Bấm Tay Tính Toán, Năm Mối Hôn Sự Đến Cửa
Chương 25:
Tang Gia Tĩnh
19/10/2024
Nghe họ nói vậy, người nông dân chất phác cũng tin.
"... Vậy các ngươi vào trước đi, nhưng nhà ta nhỏ, e là không chứa được nhiều người như vậy."
Hắn ta ra mở cửa, rồi quay người đi vào trong nhà. Nhưng Gia Thiện lại đột nhiên dừng bước, chàng hỏi: "Trong nhà thí chủ còn có ai khác không?"
Người nam tử không quay đầu lại, chỉ đáp: "Thê tử ta đang nấu ăn trong bếp."
"Vậy có con cái không?"
"Con cái?"
Người nam tử bước chân chậm lại, như đang suy nghĩ: "... Chưa có con."
Gia Thiện lần tràng hạt, im lặng một lát, rồi nói: "Nhưng trên mặt đất rõ ràng có dấu chân trẻ con chạy nhảy, bên cạnh chum nước và đống củi cũng có đồ chơi của trẻ nhỏ tầm vài tuổi."
Người nam tử bỗng quay phắt lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua sân, miệng nói: "Đúng là đã từng có một đứa con, nhưng cách đây không lâu nó không may rơi xuống sông chết đuối."
Lúc này Vương Thành Lệnh cũng nhận ra có điều bất thường. Tên "phụ thân" này khi nhắc đến đứa con mới chết đuối chưa lâu của mình, lại không tỏ ra chút nào đau buồn hay thương tiếc.
Ông ta nheo mắt, tập trung quan sát người người nam tử, chợt nhìn thấy đôi giày trên chân hắn ta: "Không đúng! Ngươi không phải nông dân, giày vải trên chân ngươi là kiểu dáng quân lính... Ngươi là ai?!"
Tiếng quát của ông ta khiến bầu không khí căng thẳng tột độ. Hộ vệ đồng loạt rút đao kiếm chĩa vào người nam tử , còn Vương ma ma cũng rút đoản đao bảo vệ Gia Thiện.
"Còn tưởng các ngươi có thể chạy thoát khỏi Giang Lăng thành đến tận đây, chắc hẳn phải có chút đầu óc và năng lực, nhưng đến giờ mới nhận ra có gì đó không ổn, các ngươi có phải quá ngu ngốc rồi không?"
Từ trên cao, một giọng nam đầy mỉa mai vang lên. Bọn họ lập tức ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc cẩm y đội mũ vàng đang ngồi vắt vẻo trên mái nhà cỏ.
Hắn ta tuy cười cong môi đầy kiêu ngạo, nhưng ánh mắt nhìn về phía họ lại tràn đầy sát khí chết người.
Đám người tay lăm lăm vũ khí từ khắp nơi trong làng ùa ra, bao vây bọn họ. Xung quanh là ánh mắt lạnh lùng và vũ khí sắc bén của kẻ thù, như thể đang bị giam cầm trong một cái bẫy tử thần.
Vương Thành Lệnh mặt mày tái mét. Không phải ông ta ngu ngốc, cũng không phải ông ta bất cẩn, mà là bị kẻ mình tin tưởng phản bội.
Ông ta tức đến run người, hung dữ nhìn tên hộ vệ được phái vào làng dò đường.
"Tại... sao?"
Tên hộ vệ đó vừa áy náy vừa sợ hãi, liên tục lùi về phía sau: "Tôi không muốn chết, xin lỗi đại nhân, người không vì mình, trời tru đất diệt."
"Tên phản đồ!"
Vương ma ma ánh mắt lạnh lẽo, đoản đao trên tay lập tức phóng ra, găm thẳng vào ngực tên hộ vệ. Hắn ta đang định bỏ chạy thì khựng lại, ngã xuống đất, cuối cùng không cam lòng nuốt xuống hơi thở cuối cùng.
Gia Thiện đột nhiên nói một câu khiến mọi người kinh ngạc: "Ngươi là người nhà họ Tạ?"
Người đàn ông nọ mở to đôi mắt hẹp dài, kinh ngạc khen ngợi: "Gia Thiện đại sư quả nhiên nhãn lực hơn người! Tạ mỗ ăn mặc thường phục, lại không tự xưng chức danh hay tên họ, vậy mà ngài đã nhận ra lai lịch của ta rồi sao?"
Tạ thị?
Vương Thành Lệnh ngẩn người.
"Ngươi... ngươi là ai trong nhà họ Tạ?"
Vương Thành Lệnh lắp bắp. Ông ta thấy người này tuổi tác còn trẻ, trong lớp trẻ nhà họ Tạ có mấy người xuất chúng, trong đó nổi tiếng nhất chính là Tạ Vũ Cẩn. Nhưng nhìn tướng mạo và khí chất của người này lại không giống "vẻ đẹp tựa pháo hoa trần gian, kinh diễm nhân thế" kia.
"... Vậy các ngươi vào trước đi, nhưng nhà ta nhỏ, e là không chứa được nhiều người như vậy."
Hắn ta ra mở cửa, rồi quay người đi vào trong nhà. Nhưng Gia Thiện lại đột nhiên dừng bước, chàng hỏi: "Trong nhà thí chủ còn có ai khác không?"
Người nam tử không quay đầu lại, chỉ đáp: "Thê tử ta đang nấu ăn trong bếp."
"Vậy có con cái không?"
"Con cái?"
Người nam tử bước chân chậm lại, như đang suy nghĩ: "... Chưa có con."
Gia Thiện lần tràng hạt, im lặng một lát, rồi nói: "Nhưng trên mặt đất rõ ràng có dấu chân trẻ con chạy nhảy, bên cạnh chum nước và đống củi cũng có đồ chơi của trẻ nhỏ tầm vài tuổi."
Người nam tử bỗng quay phắt lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua sân, miệng nói: "Đúng là đã từng có một đứa con, nhưng cách đây không lâu nó không may rơi xuống sông chết đuối."
Lúc này Vương Thành Lệnh cũng nhận ra có điều bất thường. Tên "phụ thân" này khi nhắc đến đứa con mới chết đuối chưa lâu của mình, lại không tỏ ra chút nào đau buồn hay thương tiếc.
Ông ta nheo mắt, tập trung quan sát người người nam tử, chợt nhìn thấy đôi giày trên chân hắn ta: "Không đúng! Ngươi không phải nông dân, giày vải trên chân ngươi là kiểu dáng quân lính... Ngươi là ai?!"
Tiếng quát của ông ta khiến bầu không khí căng thẳng tột độ. Hộ vệ đồng loạt rút đao kiếm chĩa vào người nam tử , còn Vương ma ma cũng rút đoản đao bảo vệ Gia Thiện.
"Còn tưởng các ngươi có thể chạy thoát khỏi Giang Lăng thành đến tận đây, chắc hẳn phải có chút đầu óc và năng lực, nhưng đến giờ mới nhận ra có gì đó không ổn, các ngươi có phải quá ngu ngốc rồi không?"
Từ trên cao, một giọng nam đầy mỉa mai vang lên. Bọn họ lập tức ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc cẩm y đội mũ vàng đang ngồi vắt vẻo trên mái nhà cỏ.
Hắn ta tuy cười cong môi đầy kiêu ngạo, nhưng ánh mắt nhìn về phía họ lại tràn đầy sát khí chết người.
Đám người tay lăm lăm vũ khí từ khắp nơi trong làng ùa ra, bao vây bọn họ. Xung quanh là ánh mắt lạnh lùng và vũ khí sắc bén của kẻ thù, như thể đang bị giam cầm trong một cái bẫy tử thần.
Vương Thành Lệnh mặt mày tái mét. Không phải ông ta ngu ngốc, cũng không phải ông ta bất cẩn, mà là bị kẻ mình tin tưởng phản bội.
Ông ta tức đến run người, hung dữ nhìn tên hộ vệ được phái vào làng dò đường.
"Tại... sao?"
Tên hộ vệ đó vừa áy náy vừa sợ hãi, liên tục lùi về phía sau: "Tôi không muốn chết, xin lỗi đại nhân, người không vì mình, trời tru đất diệt."
"Tên phản đồ!"
Vương ma ma ánh mắt lạnh lẽo, đoản đao trên tay lập tức phóng ra, găm thẳng vào ngực tên hộ vệ. Hắn ta đang định bỏ chạy thì khựng lại, ngã xuống đất, cuối cùng không cam lòng nuốt xuống hơi thở cuối cùng.
Gia Thiện đột nhiên nói một câu khiến mọi người kinh ngạc: "Ngươi là người nhà họ Tạ?"
Người đàn ông nọ mở to đôi mắt hẹp dài, kinh ngạc khen ngợi: "Gia Thiện đại sư quả nhiên nhãn lực hơn người! Tạ mỗ ăn mặc thường phục, lại không tự xưng chức danh hay tên họ, vậy mà ngài đã nhận ra lai lịch của ta rồi sao?"
Tạ thị?
Vương Thành Lệnh ngẩn người.
"Ngươi... ngươi là ai trong nhà họ Tạ?"
Vương Thành Lệnh lắp bắp. Ông ta thấy người này tuổi tác còn trẻ, trong lớp trẻ nhà họ Tạ có mấy người xuất chúng, trong đó nổi tiếng nhất chính là Tạ Vũ Cẩn. Nhưng nhìn tướng mạo và khí chất của người này lại không giống "vẻ đẹp tựa pháo hoa trần gian, kinh diễm nhân thế" kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.