Bẩm Báo Vương Gia, Vương Phi Đến Rồi
Chương 11: Lộ tẩy
Kim Ngọc (金恩高)
09/09/2023
Giờ Tuất, tại cung Từ Nghi của Doãn thái hậu. Tân đế Tư Dạ Hành Lâm không cho người báo trước, trực tiếp xông vào bên trong chính điện, nổi giận phừng phừng.
"Mẫu hậu!"
Doãn Mễ Yên ngồi trên tọa vị, vừa ngóp một ngụm trà, còn chưa kịp nuốt trôi. Bà ta nhìn Tư Dạ Hành Lâm một lượt từ trên xuống dưới, không vừa mắt với điệu bộ của hắn:
"Bệ hạ, đêm hôm khuya khoắt còn gấp rút đến tìm ai gia là có chuyện gì?"
Tư Dạ Hành Lâm nhắm hờ đôi mắt đầy uy quyền, thở mạnh một hơi để lấy lại bình tĩnh:
"Mẫu hậu, người giải thích cho trẫm về những gì người đã làm đi!"
"Chuyện ta làm? Ai gia đã làm chuyện gì đến mức phải khiến bệ hạ nổi giận?"
Doãn Mễ Yên bỏ tách trà xuống bàn, nghiêm túc hỏi. Tư Dạ Hành Lâm khẽ lắc đầu, bất giác cười tà:
"Đâu phải là người không biết trẫm và Nhị đệ trước nay không phân tài cao thấp, đệ ấy lại được phụ hoàng vô cùng tin yêu ban hôn với con gái thừa tướng gia Kim thị. Thế lực đã đủ dồi dào, người lại còn khuyên phụ hoàng ban thêm cho con gái của đại lễ bộ thượng thư Hoàng thị. Mẫu hậu, rốt cuộc là người đứng về phe trẫm, hay là muốn ủng hộ cho Nhị đệ lật đổ trẫm?"
Doãn Mễ Yên nghe vậy bật cười, lập tức đứng dậy, bước đến cạnh Tư Dạ Hành Lâm, còn cầm lấy tay hắn nói bằng giọng chân thành:
"Bệ hạ, người đã nghĩ nhiều rồi. Những chuyện ai gia làm từ đầu tới cuối hoàn toàn chỉ vì muốn tốt cho bệ hạ."
"Tốt cho ta?"
"Như bệ hạ đã biết, thừa tướng gia và đại lễ bộ thượng thư trước nay là nước sông không phạm nước giếng, dù không ganh ghét, nhưng cũng chẳng đến mức nể trọng lẫn nhau. Bây giờ ai gia xúc tác cho Hoàng thị, con gái duy nhất của thượng thư nhập Vương phủ làm trắc vương phi, chịu cảnh dưới trướng của Kim thị, con gái thừa tướng gia. Dù ít dù nhiều, chỗ đại lễ bộ thượng thư cũng sẽ có chút bất mãn. Thêm nữa, Hoàng thị đó nghe nói là một nữ nhân vô cùng bốc đồng, lại thích gây chuyện với người khác. Nữ nhân như vậy sống cùng người mưu cao kế độc như Kim thị, thể nào cũng có kẻ mẻ trán, sứt đầu. Đến lúc đó…"
Tư Dạ Hành Lâm cười lớn, dường như đã hiểu ra ý đồ của Doãn Mễ Yên:
"Đến lúc đó, hai bên thừa tướng gia và đại lễ bộ thượng thư sẽ vì chuyện của con gái mình mà mất đi chút hòa khí còn sót lại. Trẫm chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, không diệt được thừa tướng, cũng hạ được thượng thư. Khi đó ít nhất một cái gai chắn đường trẫm sẽ được nhổ. Mẫu hậu, người đúng là đa mưu túc trí, còn lo nghĩ cho trẫm nhiều như vậy. Trẫm đã hiểu lầm người rồi."
Doãn Mễ Yên gật gật đầu, hài lòng vuốt ve mu bàn tay của Tư Dạ Hành Lâm, tay còn lại sờ lên mặt hắn:
"Nếu bệ hạ đã hiểu ra được tấm lòng của ai gia, vậy ai gia cũng yên tâm rồi. Còn nữa, ai gia mong bệ hạ người hãy nhớ một điều, dù ai gia không phải sinh mẫu của người, nhưng cũng là dưỡng mẫu hết mực lo lắng và yêu thương người, vậy nên…"
Tư Dạ Hành Lâm bề ngoài lạnh lùng, giờ lại dùng giọng điệu hết sức dịu dàng như xoa dịu nỗi lo âu trong lòng Doãn Mễ Yên:
"Mẫu hậu, chuyện này không cần người phải nói. Công lao dưỡng dục của mẫu hậu, trẫm cả đời cũng không quên!"
-------------
Ba ngày sau, thời điểm đón trắc vương phi Hoàng thị cũng đã đến, cũng là lúc Hy Vận chính thức trở thành thê thiếp của Tư Dạ Hành Vũ.
Trong phủ vải đỏ, châu đăng treo đầy, pháo hoa được đốt rộ cả một vùng trời, dân chúng trong thành không ai là không biết về hỷ sự này. Không khí hôm nay vô cùng rộn rã, nhưng so với đại hỷ sự lần trước của Kim Tịnh Ngọc thì còn kém xa.
Tuy nói là Tư Dạ Hành Vũ nạp thêm thê thiếp, nhưng những khâu chuẩn bị từ đầu đến cuối đều do một tay Kim Tịnh Ngọc lo liệu, còn hắn phải vào cung bận bàn chuyện quốc sự với thái thượng hoàng, cũng chẳng biết bao giờ mới trở về. Do vậy Tân trắc vương phi Hoàng Ngọc Túc xem ra số phận còn thảm hơn cả nàng trước đây, cùng nhập phủ với Hy Vận xuất thân bao y, còn phải vái lạy Kim Tịnh Ngọc, thay vì lạy Tư Dạ Hành Vũ như một lễ nghi nhập phủ.
Trong vương phủ, Kim Tịnh Ngọc ngồi trên tọa vị, vận bộ hỷ phục đỏ còn lộng lẫy hơn nhiều so với hai tân nương đang quỳ dưới kia, cách trang điểm cũng khác với bình thường, đẹp mê hồn người khác. Nàng ra lệnh cho A Thúy mang đến hai chén rượu, phát cho hai người:
"Hai muội hãy uống hết chén rượu này, coi như đã xong nghi thức cuối cùng của đại lễ hôm nay."
"Đa tạ vương phi ban rượu!"
Hoàng Ngọc Túc và Hy Vận đồng thanh đáp lời, sau đó mạnh ai nấy uống, không thèm đoái hoài đến người còn lại. Kim Tịnh Ngọc ngồi đợi cả hai uống xong, cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ giúp đỡ Tư Dạ Hành Vũ. Bây giờ việc của nàng cũng đã hết, cũng không buồn ở lại làm gì. Nàng đứng dậy, có A Thúy giúp sửa sang lại y phục cho ngay ngắn.
"Đại lễ đã xong, cũng không còn chuyện gì cần đến bổn vương phi nữa. Hai muội có thể lui rồi."
Nói rồi nàng sải bước lướt qua mặt Hoàng Ngọc Túc và Hy Vận. Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, đột nhiên lại bị Hy Vận gọi lại:
"Vương phi, khi nào thì vương gia sẽ về vậy?"
Kim Tịnh Ngọc quay đầu lại nhìn ả ta, đôi môi đỏ mọng hơi cong cong như khiêu khích:
"Vương gia trước nay khi vào cung có việc cần đều phải đến khi trời sụp tối mới trở về. Muội cũng đâu phải người mới nhập phủ như Túc muội, còn lạ lẫm lắm sao?"
"Muội…"
Không đợi Hy Vận đáp lời, Kim Tịnh Ngọc đã quay gót rời đi. Bị nàng chọc tức nhưng lại không làm gì được, Hy Vận tức giận dậm chân xuống sàn, nghiến răng nghiến lợi. Hoàng Ngọc Túc thấy vậy liền bĩu môi chê cười:
"Coi kìa coi kìa, một chút lễ nghĩa cũng không biết. Ta thật không hiểu vì sao ngươi có thể được làm thê thiếp của Vương gia, lại còn gả vào vương phủ cùng một ngày với ta."
Hy Vận quay sang trừng mắt với nàng ta, tiến lên một bước như muốn ra oai. Dù sao Kim Tịnh Ngọc cũng không có ở đây, còn Tư Dạ Hành Vũ đến tối mới về phủ, ả còn sợ ai sẽ biết được bộ mặt thật của mình nữa chứ.
"Hoàng Ngọc Túc, ngươi có biết mình vừa sỉ nhục ai không?"
"Ta sao? Ta không sỉ nhục, mà là đang nói sự thật mà thôi. Xuất thân là một tì nữ, bỗng chốc hóa thành thiếp của Vương gia. Ta đang suy nghĩ có phải ngươi đã dùng chiêu trò gì để leo lên giường của người rồi hay không. Hoàng Ngọc Túc ta từ trước đến nay ghét nhất chính là loại nữ nhân đê tiện, vô liêm sỉ như ngươi, cho nên ngươi… A!"
Hoàng Ngọc Túc còn chưa dứt lời đã nhận được một cái tát như trời giáng của Hy Vận, khiến bản thân suýt chút nữa là đứng không vững. Nàng ta một tay ôm mặt, nhìn Hy Vận với vẻ không tin về những gì vừa xảy ra với mình:
"Ngươi… ngươi dám…"
Hy Vận chợt cười một cách vô cùng sảng khoái, đến mức nước mắt sắp trào ra đến nơi. Ả chỉ tay thẳng vào mặt Hoàng Ngọc Túc, giở giọng răn đe:
"Ngươi đó, chỉ giỏi cái miệng thôi, vừa bị đánh một cái đã thấy sợ rồi. Nói cho ngươi biết, yếu đuối như ngươi thì phải đầu thai thêm vài kiếp nữa họa may mới so bì được với Hy Vận ta!"
Hoàng Ngọc Túc run run, vốn dĩ ban đầu nàng ta cảm thấy khó chịu vì bản thân là con gái của thượng thư mà phải nhập phủ cùng lúc với bao y như Hy Vận, nên chỉ định ra uy một chút. Không ngờ ả Hy Vận này không hề đơn giản so với bề ngoài, còn ra tay tàn độc như vậy.
"Ngươi… ngươi đừng ở đó xuất khẩu cuồng ngôn! Ngươi là thiếp, thấp hơi trắc vương phi ta một bậc mà lại dám ra tay đánh ta. Chuyện này ta nhất định sẽ bẩm báo cho vương gia và vương phi biết!"
Lời hăm dọa của Hoàng Ngọc Túc không hề có chút tác dụng nào với Hy Vận, ngược lại còn làm cho ả thêm khoái chí:
"Bẩm báo với vương gia và vương phi? Hoàng Ngọc Túc, ngươi đừng ở đó nằm mơ nữa. Vương gia sủng ái ta thế nào mới phong ta làm thiếp, ngươi nghĩ lời nói của ngươi sẽ khiến người tin? Còn về vương phi kia, chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân thấp kém giống hệt ngươi vậy, nhan sắc không bằng một góc của ta, lại còn tưởng mình là phượng hoàng cao cao tại thượng. Đợi đến lúc ta sinh cho vương gia một đứa con, một chân cũng đủ đạp ả vương phi không biết điều đó ra khỏi phủ."
Hy Vận vừa nói xong liền bật cười khanh khách, còn chưa kịp cười cho thỏa chí thì đã bị một lực bàn tay giáng thẳng vào mặt, tạo nên một tiếng "bốp" vô cùng đã tai.
Hy Vận bị đánh liền đưa tay ôm mặt, xoay người lại định cho kẻ dám đánh mình một trận nhưng lại vô cùng hoảng hốt khi nhận ra người đó không ai khác là Kim Tịnh Ngọc. Ả liền giả vờ làm bạch liên hoa, rưng rức nước mắt:
"Vương phi, là trắc vương phi sỉ nhục Hy Vận, người phải làm chủ cho Hy Vận!"
"Vương phi, không phải…"
Hoàng Ngọc Túc định lên tiếng phản kháng nhưng lại bị Kim Tịnh Ngọc giơ tay ngăn lại. Nàng nhếch mép, mắt nhìn Hy Vận một cách khinh bỉ:
"Hy Vận ngươi có thể một chân đạp bổn vương phi ra khỏi vương phủ, đâu cần phải tỏ ra sợ hãi trắc vương phi?"
"Mẫu hậu!"
Doãn Mễ Yên ngồi trên tọa vị, vừa ngóp một ngụm trà, còn chưa kịp nuốt trôi. Bà ta nhìn Tư Dạ Hành Lâm một lượt từ trên xuống dưới, không vừa mắt với điệu bộ của hắn:
"Bệ hạ, đêm hôm khuya khoắt còn gấp rút đến tìm ai gia là có chuyện gì?"
Tư Dạ Hành Lâm nhắm hờ đôi mắt đầy uy quyền, thở mạnh một hơi để lấy lại bình tĩnh:
"Mẫu hậu, người giải thích cho trẫm về những gì người đã làm đi!"
"Chuyện ta làm? Ai gia đã làm chuyện gì đến mức phải khiến bệ hạ nổi giận?"
Doãn Mễ Yên bỏ tách trà xuống bàn, nghiêm túc hỏi. Tư Dạ Hành Lâm khẽ lắc đầu, bất giác cười tà:
"Đâu phải là người không biết trẫm và Nhị đệ trước nay không phân tài cao thấp, đệ ấy lại được phụ hoàng vô cùng tin yêu ban hôn với con gái thừa tướng gia Kim thị. Thế lực đã đủ dồi dào, người lại còn khuyên phụ hoàng ban thêm cho con gái của đại lễ bộ thượng thư Hoàng thị. Mẫu hậu, rốt cuộc là người đứng về phe trẫm, hay là muốn ủng hộ cho Nhị đệ lật đổ trẫm?"
Doãn Mễ Yên nghe vậy bật cười, lập tức đứng dậy, bước đến cạnh Tư Dạ Hành Lâm, còn cầm lấy tay hắn nói bằng giọng chân thành:
"Bệ hạ, người đã nghĩ nhiều rồi. Những chuyện ai gia làm từ đầu tới cuối hoàn toàn chỉ vì muốn tốt cho bệ hạ."
"Tốt cho ta?"
"Như bệ hạ đã biết, thừa tướng gia và đại lễ bộ thượng thư trước nay là nước sông không phạm nước giếng, dù không ganh ghét, nhưng cũng chẳng đến mức nể trọng lẫn nhau. Bây giờ ai gia xúc tác cho Hoàng thị, con gái duy nhất của thượng thư nhập Vương phủ làm trắc vương phi, chịu cảnh dưới trướng của Kim thị, con gái thừa tướng gia. Dù ít dù nhiều, chỗ đại lễ bộ thượng thư cũng sẽ có chút bất mãn. Thêm nữa, Hoàng thị đó nghe nói là một nữ nhân vô cùng bốc đồng, lại thích gây chuyện với người khác. Nữ nhân như vậy sống cùng người mưu cao kế độc như Kim thị, thể nào cũng có kẻ mẻ trán, sứt đầu. Đến lúc đó…"
Tư Dạ Hành Lâm cười lớn, dường như đã hiểu ra ý đồ của Doãn Mễ Yên:
"Đến lúc đó, hai bên thừa tướng gia và đại lễ bộ thượng thư sẽ vì chuyện của con gái mình mà mất đi chút hòa khí còn sót lại. Trẫm chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, không diệt được thừa tướng, cũng hạ được thượng thư. Khi đó ít nhất một cái gai chắn đường trẫm sẽ được nhổ. Mẫu hậu, người đúng là đa mưu túc trí, còn lo nghĩ cho trẫm nhiều như vậy. Trẫm đã hiểu lầm người rồi."
Doãn Mễ Yên gật gật đầu, hài lòng vuốt ve mu bàn tay của Tư Dạ Hành Lâm, tay còn lại sờ lên mặt hắn:
"Nếu bệ hạ đã hiểu ra được tấm lòng của ai gia, vậy ai gia cũng yên tâm rồi. Còn nữa, ai gia mong bệ hạ người hãy nhớ một điều, dù ai gia không phải sinh mẫu của người, nhưng cũng là dưỡng mẫu hết mực lo lắng và yêu thương người, vậy nên…"
Tư Dạ Hành Lâm bề ngoài lạnh lùng, giờ lại dùng giọng điệu hết sức dịu dàng như xoa dịu nỗi lo âu trong lòng Doãn Mễ Yên:
"Mẫu hậu, chuyện này không cần người phải nói. Công lao dưỡng dục của mẫu hậu, trẫm cả đời cũng không quên!"
-------------
Ba ngày sau, thời điểm đón trắc vương phi Hoàng thị cũng đã đến, cũng là lúc Hy Vận chính thức trở thành thê thiếp của Tư Dạ Hành Vũ.
Trong phủ vải đỏ, châu đăng treo đầy, pháo hoa được đốt rộ cả một vùng trời, dân chúng trong thành không ai là không biết về hỷ sự này. Không khí hôm nay vô cùng rộn rã, nhưng so với đại hỷ sự lần trước của Kim Tịnh Ngọc thì còn kém xa.
Tuy nói là Tư Dạ Hành Vũ nạp thêm thê thiếp, nhưng những khâu chuẩn bị từ đầu đến cuối đều do một tay Kim Tịnh Ngọc lo liệu, còn hắn phải vào cung bận bàn chuyện quốc sự với thái thượng hoàng, cũng chẳng biết bao giờ mới trở về. Do vậy Tân trắc vương phi Hoàng Ngọc Túc xem ra số phận còn thảm hơn cả nàng trước đây, cùng nhập phủ với Hy Vận xuất thân bao y, còn phải vái lạy Kim Tịnh Ngọc, thay vì lạy Tư Dạ Hành Vũ như một lễ nghi nhập phủ.
Trong vương phủ, Kim Tịnh Ngọc ngồi trên tọa vị, vận bộ hỷ phục đỏ còn lộng lẫy hơn nhiều so với hai tân nương đang quỳ dưới kia, cách trang điểm cũng khác với bình thường, đẹp mê hồn người khác. Nàng ra lệnh cho A Thúy mang đến hai chén rượu, phát cho hai người:
"Hai muội hãy uống hết chén rượu này, coi như đã xong nghi thức cuối cùng của đại lễ hôm nay."
"Đa tạ vương phi ban rượu!"
Hoàng Ngọc Túc và Hy Vận đồng thanh đáp lời, sau đó mạnh ai nấy uống, không thèm đoái hoài đến người còn lại. Kim Tịnh Ngọc ngồi đợi cả hai uống xong, cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ giúp đỡ Tư Dạ Hành Vũ. Bây giờ việc của nàng cũng đã hết, cũng không buồn ở lại làm gì. Nàng đứng dậy, có A Thúy giúp sửa sang lại y phục cho ngay ngắn.
"Đại lễ đã xong, cũng không còn chuyện gì cần đến bổn vương phi nữa. Hai muội có thể lui rồi."
Nói rồi nàng sải bước lướt qua mặt Hoàng Ngọc Túc và Hy Vận. Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, đột nhiên lại bị Hy Vận gọi lại:
"Vương phi, khi nào thì vương gia sẽ về vậy?"
Kim Tịnh Ngọc quay đầu lại nhìn ả ta, đôi môi đỏ mọng hơi cong cong như khiêu khích:
"Vương gia trước nay khi vào cung có việc cần đều phải đến khi trời sụp tối mới trở về. Muội cũng đâu phải người mới nhập phủ như Túc muội, còn lạ lẫm lắm sao?"
"Muội…"
Không đợi Hy Vận đáp lời, Kim Tịnh Ngọc đã quay gót rời đi. Bị nàng chọc tức nhưng lại không làm gì được, Hy Vận tức giận dậm chân xuống sàn, nghiến răng nghiến lợi. Hoàng Ngọc Túc thấy vậy liền bĩu môi chê cười:
"Coi kìa coi kìa, một chút lễ nghĩa cũng không biết. Ta thật không hiểu vì sao ngươi có thể được làm thê thiếp của Vương gia, lại còn gả vào vương phủ cùng một ngày với ta."
Hy Vận quay sang trừng mắt với nàng ta, tiến lên một bước như muốn ra oai. Dù sao Kim Tịnh Ngọc cũng không có ở đây, còn Tư Dạ Hành Vũ đến tối mới về phủ, ả còn sợ ai sẽ biết được bộ mặt thật của mình nữa chứ.
"Hoàng Ngọc Túc, ngươi có biết mình vừa sỉ nhục ai không?"
"Ta sao? Ta không sỉ nhục, mà là đang nói sự thật mà thôi. Xuất thân là một tì nữ, bỗng chốc hóa thành thiếp của Vương gia. Ta đang suy nghĩ có phải ngươi đã dùng chiêu trò gì để leo lên giường của người rồi hay không. Hoàng Ngọc Túc ta từ trước đến nay ghét nhất chính là loại nữ nhân đê tiện, vô liêm sỉ như ngươi, cho nên ngươi… A!"
Hoàng Ngọc Túc còn chưa dứt lời đã nhận được một cái tát như trời giáng của Hy Vận, khiến bản thân suýt chút nữa là đứng không vững. Nàng ta một tay ôm mặt, nhìn Hy Vận với vẻ không tin về những gì vừa xảy ra với mình:
"Ngươi… ngươi dám…"
Hy Vận chợt cười một cách vô cùng sảng khoái, đến mức nước mắt sắp trào ra đến nơi. Ả chỉ tay thẳng vào mặt Hoàng Ngọc Túc, giở giọng răn đe:
"Ngươi đó, chỉ giỏi cái miệng thôi, vừa bị đánh một cái đã thấy sợ rồi. Nói cho ngươi biết, yếu đuối như ngươi thì phải đầu thai thêm vài kiếp nữa họa may mới so bì được với Hy Vận ta!"
Hoàng Ngọc Túc run run, vốn dĩ ban đầu nàng ta cảm thấy khó chịu vì bản thân là con gái của thượng thư mà phải nhập phủ cùng lúc với bao y như Hy Vận, nên chỉ định ra uy một chút. Không ngờ ả Hy Vận này không hề đơn giản so với bề ngoài, còn ra tay tàn độc như vậy.
"Ngươi… ngươi đừng ở đó xuất khẩu cuồng ngôn! Ngươi là thiếp, thấp hơi trắc vương phi ta một bậc mà lại dám ra tay đánh ta. Chuyện này ta nhất định sẽ bẩm báo cho vương gia và vương phi biết!"
Lời hăm dọa của Hoàng Ngọc Túc không hề có chút tác dụng nào với Hy Vận, ngược lại còn làm cho ả thêm khoái chí:
"Bẩm báo với vương gia và vương phi? Hoàng Ngọc Túc, ngươi đừng ở đó nằm mơ nữa. Vương gia sủng ái ta thế nào mới phong ta làm thiếp, ngươi nghĩ lời nói của ngươi sẽ khiến người tin? Còn về vương phi kia, chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân thấp kém giống hệt ngươi vậy, nhan sắc không bằng một góc của ta, lại còn tưởng mình là phượng hoàng cao cao tại thượng. Đợi đến lúc ta sinh cho vương gia một đứa con, một chân cũng đủ đạp ả vương phi không biết điều đó ra khỏi phủ."
Hy Vận vừa nói xong liền bật cười khanh khách, còn chưa kịp cười cho thỏa chí thì đã bị một lực bàn tay giáng thẳng vào mặt, tạo nên một tiếng "bốp" vô cùng đã tai.
Hy Vận bị đánh liền đưa tay ôm mặt, xoay người lại định cho kẻ dám đánh mình một trận nhưng lại vô cùng hoảng hốt khi nhận ra người đó không ai khác là Kim Tịnh Ngọc. Ả liền giả vờ làm bạch liên hoa, rưng rức nước mắt:
"Vương phi, là trắc vương phi sỉ nhục Hy Vận, người phải làm chủ cho Hy Vận!"
"Vương phi, không phải…"
Hoàng Ngọc Túc định lên tiếng phản kháng nhưng lại bị Kim Tịnh Ngọc giơ tay ngăn lại. Nàng nhếch mép, mắt nhìn Hy Vận một cách khinh bỉ:
"Hy Vận ngươi có thể một chân đạp bổn vương phi ra khỏi vương phủ, đâu cần phải tỏ ra sợ hãi trắc vương phi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.