Bám Đùi Thụ Chính Trà Xanh Liền Bị Thụ Chính Và Bọn Kia Đè
Chương 65: Sáng được rửa mắt
Aikochirido
06/06/2021
Chớp mắt một cái đã qua hai ngày, cậu từ mất ý thức cũng dần trở lại thế giới
Ngay khi mở mắt ra, tình cảnh hiện tại đây chính là Tinh Nguyên, Nguyệt Quang, Nhật Dạ, Dạ Huyết, Lệ Phong, Thu Nguyệt và Sương Băng
Bảy mỹ nam đang nằm ngủ kế bên chiếc giường bệnh của Gia Nhi
Gia Nhi nội tâm:"Cái gì đây, mới sáng ra mà mình đã được rửa mắt rồi sao:)))"
Gia Nhi cũng chẳng nói gì nhiều nên đã lén xuống giường đi lấy nước uống, một phần cũng là không muốn đánh thức bọn họ, một phần cũng là biết tại mình mà họ đã thức mấy ngày nay
Bỗng choang một cái, cái ca inox bị rơi xuống do Gia Nhi trượt tay mà thành công đánh thức bảy mỹ nam nào đó đang ngủ
Lệ Phong:"Em làm gì vậy, em còn bệnh lên nằm đi, đánh thức anh là được rồi"
Dạ Huyết:"Còn nữa, em có bị làm sao không"
Tinh Nguyên:"Có thấy khó thở hay đau chỗ nào không?"
Gia Nhi rất nhanh mà đáp trả:"Ừm em không sao đâu ạ, các anh cứ ngủ tiếp đi"
Nguyệt Quang:"Không được, em là bệnh nhân, bệnh nhân thì cần nghỉ ngơi, lên giường đi"
Nhật Dạ:"Anh lấy nước cho em"
Gia Nhi cũng chẳng nói gì mà làm theo vì cậu biết có từ chối cỡ nào thì việc từ chối ấy luôn thất bại bởi những con người nào đó cưng vợ còn hơn cưng trứng
Ngay khi vừa lên giường nằm, cả bọn bắt đầu làm việc của mình, người mua nước, người mua đồ ăn, ngươi pha trà bla bla bla, đến nỗi bên trong phòng chỉ còn lại 3 người đó là một bệnh nhân và hạ tên đầu xỏ nào đó
Thu Nguyệt bắt đầu nói:"Ừm,....em không sao chứ"
Gia Nhi đáp trả lại ngay:"Em không sao đâu ạ"
Sương Băng:"Tại sao khi đó em lại chạy tới đỡ cho bọn anh nhát dao đó vậy"
Gia Nhi im lặng rồi nhớ lại chuyện khi đó mà nở nụ cười tươi:"Nếu khi đó em không bảo vệ các anh thì chắc con dao đó đâm vào chỗ hiểm chết người rồi ha"
Thình thịch, thình thịch, tiếng trái tim bắt đầu đập vang lên báo hiệu cho việc mình đã đổ ai đó thông qua nụ cười ấm áp ấy
Nhân cơ hội đó Gia Nhi bắt đầu nói thẳng vấn đề
Gia Nhi:"Vậy các anh bây giờ có thể nói cho em nghe việc gì đã xảy ra khi ngày thi chưa tới mà có bài phao trong đó không ạ?"
Thu Nguyệt lẫn Sương Băng bắt đầu nhìn nhau rồi gật đầu nói thẳng cho Gia Nhi nghe
Thu Nguyệt:"Bọn anh không biết, lúc trước ngày thi camera đã kiểm tra kỹ càng từng ngóc ngách hộp bàn lẫn chỗ khuất"
Sương Băng:"Điều không thấy một mảnh giấy khả nghi hay dáng người khả nghi vào trong"
Gia Nhi:"Vậy thì quá kì lạ rồi, à mà em nhớ các anh đâu có muốn em xen vào chuyện này của các anh đâu, sao giờ các anh lại nói hết cho em nghe vậy ạ, đã vậy ngay câu hỏi đầu tiên luôn"
Thu Nguyệt và Sương Băng bắt đầu bật mode diễn sâu xen lẫn tự vã cực mạnh
Thu Nguyệt:"Đâu có đâu, ai nói với em nghe rằng"
Sương Băng:"Là bọn anh không cần em nhúng tay vô chuyện này chứ"
Gia Nhi một mực khẳng định nói:"Nói xạo có tổ chức vừa thôi, cần em nhắc này ngày nào tháng nào năm nào giờ nào mấy phút mấy giây không anh trai"
Sương Băng:"Ây, em cứng đầu quá vậy, đã bảo là bọn anh không có nói câu đó rồi cơ mà"
Một tiếng nói vang lên từ Lệ Phong:"Bớt xạo đi các anh ơi, bọn tôi còn nghe việc hai người nói em ấy là đồ con hoang nữa đấy"
Thu Nguyệt:"Gì, em nghe nhầm rồi đấy Lệ Phong, bọn anh làm gì có việc nói em ấy là đồ con hoang chứ, ai nói chứ bọn anh không hề"
Lệ Phong mặt kiểu ???????? nội tâm:"Nghĩ tao tin không, chứ tụi bây diễn sâu lắm rồi đấy:)))"
Ngay khi mở mắt ra, tình cảnh hiện tại đây chính là Tinh Nguyên, Nguyệt Quang, Nhật Dạ, Dạ Huyết, Lệ Phong, Thu Nguyệt và Sương Băng
Bảy mỹ nam đang nằm ngủ kế bên chiếc giường bệnh của Gia Nhi
Gia Nhi nội tâm:"Cái gì đây, mới sáng ra mà mình đã được rửa mắt rồi sao:)))"
Gia Nhi cũng chẳng nói gì nhiều nên đã lén xuống giường đi lấy nước uống, một phần cũng là không muốn đánh thức bọn họ, một phần cũng là biết tại mình mà họ đã thức mấy ngày nay
Bỗng choang một cái, cái ca inox bị rơi xuống do Gia Nhi trượt tay mà thành công đánh thức bảy mỹ nam nào đó đang ngủ
Lệ Phong:"Em làm gì vậy, em còn bệnh lên nằm đi, đánh thức anh là được rồi"
Dạ Huyết:"Còn nữa, em có bị làm sao không"
Tinh Nguyên:"Có thấy khó thở hay đau chỗ nào không?"
Gia Nhi rất nhanh mà đáp trả:"Ừm em không sao đâu ạ, các anh cứ ngủ tiếp đi"
Nguyệt Quang:"Không được, em là bệnh nhân, bệnh nhân thì cần nghỉ ngơi, lên giường đi"
Nhật Dạ:"Anh lấy nước cho em"
Gia Nhi cũng chẳng nói gì mà làm theo vì cậu biết có từ chối cỡ nào thì việc từ chối ấy luôn thất bại bởi những con người nào đó cưng vợ còn hơn cưng trứng
Ngay khi vừa lên giường nằm, cả bọn bắt đầu làm việc của mình, người mua nước, người mua đồ ăn, ngươi pha trà bla bla bla, đến nỗi bên trong phòng chỉ còn lại 3 người đó là một bệnh nhân và hạ tên đầu xỏ nào đó
Thu Nguyệt bắt đầu nói:"Ừm,....em không sao chứ"
Gia Nhi đáp trả lại ngay:"Em không sao đâu ạ"
Sương Băng:"Tại sao khi đó em lại chạy tới đỡ cho bọn anh nhát dao đó vậy"
Gia Nhi im lặng rồi nhớ lại chuyện khi đó mà nở nụ cười tươi:"Nếu khi đó em không bảo vệ các anh thì chắc con dao đó đâm vào chỗ hiểm chết người rồi ha"
Thình thịch, thình thịch, tiếng trái tim bắt đầu đập vang lên báo hiệu cho việc mình đã đổ ai đó thông qua nụ cười ấm áp ấy
Nhân cơ hội đó Gia Nhi bắt đầu nói thẳng vấn đề
Gia Nhi:"Vậy các anh bây giờ có thể nói cho em nghe việc gì đã xảy ra khi ngày thi chưa tới mà có bài phao trong đó không ạ?"
Thu Nguyệt lẫn Sương Băng bắt đầu nhìn nhau rồi gật đầu nói thẳng cho Gia Nhi nghe
Thu Nguyệt:"Bọn anh không biết, lúc trước ngày thi camera đã kiểm tra kỹ càng từng ngóc ngách hộp bàn lẫn chỗ khuất"
Sương Băng:"Điều không thấy một mảnh giấy khả nghi hay dáng người khả nghi vào trong"
Gia Nhi:"Vậy thì quá kì lạ rồi, à mà em nhớ các anh đâu có muốn em xen vào chuyện này của các anh đâu, sao giờ các anh lại nói hết cho em nghe vậy ạ, đã vậy ngay câu hỏi đầu tiên luôn"
Thu Nguyệt và Sương Băng bắt đầu bật mode diễn sâu xen lẫn tự vã cực mạnh
Thu Nguyệt:"Đâu có đâu, ai nói với em nghe rằng"
Sương Băng:"Là bọn anh không cần em nhúng tay vô chuyện này chứ"
Gia Nhi một mực khẳng định nói:"Nói xạo có tổ chức vừa thôi, cần em nhắc này ngày nào tháng nào năm nào giờ nào mấy phút mấy giây không anh trai"
Sương Băng:"Ây, em cứng đầu quá vậy, đã bảo là bọn anh không có nói câu đó rồi cơ mà"
Một tiếng nói vang lên từ Lệ Phong:"Bớt xạo đi các anh ơi, bọn tôi còn nghe việc hai người nói em ấy là đồ con hoang nữa đấy"
Thu Nguyệt:"Gì, em nghe nhầm rồi đấy Lệ Phong, bọn anh làm gì có việc nói em ấy là đồ con hoang chứ, ai nói chứ bọn anh không hề"
Lệ Phong mặt kiểu ???????? nội tâm:"Nghĩ tao tin không, chứ tụi bây diễn sâu lắm rồi đấy:)))"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.