Bám Đùi Thụ Chính Trà Xanh Liền Bị Thụ Chính Và Bọn Kia Đè
Chương 3: Trễ giờ thành ra đi chơi
Aikochirido
06/06/2021
Bên trong nhà ăn, sau khi náo loạn một trận thì cũng đến lúc họ đi học, bây giờ đây bọn họ cùng nhau học chung một cái trường đại học nhưng khác bang vì mỗi người đã quyết định con đường riêng sau khi ra trường Y giờ đây đang ngồi trong chiếc xe đợi bọn họ đi ra, anh cả vừa bước lên liền khó chịu khi thấy cậu tiếp đó chính là anh hai và anh ba, riêng thụ chính thì giả bộ thân mật để hãm hại y tiếp tục, nhưng chắc tương lai không xa thì cũng phải sợ vợ thôi:))
Lệ Phong cầm hộp cơm đưa cho y mà nói: " Ừm Gia Nhi, ca ca có làm cơm hộp cho em này, tại thấy em không ăn được gì nên đã làm bù cho em này "
Dạ Huyết: " Em không cần phải thân thiết với nó, chẳng phải khi nãy nó đã làm phỏng tay em sao "
Lệ Phong như vớ được vàng mà giả bộ nói: " Ừm, ca ca... sao ca lại... lại nói Gia Nhi... như... như thế chứ "
Sương Băng: " Vậy chứ em muốn bọn anh nói gì đây, kêu nó bằng em, hay là kêu bằng đệ đệ hử "
Lệ Phong: " Các anh nói gì kì vậy, phải gọi em ấy là em giống khi chúng ta xưng hô anh em chứ "
Thu Nguyệt: " Em muốn gọi thì cứ việc còn bọn anh thì không ", sau đó kêu lái xe đưa tới trường
Lệ Phong bắt đầu nói nhỏ tai y: " Mày thấy chưa, mày không có cửa ở đây đâu, muốn tạo phục vụ mày nằm mơ đi "
Rồi Lệ Phong liền lợi dụng lúc xe dằn liền cầm tay y hất lấy cái hộp cơm vang tứ tung rồi anh nói: " Gia Nhi... em... em thật sự ghét... ghét anh như vậy sao "
Cậu nội tâm: mình chào thua với thụ chính, nhịn nhịn mình phải nhịn, nhịn để ôm đùi thụ chính thoát kiếp này, nếu an lành thoát kiếp mình sẽ không còn phải chịu đựng nữa ạ, vì một tương lai mới tốt đẹp mình nhịn, tuy mình lớn tuổi hơn nhưng nói về cái mạng thì phải thận trọng
Thu Nguyệt: " Mày lại hỗn nữa sao, nếu mày không thích thì cút xuống xe, bọn tao đéo thích chở một đứa như mày "
Sương Băng: " Quản gia phiền ngài dừng xe để tống thằng này xuống cái "
Bác lái xe cũng không thấy được chuyện gì đã xảy ra liền nổi lên tia chán ghét mà làm theo lời họ, ngay sau khi dừng xe anh cả Dạ Huyết liền nhanh chân nhanh tay tống cổ y xuống xe và kêu bác tài chạy đi
Còn Lệ Phong thì hắn vừa nhìn vừa cười mà hả lòng hả dạ nói: " Muốn chiếm vị trí của tao nằm mơ " * bằng âm môi *
Lúc này đây, y đã chính thức sôi máu mà chửi thề: " Bà mẹ nó, đúng là đéo thể chịu được cái mặt giả tạo này của thụ chính mà, hừ hừ nhịn đi Trần Tâm, mày phải nhịn vì cái tương lai tươi sáng hơn mày đều phải nhịn ( ⚈̥̥̥̥̥́⌢⚈̥̥̥̥̥̀)
Sau đó y cũng hết cách mà đi bộ tới trường đại học, vừa đi y vừa nghĩ: " Rốt cuộc phải làm thế nào mới có được sự tin tưởng của thụ chính đây?? ", Có vẻ như ai đó không nghĩ tới cái cảnh bị trễ giờ học do chính Lệ Phong nghĩ ra đâu nhỉ:v
Cuối cùng thì cậu cũng đã tới trước cổng trường và hiện tình hình khó xử là, cổng trường đã đóng, chú bảo vệ không cho vào bên trong trừ khi mời phụ huynh lên làm rõ
Ok không cần dù gì y cũng đã là một người trưởng thành, đi tăng ba tăng bốn thâu đêm cũng là chuyện bình thường mà thôi, cuối cùng y cũng chào bác bảo vệ mà đi chơi
Cũng may cái thẻ của y chính là đứng tên y và là thẻ vip luôn rút tiền khắp mọi nơi cho dù có đóng băng thì thẻ vẫn là rút được đi, và hiện tại trong tài khoản của cậu có tới 66 tỉ 500 triệu, wao một con số khá lớn vì suy cho cùng đấy cũng chỉ là tiền tiêu vặt của gia đình y đưa cho y xài trong vòng mười mấy năm mà thôi, kể cả ba người con còn lại cũng có số dư tài khoản như vậy
Cậu vừa đi vừa nghĩ: Haizz không biết mình nên xài cái tiền này vào đâu đây ta, ngoài mua đam thì mình nên làm gì đây??
Lệ Phong cầm hộp cơm đưa cho y mà nói: " Ừm Gia Nhi, ca ca có làm cơm hộp cho em này, tại thấy em không ăn được gì nên đã làm bù cho em này "
Dạ Huyết: " Em không cần phải thân thiết với nó, chẳng phải khi nãy nó đã làm phỏng tay em sao "
Lệ Phong như vớ được vàng mà giả bộ nói: " Ừm, ca ca... sao ca lại... lại nói Gia Nhi... như... như thế chứ "
Sương Băng: " Vậy chứ em muốn bọn anh nói gì đây, kêu nó bằng em, hay là kêu bằng đệ đệ hử "
Lệ Phong: " Các anh nói gì kì vậy, phải gọi em ấy là em giống khi chúng ta xưng hô anh em chứ "
Thu Nguyệt: " Em muốn gọi thì cứ việc còn bọn anh thì không ", sau đó kêu lái xe đưa tới trường
Lệ Phong bắt đầu nói nhỏ tai y: " Mày thấy chưa, mày không có cửa ở đây đâu, muốn tạo phục vụ mày nằm mơ đi "
Rồi Lệ Phong liền lợi dụng lúc xe dằn liền cầm tay y hất lấy cái hộp cơm vang tứ tung rồi anh nói: " Gia Nhi... em... em thật sự ghét... ghét anh như vậy sao "
Cậu nội tâm: mình chào thua với thụ chính, nhịn nhịn mình phải nhịn, nhịn để ôm đùi thụ chính thoát kiếp này, nếu an lành thoát kiếp mình sẽ không còn phải chịu đựng nữa ạ, vì một tương lai mới tốt đẹp mình nhịn, tuy mình lớn tuổi hơn nhưng nói về cái mạng thì phải thận trọng
Thu Nguyệt: " Mày lại hỗn nữa sao, nếu mày không thích thì cút xuống xe, bọn tao đéo thích chở một đứa như mày "
Sương Băng: " Quản gia phiền ngài dừng xe để tống thằng này xuống cái "
Bác lái xe cũng không thấy được chuyện gì đã xảy ra liền nổi lên tia chán ghét mà làm theo lời họ, ngay sau khi dừng xe anh cả Dạ Huyết liền nhanh chân nhanh tay tống cổ y xuống xe và kêu bác tài chạy đi
Còn Lệ Phong thì hắn vừa nhìn vừa cười mà hả lòng hả dạ nói: " Muốn chiếm vị trí của tao nằm mơ " * bằng âm môi *
Lúc này đây, y đã chính thức sôi máu mà chửi thề: " Bà mẹ nó, đúng là đéo thể chịu được cái mặt giả tạo này của thụ chính mà, hừ hừ nhịn đi Trần Tâm, mày phải nhịn vì cái tương lai tươi sáng hơn mày đều phải nhịn ( ⚈̥̥̥̥̥́⌢⚈̥̥̥̥̥̀)
Sau đó y cũng hết cách mà đi bộ tới trường đại học, vừa đi y vừa nghĩ: " Rốt cuộc phải làm thế nào mới có được sự tin tưởng của thụ chính đây?? ", Có vẻ như ai đó không nghĩ tới cái cảnh bị trễ giờ học do chính Lệ Phong nghĩ ra đâu nhỉ:v
Cuối cùng thì cậu cũng đã tới trước cổng trường và hiện tình hình khó xử là, cổng trường đã đóng, chú bảo vệ không cho vào bên trong trừ khi mời phụ huynh lên làm rõ
Ok không cần dù gì y cũng đã là một người trưởng thành, đi tăng ba tăng bốn thâu đêm cũng là chuyện bình thường mà thôi, cuối cùng y cũng chào bác bảo vệ mà đi chơi
Cũng may cái thẻ của y chính là đứng tên y và là thẻ vip luôn rút tiền khắp mọi nơi cho dù có đóng băng thì thẻ vẫn là rút được đi, và hiện tại trong tài khoản của cậu có tới 66 tỉ 500 triệu, wao một con số khá lớn vì suy cho cùng đấy cũng chỉ là tiền tiêu vặt của gia đình y đưa cho y xài trong vòng mười mấy năm mà thôi, kể cả ba người con còn lại cũng có số dư tài khoản như vậy
Cậu vừa đi vừa nghĩ: Haizz không biết mình nên xài cái tiền này vào đâu đây ta, ngoài mua đam thì mình nên làm gì đây??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.