Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Chương 11: Quan Về Thôn Cứu Vân Phụ. 2
Đại Như Ca
08/10/2024
Mấy thôn dân đều sợ hãi lùi về phía sau, Vân Mạn Mạn biết, họ đang sợ hãi nàng.
Từ nhỏ nàng đã thấy quá nhiều ánh mắt như vậy, tronh lòng không hề gợn sóng chỉ dời tầm mắt về phía Vân phụ.
Nàng bước tới, nhìn cơ thể gầy gò với tấm lưng hơi còng của Vân phụ.
Ánh mắt của Vân Mạn Mạn vẫn không hề dao động. Trong thiên hạ có biết bao người đáng thương, huống hồ nàng hoàn toàn không muốn có những cảm xúc lẽ thường ấy.
"Thật xin lỗi, để cho cha phải lo lắng!"
Biểu cảm của Vân phụ phức tạp. Thấy con gái khom lưng cúi đầu lại vội vàng đỡ người dậy.
Vân Mạn Mạn không để cho ông ấy có cơ hội nói chuyện.
"Con là Vân Mạn Mạn, nhưng không phải là Vân Mạn Mạn mà cha quen biết. Thật xin lỗi, nàng ấy đã không thể quay trở lại."
Trên mặt Vân phụ hiện lên vẻ mê mang, nhìn nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt con gái hốc mắt ông ấy phiếm hồng, giọng nói run rẩy mang theo vẻ cưng chiều:
"Đứa nhỏ ngốc, hồi đó mỗi lần phát sốt con đều như vậy, hai đứa đều là con của cha,
Dù con mắt đen trầm mặt, nhát gan hay mắt tím thông minh lợi hại, đều là con gái một tay ta nuôi lớn.
Sau này không được nói mấy lời ngu ngốc như vậy nữa!”
Mi tâm Vân Mạn Mạn khẽ nhíu lại, Vân phụ có ý gì đây?
Nhưng quả thật, hiện tại mình không có nơi nào tốt để đi, với chỗ này rất yên tĩnh thích hợp để nàng tu luyện. Hay là tạm thời ở lại nơi này trước nhỉ?
"Tạ ơn cha, con sẽ bảo vệ mọi người thật tốt!"
Ý cười trên mặt Vân phụ càng sâu, giơ đôi tay đầy vết chai ra xé một mảnh vãi,
Quấn quanh bả vai của Vân Mạn Mạn, giọng nói ôn hòa, hiền lành:
"Được, cuối cùng Mạn Mạn nhà ta cũng đã trưởng thành, sau này cha đi theo con hưởng phúc!"
Vân Mạn Mạn nhìn bóng người Vân lão phụ rời đi, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Nhìn bả vai run rẩy của Vân phụ, ánh mắt Vân Mạn Mạn hơi híp chờ lát nữa về nhà rồi báo lại chuyện cho mọi người.
Ánh mắt nhìn theo từ từ thu lại, trong lòng nhẹ giọng nỉ non:
"Sau này ta chính là Vân Mạn Mạn, ta sẽ bảo vệ người thân của ngươi thật tốt nên ngươi hãy an nghỉ đi!"
Nói xong, cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn không ít dường như đã chân chính tiếp nhận nàng.
Vân Phụ nhìn về phía cát vàng xa xa, nước mắt trong mắt lặng lẽ rơi xuống, giọng nói run rẩy, tự trách:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ nhỏ nàng đã thấy quá nhiều ánh mắt như vậy, tronh lòng không hề gợn sóng chỉ dời tầm mắt về phía Vân phụ.
Nàng bước tới, nhìn cơ thể gầy gò với tấm lưng hơi còng của Vân phụ.
Ánh mắt của Vân Mạn Mạn vẫn không hề dao động. Trong thiên hạ có biết bao người đáng thương, huống hồ nàng hoàn toàn không muốn có những cảm xúc lẽ thường ấy.
"Thật xin lỗi, để cho cha phải lo lắng!"
Biểu cảm của Vân phụ phức tạp. Thấy con gái khom lưng cúi đầu lại vội vàng đỡ người dậy.
Vân Mạn Mạn không để cho ông ấy có cơ hội nói chuyện.
"Con là Vân Mạn Mạn, nhưng không phải là Vân Mạn Mạn mà cha quen biết. Thật xin lỗi, nàng ấy đã không thể quay trở lại."
Trên mặt Vân phụ hiện lên vẻ mê mang, nhìn nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt con gái hốc mắt ông ấy phiếm hồng, giọng nói run rẩy mang theo vẻ cưng chiều:
"Đứa nhỏ ngốc, hồi đó mỗi lần phát sốt con đều như vậy, hai đứa đều là con của cha,
Dù con mắt đen trầm mặt, nhát gan hay mắt tím thông minh lợi hại, đều là con gái một tay ta nuôi lớn.
Sau này không được nói mấy lời ngu ngốc như vậy nữa!”
Mi tâm Vân Mạn Mạn khẽ nhíu lại, Vân phụ có ý gì đây?
Nhưng quả thật, hiện tại mình không có nơi nào tốt để đi, với chỗ này rất yên tĩnh thích hợp để nàng tu luyện. Hay là tạm thời ở lại nơi này trước nhỉ?
"Tạ ơn cha, con sẽ bảo vệ mọi người thật tốt!"
Ý cười trên mặt Vân phụ càng sâu, giơ đôi tay đầy vết chai ra xé một mảnh vãi,
Quấn quanh bả vai của Vân Mạn Mạn, giọng nói ôn hòa, hiền lành:
"Được, cuối cùng Mạn Mạn nhà ta cũng đã trưởng thành, sau này cha đi theo con hưởng phúc!"
Vân Mạn Mạn nhìn bóng người Vân lão phụ rời đi, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Nhìn bả vai run rẩy của Vân phụ, ánh mắt Vân Mạn Mạn hơi híp chờ lát nữa về nhà rồi báo lại chuyện cho mọi người.
Ánh mắt nhìn theo từ từ thu lại, trong lòng nhẹ giọng nỉ non:
"Sau này ta chính là Vân Mạn Mạn, ta sẽ bảo vệ người thân của ngươi thật tốt nên ngươi hãy an nghỉ đi!"
Nói xong, cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn không ít dường như đã chân chính tiếp nhận nàng.
Vân Phụ nhìn về phía cát vàng xa xa, nước mắt trong mắt lặng lẽ rơi xuống, giọng nói run rẩy, tự trách:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.