Bẩm Báo Vương Gia, Vương Phi Đến Rồi
Chương 55: Còn một nữ nhân : lật đổ Dạ Hoàng
Kim Ngọc (金恩高)
09/09/2023
Cùng lúc đó, ở núi Tùng Vân, nơi Tư Dạ Hành Lâm chọn để hành quyết cả tộc Kim thị.
Tư Dạ Hành Lâm vận thường bào màu nhạt, oai nghiêm ngồi trên tọa vị, hai bên che lọng, có kẻ hầu người hạ đủ đầy. Một tay hắn đặt lên tay vịn của ghế, tay kia thư thả bóc trái cây cho vào miệng nhai nhồm nhoàng.
Phía dưới chân hắn, cách thêm khoảng một trượng là một khoảng sân lớn được lót bằng gỗ mỏng, trên là cả gia tộc họ Kim đang bị trói và ép quỳ, người nào người nấy mặt mày nhem nhuốc, tối tăm không chút sự sống, quần áo và tóc tai đều xộc xệch, bù xù.
Những đứa bé và những dân phụ bắt đầu rơi lệ, biết dù có khóc thêm bao nhiêu nữa thì cũng không thể đổi lấy kết cục khác, nhưng vẫn không tài nào kìm nén được nỗi uất ức trong lòng.
Kim Quang bị quỳ ngay trước Tư Dạ Hành Lâm, không một lời oán than. Ông hướng mắt nhìn lên trời, thấy mặt trời đã lên cao đến mức khiến bản thân không tài nào mở to hai mắt ra được. Kim Quang thở dài, vậy coi ra kế hoạch của Tư Dạ Hành Vũ đã thất bại rồi, mà ngay từ đầu, ông cũng chẳng dám trông mong. Chỉ mong hắn và nữ nhân duy nhất của Kim thị còn được sống, chỉ vậy đã là đủ lắm rồi.
Thời khắc xử tử cũng đã đến, Tư Dạ Hành Lâm sợ đêm dài lắm mộng, liền cầm chiêu bài trảm thủ, quăng xuống ngay trước mặt Kim Quang, dõng dạc ra lệnh:
“Thời gian đã đến, lập tức xử trảm cả gia tộc Kim thị!”
Hắn vừa dứt câu, đao phủ* hai bên tả hữu liền xếp thành hai hàng, theo thứ tự vách đao tiến đến đứng sau lưng phạm nhân, giơ cao cây đao to và loáng bóng lên, chuẩn bị hành hình.
*Đao phủ: người làm nghề chém đầu người.
Đường Nguyệt Cát trợn mắt hoang mang, vội hét lớn:
“Không được!! Hoàng thượng, không được xử trảm chúng thần!”
“Tại sao trẫm lại không được làm vậy?”
Đường Nguyệt Cát đổ mồ hôi hột, vừa nói vừa lết lên trên bằng đầu gối, kiên trì đến mức nếu không có cấm vệ chặn lại thì đã lê thân đến tận chỗ Tư Dạ Hành Lâm:
“Hoàng thượng, thần phụ… là thái hậu, thái hậu hứa với thần phụ, chỉ cần thần phụ giúp người một việc, thì người lập tức tha chết cho cả tộc Kim thị.”
Kim Quang nghe như sét đánh ngang tai. Lời bà ta vừa nói, cũng có thể là đúng đấy, nhưng người như Doãn Mễ Yên thật sự sẽ hứa tha là tha sao? huống hồ Kim thị là cái gai trong mắt của Doãn thị, diệt còn không hết, thì cứu thế nào?
Kim Quang cố lê lết hai đầu gối đã rướm máu do trước đó bị dùng hành, đến bên cạnh Đường Nguyệt Cát, lo lắng hỏi:
“Bà… rốt cuộc bà đã làm gì cho thái hậu để đổi lấy lời hứa đó?”
Đường Nguyệt Cát lo sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ có thể tiếp tục cầu xin Tư Dạ Hành Lâm để tìm đường sống:
“Hoàng thượng, thái hậu đã đồng ý dùng một mạng của người trong gia tộc để đổi lấy tất cả, thần phụ cũng đã giúp người giết… giết chết người đó, cho nên…”
Tư Dạ Hành Lâm hơi chòm nửa thân trước về phía trước, một tay chống lên đầu gối, hạ ánh nhìn khinh bỉ xuống người không biết xấu hổ bên dưới, hả hê cười lớn:
“Hahaha! Hoang đường! Kim phu nhân, dù cho bà có sắp chết đến nơi thì cũng không thể tùy tiện làm ô uế thanh danh của thái hậu được. Ai đời lại đi đảm bảo cho cả gia tộc của kẻ phản nghịch thoát khỏi án tru di? Bà không bằng không chứng, tùy ý vu oan, chết trăm lần không hết tội.”
“Thần phụ…”
“Đồ tiện nhân không biết xấu hổ!”
Đường Nguyệt Cát còn định giải thích thêm, nhưng chợt nghe tiếng Kim Quang quát thẳng vào mặt mình. Bà ta quay đầu sang nhìn ông, mắt mở to kinh ngạc, thậm chí nếu không nhìn thấy bộ dạng tức đến méo mó mặt mày của ông, thì bà sẽ không tin phu quân kết tóc mấy mươi năm có thể nói ra những lời này với nương tử của mình.
“Thừa… thừa tướng, ngài vừa nói gì vậy?”
“Ta nói bà là đồ tiện nhân không biết xấu hổ! Tại sao bà có thể vì tính mạng của mình mà muốn hại chết Tịnh Ngọc? Chẳng lẽ bà tham sống sợ chết đến mức như vậy sao?”
Đường Nguyệt Cát bị những lời nói của Kim Quang làm cho tâm thần phát điên. Bà ta lụi thụi đứng dậy, bao nhiêu uất hận cũng vì vậy mà tuôn trào:
“Ta tham sống sợ chết? Ta hi sinh Kim Tịnh Ngọc đâu phải vì bản thân ta, là ta muốn cứu cả gia tộc! Một cái mạng quèn của con gái ông có thể đổi lấy sinh mạng của tất cả mọi người ở đây, tại sao không?”
Một vị đại lão nương đã ngoài tám mươi, đầu tóc bạc phơ đang yếu ớt đến sắp chết, cũng không cho lọt tai được những lời vừa rồi. Giọng lão run run, nhưng lại rạch ròi từng câu từng chữ:
“Nguyệt Cát, con sai rồi! Tất cả chúng ta, trước nay được hưởng giàu sang phú quý, tiếng tăm lẫy lừng đều là do Kim Quang đổ xương đổ máu ở sa trường giành về. Nay thời thế thay đổi. Tịnh Ngọc mới là vinh quang sáng chói nhất của gia tộc chúng ta. Chỉ cần Tịnh Ngọc còn sống, Kim thị sẽ mãi mãi lưu danh ngàn đời. Chúng ta chết cho Tịnh Ngọc sống, thì chẳng còn gì hợp lí, hợp tình hơn.”
“Thẩm thẩm, có phải người già rồi nên mới lẩm cẩm đến mức không nhận ra đúng sai phải không? Kim Tịnh Ngọc đó sẽ không làm được trò trống gì cả, chết đi mới là lẽ thường tình!”
Đại lão nương bất lực lắc đầu, lời lẽ nhẹ nhàng, nhưng thấu tận tim gan:
“Người không biết phân định đúng sai, là con mới phải. Thái hậu đó sẽ không bao giờ muốn cứu giúp bất cứ ai trong gia tộc ta đâu, là con ngu ngốc, nên mới bị bà ta lừa.”
Đường Nguyệt Cát suy sụp tinh thần, suýt chút ngã quỵ. Còn Kim Quang không còn để tâm đến bà ta nữa, trực tiếp quay sang hỏi Tư Dạ Hành Lâm:
“Hoàng thượng, rốt cuộc Tịnh Ngọc ra sao rồi?”
Tư Dạ Hành Lâm vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, ngôn từ không chút sĩ diện này cũng có thể tuôn ra từ miệng của kẻ gọi là thánh thượng được:
“Thừa tướng cứ việc yên tâm, Tịnh Ngọc không chỉ bình an vô sự, mà sắp được một bước lên mây. Vì sớm thôi, trẫm sẽ phong nàng làm quý phi, hoàng quý phi, rồi cả hoàng hậu, được ngồi cạnh trẫm trên phụng vị, làm quốc mẫu của Sở quốc ta. Thế nào, có phải là rất tốt không?”
Kim Quang nghe xong, giận càng thêm giận. Ông muốn lao đến để giết Tư Dạ Hành Lâm ngay tức khắc, nhưng chỉ vừa nhón người đã bị bọn cấm vệ ép ngã xuống. Mà dù cho không có bọn chúng đi chăng nữa, với sức của ông hiện tại mà muốn giết Tư Dạ Hành Lâm, thì còn khó hơn lên trời.
Kim Quang mọp người xuống tấm gỗ mỏng, một suy nghĩ chớp nhoáng xuyên ngang tâm trí ông. Ông nghiến chặt răng, gồng mình và dùng hết sức bình sinh vực dậy, bật cả tên cấm vệ đang cố giữ ông lại, lớn giọng oai hùng:
“Tư Dạ Hành Lâm! Kim Quang ta một đời trung nghĩa, Kim thị ta trên dưới tận trung với Sở quốc, với thái thượng hoàng. Nếu hôm nay chính miệng tên tân đế ngồi trên ngai vị còn chưa vững như ngươi đã không tiếc nghĩa tình nói ra những lời đốn mạt đó, thì ta không hầu vua, Kim thị ta cũng không hầu vua nữa!”
Kim Quang nói dứt câu, liền dồn ánh mắt kiên định về phía gốc cây cổ thụ cách đó không xa, chạy thục mạng đến đó và đập đầu thật mạnh vào. Hành động ấy xảy ra nhanh đến mức có nhiều người không kịp quan sát, khi nhìn lại đã thấy Kim Quang xoay người lại nhìn về phía bọn họ, máu tươi từ trán trải dài xuống mặt, rồi chính ông cũng trượt dần xuống đất.
Ông trừng mắt nhìn Tư Dạ Hành Lâm, giơ ngón trỏ về phía hắn, hơi thở thoi thóp, nói xong câu cuối mới chịu xuôi tay:
“Tư Dạ Hành Lâm… Kim thị ta dù chỉ còn một nữ nhân, cũng sẽ… cũng sẽ lật đổ Dạ Hoàng*, trừ hại cho dân, rửa thù cho gia tộc!”
*Dạ Hoàng: niên hiện của Tư Dạ Hành Lâm.
Tư Dạ Hành Lâm giận dữ đập tay thật mạnh vào tay vịn của ghế, định quát Kim Quang nhưng chợt nhận ra ông ấy đã tắt thở từ bao giờ, nhưng ánh mắt căm thù vẫn còn trừng trừng nhìn vào hắn.
Hành Lâm quay đầu lại nhìn về hướng chính diện, không dám đối diện với ánh mắt căm thù kia nữa. Hắn nuốt nước bọt như trấn an bản thân mình, sau đó lại ra lệnh:
“Còn chờ gì nữa? Không mau xử tử cả tộc Kim thị?!”
Lời thúc giục của hắn khiến các đao phủ lấy lại hồn vía. Họ cầm chắc thanh đao, giơ cao lên rồi bổ xuống, mỗi lần bổ xuống là một cái thủ cấp văng ra, máu tươi xịt ra một cách điên cuồng. Chẳng mấy chốc, cả gia tộc Kim thị trên dưới năm mươi người, đầy đủ già, trẻ, lớn, bé đều trở thành những hồn ma không đầu. Đương nhiên, Đường Nguyệt Cát cũng không thoát việc cùng chung số phận.
Tư Dạ Hành Lâm sau khi đích thân chứng kiến Kim thị đầu rơi như nước, mới hài lòng, đứng dậy trở về. Ngồi trên kiệu, hắn nắm chặt nắm đấm, háo hức mong chờ giây phút được xử tội Tư Dạ Hành Vũ, sau đó có thể đường đường chính chính bước đầu sắc phong Kim Tịnh Ngọc làm quý phi.
Còn về câu tuyên thệ trước khi chết của Kim Quang, đối với hắn cũng có ảnh hưởng tâm lí ít nhiều. Có điều hắn nhận ra bản thân mình đã yêu Kim Tịnh Ngọc đến mức chỉ muốn độc chiếm nàng, còn chuyện lật đổ hắn, nhất định sẽ không xảy ra, sẽ không xảy ra...
Tư Dạ Hành Lâm vận thường bào màu nhạt, oai nghiêm ngồi trên tọa vị, hai bên che lọng, có kẻ hầu người hạ đủ đầy. Một tay hắn đặt lên tay vịn của ghế, tay kia thư thả bóc trái cây cho vào miệng nhai nhồm nhoàng.
Phía dưới chân hắn, cách thêm khoảng một trượng là một khoảng sân lớn được lót bằng gỗ mỏng, trên là cả gia tộc họ Kim đang bị trói và ép quỳ, người nào người nấy mặt mày nhem nhuốc, tối tăm không chút sự sống, quần áo và tóc tai đều xộc xệch, bù xù.
Những đứa bé và những dân phụ bắt đầu rơi lệ, biết dù có khóc thêm bao nhiêu nữa thì cũng không thể đổi lấy kết cục khác, nhưng vẫn không tài nào kìm nén được nỗi uất ức trong lòng.
Kim Quang bị quỳ ngay trước Tư Dạ Hành Lâm, không một lời oán than. Ông hướng mắt nhìn lên trời, thấy mặt trời đã lên cao đến mức khiến bản thân không tài nào mở to hai mắt ra được. Kim Quang thở dài, vậy coi ra kế hoạch của Tư Dạ Hành Vũ đã thất bại rồi, mà ngay từ đầu, ông cũng chẳng dám trông mong. Chỉ mong hắn và nữ nhân duy nhất của Kim thị còn được sống, chỉ vậy đã là đủ lắm rồi.
Thời khắc xử tử cũng đã đến, Tư Dạ Hành Lâm sợ đêm dài lắm mộng, liền cầm chiêu bài trảm thủ, quăng xuống ngay trước mặt Kim Quang, dõng dạc ra lệnh:
“Thời gian đã đến, lập tức xử trảm cả gia tộc Kim thị!”
Hắn vừa dứt câu, đao phủ* hai bên tả hữu liền xếp thành hai hàng, theo thứ tự vách đao tiến đến đứng sau lưng phạm nhân, giơ cao cây đao to và loáng bóng lên, chuẩn bị hành hình.
*Đao phủ: người làm nghề chém đầu người.
Đường Nguyệt Cát trợn mắt hoang mang, vội hét lớn:
“Không được!! Hoàng thượng, không được xử trảm chúng thần!”
“Tại sao trẫm lại không được làm vậy?”
Đường Nguyệt Cát đổ mồ hôi hột, vừa nói vừa lết lên trên bằng đầu gối, kiên trì đến mức nếu không có cấm vệ chặn lại thì đã lê thân đến tận chỗ Tư Dạ Hành Lâm:
“Hoàng thượng, thần phụ… là thái hậu, thái hậu hứa với thần phụ, chỉ cần thần phụ giúp người một việc, thì người lập tức tha chết cho cả tộc Kim thị.”
Kim Quang nghe như sét đánh ngang tai. Lời bà ta vừa nói, cũng có thể là đúng đấy, nhưng người như Doãn Mễ Yên thật sự sẽ hứa tha là tha sao? huống hồ Kim thị là cái gai trong mắt của Doãn thị, diệt còn không hết, thì cứu thế nào?
Kim Quang cố lê lết hai đầu gối đã rướm máu do trước đó bị dùng hành, đến bên cạnh Đường Nguyệt Cát, lo lắng hỏi:
“Bà… rốt cuộc bà đã làm gì cho thái hậu để đổi lấy lời hứa đó?”
Đường Nguyệt Cát lo sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ có thể tiếp tục cầu xin Tư Dạ Hành Lâm để tìm đường sống:
“Hoàng thượng, thái hậu đã đồng ý dùng một mạng của người trong gia tộc để đổi lấy tất cả, thần phụ cũng đã giúp người giết… giết chết người đó, cho nên…”
Tư Dạ Hành Lâm hơi chòm nửa thân trước về phía trước, một tay chống lên đầu gối, hạ ánh nhìn khinh bỉ xuống người không biết xấu hổ bên dưới, hả hê cười lớn:
“Hahaha! Hoang đường! Kim phu nhân, dù cho bà có sắp chết đến nơi thì cũng không thể tùy tiện làm ô uế thanh danh của thái hậu được. Ai đời lại đi đảm bảo cho cả gia tộc của kẻ phản nghịch thoát khỏi án tru di? Bà không bằng không chứng, tùy ý vu oan, chết trăm lần không hết tội.”
“Thần phụ…”
“Đồ tiện nhân không biết xấu hổ!”
Đường Nguyệt Cát còn định giải thích thêm, nhưng chợt nghe tiếng Kim Quang quát thẳng vào mặt mình. Bà ta quay đầu sang nhìn ông, mắt mở to kinh ngạc, thậm chí nếu không nhìn thấy bộ dạng tức đến méo mó mặt mày của ông, thì bà sẽ không tin phu quân kết tóc mấy mươi năm có thể nói ra những lời này với nương tử của mình.
“Thừa… thừa tướng, ngài vừa nói gì vậy?”
“Ta nói bà là đồ tiện nhân không biết xấu hổ! Tại sao bà có thể vì tính mạng của mình mà muốn hại chết Tịnh Ngọc? Chẳng lẽ bà tham sống sợ chết đến mức như vậy sao?”
Đường Nguyệt Cát bị những lời nói của Kim Quang làm cho tâm thần phát điên. Bà ta lụi thụi đứng dậy, bao nhiêu uất hận cũng vì vậy mà tuôn trào:
“Ta tham sống sợ chết? Ta hi sinh Kim Tịnh Ngọc đâu phải vì bản thân ta, là ta muốn cứu cả gia tộc! Một cái mạng quèn của con gái ông có thể đổi lấy sinh mạng của tất cả mọi người ở đây, tại sao không?”
Một vị đại lão nương đã ngoài tám mươi, đầu tóc bạc phơ đang yếu ớt đến sắp chết, cũng không cho lọt tai được những lời vừa rồi. Giọng lão run run, nhưng lại rạch ròi từng câu từng chữ:
“Nguyệt Cát, con sai rồi! Tất cả chúng ta, trước nay được hưởng giàu sang phú quý, tiếng tăm lẫy lừng đều là do Kim Quang đổ xương đổ máu ở sa trường giành về. Nay thời thế thay đổi. Tịnh Ngọc mới là vinh quang sáng chói nhất của gia tộc chúng ta. Chỉ cần Tịnh Ngọc còn sống, Kim thị sẽ mãi mãi lưu danh ngàn đời. Chúng ta chết cho Tịnh Ngọc sống, thì chẳng còn gì hợp lí, hợp tình hơn.”
“Thẩm thẩm, có phải người già rồi nên mới lẩm cẩm đến mức không nhận ra đúng sai phải không? Kim Tịnh Ngọc đó sẽ không làm được trò trống gì cả, chết đi mới là lẽ thường tình!”
Đại lão nương bất lực lắc đầu, lời lẽ nhẹ nhàng, nhưng thấu tận tim gan:
“Người không biết phân định đúng sai, là con mới phải. Thái hậu đó sẽ không bao giờ muốn cứu giúp bất cứ ai trong gia tộc ta đâu, là con ngu ngốc, nên mới bị bà ta lừa.”
Đường Nguyệt Cát suy sụp tinh thần, suýt chút ngã quỵ. Còn Kim Quang không còn để tâm đến bà ta nữa, trực tiếp quay sang hỏi Tư Dạ Hành Lâm:
“Hoàng thượng, rốt cuộc Tịnh Ngọc ra sao rồi?”
Tư Dạ Hành Lâm vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, ngôn từ không chút sĩ diện này cũng có thể tuôn ra từ miệng của kẻ gọi là thánh thượng được:
“Thừa tướng cứ việc yên tâm, Tịnh Ngọc không chỉ bình an vô sự, mà sắp được một bước lên mây. Vì sớm thôi, trẫm sẽ phong nàng làm quý phi, hoàng quý phi, rồi cả hoàng hậu, được ngồi cạnh trẫm trên phụng vị, làm quốc mẫu của Sở quốc ta. Thế nào, có phải là rất tốt không?”
Kim Quang nghe xong, giận càng thêm giận. Ông muốn lao đến để giết Tư Dạ Hành Lâm ngay tức khắc, nhưng chỉ vừa nhón người đã bị bọn cấm vệ ép ngã xuống. Mà dù cho không có bọn chúng đi chăng nữa, với sức của ông hiện tại mà muốn giết Tư Dạ Hành Lâm, thì còn khó hơn lên trời.
Kim Quang mọp người xuống tấm gỗ mỏng, một suy nghĩ chớp nhoáng xuyên ngang tâm trí ông. Ông nghiến chặt răng, gồng mình và dùng hết sức bình sinh vực dậy, bật cả tên cấm vệ đang cố giữ ông lại, lớn giọng oai hùng:
“Tư Dạ Hành Lâm! Kim Quang ta một đời trung nghĩa, Kim thị ta trên dưới tận trung với Sở quốc, với thái thượng hoàng. Nếu hôm nay chính miệng tên tân đế ngồi trên ngai vị còn chưa vững như ngươi đã không tiếc nghĩa tình nói ra những lời đốn mạt đó, thì ta không hầu vua, Kim thị ta cũng không hầu vua nữa!”
Kim Quang nói dứt câu, liền dồn ánh mắt kiên định về phía gốc cây cổ thụ cách đó không xa, chạy thục mạng đến đó và đập đầu thật mạnh vào. Hành động ấy xảy ra nhanh đến mức có nhiều người không kịp quan sát, khi nhìn lại đã thấy Kim Quang xoay người lại nhìn về phía bọn họ, máu tươi từ trán trải dài xuống mặt, rồi chính ông cũng trượt dần xuống đất.
Ông trừng mắt nhìn Tư Dạ Hành Lâm, giơ ngón trỏ về phía hắn, hơi thở thoi thóp, nói xong câu cuối mới chịu xuôi tay:
“Tư Dạ Hành Lâm… Kim thị ta dù chỉ còn một nữ nhân, cũng sẽ… cũng sẽ lật đổ Dạ Hoàng*, trừ hại cho dân, rửa thù cho gia tộc!”
*Dạ Hoàng: niên hiện của Tư Dạ Hành Lâm.
Tư Dạ Hành Lâm giận dữ đập tay thật mạnh vào tay vịn của ghế, định quát Kim Quang nhưng chợt nhận ra ông ấy đã tắt thở từ bao giờ, nhưng ánh mắt căm thù vẫn còn trừng trừng nhìn vào hắn.
Hành Lâm quay đầu lại nhìn về hướng chính diện, không dám đối diện với ánh mắt căm thù kia nữa. Hắn nuốt nước bọt như trấn an bản thân mình, sau đó lại ra lệnh:
“Còn chờ gì nữa? Không mau xử tử cả tộc Kim thị?!”
Lời thúc giục của hắn khiến các đao phủ lấy lại hồn vía. Họ cầm chắc thanh đao, giơ cao lên rồi bổ xuống, mỗi lần bổ xuống là một cái thủ cấp văng ra, máu tươi xịt ra một cách điên cuồng. Chẳng mấy chốc, cả gia tộc Kim thị trên dưới năm mươi người, đầy đủ già, trẻ, lớn, bé đều trở thành những hồn ma không đầu. Đương nhiên, Đường Nguyệt Cát cũng không thoát việc cùng chung số phận.
Tư Dạ Hành Lâm sau khi đích thân chứng kiến Kim thị đầu rơi như nước, mới hài lòng, đứng dậy trở về. Ngồi trên kiệu, hắn nắm chặt nắm đấm, háo hức mong chờ giây phút được xử tội Tư Dạ Hành Vũ, sau đó có thể đường đường chính chính bước đầu sắc phong Kim Tịnh Ngọc làm quý phi.
Còn về câu tuyên thệ trước khi chết của Kim Quang, đối với hắn cũng có ảnh hưởng tâm lí ít nhiều. Có điều hắn nhận ra bản thân mình đã yêu Kim Tịnh Ngọc đến mức chỉ muốn độc chiếm nàng, còn chuyện lật đổ hắn, nhất định sẽ không xảy ra, sẽ không xảy ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.