Bẩm Báo Vương Gia, Vương Phi Đến Rồi
Chương 17: Yến tiệc mừng thọ
Kim Ngọc (金恩高)
09/09/2023
Hơn một tuần sau, yến tiệc mừng thọ Doãn thái hậu được tổ chức linh đình tại Từ Nghi cung.
Trong cung, lụa đỏ giăng kín, đèn đóm thắp sáng từ trong ra ngoài, gấm Hà Đông được dùng để lót sàn dẫn đến chỗ ngồi của thái hậu. Với số lụa là gấm vóc này, có thể dùng để may y phục cho cung nữ cả một cung vẫn còn thừa. Bình thường có là hỷ sự của quan viên hay đại thần trong triều cũng chưa dám xa hoa như vậy, vậy mà tiệc mừng thọ mỗi năm một lần lại phá vỡ hết những quy tắc cần kiệm trong cung cấm.
Chưa kể, bàn tiệc còn được đặt dọc theo hai bên tọa vị của thái hậu, rượu và cả thức ăn được bày ra đều thuộc hàng nhất phẩm, hoặc cống phẩm từ các nước lân cận. Không dừng lại ở đó, Doãn Mễ Yên còn hào phóng cho đốt Huân hương* khắp cả chính điện.
*Huân hương: công nghệ chế hương của người xưa phân làm Bội hương và Huân hương. Giải thích đơn giản, Bội hương là túi hương đeo bên người, còn Huân hương là hương liệu được điều chế và cho vào huân lô (lò đốt hương) để đốt tạo hương thơm.
^^^ (nguồn: tham khảo internet)^^^
Đúng giờ, những nữ nhân có tầm ảnh hưởng trong và ngoài hoàng cung đều có mặt đầy đủ, sau khi dâng lễ vật lên cho Doãn Mễ Yên liền được sắp xếp sẵn nơi an tọa. Kim Tịnh Ngọc vốn dĩ định ngồi gần Kim An Bình một chút, nhưng Doãn Mễ Yên còn nhanh tay hơn nàng, phân ra rõ ràng dãy bàn tiệc bên trái là cho nữ tử hậu cung, còn bên phải dành cho các phu nhân đại thần.
Trước khi nhập tiệc, các cung nữ xếp thành hàng, cung kính dâng lên những món lễ vật được tặng, còn công công đứng cạnh Doãn thái hậu, cẩn thận đọc lớn:
"Hoàng hậu nương nương, dâng một cặp chim yến bằng vàng ròng có đính bạch ngọc và hạ linh châu."
Doãn Mễ Yên hài lòng, gật đầu bình phẩm:
"Cặp yến vàng này thiết kế tinh xảo, thoạt nhìn còn không rõ là thật hay giả. Hoàng hậu, con thật có lòng."
Tô Uyển Vân nghe vậy vội đứng dậy hành lễ, miệng cười tươi rói:
"Có thể khiến thái hậu ưng lòng, đó là niềm may mắn hiếm có của thần thiếp!"
Đợi Tô Uyển Vân ngồi xuống, công công tiếp tục đọc tên lễ vật và người tặng, nào là đông châu, mã não, điểm thúy, san hô,... Có lẽ mỗi năm mừng thọ, Doãn thái hậu đều có cho mình một bộ sưu tập những trang sức, cống vật quý giá nhất trên đời.
"An Thái Phi nương nương, dâng một cặp tách bằng sứ Thanh Hoa."
Công công vừa dứt lời, Doãn Mễ Yên đã ra lệnh cho cung nữ dâng cao lễ vật lên cho mình xem, sau khi quan sát một hồi liền tỏ thái độ không hài lòng.
"An thái phi, ngươi tặng món quà này cho ai gia, phải chăng đã quá khinh thường ai gia rồi?"
Kim An Bình vội vã đứng lên, giọng khàn khàn như bị bệnh:
"Thái hậu minh xét, thần thiếp không hề có ý đó! Chẳng qua ngày thường thần thiếp thấy trong cung của thái hậu chỉ toàn kỳ trân dị bảo, cho là ngắm nhìn mãi cũng thấy chán mắt. Vậy nên thần thiếp đã cho người đến xưởng làm gốm sứ nổi tiếng nhất kinh thành, còn đích thân vẽ hoa văn… Thái hậu người xem, hoa văn được vẽ trên cặp tách là do một tay thần thiếp vẽ ra."
Doãn Mễ Yên nhìn Kim An Bình bằng cặp mắt khinh thường, khẽ nhếch mép:
"Nếu An Thái Phi thật sự có lòng như vậy, vậy ai gia không trách ngươi nữa. Có điều trong Từ Nghi cung chỉ toàn kỳ trân dị bảo, bởi vì đó là sở thích riêng của ai gia. Còn loại gốm sứ làm nên cặp tách này trùng hợp không phải thứ ai gia thích, vậy người tặng như An Thái Phi có tội gì không?"
Kim An Bình vội vã đi đến trước mặt Doãn Mễ Yên, tay hành lễ:
"Là do thần thiếp bất cẩn, không tính toán chu toàn! Thần thiếp xin được phép chịu tội!"
"Ồ, An Thái Phi cũng đã thành tâm nhận lỗi, vậy ai gia cũng không trách làm gì. Có điều hôm nay là yến tiệc mừng thọ của ai gia, để góp vui chi bằng An Thái Phi múa vài bài đi?"
Câu nói của Doãn Mễ Yên như sét đánh ngang tai Kim An Bình. Bà ta hiểu rõ nàng ấy thân thể yếu ớt, động tác múa cung đình lại đòi hỏi kỹ nghệ quá cao. Đừng nói là múa vài bài, có khi chỉ đến nửa bài thì nàng ấy đã lên cơn suyễn rồi. Nhưng nếu từ chối thẳng thừng, có khi lại liên lụy đến cả thừa tướng phủ...
"Thần thiếp, thần thiếp…"
Nhìn bộ dạng lúng túng và sợ sệt của Kim An Bình, Doãn Mễ Yên không khỏi đắc ý. Bà ta liếc mắt sang bên trái nhìn Tô Uyển Vân, ả liền gật đầu như thể đã chuẩn bị xong gì đó. Thực chất bộ y phục mà hôm nay Kim An Bình vận đi dự tiệc đã bị "ra tay" trước, chỉ cần vung tay múa chân mạnh một chút, từng đường kim mũi chỉ sẽ đứt lìa, đến lúc đó có chuyện gì xảy ra, không ai dám chắc.
Kim Tịnh Ngọc từ đầu buổi tiệc đến giờ luôn im lặng quan sát xem Doãn thái hậu này định bày ra trò quỷ quái gì. Còn nghĩ bà ta chỉ định đối phó với nàng, không ngờ nữ nhân yếu ớt như Kim An Bình cũng không tha.
Lòng nàng như sôi sục, ngoài mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh và bình thản. Nàng đứng dậy, hai tay cung trước mặt, đầu hơi cúi xuống:
"Thái hậu, An Thái Phi thân mang trọng bệnh, e là không thể góp vui cho yến tiệc của người. Mong người không vì chuyện nhỏ nhặt này mà trách phạt."
Doãn Mễ Yên liếc mắt nhìn Kim Tịnh Ngọc, nữ nhân này quả nhiên không hề đơn giản như tỷ muội của nàng. Bà ta ra vẻ trầm tĩnh, ngón tay giật giật ra hiệu cho Tô Uyển Vân. Ả thấy vậy, liền lên giọng phản bác:
"An Thái Phi thật sự bị bệnh nặng sao? Thần sắc cũng đâu đến nỗi nào, trông vẫn diễm lệ lắm đấy. Vương phi, phải chăng là vì ngươi không muốn muội muội của mình bỏ một chút ít công sức góp vui cho Thái hậu nên mới đặt điều bịa chuyện?"
Máu sinh sự của Hoàng Ngọc Túc bỗng dâng trào. Nếu là Thái hậu, nàng ta đương nhiên nể trọng, nhưng còn Tô hoàng hậu thì chưa chắc. Doãn thái hậu thích dùng phe cánh để đối phó Kim Tịnh Ngọc, vậy nàng ta cũng không ngại tham gia. Nàng vội đứng dậy, giọng điệu mỉa mai:
"Hoàng hậu nương nương có điều không biết, An Thái Phi từ khi sinh ra đã mắc chứng hen suyễn, nên suốt ngày chỉ ở trong khuê phòng, cũng không giỏi đàn múa. Nếu nói múa hát để góp vui, phải nói đến các tiểu thư nhà họ Tô mới phải. Không biết ta nói như vậy có đúng không?"
"Hừ, Tô thị đúng là giỏi đàn múa. Nhưng chuyện về bệnh tình của An Thái Phi, ngươi dựa vào đâu mà khẳng định?"
"Ta từ nhỏ đã có giao tình với tiểu thư Kim thị. Nếu hoàng hậu không tin, có thể đích thân đến hỏi phụ thân của ta là đại lễ bộ thượng thư, đứng đầu các quan văn triều đình, được thái thượng hoàng hết sức tin yêu."
Tô Uyển Vân nghiến răng ken két, định phản bác thêm, nhưng chợt nhận ra điều gì, lại thôi. Bây giờ ả là hoàng hậu một nước, thân phận cao quý hơn một trắc vương phi nhiều. Nàng ta ăn nói tùy tiện còn có thể răn đe, còn ả nói sai một chút, sẽ có trăm con mắt nhìn vào. Thêm một điều nữa, đại lễ bộ thượng thư Hoàng thị dù sao cũng hơn phụ thân của ả ta đến mấy bậc, lại vô cùng yêu thương đứa con gái này. Bây giờ chi bằng kiệm lời một chút, dù sao Doãn Mễ Yên cũng còn kế hoạch dự phòng.
Nhận ra Tô Uyển Vân đuối lí, Doãn Mễ Yên vội lên tiếng giải vây:
"Thôi được rồi, nếu An Thái Phi đã thân mang trọng bệnh, vậy ai gia cũng không nỡ ép ủ. An Thái Phi, ngươi lui đi."
"Thần thiếp tạ ơn thái hậu!"
Kim An Bình được cho phép, vội lui về an tọa. Ngồi đối diện với Kim Tịnh Ngọc, nàng ấy còn cong môi cười nhẹ, như thể đang cười với nàng. Kim Tịnh Ngọc thấy vậy cũng an lòng, cười cười nói nói rất vui vẻ với Hoàng Ngọc Túc.
Còn Doãn Mễ Yên nhìn thấy hai nàng tính khí dung hòa, giận càng thêm giận. Nếu không phải tình báo của bà ta có vấn đề, vậy thì bấy lâu nay Kim Tịnh Ngọc đã âm thầm bày mưu tính kế, để bà ta hiểu lầm nàng và Hoàng Ngọc Túc ganh ghét lẫn nhau. Doãn Mễ Yên nắm chặt nắm đấm, thầm mắng Kim Tịnh Ngọc cáo già như phụ thân của nàng vậy.
Nhưng để rồi xem, nàng còn có thể hống hách được bao lâu!
Từ lúc giải quyết xong chuyện của Kim An Bình, buổi yến tiệc diễn ra vô cùng thuận lợi.
Giữa buổi tiệc, tì nữ vội chạy đến, khẽ thì thầm vào tai Kim Tịnh Ngọc:
"Vương phi, ở bên ngoài có Nhị vương gia đang tìm gặp người."
Kim Tịnh Ngọc hơi nhíu mày lại, lòng đầu thắc mắc. Yến tiệc đang diễn ra giữa chừng, Tư Dạ Hành Vũ lại gọi nàng ra, chẳng lẽ là có chuyện gì cấp bách sao?
Hoàng Ngọc Túc nhận ra điều bất thường, vội khều nhẹ tay nàng, hơi nghiêng đầu một chút:
"Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?"
"Tì nữ báo vương gia muốn gặp ta. Muội ở yên đây, ta sẽ ra ngoài xem thử."
"Vâng."
Nói rồi Kim Tịnh Ngọc vội đứng dậy, nhân lúc không có sự chú ý của mọi người, lách thân vào trong rèm lụa đi ra ngoài.
Doãn Mễ Yên ngồi trên tọa vị, đang cười cười nói nói rất vui vẻ, vừa phát hiện chỗ ngồi của Kim Tịnh Ngọc đang trống, liền nở một nụ cười ma mị.
Kim Tịnh Ngọc đi đến chỗ ngã rẽ ở chính điện, suýt chút nữa đã đập mặt vào lòng ngực của nam nhân. May mà phản xạ của nàng nhanh, có thể dừng lại kịp. Nàng ngước mặt lên một chút, nhìn thấy khuôn mặt của người trước mặt, vừa bất ngờ, vừa mừng rỡ:
"Dung đệ… à không, tam vương gia, sao đệ lại ở đây?"
Tam vương gia mà nàng nhắc đến là Tư Dạ Hành Dung. Khác với hai vị hoàng huynh của mình, hắn không giỏi binh thư, càng ghét phải xử lí những chuyện triều chính, tính cách cũng có phần thẳng thắn và có chút nông nổi. Vì vậy từ nhỏ đã được thái thượng hoàng gửi đến quân doanh của thừa tướng gia luyện võ, nên vô cùng thân thiết với Kim Tịnh Ngọc. Cộng thêm hắn và Kim An Bình đem lòng yêu mến nhau từ lâu, nên mới có danh xưng "Dung đệ" vô cùng gần gũi này.
Cách đây mấy tháng, hắn đã dẫn đầu đội quân hộ tống Nhất phẩm công tước đi sứ sang nước Thục, còn định sau khi trở về sẽ ngỏ ý với phụ hoàng xin cưới Kim An Bình. Không ngờ vừa trở về đã hay tin An Bình của hắn đã thành An Thái Phi. Kể ra, số phận của Tư Dạ Hành Dung cũng không khác Tư Dạ Hành Vũ là mấy.
Nhìn thấy Kim Tịnh Ngọc, hắn cũng vô cùng bất ngờ:
"Tịnh Ngọc, sao tỷ lại ở đây?"
"Tỷ… có người báo vương gia cần tìm tỷ, nên tỷ mới ra đây. Còn đệ, không phải là đi dự yến tiệc đó chứ?"
"Đệ… cẩn thận!"
Tư Dạ Hành Dung chưa dứt câu, từ đằng sau Kim Tịnh Ngọc bỗng xuất hiện một mũi tên lao đến với tốc độ chóng mặt.
Vốn thân thủ cao cường, Tư Dạ Hành Dung chỉ cần kéo tay Kim Tịnh Ngọc lách sang một bên là có thể né được phục kích.
"Tịnh Ngọc, tỷ không sao chứ?"
"Chiêu ám toán cũ rít này, không làm tỷ bị thương được đâu!"
Kim Tịnh Ngọc khẳng định chắc nịch, thực chất không có Tư Dạ Hành Dung, nàng vẫn có thể dễ dàng né tránh. Có điều trong Từ Nghi cung mà lại có tên lạc thế này, nếu nói là trùng hợp thì thật khiến người ta thấy rất khó tin.
Nàng vừa dứt câu, Doãn Mễ Yên cùng toàn bộ quan khách trong yến tiệc không hiểu vì sao đều bước ra ngoài. Bà ta nhìn thấy Tư Dạ Hành Dung đang nắm cổ tay Kim Tịnh Ngọc, liền lớn tiếng quát tháo:
"Tư Dạ Hành Dung, Kim Tịnh Ngọc, hai ngươi… đồ gian phu dâm phụ!"
Trong cung, lụa đỏ giăng kín, đèn đóm thắp sáng từ trong ra ngoài, gấm Hà Đông được dùng để lót sàn dẫn đến chỗ ngồi của thái hậu. Với số lụa là gấm vóc này, có thể dùng để may y phục cho cung nữ cả một cung vẫn còn thừa. Bình thường có là hỷ sự của quan viên hay đại thần trong triều cũng chưa dám xa hoa như vậy, vậy mà tiệc mừng thọ mỗi năm một lần lại phá vỡ hết những quy tắc cần kiệm trong cung cấm.
Chưa kể, bàn tiệc còn được đặt dọc theo hai bên tọa vị của thái hậu, rượu và cả thức ăn được bày ra đều thuộc hàng nhất phẩm, hoặc cống phẩm từ các nước lân cận. Không dừng lại ở đó, Doãn Mễ Yên còn hào phóng cho đốt Huân hương* khắp cả chính điện.
*Huân hương: công nghệ chế hương của người xưa phân làm Bội hương và Huân hương. Giải thích đơn giản, Bội hương là túi hương đeo bên người, còn Huân hương là hương liệu được điều chế và cho vào huân lô (lò đốt hương) để đốt tạo hương thơm.
^^^ (nguồn: tham khảo internet)^^^
Đúng giờ, những nữ nhân có tầm ảnh hưởng trong và ngoài hoàng cung đều có mặt đầy đủ, sau khi dâng lễ vật lên cho Doãn Mễ Yên liền được sắp xếp sẵn nơi an tọa. Kim Tịnh Ngọc vốn dĩ định ngồi gần Kim An Bình một chút, nhưng Doãn Mễ Yên còn nhanh tay hơn nàng, phân ra rõ ràng dãy bàn tiệc bên trái là cho nữ tử hậu cung, còn bên phải dành cho các phu nhân đại thần.
Trước khi nhập tiệc, các cung nữ xếp thành hàng, cung kính dâng lên những món lễ vật được tặng, còn công công đứng cạnh Doãn thái hậu, cẩn thận đọc lớn:
"Hoàng hậu nương nương, dâng một cặp chim yến bằng vàng ròng có đính bạch ngọc và hạ linh châu."
Doãn Mễ Yên hài lòng, gật đầu bình phẩm:
"Cặp yến vàng này thiết kế tinh xảo, thoạt nhìn còn không rõ là thật hay giả. Hoàng hậu, con thật có lòng."
Tô Uyển Vân nghe vậy vội đứng dậy hành lễ, miệng cười tươi rói:
"Có thể khiến thái hậu ưng lòng, đó là niềm may mắn hiếm có của thần thiếp!"
Đợi Tô Uyển Vân ngồi xuống, công công tiếp tục đọc tên lễ vật và người tặng, nào là đông châu, mã não, điểm thúy, san hô,... Có lẽ mỗi năm mừng thọ, Doãn thái hậu đều có cho mình một bộ sưu tập những trang sức, cống vật quý giá nhất trên đời.
"An Thái Phi nương nương, dâng một cặp tách bằng sứ Thanh Hoa."
Công công vừa dứt lời, Doãn Mễ Yên đã ra lệnh cho cung nữ dâng cao lễ vật lên cho mình xem, sau khi quan sát một hồi liền tỏ thái độ không hài lòng.
"An thái phi, ngươi tặng món quà này cho ai gia, phải chăng đã quá khinh thường ai gia rồi?"
Kim An Bình vội vã đứng lên, giọng khàn khàn như bị bệnh:
"Thái hậu minh xét, thần thiếp không hề có ý đó! Chẳng qua ngày thường thần thiếp thấy trong cung của thái hậu chỉ toàn kỳ trân dị bảo, cho là ngắm nhìn mãi cũng thấy chán mắt. Vậy nên thần thiếp đã cho người đến xưởng làm gốm sứ nổi tiếng nhất kinh thành, còn đích thân vẽ hoa văn… Thái hậu người xem, hoa văn được vẽ trên cặp tách là do một tay thần thiếp vẽ ra."
Doãn Mễ Yên nhìn Kim An Bình bằng cặp mắt khinh thường, khẽ nhếch mép:
"Nếu An Thái Phi thật sự có lòng như vậy, vậy ai gia không trách ngươi nữa. Có điều trong Từ Nghi cung chỉ toàn kỳ trân dị bảo, bởi vì đó là sở thích riêng của ai gia. Còn loại gốm sứ làm nên cặp tách này trùng hợp không phải thứ ai gia thích, vậy người tặng như An Thái Phi có tội gì không?"
Kim An Bình vội vã đi đến trước mặt Doãn Mễ Yên, tay hành lễ:
"Là do thần thiếp bất cẩn, không tính toán chu toàn! Thần thiếp xin được phép chịu tội!"
"Ồ, An Thái Phi cũng đã thành tâm nhận lỗi, vậy ai gia cũng không trách làm gì. Có điều hôm nay là yến tiệc mừng thọ của ai gia, để góp vui chi bằng An Thái Phi múa vài bài đi?"
Câu nói của Doãn Mễ Yên như sét đánh ngang tai Kim An Bình. Bà ta hiểu rõ nàng ấy thân thể yếu ớt, động tác múa cung đình lại đòi hỏi kỹ nghệ quá cao. Đừng nói là múa vài bài, có khi chỉ đến nửa bài thì nàng ấy đã lên cơn suyễn rồi. Nhưng nếu từ chối thẳng thừng, có khi lại liên lụy đến cả thừa tướng phủ...
"Thần thiếp, thần thiếp…"
Nhìn bộ dạng lúng túng và sợ sệt của Kim An Bình, Doãn Mễ Yên không khỏi đắc ý. Bà ta liếc mắt sang bên trái nhìn Tô Uyển Vân, ả liền gật đầu như thể đã chuẩn bị xong gì đó. Thực chất bộ y phục mà hôm nay Kim An Bình vận đi dự tiệc đã bị "ra tay" trước, chỉ cần vung tay múa chân mạnh một chút, từng đường kim mũi chỉ sẽ đứt lìa, đến lúc đó có chuyện gì xảy ra, không ai dám chắc.
Kim Tịnh Ngọc từ đầu buổi tiệc đến giờ luôn im lặng quan sát xem Doãn thái hậu này định bày ra trò quỷ quái gì. Còn nghĩ bà ta chỉ định đối phó với nàng, không ngờ nữ nhân yếu ớt như Kim An Bình cũng không tha.
Lòng nàng như sôi sục, ngoài mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh và bình thản. Nàng đứng dậy, hai tay cung trước mặt, đầu hơi cúi xuống:
"Thái hậu, An Thái Phi thân mang trọng bệnh, e là không thể góp vui cho yến tiệc của người. Mong người không vì chuyện nhỏ nhặt này mà trách phạt."
Doãn Mễ Yên liếc mắt nhìn Kim Tịnh Ngọc, nữ nhân này quả nhiên không hề đơn giản như tỷ muội của nàng. Bà ta ra vẻ trầm tĩnh, ngón tay giật giật ra hiệu cho Tô Uyển Vân. Ả thấy vậy, liền lên giọng phản bác:
"An Thái Phi thật sự bị bệnh nặng sao? Thần sắc cũng đâu đến nỗi nào, trông vẫn diễm lệ lắm đấy. Vương phi, phải chăng là vì ngươi không muốn muội muội của mình bỏ một chút ít công sức góp vui cho Thái hậu nên mới đặt điều bịa chuyện?"
Máu sinh sự của Hoàng Ngọc Túc bỗng dâng trào. Nếu là Thái hậu, nàng ta đương nhiên nể trọng, nhưng còn Tô hoàng hậu thì chưa chắc. Doãn thái hậu thích dùng phe cánh để đối phó Kim Tịnh Ngọc, vậy nàng ta cũng không ngại tham gia. Nàng vội đứng dậy, giọng điệu mỉa mai:
"Hoàng hậu nương nương có điều không biết, An Thái Phi từ khi sinh ra đã mắc chứng hen suyễn, nên suốt ngày chỉ ở trong khuê phòng, cũng không giỏi đàn múa. Nếu nói múa hát để góp vui, phải nói đến các tiểu thư nhà họ Tô mới phải. Không biết ta nói như vậy có đúng không?"
"Hừ, Tô thị đúng là giỏi đàn múa. Nhưng chuyện về bệnh tình của An Thái Phi, ngươi dựa vào đâu mà khẳng định?"
"Ta từ nhỏ đã có giao tình với tiểu thư Kim thị. Nếu hoàng hậu không tin, có thể đích thân đến hỏi phụ thân của ta là đại lễ bộ thượng thư, đứng đầu các quan văn triều đình, được thái thượng hoàng hết sức tin yêu."
Tô Uyển Vân nghiến răng ken két, định phản bác thêm, nhưng chợt nhận ra điều gì, lại thôi. Bây giờ ả là hoàng hậu một nước, thân phận cao quý hơn một trắc vương phi nhiều. Nàng ta ăn nói tùy tiện còn có thể răn đe, còn ả nói sai một chút, sẽ có trăm con mắt nhìn vào. Thêm một điều nữa, đại lễ bộ thượng thư Hoàng thị dù sao cũng hơn phụ thân của ả ta đến mấy bậc, lại vô cùng yêu thương đứa con gái này. Bây giờ chi bằng kiệm lời một chút, dù sao Doãn Mễ Yên cũng còn kế hoạch dự phòng.
Nhận ra Tô Uyển Vân đuối lí, Doãn Mễ Yên vội lên tiếng giải vây:
"Thôi được rồi, nếu An Thái Phi đã thân mang trọng bệnh, vậy ai gia cũng không nỡ ép ủ. An Thái Phi, ngươi lui đi."
"Thần thiếp tạ ơn thái hậu!"
Kim An Bình được cho phép, vội lui về an tọa. Ngồi đối diện với Kim Tịnh Ngọc, nàng ấy còn cong môi cười nhẹ, như thể đang cười với nàng. Kim Tịnh Ngọc thấy vậy cũng an lòng, cười cười nói nói rất vui vẻ với Hoàng Ngọc Túc.
Còn Doãn Mễ Yên nhìn thấy hai nàng tính khí dung hòa, giận càng thêm giận. Nếu không phải tình báo của bà ta có vấn đề, vậy thì bấy lâu nay Kim Tịnh Ngọc đã âm thầm bày mưu tính kế, để bà ta hiểu lầm nàng và Hoàng Ngọc Túc ganh ghét lẫn nhau. Doãn Mễ Yên nắm chặt nắm đấm, thầm mắng Kim Tịnh Ngọc cáo già như phụ thân của nàng vậy.
Nhưng để rồi xem, nàng còn có thể hống hách được bao lâu!
Từ lúc giải quyết xong chuyện của Kim An Bình, buổi yến tiệc diễn ra vô cùng thuận lợi.
Giữa buổi tiệc, tì nữ vội chạy đến, khẽ thì thầm vào tai Kim Tịnh Ngọc:
"Vương phi, ở bên ngoài có Nhị vương gia đang tìm gặp người."
Kim Tịnh Ngọc hơi nhíu mày lại, lòng đầu thắc mắc. Yến tiệc đang diễn ra giữa chừng, Tư Dạ Hành Vũ lại gọi nàng ra, chẳng lẽ là có chuyện gì cấp bách sao?
Hoàng Ngọc Túc nhận ra điều bất thường, vội khều nhẹ tay nàng, hơi nghiêng đầu một chút:
"Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?"
"Tì nữ báo vương gia muốn gặp ta. Muội ở yên đây, ta sẽ ra ngoài xem thử."
"Vâng."
Nói rồi Kim Tịnh Ngọc vội đứng dậy, nhân lúc không có sự chú ý của mọi người, lách thân vào trong rèm lụa đi ra ngoài.
Doãn Mễ Yên ngồi trên tọa vị, đang cười cười nói nói rất vui vẻ, vừa phát hiện chỗ ngồi của Kim Tịnh Ngọc đang trống, liền nở một nụ cười ma mị.
Kim Tịnh Ngọc đi đến chỗ ngã rẽ ở chính điện, suýt chút nữa đã đập mặt vào lòng ngực của nam nhân. May mà phản xạ của nàng nhanh, có thể dừng lại kịp. Nàng ngước mặt lên một chút, nhìn thấy khuôn mặt của người trước mặt, vừa bất ngờ, vừa mừng rỡ:
"Dung đệ… à không, tam vương gia, sao đệ lại ở đây?"
Tam vương gia mà nàng nhắc đến là Tư Dạ Hành Dung. Khác với hai vị hoàng huynh của mình, hắn không giỏi binh thư, càng ghét phải xử lí những chuyện triều chính, tính cách cũng có phần thẳng thắn và có chút nông nổi. Vì vậy từ nhỏ đã được thái thượng hoàng gửi đến quân doanh của thừa tướng gia luyện võ, nên vô cùng thân thiết với Kim Tịnh Ngọc. Cộng thêm hắn và Kim An Bình đem lòng yêu mến nhau từ lâu, nên mới có danh xưng "Dung đệ" vô cùng gần gũi này.
Cách đây mấy tháng, hắn đã dẫn đầu đội quân hộ tống Nhất phẩm công tước đi sứ sang nước Thục, còn định sau khi trở về sẽ ngỏ ý với phụ hoàng xin cưới Kim An Bình. Không ngờ vừa trở về đã hay tin An Bình của hắn đã thành An Thái Phi. Kể ra, số phận của Tư Dạ Hành Dung cũng không khác Tư Dạ Hành Vũ là mấy.
Nhìn thấy Kim Tịnh Ngọc, hắn cũng vô cùng bất ngờ:
"Tịnh Ngọc, sao tỷ lại ở đây?"
"Tỷ… có người báo vương gia cần tìm tỷ, nên tỷ mới ra đây. Còn đệ, không phải là đi dự yến tiệc đó chứ?"
"Đệ… cẩn thận!"
Tư Dạ Hành Dung chưa dứt câu, từ đằng sau Kim Tịnh Ngọc bỗng xuất hiện một mũi tên lao đến với tốc độ chóng mặt.
Vốn thân thủ cao cường, Tư Dạ Hành Dung chỉ cần kéo tay Kim Tịnh Ngọc lách sang một bên là có thể né được phục kích.
"Tịnh Ngọc, tỷ không sao chứ?"
"Chiêu ám toán cũ rít này, không làm tỷ bị thương được đâu!"
Kim Tịnh Ngọc khẳng định chắc nịch, thực chất không có Tư Dạ Hành Dung, nàng vẫn có thể dễ dàng né tránh. Có điều trong Từ Nghi cung mà lại có tên lạc thế này, nếu nói là trùng hợp thì thật khiến người ta thấy rất khó tin.
Nàng vừa dứt câu, Doãn Mễ Yên cùng toàn bộ quan khách trong yến tiệc không hiểu vì sao đều bước ra ngoài. Bà ta nhìn thấy Tư Dạ Hành Dung đang nắm cổ tay Kim Tịnh Ngọc, liền lớn tiếng quát tháo:
"Tư Dạ Hành Dung, Kim Tịnh Ngọc, hai ngươi… đồ gian phu dâm phụ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.