Bẩm Báo Vương Gia, Vương Phi Đến Rồi
Chương 22: Dẹp loạn ở Ký Châu
Kim Ngọc (金恩高)
09/09/2023
Nửa tuần trăng sau, ở biên giới phía Bắc xuất hiện một đám phiến loạn do tên phản tặc Đường Phiêu Sơn cầm đầu, không chỉ muốn chiếm đất đai của Sở quốc, còn đòi chặt cấp thủ hoàng thượng, bình định giang sơn.
Bọn chúng nuôi nấng âm mưu từ lâu, rèn dũa binh mã kĩ càng, thế lực hùng mạnh nên đã nhanh chóng chiếm một vùng lãnh thổ dài từ biên giới đến Ký Châu. Quân của thành chủ Ký Châu bị đánh đến tan tành xác pháo, ông thất thế, đành ôm thành cố thủ, đồng thời lén cho người gửi mật thư về triều xin viện trợ.
Vì sự việc long trời lở đất này, thái thượng hoàng đích thân thượng triều, cùng quần thần tìm ra kế sách thật chu toàn.
Thái thượng hoàng ngồi chễm chệ trên ngai vàng, đôi mắt xa xăm đảo hết một lượt mấy trăm quan văn, tướng võ trong triều, một tay vuốt râu, thở dài bất lực.
Tư Dạ Hành Lâm thấy vậy, vừa cung tay hành lễ, vừa nói bằng giọng điệu hết sức dè chừng:
"Phụ hoàng, chỉ là điều ra một vị tướng đi dẹp loạn ở Ký Châu, có cần khiến người nhọc tâm đến vậy?"
Thái thượng hoàng đưa đôi mắt khinh thường nhìn kẻ đầu óc nông cạn lại không chịu học hỏi trước mặt, thở dài một hơi, suýt chút nữa đã không giữ được chút thể diện còn lại cho hắn rồi.
Tô Đông Ngạc - phụ thân của Tô Uyển Vân cảm nhận được sự tức giận của người ngồi trên ngai vàng, lập tức tìm cách giải vây:
"Hoàng thượng, người từ sớm đã phải gánh vác trọng trách non sông, không có nhiều cơ hội đi thăm thú nhiều nơi nên mới không biết. Từ kinh thành đến Ký Châu phải băng qua một dãy núi vô cùng hiểm trở, người không quen đường có khi phải mất hơn nửa tháng mới tìm được lối ra. Với tình hình đó, thành chủ Ký Châu không sợ bị quân địch bắt đi, mà sợ đã chết đói trước khi quân cứu viện đến rồi. Cho nên thái thượng hoàng mới đau đầu không biết nên cử ai đi mới là phù hợp…"
"Tô Đông Ngạc, khanh nói rất đúng ý ta. Sẵn tiện hiểu rõ tình hình Ký Châu như vậy, khanh tự đề ra cho ta một vị tướng thích hợp được không?"
"Thái thượng hoàng, nếu nói về kinh nghiệm chiến đấu, lẫn thông thuộc địa hình, có lẽ không ai qua được thừa tướng đại nhân. Lần này để ngài ấy cầm quân xuất chiến, đúng là diệu kế, diệu kế."
Tô Đông Ngạc vừa nói, vừa chuyển ánh mắt không chút thiện cảm nhìn thừa tướng gia. Ông ấy nghe nhắc đến mình, vội bước ra hành lễ, thần sắc trên mặt có mấy phần không tốt, còn ho khụ một tiếng:
"Thái thượng hoàng, vi thần nhiều năm qua luôn ở trong quân doanh huấn luyện binh sĩ, đã lâu không có cơ hội chinh chiến. Tuy lần này bản thân rất muốn góp công diệt giặc, nhưng e…"
Thái thượng hoàng gật đầu đồng ý, đó là lí do vì sao ngay từ đầu ông đã gạt thừa tướng ra khỏi những sự lựa chọn của mình. Ông nói với thừa tướng bằng giọng điệu nhẹ nhàng, lại quay sang Tô Đông Ngạc như có ý trách phạt:
"Ái khanh thừa tướng nói rất đúng, sức khỏe của ái khanh nhiều năm nay đã giảm đi ít nhiều, điều này trên dưới triều ta ai còn chưa rõ? Nếu để ái khanh hành quân cấp tốc đến Ký Châu, e chưa đến nơi bản thân đã ngất xỉu vì kiệt sức rồi. Tô Đông Ngạc, đây là diệu kế mà khanh muốn nói đến sao?"
Tô Đông Ngạc vội vã nhận lỗi về mình, trong lúc cúi đầu tạ lỗi, còn tranh thủ liếc thừa tướng đến nghiến răng nghiến lợi. Trước đây thừa tướng gia đã vô cùng được thánh thượng tin yêu, từ khi cho con gái nhập cung, quan hệ với thái thượng hoàng lại càng thêm khắng khít. Còn ông ta, cũng cho con gái nhập cung như ai, vậy mà… chỉ trách tên tân đế kia quá vô dụng, đã lên ngôi rồi mà nhất cử nhất động đều phải thông qua lão già chết tiệt này.
Thái thượng hoàng bất lực đảo mắt một vòng:
"Các khanh, có ai dám tự ứng cử bản thân thống lĩnh ba quân đến Ký Châu dẹp giặc không?"
Quan văn và tướng võ từ trên xuống dưới đưa mắt nhìn nhau. Quan văn đương nhiên không đi được, còn quan võ, người quá già, người quá trẻ, người đủ sức lại không thông thuộc địa hình. Tư Dạ Hành Dung không được đứng đầu hàng tướng võ*, nhưng chờ đợi mãi vẫn không thấy ai tự ứng cử, bản thân nóng nảy, trong phút chốc đã bước ra xung phong:
"Bẩm thái thượng hoàng, việc hành quân dẹp giặc lần này, xin hãy giao lại cho hà nhi!"
*Quan lại trong triều xếp theo thứ tự từ trên xuống, người có địa vị càng cao thì vị trí đứng càng gần thánh thượng.
"Con sao? Hành Dung, con đã từng đến Ký Châu bao giờ đâu?"
"Tuy chưa đến, nhưng hà nhi đã từng hành quân qua rất nhiều vùng núi non hiểm trở, tin chắc dãy núi chắn trước Ký Châu không phải là trở ngại lớn lao gì."
Thái thượng hoàng không mấy tin tưởng Tư Dạ Hành Dung, Hoàng đế lại được thế phản bác, muốn phô sự nông cạn của tam đệ ra để tất cả mọi người cùng nhằm vào đó mà chỉ trích, chữa cháy cho lời nói ngu xuẩn ban nãy của mình:
"Tam đệ, đệ anh dũng thiện chiến, trẫm rất rõ điều đó. Trẫm cũng khâm phục tinh thần muốn giúp dân giúp nước của đệ. Nhưng đệ hành quân nhiều, đã từng tham gia thực chiến lần nào chưa? Kỳ, môn, độn, giáp, đệ có thành thục chưa? Làm thống soái, đâu thể chỉ cần giỏi võ công."
"Đệ…"
Nhìn bộ dạng lúng túng của Tư Dạ Hành Dung, Tư Dạ Hành Lâm vô cùng đắc ý. Hắn xoay người lại đối diện với thái thượng hoàng, ngoài miệng nói là đưa ra diệu sách, trong tâm lại muốn trừ khử kẻ khác hơn:
"Phụ hoàng, nhị đệ từng có kinh nghiệm đến Ký Châu, lại giỏi võ công, thông binh pháp. Ngoài đệ ấy ra, e là không ai có đủ sức đảm nhận chức chủ soái này."
Tư Dạ Hành Lâm dứt lời, liền nhìn Tư Dạ Hành Vũ bằng đôi mắt khiêu khích, miệng cười đắc ý. Sự đến nước này, nếu Tư Dạ Hành Vũ dám từ chối, chính là không thật sự muốn nghĩ cho non sông. Còn nếu hắn nhận lời, thời gian còn dài, quân địch hùng mạnh, sợ gì không trừ khử được mối họa này?
Tư Dạ Hành Vũ biết được tâm tư thâm độc của hoàng thượng, trong phút chốc không biết nên giải vây cho bản thân thế nào. Tư Dạ Hành Lâm lại không chịu để yên, tiếp tục buông lời khích bác:
"Nhị đệ, đệ còn suy nghĩ chuyện gì vậy? Nếu đệ không dám đi, đành phải để thừa tướng gia nhọc lòng…"
"Không!"
Tư Dạ Hành Vũ lớn tiếng cắt ngang lời đối phương, bước ra cung tay hành lễ:
"Phụ hoàng, lần này đến Ký Châu dẹp loạn tặc, cứ giao cho hà nhi. Nhạc phụ đại nhân đã không còn đủ sức, xin đừng làm khó người thêm nữa."
Thái thượng hoàng có chút không đồng thuận, song nếu không để hắn đi, quả nhiên không ai có thể thích hợp hơn nữa. Lần này đành xem như ông để hắn đi thực chiến một lần để kinh nghiệm thêm dày dặn vậy:
"Được! Nhị vương gia Tư Dạ Hành Vũ, ta ban cho con chức thống soái, mang theo mười vạn đại quân, sáng sớm ngày mai lập tức xuất binh đến Ký Châu viện trợ thành chủ, đánh cho quân phiến loạn không còn một manh giáp!"
"Hà nhi tuân lệnh!"
----------
Sáng sớm hôm sau, theo lệnh thái thượng hoàng đã ban, Tư Dạ Hành Vũ khoác trên mình bộ giáp dày cộm, đội mũ thống soái đầy uy nghiêm, chọn ra con ngựa chiến tốt nhất để cùng tiến công dẹp giặc.
Ở ngoại thành, mười vạn đại quân đứng ngay hàng thẳng lối, mặt người nào người nấy đầy khí thế muốn đánh giặc lập công. Tư Dạ Hành Vũ cũng không ngoại lệ, chỉ là trong tâm lúc này vẫn còn chút tiếc nuối. Hắn đứng nhìn mãi về hướng cổng thành, mong chờ ai đó sẽ xuất hiện.
Hoàng Ngọc Túc đứng bên cạnh, cũng sốt ruột không kém:
"Không biết tỷ tỷ đi đâu mất rồi, tại sao bây giờ vẫn còn chưa đến chứ?"
Tư Dạ Hành Vũ chắp tay ra sau lưng, mắt nhìn xa xăm, trong chất giọng hiện lên chút vẻ buồn rầu:
"Xem ra… nàng ấy không muốn tiễn bổn vương đi rồi..."
Nói rồi, hắn thở dài quay lưng phóng lên yên ngựa, Hoàng Ngọc Túc hoảng hốt, vội níu vạt áo giáp:
"Vương gia, khoan đi đã! Đợi tỷ tỷ thêm chút nữa đi mà!"
"Không cần đợi nữa, nàng ấy sẽ không đến đâu. Trắc vương phi, đa tạ vì hôm nay đã cất công ra ngoại thành tiễn bổn vương. Đến lúc bổn vương phải đi rồi."
Hoàng Ngọc Túc buồn rầu buông tay, chỉ gật đầu không nói tiếng nào. Kim Tịnh Ngọc từ sáng tinh mơ đã rời khỏi vương phủ, vậy mà đến lúc này vẫn còn chưa đến tiễn vương gia, rốt cuộc nàng muốn đợi đến tận khi nào đây?
Tư Dạ Hành Vũ nhìn vào cổng thành lần cuối, thất vọng quay đầu rời đi. Chưa kịp kéo căng dây cương ngựa, hắn đã nghe tiếng móng ngựa lọc cọc quen thuộc, cả giọng nói của nữ nhân hắn vẫn luôn đợi chờ:
"Vương gia, đợi ta!"
Kim Tịnh Ngọc ngồi trên lưng ngựa, tức tốc phi về phía hắn. Nàng không vận y phục lữ khách, chi đơn thuần dùng khăn che mặt như thói quen thường khi, vẫn gợi cho hắn cảm giác quen thuộc đến lạ thường.
Tư Dạ Hành Vũ nhìn thấy nàng, chớp mắt mấy cái liền để xem bản thân có bị hoang tưởng hay không. Hắn vỡ òa cảm xúc, vội leo xuống yên ngựa. Kim Tịnh Ngọc phóng ngựa đến nơi, cũng gấp rút trèo xuống.
Nàng vừa đặt chân xuống đất, hắn đã vội xông đến ôm chầm lấy cơ thể bé nhỏ. Kể ra thành thân lâu ngày như vậy, đây là lần đầu nàng và hắn thân mật đến mức này. Giữa thanh thiên bạch nhật, lại còn là lần đầu khiến Kim Tịnh Ngọc không khỏi ngại ngùng, tuy nhiên vẫn phối hợp choàng tay qua cổ ôm chặt hắn.
"Tiểu Ngọc, cuối cùng nàng cũng đến rồi."
"Phải, ta đến rồi…"
"Tốt quá…"
Bịn rịn một hồi, Kim Tịnh Ngọc vội lấy từ túi vải bên yên ngựa ra thanh "bạch hổ" sáng bóng. Nàng dâng nó cho Tư Dạ Hành Vũ bằng cả tấm lòng:
"Thanh kiếm này có thể xem là bảo vật hiếm có của Kim gia ta. Trước đây nó chưa từng rời ta nửa bước, nay chàng cần đi Ký Châu dẹp giặc, ta giao nó lại cho chàng."
Tư Dạ Hành Vũ giơ tay nhận lấy, không biết nên dùng từ ngữ nào để cảm tạ nữ nhân trước mặt. Đối với người học võ, vũ khí là vật bất ly thân, huống chi "bạch hổ" quý hiếm như vậy, nàng lại không tiếc giao cho hắn.
Thấy đối phương không nói gì, Kim Tịnh Ngọc lại tiếp lời:
"Sáng nay ta đã đưa nó đến chỗ thợ rèn để trau chuốt lại cho thật bóng nhoáng, như vậy sẽ tăng thêm sĩ khí cho chàng… Hứa với ta, nhất định phải sớm ngày trở về nhé!"
Tư Dạ Hành Vũ cười nhẹ nhàng, đưa tay sờ má nàng. Bàn tay hắn không chỉ thô ráp lại còn rất lớn, hơn cả nửa mặt nàng.
"Được, bổn vương hứa với nàng. Không chỉ sớm ngày trở về, còn bình an khỏe mạnh, mang cấp thủ tướng giặc về triều lập công với phụ hoàng. Đợi đến lúc đó, bổn vương sẽ nói cho nàng biết một chuyện rất quan trọng."
"Được, ta đợi chàng. Bảo trọng!"
Tư Dạ Hành Vũ không nỡ rời xa người thương, nhưng thời khắc đã đến, không thể ở lại thêm nữa. Hắn tặng nàng một nụ cười ấm như ánh nắng ban mai, rồi lại trở về khuôn mặt lạnh lùng, kiên định. Chỉ một động tác nhỏ đã leo tọt lên lưng ngựa, tay cầm bạch hổ giơ thẳng về hướng Bắc:
"Toàn quân nghe lệnh! Cấp tốc xuất binh đến Ký Châu thành, giải cứu thành chủ, tiêu diệt quân thù!"
"Rõ!"
Mười vạn binh sĩ đồng loạt đáp lời, khí thế hào hùng không tả nổi. Không lâu sau, mười vạn đại quân đã theo thống soái xuất trận, nơi ngoại thành chỉ còn hai nữ nhân đứng chôn chân mãi không chịu rời đi.
Hoàng Ngọc Túc không tiện phá hỏng cảm xúc của Kim Tịnh Ngọc, chỉ im lặng đứng bên cạnh đến khi nàng bình tâm lại. Còn nàng, cứ mãi nhìn theo hướng Bắc, vừa thấp thỏm đợi chờ, lòng lại nổi dậy sự bất an quái lạ.
Trước đây thừa tướng gia nhiều lần xuất binh dẹp giặc, nàng chưa từng có cảm giác này, tại sao bây giờ lại như vậy?
Bọn chúng nuôi nấng âm mưu từ lâu, rèn dũa binh mã kĩ càng, thế lực hùng mạnh nên đã nhanh chóng chiếm một vùng lãnh thổ dài từ biên giới đến Ký Châu. Quân của thành chủ Ký Châu bị đánh đến tan tành xác pháo, ông thất thế, đành ôm thành cố thủ, đồng thời lén cho người gửi mật thư về triều xin viện trợ.
Vì sự việc long trời lở đất này, thái thượng hoàng đích thân thượng triều, cùng quần thần tìm ra kế sách thật chu toàn.
Thái thượng hoàng ngồi chễm chệ trên ngai vàng, đôi mắt xa xăm đảo hết một lượt mấy trăm quan văn, tướng võ trong triều, một tay vuốt râu, thở dài bất lực.
Tư Dạ Hành Lâm thấy vậy, vừa cung tay hành lễ, vừa nói bằng giọng điệu hết sức dè chừng:
"Phụ hoàng, chỉ là điều ra một vị tướng đi dẹp loạn ở Ký Châu, có cần khiến người nhọc tâm đến vậy?"
Thái thượng hoàng đưa đôi mắt khinh thường nhìn kẻ đầu óc nông cạn lại không chịu học hỏi trước mặt, thở dài một hơi, suýt chút nữa đã không giữ được chút thể diện còn lại cho hắn rồi.
Tô Đông Ngạc - phụ thân của Tô Uyển Vân cảm nhận được sự tức giận của người ngồi trên ngai vàng, lập tức tìm cách giải vây:
"Hoàng thượng, người từ sớm đã phải gánh vác trọng trách non sông, không có nhiều cơ hội đi thăm thú nhiều nơi nên mới không biết. Từ kinh thành đến Ký Châu phải băng qua một dãy núi vô cùng hiểm trở, người không quen đường có khi phải mất hơn nửa tháng mới tìm được lối ra. Với tình hình đó, thành chủ Ký Châu không sợ bị quân địch bắt đi, mà sợ đã chết đói trước khi quân cứu viện đến rồi. Cho nên thái thượng hoàng mới đau đầu không biết nên cử ai đi mới là phù hợp…"
"Tô Đông Ngạc, khanh nói rất đúng ý ta. Sẵn tiện hiểu rõ tình hình Ký Châu như vậy, khanh tự đề ra cho ta một vị tướng thích hợp được không?"
"Thái thượng hoàng, nếu nói về kinh nghiệm chiến đấu, lẫn thông thuộc địa hình, có lẽ không ai qua được thừa tướng đại nhân. Lần này để ngài ấy cầm quân xuất chiến, đúng là diệu kế, diệu kế."
Tô Đông Ngạc vừa nói, vừa chuyển ánh mắt không chút thiện cảm nhìn thừa tướng gia. Ông ấy nghe nhắc đến mình, vội bước ra hành lễ, thần sắc trên mặt có mấy phần không tốt, còn ho khụ một tiếng:
"Thái thượng hoàng, vi thần nhiều năm qua luôn ở trong quân doanh huấn luyện binh sĩ, đã lâu không có cơ hội chinh chiến. Tuy lần này bản thân rất muốn góp công diệt giặc, nhưng e…"
Thái thượng hoàng gật đầu đồng ý, đó là lí do vì sao ngay từ đầu ông đã gạt thừa tướng ra khỏi những sự lựa chọn của mình. Ông nói với thừa tướng bằng giọng điệu nhẹ nhàng, lại quay sang Tô Đông Ngạc như có ý trách phạt:
"Ái khanh thừa tướng nói rất đúng, sức khỏe của ái khanh nhiều năm nay đã giảm đi ít nhiều, điều này trên dưới triều ta ai còn chưa rõ? Nếu để ái khanh hành quân cấp tốc đến Ký Châu, e chưa đến nơi bản thân đã ngất xỉu vì kiệt sức rồi. Tô Đông Ngạc, đây là diệu kế mà khanh muốn nói đến sao?"
Tô Đông Ngạc vội vã nhận lỗi về mình, trong lúc cúi đầu tạ lỗi, còn tranh thủ liếc thừa tướng đến nghiến răng nghiến lợi. Trước đây thừa tướng gia đã vô cùng được thánh thượng tin yêu, từ khi cho con gái nhập cung, quan hệ với thái thượng hoàng lại càng thêm khắng khít. Còn ông ta, cũng cho con gái nhập cung như ai, vậy mà… chỉ trách tên tân đế kia quá vô dụng, đã lên ngôi rồi mà nhất cử nhất động đều phải thông qua lão già chết tiệt này.
Thái thượng hoàng bất lực đảo mắt một vòng:
"Các khanh, có ai dám tự ứng cử bản thân thống lĩnh ba quân đến Ký Châu dẹp giặc không?"
Quan văn và tướng võ từ trên xuống dưới đưa mắt nhìn nhau. Quan văn đương nhiên không đi được, còn quan võ, người quá già, người quá trẻ, người đủ sức lại không thông thuộc địa hình. Tư Dạ Hành Dung không được đứng đầu hàng tướng võ*, nhưng chờ đợi mãi vẫn không thấy ai tự ứng cử, bản thân nóng nảy, trong phút chốc đã bước ra xung phong:
"Bẩm thái thượng hoàng, việc hành quân dẹp giặc lần này, xin hãy giao lại cho hà nhi!"
*Quan lại trong triều xếp theo thứ tự từ trên xuống, người có địa vị càng cao thì vị trí đứng càng gần thánh thượng.
"Con sao? Hành Dung, con đã từng đến Ký Châu bao giờ đâu?"
"Tuy chưa đến, nhưng hà nhi đã từng hành quân qua rất nhiều vùng núi non hiểm trở, tin chắc dãy núi chắn trước Ký Châu không phải là trở ngại lớn lao gì."
Thái thượng hoàng không mấy tin tưởng Tư Dạ Hành Dung, Hoàng đế lại được thế phản bác, muốn phô sự nông cạn của tam đệ ra để tất cả mọi người cùng nhằm vào đó mà chỉ trích, chữa cháy cho lời nói ngu xuẩn ban nãy của mình:
"Tam đệ, đệ anh dũng thiện chiến, trẫm rất rõ điều đó. Trẫm cũng khâm phục tinh thần muốn giúp dân giúp nước của đệ. Nhưng đệ hành quân nhiều, đã từng tham gia thực chiến lần nào chưa? Kỳ, môn, độn, giáp, đệ có thành thục chưa? Làm thống soái, đâu thể chỉ cần giỏi võ công."
"Đệ…"
Nhìn bộ dạng lúng túng của Tư Dạ Hành Dung, Tư Dạ Hành Lâm vô cùng đắc ý. Hắn xoay người lại đối diện với thái thượng hoàng, ngoài miệng nói là đưa ra diệu sách, trong tâm lại muốn trừ khử kẻ khác hơn:
"Phụ hoàng, nhị đệ từng có kinh nghiệm đến Ký Châu, lại giỏi võ công, thông binh pháp. Ngoài đệ ấy ra, e là không ai có đủ sức đảm nhận chức chủ soái này."
Tư Dạ Hành Lâm dứt lời, liền nhìn Tư Dạ Hành Vũ bằng đôi mắt khiêu khích, miệng cười đắc ý. Sự đến nước này, nếu Tư Dạ Hành Vũ dám từ chối, chính là không thật sự muốn nghĩ cho non sông. Còn nếu hắn nhận lời, thời gian còn dài, quân địch hùng mạnh, sợ gì không trừ khử được mối họa này?
Tư Dạ Hành Vũ biết được tâm tư thâm độc của hoàng thượng, trong phút chốc không biết nên giải vây cho bản thân thế nào. Tư Dạ Hành Lâm lại không chịu để yên, tiếp tục buông lời khích bác:
"Nhị đệ, đệ còn suy nghĩ chuyện gì vậy? Nếu đệ không dám đi, đành phải để thừa tướng gia nhọc lòng…"
"Không!"
Tư Dạ Hành Vũ lớn tiếng cắt ngang lời đối phương, bước ra cung tay hành lễ:
"Phụ hoàng, lần này đến Ký Châu dẹp loạn tặc, cứ giao cho hà nhi. Nhạc phụ đại nhân đã không còn đủ sức, xin đừng làm khó người thêm nữa."
Thái thượng hoàng có chút không đồng thuận, song nếu không để hắn đi, quả nhiên không ai có thể thích hợp hơn nữa. Lần này đành xem như ông để hắn đi thực chiến một lần để kinh nghiệm thêm dày dặn vậy:
"Được! Nhị vương gia Tư Dạ Hành Vũ, ta ban cho con chức thống soái, mang theo mười vạn đại quân, sáng sớm ngày mai lập tức xuất binh đến Ký Châu viện trợ thành chủ, đánh cho quân phiến loạn không còn một manh giáp!"
"Hà nhi tuân lệnh!"
----------
Sáng sớm hôm sau, theo lệnh thái thượng hoàng đã ban, Tư Dạ Hành Vũ khoác trên mình bộ giáp dày cộm, đội mũ thống soái đầy uy nghiêm, chọn ra con ngựa chiến tốt nhất để cùng tiến công dẹp giặc.
Ở ngoại thành, mười vạn đại quân đứng ngay hàng thẳng lối, mặt người nào người nấy đầy khí thế muốn đánh giặc lập công. Tư Dạ Hành Vũ cũng không ngoại lệ, chỉ là trong tâm lúc này vẫn còn chút tiếc nuối. Hắn đứng nhìn mãi về hướng cổng thành, mong chờ ai đó sẽ xuất hiện.
Hoàng Ngọc Túc đứng bên cạnh, cũng sốt ruột không kém:
"Không biết tỷ tỷ đi đâu mất rồi, tại sao bây giờ vẫn còn chưa đến chứ?"
Tư Dạ Hành Vũ chắp tay ra sau lưng, mắt nhìn xa xăm, trong chất giọng hiện lên chút vẻ buồn rầu:
"Xem ra… nàng ấy không muốn tiễn bổn vương đi rồi..."
Nói rồi, hắn thở dài quay lưng phóng lên yên ngựa, Hoàng Ngọc Túc hoảng hốt, vội níu vạt áo giáp:
"Vương gia, khoan đi đã! Đợi tỷ tỷ thêm chút nữa đi mà!"
"Không cần đợi nữa, nàng ấy sẽ không đến đâu. Trắc vương phi, đa tạ vì hôm nay đã cất công ra ngoại thành tiễn bổn vương. Đến lúc bổn vương phải đi rồi."
Hoàng Ngọc Túc buồn rầu buông tay, chỉ gật đầu không nói tiếng nào. Kim Tịnh Ngọc từ sáng tinh mơ đã rời khỏi vương phủ, vậy mà đến lúc này vẫn còn chưa đến tiễn vương gia, rốt cuộc nàng muốn đợi đến tận khi nào đây?
Tư Dạ Hành Vũ nhìn vào cổng thành lần cuối, thất vọng quay đầu rời đi. Chưa kịp kéo căng dây cương ngựa, hắn đã nghe tiếng móng ngựa lọc cọc quen thuộc, cả giọng nói của nữ nhân hắn vẫn luôn đợi chờ:
"Vương gia, đợi ta!"
Kim Tịnh Ngọc ngồi trên lưng ngựa, tức tốc phi về phía hắn. Nàng không vận y phục lữ khách, chi đơn thuần dùng khăn che mặt như thói quen thường khi, vẫn gợi cho hắn cảm giác quen thuộc đến lạ thường.
Tư Dạ Hành Vũ nhìn thấy nàng, chớp mắt mấy cái liền để xem bản thân có bị hoang tưởng hay không. Hắn vỡ òa cảm xúc, vội leo xuống yên ngựa. Kim Tịnh Ngọc phóng ngựa đến nơi, cũng gấp rút trèo xuống.
Nàng vừa đặt chân xuống đất, hắn đã vội xông đến ôm chầm lấy cơ thể bé nhỏ. Kể ra thành thân lâu ngày như vậy, đây là lần đầu nàng và hắn thân mật đến mức này. Giữa thanh thiên bạch nhật, lại còn là lần đầu khiến Kim Tịnh Ngọc không khỏi ngại ngùng, tuy nhiên vẫn phối hợp choàng tay qua cổ ôm chặt hắn.
"Tiểu Ngọc, cuối cùng nàng cũng đến rồi."
"Phải, ta đến rồi…"
"Tốt quá…"
Bịn rịn một hồi, Kim Tịnh Ngọc vội lấy từ túi vải bên yên ngựa ra thanh "bạch hổ" sáng bóng. Nàng dâng nó cho Tư Dạ Hành Vũ bằng cả tấm lòng:
"Thanh kiếm này có thể xem là bảo vật hiếm có của Kim gia ta. Trước đây nó chưa từng rời ta nửa bước, nay chàng cần đi Ký Châu dẹp giặc, ta giao nó lại cho chàng."
Tư Dạ Hành Vũ giơ tay nhận lấy, không biết nên dùng từ ngữ nào để cảm tạ nữ nhân trước mặt. Đối với người học võ, vũ khí là vật bất ly thân, huống chi "bạch hổ" quý hiếm như vậy, nàng lại không tiếc giao cho hắn.
Thấy đối phương không nói gì, Kim Tịnh Ngọc lại tiếp lời:
"Sáng nay ta đã đưa nó đến chỗ thợ rèn để trau chuốt lại cho thật bóng nhoáng, như vậy sẽ tăng thêm sĩ khí cho chàng… Hứa với ta, nhất định phải sớm ngày trở về nhé!"
Tư Dạ Hành Vũ cười nhẹ nhàng, đưa tay sờ má nàng. Bàn tay hắn không chỉ thô ráp lại còn rất lớn, hơn cả nửa mặt nàng.
"Được, bổn vương hứa với nàng. Không chỉ sớm ngày trở về, còn bình an khỏe mạnh, mang cấp thủ tướng giặc về triều lập công với phụ hoàng. Đợi đến lúc đó, bổn vương sẽ nói cho nàng biết một chuyện rất quan trọng."
"Được, ta đợi chàng. Bảo trọng!"
Tư Dạ Hành Vũ không nỡ rời xa người thương, nhưng thời khắc đã đến, không thể ở lại thêm nữa. Hắn tặng nàng một nụ cười ấm như ánh nắng ban mai, rồi lại trở về khuôn mặt lạnh lùng, kiên định. Chỉ một động tác nhỏ đã leo tọt lên lưng ngựa, tay cầm bạch hổ giơ thẳng về hướng Bắc:
"Toàn quân nghe lệnh! Cấp tốc xuất binh đến Ký Châu thành, giải cứu thành chủ, tiêu diệt quân thù!"
"Rõ!"
Mười vạn binh sĩ đồng loạt đáp lời, khí thế hào hùng không tả nổi. Không lâu sau, mười vạn đại quân đã theo thống soái xuất trận, nơi ngoại thành chỉ còn hai nữ nhân đứng chôn chân mãi không chịu rời đi.
Hoàng Ngọc Túc không tiện phá hỏng cảm xúc của Kim Tịnh Ngọc, chỉ im lặng đứng bên cạnh đến khi nàng bình tâm lại. Còn nàng, cứ mãi nhìn theo hướng Bắc, vừa thấp thỏm đợi chờ, lòng lại nổi dậy sự bất an quái lạ.
Trước đây thừa tướng gia nhiều lần xuất binh dẹp giặc, nàng chưa từng có cảm giác này, tại sao bây giờ lại như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.