy có yêu anh không, hay anh ép cô ấy yêu anh.
Vy đứng bên ngoài câu chuyện, nước mắt rơi lã chã. Nghe đến đây, cô cất tiếng:
- Anh Quân, em không nhớ gì hết, nhưng em biết chắc tình yêu em dành cho anh Thiên là thật. Anh ấy là chồng chưa cưới của em.
- Anh ta lừa em đấy, Vy à.
- Không! Em đã yêu anh ấy từ rất lâu rồi, nhưng cô bé mười tuổi chưa thể biết thế nào là tình yêu.
- Em nhớ điều đấy sao Vy. Còn anh, em có nhớ gì về anh không? – Ánh mắt Quân ánh lên tia hy vọng.
- Chỉ những ký ức về Thiên là em nhớ rõ nhất, nên em biết, người em luôn nghĩ đến không ai khác chính là Thiên. Ngoài ra em không nhớ gì hết. Em xin lỗi.
- Cô ấy mệt rồi – Thiên nói – Tôi đưa cô ấy về, phiếu xuất viện tôi để đây. Chào anh.
Hai người đi rồi, Quân ngồi bệt xuống giường, chuyện gì đang xảy ra với anh thế này. Anh đã mong chờ giây phút gặp lại Vy biết bao, nhưng đâu phải trong tình huống này, anh chưa hề nghĩ tới Vy đang ở bên Thiên – Người đã cướp mất trái tim Vy từ hai mươi mấy năm về trước. Còn anh, đúng như anh cảm nhận, Vy chỉ coi anh là một người anh trai, chưa bao giờ cô để anh vào một góc trái tim mình, nhưng anh vẫn cảm thấy sao khó chấp nhận quá. Cô ấy chỉ nhớ Thiên, thì ra tình cảm Vy dành cho Thiên lớn đến thế sao. Từ năm mười tuổi, người cô ấy nhớ nhất đã là Thiên rồi, chưa bao giờ cô ấy quên điều đó, ngay cả khi vừa nhớ lại, người đầu tiên cô ấy nhớ là Thiên. Vậy còn anh thì sao, nghĩ đến đây nước mắt anh lã chã rơi. Anh cũng để mặc cho những giọt nóng hổi chảy xuống má. Quyết tâm quên Vy của anh đâu mất hết rồi, cứ để mặc cho suy nghĩ về Vy nhảy múa trong anh. Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu tình thương, chỉ sau một tai nạn đã hoàn toàn tan biến khỏi ký ức Vy. Toàn thân anh dường như mất hết cảm giác, trái tim con người đã đóng băng, thì mọi giác quan khác có nghĩ lý gì nữa chứ. Có một vòng tay ôm anh từ phía sau anh cũng không hề hay biết, đến khi nước mắt của cô ấy làm ướt đẫm lưng áo, anh mới choàng tỉnh:
- Quỳnh, em vào đây lúc nào thế.
- Em đã nghe hết rồi anh ạ. Đây không phải lỗi của ai cả, là do định mệnh đã sắp đặt như thế, anh cứ khóc đi, em sẽ không cười anh đâu.
Quân ôm chặt lấy Quỳnh như một người sắp chết đuối bấu víu vào một thứ gì đó, anh chưa từng cảm thấy mình yếu đuối như lúc này, hoàn toàn bất lực trước trò đùa của số phận. Trong khoảnh khắc này, Quỳnh mới thấu hiểu được tình yêu là gì, nó có thể mang chúng ta lên thiên đường, nhưng cũng có khi làm chúng ta đau đớn vô cùng.
…………………o0o…………….
Trở về nhà với tâm trạng rối bời, Vy không tin những thứ mình vừa chứng kiến lại là sự thật, sự thật đi ra từ giấc mơ của cô. Chàng trai có vết bớt bên lỗ tai bước ra từ những ký ức để đứng đối diện với cô trong bệnh viện. Trong câu chuyện này, Vy biết trách ai đây, trách mình quá vô tâm sống hạnh phúc bên Thiên khi có một người luôn lo lắng tìm kiếm cô, hay trách ông trời đã khéo thử lòng người. Thiên lặng yên đi bên cạnh cô, anh không biết phải an ủi cô thế nào, bây giờ đã đến lúc buộc phải để Vy lựa chọn, hoặc cô sẽ rời xa anh đi tìm lại quá khứ của mình, hoặc là cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới tại ngôi nhà này, với Thiên, với tình yêu của Thiên. Không khí trong ngôi nhà vốn ấm áp này trở nên lạnh lẽo, nhìn bóng Vy lặng lẽ bước vào phòng, Thiên ngồi phịch xuống sô- pha, đầu óc quay cuồng, anh thiếp đi lúc nào không hay…
…………………o0o…………….
- Cốc, cốc, cốc…Anh có nhà không, anh Quân!
Quân ra mở cửa, đã mười giờ tối rồi ai còn đến nữa, để y nguyên bộ dạng thiểu não anh ra mở cửa:
- Vy, sao em biết anh ở đây? – Anh ngạc nhiên.
- Địa chỉ của anh ở trong hồ sơ bệnh án có ghi rõ mà, tôi nói chuyện với anh được không?
- Mời em vào nhà, nơi đây lúc nào cũng chào mừng em mà.
Khuôn mặt Vy lạnh tanh, cô ngồi xuống ghế, nhìn chăm chăm vào Quân:
- Tại sao anh biết tôi?
- Anh với em cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện của má Vân, từ lúc anh có ý thức là đã biết em rồi.
- Vậy sao mấy năm nay tôi không hề nhìn thấy anh?
- Cái này…cái này anh cũng không biết nói sao. Tự nhiên em biến mất, anh đã tìm em suốt hai năm nay, nhưng không hề có tin tức, rồi đột nhiên em xuất hiện trước mặt anh như một phép màu.
- Thực ra – đôi mắt Vy thoáng mơ hồ - tôi đã nhìn thấy anh trong những giấc mơ sau khi tôi về thăm trại trẻ đã cháy rụi năm xưa, nhưng tôi không biết anh là ai, tại sao anh lại xuất hiện trong những ký ức hiện về.
- Vậy là em vẫn nhớ anh sao – Quân nắm chặt lấy đôi tay đang cóng lạnh của Vy – Trí nhớ em hồi phục rồi sao.
- Tôi chỉ nhớ được một vài ký ức có anh, có tôi và Thiên, còn lại tất cả đều mơ hồ, không tài nào nhớ nổi.
- Vậy…em có nhớ ra tình cảm anh dành cho em… nhiều đến thế nào không?
- Xin lỗi anh, nhưng hơn hai năm nay người tôi yêu chỉ là Thiên thôi, và tôi có cảm giác mình đã yêu anh ấy từ rất lâu rồi.
- Vậy em đến tìm anh làm gì nữa – Quân hờn trách- sao em không sống một cuộc sống mới của mình luôn đi.
- Anh Quân à, cảm giác ký ức mập mờ khó chịu lắm. Huống hồ anh là người trong giấc mơ của tôi, tức là tôi và anh có mối liên hệ rất thân thiết. Tôi sao có thể sống tốt hiện tại khi quá khứ đã làm cho một người bị tổn thương.
- Vy! Em nghe anh nói đây – Quân kìm nén nước mắt vào trong – Người em yêu là Thiên, điều đó là sự thật, trước giờ anh luôn đánh lừa bản thân mình rằng em cũng yêu anh, nhưng anh nghĩ đã đến lúc cần trả em về với sự thật. Là anh tự làm anh tổn thương, chứ không phải là em.
- Vậy còn ký ức của em thì sao – Giọng Vy nhòe đi trong nước mắt.
- Quá khứ của em là những chuỗi ngày bươn chải nghèo khó, cũng chẳng có kỷ niệm gì đáng nhớ. Nhiều khi quên đi vậy lại tốt hơn.
- ….
- Em cố gắng sống hạnh phúc, không cần đến tìm anh nữa đâu. Ba tháng sau anh sang Mỹ rồi, không biết đến khi nào mới trở lại.
- Nhưng mà…
- Em về đi – Quân ngắt lời, bước thẳng ra phía sau nhà, anh không muốn Vy nhìn thấy giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Khó khăn lắm Quân mới có thể bước đi được, tình yêu của anh đang đứng ngay sau lưng, nhưng anh không tài nào nắm giữ được. Thôi thì để cô ấy đi, đó là điều tốt nhất anh có thể làm cho cô ấy lúc này.
Vy trở về nhà khi sương đã buông đầy trên cành lá, Thiên đã thức dậy từ lúc nào, anh đứng trước cổng chờ cô về, không biết đã bao lâu mà đầu tóc anh ướt đẫm hơi sương. Ngôi nhà tắt đèn im ỉm Thiên cũng không buồn bật lên, ngày hôm nay tưởng chừng là ngày vô cùng hạnh phúc sau mấy tháng trời xa cách, ai ngờ lại trở nên như thế này. Vừa thấy bóng Vy, anh ôm chầm lấy cô, chưa khi nào anh sợ mất cô như lúc này:
- Anh tưởng em đã chọn cách rời xa anh rồi.
- Sao em có thể chứ. Thiên, em xin lỗi, thực ra em đã thấy Quân trong giấc mơ của em rồi, nhưng em không hề biết anh ta là ai…cho đến hôm nay- Vy đầm đìa nước mắt.
- Anh xin lỗi đã dấu em, thật sự lúc em mất trí nhớ anh cũng không hề biết Quân còn sống hay đã chết sau vụ hỏa hoạn năm xưa, em trở về bên anh đã là một điều kỳ diệu rồi, anh không quan tâm đến những thứ khác.
- Nhưng em đã làm tổn thương Quân.
- Sẽ có cách khác để lấp đầy em ạ. Em đừng suy nghĩ nặng lòng nữa.
- Thiên à, em yêu anh…nhiều lắm.
- Em không trách anh đã lừa dối em sao, đã mang em đến một thế giới khác sao. Với khả năng của mình, anh có thể dễ dàng tìm được người quen của em chứ, nhưng anh không làm, anh sợ mất em. Anh đã nói dối em là vợ chưa cưới của anh, cũng là do anh sợ mất em, Vy à. Anh không nói như thế chắc chắn em sẽ không chịu ở trong nhà của anh, lúc đó em không một người thân thích, lại mất trí nhớ, anh sao yên tâm để em đi chứ. Xin lỗi em, anh quá ích kỷ, đã lợi dụng sự mất trí của em. Em trách anh đi, đánh anh đi, nhưng xin em đừng rời xa anh nữa. Lúc nãy khi tỉnh dậy không thấy em, căn nhà trống vắng, lạnh lẽo vô cùng, anh nhớ lại khoảng thời gian lúc anh mới qua Canada, cảm giác của anh lúc này cũng giống như vậy, anh sợ cảm giác cô đơn trống trải ấy lắm.
- Cô bé mười tuổi đã không dũng cảm nắm giữ người mà mình yêu quý nhất ở lại, để phải tốn rất nhiều thời gian chúng ta mới có thể tìm thấy nhau, thì em bây giờ sẽ không buông tay anh nữa đâu. Anh đã tìm thấy em trước khi em tìm thấy anh, đó là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời em rồi.
Cả hai yên lặng trong màn đêm, họ tựa sát vào nhau để tìm hơi ấm. Ký ức không còn làm Vy ray rứt nữa, mai mốt cô sẽ cùng Thiên đến nói chuyện với Quân, cần phải hóa giải mọi sóng gió trước khi Quân đến một vùng đất mới.
……………….o0o……………….
- Anh nói thế thật à?- Quỳnh ngạc nhiên – Khó khăn lắm anh mới gặp lại chị Vy, sao lại nói chị ấy đừng tìm anh nữa.
- Vậy tốt hơn em ạ, em có nhớ lúc trước anh từng nói với em rằng làm người thứ ba rất đau khổ không…Anh không muốn phá hoại hạnh phúc mà Vy đã chờ đợi hai mươi mấy năm nay.
- Anh quyết định thật rồi sao?
- Ừ, nếu là người khác thì anh sẽ giành lại Vy cho bằng được, còn đó là Thiên thì anh đã thua cuộc từ khi chưa bắt đầu rồi. Từ khi Thiên xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy, thì cũng thường xuyên xuất hiện trong những câu chuyện cô ấy kể với anh. Lúc đó anh chưa hiểu đó là cảm giác gì, nhưng thời gian đã giúp anh nhận ra rồi em ạ.
- Anh còn yêu chị Vy không?
- Anh chưa khi nào hết yêu chị ấy – Ánh mắt Quân nhìn ra bâng khuâng.
- Đó là lý do anh không mở lòng mình với bất kỳ ai – Quỳnh bỗng hét lên, gương mặt dàn dụa nước mắt – Sao anh không thử một lần nhìn vào tình cảm của em. Anh không nhận ra người con trai em yêu đơn phương là anh sao?
- Bé Bông…
- Em đã lớn rồi anh ạ, em là Quỳnh, em không muốn là em gái của anh đâu. Thật đấy.
- Em là người hiểu anh rõ nhất mà, sao em lại yêu anh.
- Chính vì hiểu anh nhất nên em mới yêu anh. Trước đây là tình thương cảm, nhưng nó đã biến thành tình yêu từ rất lâu rồi anh biết không.
- Không được, nhất định anh sẽ làm em tổn thương
- Em sẽ chờ anh, anh Quân! .
Cả hai lặng lẽ ngồi bên nhau, không ai nói với ai lời nào, để mặc cho những suy nghĩ và cảm xúc đan chặt lấy nhau. Đã hơn hai năm bặt vô âm tín của Vy thế mà anh vẫn yêu cô hơn ai hết, vậy liệu đến cuối đời anh có thể quên được cô không? Còn với Quỳnh, anh thật sự không muốn cô phải sống trong lòng anh với vị trí người thay thế. Quân biết anh làm vậy là rất tàn nhẫn.
Sau hôm ấy, tuy ở gần nhà nhau nhưng hình như họ cố tình tránh mặt, Quân đi làm đến tối mịt mới về, sáng Quỳnh đi làm thật sớm, họ sợ nhìn thấy nhau rồi phải đối mặt thế nào đây. Tốt nhất cứ để trái tim tự lành lại những vết xước vẫn đang rỉ máu. Có lẽ từ giờ trở đi Quân sẽ không gặp lại Vy nữa, anh sẽ chúc phúc cho cô như trước giờ anh vẫn luôn dành những gì tốt đẹp nhất cho cô, bởi anh biết: khi Vy buồn thì người đau lòng lại là chính anh. Quỳnh nói đúng, anh không mở lòng mình ra với ai cả, ít nhất là cho đến khoảnh khắc này. Cuộc đời anh và Vy đã ngã ra hai rẽ khác nhau, điểm đến của mỗi người nằm ở hai hướng quay lưng lại nhau, họ càng đi thì lại càng xa, càng xa….
………….…….o0o……………….
Nửa đêm, điện thoại Quân reo, là số của Quỳnh, đã gần hai tháng nay anh và Quỳnh tránh mặt nhau, dường như họ chưa nói với nhau một lời nào. Quân hoang mang, sao Quỳnh lại gọi vào giờ này, không lẽ bên nhà xảy ra chuyện, anh vội vàng bắt máy:
- A lô!
Đầu dây bên kia không phải là giọng của Quỳnh:
- Anh là người quen của bệnh nhân Phạm Ngọc Nhã Quỳnh đúng không ạ?
- Bệnh nhân, là sao ạ?
- Cô ấy bị kiệt sức, hiện đang nằm trong bệnh viện, chúng tôi đã truyền nước biển, hiện vẫn chưa tỉnh, anh vui lòng vào đây ngay, bệnh viện ….nằm trên đường…
- Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay, mong bác sĩ giúp đỡ.
Quân khoác vội cái áo, anh đi như bay ra đường. Đó chính là bệnh viện lúc trước anh nằm nên đường đi lối lại cũng không làm khó anh. Chẳng mấy chốc anh đã đến nơi, Quỳnh đang nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, rõ ràng cô ấy đang ngủ, nhưng giấc ngủ không lành. lâu lâu Quỳnh khẽ nấc lên, đôi mắt thâm quầng khẽ nhíu lại. Cô y tá đang thay nước biển, cũng khuya rồi mà cô ấy còn tận tụy đến thế, đúng là lương y như từ mẫu. Cô y tá quay lại, bắt gặp ánh mắt Quân đang nhìn mình chằm chằm, cô tiến tới, kéo anh ra ngoài:
- Anh là người nhà bệnh nhân sao? Ta ra ngoài nói chuyện cho cô ấy nghỉ ngơi.
Trong phút chốc Quân không thể đứng vững, anh níu lấy cánh cửa rồi theo cô y tá ra ngoài.
- Cô ấy làm việc quá sức, ngủ không đủ giấc, ăn uống cũng thất thường, dẫn đến tình trạng suy kiệt cơ thể, kèm với đau dạ dày gây ngất xỉu, may mà có vài người đưa cô ấy đến kịp, nếu không sẽ còn diễn biến phức tạp hơn. Anh là người thân, cần nhắc nhở cô ấy ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ.
- Vậy tình trạng cô ấy bây giờ thế nào.
- Tạm thời ổn rồi, ngày mai bác sĩ sẽ xét nghiệm tổng quát. Điều cô ấy cần nhất bây giờ là nghỉ ngơi trong tinh thần thoải mái nhất.
- Tội nghiệp cô ấy quá.
- Anh là người yêu cô ấy sao?...Tại tôi thấy trong lúc mê sảng, cô ấy liên tục gọi tên anh, câu cuối cùng cô ấy nói là cô ấy yêu anh trước khi rơi vào trạng thái hôn mê.
- ….
- Anh đừng làm tổn thương cô ấy nữa. Đừng mang cô ấy vào vòng xoáy lằng nhằng của chúng ta.
- Vy! Anh không thể quên em được, bởi vậy, anh không muốn làm tổn thương cô ấy.
- Có những thứ hạnh phúc ta phải cần rất nhiều thời gian để tìm kiếm, Quân ạ. Niềm hạnh phúc của Quân không nằm nơi tôi đâu, hãy mở lòng mình ra đi Quân, tôi tin cô ấy có thể mang lại hạnh phúc cho Quân.
- Vy có thể đổi cách xưng hô như xưa được không, anh Quân và em đấy.
- Điều đó bây giờ còn quan trọng với anh sao.
- Ít ra như vậy anh sẽ còn có cảm giác em là đứa em gái bé bỏng của anh như ngày nào, có như vậy anh mới đủ dũng khí. Em đừng tạo khoảng cách giữa chúng ta.
- Vậy – Vy mỉm cười- đứa em gái này chúc anh sớm nắm lấy được hạnh phúc của mình.
Quân mỉm cười, lần nói chuyện này không làm anh căng thẳng như lần trước, cũng không làm trái tim anh đau nhói thêm nữa, ngược lại cảm thấy một chút gì đó ấm áp. Cô ấy đã tìm thấy bến đỗ hạnh phúc của mình rồi, tại sao anh lại không thể chứ. Đối với Vy, cuộc nói chuyện này khiến cô cảm thấy Quân thật thân thiết, dễ gần, một cảm giác của người anh trai đang vỗ về đứa em gái hư , cô hy vọng anh sẽ sớm tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình- một tình yêu được đáp trả trọn vẹn mà cô muôn đời nợ anh.
Thiên vừa kết thúc ca phẫu thuật, toàn thân anh mệt lả, liêu xiêu bước vào phòng dành cho bác sĩ đã gặp ngay Vy ở cửa
- Ủa, hết ca trực rồi sao em chưa về?
- Em muốn đợi anh cùng về.
- Vợ anh có khác mà.
- Chưa đâu nhé – Vy nhéo anh một cái- anh đừng có nhận vơ đấy.
- Hihi, tuân lệnh. Đợi anh thay đồ rồi mình đi ăn chút gì đó nha.
Vy cũng cảm thấy đói đói, từ chiều qua đến giờ cô đã ăn uống gì đâu. Cả hai khoác tay nhau ra khỏi bệnh viện.
- Mẹ nói cuối năm nay ba mẹ tính về đây tổ chức đám cưới cho mình rồi chắc mẹ sẽ qua đó sống với ba luôn.
- Sức khỏe mẹ tốt chứ anh.
- Có, khí hậu bên đó khá hợp với mẹ, với lại có ba chăm sóc thì em yên tâm
- Khoản này thì em được chứng kiến rồi, mai mốt nhất định anh phải giống ba chuyện này đấy.
- Yes, mardam. Vậy em tính sao? Cuối năm nay được chứ, còn anh chịu hết nổi rồi đấy công chúa ạ.
- Hihi, tùy anh quyết định. Những việc quan trọng nên để anh quyết định.
- Vậy ngày mai mình đi coi áo cưới nhé, hay em thích đi coi nhẫn trước.
- Người ta nói mua nhẫn sớm không tốt đâu anh, mình đi coi áo cưới trước đi anh.
- Nhất trí.
- À, em đã nói chuyện với Quân rồi, mọi chuyện tốt đẹp anh ạ. Hy vọng anh ấy sớm quên được em.
- Em thì ai có thể quên được chứ, anh chỉ cần anh ta sớm tìm được hạnh phúc riêng của mình, để em còn yên tâm ở bên anh chứ.
- Có một người yêu anh ấy rất nhiều, cô ấy rất xinh, thậm chí xinh hơn em gấp mười lần.
- Có sao? hy vọng anh ta nghĩ như thế, để anh còn cảm thấy yên tâm - Thiên cười, ánh mắt lém lỉnh.
- Anh chỉ toàn trêu em. Ghét anh.
Tiệm áo cưới nho nhỏ nhưng trưng bày những mẫu hiện đại nhất, khung cảnh sáng sủa làm khách hàng rất thích mắt. Gần hai tiếng đồng hồ được tư vấn, Thiên và Vy cũng chọn được vài bộ ưng ý. Mặc lên mình chiếc váy cưới, nhìn Vy chẳng khác gì hằng nga trên thiên quốc, sánh vai với vị hoàng tử khôi ngô tuấn tú là Thiên trong trang phục chú rể. Bỗng từ ngoài cửa có tiếng nói lớn, giọng điệu mừng rỡ:
- Vy, là cháu phải không?
- Dạ, bác là…
- Ngày xưa cháu làm ở đây mà cháu không nhớ ta sao?
- Ngày xưa cháu làm việc ở đây ạ?
- Đúng vậy, một hôm tự nhiên cháu biến mất, ta chẳng cách nào liên lạc được. Mấy khách hàng đến trả đồ cũng hỏi cháu đấy.
Bà chủ không nhận ra nét mặt mơ hồ của Vy, bà tiếp tục:
- Cậu bạn hay đến chở cháu về cũng đến đây hỏi cháu vài lần, nhưng lúc ấy cháu nghỉ rồi nên ta cũng chẳng biết trả lời thế nào.
- Cậu bạn…
- Ừ, bữa nay cháu đến với cậu ấy à?
- Cháu không biết, bà nhìn xem đây có phải cậu bạn đó không?
Vy nép người qua một bên để bà chủ nhìn thấy Thiên
- Không phải rồi, cậu kia có cái bớt trên lỗ tai mà. Anh chàng này là ai thế?
- Dạ, đây là chồng sắp cưới của cháu, chúng cháu đang thử váy cưới.
- Ra thế, cháu chia tay với cậu kia rồi sao, ta thấy hai đứa đẹp đôi thế mà.
- Người bác nhắc có lẽ là Quân.
- Ừ ừ, hình như là tên đấy đấy.
- Anh ấy giống như là anh trai của cháu. Chúng cháu cũng mới gặp lại nhau thôi, chuyện dài lắm bác ạ.
Vy bắt sang chuyện khác:
- Bác thấy cháu mặc bộ này thế nào?
- Rất đẹp, mà ta nói thật với cháu điều này nhé – Bà chủ ghé sát tai Vy- Anh chàng kia đẹp trai đấy, cháu ráng mà giữ đó.
Hai bác cháu cười rất tươi nhìn Thiên, khiến anh cảm thấy đỏ mặt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Áo cưới, hình, trang sức, tiệc, thiệp,…tất cả đã sẵn sàng. Chỉ còn một tháng nữa thôi là Vy và Thiên sẽ bước vào thánh đường để cử hành thánh lễ mà cả hai đã chờ đợi rất lâu rồi. Tình yêu của họ sắp bước sang một trang mới, những sóng gió trong cuộc đời giúp cho tâm hồn của họ càng hòa quyện vào nhau hơn, không gì có thể tách rời.
…………….o0o…………….
Sau khi kết thúc câu chuyện với Vy, Quân quay vào phòng bệnh, gục đầu trên cánh tay Quỳnh nhưng anh không sao chợp mắt được. Những lời Vy nói vẫn luôn nhảy múa trong đầu anh: “ Quỳnh muốn kiếm nhiều tiền để cho anh làm lộ phí qua Mỹ học nâng cao tay nghề, cô ấy hi vọng ở vùng trời mới anh có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình, không có em, không có cô ấy, không có trại trẻ, không có quá khứ, tất cả đều ở điểm xuất phát…”, nước mắt anh trào ra, lăn đầy trên cánh tay Quỳnh:
- Quỳnh ơi, em khờ quá. Sao phải ra nông nỗi này vì anh chứ, anh xứng đáng sao? Từ hai năm trước, ngày anh gặp lại em, em nhớ không? Hôm đó là ngày anh quyết tâm không đi tìm Vy nữa, quyết tâm gạt bỏ cô ấy ra khỏi cuộc sống của anh, nhưng anh không làm được, anh đã làm em buồn rồi phải không bé Bông của anh? Nhưng hôm nay thì khác, lời hứa với Vy hôm nay anh nhất định sẽ thực hiện… Em biết anh hứa gì không? Em tỉnh giấc đi anh sẽ nói cho em biết.
Quân hướng cặp mắt ra vô định, trước mặt anh chỉ một màu trắng xóa của bệnh viện, hơi gió về sáng làm anh khẽ rùng mình:
- Hai tháng nữa anh qua Mỹ rồi, nếu học tập tốt anh sẽ có cơ hội ở lại công ty mẹ bên đó làm việc luôn. Em phải tự biết chăm sóc bản thân mình chứ….
Quân ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, ánh mặt trời đã xuyên từng tia nắng qua tấm rèm cửa sổ. Quỳnh đã thức dậy từ lúc nào, trong bộ đồ bệnh nhân nhìn cô bé gầy hẳn đi trông thấy. Cô đang nhìn anh, mỉm cười, đợi đến khi Quân dụi mắt, vươn vai, trả tinh thần về trạng thái tỉnh táo nhất cô mới hỏi:
- Em tỉnh rồi đây, anh nói đi, anh đã hứa gì với chị Vy?
- Á, em nghe sao. Anh tưởng lúc đó em vẫn còn hôn mê.
- Em khỏe lắm mà, ngủ một giấc là ổn liền. Với lại tự nhiên cánh tay em nóng hổi ướt nhẹp nên em tỉnh dậy.
- Sao lúc đó em không lên tiếng để anh gọi bác sĩ khám cho em.
- Em sợ làm đứt mạch cảm xúc của anh, hihi. Thế nào, anh hứa gì với chị Vy vậy. Anh nói khi nào tỉnh sẽ nói cho em biết mà.
- À, anh hứa…sẽ chúc phúc cho cô ấy và Thiên.
- Chỉ thế thôi sao- Gương mặt Quỳnh thoáng chút buồn, cô quay mặt nhìn ra cửa sổ.
- Thực ra…thì còn một điều nữa.
- …
- Đó là…anh hứa với cô ấy…sẽ luôn chăm sóc cho em.
Quỳnh vẫn đứng yên như thế, vậy là Quân luôn coi cô như bé Bông ngày nào, sợ không có anh dỗ dành thì cô sẽ không chịu thôi khóc nhè. Cô thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc thất vọng, cô đã nói cô không muốn làm em gái của anh cơ mà.
- Ý anh là… ý là…em đồng ý làm bạn gái anh chứ, nhất định anh sẽ chăm sóc em thật tốt.
- Sao? Anh nói gì? – Đôi mắt Quỳnh mở to, nhìn xoáy vào Quân.
- Anh…rất biết ơn tình cảm của em…nên…nên.
- Em không cần anh đáp trả. Tình yêu nên xuất phát từ trái tim anh ạ. Còn để cám ơn hay thương hại em đều không cần.
- Em hiểu nhầm ý anh rồi. Ý anh là…tình cảm của em khiến anh rất cảm kích…Vy đã nói cho anh hiểu ra hạnh phúc thật sự là gì, đó là những thứ ngay trong tầm tay mà mình cần nắm thật chặt, chứ cứ đuổi theo những thứ không thuộc về mình chính là điều ngốc nghếch nhất…Anh chính là kẻ ngốc nghếch nhất.
- Không, anh không ngốc nghếch. Anh đã được sống trọn vẹn với tình yêu của mình, tuy đó là thứ tình cảm không được đáp trả, nhưng em sẽ cố gắng…tất cả…vì anh.
Nước mắt hạnh phúc rớt xuống khóe môi đang nở nụ cười của Quỳnh, cô bé nhỏ nằm gọn trong vòng tay Quân. Hạnh phúc của cô đã cập đúng bến mà cô luôn chờ đợi. Ai bảo cô nằm viện là điều tồi tệ chứ, nhờ có cố gắng hết sức của mình cô đã trạm được đến trái tim của Quân rồi- người mà cô yêu nhất.
- Thiên à, con tranh thủ nghỉ vài bữa đưa Vy đi đâu đó chơi đi con. Mấy năm nay mẹ không thấy hai đứa đi đâu hết. Đi du lịch cho đầu óc thư thái, như vậy làm việc mới hiệu quả.
- Không được đâu mẹ à – Vy phản đối- Sức khỏe mẹ còn yếu, sao chúng con đi được ạ.
- Con bé khờ này, mai mốt con cũng bận rộn với công việc của con thôi, sao mà chăm sóc mẹ mãi được.
- Nhưng chúng con không yên tâm. Chị Thanh có khi vài ba tháng mới về một lần, lỡ mẹ có chuyện gì thì sao ạ.
- Mẹ tính rồi, mẹ sẽ thuê một bác sĩ riêng cho nhà. Có cô ấy vừa có người nói chuyện, vừa chăm sóc sức khỏe cho mẹ. Ngày mai cô ấy đến rồi.
- Chúng con một người là bác sĩ, một người là y tá mà không chăm sóc chu toàn cho mẹ được, chúng con xin lỗi mẹ - Thiên nắm chặt lấy đôi tay mẹ khiến Vy cũng xúc động đặt tay lên vai anh.
- Các con cứu được nhiều người là mẹ vui rồi. Mà các con không nhớ à “bụt nhà không thiêng” đâu, hihi.
Nụ cười của mẹ làm không khí giãn ra. Mẹ tính vậy cũng tốt. Ngày mai anh sẽ nhờ người trực thay rồi cả hai sẽ lên đường:
- Vợ yêu của anh thích đi đâu nè?
- Hay mình về nơi cô nhi viện ngày xưa em sống đi anh, ý định này của mình cũng lâu rồi mà.
Thiên hơi do dự nhưng cũng đồng ý. Anh sợ cảnh vật nơi ấy sẽ làm cô nhớ lại tất cả, sẽ nhận ra suốt bao lâu nay anh đã lừa gạt cô. Liệu cô có hận anh không? Có xa lánh anh không? Rất nhiều nỗi lo sợ mơ hồ bao trùm lấy anh, chưa lúc nào anh cảm thấy bất lực như lúc này.
…………….o0o………….
Con đường dẫn đến cô nhi viện đã được mở rộng hơn, nhà cửa cũng mọc lên nhiều hơn, tuy vẫn còn những rừng bạch đàn nối tiếp nhau tạo một bầu không khí thật trong lành. Nơi đây khiến cho tâm trạng con người ta cực kỳ thư giãn, phấn khởi. Vy nhìn ra hai bên đường, không hề có một cảm giác quen thuộc nào. Có thật là cô đã từng sống ở đây không?
Thiên nhìn theo từng cử chỉ, ánh mắt của cô. Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chấp nhận những gì sẽ diễn ra, nếu như Vy nhớ ra tất cả. Anh bình tĩnh kể lại cho cô nghe những gì anh biết về nơi đây:
- Đây là cây ổi mà em đã cứu anh, rồi hai đứa mình cùng té xuống. Đó là lý do vì sao em có vết sẹo ở cổ, còn anh có vết sẹo ở tay đây này.
Thiên đưa tay chỉ lên vết sẹo. Thật không ngờ sau cơn bão lửa thế mà cái cây vẫn mọc lại được, hay đây đã là cây đời cháu, đời chắt của nó, hoặc là gió đã đưa hạt giống mới đến ngay đúng chỗ này. Vy mang máng nhớ ra điều gì đó. Đúng rồi, cô và cậu bé ngã xuống, có vết máu chảy trên cổ cô. Cậu bé ấy chính là Thiên – Vy vui mừng nhận ra khuôn mặt Thiên trong mớ hỗn độn của ký ức.
- Ngày xưa tòa nhà chính nằm ở chỗ này – Thiên chỉ tay vào không trung vẽ thành một hình vuông.
Thực ra anh cũng không nhớ rõ, chỉ mơ hồ như thế thôi. Nhưng anh biết chắc đi vòng qua bãi đất này về phía chân núi sẽ có một ngọn đồi mọc rất nhiều cỏ Gà - đó là nơi anh và cô chia tay nhau để mười mấy năm sau họ mới gặp lại được.
Anh nắm tay cô chạy ra ngọn đồi phía sau. Cỏ Gà mọc um tùm, xanh mướt một khoảng trời. Bỗng trời đất quay cuồng, đầu Vy nhức buốt, cô đưa tay ôm chặt, nước mắt tuôn rơi lã chã, dường như cô đã mơ hồ thấy điều gì trong quá khứ. Có một người dẫn cô đi lượm củi, chỉ cho cô biết chiếc nấm mèo nào ngon hơn, cùng cô tắm cho lũ trẻ, cùng nhau trèo lên mái nhà ngồi ngắm sao,….rất nhiều rất nhiều. Ký ức ùa về, lần lượt trôi chảy vào trí nhớ cô, Vy lại thấy một mảnh ký ức hiện ra rõ ràng, đó là lúc Thiên tặng cô sợi dây chuyền, cả hai đều đang dàn dụa nước mắt giây phút chia tay. Bất giác cô quay sang ôm chầm lấy Thiên, nước mắt rơi lã chã:
- Thiên, chúng ta đã có với nhau rất nhiều kỷ niệm đúng không anh?
Những điều Vy nhớ ra Thiên hoàn toàn không biết, nhìn bộ dạng run rẩy đang nép vào lòng anh, Thiên không cho phép mình nói ra sự thật. Nói ra để làm gì, liệu khi biết sự thật cô có thấy vui hơn không. Thiên biết người trong những ký ức cô vừa kể anh nghe là Quân, nhưng Quân biết còn sống hay đã chết. Khi cô ấy biết mình mất đi một người anh tốt, thân thiết như thế thì cô ấy có chịu nổi không. Anh nuốt mọi suy nghĩ vào trong, mỉm cười:
- Đúng rồi em, ở cô nhi viện này chúng ta có rất nhiều kỷ niệm. Anh không nhớ nổi hết đâu.
- Em thật hạnh phúc, anh à! Thì ra anh đã yêu em từ rất lâu rồi, khi em còn là một bé, đúng không anh?
- Đúng đúng.
Thiên ôm siết lấy Vy, đúng là như thế mà, anh đã nhận ra điều ấy lâu lắm rồi. Thật may mắn, em đã hiểu, Vy ơi!
Đối với Vy thì khác, cô đang chìm ngập trong hạnh phúc, những ký ức hiện về ngày càng rõ hơn, cô cảm thấy vừa hoang mang lo sợ vừa khấp khởi vui mừng. Cũng may, cuộc sống của cô luôn có Thiên bên cạnh, như lúc này đây. Tình yêu cô đã dành hoàn toàn cho Thiên rồi, vĩnh viễn không thể thay đổi.
Trở về sau chuyến đi này, Vy và Thiên đều cảm nhận được tình yêu mà họ dành cho nhau nhiều đến thế nào. Cuộc đời này liệu họ đi đâu để tìm thấy tình yêu đích thực của mình nữa chứ. Tuy nhiên, trong lòng Vy lại trào dâng lên một nỗi niềm không thể gọi thành tên, cô suy nghĩ nhiều hơn, về cô, về Thiên và về…một thứ vô định, cô vùi mình vào công việc mới hy vọng mọi gợn sóng trong lòng cô sẽ sớm có lời giải đáp, hằng ngày cô và Thiên làm việc cùng nhau, cô nhanh chóng phát huy được tiềm năng của mình, hết lòng với các bệnh nhân, nên cô được rất nhiều người quý mến. Thiên vì thế rất tự hào về cô vợ sắp cưới của mình, ai hỏi anh cũng không ngần ngại cho biết năm sau sẽ là đám cưới của anh và Vy. Anh đã chờ đợi ngày trọng đại đó rất rất lâu rồi, đợi Vy ổn định lại một chút anh sẽ chính thức cầu hôn cô.
Điều anh lo nhất lúc này là sức khỏe mẹ anh bỗng nhiên trở nặng, theo chẩn đoán ban đầu của Thiên thì bà có một khối u trong người, nếu không phẫu thuật thì sức khỏe sẽ giảm đi đáng kể. Ba anh bên Canada sau khi biết tin, lập tức gọi điện về nhà:
- Hay con đưa mẹ sang đây đi, bên này ba có quen nhiều bác sĩ giỏi mà công nghệ cũng hiện đại hơn. Công việc của ba đang tới hồi cao điểm, nên ba chưa thể về ngay được. Con đưa mẹ sang đây tịnh dưỡng, nếu thấy hợp không khí bên đây thì ở bên này với ba luôn.
- Ba à, mẹ thích ở Việt Nam nên mẹ mới để ba một mình qua đó đấy chứ.
- Là do chị Thanh con thích ở Việt Nam, nên mẹ mới ở lại để chăm sóc nó thôi. Bây giờ nó cũng có cuộc sống riêng của nó rồi. Ba cũng đã bàn với mẹ về vấn đề này, mẹ con có vẻ cũng đã thuận ý rồi đấy.
- Mẹ đồng ý thì con cũng không ý kiến gì nữa. Vậy con sẽ sớm làm thủ tục cho mẹ sang bên đó, nhưng Vy sẽ đi theo mẹ được không ba, có Vy chăm sóc mẹ trên máy bay con cũng yên tâm hơn. Vài bữa mẹ khỏe Vy sẽ về lại bên đây.
- Cũng tốt, vậy nhé. Khi nào thủ tục xong xuôi gọi điện cho ba.
- Dạ, chào ba.
Cảm giác lần đầu tiên ngồi trên máy bay khiến Vy hơi choáng váng, xen lẫn hồi hộp khi sắp sửa được gặp cha của Thiên, tức là bố chồng tương lai của mình, không biết trông ông như thế nào nhỉ, có chấp nhận mình không? Nhìn qua thấy bác gái đang ngủ ngon giấc, Vy cũng vội vàng nhắm mắt. Ngồi ở ghế hạng nhất nên không khí cũng dễ chịu hơn, Thiên thật chu đáo. Nghĩ đến Thiên, cô khẽ thở dài: Ít nhất một tháng nữa mới gặp lại anh.
……..….o0o………….
Kỳ nghỉ lễ năm nay, công ty Quân không đi biển như mọi năm, mà địa điểm được chọn là một vùng núi quanh năm yên bình, tươi mát. Ban tổ chức chắc chắn nơi đây sẽ làm mọi người sảng khoái sau những dự án lớn vừa hoàn thành. Khi anh hướng dẫn viên giới thiệu nơi đoàn sẽ nghỉ chân, thì tâm trí Quân lại rơi vào một khoảng không gian khác, vì con đường đá sỏi chiếc xe đang cán lên kêu “rộp rộp” chính là con đường dẫn vào trại trẻ của má Vân, con đường dẫn vào bầu trời ký ức mà Quân không tài nào quên được. Anh tin chắc anh còn biết rõ nơi đây hơn cả anh hướng dẫn đang đứng trên kia, ngay cả câu chuyện về cô nhi viện bị cháy anh cũng được chứng kiến tận mắt chứ không thuật lại từ sách báo như thế. Anh nhắm mắt, thả lỏng người về thời gian mười mấy năm trước. Những kỷ niệm cùng Vy sống vui vẻ bên má Vân và lũ trẻ thật đẹp đẽ biết bao, tiếng Vy cười mỗi khi anh kể chuyện cười bất giác vang lên trong tâm trí anh. Rồi anh nhìn thấy bé Bông, cô bé mít ướt lúc nào cũng phải anh dỗ thì mới chịu nín, ngộ vậy đấy! Hôm nay anh có rủ bé Bông cùng đi, nhưng cô đang trong thời gian thử việc ở một xí nghiệp nhỏ gần nhà nên không thể nghỉ phép được. Anh còn thấy cả tâm trạng của mình khi cậu bé Thiên xuất hiện, mười tuổi thì Quân chưa xác định được, nhưng bây giờ anh có thể chắc chắn rằng anh đã ghen với cậu bé ấy…vì tình yêu anh dành cho Vy đã tồn tại từ năm mười tuổi, hoặc từ trước đó lâu lắm rồi. Quân choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm áo, anh nằm trong phòng khách sạn đã hơn nửa ngày rồi. Cả đoàn đang tụ tập bên đống lửa bập bùng cùng nhau ca hát, ăn khoai nướng, bắp nướng, có vài người còn đứng lên múa góp vui. Quân một mình lang thang trên con đường cũ, cảnh vật đã thay đổi nhiều, đôi lúc anh còn có cảm giác mình chưa từng thuộc về nơi này. Bước chân anh hụt hẫng, rớt vào không trung, toàn thân anh rơi xuống một bờ dốc, ê ẩm, có cố gắng hết sức Quân cũng không tài nào nhấc chân lên được. Anh không biết có vật gì đang đè lên người làm toàn thân anh bất động, anh rơi vào hôn mê lúc nào không biết. Tỉnh dậy trong khách sạn, anh bạn cùng phòng thuật lại:
- Cậu đi đâu làm cả đoàn sáng ra đi tìm muốn hụt hơi, thấy trên đường có vết sượt dài, lần theo mới thấy cậu đang nằm dưới chân đồi đó, số cậu còn may, có cái thân cây to giữ lại, nếu không chắc cậu lăn thẳng xuống âm phủ rồi.
Cậu bạn cố tình chọc ghẹo, nhưng Quân chẳng thấy vui, chỉ thấy đau nhức khắp người, toàn thân anh băng bó một màu trắng toát. Thật không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra.
- Ế ế, cậu nằm yên đó, lát nữa sẽ có xe đưa cậu về thành phố gấp. Nặng đấy, không đùa được đâu, trạm xá ở đây không đủ khả năng, chậm trễ coi chừng cậu thành “Quân một giò” luôn đấy. Kìa xe tới kìa.
Một vài anh thanh niên đưa cậu lên xe cấp cứu. Quân nhớ mình đã ngủ một giấc rất dài, anh không còn cảm nhận được về thời gian nữa, mọi thứ từ lúc mười tuổi cứ nhảy múa loạn xạ trong đầu. Anh đang ở đâu, hiện thực hay là giấc mơ, Vy ở đâu sao anh không nhìn thấy. À thấy rồi, Vy đang lộng lẫy trong chiếc váy cưới ở cửa hàng cô ấy làm, à không, cô ấy đang ở thánh đường, tay cô ấy vòng vào tay chàng trai khôi ngô tuấn tú, cả hai cùng đồng thanh : “Con đồng ýyyyyyyyyyyy”
Anh giật mình dậy, đôi mắt mở to. May quá, không phải là thánh đường, anh đang ở bệnh viện. Quỳnh ngủ gục bên mép giường, trông gương mặt cô hốc hác hẳn đi, đôi mắt hình như hơi thâm quầng. Mình thật tệ - Quân nghĩ, bé Bông tốt với anh biết mấy, mà anh đã một lần cảm động với tấm chân tình đó đâu. Thấy anh giật mình, Quỳnh cũng bật dậy:
- Anh sao thế, thấy đau chỗ nào hả? – Quỳnh lo lắng.
- Không, anh ở đây mấy ngày rồi em?
- Cũng 4 ngày rồi đó, thấy anh hôn mê suốt em lo quá. Người ta phẫu thuật cho anh xong thì đưa vào đây, để em đi gọi bác sĩ.
Quỳnh chạy đi, thấy tướng cô xiêu vẹo, nhìn rõ là gầy đi khá nhiều, anh tự trách mình quá vô tâm. Có lẽ 4 ngày nay cô bé cũng không ăn uống ngủ nghỉ gì cả. Anh nhận ra cuộc sống mình vẫn còn ý nghĩa.
- Thôi để bác sĩ chẩn đoán lại cho anh, em chạy ra mua ít cháo – Quỳnh dẫn bác sĩ vào.
- Em về nhà nghỉ ngơi chút đi, anh không sao rồi, với lại có bác sĩ ở đây nữa.
- Vậy để em về nấu cháo cho anh, anh mới tỉnh dậy ăn uống bên ngoài cũng không tốt. Lát anh nghỉ ngơi, chiều em vào.
- Cám ơn em.
- Anh lại khách sáo. Thôi em về. – Quỳnh quay sang – Tất cả nhờ bác sĩ nhé.
- Được rồi, cô cứ về đi.
Thiên đo lại nhịp tim, nhiệt độ,…cho Quân rồi vui vẻ bắt chuyện:
- Bạn gái anh tốt thật, cô ấy ở đây 4 ngày nay rồi đó, cô ấy nói anh chỉ có mình cô ấy là người quen nên không thể bỏ anh lại một mình được.
Từ “bạn gái” làm Quân cảm thấy hổ thẹn, anh sao đủ tư cách chứ:
- Thực ra thì không phải, ngày xưa tôi và cô ấy ở chung cô nhi viện với nhau, mới đây tình cờ gặp lại thôi.
- Cô nhi viện sao. Thật trùng hợp.
- Trùng hợp gì ạ bác sĩ?
- À , vợ chưa cưới của tôi cũng là trẻ mồ côi.
Bên ngoài, cô ý tá hớt hải chạy vào:
- Bác sĩ Thiên, có một ca rất nặng , nhờ bác sĩ cho phẫu thuật gấp.
- Được, tôi qua ngay.
Bác sĩ Thiên ư. Bác sĩ tên Thiên, vợ chưa cưới là trẻ mồ côi…Có lẽ nào. Trong đầu Quân hiện ra một loạt những liên tưởng. Cậu bé con nhà giàu năm xưa cũng là cái tên như thế, lại còn có nhiều nét giống với vị bác sĩ này, có khác chăng là những dày dặn, những nếp nhăn do thời gian lướt qua. Nhưng nếu đúng thì anh ta gặp Vy trong trường hợp nào. Từ lúc cô nhi viện bị cháy đã không còn tin tức gì cơ mà, mười mấy năm sống cùng với Vy anh cũng không hề thấy Vy có quen một người nào khác. Nghĩ đến đây, Quân lại cảm thấy một sự nghẹn ngào đến ức chế không thể nào giải tỏa được. Rõ ràng anh biết tuy sống cùng với anh, chăm sóc cho anh, vì ngoài anh ra Vy chẳng còn người thân nào khác, còn sự thật là trong trái tim Vy luôn chỉ có hình bóng của cậu bé Thiên mà thôi, bao nhiêu năm trôi qua không hề thay đổi. Cách Vy trân trọng sợi dây chuyền đã nhiều lần làm Quân hụt hẫng, có lúc Vy còn thì thầm điều gì đấy với chiếc dây chuyền mà cô không muốn Quân biết. Anh luôn tự gạt bỏ mọi cảm giác ấy ra, để hy vọng một ngày tình cảm của anh sẽ được Vy đáp trả. Quả thật duyên trời đã định thì người phàm không thể cưỡng lại được.
Chiều tối, Quỳnh mang cháo nóng vào cho Quân, cả hai cùng nhau ăn rất vui vẻ. Quân rủ:
- Lát ăn xong mình đi dạo nhé.
- Dạ được, bác sĩ cũng khuyên nên đi dạo cho chóng hồi phục.
Quân kể lại hết mọi chuyện cho Quỳnh nghe, cả những suy nghĩ của anh về câu chuyện ngẫu nhiên anh biết được từ vị bác sĩ đã hết lòng chữa trị cho anh thời gian qua…
- Em nghĩ liệu vợ chưa cưới của bác sĩ Thiên có phải chị Vy không?
- Em nghĩ là không, chứ tại sao chị Vy lại không liên lạc với anh
- Anh cũng không biết – Ánh mắt Quân nhìn ra vô định – Có thể Vy muốn dịp này để trốn chạy tình cảm của anh. Vy luôn biết anh yêu cô ấy.
- Nếu muốn trốn chạy thì có lẽ chị Vy đã rời xa anh từ lâu rồi cũng nên, đâu cần phải đợi anh học hành thành đạt như thế. Chị ấy chăm sóc anh rất chu đáo đấy sao?
- ….
- Thôi anh đừng nghĩ ngợi linh tinh, trên đời này đâu thiếu gì trẻ mồ côi hả anh. Có thể chỉ là trùng hợp.
- Vậy em nghĩ bây giờ Vy ở đâu, hay cô ấy đã…
- Anh đừng nói gở - Quỳnh ngắt lời – Chắc bây giờ chị ấy đang ở một nơi giàu sang nào đó, nơi mà anh em mình chẳng bao giờ tới được í, hoặc đó là những nơi anh đã vô tình bỏ qua. Người ta vẫn nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất đấy thôi.
Quân không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Lúc quyết định quên Vy chẳng phải anh đã nói là không bao giờ nghĩ đến cô ấy nữa đó sao. Quân mỉm cười quay sang bé Bông:
- Em năm nay cũng hai mươi mấy rồi, sao chưa kiếm một anh nào đi chứ, cho anh còn dự đám cưới, chứ không ông anh này già mất thôi.
- Anh này chọc em – Đèn trong khu nhà hắt ra nhè nhẹ nhưng cũng đủ để thấy đôi má Quỳnh đang ửng đỏ - Em có để ý người ta nhưng mà người ta chẳng biết anh ạ.
- Em gái tui là người nhút nhát từ lúc nào sao tui không nhớ nhỉ?
- Tại người ta…yêu người khác anh ạ. Nên mình có nói ra thì chỉ làm người ta khó xử hơn mà thôi, nhiều khi còn ngượng ngùng mỗi khi gặp mặt, em nghĩ cứ thế này sẽ tốt hơn.
- Ừ, là kẻ thứ ba luôn đau khổ em ạ. Chúc phúc cho người ta đi em – Quân đau lòng nhìn cô bé, bất giác nghĩ đến mình cũng từng là kẻ thứ ba dù chỉ trong cảm nhận.
- Nhưng…em không thể chúc phúc cho người ta được…vì anh ấy bây giờ không cảm thấy hạnh phúc. Chuyện dài lắm, sau này có dịp em sẽ kể anh nghe.
- Cũng được – Quân gật đầu – Em về nhà đi kẻo khuya.
- Em muốn ở lại đây với anh.
- Anh khỏe rồi, không cần phiền em nữa đâu.
- Về nhà cũng chỉ mình em buồn lắm, em sẽ ngủ bên mép giường giống mấy ngày nay nè, anh cho em ở lại đi.
Quân suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý:
- Được, anh sẽ nhường cho em ngủ trên giường.
- Vậy sao được – Quỳnh xua tay – Anh là bệnh nhân mà.
- Nhưng em là em gái bệnh nhân, em không chịu thì anh không thể cho em ở đây được.
- Em là em gái anh sao. Dạ được. Nhưng còn anh.
- Lát anh chạy ra kia mua 1 cái chiếu là ổn rồi.
Không hiểu sao mặt bé Bông thoáng một nét buồn man mác.
………..….o0o……………
Sau khi phẫu thuật, bác trai chăm sóc bác gái rất chu đáo, có lẽ đó là lý do sức khỏe bác gái phục hồi rất nhanh, và đó cũng là lý do Vy cảm thấy nhớ Thiên da diết. Cách thể hiện của Thiên thật giống với bác trai lúc này, cô nhìn thấy một cánh cửa hạnh phúc đang chờ đợi mình phía trước. Mở cánh cửa đó ra, chắc chắn Thiên đang đứng đó, tay cầm bó hồng trắng thật lớn- loài hoa cô thích nhất, sau đó anh sẽ ôm ghì lấy cô như sợ cô sẽ tan biến vào chín tầng mây. Trong giây phút ấy, cô sẽ hét lên thật lớn: “ Thiên à, em yêu anh nhiều lắm anh biết không. Em thật hạnh phúc khi có anh bên cạnh”.
- Này, sao em hét lên to thế, đang ở bệnh viện đấy.
- Ôi em quên mất, gặp lại anh em mừng phát điên lên rồi này – Cô lại ôm chầm lấy Thiên.
- Anh cũng bất ngờ lắm, anh tưởng hai tuần nữa em mới về chứ.
- Mẹ khỏe nhiều rồi, em cũng nên về để ba mẹ tự do chứ - Ánh mắt cô lém lỉnh.
- Hay là em về đây để chúng ta tự do – Thiên áp sát mặt vào má Vy khiến cô lúng túng - Sao em không về nhà nghỉ ngơi trước mà đến thẳng đây thế.
- Em…em muốn gặp anh trước mà. Anh không vui sao – Giọng cô bỗng trở nên nghẹn ngào.
- Đâu có, anh vui lắm. Mừng em đã trở về với anh – Thiên vuốt nhẹ mái tóc của cô.
- Em nhớ nghề quá, anh cần em phụ gì không?
- Được, vậy em làm thủ tục xuất viện cho bệnh nhân “Đặng Minh Quân” phòng 301 nhé.
- Ok sir
Cái tên “Đặng Minh Quân” khiến cô cảm thấy quen quen mà cũng lạ lạ. Hình như cô đã từng nghe cái tên này rất nhiều lần rồi, không lẽ lại có nhiều người thích tên này vậy sao. Chuyến đi vừa rồi làm cho trí nhớ của Vy khá hơn, các bác sĩ bên đó chẩn đoán khi vết bầm trong đầu cô tan đi thì khả năng nhớ lại của cô rất cao. Dạo này cô hay nhớ lại lúc cô mười tuổi, rất nhiều ký ức hiện về, nhưng người con trai đó là ai cô không hề nhận ra. Cô đã nghĩ đó là Thiên nhưng không phải, chỉ một vài bức tranh ký ức là có Thiên thôi, vậy những khoảnh khắc khác là ai, chàng trai có vết bớt trên lỗ tai là ai?
Quân quay phắt người lại khi nghe cô y tá đọc tên mình, chiếc ly trên tay rớt xuống đất đánh “xoảng”, đôi mắt anh trợn tròn như không tin vào thứ gì đang tồn tại trước mặt.
- Vy!
Lần này người ngạc nhiên là Vy, không chỉ vì chàng trai đó biết tên cô, mà vì vết bớt trên lỗ tai trông quen thuộc đến lạ kỳ, cô đã thấy vết bớt này trong rất nhiều giấc mơ gần đây. Vy không còn đứng vững trên đôi chân của mình, tay cô nắm chặt cánh cửa, dường như nếu buông ra cô có thể té ngã bất cứ lúc nào.
- Anh quen tôi sao.
- Vy! Sao em lại hỏi vậy. Tuy đã hơn hai năm nhưng anh chưa bao giờ quên em. Em đã đi đâu trong khoảng thời gian ấy.
- Không đúng – Vy hét lên – Tôi là trẻ mồ côi, trại mồ côi cũng đã cháy rụi, sao tôi có thể còn người quen chứ.
- Em không nhớ gì sao Vy, chúng ta ở cùng trại trẻ mồ côi của má Vân, ngày cô nhi viện cháy, hai anh em ta đã cùng nhau lớn lên mà.
- Xin lỗi, chắc anh nhầm rồi – Ánh mắt Vy thận trọng – Tôi chưa từng biết anh, yêu cầu anh dọn dẹp đồ dùng, tôi đã làm thủ tục xuất viện cho anh rồi.
- Vy! Đúng là em rồi, anh Quân đây mà, em không nhận ra sao – Đôi mắt bất lực của Quân bắt đầu ngân ngấn nước- Chuyện gì đã xảy ra với em thế.
- Anh đừng nói nữa, tôi không biết anh là ai hếttttt
Vy ôm đầu, bỏ chạy ra ngoài. Bỗng cô đụng phải Thiên đang đi vào:
- Em sao thế, anh nghe tiếng em hét nên vội chạy qua đây.
- Anh Thiên, anh ta nói anh ta quen em.
Lúc này, Quân nhìn trừng trừng sang Thiên:
- Thì ra hai năm nay anh đã dấu cô ấy, anh có biết tôi đã đi tìm cô ấy như thế nào không, anh là đồ tồi.
- Anh là ai, tôi chỉ biết anh là bệnh nhân của tôi thôi. Yêu cầu anh xuất viện và đừng làm phiền vợ chưa cưới của tôi.
- Vợ chưa cưới, thật nực cười. Anh có biết sau khi cô nhi viện bị cháy chúng tôi đã sống vất vả thế nào không hả. Còn anh lúc đó đang ở đâu, đang sống trong nhung lụa của anh kìa. Tôi là ai hả, anh biết rõ mà, tôi là Quân, người mà cách đây hai mươi mấy năm anh đã gặp ở cô nhi viện đấy.
- À, tôi nhớ rồi, anh thay đổi nhiều quá. Anh hiểu lầm rồi, tôi tình cờ gặp lại Vy trong một vụ tai nạn, và không có cách nào để liên hệ với anh. Tôi không biết sau vụ hỏa hoạn, Vy đã sống với ai, cô ấy lại mất trí nhớ. Nhưng tôi hoàn toàn vì tình yêu dành cho cô ấy chứ không có mưu đồ nào hết.
- Thế Vy có yêu anh không, hay anh ép cô ấy yêu anh.
Vy đứng bên ngoài câu chuyện, nước mắt rơi lã chã. Nghe đến đây, cô cất tiếng:
- Anh Quân, em không nhớ gì hết, nhưng em biết chắc tình yêu em dành cho anh Thiên là thật. Anh ấy là chồng chưa cưới của em.
- Anh ta lừa em đấy, Vy à.
- Không! Em đã yêu anh ấy từ rất lâu rồi, nhưng cô bé mười tuổi chưa thể biết thế nào là tình yêu.
- Em nhớ điều đấy sao Vy. Còn anh, em có nhớ gì về anh không? – Ánh mắt Quân ánh lên tia hy vọng.
- Chỉ những ký ức về Thiên là em nhớ rõ nhất, nên em biết, người em luôn nghĩ đến không ai khác chính là Thiên. Ngoài ra em không nhớ gì hết. Em xin lỗi.
- Cô ấy mệt rồi – Thiên nói – Tôi đưa cô ấy về, phiếu xuất viện tôi để đây. Chào anh.
Hai người đi rồi, Quân ngồi bệt xuống giường, chuyện gì đang xảy ra với anh thế này. Anh đã mong chờ giây phút gặp lại Vy biết bao, nhưng đâu phải trong tình huống này, anh chưa hề nghĩ tới Vy đang ở bên Thiên – Người đã cướp mất trái tim Vy từ hai mươi mấy năm về trước. Còn anh, đúng như anh cảm nhận, Vy chỉ coi anh là một người anh trai, chưa bao giờ cô để anh vào một góc trái tim mình, nhưng anh vẫn cảm thấy sao khó chấp nhận quá. Cô ấy chỉ nhớ Thiên, thì ra tình cảm Vy dành cho Thiên lớn đến thế sao. Từ năm mười tuổi, người cô ấy nhớ nhất đã là Thiên rồi, chưa bao giờ cô ấy quên điều đó, ngay cả khi vừa nhớ lại, người đầu tiên cô ấy nhớ là Thiên. Vậy còn anh thì sao, nghĩ đến đây nước mắt anh lã chã rơi. Anh cũng để mặc cho những giọt nóng hổi chảy xuống má. Quyết tâm quên Vy của anh đâu mất hết rồi, cứ để mặc cho suy nghĩ về Vy nhảy múa trong anh. Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu tình thương, chỉ sau một tai nạn đã hoàn toàn tan biến khỏi ký ức Vy. Toàn thân anh dường như mất hết cảm giác, trái tim con người đã đóng băng, thì mọi giác quan khác có nghĩ lý gì nữa chứ. Có một vòng tay ôm anh từ phía sau anh cũng không hề hay biết, đến khi nước mắt của cô ấy làm ướt đẫm lưng áo, anh mới choàng tỉnh:
- Quỳnh, em vào đây lúc nào thế.
- Em đã nghe hết rồi anh ạ. Đây không phải lỗi của ai cả, là do định mệnh đã sắp đặt như thế, anh cứ khóc đi, em sẽ không cười anh đâu.
Quân ôm chặt lấy Quỳnh như một người sắp chết đuối bấu víu vào một thứ gì đó, anh chưa từng cảm thấy mình yếu đuối như lúc này, hoàn toàn bất lực trước trò đùa của số phận. Trong khoảnh khắc này, Quỳnh mới thấu hiểu được tình yêu là gì, nó có thể mang chúng ta lên thiên đường, nhưng cũng có khi làm chúng ta đau đớn vô cùng.
…………………o0o…………….
Trở về nhà với tâm trạng rối bời, Vy không tin những thứ mình vừa chứng kiến lại là sự thật, sự thật đi ra từ giấc mơ của cô. Chàng trai có vết bớt bên lỗ tai bước ra từ những ký ức để đứng đối diện với cô trong bệnh viện. Trong câu chuyện này, Vy biết trách ai đây, trách mình quá vô tâm sống hạnh phúc bên Thiên khi có một người luôn lo lắng tìm kiếm cô, hay trách ông trời đã khéo thử lòng người. Thiên lặng yên đi bên cạnh cô, anh không biết phải an ủi cô thế nào, bây giờ đã đến lúc buộc phải để Vy lựa chọn, hoặc cô sẽ rời xa anh đi tìm lại quá khứ của mình, hoặc là cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới tại ngôi nhà này, với Thiên, với tình yêu của Thiên. Không khí trong ngôi nhà vốn ấm áp này trở nên lạnh lẽo, nhìn bóng Vy lặng lẽ bước vào phòng, Thiên ngồi phịch xuống sô- pha, đầu óc quay cuồng, anh thiếp đi lúc nào không hay…
…………………o0o…………….
- Cốc, cốc, cốc…Anh có nhà không, anh Quân!
Quân ra mở cửa, đã mười giờ tối rồi ai còn đến nữa, để y nguyên bộ dạng thiểu não anh ra mở cửa:
- Vy, sao em biết anh ở đây? – Anh ngạc nhiên.
- Địa chỉ của anh ở trong hồ sơ bệnh án có ghi rõ mà, tôi nói chuyện với anh được không?
- Mời em vào nhà, nơi đây lúc nào cũng chào mừng em mà.
Khuôn mặt Vy lạnh tanh, cô ngồi xuống ghế, nhìn chăm chăm vào Quân:
- Tại sao anh biết tôi?
- Anh với em cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện của má Vân, từ lúc anh có ý thức là đã biết em rồi.
- Vậy sao mấy năm nay tôi không hề nhìn thấy anh?
- Cái này…cái này anh cũng không biết nói sao. Tự nhiên em biến mất, anh đã tìm em suốt hai năm nay, nhưng không hề có tin tức, rồi đột nhiên em xuất hiện trước mặt anh như một phép màu.
- Thực ra – đôi mắt Vy thoáng mơ hồ - tôi đã nhìn thấy anh trong những giấc mơ sau khi tôi về thăm trại trẻ đã cháy rụi năm xưa, nhưng tôi không biết anh là ai, tại sao anh lại xuất hiện trong những ký ức hiện về.
- Vậy là em vẫn nhớ anh sao – Quân nắm chặt lấy đôi tay đang cóng lạnh của Vy – Trí nhớ em hồi phục rồi sao.
- Tôi chỉ nhớ được một vài ký ức có anh, có tôi và Thiên, còn lại tất cả đều mơ hồ, không tài nào nhớ nổi.
- Vậy…em có nhớ ra tình cảm anh dành cho em… nhiều đến thế nào không?
- Xin lỗi anh, nhưng hơn hai năm nay người tôi yêu chỉ là Thiên thôi, và tôi có cảm giác mình đã yêu anh ấy từ rất lâu rồi.
- Vậy em đến tìm anh làm gì nữa – Quân hờn trách- sao em không sống một cuộc sống mới của mình luôn đi.
- Anh Quân à, cảm giác ký ức mập mờ khó chịu lắm. Huống hồ anh là người trong giấc mơ của tôi, tức là tôi và anh có mối liên hệ rất thân thiết. Tôi sao có thể sống tốt hiện tại khi quá khứ đã làm cho một người bị tổn thương.
- Vy! Em nghe anh nói đây – Quân kìm nén nước mắt vào trong – Người em yêu là Thiên, điều đó là sự thật, trước giờ anh luôn đánh lừa bản thân mình rằng em cũng yêu anh, nhưng anh nghĩ đã đến lúc cần trả em về với sự thật. Là anh tự làm anh tổn thương, chứ không phải là em.
- Vậy còn ký ức của em thì sao – Giọng Vy nhòe đi trong nước mắt.
- Quá khứ của em là những chuỗi ngày bươn chải nghèo khó, cũng chẳng có kỷ niệm gì đáng nhớ. Nhiều khi quên đi vậy lại tốt hơn.
- ….
- Em cố gắng sống hạnh phúc, không cần đến tìm anh nữa đâu. Ba tháng sau anh sang Mỹ rồi, không biết đến khi nào mới trở lại.
- Nhưng mà…
- Em về đi – Quân ngắt lời, bước thẳng ra phía sau nhà, anh không muốn Vy nhìn thấy giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Khó khăn lắm Quân mới có thể bước đi được, tình yêu của anh đang đứng ngay sau lưng, nhưng anh không tài nào nắm giữ được. Thôi thì để cô ấy đi, đó là điều tốt nhất anh có thể làm cho cô ấy lúc này.
Vy trở về nhà khi sương đã buông đầy trên cành lá, Thiên đã thức dậy từ lúc nào, anh đứng trước cổng chờ cô về, không biết đã bao lâu mà đầu tóc anh ướt đẫm hơi sương. Ngôi nhà tắt đèn im ỉm Thiên cũng không buồn bật lên, ngày hôm nay tưởng chừng là ngày vô cùng hạnh phúc sau mấy tháng trời xa cách, ai ngờ lại trở nên như thế này. Vừa thấy bóng Vy, anh ôm chầm lấy cô, chưa khi nào anh sợ mất cô như lúc này:
- Anh tưởng em đã chọn cách rời xa anh rồi.
- Sao em có thể chứ. Thiên, em xin lỗi, thực ra em đã thấy Quân trong giấc mơ của em rồi, nhưng em không hề biết anh ta là ai…cho đến hôm nay- Vy đầm đìa nước mắt.
- Anh xin lỗi đã dấu em, thật sự lúc em mất trí nhớ anh cũng không hề biết Quân còn sống hay đã chết sau vụ hỏa hoạn năm xưa, em trở về bên anh đã là một điều kỳ diệu rồi, anh không quan tâm đến những thứ khác.
- Nhưng em đã làm tổn thương Quân.
- Sẽ có cách khác để lấp đầy em ạ. Em đừng suy nghĩ nặng lòng nữa.
- Thiên à, em yêu anh…nhiều lắm.
- Em không trách anh đã lừa dối em sao, đã mang em đến một thế giới khác sao. Với khả năng của mình, anh có thể dễ dàng tìm được người quen của em chứ, nhưng anh không làm, anh sợ mất em. Anh đã nói dối em là vợ chưa cưới của anh, cũng là do anh sợ mất em, Vy à. Anh không nói như thế chắc chắn em sẽ không chịu ở trong nhà của anh, lúc đó em không một người thân thích, lại mất trí nhớ, anh sao yên tâm để em đi chứ. Xin lỗi em, anh quá ích kỷ, đã lợi dụng sự mất trí của em. Em trách anh đi, đánh anh đi, nhưng xin em đừng rời xa anh nữa. Lúc nãy khi tỉnh dậy không thấy em, căn nhà trống vắng, lạnh lẽo vô cùng, anh nhớ lại khoảng thời gian lúc anh mới qua Canada, cảm giác của anh lúc này cũng giống như vậy, anh sợ cảm giác cô đơn trống trải ấy lắm.
- Cô bé mười tuổi đã không dũng cảm nắm giữ người mà mình yêu quý nhất ở lại, để phải tốn rất nhiều thời gian chúng ta mới có thể tìm thấy nhau, thì em bây giờ sẽ không buông tay anh nữa đâu. Anh đã tìm thấy em trước khi em tìm thấy anh, đó là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời em rồi.
Cả hai yên lặng trong màn đêm, họ tựa sát vào nhau để tìm hơi ấm. Ký ức không còn làm Vy ray rứt nữa, mai mốt cô sẽ cùng Thiên đến nói chuyện với Quân, cần phải hóa giải mọi sóng gió trước khi Quân đến một vùng đất mới.
……………….o0o……………….
- Anh nói thế thật à?- Quỳnh ngạc nhiên – Khó khăn lắm anh mới gặp lại chị Vy, sao lại nói chị ấy đừng tìm anh nữa.
- Vậy tốt hơn em ạ, em có nhớ lúc trước anh từng nói với em rằng làm người thứ ba rất đau khổ không…Anh không muốn phá hoại hạnh phúc mà Vy đã chờ đợi hai mươi mấy năm nay.
- Anh quyết định thật rồi sao?
- Ừ, nếu là người khác thì anh sẽ giành lại Vy cho bằng được, còn đó là Thiên thì anh đã thua cuộc từ khi chưa bắt đầu rồi. Từ khi Thiên xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy, thì cũng thường xuyên xuất hiện trong những câu chuyện cô ấy kể với anh. Lúc đó anh chưa hiểu đó là cảm giác gì, nhưng thời gian đã giúp anh nhận ra rồi em ạ.
- Anh còn yêu chị Vy không?
- Anh chưa khi nào hết yêu chị ấy – Ánh mắt Quân nhìn ra bâng khuâng.
- Đó là lý do anh không mở lòng mình với bất kỳ ai – Quỳnh bỗng hét lên, gương mặt dàn dụa nước mắt – Sao anh không thử một lần nhìn vào tình cảm của em. Anh không nhận ra người con trai em yêu đơn phương là anh sao?
- Bé Bông…
- Em đã lớn rồi anh ạ, em là Quỳnh, em không muốn là em gái của anh đâu. Thật đấy.
- Em là người hiểu anh rõ nhất mà, sao em lại yêu anh.
- Chính vì hiểu anh nhất nên em mới yêu anh. Trước đây là tình thương cảm, nhưng nó đã biến thành tình yêu từ rất lâu rồi anh biết không.
- Không được, nhất định anh sẽ làm em tổn thương
- Em sẽ chờ anh, anh Quân! .
Cả hai lặng lẽ ngồi bên nhau, không ai nói với ai lời nào, để mặc cho những suy nghĩ và cảm xúc đan chặt lấy nhau. Đã hơn hai năm bặt vô âm tín của Vy thế mà anh vẫn yêu cô hơn ai hết, vậy liệu đến cuối đời anh có thể quên được cô không? Còn với Quỳnh, anh thật sự không muốn cô phải sống trong lòng anh với vị trí người thay thế. Quân biết anh làm vậy là rất tàn nhẫn.
Sau hôm ấy, tuy ở gần nhà nhau nhưng hình như họ cố tình tránh mặt, Quân đi làm đến tối mịt mới về, sáng Quỳnh đi làm thật sớm, họ sợ nhìn thấy nhau rồi phải đối mặt thế nào đây. Tốt nhất cứ để trái tim tự lành lại những vết xước vẫn đang rỉ máu. Có lẽ từ giờ trở đi Quân sẽ không gặp lại Vy nữa, anh sẽ chúc phúc cho cô như trước giờ anh vẫn luôn dành những gì tốt đẹp nhất cho cô, bởi anh biết: khi Vy buồn thì người đau lòng lại là chính anh. Quỳnh nói đúng, anh không mở lòng mình ra với ai cả, ít nhất là cho đến khoảnh khắc này. Cuộc đời anh và Vy đã ngã ra hai rẽ khác nhau, điểm đến của mỗi người nằm ở hai hướng quay lưng lại nhau, họ càng đi thì lại càng xa, càng xa….
………….…….o0o……………….
Nửa đêm, điện thoại Quân reo, là số của Quỳnh, đã gần hai tháng nay anh và Quỳnh tránh mặt nhau, dường như họ chưa nói với nhau một lời nào. Quân hoang mang, sao Quỳnh lại gọi vào giờ này, không lẽ bên nhà xảy ra chuyện, anh vội vàng bắt máy:
- A lô!
Đầu dây bên kia không phải là giọng của Quỳnh:
- Anh là người quen của bệnh nhân Phạm Ngọc Nhã Quỳnh đúng không ạ?
- Bệnh nhân, là sao ạ?
- Cô ấy bị kiệt sức, hiện đang nằm trong bệnh viện, chúng tôi đã truyền nước biển, hiện vẫn chưa tỉnh, anh vui lòng vào đây ngay, bệnh viện ….nằm trên đường…
- Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay, mong bác sĩ giúp đỡ.
Quân khoác vội cái áo, anh đi như bay ra đường. Đó chính là bệnh viện lúc trước anh nằm nên đường đi lối lại cũng không làm khó anh. Chẳng mấy chốc anh đã đến nơi, Quỳnh đang nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, rõ ràng cô ấy đang ngủ, nhưng giấc ngủ không lành. lâu lâu Quỳnh khẽ nấc lên, đôi mắt thâm quầng khẽ nhíu lại. Cô y tá đang thay nước biển, cũng khuya rồi mà cô ấy còn tận tụy đến thế, đúng là lương y như từ mẫu. Cô y tá quay lại, bắt gặp ánh mắt Quân đang nhìn mình chằm chằm, cô tiến tới, kéo anh ra ngoài:
- Anh là người nhà bệnh nhân sao? Ta ra ngoài nói chuyện cho cô ấy nghỉ ngơi.
Trong phút chốc Quân không thể đứng vững, anh níu lấy cánh cửa rồi theo cô y tá ra ngoài.
- Cô ấy làm việc quá sức, ngủ không đủ giấc, ăn uống cũng thất thường, dẫn đến tình trạng suy kiệt cơ thể, kèm với đau dạ dày gây ngất xỉu, may mà có vài người đưa cô ấy đến kịp, nếu không sẽ còn diễn biến phức tạp hơn. Anh là người thân, cần nhắc nhở cô ấy ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ.
- Vậy tình trạng cô ấy bây giờ thế nào.
- Tạm thời ổn rồi, ngày mai bác sĩ sẽ xét nghiệm tổng quát. Điều cô ấy cần nhất bây giờ là nghỉ ngơi trong tinh thần thoải mái nhất.
- Tội nghiệp cô ấy quá.
- Anh là người yêu cô ấy sao?...Tại tôi thấy trong lúc mê sảng, cô ấy liên tục gọi tên anh, câu cuối cùng cô ấy nói là cô ấy yêu anh trước khi rơi vào trạng thái hôn mê.
- ….
- Anh đừng làm tổn thương cô ấy nữa. Đừng mang cô ấy vào vòng xoáy lằng nhằng của chúng ta.
- Vy! Anh không thể quên em được, bởi vậy, anh không muốn làm tổn thương cô ấy.
- Có những thứ hạnh phúc ta phải cần rất nhiều thời gian để tìm kiếm, Quân ạ. Niềm hạnh phúc của Quân không nằm nơi tôi đâu, hãy mở lòng mình ra đi Quân, tôi tin cô ấy có thể mang lại hạnh phúc cho Quân.
- Vy có thể đổi cách xưng hô như xưa được không, anh Quân và em đấy.
- Điều đó bây giờ còn quan trọng với anh sao.
- Ít ra như vậy anh sẽ còn có cảm giác em là đứa em gái bé bỏng của anh như ngày nào, có như vậy anh mới đủ dũng khí. Em đừng tạo khoảng cách giữa chúng ta.
- Vậy – Vy mỉm cười- đứa em gái này chúc anh sớm nắm lấy được hạnh phúc của mình.
Quân mỉm cười, lần nói chuyện này không làm anh căng thẳng như lần trước, cũng không làm trái tim anh đau nhói thêm nữa, ngược lại cảm thấy một chút gì đó ấm áp. Cô ấy đã tìm thấy bến đỗ hạnh phúc của mình rồi, tại sao anh lại không thể chứ. Đối với Vy, cuộc nói chuyện này khiến cô cảm thấy Quân thật thân thiết, dễ gần, một cảm giác của người anh trai đang vỗ về đứa em gái hư , cô hy vọng anh sẽ sớm tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình- một tình yêu được đáp trả trọn vẹn mà cô muôn đời nợ anh.
Thiên vừa kết thúc ca phẫu thuật, toàn thân anh mệt lả, liêu xiêu bước vào phòng dành cho bác sĩ đã gặp ngay Vy ở cửa
- Ủa, hết ca trực rồi sao em chưa về?
- Em muốn đợi anh cùng về.
- Vợ anh có khác mà.
- Chưa đâu nhé – Vy nhéo anh một cái- anh đừng có nhận vơ đấy.
- Hihi, tuân lệnh. Đợi anh thay đồ rồi mình đi ăn chút gì đó nha.
Vy cũng cảm thấy đói đói, từ chiều qua đến giờ cô đã ăn uống gì đâu. Cả hai khoác tay nhau ra khỏi bệnh viện.
- Mẹ nói cuối năm nay ba mẹ tính về đây tổ chức đám cưới cho mình rồi chắc mẹ sẽ qua đó sống với ba luôn.
- Sức khỏe mẹ tốt chứ anh.
- Có, khí hậu bên đó khá hợp với mẹ, với lại có ba chăm sóc thì em yên tâm
- Khoản này thì em được chứng kiến rồi, mai mốt nhất định anh phải giống ba chuyện này đấy.
- Yes, mardam. Vậy em tính sao? Cuối năm nay được chứ, còn anh chịu hết nổi rồi đấy công chúa ạ.
- Hihi, tùy anh quyết định. Những việc quan trọng nên để anh quyết định.
- Vậy ngày mai mình đi coi áo cưới nhé, hay em thích đi coi nhẫn trước.
- Người ta nói mua nhẫn sớm không tốt đâu anh, mình đi coi áo cưới trước đi anh.
- Nhất trí.
- À, em đã nói chuyện với Quân rồi, mọi chuyện tốt đẹp anh ạ. Hy vọng anh ấy sớm quên được em.
- Em thì ai có thể quên được chứ, anh chỉ cần anh ta sớm tìm được hạnh phúc riêng của mình, để em còn yên tâm ở bên anh chứ.
- Có một người yêu anh ấy rất nhiều, cô ấy rất xinh, thậm chí xinh hơn em gấp mười lần.
- Có sao? hy vọng anh ta nghĩ như thế, để anh còn cảm thấy yên tâm - Thiên cười, ánh mắt lém lỉnh.
- Anh chỉ toàn trêu em. Ghét anh.
Tiệm áo cưới nho nhỏ nhưng trưng bày những mẫu hiện đại nhất, khung cảnh sáng sủa làm khách hàng rất thích mắt. Gần hai tiếng đồng hồ được tư vấn, Thiên và Vy cũng chọn được vài bộ ưng ý. Mặc lên mình chiếc váy cưới, nhìn Vy chẳng khác gì hằng nga trên thiên quốc, sánh vai với vị hoàng tử khôi ngô tuấn tú là Thiên trong trang phục chú rể. Bỗng từ ngoài cửa có tiếng nói lớn, giọng điệu mừng rỡ:
- Vy, là cháu phải không?
- Dạ, bác là…
- Ngày xưa cháu làm ở đây mà cháu không nhớ ta sao?
- Ngày xưa cháu làm việc ở đây ạ?
- Đúng vậy, một hôm tự nhiên cháu biến mất, ta chẳng cách nào liên lạc được. Mấy khách hàng đến trả đồ cũng hỏi cháu đấy.
Bà chủ không nhận ra nét mặt mơ hồ của Vy, bà tiếp tục:
- Cậu bạn hay đến chở cháu về cũng đến đây hỏi cháu vài lần, nhưng lúc ấy cháu nghỉ rồi nên ta cũng chẳng biết trả lời thế nào.
- Cậu bạn…
- Ừ, bữa nay cháu đến với cậu ấy à?
- Cháu không biết, bà nhìn xem đây có phải cậu bạn đó không?
Vy nép người qua một bên để bà chủ nhìn thấy Thiên
- Không phải rồi, cậu kia có cái bớt trên lỗ tai mà. Anh chàng này là ai thế?
- Dạ, đây là chồng sắp cưới của cháu, chúng cháu đang thử váy cưới.
- Ra thế, cháu chia tay với cậu kia rồi sao, ta thấy hai đứa đẹp đôi thế mà.
- Người bác nhắc có lẽ là Quân.
- Ừ ừ, hình như là tên đấy đấy.
- Anh ấy giống như là anh trai của cháu. Chúng cháu cũng mới gặp lại nhau thôi, chuyện dài lắm bác ạ.
Vy bắt sang chuyện khác:
- Bác thấy cháu mặc bộ này thế nào?
- Rất đẹp, mà ta nói thật với cháu điều này nhé – Bà chủ ghé sát tai Vy- Anh chàng kia đẹp trai đấy, cháu ráng mà giữ đó.
Hai bác cháu cười rất tươi nhìn Thiên, khiến anh cảm thấy đỏ mặt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Áo cưới, hình, trang sức, tiệc, thiệp,…tất cả đã sẵn sàng. Chỉ còn một tháng nữa thôi là Vy và Thiên sẽ bước vào thánh đường để cử hành thánh lễ mà cả hai đã chờ đợi rất lâu rồi. Tình yêu của họ sắp bước sang một trang mới, những sóng gió trong cuộc đời giúp cho tâm hồn của họ càng hòa quyện vào nhau hơn, không gì có thể tách rời.
…………….o0o…………….
Sau khi kết thúc câu chuyện với Vy, Quân quay vào phòng bệnh, gục đầu trên cánh tay Quỳnh nhưng anh không sao chợp mắt được. Những lời Vy nói vẫn luôn nhảy múa trong đầu anh: “ Quỳnh muốn kiếm nhiều tiền để cho anh làm lộ phí qua Mỹ học nâng cao tay nghề, cô ấy hi vọng ở vùng trời mới anh có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình, không có em, không có cô ấy, không có trại trẻ, không có quá khứ, tất cả đều ở điểm xuất phát…”, nước mắt anh trào ra, lăn đầy trên cánh tay Quỳnh:
- Quỳnh ơi, em khờ quá. Sao phải ra nông nỗi này vì anh chứ, anh xứng đáng sao? Từ hai năm trước, ngày anh gặp lại em, em nhớ không? Hôm đó là ngày anh quyết tâm không đi tìm Vy nữa, quyết tâm gạt bỏ cô ấy ra khỏi cuộc sống của anh, nhưng anh không làm được, anh đã làm em buồn rồi phải không bé Bông của anh? Nhưng hôm nay thì khác, lời hứa với Vy hôm nay anh nhất định sẽ thực hiện… Em biết anh hứa gì không? Em tỉnh giấc đi anh sẽ nói cho em biết.
Quân hướng cặp mắt ra vô định, trước mặt anh chỉ một màu trắng xóa của bệnh viện, hơi gió về sáng làm anh khẽ rùng mình:
- Hai tháng nữa anh qua Mỹ rồi, nếu học tập tốt anh sẽ có cơ hội ở lại công ty mẹ bên đó làm việc luôn. Em phải tự biết chăm sóc bản thân mình chứ….
Quân ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, ánh mặt trời đã xuyên từng tia nắng qua tấm rèm cửa sổ. Quỳnh đã thức dậy từ lúc nào, trong bộ đồ bệnh nhân nhìn cô bé gầy hẳn đi trông thấy. Cô đang nhìn anh, mỉm cười, đợi đến khi Quân dụi mắt, vươn vai, trả tinh thần về trạng thái tỉnh táo nhất cô mới hỏi:
- Em tỉnh rồi đây, anh nói đi, anh đã hứa gì với chị Vy?
- Á, em nghe sao. Anh tưởng lúc đó em vẫn còn hôn mê.
- Em khỏe lắm mà, ngủ một giấc là ổn liền. Với lại tự nhiên cánh tay em nóng hổi ướt nhẹp nên em tỉnh dậy.
- Sao lúc đó em không lên tiếng để anh gọi bác sĩ khám cho em.
- Em sợ làm đứt mạch cảm xúc của anh, hihi. Thế nào, anh hứa gì với chị Vy vậy. Anh nói khi nào tỉnh sẽ nói cho em biết mà.
- À, anh hứa…sẽ chúc phúc cho cô ấy và Thiên.
- Chỉ thế thôi sao- Gương mặt Quỳnh thoáng chút buồn, cô quay mặt nhìn ra cửa sổ.
- Thực ra…thì còn một điều nữa.
- …
- Đó là…anh hứa với cô ấy…sẽ luôn chăm sóc cho em.
Quỳnh vẫn đứng yên như thế, vậy là Quân luôn coi cô như bé Bông ngày nào, sợ không có anh dỗ dành thì cô sẽ không chịu thôi khóc nhè. Cô thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc thất vọng, cô đã nói cô không muốn làm em gái của anh cơ mà.
- Ý anh là… ý là…em đồng ý làm bạn gái anh chứ, nhất định anh sẽ chăm sóc em thật tốt.
- Sao? Anh nói gì? – Đôi mắt Quỳnh mở to, nhìn xoáy vào Quân.
- Anh…rất biết ơn tình cảm của em…nên…nên.
- Em không cần anh đáp trả. Tình yêu nên xuất phát từ trái tim anh ạ. Còn để cám ơn hay thương hại em đều không cần.
- Em hiểu nhầm ý anh rồi. Ý anh là…tình cảm của em khiến anh rất cảm kích…Vy đã nói cho anh hiểu ra hạnh phúc thật sự là gì, đó là những thứ ngay trong tầm tay mà mình cần nắm thật chặt, chứ cứ đuổi theo những thứ không thuộc về mình chính là điều ngốc nghếch nhất…Anh chính là kẻ ngốc nghếch nhất.
- Không, anh không ngốc nghếch. Anh đã được sống trọn vẹn với tình yêu của mình, tuy đó là thứ tình cảm không được đáp trả, nhưng em sẽ cố gắng…tất cả…vì anh.
Nước mắt hạnh phúc rớt xuống khóe môi đang nở nụ cười của Quỳnh, cô bé nhỏ nằm gọn trong vòng tay Quân. Hạnh phúc của cô đã cập đúng bến mà cô luôn chờ đợi. Ai bảo cô nằm viện là điều tồi tệ chứ, nhờ có cố gắng hết sức của mình cô đã trạm được đến trái tim của Quân rồi- người mà cô yêu nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.