Bấm Tay Tính Toán, Năm Mối Hôn Sự Đến Cửa
Chương 47:
Tang Gia Tĩnh
29/10/2024
Từ Sơn Sơn có lẽ đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, nàng không trả lời mà chỉ nói với Mao Mao về một chuyện khác.
“Ngươi có thấy Liễu gia thực sự chôn xác của Tạ Huyền và những người khác ở sân sau không?”
“Mao Mao nhìn thấy rồi, Liễu lão gia cũng rất là gan dạ, thật sự chôn rồi còn trồng hoa lên trên. Giờ đây, tình thế nguy hiểm đến tính mạng đã được giải quyết, Liễu gia thậm chí còn không có ý định ở lại thành Giang Lăng nữa, tôi thấy cả Đường gia như đang bàn chuyện chuyển đến nơi khác.”
Nghiệp chướng của Liễu Thời Hựu bên đó cũng đã được giải quyết xong, thù lao “vận làm quan” đã được Mao Mao nuốt gọn vào bụng một cách an toàn nên cảm thấy cực kỳ mỹ mãn.
Từ Sơn Sơn từ lâu đã nhìn thấu Liễu lão gia, bề ngoài thì hèn nhát nhưng trong lòng lại độc ác. So với hai nhi tử của ông ta thì ông ta có khả năng gánh vác mọi việc tốt hơn và cũng biết cách trấn áp hơn.
“Như vậy cũng tốt, sau này thành Giang Lăng chắc chắn sẽ trở thành nơi mà các thế lực binh gia tranh giành. Liễu gia thế lực mỏng nên tránh xa rắc rối.”
Nghe nàng nói vậy, Mao Mao ngạc nhiên: “Thành Giang Lăng trước giờ chẳng phải chỉ là một nơi buôn bán hay sao, sao về sau lại trở thành nơi được săn đón như vậy?”
Từ Sơn Sơn nhẹ nhàng vỗ lên cái đầu nhỏ của nó: “Giờ khác xưa rồi, vào thời bình nó là con đường buôn bán nhưng khi chiến loạn xảy ra, tầm quan trọng của nó sẽ không thể coi thường được.”
“Mao Mao không hiểu, Sơn, bây giờ chúng ta đến Đường gia à?”
Nàng lắc đầu, cúi xuống nhìn bộ đạo bào cũ kỹ và hơi rộng trên người: “Nên đi thay một bộ y phục khác rồi.”
—
Thương Khâu.
Đêm hè, vầng trăng như chiếc đĩa bạc treo lơ lửng giữa bầu trời đêm sâu thẳm, những tầng mây trong vắt như khói như sương mù, bao trùm dưới ánh trăng.
Khi cả gia đình từ già đến trẻ ở Đường phủ đã chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì lại có một nhóm khách không mời mà đến.
Y công vội vàng ngồi dậy khỏi giường, xuyên qua một cánh cửa hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ai đến vậy?”
“Y công, là Trần Vương.”
“Trần Vương?” Y công ngạc nhiên: “Hắn ta đột nhiên đến Thương Khâu của chúng ta làm gì?”
Trên mặt của Y công đầy vẻ nghi hoặc vì Đường gia của bọn họ và Trần Vương hoàn toàn không có mối quan hệ nào, hơn nữa giờ đã muộn khiến mọi việc trông như... như một âm mưu vậy.
Người báo cáo bên ngoài hạ giọng đáp: “Không nói rõ, nhưng nhìn nhóm người của hắn ta cố ý ngụy trang, có vẻ như đến thăm một cách bí mật.”
Sắc mặt của Y công trở nên nghiêm túc, ông ấy đứng dậy mặc quần áo: “Ngoài Trần Vương, còn có ai khác đi theo không?”
“Hắn ta chỉ dẫn theo tuỳ tùng thân cân, không có người đặc biệt nào khác.”
“Được rồi, ta biết rồi. Trước tiên, ngươi hãy đi tiếp đãi họ cho chu đáo, bổn công sẽ đến sau.”
Y công đi đi lại lại trong phòng ngủ, trong lòng cảm thấy có chút bất an và hoảng loạn không thể giải thích được.
Ông ấy ngẩng đầu lên, xuyên qua khung cửa sổ, bỗng nhiên nhìn thấy vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, trong đầu bỗng chốc vang lên một tiếng ong ong.
Ông ấy tưởng rằng mình không để tâm đến những lời nói đó nhưng giờ đây lại bỗng nhớ lại.
Vào ngày trăng tròn, sẽ có một nhân vật có quyền cao chức trọng đến thăm Thương Khâu, đây sẽ là quyết định quan trọng nhất của Đường gia. Tương lai sẽ là bước vào mây xanh hay cơ nghiệp hàng chục năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, tất cả đều nằm trong tay các ngươi.
“Rầm!”
Y công vội vàng mở cửa, hỏi thủ vệ: “Hôm nay là ngày gì?” “Là ngày rằm ạ.”
Ngày trăng tròn tức là ngày rằm, còn nhân vật có quyền cao chức trọng chính là chỉ Trần Vương.
Bây giờ thời gian và nhân vật đều đã chính xác, vậy thì chỉ còn lại nửa sau của lời tiên đoán… lựa chọn? Lựa chọn gì chứ?
Y công nhanh chóng gọi Nông công và Hải công đến, ba người cùng nhau sắp xếp đồ đạc rồi đến điện Phù Dung để gặp Trần Vương.
Trên đường đi, ba người sắc mặt nghiêm túc, nặng nề, đi qua một hành lang dài lát đá xanh được chạm khắc tinh xảo, thì thấy phía trước phòng tiếp khách đèn đuốc sáng trưng, Trần Vương và những tùy tùng của mình bày ra tư thái khá lớn như thể muốn tu hú chiếm tổ.
Trên ghế chủ vị, Trần Vương ngồi ngay ngắn, bình thản thưởng trà, bên trong lẫn bên ngoài của điện Phù Dung đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả đều được bố trí đầy người của ông ta.
Cổ nhân thường nói, dân không đấu với quan, thương không tranh với chính.
Hiện giờ Trần Vương vừa là quan vừa là chính, ông ta đại diện cho một thế lực phản loạn không thể xem thường. Tình hình Cảnh Quốc lúc này, rất khó đoán được sẽ biến chuyển như thế nào trong tương
lai. Nhưng có thể khẳng định rằng nếu bảy vương gia khởi loạn thì thiên hạ sẽ không yên.
Ba vị công của Đường gia chỉnh đốn lại cảm xúc, cúi người tiến lên hành lễ: “Không biết Trần Vương đại giá quang lâm, Đường gia thất lễ không kịp nghênh đón từ xa.”
“Ngươi có thấy Liễu gia thực sự chôn xác của Tạ Huyền và những người khác ở sân sau không?”
“Mao Mao nhìn thấy rồi, Liễu lão gia cũng rất là gan dạ, thật sự chôn rồi còn trồng hoa lên trên. Giờ đây, tình thế nguy hiểm đến tính mạng đã được giải quyết, Liễu gia thậm chí còn không có ý định ở lại thành Giang Lăng nữa, tôi thấy cả Đường gia như đang bàn chuyện chuyển đến nơi khác.”
Nghiệp chướng của Liễu Thời Hựu bên đó cũng đã được giải quyết xong, thù lao “vận làm quan” đã được Mao Mao nuốt gọn vào bụng một cách an toàn nên cảm thấy cực kỳ mỹ mãn.
Từ Sơn Sơn từ lâu đã nhìn thấu Liễu lão gia, bề ngoài thì hèn nhát nhưng trong lòng lại độc ác. So với hai nhi tử của ông ta thì ông ta có khả năng gánh vác mọi việc tốt hơn và cũng biết cách trấn áp hơn.
“Như vậy cũng tốt, sau này thành Giang Lăng chắc chắn sẽ trở thành nơi mà các thế lực binh gia tranh giành. Liễu gia thế lực mỏng nên tránh xa rắc rối.”
Nghe nàng nói vậy, Mao Mao ngạc nhiên: “Thành Giang Lăng trước giờ chẳng phải chỉ là một nơi buôn bán hay sao, sao về sau lại trở thành nơi được săn đón như vậy?”
Từ Sơn Sơn nhẹ nhàng vỗ lên cái đầu nhỏ của nó: “Giờ khác xưa rồi, vào thời bình nó là con đường buôn bán nhưng khi chiến loạn xảy ra, tầm quan trọng của nó sẽ không thể coi thường được.”
“Mao Mao không hiểu, Sơn, bây giờ chúng ta đến Đường gia à?”
Nàng lắc đầu, cúi xuống nhìn bộ đạo bào cũ kỹ và hơi rộng trên người: “Nên đi thay một bộ y phục khác rồi.”
—
Thương Khâu.
Đêm hè, vầng trăng như chiếc đĩa bạc treo lơ lửng giữa bầu trời đêm sâu thẳm, những tầng mây trong vắt như khói như sương mù, bao trùm dưới ánh trăng.
Khi cả gia đình từ già đến trẻ ở Đường phủ đã chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì lại có một nhóm khách không mời mà đến.
Y công vội vàng ngồi dậy khỏi giường, xuyên qua một cánh cửa hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ai đến vậy?”
“Y công, là Trần Vương.”
“Trần Vương?” Y công ngạc nhiên: “Hắn ta đột nhiên đến Thương Khâu của chúng ta làm gì?”
Trên mặt của Y công đầy vẻ nghi hoặc vì Đường gia của bọn họ và Trần Vương hoàn toàn không có mối quan hệ nào, hơn nữa giờ đã muộn khiến mọi việc trông như... như một âm mưu vậy.
Người báo cáo bên ngoài hạ giọng đáp: “Không nói rõ, nhưng nhìn nhóm người của hắn ta cố ý ngụy trang, có vẻ như đến thăm một cách bí mật.”
Sắc mặt của Y công trở nên nghiêm túc, ông ấy đứng dậy mặc quần áo: “Ngoài Trần Vương, còn có ai khác đi theo không?”
“Hắn ta chỉ dẫn theo tuỳ tùng thân cân, không có người đặc biệt nào khác.”
“Được rồi, ta biết rồi. Trước tiên, ngươi hãy đi tiếp đãi họ cho chu đáo, bổn công sẽ đến sau.”
Y công đi đi lại lại trong phòng ngủ, trong lòng cảm thấy có chút bất an và hoảng loạn không thể giải thích được.
Ông ấy ngẩng đầu lên, xuyên qua khung cửa sổ, bỗng nhiên nhìn thấy vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, trong đầu bỗng chốc vang lên một tiếng ong ong.
Ông ấy tưởng rằng mình không để tâm đến những lời nói đó nhưng giờ đây lại bỗng nhớ lại.
Vào ngày trăng tròn, sẽ có một nhân vật có quyền cao chức trọng đến thăm Thương Khâu, đây sẽ là quyết định quan trọng nhất của Đường gia. Tương lai sẽ là bước vào mây xanh hay cơ nghiệp hàng chục năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, tất cả đều nằm trong tay các ngươi.
“Rầm!”
Y công vội vàng mở cửa, hỏi thủ vệ: “Hôm nay là ngày gì?” “Là ngày rằm ạ.”
Ngày trăng tròn tức là ngày rằm, còn nhân vật có quyền cao chức trọng chính là chỉ Trần Vương.
Bây giờ thời gian và nhân vật đều đã chính xác, vậy thì chỉ còn lại nửa sau của lời tiên đoán… lựa chọn? Lựa chọn gì chứ?
Y công nhanh chóng gọi Nông công và Hải công đến, ba người cùng nhau sắp xếp đồ đạc rồi đến điện Phù Dung để gặp Trần Vương.
Trên đường đi, ba người sắc mặt nghiêm túc, nặng nề, đi qua một hành lang dài lát đá xanh được chạm khắc tinh xảo, thì thấy phía trước phòng tiếp khách đèn đuốc sáng trưng, Trần Vương và những tùy tùng của mình bày ra tư thái khá lớn như thể muốn tu hú chiếm tổ.
Trên ghế chủ vị, Trần Vương ngồi ngay ngắn, bình thản thưởng trà, bên trong lẫn bên ngoài của điện Phù Dung đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả đều được bố trí đầy người của ông ta.
Cổ nhân thường nói, dân không đấu với quan, thương không tranh với chính.
Hiện giờ Trần Vương vừa là quan vừa là chính, ông ta đại diện cho một thế lực phản loạn không thể xem thường. Tình hình Cảnh Quốc lúc này, rất khó đoán được sẽ biến chuyển như thế nào trong tương
lai. Nhưng có thể khẳng định rằng nếu bảy vương gia khởi loạn thì thiên hạ sẽ không yên.
Ba vị công của Đường gia chỉnh đốn lại cảm xúc, cúi người tiến lên hành lễ: “Không biết Trần Vương đại giá quang lâm, Đường gia thất lễ không kịp nghênh đón từ xa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.